Dịch giả: Hoàng Đình Trực
CHƯƠNG V
NGƯỜI DA TRẮNG TRÊN XỨ SỞ BĂNG TUYẾT

Cuộc tiếp xúc của Erơnênếch và Asiác với người da trắng diễn ra ngắn ngủi đến nỗi đôi khi họ tự hỏi phải chăng đó là những giấc mơ. Tuy nhiên, họ không nghĩ nhiều về chuyện ấy. Họ bận bịu với công việc thường ngày: Erơnênếch săn thú và bắt cá, còn Asiác ở nhà lo việc nội trợ.
Asiác nhớ lời mẹ dặn là khi đẻ càng kéo dài thời gian cho con bú thì càng lâu mới có đứa sau. Asiác muốn tiếp tục cho con bú thêm vài năm nữa như những người đàn bà mà chị biết. Cuộc đời người phụ nữ Eskimo rất vất vả và khó nuôi nhiều con. Nhưng khi Papích tròn hai tuổi, Asiác buộc phải cai sữa vì thằng bé rất ham ăn thịt và những chiếc răng nhỏ, nhọn hoắt cứ cắn hoài vào vú chị.
Cai sữa cho Papích được một năm thì Asiác sinh thêm một đứa con gái nữa. Cô đặt tên nó là Ivalú.
Mông của Ivalú cũng có một vết chàm xanh trong khi vết chàm của Papích gần như đã biến mất. Cậu bé đã lớn, đã trở thành một con người thực sự, bé nhỏ nhưng khoẻ mạnh, hứa hẹn một ngày kia sẽ trở thành một người săn bắn cừ khôi. Sự thể không thể nào khác được, vì cậu bé đã đeo mẩu rốn khô của mình trong áo, và khi vừa tròn một tuổi phải ăn một chiếc đầu chó để đầu mình tiếp nhận được sức mạnh của đầu con vật, còn cổ tay thì đeo một cái dương vật của hải báo để trở thành người săn hải báo đại tài, rồi tay áo được khâu vào những mảnh da gấu để sau này sẽ là người săn gấu giỏi. Ngoài ra Papích còn phải đeo thêm nhiều thứ bùa bảo mạng khác nữa vì gần đây, bên cạnh những khó khăn chồng chất của thiên nhiên đã xuất hiện thêm một mối nguy hiểm mới đe doạ xứ sở băng tuyết này. Đó là người da trắng.
Khi Ivalú tròn bốn tuổi, có một đoàn thám hiểm tiến vào vùng Bắc Cực. Vào một buổi sáng sớm khi nhìn thấy lều trại của họ, Erơnênếch và Asiác không thể cưỡng lại được ý muốn đến xem.
Đoàn có tám người da trắng và số người Eskimo thì nhiều hơn cả con số có thể đếm được. Đáng chú ý hơn nữa là xe trượt và chó kéo xe: mười chín chiếc xe và một đàn chó đông đúc. Bọn người Eskimo thuộc các bộ tộc phương Nam xa xôi. Tập quán của họ rất khác tập quán những người vùng Bắc Cực. Họ ăn thịt luộc và nhiều thức ăn khác của người da trắng, và tiêm nhiễm nhiều thói quen của giống người này.
Đoàn người thám hiểm tin rằng bọn người Eskimo ấy có thể dẫn họ đi yên ổn qua vùng băng giá này. Erơnênếch lại không cho là như vậy. Theo anh, những người Eskimo phương Nam không thông thổ hơn người da trắng, đôi khi còn kém họ nữa.
Từ nơi xuất phát, những người ngoại lai mang theo mình tất cả thức ăn, năng lượng cần thiết cho cuộc hành trình. Những căn lều của họ không chống chọi nổi với bão, còn những ngôi nhà tuyết thì lửa than không đủ để sưởi ấm vì lòng nhà quá lớn. Hơn nữa họ phải dùng rất nhiều xe để chở than, chở bếp lò, chở đồ ăn thức uống cho người và cho chó. Họ cần những người Eskimo là để trông nom đoàn xe phụ đó. Mà những người Eskimo đó cũng cần ăn uống và sưởi ấm. Thế là mọi thứ lại xoay quanh một vòng luẩn quẩn, không lối thoát.
