Suốt một tuần lễ liền, Tiểu Long không nói gì với anh Tuấn về chuyện đóng phim đóng phiếc nữa. Nó cũng không hé môi với bất kỳ ai trong nhà về chuyện này. Hai anh em đã thoả thuận với nhau như vậy. Tiểu Long cũng chẳng thấy có lý do gì để tiết lộ bí mật của anh Tuấn. Nếu mẹ biết, mẹ chỉ càng thêm lo. Hơn nữa, anh Tuấn đã hứa với nó là sẽ không nhận đóng bất cứ một vai diễn nào nữa. Mà nó, nó chỉ mong có thế thôi. Nhưng Tiểu Long cũng không yên tâm được lâu. Mới đây nó nhìn thấy những vết trầy khả nghi trên cườm tay của anh Tuấn. Tuy anh Tuấn cố mặc áo dài tay để che vết xước nhưng đến ngày thứ ba thì Tiểu Long phát hiện ra. - Tay anh bị làm sao thế? – Nó nghi hoặc hỏi. - Tay anh có bị làm sao đâu! – Anh Tuấn đáp với vẻ thản nhiên. - Anh đừng có dối em! – Tiểu Long khịt mũi – Em thấy tay anh bị trầy! - Ờ, ờ! – Anh Tuấn lúng túng – Chỉ là một vết trầy nhỏ thôi mà! Anh cũng chả để ý nữa! - Vết trầy không nhỏ như anh nói đâu! – Tiểu Long liếm môi – Anh đau lắm phải không? - Anh chả thấy đau tí ti nào! Tiểu Long nhìn chằm chằm vào mắt ông anh: - Nhưng làm sao tay anh bị trầy thế? - Có gì đâu! – Anh Tuấn nhún vai – Anh bất cẩn nên va phải cánh cổng ở nhà máy thôi! - Va phải cánh cổng mà trầy đến bốn năm đường như thế? Anh Tuấn tặc lưỡi: - Biết làm sao được! Trên cổng có rất nhiều sợi kẽm, hễ sơ ý là bị chúng cào phải ngay! Tiểu Long bán tín bán nghi nhưng không nghĩ ra cách nào để bắt bẻ. Nó quay đi mà bụng cứ lo lắng không đâu. Ngày hôm sau, Tiểu Long gặp Quý ròm: - Tao nghi quá mày ạ! - Nghi chuyện gì? - Chuyện anh Tuấn tao ấy! - Anh Tuấn mày sao? Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi: - Tao nghi ảnh lại lén đi đóng phim! Nói xong, Tiểu Long bồn chồn thuật lại những điều nó vừa phát hiện. Quý ròm nhún vai: - Muốn biết thật hư trong chuyện này chả có gì khó! - Không khó? – Tiểu Long trố mắt. - Ừ! – Quý ròm nhún vai – Đến gặp anh Khế hỏi là biết ngay! - Hay đấy! – Tiểu Long mừng rơn – Có thế mà tao cũng chẳng nghĩ ra! Rồi nó nhìn lom lom vào mặt Quý ròm, nôn nóng hỏi: - Thế chừng nào tụi mình đi? - Đi đâu? - Đi gặp anh Khế chứ đi đâu! Quý ròm lắc đầu: - Không đi nữa! Câu trả lời của Quý ròm làm Tiểu Long chưng hửng: - Sao thế? Vừa rồi mày chả bảo phải đi gặp anh Khế là gì? - Nhưng tao nghĩ lại rồi! – Quý ròm chậm rãi – Nếu anh Tuấn cố tình làm như thế, chắc chắn ảnh đã nhờ anh Khế che giấu giùm ảnh rồi! - Ừ, có lẽ thế! – Tiểu Long gật gù, rồi nó cắn môi hỏi – Thế bây giờ tao phải làm sao? Quý ròm vung tay: - Đến nhà máy nơi anh Tuấn mày làm việc! Tiểu Long ngơ ngác: - Đến đó làm gì? - Sao lại đến làm gì? – Quý ròm hừ giọng – Đến xem có đúng là trên cánh cổng có những sợi kẽm như anh Tuấn mày mô tả không! - Tao hiểu rồi! – Tiểu Long thở dài – Nếu trên cổng không có sợi kẽm nào nghĩa là anh Tuấn tao đã phịa chuyện? - Đúng vậy! Và thế là anh mày hết đường chối quanh! Tiểu Long tấm tắc: - Mày thông minh ghê! Được khen, Quý ròm phổng mũi. - Thông minh gì đâu! – Nó nói, khiêm tốn một cách sung sướng. Nhưng Quý ròm sung sướng được có một ngày. Ngày hôm sau, vừa thấy mặt nó, Tiểu Long đã thở đánh thượt: - Hỏng bét rồi! - Hỏng bét chuyện gì? - Chuyện