Chào bà Khaked, - Nico đi cắt ngang sàn nhảy, nháy mắt với nam tước Paulo bên cạnh. – Tôi rất vui vì lại được gặp bà sớm như thế này. - Ngài có nghĩ là ngài đang làm gì không? – Nam tước Paulo cáu kỉnh. – Ngài không được.. - Thôi thôi, Paulo. – Fountaine đập đập tay như dỗ dành anh ta. – Anh hãy tạm ra kia ngồi nghỉ một lát. Tôi sẽ theo ra sau, chút xíu thôi. Nam tước miễn cưỡng bỏ đi. Nico ôm nàng vào lòng tuy rằng nhịp của vũ điệu là disco. - Cậu bé trông sáng sủa đấy chứ! – Nico nhận xét. - Giống như cậu bé đi với em đến sân bay Kenedy. - Vâng. Tôi ưa những chàng trai… Nico nhướn một bên mắt. Fountaine cười. - Em có nhận được hoa tôi gửi tặng không? – Chàng hỏi. - Rất đẹp. Làm sao anh tìm được địa chỉ của tôi. - Nếu tôi thực sự muốn điều gì thì tôi thường làm được. - Thật à. Sao chúng ta giống nhau thế. - Cám ơn cô đã đợi tôi ở sân bay. - Tôi không nghĩ mình là lái xe riêng của ai cả. - Tôi nghĩ chúng ta đã có hẹn rồi. - Hẹn ư? Anh nói hay nhỉ? - Đã bao giờ có ai bảo cô lẳng lơ chưa? - Thường xuyên. Nico kéo nàng lại sát chàng hơn. Nam tước Paulo ở ngoài rìa sàn nhảy đang giận dữ. - Này, bà Khaked, - Nico nói nhẹ nhàng – Chúng ta có định kết thúc cái việc đã bắt đầu trên máy bay không? Fountaine đáp lại sức đàn ông của chàng: - Sao lại không?, thưa ông Constantine, tại sao không nhỉ? - Chó đẻ! – Sammy thốt lên khi mọi người đều thấy là Nico và Fountaine đi ra. - Chỉ giỏi cái trò đó thôi! được cái chó gì? Vẫn thế. Bao giờ cũng thế. - Ôi, Sammy, sao anh giận dữ thế? – Cô bạn ít tuổi của gã hỏi. - Thằng cha có nhiều vẻ quyến rũ đấy nhỉ? – Hal nhận định. - Đấy là còn chưa kể đến quần áo lịch sự mà tôi chưa từng thấy bao giờ. - Quyến rũ cái cục cứt. Tất cả những gì mà mụ Fountaine quan tâm là kích thước của cái đó và độ dài con số tài khoản trong ngân hàng. - Thật chứ, Sammy? – Cô bồ nhí ngơ ngác. - Đúng đấy, em có thể tin là như vậy. - Anh có tin là họ sẽ cùng nhau đêm nay không? Vanessa thì thầm với Leonard. - Anh nghĩ là em đúng! – Người chồng trả lời. - Rất quyến rũ. Hay anh nghĩ cô ta sẽ chúc ngủ ngon để chia tay với người đó không? - Chưa ai có thể lên án cách xử xự của Fountaine, cuối cùng thì anh chàng đó là ai. Vanessa nhìn theo cặp trai gái ra khỏi sàn nhảy. - Em không rõ. Anh ta trông không giống như sở thích của cô ấy, hơi cứng tuổi, tuy nhiên còn rất quyến rũ. - Giầu nữa, anh nghĩ thế. – Leonard nói. - Ừ, có lẽ, - Vanessa đồng ý. - Lạy Chúa!- Leonard kêu lên. – Đừng bắt con phải dây vào anh chàng người Ý của cô ta. - Giống như chúng ta thôi! – Vanessa nhìn cái dáng đi buồn bã của Nam tước Paulo. – Những người trẻ tuổi luôn có cái để nói với nhau… - Có lẽ Fountaine đã xong việc với hắn rồi. Vanessa không phải là người quá tự hào. Cô đã từng chấp nhận những người tình bị bạn cô bỏ rơi. Ricky cố gắng tập trung vào con đường trước mặt nhưng quả là không dễ dàng gì. Lạy Chúa, làm sao có thể nhìn thẳng được khi sau lưng mình là một cặp tình nhân đang sôi sục. Ricky đã thử nhìn qua gương chiếu hậu xem điều gì đang xảy ra. Tất nhiên là bà Khaked đã ấn nút nâng tấm ngăn lên để hắn khỏi thấy gì. Hắn lái chiếc xe Rolls Royce chậm hơn thường lệ cho đến khi Fountaine hạ tấm ngăn xuống vài xăngtimét và ra lệnh: - Nhanh lên chứ, Ricky! Đồ lẳng lơ, Ricky rủa thầm và tự hỏi liệu hắn có được tự do sau khi đưa bà chủ về nhà không. Hắn cảm thấy bị kích động và hy vọng Polly sẽ còn thức chờ hắn. Dù sao như thế còn tốt hơn là ngủ trong căn phòng mà hắn đang thuê. Đến nhà, Ricky nhảy ra mở cửa cho hai người. Hắn nhìn chăm chú vào không gian xa xôi. - Bà còn cần tôi đêm nay nữa không? – Ricky hỏi. - Không! - Giọng nàng nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. – Đêm nay tôi không cần anh nữa. - Ngày mai vào lúc máy giờ, thưa bà? - Mười giờ. Tôi muốn anh có mặt tại đây hàng ngày lúc mười giờ. - Vâng, thưa bà. Hắn chờ cho đến khi họ khuất vào nhà mới nhìn đồng hồ. Đã là hai giờ sáng. Công việc! Tuy nhiên cũng được cái là lương cao. Hắn tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra cho “quen kem Italia”. Có lẽ anh chàng Nam tước tội nghiệp đã làm điều gì đó dở hơi. Ricky không nén nổi cười. Hắn thích loại đàn bà tính như đàn ông. Đó là thể hiện của kinh nghiệm. Quần áo văng khắp sàn. Lưỡi nóng, thân thể ấm áp. Hỗn hợp xúc giác- vị giác- khứu giác. Fountaine cảm thấy bị mất tự chủ một lát. Anh không phải là loại người mà nàng thường nói là thích. Song anh ta biết mọi thứ. Anh ta quá thành công. - Em giống như vũ nữ. – Chàng thì thầm vào tai nàng. – Em làm tình giống như vũ nữ đang luyện tập. - Ưm.. còn anh.. anh giống như con ngựa đực. trời chugn, giây sau họ làm tình như những anh lính tiết kiệm thời gian khi rời doanh trại. Cũng phải thừa nhận rằng Susanna thật tuyệt ở trên giường nhưng cực kỳ khó chịu nếu phải sống chung. Carlos Brent đã đầu độc tính cách cô ta. Một cô hầu bàn mũm mĩm đi đến. - Thưa cô Brent. – Cô ta hỏi. – Hôm nay cô dùng gì ạ? Cô Brent, luôn luôn là cô Brent, chưa khi nào mà anh còn nhớ (bởi sau đó có những cuộc ẩu đả) anh còn được gọi là ông Brent. - Tôi chưa chọn, Maggy ạ! – Cô luôn gọi các cô hầu lớn tuổi theo tên, bởi vì cô đã đến đây từ hồi nhỏ. - Cứ cho phomat Đan Mạch và cà phê đen trước đã. Maggy thốt lên. - Tất nhiên, thưa cô. - Em đang nghĩ là- Susanna quay lại Bernie, - tại sao anh và Nico không quay lại Los Angeles với em. Em có thể dùng máy bay của ba bất kỳ lúc nào. Luôn ngày mai được không? Anh có thể ở nhà và Stars sẽ vui lắm. Stars là cô con gái bốn tuổi cực kỳ xinh xắn của họ. Nó cũng là cháu ngoại duy nhất của Carlos Brent, và tính nết cũng khó chịu hệt mẹ. - Anh không biết. – Bernie trả lời, đầu óc quay cuồng. – Anh hứa với Nico là ở lại đây với anh ta. Susanna ném về phía anh một cái nhìn khinh bỉ. - Anh sẽ hôn tay ai tới đây? Tôi hay Nico? - Em, tất nhiên rồi. - Dù sao thì cô bạn gái mới đã giấu anh ta rất kỹ. Em vẫn chưa thấy anh ta. - Em thừa biết tại sao. - Tất nhiên! – Cô sửa lại mái tóc và cười. – Chúng ta thật điên khi li dị. Sao thế nhỉ? Cô ta liệu có cần trả lời không? Trời, nếu anh có thể nói được. Bởi vì em bôi gio trát trấu vào anh, Susanna. Bởi vì em muốn đầu anh trở thành đầu em. Bởi vì lúc nào cũng bà bà bà, là đủ đẩy bất cứ thằng chồng nào đến chỗ li dị. - Anh không biết! Bernie nhún vai. Susanna cười khinh khích. - Tại sao lại không thể quên bữa trưa đi nhỉ? tại sao chúng ta không lên phòng một chút nhỉ? - Ừ, phải đấy. Anh cũng chẳng mong gì hơn trong thời gian chờ đợi tin tức của Nico