Khi Erơnênếch mò vào hòm đồ đạc, anh liền bị những nhà thám hiểm đánh mạnh vào tay. Anh đau đớn, lăn lộn mấy vòng. Đến khi họ mời anh uống rượu thì anh tin chắc rằng họ rất thù ghét anh, do đó anh quyết định bỏ đi.
Nếu anh ra đi ngay thì sự việc sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng Asiác đang mệt, bầu trời báo hiệu một cơn bão tố lớn, và gió thổi mạnh. Họ quyết định xây một nhà nấm bằng băng và ngủ dưỡng sức trước khi đi xa.
Asiác đánh thức Erơnênếch dậy và vui mừng báo cho anh biết:
- Chúng ta có khách.
Một anh chàng thám hiểm nhỏ người có vẻ ốm yếu, vai thõng, mặt xanh xao, mũi đỏ, tai to nổi mẩn ngứa chui vào ngôi nhà nấm bằng băng. Erơnênếch hân hoan mỉm cười chào khách.
Khách ngồi vào ghế băng và tò mò nhìn xung quanh. Nhưng khi thấy mình ngồi vào đống phân chó, anh ta bèn nhăn mặt. Asiác dùng da chồn lau sạch, vui vẻ nói:
- Đó chỉ là phân khô.
Anh ta vẫn nhăn nhó tìm một chỗ ngồi sạch sẽ hơn. Sau đó anh ta rút một quyển sổ và cây bút chì, rồi nghí ngoáy biên chép.
Thỉnh thoảng nhà thám hiểm cầm một đồ vật lên ngắm nghía. Qua vai người khách, Erơnênếch và Asiác nhìn thấy anh ta đang ký hoạ ngôi nhà nấm bằng băng và những vật dụng trong nhà, trong khi gương mặt còn chưa tan hết vẻ khó chịu.
Khi Erơnênếch mời khách miếng gan rữa nát thì vị khách liền quay mặt đi như là người ta cho hắn thứ bỏ đi. Hắn cũng có thái độ như vậy khi Asiác đặt trước mũi hắn một miếng tuỷ đã để một năm, mềm rũa ngon lành, đầy dòi, món ngon nhất mà chủ có thể đãi khách. Vẻ hào hứng của Erơnênếch liền biến mất.
- Thằng da trắng này đến đây để làm nhục chúng ta chắc?
- Có lẽ hắn không quen ăn món ăn lạ.
- Có thể hắn đã bỏ những tập quán hay ở đất nước hắn rồi.
- Anh không được nổi giận mà đánh hắn. Anh hãy nghĩ tới thân hình gày gò, ốm yếu của hắn, vả lại đó là khách của chúng ta.
Erơnênếch đành miễn cưỡng mời khách món ăn dành cho chính mình. Đó là món hổ lốn gồm có mắt tuần lộc nhai nhỏ, phân con Plarmigan, keo cò và bộ óc gấu thối rữa. Kết quả không có gì khác hơn.
- Vì sao hắn đến xứ sở của ta lại không thích món ăn của ta - Anh thét lên lòng đầy tức giận.
- Có lẽ hắn không đói - Asiác nói - chắc hắn chỉ thích cười với vợ anh thôi.
- Em còn nhớ người da trắng ở trạm trao đổi chứ? Hắn không muốn biết gì hơn ngoài những chuyện buôn bán.
- Kẻ này muốn, kẻ khác không. Một vài phụ nữ cho em biết như thế. Họ kể là một số người da trắng rất thích cười với vợ người Eskimo và sau đó tặng họ nhiều quà đẹp.
- Có lẽ thằng này thích cũng nên - Erơnênếch thốt lên, nụ cười trở lại trên môi - Nào em đi trang điểm đi.
