Duy đứng dậy, vươn vai rồi từ từ bước đến tủ lạnh rót nước uống. Anh uống thong thả chậm rãi mặc chuông ngoài cổng reo liên hồi. - Cái thằng tự dưng trở chứng, bấm chuông kiểu đó thì cứ đứng mà chờ. Đã mưa đâu chứ. Duy vừa lầm bầm vừa với tay bật đèn. Gió thổi mạnh làm những tấm màn cửa sổ bay phất phới. Anh chạy vội ra sân khi mưa bắt đầu nặng hạt. Mở cổng, Duy sững người khi bắt gặp đôi mắt đen tròn nghịch ngợm của Lam Uyên. Có lẽ cô cũng bất ngờ khi gặp lại anh, nên cả hai cứ đứng ngây người nhìn nhau dưới mưa. Lòng Duy như tan đi vì ánh mắt của cô. Anh cao giọng ra lệnh để giấu sự xúc động của mình. - Vào nhà đi. Mưa rồi. Lam Uyên lạnh lùng nói: - Em tìm anh Hưng… - Hưng chưa về. - Vậy em về chớ không dám làm phiền anh. Dứt lời cô hấp tấp quay đầu xe, mặc cho mưa đổ xuống như trút nước: - Lam Uyên! Duy kêu lên và nắm ghi đông xe kéo lại, tay kia anh kéo luôn Lam Uyên vô sân đóng sập cổng. Cô dựng xe sát gốc mận rồi chạy vào hàng hiên đứng nhìn mưa rơi, môi mím chặt, bướng bỉnh. Nếu biết Duy đã trở lại ngôi nhà nầy, có lẽ Lam Uyên sẽ không đến mà điện thoại gọi anh Hưng ra quán cho cô gặp. Dù nhớ Duy đến quay quắt, đến ngẩn ngơ, cô cũng dứt khoát không tìm anh trước. Thế nhưng bây giờ, cô đã đến đây rồi, chỉ cần một cái kéo tay của anh, cô đã vào tới nhà… Chắc Duy đang thích thú trong lòng khi nghĩ cô đến đây chỉ vì anh. Trái tim Lam Uyên chợt thổn thức, cô cố nghĩ rằng mình đã quên Duy rồi, với bao nhiêu lo toan bực bội cô đang rối cả đầu. Nhưng thật ra cô có quên được chút nào đâu. Nhũng lúc như vầy, cô càng ao ước được bên anh, để đừng thấy lạc lõng cô đơn giữa cuộc sống đầy bon chen lừa lọc. Anh Hưng có Vi Lan chia sẻ vui buồn, còn Lam Uyên, cô có….ai đâu. Ngay cả ba mình, ông cũng la mắng, giận trách cô chỉ vì cô nói tới dì Kiều Mai. Uyên co người lại khi những bụi mưa tạt vào mặt. Duy đâu thèm để ý xem cô ra sao, anh bỏ vào trong rồi. Anh có biết Uyên đang buồn khổ cỡ nào không? Cô nghỉ làm đã ba bốn ngày mà không hề nói với ông Trí. Uyên định bụng chừng nào ba cô hỏi đến cô sẽ nói hết những gì cô biết với ông. Và đúng là ông Trí hỏi lý do tại sao cô…. lười biếng không đi làm. Lam Uyên mới kể được phân nửa những điều mình biết, ba cô đã nổi trận xung thiên mắng cô không tiếc lời. Ông cho rằng vì ghét bà mẹ kế, Lam Uyên đã bày đặt chuyện động trời để chia rẽ ông và bà Kiều Mai. Cô là đứa con bất hiếu, ngỗ nghịch và gian xảo, cô làm ông thất vọng còn hơn cả anh Hưng. Lúc đó nếu không có dì Mười, chắc ông đã vớ lọ hoa trên bàn, ném cô vỡ đầu rồi. Uyên lang thang ngoài phố mấy tiếng đồng hồ, cô không hề khóc mà thấy ngực nặng còn hơn đeo đá. Tại sao ba cô tin dì Mai dữ vậy? Nếu thật sự có bùa ngải làm người khác si mê mình, chắc dì ấy đã sử dụng bùa ngải nầy với ba Uyên, và biết đâu cả với Ngô Vĩnh Kỳ, nên lão ta mới đề bạc dì ấy làm phó giám đốc công ty. Cơn gió mạnh thổi tốc mưa vào hiên làm Uyên khoanh tay rùng mình, cô chớp mắt liên tục khi thấy Duy cầm chiếc khăn trắng dày đến choàng lên vai cô. Giọng anh càu nhàu: - Lúc nào em cũng giở thói gàn bướng ra để làm bực bội người khác. Lam Uyên mím môi: - Nếu cứ để em về, anh đâu phải bực bội. Rồi cô bỗng nghẹn lời: - Em có làm gì đâu mà la, anh Hưng, rồi đến cả anh đều cho rằng em gây phiền phức, bực bội. Duy im lặng