Vô luận cẩn thận thế nào cũng phải có lúc sơ thất. Bầu trời tối thẫm lại, vầng nguyệt thố từ từ mọc lên ở đằng Đông, một buổi tối mát mẻ.Trên Tử Bách Sơn, bọn Vô Tình dù có phải gấp rút lên đường cũng không muốn đi trong đêm tối như vậy, vì thế nên đóng trại nghỉ qua đêm trên núi.Ngọn lửa sáng rực trong đêm. Đào Nhất Giang lấy ám khí bắn hạ được hai con thỏ hoang. Quảng Vô Cực cũng săn được một con lợn rừng. Mùi thịt nướng bốc lên thơm lừng.Vô Tình chọn một nơi sạch sẽ, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá nhỏ ăn lương khô.Thích Hồng Cúc đưa ống sáo lên miệng thổi một bài cổ khúc. Khi nàng thổi dứt khúc, Quảng Vô Cực liền vỗ tay cười cười nói:– Thích nữ hiệp thổi sáo hay lắm... thổi sáo hay lắm!Hoàng Thiên Tinh lo lắng nhìn xuống dưới núi, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói:– Lần trước khi ta tới Bắc Thành cũng thường nghỉ qua đêm tại đây, khi đó vẫn còn có thể thấy ánh đèn ở đằng xa... chính là chỗ đó đó. Bây giờ tất cả đều không còn nữa. Ôi! Cũng không biết bọn người Chu thế điệt ra sao rồi?Đào Nhất Giang đứng bên cạnh lão, tựa như một bộ hạ lâu năm của vị lão tướng quân vậy. Trong tình cảnh này y cũng không thể không nói một hai câu an ủi bảo chủ của mình:– Lão Bảo chủ, xin người cứ an tâm. Thuộc hạ nghĩ chúng ta nhất định sẽ đến kịp thôi. Bắc Thành đang có địch nhân xâm phạm, buổi tối làm sao đốt đèn được?Đào Nhất Giang cố gắng tránh chủ đề khiến mọi người lo lắng, chỉ nghe lão mỉm cười hỏi tiếp:– Lần trước lão Bảo chủ đi cùng ai đến đây vậy?Hoàng Thiên Tinh «a» lên một tiếng, cất giọng tang thương nói:– Trước đây... trước đây ta thường cùng cố Trấn chủ Tây Trấn Lam Kính Thiên, Nam Trại lão Trại chủ Ngũ Cương Trung tới đây thăm hỏi lão Thành chủ Bắc Thành Chu Phùng Xuân, ôi... buổi tối cùng nhau thúc ngựa lên đây ngắm cảnh, cùng luận chuyện giang hồ, thật hào tình biết bao... nhưng giờ đây Lam Kính Thiên đã đi trước một bước, mấy tháng trước lại nghe nói Ngũ Cương Trung cũng... ôi, giờ chỉ còn lại mình lão Hoàng ta, nếu lần này không kịp tiếp cứu cho Chu thế điệt, không biết sau này xuống âm tào địa phủ có còn mặt mũi nào để gặp Phùng Xuân lão đệ nữa không?Đào Nhất Giang không ngờ câu hỏi này lại gợi nhớ đến chuyện thương tâm của Hoàng Thiên Tinh, nhất thời không biết nói gì mới tốt.Bên này Cơ Diêu Hoa khẽ bước đến bên Vô Tình, nhẹ giọng hỏi:– Huynh có ăn thêm chút gì nữa không?Vô Tình giật mình, dưới ánh trăng huyền ảo, Cơ Diêu Hoa đẹp tựa một nàng tiên bị lạc xuống trần thế, lại tựa như một người mẹ nhỏ ôn nhu dịu hiền nhất thế gian này. Trong lòng chàng không khỏi thoáng chấn động:– Tôi... tôi đang nghĩ một