Asiác vừa cười vừa xoã tóc, cô xắn tay và ngâm tay vào chậu nước tiểu, sau đó dùng tay vuốt tóc cho mượt và bóng. Rồi soi mặt vào chậu nước tiểu, cô dùng xương cá hồi chải tóc, vấn lại rồi cặp chặt bằng xương cá. Sau đó cô lấy ra một cục mỡ ở đèn rồi hơ lửa cho tan và xoa lên mặt. Vẻ hân hoan, vui sướng cô ngồi xuống cạnh người da trắng đang trố mắt nhìn cô trang điểm. Nhà thám hiểm sợ hãi lùi tới tận mép ghế băng trong khi Asiác cứ xích lại gần, cười mơn trớn.
- Anh đừng ngượng - Erơnênếch mỉm cười nói - Có một người chồng sẽ chơi với bọn trẻ.
Sau đó anh nhớ là khách không hiểu tiếng nói của mình, anh bèn dùng tay diễn tả việc mình sẽ đi ra chỗ khác.
Người da trắng đột nhiên ngồi thụp xuống định chui ra ngoài. Erơnênếch mắt nảy lửa túm quần và kéo hắn lại vào ghế băng, trong khi Asiác tủi thân bật khóc.
- Đồ chó đẻ cụt đuôi! Đồ hải cẩu không răng! - Erơnênếch quát lên, người khách thu mình run sợ - Sao mày lại dám làm nhục một người đàn ông như thế hả?
Anh túm chặt vai hắn kéo lên rồi đập liên hồi vào tường làm cho đầu khách đập mạnh vào tường băng, máu toé ra. Khi anh thả con mồi ra thì nhà thám hiểm ngã rũ xuống nền nhà như một đống quần áo.
- Phải cho nó một bài học.
Anh chàng ngoại lai ấy từ đây sẽ không bao giờ dám khinh thường vợ của người khác nữa. Bởi vì hắn đã chết. Từ chiếc sọ vỡ máu và óc ri rỉ chảy ra.
- Anh xem việc anh làm đấy! - Asiác nói, người vẫn rung lên vì nức nở trong khi bọn trẻ hốt hoảng khóc ôm chặt lấy mẹ.
- Tôi quả là một người bất hạnh - Erơnênếch buông tay nói - Anh không chủ ý giết hắn.
- Hắn còn bất hạnh hơn anh. Nhưng giờ đây đồng bào của hắn sẽ căm thù chúng ta. Chắc họ nghĩ chúng ta là phường vô giáo dục. Anh thử tưởng tượng xem buồn làm sao khi họ đuổi chúng mình ra khỏi xứ sở này và rõ ràng họ sẽ làm thế.
Erơnênếch nghĩ ngợi một hồi.
- Nếu bây giờ chúng ta bỏ đi thì họ không thể đuổi chúng ta được và chúng ta không gặp chuyện xấu nữa.
- Vậy thì đi ngay đi. Nhưng con ma của người da trắng chắc phải dữ lắm nên anh đừng quên mọi cách thức yểm nó như ăn một mẩu gan người chết, cắt một ngón tay và một ngón chân nhét vào mồm tử thi.
- Bộ em tưởng anh quên hết các tục lệ đó sao?
Erơnênếch càu nhàu. Và trong khi anh thực hiện các thủ tục do truyền thống bắt buộc đối với kẻ giết người thì Asiác vội vàng đậy những đồ ăn thức uống để con ma của người chết không thể làm nhiễm độc.
Khi xe sắp khởi hành, thấy một nhà thám hiểm khác tò mò đứng xem, Erơnênếch vội vàng mỉm cười. Những người Eskimo theo đoàn thám hiểm theo phong tục nhìn đi hướng khác.
Thế là cái gia đình nhỏ bé đó ra đi trót lọt. Họ đi sâu vào đất nước của mình để trốn tránh những luật lệ bất công và khỏi bị bọn người ngoại quốc thiếu giáo dục làm phiền.
Họ tin là như thế.
Đến giữa mùa hè những người da trắng đuổi kịp Erơnênếch. Anh đang quỳ bên hố băng, được che chở bởi một tấm bình phong cũng bằng băng, chăm chú quan sát làn nước xanh sẫm. Anh không biết đằng sau mình có hai người đàn ông tay lăm lăm khẩu súng đang tiến lại.
- Erơnênếch, đứng lên - Người già hơn hạ lệnh.