dìu cô vào nhà, và kéo cô ngồi xuống salon. Anh cẩn thận lau khô những giọt nước mưa vướng trên tóc, trên mặt Uyên. Hành động của anh làm Lam Uyên xúc cảm. Cô bấu tay vào thành ghế, cố không nhớ tới những lời của ba mình để đừng khóc. Ông bảo cô giống mẹ Ở thói giận dỗi, cứng đầu. Uyên có biết mặt mẹ, và sống gần bà ngày nào đâu để giống những tính xấu ấy chớ. Dầu sao mẹ cững chết rồi, ông vì người đàn bà khác, lôi những tính xấu của vợ ra để mắng con mình, thật là đáng trách. Bỗng dưng Lam Uyên chán nản vô cùng, cô ôm mặt gục đầu vào thành ghế: - Em ngồi chờ anh Hưng được rồi. Không dám làm phiền anh đâu. Duy đứng lên ngay sau câu nói của Uyên. Anh nhếch môi cười mai mỉa: - Dù không dám, em vẫn đã làm phiền anh. Nhưng phải nói rõ ràng anh chăm sóc em, vì em là em của Hưng chớ không vì điều gì khác hơn. Anh vốn rất tốt với bè bạn. Để mặc Uyên gục đầu vào ghế. Duy đi vô bếp. Lam Uyên nghe tiếng mưa quất vào tường và tiếng gió ầm ầm bên ngoài. Lòng cô hiện tại mưa gió cũng đang tơi bời. Ngồi chờ anh Hưng, đến lúc gặp, kể lể mọi thứ, biết anh có hiểu, có thông cảm, có tin cô không, hay lại ngắt ngang lời, rồi trách mắng như ba? Dù sao cũng phải chờ anh Hưng, vì nếu không trút hết nỗi niềm với người khác, chắc Lam Uyên sẽ điên quá. Duy bưng ra một ly sữa. Anh để trên bàn trước mặt cô, rồi nói bằng giọng kẻ cả không chút tình cảm: - Uống đi cho ấm người lại. Sữa Milo đó. Lam Uyên lắc đầu: - Em hết thích sữa nầy rồi. - Nếu cứ muốn người khác theo sở thích của mình thì quá tệ. Nói thật, anh có thích thú gì khi pha sữa đem ra mời em. Chẳng qua anh thấy mình phải có một cái gì đó như là trách nhiệm chẳng hạn. Hưng luôn luôn nhắc nhở, thậm chí răn đe anh không được đối xử tệ với cô em gái ngang ngược của nó. Vì tình bạn, anh chiều ý Hưng. Em có vì anh trai mình tí nào không Lam Uyên? Tránh đôi mắt đầy quyến rũ của Duy, Lam Uyên im lặng bưng ly sữa uống một hơi. Sữa nóng làm cô ấm người và dễ chịu hơn. Cuộn tròn cái khăn to như cái mền rồi ôm vào lòng. Uyên chăm chú nhìn qua cửa sổ, cô làm như không quan tâm đến sự có mặt của Duy, dù lúc nào anh cũng là người cô quan tâm nhất. Anh vẫn cố tình dửng dưng, thậm chí còn châm chọc Uyên. Anh ác đến thế là cùng. Uống ly sữa của anh, cô chẳng thấy ngon ngọt gì hết mà chỉ thấy nóng và rát bỏng bờ môi. Giữa hai người là rào rào tiếng mưa và mù mờ khói thuốc. Duy hút xong một điếu rồi nhưng Lam Uyên vẫn không hé môi nói lấy nửa lời. Uyên trầm mặc nhìn mưa. Dù biết anh đang quan sát, cô vẫn không đổi tư thế. Cái dáng nho nhỏ lọt thỏm trong chiếc ghế salon, cái cằm hơi hất lên bướng bỉnh, và đôi mắt tránh không…. thèm nhìn vào anh của Uyên càng làm anh muốn được ôm siết cô vào lòng, và hôn đôi môi hay cong lên khi nói những lời chua ngoa của Uyên hơn nữa. Đốt điếu thuốc thứ hai, Duy cố dằn những khao khát, thương nhớ xuống bằng cách rít liên tục một hơi thật dài. Anh nghiêm nghị hỏi: - Hôm nay em không đi làm sao? Giọng Lam Uyên nhỏ nhẹ: - Em nghỉ có độ ba bốn ngày rồi. - Lại nghỉ nữa à? Khó tính như em, tìm được chỗ làm vừa ý là cả vấn đề. Lam Uyên cười cười: - Tại vì số em xui nên toàn gặp những ông giám đốc hắc ám. Ông nào cũng đòi hỏi ở em những yêu cầu vượt khả năng. Em lại không thích bị người ta sa thải, nên tốt nhất là nghỉ trước cho khỏi