chuyện...Cơ Diêu Hoa lắc đầu cười cười nói:– Tôi không hỏi huynh chuyện đó. Tôi hỏi huynh có muốn ăn thêm chút gì nữa không? Hả! Có muốn không?Sắc mặt xanh nhợt của Vô Tình không khỏi thoáng hồng lên, chàng ấp úng:– Cơ thư thư... xin lỗi... tôi không nghe... không nghe rõ.Cơ Diêu Hoa tựa hồ căn bản không nghe thấy chàng nói gì cả, nàng giống như một đứa trẻ đang lấy ra một đồ vật gì đó thật bí mật, thật hay ho cho người lớn xem, lấy từ sau lưng ra một chiếc đùi thỏ nướng đưa cho Vô Tình. Nàng mỉm cười nói:– Đây, còn nóng đấy, huynh mau ăn đi!Dưới ánh trăng, những tàng cây rì rào lắc lư. Tử Bách Sơn là một địa phương tốt, nơi đây tuy không phải là danh thắng nổi tiếng gì, nhưng những danh thắng bình thường đều không có vẻ u tĩnh bằng ở đây.Vô Tình nhìn lên, chỉ thấy thần tình Cơ Diêu Hoa thật giống một người mẹ thương yêu con cái nhất mực, lại thật giống một tiểu cô nương lãng mạn phi thường. Điều kỳ quái là hai loại đặc tính của nữ giới này đều thể hiện qua nụ cười nhu mì của nàng. Vô Tình tựa hồ nhìn đến si dại.Rất ít nam nhân có thể không thích nữ nhân như vậy. Bởi vì nữ nhân có một trong hai loại đặc tính đó đã vô cùng khó rồi, huống hồ Cơ Diêu Hoa lại có cả hai!Vô Tình cũng là người, thậm chí còn là một thanh niên đang tuổi huyết khí phương cương. Chàng làm sao có thể hoàn toàn Vô Tình?Cơ Diêu Hoa ngồi sát bên chàng. Nàng lớn hơn Vô Tình gần chục tuổi nên loại tâm sự của thiếu niên này nàng tương đối hiểu rõ.Nam tử vào tuổi này kiêu ngạo tự đại, chỉ thích kể cho tình nhân những sự tích anh hùng và nói về tráng chí hùng tâm của chính họ chứ quyết không ngồi dưới ánh trăng mà nghe tình nhân thỏ thẻ tâm tình.Cơ Diêu Hoa chuẩn bị nghe. Nhưng Vô Tình tuyệt không giống những thiếu niên khác. Vô Tình không hề mở miệng. Chàng cũng chuẩn bị nghe.Vì thế hai người không hề nói gì, chỉ cùng nhau lắng tai nghe, chú mục nhìn.Nghe tiếng gió thổi làm tung bay làn tóc, nghe tiếng hô hấp nhè nhẹ của đối phương. Nhìn, nhìn ánh trăng trải dài xuống mặt đất. Nghe, nghe tiếng tim đối phương đập nhanh hay chậm.Cơ Diêu Hoa coi Vô Tình là tình nhân hay là một đệ đệ?Vô Tình? Chàng coi Cơ Diêu Hoa là mẫu thân, thư thư hay là tình nhân?Tóm lại đây là hai kẻ thiên nhai lạc phách trong giang hồ.Vẫn là Cơ Diêu Hoa nói trước. Giọng nói nàng ôn nhu như một làn gió nhẹ thổi qua rừng tùng:– Tại sao huynh lại hỏi ttám đao, liên tục không ngừng.Lôi Tiểu Khuất nhanh nhẹn chuyển thân, tả thủ vươn ra chộp chặt vai phải của Hoàng Thiên Tinh.Vai phải bị khống chế, Kim đao trong tay Hoàng Thiên Tinh không thể công ra được nữa, nhưng cùng lúc đó tả thủ của lão cũng chộp lấy vai hữu của Lôi Tiểu