Đêm đó một con dơi bay vào phòng qua cửa sổ thấp, phía bao lơn mà ở đó chúng tôi có thể ngắm đêm về trên những mái nhà trong thành phố. Trong phòng tối đen, chỉ trừ một tia sáng yếu ớt của đêm trên thành phố. Con dơi không sợ gì cả, bay tìm mồi trong phòng giống như ngoài trời. Chúng tôi nằm nhìn theo nó, tôi chắc rằng nó không trông thấy chúng tôi vì chúng tôi yên lặng. Khi nó bay ra ngoài trời rồi, chúng tôi thấy một tia đèn pha chiếu lên trời rồi tắt mất và đâu đấy lại chìm vào trong bóng tối mênh mông. Gió đêm nhẹ thổi và chúng tôi nghe những người lính phòng không trò chuyện trên mái nhà lân cận. Trời mát nên họ phải khoác áo choàng. Tôi lo ban đêm có thể có người lên phòng, nhưng Catherine bảo ai nấy đã yên giấc. Có lúc chúng tôi ngủ thiếp đi. Khi thức dậy tôi không thấy nàng ở trong phòng. Tôi nghe tiếng chân nàng đi dọc hành lang rồi tiếng mở cửa. Nàng lại gần giường và nói mọi việc đều tốt đẹp. nàng đi xuống nhà và thấy ai nấy đều yên giấc. Nàng có đứng ở ngoài cửa phòng cô Van Campen và nghe hơi thở đều đều của cô qua giấc ngủ. Nàng mang bịch bánh bích quy lên, tôi vừa ăn bánh vừa uống Vermouth. Chúng tôi rất đói nhưng nàng bảo tôi phải giải quyết những thứ này trong vòng mấy tiếng thôi. Tôi lại ngủ thiếp đi cho tới sáng. Lúc tôi tỉnh giấc nàng đã đi ra từ bao giờ. Rồi nàng quay trở lại, xinh tươi, đáng yêu và ngồi xuống giường. Mặt trời đã mọc trong lúc tôi ngậm ống cặp nhiệt trong mồm. Hơi sương trên các mái nhà thoang thoảng cùng với mùi cà phê các anh pháo thủ uống trên mái nhà gần đó. - Ước gì chúng ta được đi dạo – Catherine bảo. – Nếu có được chiếc xe đẩy, em sẽ đẩy anh đi. - Làm sao người ta có thể đặt anh vào chiếc xe ấy được? - Ồ, cũng có cách chứ. - Chúng ta sẽ đi đến công viên và dùng điểm tâm ngoài trời. – Tôi đưa mắt nhìn ra cửa. - Vâng – nàng bảo – Nhưng bây giờ em phải sửa soạn cho anh để bác sĩ Valentini khám cho anh chứ. - Anh thấy ông ta có vẻ xuất sắc. - Em không thích ông ta bằng anh thích. Nhưng em cho rằng ông ta cũng tài giỏi. - Em đi ngủ lại đi, Catherine, đi đi em – tôi nói. - Không được, chúng ta chẳng phải đã qua một đêm đẹp đẽ rồi đó sao? - Liệu đêm nay em có thể còn phải trực không? - Có lẽ có. Nhưng anh đâu có cần em. - Có, anh cần em lắm. - Ồ không, anh chưa mổ bao giờ, anh đâu có biết lúc ấy anh sẽ ra sao. - Anh sẽ khoẻ như thường. - Anh sẽ yếu, và em thì chẳng giúp được gì cho anh. - Thế thì trở lại bây giờ. - Không được – nàng bảo – Em còn phải làm bảng ghi nhiệt độ cho anh, rồi sửa soạn cho anh đi mổ. - Em không yêu anh, nếu em thật tình yêu anh, em sẽ trở lại. - Không ai kỳ cục bằng anh – nàng hôn tôi – Bảng ghi nhiệt độ của anh tuyệt lắm. Nhiệt độ của anh bình thường như những người khác. - Còn em thì cái gì cũng tuyệt cả. - Ồ không. Nhiệt độ của anh tuyệt thật mà. Em rất hài lòng. - Biết đâu con cái chúng ta cũng có nhiệt độ tuyệt như vậy. - Có thể con cái chúng ta lại có nhiệt độ rất tồi. - Em sẽ làm gì cho anh để bác sĩ Valentini khám? - Không nhiều lắm nhưng hơi khó chịu - Anh không muốn em làm việc đó. - Em không làm thì ai? Em không muốn ai khác mó vào người anh. Buồn cười quá phải không anh? Nhưng điều đó làm em tức giận khi một ai khác mó vào người anh. - Cả cô Ferguson, cô Gage và bà y tá kia nữa. À tên bà ta là gỉ nhỉ? - Bà Walker. - Đúng rồi. Ở đây có nhiều nữ y tá quá. Cần phải có thêm thương binh nếu không họ sẽ mời chúng em đi nơi khác. Hiện giờ ở đây có bốn y tá. - Có lẽ sẽ có thêm thương binh. Người ta cần dùng tất cả các y tá vì bệnh viện này khá lớn. Em mong sẽ có thương binh đến. Nếu họ gởi trả em về thì em biết làm gì? Chỉ trừ có thêm thương binh, không thì họ sẽ sa thải em. - Anh sẽ đi với em. - Đừng có nói dại. Anh chưa thể đi lại được. Nhưng ráng mau bình phục đi anh yêu, rồi chúng mình sẽ đi đến một nơi nào đó. - Rồi sau đó ra sao? - Sau đó chiến tranh có thể sẽ chấm dứt. Nó không thể kéo dài mãi được. - Anh sẽ bình phục. Valentini sẽ chữa cho anh khỏi. - Chắc chắn là như