Đã mấy ngày rồi Như không gặp Phục. Hồi chiều nghe Hảo nói: - Mi coi chừng mất bồ Như ạ. Như hỏi: - Tại sao thế? - Hình như Phục đang mê con nhỏ nào. Như chớp mắt nghe tự ái bùng dậy. Chả lẽ linh cảm của Như đã trở thành sự thật. Phục hết yêu Như rồi! Từ hôm đi Mỹ Tho về Phục có vẻ xa Như hơn, tránh gặp Như thường xuyên. Như không buồn mà thấy tức. Nếu không còn tình yêu. Phục gặp Như, và nói với Như điều ấy rồi hai đứa xa nhau. Có gì đâu mà trốn tránh thê. Như buồn quá là buồn! Nàng đâm nhớ Hưng và lời chàng nói: - Tình yêu giữa Như và Phục là tình... trẻ con. Không có gì để nói tới. Bao giờ Như biết yêu thật, hãy kể cho anh nghe. Như chỉ cười vì nàng nghĩ đến tình yêu của nàng dành cho Phục. Hình như là trẻ con thật. Nó không có vẻ gì là tha thiết, đậm đà hết. Làm như vừa lớn lên Như phải có người để mà yêu, vậy thôi. Không có người yêu các bạn chê mình cù lần. Mà có người yêu rồi cũng chả thấy tình tứ là mấy. Như ở nhà suốt từ tối. Ở trường về, Như nghe Hảo "cảnh cáo" chuyện Phục. Như thấy bứt rứt băn khoăn và nỗi buồn ứ đọng trong mắt. Như ăn cơm xong về phòng nằm. Hà đi chơi với Khiêm. Bảo đi với bạn bè nhảy nhót. Còn lại mình Như và mẹ. Nhưng Như không có đủ can đảam nhìn mẹ và nói chuyện với mẹ. Sợ Như làm mẹ buồn vì biết đâu trong một sơ hở nào đó Như đả kích người đàn ông mẹ yêu. Mẹ sẽ giận hờn Như. Nước mắt muốn ứa ra, Như nằm vùi mặt vào gối, nghĩ đến Hưng rồi đến Phục. Người đàn ông nào cũng làm bực tức cho Như không ít. - Giống Hảo thế mà bình thản. Như nói thầm rồi vùng dậy. Viết cho Phục một bức thự Như nghĩ. Nàng xé vở học trò rồi nắn nót trên trang giấy: " Anh thân của Như! Lâu lắm rồi Như không gặp anh. Có chuyện gì không hở Phục? Tự dưng Như thấy lo lọ Hình như là anh hết yêu Như rồi... " Như xé nát bức thư vụt bừa lên bàn. Bức thư buồn cười đến độ ngớ ngẩn. Nàng ra ban công ngồi. Đêm nay thật đẹp. Bầu trời đầy sao lấp lánh. Như thèm được nói chuyện. Với Hà, với Hưng hay với Bảo cũng được. Nhưng tất cả đều xa Như mất rồi. Hưng đi Đà Lạt nửa tháng chưa về. Bảo càng ngày càng đi chơi nhiều hơn. Hà cũng thế. Không có người cầm chân, không người khuyên bảo làm Như lạc lõng sao đó. Me đã bắt đầu bỏ rơi con cái. Mặc cảm với bọn Như mẹ không hỏi một lời nào cả. Mẹ chỉ nghĩ đến mẹ mà thôi. Như ngồi xuống đất, gác chân lên thành ban công và muốn ngủ một giấc thật dài, cho quên đi buổi tối buồn này. Tiếng động sau lưng Như khiến Như quay lại. Hà cười, đôi mắt long lanh trong bóng tối: - Sao ngồi đây một mình buồn thế? Như nói: - Chả có ai ở nhà cả. - Mẹ đâu? - Trong phòng me. Hà tươi cười: - Vào tao nói cho nghe chuyện này. Như đứng dậy: - Lại chuyện yêu đương của chị đấy hả? Hà lắc đầu: - Không, chuyện của Như. Như kêu lên: - Chuyện Như? - Ừ! - Có... đáng run không? Hà lắc đầu. Như theo Hà vào phòng. Hà khóa cửa rồi cởi áo thay trước mắt Nhự Như nằm lên giường ôm gọn chiếc gối trong lòng nhìn Hà đăm đăm: - Đi xinê với anh Khiêm hở Hà? Hà nói: - Đi nhảy. - Anh Khiêm chịu chơi nhỉ? - Từ lâu. Như cười: - Đi nhảy có dịp hôn nhau không? Hà gật đầu: - Có, lúc đi slow hôn nhau tình nhất. Hôm nào mày thử tình như tao cho biết mùi. Như so vai: - Chịu thôi. Em không biết nhảy. Hà nói nhỏ: - Thảo nào. Con bé nhà quê quá bồ bỏ cũng phải. Biết gặp ai trong vũ trường không? Như buột miệng: - Phục Hà gật đầu: - Chứ ai. Nó đi với một con bé trong hấp dẫn hơn mày nhiều. Như thở dài: - Đã đến lúc hết tình với nhau rồi Hà ạ. Hà nằm lên giường, cạnh Như: - Hai đứa giận nhau rồi hả? - Không. - Sao nó đi chơi với con khác? Như chớp mắt: - Em không biết. - Như có buồn không? Như gật đầu: - Cũng buồn buồn. Giá Phục nói với em thì đẹp hơn. Em muốn xa nhau trong tiếng cười và bình thản chứ không phải lén lút. Hà im lặng. Như nằm xoay mặt vào tường. Nước mắt ứa ra. Như mơ hồ thấy Phục trước mắt, không một chút rung động nào nhưng lại nghe tức tối vỡ òa trong nước mắt. Mình chẳng đến nỗi nào mà sao Phục phụ mình như thế chứ. Hà choàng tay qua người Nhự Nàng thấy Như chùi nước mắt. Hà dịu dàng: - Phục còn trẻ quá. Dễ đam mê và thích mới lạ. Như không hợp với nó đâu. Bo? nhau là phải Như ạ. Như nói: - Em bị chạm tự ái. - Tự ái làm khỉ gì. Rồi Như sẽ yêu người khác và sẽ quên nó ngay cho mà xem. Tuổi trẻ mau quên mà Như. Như mím môi im lặng. Hà nhìn Như nhắm mắt. Tưởng Như ngủ Hà ngồi dậy nhẹ nhàng về giường mình. Nàng định đọc sách một lúc nhưng nghĩ đến Như đã ngủ. Hà lại thôi. Không nỡ gọi Như dậy tắt đèn như mọi hôm, Hà chui vào mùng để nguyên đèn sáng rồi ngủ. Như mở bừng mắt khi tiếng ngáy của Hà vang lên đều đều. Hà vô tư quá! Như không thể như Hà được. Nàng vùng dậy. Ánh sáng của ngọn đèn Neon thước hai thật chói chang làm Như chóng mặt. Nàng tắt đèn và ngồi một mình trong bóng đêm. Ta giống một kẻ thất tình. Mà có thật Phục bỏ ta không nhỉ? Lòng Như miên man một nỗi buồn. Không thấy tiếc tình yêu đã qua mà sao buồn quá thể. Cứ tưởng tượng đến Phục và khuôn mặt hiền lành của người con trai mà Như buồn như thế. Nhớ hôm nào của một ngày xa xôi, Như và Phục vừa gặp nhau đã thấy gần nhau ngaỵ Phục bỏ bạn bè quấn quít bên Nhự. Như nghe bạn bè khen Phục và trêu Như, má Như cứ đỏ hồng nhận chịu. Thế là tình yêu đến với nhau. Phục không nói: 'Anh yêu em' với Như bao giờ cả. Nhưng trong những đưa đón, những lần đi chơi, tự hai đứa đã chấp nhận là mình yêu nhau. Cho đến ngày hôm nay Phục xa Như, cũng không một câu