Khuất.Năm ngón tay của Lôi Tiểu Khuất cắm sâu vào da thịt Hoàng Thiên Tinh.Nhưng khi Hoàng Thiên Tinh đặt tay lên vai Lôi Tiểu Khuất thì liền có tiếng xương gãy răng rắc, hai chân Lôi Tiểu Khuất đã lún sâu vào đất đến nửa thốn.Mặt mũi Hoàng Thiên Tinh đỏ ngầu.Sắc mặt Lôi Tiểu Khuất trắng bệch.Lúc này, Cơ Diêu Hoa và Thích Hồng Cúc đã song song bổ người tới.Lôi Tiểu Khuất lâm nguy bất loạn, tay áo phất mạnh, hai mũi «Phi yến tiêu» liền bay ngược lại tấn công bọn Thích Hồng Cúc.Thích Hồng Cúc liền lắc người né tránh.Lôi Tiểu Khuất đột nhiên buông lơi tả thủ, chuyển hướng giữ chộp vào cổ họng của Hoàng Thiên Tinh. Lần này mà bị chộp trúng, Hoàng Thiên Tinh nhất định táng mạng đương trường chứ chẳng nghi.Hoàng Thiên Tinh tuy hào khí vạn trượng nhưng cũng không dám khinh cử vọng động, vội buông tay lùi bước.Hoàng Thiên Tinh vừa thoái lui, Lôi Tiểu Khuất lập tức tung người lên như một cánh chim đại bàng hét lớn:– Xả hô!Ý nghĩa của «xả hô» chính là «đào tẩu». Lôi Tiểu Khuất lấy một chọi ba, tuy cả ba đều là cao thủ đương thế nhưng nhất thời cũng khó đánh bại được lão. Tuy vậy, lão không hề quên bên địch vẫn còn «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực cùng với bốn thanh y đồng tử và người bí ẩn trong kiệu.Lôi Tiểu Khuất vừa dài người phóng lên thì «Ám Khí Mãn Thiên» Đào Nhất Giang cũng xạ ra mười bảy mười tám cỗ ám khí.Lôi Tiểu Khuất người giữa không trung, tay áo phất lên liên tục, nhẹ nhàng tiếp lấy tất cả ám khí, sau đó lảo đảo người trên không ba lượt, mắt thấy mình sắp vượt qua Kiếm Môn thì đột nhiên trông thấy một cỗ kiệu đang chắn trước mặt.Dường như cỗ kiệu ở đó để chờ đợi lão. Lôi Tiểu Khuất lập tức trầm người xuống.Lòng lão cùng theo đó mà trầm xuống theo. Lão không hy vọng thủ pháp lão vừa dùng đối phó bọn Hoàng Thiên Tinh lại được dùng để đối phó chính lão. Thế nên thân hình vừa trầm xuống, toàn bộ ám khí vừa bắt được của Đào Nhất Giang liền bắn thẳng vào cỗ kiệu.Bất luận thế nào người trong kiệu cũng phải hiện thân.Ám khí của Lôi Tiểu Khuất phóng ra thoạt nhìn thì có vẻ nhất tề phóng đi, nhưng kỳ thực là có trước có sau. Kẻ địch tránh được lượt thứ nhất thì khó tránh khỏi đợt thứ hai, tránh khỏi đợt thứ hai thì khó tránh khỏi đợt thứ ba... Đầu tiên là một quả «Thanh liên tử», tiếp theo là hai mũi «Tam giác tiêu», sau đó là bốn ngọn «Nguyệt nha câu», cuối cùng là tám ngọn «Thấu cốt đinh», mắt thấy tất cả đều sắp bắn vào trong cỗ kiệu. Đột nhiên trong người trong kiệu khẽ động, từ bên trong bắn ra một viên đạn sắt.Viên đạn sắt này bắn ra trúng vào quả thanh liên tử. «Cạch!» «Thiết đạn» không dừng lại. «Thanh liên tử» bị bắn ngược lại đập mạnh vào một trong hai mũi «Tam giác tiêu». Viên «Thiết đạn» dư lực vẫn còn, đập mạnh vào mũi «Tam giác tiêu» thứ hai. Hai mũi «Tam giác tiêu» liền bay ngược trở lại. «Thanh liên tử», «Thiết đạn», hai mũi «Tam giác tiêu» đập mạnh vào bốn ngọn «Nguyệt nha câu».Sau đó tám cỗ ám khí lại bắn mạnh vào tám mũi «Thấu cốt đinh», lúc đó dư lực mới tận, rơi hết xuống đất.