Tiểu Long lầm lũi đạp xe, không nói một tiếng nào. Quý ròm ngồi phía sau cũng im như thóc. Hai đứa cứ thế chạy lòng vòng trên phố. Chả đứa nào biết phải đi đâu, đi về hướng nào. Mọi kế hoạch thế là hỏng bét bè be! – Quý ròm tiu nghỉu nhủ thầm – Trong lúc ông anh tinh quái của thằng mập ung dung tếch đến chỗ quay phim thì mình lại ngóc cổ chờ cả buổi như một thám tử hạng bét, chả được tích sự gì! Càng nghĩ ngợi mặt mày Quý ròm càng thiểu não. Nhưng so với nó, mặt mày Tiểu Long trông còn tệ hơn. Tiểu Long đã hoang mang lại thêm lo lắng. Căn cứ vào sự việc vừa xảy ra, chuyện anh Tuấn vẫn giấu nó để tham gia nhưng pha biểu diễn nguy hiểm là chuyện gần như không còn nghi ngờ gì nữa. Khổ nỗi, nó không biết hiện nay anh nó đang ở đâu, vì thế nó cứ cong lưng cắm cổ đạp, đầu óc rối tung còn bộ tịch thì nom giống hệt một con gà rù. - Mày định chở tao đi tham quan khắp thành phố hả Tiểu Long? – Quý ròm ngồi làm thinh mãi cũng chán, liền gầm gừ. - Tao chả biết phải đi đâu bây giờ! – Giọng Tiểu Long xìu như bún. - Không biết đi đâu thì đi về! - Về nhà ư? - Còn hỏi nữa! – Quý ròm hừ mũi – Tao nghĩ về nhà nằm khoèo dù sao cũng tốt hơn là chạy lang thang ngoài nắng thế này! - Về thì về! Tiểu Long càu nhàu và uể oải ngoặt xe quanh bùng binh. Nhưng chưa đánh hết vòng, nó đã khiếp đảm dạt xe vào sát lề. Từ ngả đường bên phải, tiếng động cơ gầm rú kinh hồn khiến nó xanh mặt. Người đi đường ai nấy đều hoảng hốt dừng xe lại và nhớn nhác nhìn về phía hai chiếc mô tô phân khối lớn đang rượt đuổi nhau nhoáng nhoàng với một tốc độ kinh hoàng. - Gì thế mày? – Quý ròm ngơ ngác hỏi. - Tao cũng chả rõ! Tiểu Long khụt khịt mũi, mắt vẫn dán chặt vào hai chiếc mô tô lúc này đang vọt qua chỗ nó và Quý ròm đứng. Chiếc xe chạy trước chở hai thanh niên đội nón kê-pi màu trắng, lưỡi trai quay ngược ra sau, lao bán sống bán chết, anh chàng cầm lái mọp người trên thùng xăng, mắt láo liên kiếm ngả luồn lách. Người thanh niên trên chiếc xe sau mặc áo gin bụi, đang bặm môi rượt bén gót. Cả hai chiếc mô tô đều phóng hết tốc lực, xi-lanh xoáy nòng rú điếc tai. Tuy hai chiếc mô tô bắn xẹt qua như chớp giật, Quý ròm vẫn nhận ra khuôn mặt người thanh niên cưỡi chiếc xe sau trông rất quen. Nó quay phắt sang Tiểu Long: - Quen quá mày? - Ai? - Anh chàng chạy phía sau đó! Phát hiện của Quý ròm khiến Tiểu Long chớp mắt ngẩn ngơ: - Ờ, phải rồi! Tao cũng cảm thấy ngờ ngợ! - Mày nhớ tụi mình đã gặp anh ta ở đâu không? - Không! Tiểu Long lắc đầu nhìn theo hai chiếc mô tô lúc này đã vòng quanh bùng binh và sắp sửa biến mất vào cua đường bên trái. Nhưng đúng vào lúc chiếc xe chạy trước chuẩn bị bắt vào đầu đường, hình như vấp phải một vật gì đó, nó bỗng khựng lại một thoáng. Chiếc xe sau không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vọt lên chặn đầu. Bị ép, chiếc mô tô kia lạng vào sát lề. Nhưng trước khi nó kịp quay đầu, người thanh niên trên chiếc mô tô phía sau đã nhấc bổng người lên khỏi yên và trong tư thế lơ lửng ngoạn mục đó, anh chớp nhoáng tung một cú song phi như búa bổ vào hai anh chàng đội nón trắng. Cú đá cực mạnh khiến hai người thanh niên bị văng ra khỏi xe, nhào lăn xuống mặt đường. Hai chiếc xe cùng lúc ngã theo, bốn bánh chổng lên không, quay tít. “Song phi cước” Tiểu Long, vua của những cú đá tuyệt kỹ trên không, chỉ biết há hốc mồm, tưởng mình đang ngồi trong rạp chiếu bóng. Hai anh chàng đội nón trắng, lúc này đã rơi mất nón, vừa té xuống đã chồm ngay dậy. Nhưng người thanh niên áo gin tỏ ra nhanh hơn. Đối phương chưa kịp tháo thân, anh đã xoẹt tới tung them một cú đá bồi khiến một người ngã bật ngửa rồi nhanh chóng bẻ ngoặt hai tay của người kia ra sau lưng. “Cách” một tiếng, chiếc còng số tám không biết được người thanh niên áo gin rút ra từ lúc nào đã bập vào cổ tay của đối phương. “Cách” thêm