mất mặt. Duy hơi ngượng khi nghe Uyên nhắc khéo tới ba mình. Anh tự trách đã hấp tấp đổ cho Lam Uyên tội… khó tính nên mới không tìm được chỗ làm vừa ý. Anh dịu giọng thăm dò: - Chỗ đó dì Mai làm phó giám đốc mà… Lam Uyên mai mỉa: - Dì ấy có khác chi bác Định, em lại ghét bị bắt buộc phải làm những điều trái lương tâm. Nói như thế chắc khó ai tin, vì mới mấy tháng trời em đã nghỉ việc hai chỗ. Tóm lại anh có lý khi nói em khó tính. Nhìn Duy, Lam Uyên cố ý châm chọc: - Chắc em phải đợi lúc anh khai trương cơ sở Tin Học rồi xin vào làm tạp vụ quá. Đến lúc ấy sợ…. ngài giám đốc không nhận một con bé hay quậy như em. - Đủ rồi Lam Uyên, chua ngoa lắm lời nhưng ngốc như em chẳng ai ưa đâu. Nói thật, nếu anh là giám đốc, chắc anh không dám nhận em. Lam Uyên bật cười đau đớn: - Thì anh đã sa thải em rồi, còn gì nữa mà dọa. Không biết anh đã tuyển được con bé khờ nào vào thay chỗ em chưa? Dụi đầu thuốc vào gạt tàn, Duy khoanh tay nhìn Uyên. Cô vẫn giữ vẻ tự cao, tự đại của mình khi mai mỉa anh. Nhưng Uyên không giấu được Duy nỗi đau đang đầy ắp trong lòng. Em là con bé ngang ngược mà anh đang phải chịu khó dằn lòng… yêu để dạy dỗ em cho tới nơi, tới chốn. Anh phải dạy cho em biết cách xử sự với người em yêu. Em phải biết nghĩ tới người khác nhiều hơn nữa Lam Uyên ạ. Duy gõ gõ tay lên cạnh ghế: - Cám ơn em đã lo. Anh là người luôn luôn đi tìm niềm vui, vì anh rất sợ buồn. Do đó, dĩ nhiên anh phải tìm cho mình một niềm vui mới để thế cho nỗi buồn cũ vừa bay đi chớ. Mặt Lam Uyên cứng lại, cô nghe giọng mình vỡ ra lạc lõng: - Cô ta chắc hơn em về mọi mặt. - Không đâu! Ít ra cô ấy cũng thua em vài ba điểm, nhưng đó lại là những điểm cơ bản mới khổ chứ. Lam Uyên động đậy bàn tay dưới lớp khăn lông dày, khó nhọc lắm cô mới nói được: - Điểm cơ bản gì nhiều vậy? Em thấy mình toàn khuyết điểm. Duy tủm tỉm cười thật dễ ghét: - Thì đó là những khuyết điểm… hơn người của em. Cô bé anh đang yêu không ngông, không bướng và cũng không ích kỷ như em. Chép miệng một cái, Duy hạ giọng: - Với cô ấy, anh thật sự hạnh phúc. Lam Uyên đau buốt cả ngực, cô lắp bắp: - Anh….anh đúng là độc ác, dối trá. Em hận anh, căm thù anh. Em … em… Uyên đứng bật dậy chạy vội về phía cửa sổ, cô nhìn màn mưa trắng xóa ngoài sân và hổn hển thở. Chưa bao giờ cô đau đớn, khốn khổ như hiện tại. Thì ra Duy không hề yêu cô, anh đeo đuổi nhằm khuất phục cho kỳ được con bé ngông, bướng, dễ ghét như cô để thỏa mãn tự ái của gã đàn ông cao ngạo. Thế mà Uyên đã yêu với tất cả tấm lòng mình, cô yêu bằng những rung động đầu đời thơ dại. Cổ Uyên nghẹn lại, cô run rẩy không vì gió tạt mưa vào người, mà vì cô tuyệt vọng, trái tim nhiều kiêu hãnh của cô như bị bóp bởi gã đàn ông cô yêu từ lần gặp đầu tiên. Trời ơi! Tại sao anh ác dữ vậy? Lam Uyên tựa lưng vào tường mặc cho mưa hắt vào lạnh buốt. Cô không đủ sức bỏ chạy hay làm một hành động ngông cuồng như cô vẫn thường làm lúc giận dỗi. Duy đã làm cô gục ngã hoàn toàn vì lời nói thản nhiên của mình. Anh bước đến và hỏi nhỏ: - Em hận anh, căm thù anh, nhưng vẫn yêu anh phải không? Mặt Duy gần mặt Uyên đến mức cô cảm nhận được hơi thở ấm áp mơn man quanh cổ. Mắt anh chăm chú chờ cô trả lời trong khi môi anh nhếch lên thách thức. Đôi môi ấy từng thì thầm lời yêu, từng hôn cô nụ hôn đắm