«Ám Khí Mãn Thiên» Đào Nhất Giang lấy ám khí thành danh cũng phải kinh hoàng khi thấy thủ pháp phóng ám khí của Lôi Tiểu Khuất. Nhưng y càng không thể ngờ được người trong kiệu chỉ cần dùng một quả «Thiết đạn» đã có thể đánh rơi toàn bộ mười lăm cỗ ám khí phóng ra một cách hết sức tinh diệu của Lôi Tiểu Khuất.Lôi Tiểu Khuất không hề lên tiếng. Một cơn gió mạnh thổi tới làm y phục lão tung bay. Mục quang lão nhìn như đóng đinh vào cỗ kiệu.Người trong kiệu cũng không có động tĩnh gì.Một hồi lâu sau Lôi Tiểu Khuất mới trầm giọng nói:– Vô Tình!Màn kiệu từ từ được vén lên.Trong thiên hạ người có thể dùng một viên «Thiết đạn» đánh rơi mười lăm cỗ ám khí tuyệt không quá mười người. Còn người có thể dùng một viên «Thiết đạn» đánh rơi mười lăm cỗ ám khí do Lôi Tiểu Khuất phát ra thì tuyệt không quá năm người. Thật trùng hợp là Vô Tình là một trong năm người đó.Màn kiệu từ từ vén lên, nhưng Lôi Tiểu Khuất không đợi cho nó được vén lên hết. Song thủ của lão vươn ra nhanh như chớp. Một chiêu này đã sử dụng toàn lực tấn công.Người trong kiệu nhất định phải dùng tay để vén màn. Khi lần đầu tiên nhìn thấy mọi người và cũng lần đầu tiên bị mọi người nhìn thấy, ai cũng không thể toàn thần giới bị được! Tay phải dùng để vén màn kiệu nên không thể phát xạ ám khí. Huống hồ Lôi Tiểu Khuất còn biết được là Vô Tình không có chân!Lôi Tiểu Khuất xông lên như một mũi tên, bởi lão biết đây là cơ hội tốt nhất.Màn kiệu cuộn lên, cương trảo của Lôi Tiểu Khuất đã tới.«Xoạt!» từ trong kiệu một bóng trắng xẹt ra, bay lướt qua đầu Lôi Tiểu Khuất rồi đáp xuống đất. Người không có chân làm sao có khinh công như vậy?Lôi Tiểu Khuất không kịp nghĩ ngợi, địch nhân giờ đã ở phía sau lão. Lôi Tiểu Khuất phải xuất thủ trước khi y ổn định thân hình. Lão liền quay người, song trảo cong lại chộp tới.Đối phương đang lạnh lùng nhìn lão.Lôi Tiểu Khuất giật thót mình, chợt cảm thấy sau lưng có âm thanh «vù vù».Lôi Tiểu Khuất biết có chuyện không hay, lập tức quay người lại, chỉ thấy hai chân nhói đau, bảy mũi «Táng môn đinh» đã cắm phập vào đùi lão.Thân hình Lôi Tiểu Khuất lao về phía trước. Bạch y nhân khẽ phất tay, ba đạo bạch quang bắn về phía lão.Lôi Tiểu Khuất hít mạnh một hơi chân khí, tung người bay lên không trung.Hai đạo bạch quang