Đó là một người đàn ông vóc người cao, có đôi mắt sáng trên khuôn mặt nghiêm nghị. Người đi cùng thấp hơn một chút, thân thể cường tráng. Cả hai đều để râu.
Erơnênếch đứng lên, không có vẻ sợ hãi. Anh nhìn những khẩu súng và khuôn mặt béo tròn lập tức nở ra một nụ cười làm cho cặp mắt nheo lại thành hai đường lấp lánh.
- Tôi chưa bao giờ thấy người da trắng nào lại đi xa lên phía Bắc như thế này.
- Vì mày mà chúng tao phải lặn lội đến đây - người đàn ông cao lớn sầm mặt, giảng giải.
Erơnênếch cảm thấy vui vui.
- Thật ư? Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh, nhưng mùa xuân vừa qua, tôi có gặp một người bạn của anh cùng đoàn thám hiểm.
- Đúng thế - người trẻ hơn trầm giọng xác nhận.
- Tôi sẽ dẫn các anh đến nơi các anh muốn, nhưng trước đó tôi còn phải đi thu lại đồ nghề săn bắt đã. Nhà tôi dựng ở bờ biển cách đây không xa lắm. Các anh sẽ là khách của tôi. Sau đó chúng ta có thể dùng chiếc xe trượt mà hiện nay vợ tôi đang đi đặt bẫy.
- Đáng lẽ làm việc đó thì mày phải đi với chúng tao ngay. Chúng tao cũng có một xe trượt. Chúng tao để ở kia kìa, sau đống tuyết ấy. Chúng tao phải bỏ lại đấy kẻo sợ mày nhìn thấy lại chạy trốn.
- Vì sao tôi phải chạy trốn?
- Mày đã giết một người da trắng, lại còn xúc phạm nặng đến thi thể anh ta. Erơnênếch, mày phải trả lời điều đó - người trẻ hơn nghiêm giọng nói.
Erơnênếch bật cười:
- Tôi sẽ trả lời anh ngay: không những tôi có lý mà anh ta còn có lỗi nữa.
- Mày giảng giải điều đó cho người xứ mày nghe!
Erơnênếch nhíu lông mày và hỏi:
- Anh ta là họ hàng của các anh ư?
- Không, những kẻ nào giết chết một người da trắng thì kẻ đó sẽ bị toà xét xử, rồi treo cổ lên cây.
Hai người da trắng nói tiếng Eskimo chưa thạo lắm nên Erơnênếch nghĩ rằng vì thế mà họ không hiểu điều anh giảng giải.
- Tôi giết anh ta vì tôi có lý - anh kiên nhẫn nói - Anh ta đã xúc phạm quá đáng một người đàn ông và cả vợ anh ta nữa.
- Mày để tài hùng biện đó mà nói với sợi dây treo cổ - người da trắng cao lớn nói - Chó của chúng tao đủ sức đưa mày đến nơi xét xử vào trong mùa đông tới nếu dọc đường không có gì trục trặc. Lúc đó mày sẽ được phép trổ tài ăn nói trước khi người ta tròng sợi dây vào cổ.
- Thôi các anh đừng đùa nữa - Erơnênếch nói, nụ cười trở lại trên môi - Nếu các anh quyết định giết tôi thì các anh đã giết tôi ngay, cần gì phải đi một hành trình dài nhiêu khê như vậy. Hơn nữa trong chuyến đi ấy tôi có thể gây rắc rối cho các anh.
- Luật pháp của chúng tao buộc phải làm như thế.
Erơnênếch đã nghe nói rằng người da trắng bắt tất cả các giống người khác phải tôn trọng luật của họ, còn chính họ thì chẳng thèm đếm xỉa đến luật lệ của kẻ khác.
Anh không đủ sức nghĩ xem điều đó đúng hay không, mà chỉ nghĩ là họ có hai người với hai khẩu súng còn anh thì một mình với hai bàn tay không.
Người trẻ tuổi lượm chiếc dao bằng xương, chiếc cưa răng cá mập, chiếc rìu, chiếc dùi đá, chiếc giáo móc bằng gỗ, cây gậy và ném tất cả vào hố câu. Phá huỷ công cụ làm ra thức ăn và tự vệ mà con người phải tốn bao công sức mới chế tạo được là một tội lớn. Erơnênếch tin chắc là như vậy.