cánh cổng ở nhà máy anh tao ấy! Quý ròm mở to mắt: - Mày đã đến đó chưa? - Đến rồi! - Thế nào? Có sợi kẽm nào trên cánh cổng không? - Chả có sợi kẽm nào cả! Cổng chỉ là một tấm sắt dày, có bánh xe ở dưới để đẩy qua đẩy lại thôi! Quý ròm nín thở: - Thế mày đã nói chuyện với anh Tuấn mày chưa? - Rồi! – Tiểu Long vò đầu – Tao giở chuyện cánh cổng, tưởng phen này bắt bí được anh tao, không ngờ anh tao tỉnh khô! Ảnh bảo sau khi ảnh bị trầy tay, người ta đã tháo những sợi kẽm đó đi rồi! Quý ròm khịt mũi: - Anh mày phịa đó thôi! - Tao cũng nghĩ vậy! – Tiểu Long tặc lưỡi – Nhưng chả có cách nào làm cho ra lẽ! Quý ròm cau mày nghĩ ngợi. Nó định đưa tay vỗ vỗ trán nhưng sực nhớ nó không phải là nhỏ Hạnh, liền bỏ tay xuống, nói: - Tao nghĩ ra cách rồi! - Cách gì? – Tiểu Long sáng mắt. - Kiếm nhỏ Hạnh! - Kiếm Hạnh làm gì? - Sao lại làm gì? – Quý ròm tằng hắng – Chắc chắn nhỏ Hạnh sẽ nghĩ ra cách nào đó! Tiểu Long xì một tiếng: - Tưởng mày nghĩ ra cách gì, té ra cách nhờ vả người khác! - Rõ là đồ ngốc tử! – Quý ròm kéo tay bạn – Đây không phải nhờ vả, mà gọi là… là gì nhỉ? À, gọi là “phát huy trí tuệ tập thể”, hiểu chưa? Nhỏ Hạnh lắng tai nghe Tiểu Long tường thuật lại những dấu hiệu khả nghi vừa được phát hiện, không nói một tiếng nào. Ngay cả khi Tiểu Long kể xong cả buổi rồi, nó vẫn ngồi im cau mày nghĩ ngợi. Thấy “trí tuệ” của cô bạn gái chẳng chịu “phát huy” tẹo nào,Tiểu Long sốt ruột: - Giờ phải làm sao đây Hạnh? - Hạnh đang suy tính! – Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, chậm rãi nói – Theo Hạnh, có lẽ tụi mình không cần phải theo dõi anh Tuấn! Tiểu Long ngạc nhiên: - Nếu không thế làm sao biết được ảnh có tiếp tục đi đóng phim hay không? - Tụi mình sẽ điều tra theo hướng khác! – Nhỏ Hạnh trầm ngâm – Tụi mình sẽ tìm hiểu xem đoàn làm phim hôm trước đang quay phim gì, và thăm dò xem bao giờ thì họ sẽ lại quay những cảnh có cascadeur tham gia diễn xuất! - Hay đấy! – Quý ròm gật gù – Và mình sẽ đến ngay “hiện trường” để bắt quả tang nếu như anh Tuấn có mặt ở đó! - Đúng rồi! – Mặt Tiểu Long rạng lên – Chỉ có cách đó anh tao mới hết đường chối cãi! Đang hào hứng, Tiểu Long bỗng thộn mặt: - Ôi, nhưng làm sao biết được phim người ta đang quay là phim gì? Quý ròm tủm tỉm: - Chuyện này chắc phải nhờ Hạnh hỏi giùm! Ba Hạnh là nhà báo cơ mà! Nhỏ Hạnh nguýt bạn: - Ba Hạnh là nhà báo chứ Hạnh có là nhà báo đâu! Tuy nói vậy, hai hôm sau nhỏ Hạnh đã tươi tỉnh thông báo: - Ba Hạnh hỏi giùm rồi! Phim đó là phim “Cạm bẫy giữa ban ngày”! Tiểu Long nuốt nước bọt: - Thế chừng nào người ta sẽ lại quay những cảnh có cascadeur tham gia? Nhỏ Hạnh lắc đầu: - Chuyện đó thì ba Hạnh không biết! - Thế thì cũng như không! – Tiểu Long xịu mặt. - Dễ thôi! – Quý ròm vọt miệng – Muốn biết chuyện đó thì cứ đến hỏi đoàn làm phim! - Không được đâu! – Nhỏ Hạnh chép miệng – Đoàn làm phim thường xuyên đi đây đi đó, không dễ gì gặp được họ! - A, tôi nghĩ ra rồi! – Quý ròm thình lình – Dò hỏi các anh chị trong Câu lạc bộ Cascadeur! Hôm trước anh Khế chả bảo người nữ đóng chung với anh Tuấn là một thành viên của Câu lạc bộ là gì! Nhỏ Hạnh gục gặc đầu: - Ừ, có lẽ chỉ còn cách đó thôi!