xẹt qua hai eo lão, nhưng đạo thứ ba đã cắm ngập vào người lão. Lôi Tiểu Khuất không hề kêu la, chỉ bình tĩnh trầm người xuống, đưa mắt nhìn bạch y thiếu niên với ánh mắt tuyệt vọng.Bọn người Hoàng Thiên Tinh giờ mới nhìn rõ, sắc mặt Lôi Tiểu Khuất trắng nhợt, hai mắt đỏ ngầu, một ngọn «Liễu diệp phi đao» dài sáu thốn hai phân đã cắm ngập vào người lão, xuyên từ phía sau ra phía trước. Hai ngọn còn lại cắm sâu vào vách đá cứng phía sau.Lan Kiếm không nhịn được phải kêu lên một tiếng thất thanh.Chỉ thấy thiếu niên đang ngồi trên mặt đất hai chân đã cụt, mắt sáng như sao, lông mày lưỡi kiếm. Chàng mỉm cười nói:– Ta biết ngươi đang tự hỏi không biết trong kiệu có còn người nào nữa không?Lôi Tiểu Khuất đưa mắt nhìn tấm màn kiệu đang đóng kín, đau đớn gật gật đầu. Nếu không phải khi lão quay người đối phó Vô Tình trong kiệu phát xạ ám khí làm bị thương chân lão khiến lão phân tâm thì ba ngọn liễu diệp đao của Vô Tình làm sao lão không tránh nổi?Vô Tình nhẹ nhàng nói:– Trong kiệu không còn ai nữa. Chỉ là ta đã đoán trước ngươi sẽ thi sát thủ, vì thế khi vén màn kiệu lên đã phát ra «Táng môn đinh». Khi ta bay người ra phía sau ngươi thì ngươi sẽ quay người lại đối phó ta, lúc ấy ám khí mới đến... Ngươi không ám toán ta trước, ta cũng không ám toán ngươi như vậy. Ngươi toàn thần chú ý đến ta vậy mà vẫn có thể tránh được một hàng «Táng môn đinh» trí mạng, như vậy là có thể kiêu ngạo được rồi!Lôi Tiểu Khuất đau đớn lắc đầu, máu tươi không ngừng tuôn chảy nhuộm đỏ cả bạch bào. Lão giơ hai tay lên, ngửa mặt thở dài rồi chầm chậm ngã xuống.Trong khi Lôi Tiểu Khuất tung người lên vách đá định ám toán Vô Tình trong kiệu và giao thủ với Hoàng Thiên Tinh thì «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực đã huy động trường kích tấn công một tên tử y «tiên đồng», đồng thời bọn Trúc Kiếm, Lan Kiếm, Mai Kiếm cũng tiến lên vây công gã còn lại.Hai tên này đều sử dụng trường thương, hơn nữa võ công còn cao hơn «Tứ Đại Ác Thần» rất nhiều. Nhưng điểm khác là «Tứ Đại Ác Thần» lấy bốn chọi bốn với Mai Lan Cúc Trúc tứ kiếm, còn bây giờ tam kiếm liên thủ đấu một thương của tử y «tiên đồng». Hai bên đánh nhau một hồi, gã «tiên đồng» dần dần rơi vào thế hạ phong, công ít thủ nhiều!Tên tử y «tiên đồng» chợt liên tiếp công ra mấy chiêu lang độc đẩy lùi Mai, Lan, Trúc tam kiếm, ý đồ đột phá vòng vây vượt qua Kiếm Môn.