thế rồi. Với bộ râu như thế ông ta sẽ chữa khỏi cho anh. Này anh yêu, khi người ta cho anh ngửi thuốc mê thì anh hãy nghĩ tới việc gì khác, chứ đừng nghĩ đến chuyện chúng mình nhé, khi bị thuốc mê người ta hay mê sảng. - Thế thì anh phải nghĩ gì bây giờ? - Gì cũng được miễn đừng nghĩ đến chúng mình thì thôi. Hãy nghĩ về bố mẹ anh hay cô nào khác cũng được. - Không được. - Vậy thì lúc ấy anh hãy cầu nguyện, chúng sẽ gây cho anh một ấn tượng lớn. - Nhưng có thể anh sẽ không nói gì cả. - Đúng đấy. Thường thường người ta không nói gì hết. - Anh sẽ không nói gì cả. - Đừng khoe tài, anh yêu. Em xin anh đấy. Đừng có khoe tài. Anh đáng yêu lắm rồi, không cần phải khoe khoang gì hết. - Anh sẽ không nói tiếng nào cả. - Anh yêu, bây giờ anh khoe tài với em. Anh biết là anh không cần phải khoe gì hết. Khi người ta bảo anh thở mạnh, anh hãy đọc kinh cầu nguyện hoặc vài câu thơ hay gì đó. Như thế dễ thương hơn và em sẽ được hãnh diện vì anh. Nhiệt độ anh bình thường và anh ngủ như một đứa trẻ con, tay choàng qua một chiếc gối mà anh nghĩ đó là em, hay là một cô gái nào khác, một cô gái Ý xinh đẹp chẳng hạn. - Không, chính là em mà. - Dĩ nhiên là em. Ỗ, em yêu anh vô ngần. Rồi đây Valentini sẽ chữa lại cho chân anh lành hẳn. Em rất hài lòng là em không dự cuộc giải phẫu này. - Đêm nay em có phiên gác à? - Vâng, nhưng tới lúc đó anh đâu cần đến em? - Hãy chờ xem. - Xong rồi anh yêu. Bây giờ anh đã sạch sẽ từ trong ra ngoài. Này, anh hãy nói cho em nghe đi, anh đã yêu bao nhiêu người rồi? - Chưa có ai cả. - Cũng chưa yêu cả em luôn à? - Không, em thì khác. - Còn bao nhiêu người trước nưã? - Không có ai cả. - Với mấy người anh đã…nói thế nào nhỉ? Anh đã…đi lại rồi? - Không có ai cả. - Anh dối em. - Phải. - Được, không sao. Hãy dối em luôn đi, em muốn anh nói dối với em như thế. Các cô kia có đẹp không? - Anh chưa hề đi lại với ai cả mà. - Biết rồi. Nhưng các cô ấy có hấp dẫn không? - Anh không biết tí gì về việc ấy cả. - Anh chỉ thuộc một mình em thôi. Thật thế. Anh chưa hề thuộc về một người nào khác cả. Hơn nữa cũng chẳng sao nếu điều đó không thật. Em không sợ họ đâu. Nhưng đừng nhắc họ với em. Này anh, khi một người đàn ông đi lại với một phụ nữ thì đến khi nào họ cho biết giá cả? - Anh không biết. - Không biết thật à? Thế họ có bảo là họ yêu người đàn ông không? Kể cho em nghe đi, em muốn biết điều ấy lắm. - Có chứ. Nếu người đàn ông muốn cô gái nói thế. - Thế còn anh ta? Anh ta có bảo là anh ta yêu cô gái đó không? Trả lời đi anh, rất quan trọng đây. - Anh ta cũng nói thế nếu anh ta thích. - Nhưng còn anh, chẳng bao giờ anh nói thế chứ, phải không anh? - Không. - Thật chứ? Anh hãy nói thật với em đi. - Không mà. (Tôi đã nói dối nàng). - Em đã biết chắc rằng anh không bao giờ nói thế cả. Bên ngoài mặt trời đã lên đến mái ngói và tôi có thể nhìn thấy nó lấp lánh trên đỉnh tháp nhà thờ. Tôi hoàn toàn sạch sẽ từ trong ra ngoài. Tôi chỉ còn đợi bác sĩ đến. - Này, anh như thế đó hả? – Catherine tiếp tục hỏi – Cô gái chỉ nói những gì người đàn ông muốn, phải không anh? - Không hẳn luôn luôn như thế. - Còn em thì em sẽ làm thế. Em sẽ nói điều anh muốn và làm tất cả những gì anh muốn. Như thế anh sẽ không bao giờ cần đến những cô gái khác, phải không anh? – nàng sung sướng nhìn tôi – Em sẽ làm những điều anh muốn, em sẽ nói những gì anh muốn, và như thế em sẽ hoàn toàn thành công, phải không anh? - Phải. - Thế bây giờ anh muốn em làm gì nào? - Lại đây nằm với anh. - Được, em sẽ đến đây. - Ỗ, em yêu, em yêu, em yêu quý của anh. - Anh thấy chưa, em làm bất cứ việc gì anh muốn. - Em đáng yêu quá. - Em sợ rằng em không biết thật rõ… - Em đáng yêu lắm. - Em muốn những gì anh muốn. Em không tồn tại nữa, chỉ có những điều anh muốn… - Em yêu của anh. - Em dễ thương. Có đúng là em dễ thương không? Này, anh không muốn cô nào khác đấy chứ? - Không. - Em đã hoàn toàn chiều theo ý của anh đó, anh thấy chưa? - Anh thấy chứ. Em dễ thương, em làm tất cả những điều mà anh muốn.