đuối, sao bây giờ trông đáng ghét thế kia. Đưa tay đẩy Duy ra, Uyên nói một hơi: - Không! Một ngàn lần cũng không… em chưa bao giờ yêu anh hết. Em ghét anh thì có. Dứt lời cô ngồi bệt xuống, ôm mặt khóc nức nở. Không nghĩ rằng con bé … lì bỗng dưng… mưa dữ dội hơn ông trời, Duy quýnh cả lên vì những giọt nước mắt hiếm hoi của Uyên. Anh ngồi xuống ôm siết lấy cô, giọng gấp rút: - Đừng khóc. Anh chịu không nổi. Nín đi Lam Uyên! Nín đi. - Mặc kệ em, đừng làm khổ em nữa. Em ghét anh, em ghét anh! Giữ chặt hai bàn tay nhỏ xíu nhưng đấm vào ngực anh rất đau, Duy nói: - Nhưng anh yêu. Anh yêu em thật mà! Nãy giờ anh nói láo …. Lam Uyên hít hít mũi: - Láo hay thật, em không cần biết. Em không cần tình yêu của anh đâu. Buông… người ta ra đi. Lam Uyên vừa vùng vẫy vừa nói: - Em giận anh, em ghét anh. Em giận anh, em…. Nhớ tới những hành động của Duy nãy giờ Lam Uyên ấm ức khi nghĩ anh muốn cô phải khóc, phải để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh. Duy muốn cô thừa nhận rằng: nếu không được anh yêu, cô sẽ đau khổ đến chết. Trong một phút xao lòng, Lam Uyên đã khóc tức tưởi, thế mà Duy còn chưa vừa lòng nữa à? Cô có yêu không, anh thừa biết mà. Tại sao Duy ép Uyên phải… chịu thua anh chứ? Lam Uyên nghênh mặt: - Buông em ra. Nếu không em, em… Nâng mặt Uyên lên, Duy cười thích thú: - Em làm gì anh nào? - Em sẽ… sẽ… cắn… Nói dứt lời, Uyên cúi xuống cắn vào bắp tay Duy. Cô cắn thật mạnh để anh buông mình ra…. Không ngờ Duy cũng lì, Uyên càng cắn mạnh, anh càng siết cô chặt hơn. Duy không đẩy Uyên ra, hay ngăn không cho cô cắn mình mà cứ ôm cô vào lòng. Được nước Uyên làm tới, cô nghĩ chắc anh không đau nên ráng hết sức … cắn… Khi Uyên buông ra thì tay Duy đã tươm máu. Anh dựa vào vách tường, giọng buồn bã: - Xin lỗi đã làm phiền em. Đúng là anh ngố khi cố nghĩ rằng em rất yêu anh. Đau như vầy có lẽ anh sẽ nhớ đời. Lam Uyên quỳ gối bên cạnh Duy, cô thấy mình lố bịt ghê gớm. Tại sao lúc nào cô cũng xử sự như một thằng con trai thích trò đấm đá vậy? Lần đầu Duy đưa về, Uyên đã chơi màn đo đường, khiến anh đổ quạu không thèm đến thăm, dù biết cô bệnh. Lần lên sân thượng, Duy hốt hoảng ôm cô vào lòng, rồi dịu dàng nói lời yêu cũng là lần cô cao hứng đu mình ra ngoài balcon và tưởng tượng mình sẽ rơi như lá. Đêm ở bờ sông, cũng chính Uyên nói những lời không phải để Duy tự ái. Đã chẳng xin lỗi anh thì thôi, cô đâm đầu chạy về bờ sông như sẵn sàng nhảy xuống cho hả. Để sau cái tát tai nẩy lửa của Duy, hai người không đến với nhau nữa. Suốt thời gian đó Lam Uyên đã hứa với lòng sẽ dịu dàng để thể hiện tình yêu của mình nếu như Duy trở lại với cô, sao bây giờ cô lại quên và hành động theo trái tim ngông cuồng của mình vậy? Duy yêu cô và cô cũng tha thiết yêu anh, chấp chi một lời mà làm khổ nhau chứ? Nhìn dấu răng trên cánh tay Duy, Uyên nao cả lòng. Cô rụt rè nâng tay anh lên và chúm môi thổi nhè nhẹ vào vết cắn. - Duy…. - … Lam Uyên khổ sở trước sự im lặng của anh, áp tay Duy vào mặt mình, giọng cô nghẹn ngào: - Em … thương anh. Nhưng không hiểu sao em chỉ làm khổ em và làm buồn lòng anh. Có lẽ em không xứng và không hợp với anh. Em ích kỷ vì luôn sợ mặt tình cảm anh dành cho em. Em kiêu căng phách lối để che giấu mặc cảm thua kém bạn bè. Em ngông nghênh, cao ngạo để mọi người chú