Đột nhiên bóng thanh y thoáng hiện, một đồng tử khiêng kiệu cho Vô Tình đã tung mình lên cản y lại.Tử y «tiên đồng» cười gằn:– Châu chấu cũng đòi đá xe à?Lời y còn chưa dứt thì thanh y đồng tử đã bạt xuất trường kiếm, ánh bạc sáng ngời, vừa xuất thủ đã sử luôn «Thanh Phong Thập Tam Thức», kiếm thế phiêu hốt bất định, kiếm ý như thanh phong thổi nhẹ trên hoa cỏ!Tử y «tiên đồng» giật mình, vội múa tít thương phòng thủ, mười ba thức đã qua, y bị bức thối lùi liên tiếp bảy bước.Thanh y đồng tử không tiếp tục tấn công mà thu hồi đoản kiếm, lùi về vị trí cũ nói:– Tiểu Nhị Tử, tới lượt ngươi!«Xoạt», một thanh y đồng tử khác đã bạt xuất kim kiếm tấn công. Vừa xuất thủ đã sử ra kiếm pháp trầm trọng thâm ảo của phái Thanh Thành, «Đoạn Trường Kiếm Pháp».Tử y «tiên đồng» không dám xem thường đối phương, vội trấn định tinh thần, múa tít trường thương hộ thân, mồ hôi túa ra trên mặt. Gã đang định phản công thì không ngờ thanh y đồng tử chỉ điểm kiếm đến rồi đột ngột lui, vừa lui vừa nói:– Tiểu Tam Tử, ngươi lên đi!Lại một thanh y đồng tử khác bổ đến, chỉ thấy y liên tục công ra bốn kiếm, vừa nhanh vừa độc, chính thị là «Lạc Ưng Kiếm Pháp» của Thiên Sơn phái, hung hiểm dị thường.Tử y «tiên đồng» vừa đánh vừa lùi, trong lúc sơ thất đã bị trúng phải một kiếm, máu tươi chảy ra làm ướt cả y phục. Gã bình sinh tàn sát vô số đồng tử, hôm nay lại bị mấy gã tiểu đồng làm cho khốn đốn tay chân, trong lòng vô cùng khó chịu.Thanh y đồng tử bức cho gã tử y «tiên đồng» lùi đến sát vách đá thì thu kiếm nhảy về nói:– Tiểu Tứ Tử, đến lượt ngươi rồi kìa!Thanh y đồng tử cuối cùng liền ôm kiếm lao tới, kiếm pháp của y trầm ổn dũng mãnh, thế tựa khai sơn phá thạch, đích thị là «Khai Bia Thiên Kiếm», tuyệt kỹ phái Thái Sơn.Tử y «tiên đồng» không thể thoái lui liền liều mạng đâm ra một thương, thanh y đồng tử liền hồi kiếm ngăn cản, kiếm chiêu bị chậm lại. Tử y «tiên đồng» liền thừa cơ tung người thoát khỏi vách đá. Nhưng hắn quên mất Mai Kiếm, Lan Kiếm, Trúc Kiếm.Mai Kiếm hồi kiếm chặn gã «tiên đồng» lại. Cùng lúc đó, thanh kiếm của Trúc Kiếm đã đâm vào đùi hắn, khiến hắn đau đớn quỳ gục xuống. Lan Kiếm liền xông tới kết liễu luôn sinh mạng tội lỗi của tên «Tố Mệnh Tiên Đồng».Tên còn lại cũng đang ở trong tình trạng hết sức nguy cấp.«Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực đã quyết tâm thắng một trận, ngọn trường kích dài trượng hai huy động không ngừng, càng đánh càng dũng mãnh.Tên «tiên đồng» kia thì ngược lại, càng đánh càng mỏi mệt, cuối cùng thì hai tay đã gần như vô lực. Võ công gã này cũng xấp xỉ Quảng Vô Cực, có điều Lôi Tiểu Khuất đã ra lệnh giải tán, đồng thời ba huynh đệ của gã cũng đã liên tiếp thảm tử khiến cho gã kinh hoảng nên võ công giảm đi một phần đáng kể.Một người đã sợ hãi thì không thể toàn lực xuất thủ được.Quảng Vô Cực trước giờ chưa từng biết sợ, càng đánh càng dũng mãnh.Mắt thấy trong vòng hai mươi chiêu lão