Nhưng cái tay gân guốc của tên lính đã nắm chặt lấy vai tôi, hắn nắm rồi lột áo choàng của tôi ra như lột da một con thú. Sau đó, một vài thằng lính ngoại quốc khác vừa cười khúc khích vừa lấy tay đè lên thân tôi. Tôi không làm gì được. Bọn nó tháo dây nịt tôi ra, hùng hổ tuột quần ngoài và quần lót của tôi xuống. Tôi dang hai đầu gối ra phía ngoài để đỡ cái quần tuột, hai cổ tay tôi bị kéo ra hai bên, cổ tôi bị một cánh tay mạnh mẽ đè xuống. Tôi khòm lưng giống như một con thú bốn chân, đưa đít ra trần truồng trong tiếng la ó ầm ĩ của bọn lính ngoại quốc. Tôi rũ rượi vì quá xấu hổ. Tôi vùng vẫy nhưng vì cổ và cổ tay bị đè chặt, hơn nữa cái quần lại vướng víu ở hai chân nên tôi không động đậy được.Đít tôi lạnh. Tôi cảm thấy cái đít của tôi bị đưa ra trước mắt tên lính ngoại quốc, nổi da gà, từ từ trở nên xám xanh. Một miếng sắt cứng đụng nhẹ trên xương cụt nên mỗi khi xe buýt dao động, cái đau đớn vì co quắp lan rộng ra khắp lưng tôi. Nhìn cái vẻ mặt của thằng lính trẻ tôi biết hắn đang ấn lưng dao vào xương cụt của tôi.Tôi bị đè cong quặp, tôi thấy bộ phận sinh dục của chính mình lạnh cóng ngay trước trán. Sau một hồi lúng túng, hổ thẹn cháy bùng lên ngập đầy thân tôi. Tôi tức giận, cơn giận bứt rứt khó nén, nổi lên như lúc còn là con nít. Nhưng mỗi lần tôi vùng vẫy tìm cách ra khỏi cánh tay của tên lính, đít tôi chỉ run rẩy giựt giựt.Tên lính đột nhiên bắt đầu hát. Sau đó, tai tôi bỗng nhiên nghe thấy có tiếng cười khúc khích của những người hành khách Nhật ở phía bên kia tiếng xì xào của bọn lính. Tôi bị đè bẹp, không gượng lên được. Khi áp lực ở sau ót và ở cổ tay dãn ra, tôi mất cả khí lực để dựng người lên. Nước mắt nhớt nhát chảy từng chút hai bên mũi tôi. Bọn lính ca đi ca lại một bài ca đơn giản giống như đồng dao. Bọn chúng vừa cười vừa đập bình bịch vô đít tôi giống như đánh nhịp. Cái đít đó bắt đầu mất cảm giác vì quá lạnh. - Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.Bọn chúng say sưa, hát đi hát lại bài hát bằng thổ ngữ ngoại quốc.- Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.Thằng lính cầm con dao đi lên phía trước xe buýt. Một vài thằng lính khác đi theo ủng hộ. Khách Nhật trên xe phập phồng lo sợ, bọn lính ngoại quốc quát tháo lên. Trong khoảng thời gian khá lâu, bọn chúng ra oai tiếp tục quát tháo giống như cảnh sát, bắt mọi người xếp hàng. Mặc dầu đang khum lưng nhưng tôi vẫn biết được việc chúng nó đang làm. Khi tôi bị nắm ở phía sau ót, buộc phải quay mặt ra phía trước, bọn cừu đã khum lưng, tuột quần lột trần cái đít ra, xếp thành hàng ở hành lang giữa xe buýt, hai chân dang rộng ra cố ghìm để khỏi ngã khi xe buýt lắc lư. Tôi là con cừu ở sau đuôi bọn họ. Bọn lính ngoại quốc lớn tiếng say sưa ca hát.- Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.Rồi mỗi lần xe buýt lắc lư, mặt tôi đụng phải cái đít cứng ngắc vì trời lạnh của anh nhân viên, cái đít gầy gò có nhiều vết tàn nhang nâu sẫm. Bỗng xe buýt quẹo sang trái rồi dừng lại. Tôi nhủi đầu vào bắp chân của anh nhân viên có bắp thịt cứng nhắc đang gồng mình ở chỗ thắt vớ.Có tiếng hấp tấp mở cửa xe, cô bé phụ xe vừa lớn giọng thét lên lanh lảnh như tiếng con nít, vừa phóng chân ra ngoài trốn mất đi trong sương mù đêm tối. Tôi vẫn khum mình nghe tiếng thét trẻ con chói tai xa dần đi. Không có ai đuổi theo.- Nè. Thôi đi chớ!Ả tình nhân của tên lính ngoại quốc đặt tay lên lưng tôi nói nho nhỏ với tôi.Tôi đưa mắt nhìn lên gương mặt dửng dưng của ả rồi lắc đầu giống như con chó, sau đó tôi tiếp tục cúi đầu xuống cùng một tư thế với đàn cừu ở phía trước. Ả lớn giọng hợp xướng với bọn lính ngoại quốc như chẳng đếm xỉa gì đến những chuyện đang xảy ra.- Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.Chẳng bao lâu, ông tài xế cũng lột găng tay ra, với gương mặt chán chường kéo quần xuống đưa cái đít tròn trĩnh mập mạp của ông ta ra.Có nhiều xe ô tô đã vượt qua xe buýt chúng tôi. Cũng có những người đàn ông đi xe đạp cố đưa mắt thử nhìn vào bên trong cửa sổ lộng kính khép kín trong sương mù. Đây chẳng qua chỉ là một đêm khuya bình thường vào mùa đông. Chỉ có một điều khác là bọn tôi đã để lộ cái đít trần truồng ra trong bầu không khí lạnh lẽo. Bọn tôi đã giữ nguyên tư thế đó trong một thời gian thật là dài. Rồi bỗng như đã ca hát mệt mỏi, bọn lính ngoại quốc dẫn người đàn bà cùng nhau xuống xe buýt. Giống như giông tố để lại những thân cây nghiêng ngã trụi lá, bọn tôi, bọn người đã lột quần đưa đít ra, đã bị bỏ lại. Bọn tôi chậm rãi duỗi người thẳng ra. Tất cả đã gồng mình chịu đựng đau nhức ở lưng và hông. Bọn tôi đã là những con cừu trong một thời gian dài như thế đó.Tôi vừa kéo quần lên thắt lại sợi dây nịt, vừa chăm chú nhìn cái áo choàng cũ của tôi nằm trên sàn xe giống như một con thú nhỏ mình đầy bùn đất. Tôi chầm chậm nhặt chiếc áo choàng lên phủi những chỗ dơ rồi buồn bã cúi đầu trở lại hàng ghế ở phía sau. Cái đít bị đánh đau nóng ran trong quần tôi. Tôi mệt mỏi đến độ chẳng màng đến chuyện mặc lại cái áo choàng.Những người bị làm thành cừu, tất cả đều chầm chậm kéo quần lên, thắt lại dây nịt rồi trở về ghế ngồi. Bọn cừu buồn bã cúi đầu, rùng mình cắn cái môi xanh rờn. Và những người không bị làm thành cừu, ngược lại, vừa đưa tay lên sờ đôi má đỏ bừng của mình vừa chăm chú nhìn bọn cừu. Mọi người đều im lặng.Anh nhân viên ngồi bên cạnh tôi phủi vết dơ dưới ống chân quần. Những ngón tay run lật bật của anh ta đang sờ soạng quanh cặp kính mắt. Hầu hết bọn cừu tụ lại ngồi trên những hàng ghế ở phía sau. Bọn người ngồi ở phía trước, trong đó có ông giáo, những người không bị xúc phạm, châu những gương mặt vẫn còn nóng đỏ nhìn bọn tôi. Ông tài xế cùng ngồi với bọn tôi ở hàng ghế phía sau. Bọn tôi im lặng chờ đợi như vậy khá lâu. Nhưng không có chuyện gì xảy ra. Cô phụ xe cũng vẫn không trở lại. Bọn tôi không có chuyện gì để làm.