- Một người đàn bà đang đợi chồng - anh nói, lòng giận sôi lên - Đầu tiên cô ta sẽ đợi, sau đó cô ta bắt đầu lo lắng.
Người già hơn cười nói:
- Người đàn bà đó không bao giờ lo lắng quá lâu đâu, sẽ có ngay một người đàn ông khác tới.
Đầu cúi gầm xuống, đi giữa hai người đàn ông Erơnênếch vừa ngẫm nghĩ nhận xét này vừa vắt óc hoài công tìm cách chiến thắng hai khẩu súng kè kè bên cạnh.
Cuối cùng trời nóng đến nỗi tạo ra một lớp tuyết nhẹ phủ lên Bắc Băng Dương làm cản bước đi. Đường chân trời với mặt biển, các đảo băng nhọn đầy rẫy trên biển băng trắng và đường bờ biển, hầu như không có dấu vết thực vật đã bị lớp tuyết nhẹ do mặt trời cuốn lên che lấp đi từng phần.
Xe trượt của người da trắng di chuyển nặng nề do quá tải. Nó được làm bằng gỗ, thanh trượt bằng kim loại nên không cần phủ một lớp băng. Người đàn ông cao lớn điều khiển xe. Erơnênếch ngồi trong chiếc hòm giữa hai người da trắng, quan sát đàn chó đang chạy, mười sáu con chó bản địa béo tốt khoẻ mạnh, hình như đã mệt mỏi bởi đường gập ghềnh. Mỗi con không được buộc riêng một dây vào xe để khi chạy chúng có thể toả ra hình nan quạt, mà bị cột chung vào một sợi dây dài chỉ cho phép chạy theo một đường thẳng. Nếu chạy đường rừng thì hệ thống này rất thích hợp, nhưng ở cánh đồng rộng lớn và bằng phẳng của biển cả này thì không thuận lợi lắm vì chỉ cần một con chó chạy sai đường hay kéo yếu đi sẽ làm rối loạn cả đàn.
Lúc đầu họ tiến nhanh dưới ánh mặt trời không bao giờ tắt. Từng đàn hải báo nằm sưởi nắng, trên cánh đồng băng giá. Chúng ngơ ngác nhìn cho đến khi súng nổ, một vài con ngã gục trên vũng máu, những con khác chạy như điên dại và gầm thét trước khi chui tọt xuống lỗ băng.
Erơnênếch thèm nhỏ dãi khi nhìn thấy toàn bộ món thịt ngon lành đó bị bỏ lại. Người da trắng khinh thường những món ăn ngon nhất. Khi họ dừng lại, dựng lều để nghỉ ngơi thì điều anh buồn nhất là món ăn họ đưa cho: đậu nấu chín. Về thực vật thì anh chỉ thích ăn những thứ rong rêu tìm thấy trong dạ dày bò biển. Anh bèn xin một mẩu cá đông lạnh dùng làm thức ăn cho chó. Anh nhai cả cái đầu đóng vẩy tuyết lạo xạo trong miệng.
Ăn xong, người da trắng sửa soạn túi da để ngủ. Họ mắc thêm một lỗi nữa là cư xử với anh tàn tệ như với chó. Họ còng tay và trói chân anh lại rồi nằm xuống ngủ ngon lành.
Erơnênếch tức giận mãi cho đến khi họ thức dậy và cởi trói cho anh. Việc anh không ngủ được thì không quan trọng lắm vì trong mùa hè anh có thể thức trắng đêm hàng tuần. Nhưng anh cảm thấy họ đối xử với mình quá bất công. Cần phải làm một hành động gì đó.
Khi người trẻ tuổi đang chăm chú chuyển đồ đạc lên xe, Erơnênếch bất ngờ đánh vào đầu người lớn tuổi đang đứng cạnh anh khiến hắn ngã gục xuống không thốt ra được một tiếng kêu. Nhưng cũng đúng giây phút quyết định đó người bạn trẻ của hắn lại ngước mắt nhìn lên.