sẽ lấy mạng được gã «tiên đồng» này.Nhưng đột nhiên Quảng Vô Cực lại sinh lòng trắc ẩn. Lão tuy hận bọn người này ra tay ám toán, nhưng giờ thấy nét mặt đầy vẻ cầu xin của tên «tiên đồng», lại không thể khẳng định tuổi tác của gã, chỉ thấy gã thân hình nhỏ bé như một tiểu đồng mười tuổi nên cũng không nỡ hạ sát thủ. Lão liền thu hồi trường kích, dận mạnh xuống đất một cái tóe lửa rồi chỉ tay vào gã «tiên đồng» nói:– Ngươi cút đi!Gã «tiên đồng» không ngờ Quảng Vô Cực lại tha chết cho mình, trên mặt đầu tiên lộ vẻ hồ nghi, sau đó lại biến thành cảm kích. Gã quỳ xuống bái lạy Quảng Vô Cực:– Đa tạ đại gia tha mạng!Quảng Vô Cực những tưởng mình đã thắng được một trận đầu tiên trong đời, lại không cần phải giết người, trong lòng thập phần vui vẻ, liền bước tới đỡ gã dậy.Đột nhiên ánh thương xẹt lên, trường thương đã đâm đến trước ngực lão.Phía trước của Quảng Vô Cực mở rộng, không kịp hồi kích chống đỡ nên chỉ có thể né tránh, không ngờ đã lui tới sát bờ vực. Quảng Vô Cực vội thu bộ, nào ngờ gã tử y «tiên đồng» tâm địa lang độc, một thương nữa lại đâm tới, Quảng Vô Cực lại lùi tránh, thân người liền rơi xuống vách đá.Tưởng tất Quảng Vô Cực sẽ phải tan xương nát thịt dưới vực sâu muôn trượng, nhưng lão lâm nguy bất loạn, trường kích trong tay liền đâm mạnh vào vách đá. Thân hình Quảng Vô Cực liền treo lơ lửng trên cán kích.Tử y «tiên đồng» nào chịu bỏ qua, gã tung mình đến sát bờ vực đâm xuống một thương.Quảng Vô Cực trong tay đã không còn vũ khí, lại cũng không thể né tránh.Lão vội đưa tả thủ ra nắm chặt đầu thương, kiên quyết không buông. Quảng Vô Cực vừa tức vừa hối hận, chỉ trách bản thân chỉ vì nhất niệm nhân từ mà bị bại lần thứ một trăm hai mươi bảy... có thể cũng là lần cuối cùng trong đời lão.Đúng vào lúc này, bốn bóng xanh đã bổ tới.Tử y «tiên đồng» không kịp hồi thương, trước mặt là vực thẳm nên không thể lao về phía trước, nên chỉ đành thoái lui về phía sau. Chỉ thấy bốn loại kiếm chiêu khác nhau đã cùng lúc công tới khiến gã nhất thời cũng không biết nên chống đỡ thế nào mới được!Bốn thanh kiếm chém vào hai vai, hai đùi của gã «tiên đồng». Gã hét lên một tiếng thảm thiết, dụng lực giẫy mạnh. Bốn thanh y đồng tử liền cùng lúc rút kiếm, bốn dòng máu tươi chảy ra như suối, rơi xuống đỉnh đầu Quảng Vô Cực.Quảng Vô Cực kinh tâm động phách, một hồi lâu sau mới bò lên được. Cuối cùng lão vẫn còn mạng, vẫn còn có thể bại lần thứ một trăm hai mươi tám.Chính vào lúc này, Lôi Tiểu Khuất cũng trúng đao táng mạng.Qua Kiếm Môn Quan, dọc theo sạn đạo là có thể đến Phượng Tường, rồi đi qua Lưu Ba huyện. Một đoàn mười ba người đang đi trên Tử Bách Sơn.Chỉ cần vượt