TRUYỆN THỨ XI
Thái Thuận

 
Người đời nhà Hán, mồ côi cha từ thuở còn bé, nhà rất nghèo. Thái Thuận hết lòng thờ mẹ. Gặp năm mất mùa đói kém vì loạn lạc, Thái Thuận vào rừng tìm trái dâu về để ăn thay cơm. Được trái nào chín, Thuận để qua một bên, trái nào vừa đỏ để qua một bên khác. Gặp tướng Xích My đi ngang qua, trông thấy hỏi Thuận vì cớ nào lại phải lựa dâu để riêng ra như vậy. Thuận liền đáp: Trái nào chín ngọt dành phần cho mẹ tôi, trái nào đỏ còn chua, đó là phần của tôi. Tướng giặc khen Thuận là người con hiếu, liền truyền quân lính cho một thúng gạo và một đùi thịt trâu để khen thưởng.
    Nguyên bản:
    Hắc Thầm phụng huyên vy,
    Đề cơ lệ mãn y,
    Xích My tri hiếu thuận,
    Đẫu mễ tặng quân quy
    Có nghĩa là:
    Quả dâu chín đen để biếu mẹ.
    Bụng đói nước mắt chảy thấm áo,
    Giặc Xích My biết là người hiếu.
    Tặng cho thúng gạo mang về.
    Diễn Quốc âm:
    Người Thái Thuận ở sau Đời Hán.
    Dạ thờ thân tiết loạn khôn lay,
    Đường cơn khói lữa mây bay,
    Liền năm hoang khiểm, ít ngày đủ no.
    Nơi rừng rậm kiếm đồ nuôi mẹ,
    Nhặt quả dâu chia để làm hai,
    Tặc đồ trông thấy nực cười.
    Hỏi: Sao bày đặt hai nơi cho phiền?.
    Rằng Quả ấy sắc đen thì ngọt,
    Dâng mẹ già gọi chút tình con.
    Còn là sắc đỏ chẳng ngon,
    Cái thân cay đắng dám còn sợ chua,
    Giặc nghe nói khen cho hiếu kính.
    Bước lưu ly mà gánh cương thường,
    Truyền quân tiền của sẳng sàng.
    Vó tr6au một chiếc, gạo lương một bầu,
    Mừng trong dạ bước mau nhẹ gót,
    Về tới nhà, miếng sốt dâng qua,
    Cho hay người cũng người ta,
    Biết đâu đạo tặc chẳng là lương tâm?