ý đến mình. Thật ra em chỉ là một con bé nghèo rỗng về mọi mặt. Khi còn nhỏ, em đã thiếu tình yêu thương của mẹ, lớn lên lại bị cướp mất tình cảm của cha. Còn ông anh trai hiểu mình nhất, thì cũng có người yêu. Em sợ mất anh, nhưng rồi chính em đã ngu ngốc làm mất tình yêu của mình. Duy vuốt nhẹ gò má mịn màng ướt nước mắt của Uyên, lòng ngập tràn thương yêu, Lam Uyên chớp mi: - Anh còn giận em hết? Không trả lời, Duy rút tay lại nhăn nhó. Lam Uyên năn nỉ: - Đừng giận em nhé Duy. Anh kéo cô vào lòng, giọng trầm xuống: - Đau như vậy mới nhớ đời. Anh đáng bị cắn như thế vì anh cũng là kẻ cố chấp, hẹp hòi. Anh yêu mà chưa hiểu hết người mình yêu. Đã vậy lại đòi hỏi ở tình yêu của em nhiều thứ quá. Có lẽ vì anh quen được đáp ứng, được chiều chuộng như khi ở bên Tố Nga, nên anh chưa có quan niệm yêu là hy sinh là sống cho người mình yêu. Âu yếm hôn trán Uyên, anh nói tiếp: - Anh tham lam và ngu ngốc khi cứ muốn trái tim em phải thuộc về anh, nhưng lại không mang trái tim mình ra trao đổi. Anh cũng không xứng với em đâu Lam Uyên. - Nhưng em cần anh. Không có anh, suốt thời gian vừa rồi em như mất hồn. Mặt Lam Uyên ửng đỏ khi thú nhận rằng cô không thể thiếu Duy. Duy kể lể: - Anh có khác gì em đâu. Suốt chiều nầy tới chiều nọ cứ ngong ngóng xem em có ghé thăm Hưng không để rồi thất vọng. Hôm gặp em ngồi với Quang trong quán anh dứt khoát không bao giờ gặp lại em. Nhưng thật ra, lý trí nói một đường, trái tim nghe một nẻo. Nghĩ lại mất biết bao nhiêu thời gian. Trong khoảng thời gian đó nếu gần nhau, anh đã hôn được bao nhiêu cái nhỉ? Vừa nói dứt anh đã nâng cằm Uyên lên, cô vòng tay bá cổ và ngoan ngoãn để anh hôn. Bụi mưa từ cửa sổ mỗi lúc một nhiều. Mưa mỗi lúc một lớn. Duy bế Uyên gọn lỏn trong đôi tay. Anh đặt cô xuống salon rồi ngồi kế bên. Duy hỏi bằng giọng chân tình - Tại sao em nghỉ làm hở Uyên?Cô ngần ngừ: - Chuyện nầy dài dòng lắm. Nhưng em không làm sai đâu. Anh tin em đi. - Anh tin em, nhưng anh muốn biết lý do. Phải em lại gây hấn với dì Mai không? - Dì Mai đâu hề nghĩ gì tới cha con em. Dì nghe lời lão Ngô Vĩnh Kỳ răm rắp, mà Vĩnh Kỳ là đồ lưu manh. Lão ép em làm những việc bậy bạ. Mặt Duy tái ngắt. Anh nghiến răng hỏi tới: - Lão đã làm gì em? Lão… lão đã khốn nạn vậy sao? Anh thề không để lão yên đâu. Lam Uyên đập vào tay anh: - Anh nghĩ gì mà ghê quá. Thật ra lão muốn em giới thiệu cho công ty một số người có ăn học, nhưng muốn lấy chồng nước ngoài. Đây là dịch vụ chủ yếu nhất mà công ty đang làm. Hôm gặp Quang, anh cho biết phân xưởng ảnh quản lý có mười nhân viên xin nghỉ một lúc để đi lấy chồng Đài Loan và sau đó sẽ xuất cảnh theo ho... Trong số đó có chị Mai Phương. Anh biết chị Mai Phương không? Nhíu nhíu mầy, Duy nói: - Anh biết, chị ta làm ở công ty bốn năm năm rồi, và Phương rất mê Quang. Tố Nga từng kể cho anh nghe như vậy. Bây giờ biết Quang yêu người khác, Phương bèn vội đi lấy chồng chớ gì? Nghiêng đầu nhìn Duy, Lam Uyên cắc cớ: - Quang yêu ai? Sao anh không nói rõ cho em biết với? Duy nhéo mũi cô: - Ghê thật! Muốn anh nói ra là Quang yêu em phải không? - Làm gì có chuyện đó, khi ảnh và chị Nga sắp cưới rồi. - Yêu người nầy nhưng cưới người khác là chuyện thường. Thời buổi bây giờ có nhiều kẻ yêu để mà yêu, còn họ lại thật sự sống bằng những thứ tình