nói nào khác. Lòng Như bồi hồi. Nàng mong gặp Phục để cho dứt khoát rồi thôi nhau cho xong. Như trả Phục vê với chàng. Như về với Nhự Cô đơn và buồn nản. Nhưng mà bình an hơn, thoải mái hơn là phải chấp nhận một thứ tình chưa đúng là tình như thế này. Như đỡ băn khoăn, và Như nhìn đêm xuống dần theo ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Trăng ở độ sáng nhất lúc nửa đêm. Hai người ngồi đối diện nhau trong quán kem quen thuộc. Như giữ bộ mặt bình thản đến độ lạnh lùng vì Phục đã chót thay đổi trong mắt Như. Nàng hỏi: - Anh hút thuốc từ bao giờ thế? Phục lắc đầu: - Không nhớ rõ. Hình như là một tuần hay một tháng gì rồi. - Anh thay đổi. - Tuổi trẻ mà Như. Như gật đầu: - Tuổi trẻ không thể giữ lâu được bất cứ một điều gì sao? Phục nói: - Cũng còn tùy cái điều mình muốn giữ hay không. Nhưng theo anh nghĩ, tuổi trẻ dễ bị đam mê lắm. Như chớp mắt: - Như anh. - Có thể. Như cười: - Như thế thì (??) cho sự đam mê dễ dàng và chóng chán của tuổi trẻ. Phục cười theo nàng: - Như cũng đã thay đổi rồi đó. - Bao giờ? Phục nhìn người bồi đem ra ly kem chocolat cho Như: - Bình thường Như chỉ thích ăn kem dâu. Hôm nay Như đã đổi kem khác. Như mím môi. Nàng nhướng mắt nhìn Phục: - Không thay đổi chả lẽ cả đời mình chỉ được hưởng có mỗi một thứ kem dâu. Phục gật đầu: - Thật đúng. Như im lặng xúc từng muỗng kem nhỏ đưa lên miệng. Chất ngọt của kem làm chát đầu lưỡi của Nhự Mình phải bắt đầu thế nào để Phục nói được những điều Phục muốn nói nhỉ? Thôi, đừng dấu diếm nhau nữa. Người con trai ngồi đối diện Như với áo chemise trắng hiền hòa và mái tóc phủ xuống gáy, có một vài nét thư sinh yếu ớt mà Như đã yêu. Ánh mắt vẫn còn đầy vẻ si mê mà sao Như thấy khó chịu. Thật khó chịu. Phục hút hết một điếu thuốc rồi lại tiếp tục hút điếu nữa. Như nhớ có lần Hảo bảo Như: - Mi không tập cho hắn hút thuốc cho có vẻ đàn ông đi. Con trai không hút thuốc trông... thộn lắm. Bây giờ thì Như chả cần tập Phục đã biết hút thuốc rồi. Thuốc Phục hút có một mùi thơm ngai ngái. Khác với mùi thuốc mà Hưng hút. Như bỗng thấy mình so sánh một cách kỳ cục. Phục chợt hỏi Như: - Đi xi nê nhé, Như? Như nói: - Trễ rồi. Đi xi nê Như về không kịp buổi cơm chiều. Phục nhìn đồng hồ: - Mới có năm giờ. Giờ này chui vào xi nê đến bảy giờ rưỡi ra vẫn còn kịp giờ ăn chán. Như thấy mắt Phục thành khẩn. Như mỉm cười gật đầu: - Thì đi. Hai đứa ra khỏi tiệm kem. Nắng hắt vào mắt Như gay gắt. Như thấy hài lòng với chính Nhự Nàng đã nghĩ đến chuyện để nói với Phục. - Hôm qua Như đi nhảy. - Như đã thay đổi rồi, cả tình cảm của Như cũng thay đổi nữa. Chắc Phục sẽ ngạc nhiên. Nhưng mà Như sẽ bắt Phục phải chấp nhận chuyện đớ. Chính Phục vừa nói với Như xong: - Tuổi trẻ cần phải được thay đổi. Như thế, tại sao Như không dứt khoát hẳn với Phục một lần cho yên lòng nhỉ? Phục mua vé và hai người sánh vai nhau vào rạp. Cuốn phim đang ở đoạn cuối. Như nhìn, chưa hiểu rõ vai trò của nhân vật trên màn ảnh. Như ngả đầu ra thành ghế và bắt gặp vòng tay Phục choàng qua vai Nhự Trong bóng tối, Như chưa nhìn rõ mắt Phục. Hai người ngồi lặng bên nhau một lúc thật lâu như thế. Như nghe hơi thở của Phục chợt nhanh hơn. Nàng nghiêng mặt nhìn Phục và Phục bỗng ôm siết lấy Nhự Môi Phục lướt qua má nàng, rồi dừng ở môi Như ngần ngại. Như chợt cười khẽ đẩy khuôn mặt Phục ra: - Đừng hôn Như trong xi nê. - Như sợ? - Ừ! Sợ. Phục thở nhẹ, giọng Phục đượm buồn: - Như không yêu Phục. Như lắc đầu: - Không biết được. Như đang muốn thay đổi như Phục. Phục kêu lên: - Thay đổi, nghĩa là sao? Như hất mặt: - Anh biết hơn Như mà. Cô bé hôm nào đi với Phục ở vũ trường? Anh cũng đang muốn thay đổi đó thôi? Phục không cãi, chỉ nói: - Cô ấy là bạn của Thúy. - Như không cần biết là bạn của ai. - Và Như cũng không cần biết người con gái đó. Như hỏi: - Tại sao? - Tại tất cả đều không có gì để nói. Phục yêu có một mình Như. Như so vai: - Chưa phải là tình yêu đâu, Phục. - Sao Như biết? - Vì chúng mình còn trẻ quá. Anh đang bị thay đổi mà không nhìn thấy đó thôi. Phục gật đầu: - Như nói có lý. Như có vẻ cứng cỏi trong tình yêu hơn anh. Như mỉm cười. Phục lại châm thuốc hút, thả khói bay mờ mắt Nhự Như nói: - Thay đổi đi Phục. - Thay đổi điều gì. - Tình yêu. - Của ai? - Của hai đứa. Như trả Phục tự do để thử tìm cảm giác lạ Ở cô bạn gái đó. Nếu Phục yêu được cô ta thì chúng mình xa nhau. - Còn không yêu? - Thì trở về với Như. Phục cười nhẹ: - Như nói như tiểu thuyết ấy. - Như cũng cười: - Tiểu thuyết thật đấy chứ. Phục chả nói tuổi trẻ dễ đam mê và chóng chán là gì. Chúng mình quen nhau gần một năm nay mà tình cảm không tăng cũng không giảm. Cứ như là duyên số không đến gần được nhau. Như sợ một ngày nào đó bị Phục bỏ rơi. Buồn lắm. Phục nắm nhẹ bàn tay Như, dịu dàng: - Phục biết là Như không yêu Phục bao giờ. Những thân mật của chúng mình chỉ là do sự thích nhau mà có, phải thế không, Như? Như chớp mắt: - Như không biết được. Mà nhiều người đã nói với Như như thế. Phục nhẹ nhàng: - Vậy thì mình nên thay đổi cũng phải, Như ạ. Thay đổi để hiểu rõ lòng mình hơn. Một ngày nào đó Như có tình yêu, Phục nghĩ, sẽ đẹp và nồng ấm vô cùng. Chứ không phải là những ngày trầm lặng bình thản của chúng mình thế này. Tuổi trẻ dễ dàng thông cảm nhau. Như có đồng ý là kể từ nay, chúng mình sẽ xem nhau như bạn không? Như gật đầu. Không ngờ buổi chia tay lại đẹp và cảm động đến thế. Tự dưng Như nghe nhẹ nhỏm trong