Ông tài xế đeo găng tay trở về ghế lái xe. Khi xe chạy, phần nửa trước xe buýt đã nhộn nhịp trở lại. Bọn họ, những hành khách ở phía trước xe vừa hạ giọng xì xào với nhau vừa nhìn bọn tôi, những kẻ bị xúc phạm. Điều làm tôi để ý nhất là đôi môi run run của ông giáo, ông đang nhìn bọn tôi với đôi mắt bỏng cháy. Tôi ngồi xuống ghế, cúi đầu xuống, khép mắt lại để tránh ánh mắt của bọn họ. Nhục nhã đã đông cứng như đá ở dưới đáy thân tôi, nó bắt đầu để cho những mầm độc mọc lên, bất kể chỗ đó là chỗ nào.Ông giáo đứng dậy đi đến hàng ghế ở phía sau. Tôi vẫn gục đầu như trước. Ông giáo để thân dựa sát vào trục ngang ở cửa sổ lộng kính, rồi khum lưng xuống gợi chuyện với anh nhân viên.- Bọn chúng đã làm chuyện tồi tệ thật.Ông giáo nói với một giọng nóng bỏng vì tình cảm dâng trào. Ông ta ra vẻ đường đường, đầy nhiệt tình, nói như đại diện cho ý kiến của những người không bị xúc phạm, những hành khách ngồi ở phía trước xe buýt.- Không ai có quyền làm những chuyện như vậy đối với người khác.Anh nhân viên vẫn cứ im miệng, cúi đầu xuống nhìn chân áo mưa của ông giáo.- Tôi thấy hổ thẹn vì đã im miệng nhìn mọi việc.Ông giáo nói như an ủi.- Có đau ở đâu không?Cổ họng xanh xao của anh nhân viên lên xuống ừng ực. Cổ họng đó đã nói như thế nầy.- Không có đau ở đâu cả, chỉ có cái đít bị lột truồng thì có sao đâu. Xin ông để cho tôi yên. Mặc kệ tôi.Ông giáo nói tiếp.- Tôi không hiểu tại sao bọn chúng lại say sưa như vậy. Không ai có thể nghĩ chuyện đùa giỡn coi người Nhật như con thú là chuyện bình thường được.Từ hàng ghế ở phía trước xe buýt, một hành khách không bị xúc phạm đứng lên đến bên cạnh ông giáo, cũng với thái độ đường đường, chỏ con mắt chòng chọc nhìn bọn tôi. Rồi, từ mọi ghế ở phía trước, những người đàn ông má ửng đỏ vì thần kinh bị kích thích, đã đến sắp hàng, vai chen vai làm thành một đám đưa mắt nhìn xuống bọn cừu.Một ông khách hỏi.- Chuyện như vầy có thường xảy ra trên xe buýt này không? Ông giáo đáp.- Báo chí không có đăng nên không biết rõ. Nhưng có lẽ đây không phải là lần đầu tiên đâu. Tụi nó có vẻ quen tay lắm. Người đàn ông mang đôi giày chắc nịch ra dáng phu cầu đường, nghiêm trang nói với vẻ đầy bực dọc.- Tỉ dụ mình có lật váy mụ đàn bà lên nên bị tụi nó đối xử như thế thì cũng có thể hiểu được. Đằng nầy tụi nó tuột quần đàn ông, không biết tụi nó muốn làm gì?- Cái bọn đáng ghét.Người đàn ông dáng như phu cầu đường tiếp lời.- Chuyện như thế thì làm sao bỏ qua cho được. Nếu mọi người cứ yên lặng thì tụi nó sẽ lờn mặt thành thói quen.