yêu rất xa. Anh không nói Mai Phương đâu, vì có thể chị ấy có hoàn cảnh riêng. Nhưng cái dịch vụ của công ty em đang làm nghề lạ thật. Nó đúng là một dịch vụ không hơn không kém. Ai cần có chồng Đài Loan tự họ tìm đến, sao Vĩnh Kỳ lại bắt em giới thiệu người cho lão? Giọng Lam Uyên nghiêm nghị: - Vì đó không phải là chuyện “kết bạn bốn phương” bình thường mình vẫn đọc thấy trên báo, Vĩnh Kỳ ăn tiền rất nhiều. Theo như lời chị Mai Phương nói, nếu làm… mai được một đám, lão thu vào hàng chục ngàn đô. Đây là chuyện làm ăn phi pháp. Duy ngạc nhiên trước kết luận chắc nịch của Lam Uyên. Anh thắc mắc: - Sao bây giờ em mới nói ra? - Em vừa biết đây thôi. Trước nay họ giấu em. Vào đó làm em có nghe có biết gì đâu, khi nhân viên của công ty và cả khách hàng gần một trăm phần trăm nói tiếng nước ngoài. Họ giấu những việc làm nầy, còn em hầu như hoàn toàn bị cô lập. Mặt Lam Uyên chợt bừng lên nét giận dữ: - Dì Mai qua mặt ba em mọi thứ, em nói cho ba biết, ông nổi sùng lên rồi mắng và đuổi em đi nữa. Em không hiểu dì ấy làm cách nào mà ba mê đến lú lẩn … Uyên bặm môi khi biết mình đã lỡ lời. Duy nhìn cô đầy thông cảm, anh nhỏ nhẹ: - Ý em muốn nói là bác Trí không biết việc dì Mai đang làm, đã vậy còn tin dì ấy chớ không tin em? Lam Uyên gật đầu. Cô nửa muốn kể hết chuyện bà Mai quan hệ ra sao với Vĩnh Kỳ, rồi những lời lão ta hăm he đến ba cô cho Duy nghe, nửa cô lại muốn giấu. Dầu sao Uyên cũng không muốn anh xem thường gia đình mình, cái gia đình tả tơi lâu rồi nhưng đó vẫn là gia đình cô. - Bây giờ em tính sao Lam Uyên? Nghỉ việc đâu phải đã hay. Điều quan trọng nhất là việc dì Mai đang làm. Em đã khẳng định chuyện nầy phạm pháp, thì gia đình em sẽ bị ảnh hưởng nếu có người tố giác, thưa gởi. Lam Uyên thở dài: - Em tìm anh Hưng cũng vì vụ nầy. Không biết anh tin em không, hay lại mắng em khó chịu, làm ở đâu cũng được vài ngày là nghỉ. Duy cười khi thấy mặt cô xụ xuống: - Chưa chi đã dỗi rồi. Em đúng thì phải tin em chớ. - Tin để mà tin cũng như không. Em sợ cả nhà sẽ bị vạ lây vì bà Mai. Duy siết nhẹ Uyên, người cô chạm vào vết cắn trên tay anh đau nhói nhói. Anh nghĩ ngợi và nói: - Chắc chắn Hưng sẽ có cách giải quyết, vì Hưng là con trai lớn trong gia đình. Em đừng nên quá lo. - Giải quyết cách nào cũng có người bị tổn thương hết. - Phải chịu vậy thôi. Vì sự thật là thế. Lam Uyên im lặng tựa đầu vào vai anh, cô nghe tiếng mưa rào rào trên mái ngói và thấy mình cần có Duy biết bao. - Anh phải tìm cho em một chỗ làm mới. Nghe giọng anh dứt khoát vang lên, Lam Uyên ngập ngừng: - Chắc đâu thể nào một sớm một chiều sẽ có việc làm. Sợ tốn thời gian của anh đó. - Tốn cũng phải tìm. Anh có cảm giác em không tin vào khả năng của anh. - Sao anh lại nói vậy? - Vì trước đây anh từng tìm không ra việc cho em. Bây giờ khác rồi! Anh có quới nhân giúp đỡ, chuyện gì cũng sẽ được như ý, bé ạ. Uyên thấy mình vô tình khi không hỏi đến công việc của Duy. Cô đúng là ích kỷ, chỉ biết thở than chớ không hề quan tâm đến mơ ước lâu nay của người mình yêu. Nhưng nghe tới hai tiếng “qưới nhân” được thốt ra một cách hân hoan trên môi Duy, tự nhiên Lam Uyên khó chịu, cô làm ra vẻ dửng dưng: - Anh muốn nói đến mợ Thanh phải không? Em nghe Vi Lan nói bà ấy đi rồi mà? Duy mỉm cười, anh không giấu sự thích thú