...Tối đó, Phù Dung nằm thao thức vì những hoài nghi và đau khổ. Rồi lúc nửa đêm, cô nghe những tiếng động trong căn phòng, cô mở mắt ra, trong ánh sáng mờ của vầng trăng lưỡi liềm, cô thấy Xảo Vân một đốm lửa ở đầu điếu thuốc sáng rực lên trong bóng tối. Tại sao Xảo Vân lại thức vào giờ này, giống như cô. Phù Dung ngồi dậy và nhẹ nhàng đến bên bạn. Xảo Vân đang ngồi trên giường đờ ra như tượng gỗ và bên cạnh là một chai rượu còn dang dở, mùi,men và khói thuốc nồng nặc cả căn phòng. Phù Dung nói rất khẽ: – Bạn hãy ngủ đi Xảo Vân. Xảo Vân hình như không thèm để ý. Vẫn im lặng rồi chốc lại đưa chai rượu lên tu. Phù Dung giữ lấy tay bạn và đoán thấy sự đau khổ. Cô dịu dàng hỏi: – Có chuyện gì xảy ra với bạn thế, Xảo Vân? Xảo Vân vẫn im lặng, mắt đăm đăm nhìn vào chai rượu, như thể tìm được câu trả lời của cô trong màu hổ phách kia. Đột nhiên hai vai cô run lên và nức nở khóc. Phù Dung vòng tay san sẻ ôm lấy bạn. Nhưng lúc này tiếng nói Xảo Vân dội vào tai cô sắc lạnh như một mệnh lệnh. – Tránh xa anh ta ra. Và rồi Xảo Vân run lẩy bẩy, toàn thân lạnh toát, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mở to nhưng dường như không còn sinh khí. Phù Dung đặt bạn nằm xuống giường, rồi lao ra cửa. Cô chạy thục mạng trong dãy hành lang vắng lặng với đôi chân trần của mình. Khi đến trước căn phòng bảo vệ, cô gần như nói không ra hơi. – Hãy gọi... bác sĩ... Và trong khi đợi bác sĩ đến, cô ôm bạn trong vòng tay. Vị bác sĩ lao vào phòng như cơn lốc, khuôn mặt phẳng lì không gợn một chút cảm xúc. Lẽ ra Phù Dung không nên kinh ngạc nhưng cô chỉ muốn kêu lên ''Mã Quốc Hàó'. Anh đã không để mắt đến cô từ khi bước vào phòng. Anh lấy ống nghe trong chiếc valy nhỏ và nghe tim bệnh nhân. – Sao vậy? Anh lạnh lùng hỏi, Phù Dung nghĩ rằng cần nói cho bác sĩ biết sự thật để dễ chuẩn đoán. – Có lẽ do kích động, bạn ấy đã hút thuốc và uống quá nhiều rượu. – Cô lầm rồi đấy, cô Lục Phù Dung! Con gái tôi không bao giờ như thế. Một giọng nói sắc lạnh như thép vang lên sau lưng Phù Dung. Cô quay đầu lại thấy một bóng dáng cao lớn, điển trai và đầy uy quyền của thầy hiệu trưởng Tôn Hy Văn. Không hiểu sao Phù Dung rùng mình, có cảm giác như vừa nghe một lời đe dọa. Và khi Quốc Hào bế Xảo Vân trên tay bước ra khỏi phòng, Phù Dung vội vã chạy theo, thì một cánh tay cứng như gọng kìm giữ tay cô lại và vẫn giọng nói sắc lạnh ấy: Con gái của tôi đã có bác sĩ của nó trông nom, không ai cần đến cô. Phù Dung cúi gằm, che giấu những giọt nước mắt trào lên. Không - Cô tự nhủ - Họ không phải là phần đời của cô. Mùa xuân nhẹ nhàng kéo đến... Trong tâm trí của Phù Dung quá khứ xa xôi của mẹ cô gần như đã trở thành một chuyện hoang đường. Cô đã sẵn sàng gấp trang sách ấy lại và chấp nhận câu chuyện của cô không có kết cuộc. Cô được cái gì nếu bây giờ có tìm ra cha ruột của mình? Cô trong mong điều gì nữa? Chính người đàn ông này đã khởi xướng một chuỗi bất hạnh tái diễn trong cuộc đời bi thảm của mẹ cô. Thế nhưng số mệnh đã an bài, cho cô đến đây và thấy bức tranh ấy. ... Dọc theo bãi biển rộng cát trắng có những tòa nhà cổ kính với những mái vòm ngói đỏ. Chìm đắm trong suy tưởng, Phù Dung Tiên Tử lững thững bước đi. Mãi khi lối mòn dẫn cô đến một tòa nhà cũ kỹ và hoang phế nhưng trông hình dạng cô đoán ngày xưa tòa nhà này chắc phải đẹp lắm. Một người họa sĩ đang ngồi vẽ những bức tranh sơn dầu. Dưới ánh nắng buổi hoàng hôn, những bức tranh trở nên sống động và gây một ấn tượng cuốn hút mãnh liệt ở Phù Dung. Khi xem đến bức tranh cuối cùng bị phủ một lớp bụi mờ. Phù Dung khởi sự rùng mình và mạch máu ở tay cô đập nhanh. Trước mắt cô là bức tranh một thiếu nữ mặc áo lụa trắng đang đứng trên bãi biển. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của người thiếu nữ cũng là khuôn mặt của người trong bức ảnh mà Phù Dung luôn mang theo bên mình. Người thiếu nữ ấy chính là Vũ Đan Dung, mẹ của cô. Bên dưới bức tranh không có chữ ký của họa sĩ mà chỉ có một dòng chữ ''Người tôi đã mất''. Phù Dung không biết mình đã đứng trong bao lâu, nhìn đăm đắm vào khuôn mặt như ảo ảnh của người thiếu nữ trong tranh. Câu chuyện về quá khứ của cô tưởng đã mờ nhạt, cô đã không bao giờ thấy mẹ cũng như người đàn ông đã bỏ rơi mẹ. Nhưng đúng là số mệnh đã an bài cho cô đến đây và thấy bức tranh này. – Cô ơi, cô có sao không? Tự dưng cô khóc làm tôi... Cố gắng hoàng hồn sau cơn choáng váng, Phù Dung nhìn người họa sĩ và rồi cô lại sững sờ. Châu Thẩm Ngôn...... người tình cũ của Tôn Xảo Vân. Anh mặc quần kaki sậm màu và áo sơ mi ngắn tay. Bộ quần áo lấm lem tạo cho anh một dáng vẻ phong trần khác hẳn với anh chàng bảnh trai lịch lãm mà Phù Dung đã gặp trong đêm lễ hội Giáng Sinh. Vẻ chân thành trong ánh mắt anh khuyến khích và Phù Dung nói: – Tôi muốn mua bức tranh này. – Tôi... tôi không bán. – Tại sao? – Tôi có nhiệm vụ giao tặng bức tranh này cho... người thiếu nữ trong tranh. Xin lỗi! Thẩm Ngôn nhún vai: – Điều này nghe có vẻ hoang đường, nhưng nó thật sự quan trọng là tâm huyết của người vẽ bức tranh này. Tim đập mạnh, Phù Dung run run hỏi: – Tôi muốn gặp người ấy. Một thoáng yên lặng. – Cha tôi... đã mất rồi. Anh buồn bã đáp và thấy khuôn mặt người con gái tái nhợt đi. Anh nhìn sững cô ánh mắt sáng lên vì nhận biết thậm chí có cả niềm vui trong đó. Anh nói: – Một lần nữa cô đã tỏ ra quá xúc động. Đầu tiên là vì người thiếu nữ trong tranh, sau đó là vì người vẽ tranh. Thật ra cô là... Trong một thoáng, Phù Dung muốn nói hết tất cả những điều cô hoài nghi... rằng người đàn ông vẽ tranh chính là cha ruột của cô, là người đã gây ra bao nhiêu đau khổ, bỏ rơi mẹ cô và thậm chí không nhận biết sự có mặt của cô trên cõi đời này là cái quá khứ đầy ám ảnh mà cô vẫn luôn luôn đi tìm. Nhưng nếu cô nói ra biết đau sẽ khơi thêm những đau thương khác. Phù Dung nói qua nước mắt: – Tôi là Lục Phù Dung, là con gái của...người thiếu nữ trong tranh, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ gặp được mẹ tôi để hoàn thành nhiệm vụ theo tâm huyết của cha anh. Bởi vì... mẹ tôi cũng đã mất rồi. – Chúa ơi! Anh lẩm bẩm, dường như sự xúc động của cô đã truyền sang anh và Phù Dung có cảm giác như đang nói chuyện với một người thân. Một ngày nào đó cô sẽ nói với anh và cô mong rằng anh sẽ không phủ nhận cô. Thẩm Ngôn nói với vẻ thân thiết: – Cô ngồi ghế đi. Anh mời Phù Dung uống tách trà pha sẵn để trong bình hãy còn ấm nóng và dường như câu chuyện mới thật sự bắt đầu. Cám ơn cơn gió vô tình đã đưa chân cô đến đây. – Có thể là sự dun rủi của số phận cũng nên. – Tại sao mọi việc lại trở nên quan trọng đến với cô thế? – Vì bản thân sự việc là quan trọng. – Có thể cô muốn biết câu chuyện ngày xưa... Dẫu sao cũng chỉ là dĩ vãng. Người ta đi ra từ dĩ vãng nhưng không thể sống mãi với nó... – Phải, mẹ tôi và cha... anh đã yên nghỉ, không còn bận tâm đến thế gian nữa. Nơi họ đến không có tình yêu cũng không có hận thù. Thẩm Ngôn nhìn bức tranh thiếu nữ, rồi ôn tồn nói: – Bức tranh ấy là đẹp nhất trong những bức tranh mà cha tôi đã vẽ. Nó giúp ông nhớ lại người con gái ông đã yêu tha thiết. – Anh tin như thế? – Tôi tin cha tôi và cũng tin vào nhận biết của chính mình. – Thế tại sao họ lại không trở