Erơnênếch vội cướp khẩu súng của kẻ bị đánh gục và nhằm chàng thanh niên bóp cò... Súng không nổ. Trong đời mình Erơnênếch mới chỉ một lần được bắn súng hoả mai, còn các loại súng khác anh đâu có biết. Quá muộn rồi! Anh chưa kịp vớ lấy chiếc búa thì người da trắng trẻ tuổi đã chộp được khẩu súng khác để trên một cái hòm. Hắn chĩa súng và bóp cò. Erơnênếch cảm thấy đau nhói ở cánh tay. Ngón tay không tuân theo anh nữa, khẩu súng rời khỏi tay anh. Lúc đó, người da trắng bị đánh đã tỉnh lại. Hắn ngáng chân quật Erơnênếch xuống đất rồi nện tới tấp vào mặt anh cho đến khi Erơnênếch tưởng mùa hè là mùa đông.
- Nếu mày giở trò lần nữa thì chúng tao bắn vỡ sọ - khi Erơnênếch tỉnh lại người trẻ tuổi cảnh cáo.
Họ vén tay áo anh, dùng băng vải trắng bịt vết thương cho anh: máu vẫn ri rỉ. Mặc dù đau, Erơnênếch không hề nháy mắt. Erơnênếch lại bị trói tay và từ đó họ không cởi ra cho anh nữa kể cả khi ăn.
Mặt trời đã quay được độ chín, mười, hay mười một vòng. Erơnênếch mất dần khái niệm thời gian. Tay anh bị sưng, vết thương nhức nhối, ngực và lưng nóng bỏng, đầu óc quay cuồng. Hầu như anh không động tới món cá mà họ quẳng cho.
Thời tiết khi ấy nóng, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn rớt lại những cơn mưa tuyết. Cái nóng càng làm Erơnênếch thêm khó chịu. Sau đó nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống. Gió tuyết nổi lên, hơi thở tụ thành bụi băng nhỏ ngày càng trắng và lại nghe thấy tiếng vang của thuỷ tinh mỗi khi nhổ nước bọt xuống băng.
Theo thói quen Erơnênếch lại càu nhàu một mình suốt ngày, và ngày tưởng như không bao giờ tận.
Nhiều khi chiếc xe phải lượn theo miệng vết nứt trên mặt băng, và đi trên lớp băng đó họ còn nghe được tiếng gầm gừ của biển cả bị giam hãm. Gió càng thổi mạnh, những cơn gió tuyết quật tới tấp vào những khuôn mặt giấu kín dưới chiếc mũ trùm đầu bằng da. Bầu trời sầm tối đến nỗi đôi khi con chó đầu đàn biến mất trong cơn lốc trắng.
Nếu là Erơnênếch thì anh đã dừng xe lại xây nhà nấm ngủ lấy sức đã, trái lại, hai người da trắng vẫn phóng nhanh về phía đất liền để dựng một cái lều cẩn thận trên bờ biển. Erơnênếch thấy lo vì xe càng đi về phía đất liền, nơi có nhiều dòng nước chảy ngầm dưới biển thì càng có nguy cơ gặp nhiều chỗ băng nứt mà không thể phát hiện ra được vì đang có bão tuyết.
- Các anh có mang theo bùa hộ mệnh không? - anh quay lại hỏi.
Người thanh niên lắc đầu và Erơnênếch hoảng sợ vô cùng.
- Đi đường trường mà không mang theo bùa hộ mệnh? Quả là chuyện điên rồ!
Người chỉ huy xe trượt quay lại vuốt khẩu súng nói:
- Đây là lá bùa hộ mệnh của chúng tao.
- Những thứ bùa ấy có thể đắc dụng ở chỗ các anh nhưng ở đại dương này phải có ít ra một đuôi chồn, một mắt hải báo. Điều không may là tôi chỉ mang theo bùa phù hộ bắt cá thôi. Nếu các anh thả tôi ra, tôi sẽ làm một ngôi nhà nấm bằng băng.