khi nhắc đến… người đàn bà ấy trước mặt Uyên: - Về Canada rồi nhưng mợ Thanh vẫn thường xuyên gọi điện thoại đường dài cho anh. Suốt thời gian qua, nhờ mợ ấy động viên khuyến khích nên anh mới làm việc nổi đó chứ. Hồ sơ thủ tục xin mở trung tâm vi tính đã xong, khoảng hai tháng nữa khai trương. Lúc ấy em sẽ là thư ký riêng của anh, Hưng sẽ làm trưởng phòng nghiệp vụ. Anh tính như thế được không? Lam Uyên chua cay: - Anh đã tính thì phải được rồi. Nhưng nếu em không… thất nghiệp như bây giờ, chắc anh đã tìm ra thư ký riêng đặc biệt hơn em rồi. Duy nhăn mặt: - Em vẫn chưa bỏ cách nói ấy sao Uyên? Anh tưởng thời gian xa nhau vừa rồi, em đủ suy nghĩ để chín chắn hơn trước chứ? - Em cũng tưởng thời gian vừa rồi, anh đã tự mình làm được nhiều điều tốt đẹp. Ngờ đâu chỉ cần thường xuyên nghe điện thoại đường dài, là anh đã có thể mở trung tâm vi tính rồi. - Lam Uyên. Duy nhìn sững vào cô. Anh giận run người khi thấy Uyên hất mặt lên thách thức: - Em ghét bà ta. Em không muốn nghe anh nhắc tới bả. - Trời ơi! Em nghĩ gì trong đầu vậy Uyên? Em cho anh là hạng người tồi tệ đến thế à? Uyên chanh chua: - Em không nghĩ xấu về anh nhưng không thể nào nghĩ tốt về bà Thanh. Bà ấy không đàng hoàng. Duy cố dằn nóng giận: - Căn cứ vào đâu mà em nói vậy? - Căn cứ vào giọng nói, cách kể của anh về bà ấy. Căn cứ vào bộ tịch của bả khi đi với anh. Lam Uyên mím môi tuôn ra một hơi ấm ức lâu nay: - Nhắc tới mợ Thanh, lúc nào lời nói của anh cũng ngân lên những âm thanh êm ả, trìu mến mà chưa bao giờ em thấy anh dành cho em. Điều đó chứng tỏ bà ấy có vị trí rất quan trọng trong tim anh. Hôm gặp em và anh Quang trong quán kem, bà Thanh biết em là ai, nhưng vẫn vờ như không biết gì cả, bả ngọt ngào đưa đẩy để lấy lòng anh, nhưng… nhưng lại đâm nát lòng em. - Ôi trời! Sao em khéo tưởng tượng vậy? - Em nhìn thấy rõ ràng, chớ đâu có tưởng tượng. Ngập ngừng một chút, Uyên nói luôn: - Mợ của anh muốn chọc tức em nên khi hai người trong quán đi ra, bà ấy tựa vào người anh, còn anh thì choàng tay ôm bả. Anh… anh ác lắm mà hic hic hic... Đang giận cành hông, Duy cũng phải nguội ngay vì những giọt nước mắt vắn dài của cô. Anh ngao ngán: - Ghen như em thật độc nhất vô nhị. Em không biết phải quấy là gì, đạo lý của con người em cũng vứt đâu mất. Đã không tin anh thì làm sao yêu anh lâu bền được hả Lam Uyên? Mới làm lành với nhau, không lẽ lại mỗi đứa quay đi một nơi nữa? Hít hít mũi, Lam Uyên nói: - Những lần trước vì ai mà giận? Cũng vì bà ta thôi. Nói thật, sao em không… ghen anh với Tố Nga, dầu em biết anh và chỉ từng thân mật với nhau vô cùng. Trước đây thấy anh đi với chị Nga, em đau đớn buồn khổ, bây giờ cứ nghĩ tới anh ngồi kề bên trò chuyện với bà Thanh thôi là em chịu không nổi. Anh không có gì với bả, nhưng chắc chắn bà có tình ý với anh. Duy gằn giọng: - Đó là vợ của cậu anh. Em phải hiểu mình đang nói gì và nói với ai chớ? - Em hiểu điều dễ hiểu nhất là cậu ấy chết rồi, và mợ Thanh lại quá cô đơn. Bả bỏ vốn ra giúp anh để … để… Lam Uyên cắn môi khóc thút thít. Duy bỏ mặc cô ngồi. Anh châm thuốc hút. Khói thuốc không tan ma cứ loanh quanh, lẩn quẩn trong phòng. - Em đã nói hết chưa? Nếu hết rồi thì ngồi im nghe anh nói. Duy rít một hơi thuốc và từ tốn lên tiếng: - Anh rất yêu em. Yêu ngay cái nhìn đầu