qua ngọn Tử Bách Sơn là có thể đến được Bắc Thành.Hai ngày nay, Vô Tình ngồi trong cỗ kiệu do «Kim Ngân Tứ Kiếm Đồng» nâng đỡ, đi một đoạn đường cực kỳ gian khổ. Trong thời gian này, cảm tình của chàng với bọn Hoàng Thiên Tinh, Quảng Vô Cực, Cơ Diêu Hoa, Thích Hồng Cúc cũng phát triển rất tốt.Bọn người Hoàng Thiên Tinh vừa kính vừa phục Vô Tình, kính phục bởi chàng tuổi trẻ tài cao, túc trí đa mưu, cũng đồng tình với chàng bị mất đi hai chân, lại mê hoặc bởi nét ưu tư mà bi thương trong mắt chàng.Trong những người này, đặc biệt quan hoài đến Vô Tình và bốn đồng tử ngây thơ hoạt bát phải kể đến «Phi Tiên» Cơ Diêu Hoa, sau đó là «Tiểu Thiên Sơn Nhạn» Thích Hồng Cúc và ba kiếm tỳ của nàng.Hoàng Thiên Tinh, Quảng Vô Cực, Đào Nhất Giang đối với Vô Tình đương nhiên cũng rất tốt, nhưng nam nhân đối đãi với nam nhân dù là thâm giao cũng không thể nói năng không nghỉ như nữ nhân được.Cơ Diêu Hoa vốn là một phụ nữ ôn nhu thùy mị, nàng đối với Vô Tình càng ôn nhu thùy mị hơn nữa.Thích Hồng Cúc vốn tâm cao khí ngạo, nhưng nàng cũng hết sức cảm thông với Vô Tình. Nàng cảm thấy nếu như Vô Tình không bị mất đi hai chân, nhất định chàng sẽ có thành tựu lớn lao hơn nữa.Kỳ thực nếu như Vô Tình không bị mất đi hai chân, chàng chưa chắc đã khổ luyện được một thân khinh công như vậy, thủ pháp phóng ám khí cũng chưa chắc đã cao như vậy. Vì thế mà «Tái Ông thất mã, yên tri phi phúc».Thích Hồng Cúc thích bốn tiểu đồng tinh linh hoạt bát của chàng hơn. Đặc biệt là ba thiếu nữ chưa hoàn toàn lớn hẳn Mai Kiếm, Lan Kiếm và Trúc Kiếm, thường thường đùa giỡn với chúng, cười đùa rất vui vẻ.Nhưng ai ai cũng biết rõ rằng khoảng cách với Bắc Thành càng gần thì nguy hiểm càng ngày càng lớn. «Ma Thần» Thuần Vu Dương thần lực vô song, uy chấn tứ phương, nhưng lại không bì được với «Ma Tiên» Lôi Tiểu Khuất cơ trí giảo hoạt, song trảo tố hồn. Còn «Ma Đầu» Tiết Hồ Bi... nghe giang hồ đồn rằng y còn đáng sợ hơn «Ma Tiên» gấp bội, huống hồ còn có một vị thủ lãnh của «Tứ Đại Thiên Ma» «Ma Cô» nữa?«Ma Cô» tên họ là gì, người trong giang hồ không một ai biết được.Thuộc hạ thân cận của mụ ta có «Tứ Đại Tuần Sứ», một người đã bị Vô Tình đích thân hạ sát. Nhưng chỉ một tên tuần sứ đó, võ công cũng đã tương đương với Thuần Vu Dương rồi.«Ma Đầu» Tiết Hồ Bi nổi danh thiên hạ với «Phong Ma Quải Trượng», người trong giang hồ không ai nghe mà không biến sắc. Thủ hạ của lão là «Tu La Tứ Yêu», thiện dụng ám khí, dịch dung, hạ độc, ám sát, danh tiếng so với «Tố Mệnh Tứ Tiên Đồng» thuộc hạ của «Ma Tiên» thì vượt xa rất nhiều.Vì thế bất cứ thời khắc nào bọn Vô Tình cũng không thể buông lơi tinh thần cảnh giác.