Nhưng những người đàn ông đó không chịu nghe theo Erơnênếch. Anh liền vội vàng niệm đọc các câu thần chú và tay nắm chặt dương vật để tránh hiểm hoạ.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Con chó đầu đàn đang chạy biết lạc hướng vội nhảy lui, con thứ hai và thứ ba tiếp tục chạy theo hướng cũ của con đầu đàn làm cho cả đàn chó rối tinh lên: những con đi sau giẫm bừa lên các con đi trước. Trong cái hỗn độn gồm toàn những chân, mõm răng đó, chiếc xe nặng nề lộn ngược và rơi xuống một kẽ băng đầy nước.
Erơnênếch do lường trước sự việc nên là người đầu tiên kịp nhảy ra khỏi xe. Người thanh niên sau lưng anh cũng đủ thời gian bắt chước anh, còn người dẫn đường ngồi ở cần lái thì bị rơi xuống biển.
Sáu con chó thoát ra khỏi sợi dây kéo xe đang đứng bên bờ khe nứt sợ hãi nhìn dòng nước xa lạ suýt nữa cuốn chúng đi. Dưới khe nứt rộng chừng vài mét kéo dài tới tận nơi xa, lũ chó bị vướng dây trôi xung quanh người bị ngã, mặt tím ngắt, miệng thở dốc, đang quơ tay cuống quýt.
- Giúp tôi kéo anh ấy lên - người bạn trẻ thét.
Erơnênếch mỉm cười nghe chuyện điên rồ mới.
- Người đó coi như kết liễu rồi. Hơn nữa biển sẽ nổi giận néu chúng ta cướp lại của nó một vật hiến sinh và sẽ trừng phạt bằng cách không cho chúng ta thức ăn nữa. Tốt nhất chúng ta đừng dính vào chuyện đó nữa.
Nhưng một báng súng quật mạnh làm anh nhớ ra là mình đang cưỡng lệnh một người da trắng. Anh nằm xoài trên bờ vực giơ tay ra và cẩn thận không để tay ướt nước. Còn người thanh niên da trắng giữ chặt chân Erơnênếch để anh nhoài người ra để kẻ bị nạn bám vào cùm tay của anh. Quần áo ướt làm hắn trở thành rất nặng, và khó nhọc lắm hai người mới kéo được hắn lên khỏi nước.
Họ đỡ người bị nạn đứng lên. Hắn không nói được câu nào. Dưới sức gió quật, bộ quần áo ướt sũng nước cứng ngay lập tức và hàng triệu chiêế kim trắng hình thành trên bộ áo da. Mặt nạn nhân phủ một lớp băng và qua lớp băng đó đôi mắt to ra và trong suốt như thuỷ tinh. Bạn hắn liền dùng dao đập băng trên áo, nhưng thân thể nạn nhân cũng đã phủ một lớp băng. Vết thương ở khuỷu tay và đầu gối chảy máu làm tan lớp băng bên trong nhuộm đỏ một vùng.
Sau đó máu cũng đông lại.
Erơnênếch lắc đầu. Phải chăng để chết, người da trắng cũng phải chọn một cái chết khốn khổ nhất ư? Đó là cái chết đứng, và khi tử thi gục xuống thì y như một khối băng đổ!
Người trẻ tuổi nhìn xác chết trân trân không thốt ra được một lời nào.
- Chúng ta gặp khó khăn rồi - Erơnênếch vui mừng nói và xiết chặt tay hắn ta - Khi đến đất lạ các anh nên mang theo phụ nữ, chứ không phải luật pháp.
Người da trắng rùng mình, hắn đẩy xác chết xuống nước, rồi kiểm điểm xem những gì còn lại.
- Chúng ta còn sáu con chó và một con dao săn - bỗng nhiên hắn cả quyết thét lên trong gió tuyết - Chúng ta sẽ ăn thịt chó và tiếp tục đi bộ.
Erơnênếch bật cười vì người da trắng nói như hắn vẫn là người chỉ huy. Anh cười vì được tự do. Đến hút tầm mắt anh và xa hơn nữa vẫn chỉ là biển băng. Đảo cũng phủ băng, đất cũng phủ băng, đâu đâu cũng chỉ là băng giá vắng lặng và lạnh ngắt.