tiên. Suốt thời gian qua anh vẫn không thôi yêu em. Dù giận nhau anh vẫn hỏi Vi Lan và Hưng để biết về em. Anh muốn chúng ta có thời gian xa cách để tự nhìn lại những thiếu sót của bản thân. Anh muốn mình xứng đáng được yêu. Còn em, em có hiểu gì về em để sửa đổi không Uyên? Nhìn cô bẻ bẻ những ngón tay với vẻ bứt rứt khó chịu, Duy thản nhiên thêm vào: - Với anh bây giờ chỉ có hai thứ đáng bận tâm nhất là sự nghiệp và em. Anh sẽ không bao giờ tha thứ, nếu em nghi ngờ bậy bạ, ghen tuông phi lý như vừa rồi. Vuốt nhẹ giọt nước mắt trên má Lam Uyên, anh dịu dàng: - Anh yêu em, anh nói điều đó bằng xúc cảm chân thành của trái tim mà không sơ....quê độ như em nghĩ nếu em phải bày tỏ lòng em với anh. Đã thật sự yêu rồi sao lại trẻ con vậy bé cưng? Lam Uyên vùi mặt vào ngực Duy. Cô thổn thức: - Em xin lỗi! Em thương anh lắm. Trên đời nầy ngoài ba và anh Hưng ra em chỉ có anh thôi. Duy âu yếm vuốt tóc Uyên: - Khi yêu, người ta thường hay nghi ngờ. Nhưng nghĩ như em thì quá sức. Mợ Thanh rất muốn biết người anh yêu ra sao. Mợ muốn gặp người đã loại Tố Nga ra khỏi vòng chiến. Chiều hôm ấy anh vì sĩ diện và tự ái đã phớt lờ như không quen, không biết đến em. Có điều lạ là em gây cho mợ Thanh ấn tượng sâu sắc. Bà cứ hỏi em mãi. Mợ Thanh khen em đẹp tự nhiên và rất xứng với Quang mới khổ anh chứ. Giọng Lam Uyên rụt rè lẫn ấm ức: - Mợ ấy không biết em là gì của anh thật sao? Duy phì cười: - Làm sao mà biết được. Mợ Thanh chỉ biết anh đang yêu một con bé tên Lam Uyên. Cái tên gợi cho mợ ấy nhiều xúc cảm. - Vì vậy nên mợ đồng ý cho em làm thư ký riêng của anh. - Chậc! Lại lạc đề nữa rồi. Lam Uyên phụng phịu: - Em hỏi thật chớ bộ! Mợ ấy giúp anh mọi thứ kia mà…. Duy nheo mắt: - Chính vì nghĩ mợ Thanh giúp anh mọi thứ nên mới nổi máu Hoạn Thư lên phải không? Thật ra mợ ấy chỉ làm “thuyết khách” hộ anh thôi. Mợ Thanh về Canada thuyết phục ông ngoại và dì thứ Hai của anh xuất vốn cho anh thành lập cơ sở vi tính ở đây. Bà không can dự gì vào chuyện… công danh sự nghiệp của anh hết. Lòng Lam Uyên bỗng dưng nhẹ nhõm. Cô nép sát vào người Duy bồi hồi. Cô đúng là một con bé ích kỷ, cô không muốn ai chia sớt tình yêu của mình, dù đó là người đàn bà có tuổi như bà Thanh. Bây giờ bà ta ở bên kia bầu trời, cô không gì phải lo nữa. Giọng Duy trầm trầm vang lên: - Khoảng tháng sau mợ Thanh lại sang đây. Nhất định anh sẽ đưa em tới thăm… Rồi em sẽ thấy, mợ ấy rất dễ mến. Lam Uyên ngạc nhiên đến mức ấp úng: - Mợ… ấy sang đây chi nữa vậy anh? - Để tìm người thân, lần về ngoài Trung vừa rồi, hình như mợ Thanh nghe được tin tức bà con, mợ ấy định về Việt Nam ở luôn nếu tìm ra họ. Tự dưng Lam Uyên buột miệng: - Quê mợ Thanh ở đâu? - Nha Trang hay Đà Nẵng gì đó, anh không biết nữa. Lần rồi anh theo mợ ấy đi du lịch, mợ không muốn nói chuyện riêng của mình, nên anh cũng không hỏi khi thấy tới đâu mợ cũng đi suốt thành phố mà không cần anh theo. - Vì vậy bà ấy tìm ai, tìm cái gì anh cũng chả biết? Nhéo mũi Uyên, Duy nói: - Anh không tò mò như đàn bà, biết chuyện người khác có ích gì cơ chứ? Mặt Uyên xụ xuống trông thật dễ ghét. Duy xúc động khi nghĩ ra cô bé anh trót yêu còn quá trẻ con. Nét trẻ con ấy làm lòng anh say đắm, nhưng cũng làm anh khổ sở. Tình yêu của Duy là như thế đó, và anh không sao thôi đừng yêu.