lòng. Thế cho xong. Cả hai đều thành thật với nhau, không ngại ngùng, không dấu diếm. Như hỏi Phục: - Phục có thấy vui hơn khi ở cạnh người con gái đó? Phục so vai: - Vui hơn thì không có. Nhưng cô ta có những đam mê đến kỳ lạ. - Cô ta yêu Phục? - Không chắc. - Thế thì Phục yêu cô ta. Phục lắc đầu: - Cô ta chủ động trong những lúc thân mật nhau. Phục thuộc loại con trai dễ đam mê mà thôi. Thật ra, Phục chỉ thích có Như. Như mỉm cười, không nói. Hai người ngồi bên nhau đến hết cuốn phim. Phục chở Như về. Phục nói: - Buồn ghê Như à. Như hỏi: - Có gì buồn? - Tự dưng. Làm như Phục vừa đánh mất một cái gi đó. Như dịu dàng: - Như cũng thế. Hình như mình vừa đánh mất đi một mối tình nhỏ, thật đẹp. - Tình học trò. - Ừ! Tình học trò. - Thỉnh thoảng Như cho phép Phục đến thăm Như không? Như nhỏ giọng: - Dĩ nhiên. Chúng mình là bạn nhau mà. Phục cười, chàng dừng xe ở đầu ngõ cho Như đi bộ vào. Như không nhìn Phục mà đi lầm lũi vào nhà. Mắt Như sáng lên. Dáng quen thuộc của Hưng sừng sững trong tầm mắt Nhự Như nói to: - Đà Lạt quyến rũ anh lâu quá anh Hưng à. Hưng mỉm cười, chàng nghiêm mặt ngắm Như: - Sáu giờ tan học mà mãi tám giờ mới về đến nhà. Cô học trò này có vẻ yêu trường, yêu lớp hơi kỹ đấy. Như nheo mắt với Hưng: - Đâu phải tan trường sáu giờ. Chiều nay Như trốn hai giờ sau. - Về bốn giờ? - Chứ sao. Hưng nhăn mặt: - Lại có đứa nào dụ dỗ em đi chơi chứ gì? Như gật đầu: - Em ăn kem rồi đi xi nệ Giờ mới về đến nhà. Như nói xong đi thẳng lên lầu. Ngang phòng mẹ Như thấy mẹ đang lau mặt phấn. Mẹ hỏi vọng ra: - Như về trễ thế con? Như nói: - Con đến nhà Hảo có chút việc ạ. Rồi nàng đi nhanh về phòng. Một lọ hồng nhung đỏ thắm rực rỡ trên mặt bàn làm sáng hẳn căn phòng Như lên. Tấm carte mang tên Hưng với hàng chữ lớn: "Qùa tặng cho bé Quỳnh Như đó " Như mỉm cười, hài lòng. Qùa gì cũng chê trừ những bông hồng thì nhận gấp. Hưng biết Như thích hoa hồng mà. Anh chàng cũng khéo chọn lắm đấy chứ. Như thay quần áo thật nhanh rồi đi xuống. Hà từ dưới bếp chạy lên nhìn Như: - Hôm nay cô Như về trễ nhỉ? Cả nhà chờ cơm cô đấy. Bảo ồn ào: - Hình như có một nỗi buồn và một niềm vui trong mắt chị Như? Hà bật cười, mắng Bảo: - Mày nói như thằng điên. Cái gì là một nỗi buồn rồi lại một niềm vui được. Như nói: - Nó tưởng mắt em một bên cười một bên khóc đấy. Bảo bĩu môi: - Các chị không hiểu được câu nói của em rồi. Hà nói: - Mày dùng chữ "cao" quá tao không hiểu cũng phải. Bảo nhún vai ngồi xuống bàn ăn. Hà mời mẹ vào ăn cơm. Như hỏi: - Còn anh Hưng? - Anh ấy vừa đi nhậu với bạn bè về, no rồi. Như ngồi cạnh Hà, Bảo ngồi cạnh mẹ. Mẹ chợt hỏi Như: - Như có muốn mua một chiếc xe đạp đi học không? Bảo láu táu: - Xe đạp Mỹ hả mẹ?