tiếng nữa, một chiếc còng khác dính chặt vào cổ tay của anh chàng thứ hai đang lồm cồm bò dậy. Đám đông tò mò bu quanh nãy giờ liền reo lên: - A, thì ra là công an bắt cướp! - Bậy! – Một người cãi – Chắc gì là công an! - Nhất định là công an! - Công an sao không mặc sắc phục? - Cần gì sắc phục! Chỉ nhìn chiếc còng số tám là biết ngay! Lúc này, Tiểu Long và Quý ròm cũng đã kịp lần tới “hiện trường”. Đang nghiêng nghiêng ngó ngó, Quý ròm bỗng huých vào hông Tiểu Long: - A, tao nhớ ra rồi! - Cái gì? - Anh này là anh Hùng, thành viên của Câu lạc bộ Cascadeur! Tiểu Long nhíu mày: - Mày gặp anh ta rồi ư? - Chưa gặp lần nào! – Quý ròm lắc đầu – Nhưng tao và mày đã xem anh ta biểu diễn lái xe bằng chân trên cuộn băng vi-đê-ô ở nhà cô Kim Liên! - À, tao nhớ rồi! – Tiểu Long reo lên – Thế mà tao quên bẵng đi mất! Rồi nó toét miệng khen: - Trí nhớ mày tốt ghê! - Khỏi phải nói! Nhỏ Hạnh còn thua tao vài phân! Quý ròm không bỏ lỡ cơ hội để ba hoa. Và trong sự hào hứng quá mức đó, nó bước tới một bước, hăng hái nói: - Anh Hùng! Anh thanh niên tên Hùng ngơ ngác quay lại: - Ủa, em là ai? Sao lại biết tên anh? - Em là… bạn của cô Kim Liên! – Quý ròm đáp bừa, rồi sợ anh Hùng thắc mắc tại sao nó mới từng này tuổi lại có thể đánh bạn với người nữ võ sư trung niên kia được, nó liền nhanh nhảu hỏi tiếp – Anh đang đóng phim gì thế? Anh Hùng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác: - Ủa, sao em biết anh đang đóng phim? - Sao lại không biết! Khi nãy chính mắt em thấy anh đá đẹp quá trời! Quý ròm nhe răng cười, rồi nó chỉ tay vào hai thanh niên đang bị còng tay và đứng khép nép bên cạnh, gật gù vẻ sành sỏi: - Em còn biết hai anh này cũng là thành viên trong Câu lạc bộ Cascadeur của anh nữa cơ! Anh Hùng lắc đầu: - Em đoán sai rồi! Đây là hai tên cướp giật! Quý ròm giật thót: - Hai tên cướp giật thật ư? - Đúng thế! Anh Hùng đưa tay quệt mồ hôi trán, rồi bắt gặp vẻ mặt đầy thắc mắc của ông nhóc, anh mỉm cười giải thích: - Trên đường đến chỗ quay phim, bất ngờ trông thấy hai tên này đang giật đồ, thế là anh vội vàng phóng xe đuổi theo. Bây giờ anh phải giải chúng về đồn… Đang nói, mắt anh chợt sáng lên: - À, gặp em ở đây thật là may! – Rồi không đợi Quý ròm hỏi, anh nói ngay – Anh định nhờ em một chuyện! - Chuyện gì ạ? - Em có thể tới gặp ông đạo diễn nhắn giùm là anh sẽ đến trễ khoảng nửa tiếng để ông ta khỏi trông, được không? - Tất nhiên là được! – Quý ròm sốt sắng – Thế ông đạo diễn đang ở đâu? - Đoàn làm phim lúc này đang ở tại chung cư Trần Hưng Đạo, đối diện với rạp chiếu bóng Phượng Hoàng. Cứ đến đó em sẽ thấy ngay! Tiểu Long đứng ngẩn tò te bên cạnh nãy giờ, bỗng rụt rè lên tiếng: - Anh này! - Gì thế em? Tiểu Long liếm môi: - Hai chiếc còng ở đâu anh có thế? Anh Hùng chả hiểu tại sao Tiểu Long lại hỏi như vậy, nhưng vẫn vui vẻ trả lời: - Thì của anh chứ đâu! Tiểu Long chớp mắt: - Cascadeur cũng có còng để bắt cướp ư? Như hiểu ra, anh Hùng “à” một tiếng: - Cascadeur làm gì có còng! Anh là cảnh sát! Tiểu Long còn đang ngớ người, Quý ròm đã hớn hở reo ầm: - Em nhớ rồi! Hôm trước khi giới thiệu về các thành viên Câu lạc bộ Cascadeur, anh Khế có kể về anh! Anh là trung uý Trần Tiến Hùng, trinh sát SBC thuộc Phòng Cảnh sát hình sự Thành phố phải không? - Đại khái là vậy! – Anh Hùng cười – Hôm nào gặp lại, anh em ta sẽ nói chuyện sau, còn bây giờ em làm gấp việc anh nhờ đi! Quý ròm mau mắn: - Được rồi! Tụi em đi ngay đây! Nhưng rồi nó chẳng đi ngay. Đã leo lên xe ngồi sau lưng Tiểu Long rồi, nó còn tụt xuống, quay lại: - Quên nữa! Anh Hùng ơi, phim anh đang đóng có tên là gì vậy? - Đó là phim “Cạm bẫy giữa ban ngày”! Anh Hùng vừa nói xong, Tiểu Long đã tái mặt nhấn mạnh bàn đạp khiến Quý ròm vừa chạy theo vừa la í ới: - Chờ tao với! Mày định bỏ tao lại giữa đường hay sao hả mập!