thành, một đôi nhỉ? Tôi không biết. Cha tôi đã xem chuyện tình đó như là một bí mật, sống để bụng, chết mang theo và ông đã rất đau khổ vì điều đó. Phù Dung vẫn không thoát khỏi sự hoài nghi nhưng cố nén cơn phẫn nộ cô nói: – Tại sao biết điều ấy là đau khổ mà vẫn để cho nó xảy ra? Chúng ta là người ngoài cuộc thì làm sao hiểu được tâm trạng của người trong cuộc. Phù Dung nhún vai: – Thế thì anh cũng như tôi đều không biết được kết cuộc của câu chuyện. – Còn mẹ cô đã sống thế nào, Phù Dung? Bà đã có những tháng năm hạnh phúc chứ? – Tôi không biết mẹ tôi quan niệm hạnh phúc là như thế nào, nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra với người mà tôi được biết. Mẹ nuôi của tôi kể lại, tôi vừa chào đời thì mẹ tôi cũng trút hơi thở sau cùng. Tôi không có một ấn tượng gì về mẹ. – Thế còn cha ruột của cô? Phù Dung đáp, giọng run run. Nỗi đau còn quá mới mẻ đối với cô. – Cha tôi cũng đã chết. Thẩm Ngôn chậm rãi gật đầu, lòng đầy thương cảm với người con gái xa lạ. – Cô đã đau khổ lắm, phải không? – Tôi cũng đã chịu được. Không muốn được thương hại, Phù Dung gắng gượng mỉm cười qua nước mắt. Thẩm Ngôn nhìn cô trong một lúc rồi nói: – Cô có vẻ mạnh mẽ và quả quyết hơn mẹ cô. Đã có một thoảng tôi đã tưởng tượng cô là người thiếu nữ ngày xưa trong bức tranh “người tôi đã mất” của cha tôi. Phù Dung nói: – Anh có thể bán bức tranh cho tôi rồi chứ? Thẩm Ngôn đáp: – Không, tôi vẫn không bán. – Anh... – Nó là của cô, cô bạn thân mến: – Ôi, anh thật tốt. – Có thể xem tôi đã hoàn thành tâm huyết của cha tôi. Bức tranh đã tìm được người chủ xứng đáng với nó. – Tôi có thể tự nói lời cảm ơn với cha anh không? Ông đã yên nghỉ ở đâu? – Phù Dung, tôi đã nói cô là người phụ nữ mạnh mẽ và quả quyết nhưng bây giờ tôi còn thấy thêm được sự đa cảm nữa. – Tôi chỉ muốn cảm ơn cha... anh, một người... bạn tốt của mẹ tôi ngày xưa. – Tôi có thể nói cho cô biết, cha tôi đã yên nghỉ trong lòng biển cả. Âu đó cũng là ước nguyện của ông. Ngày còn sống, ông thường nói: ''Cuộc đời là biển cả'' Giờ đây, linh hồn ông đang bình yên. Phù Dung nói với tất cả chân thành: – Phải. Và tôi sẽ luôn cầu nguyện như thế. ... Không còn sự hoài nghi cũng như lòng thù hận. Phù Dung thật sự tin rằng bóng đen độc hại đã không còn tồn tại trong cô. Cô đã có một người cha không như sự tưởng tượng của cô trong những ngày tháng qua. Tuy nhiên vẫn còn có một nỗi ám ảnh không lý giải được về một câu chuyện tình không có đoạn kết mà mẹ cô đã để lại. Giờ thì cô chỉ còn biết hỏi: – Xin lỗi? Tôi có thể biết tên cha anh là gì không? – Được thôi, nhưng cô thậm chí còn chưa biết tên tôi. – Tôi... – Ồ, không sao. Cha tôi là Châu Chí Đông và tôi là Châu Thẩm Ngôn, nếu như cô muốn biết thêm. – Vâng, tất nhiên tôi rất vui vì được làm quen với anh, Thẩm Ngôn. – Tôi cũng thế nhưng tôi không biết điều đó có thay đổi được gì không. – Có thể..... Phù Dung tin rằng anh đã không hề biết mình đã tham dự vào cuộc đời cô. Không hề biết, cũng như cha anh, là mẹ cô đã mang thai. Anh và cô là anh em vì cùng chung huyết thống, nhưng cô tự hỏi, anh có mong đợi điều đó? Trước khi đến đây, cô và anh là hai người xa lạ và bây giờ cô không chắc cô có muốn chuốc thêm sự rắc rối của anh trong cuộc sống hay không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô im lặng. Phù Dung đứng lên: – Tôi phải đi bây giờ, tôi phải gặp một người... Thẩm Ngôn thoáng nuối tiếc, rồi trao bức tranh ''Người tôi đã mất'', tâm huyết của cha anh, cho người xứng đáng giữ lấy nó. – Cầm lấy, cô bạn nhỏ, là của cô đấy, mãi mãi... Phù Dung xúc động: – Cảm ơn anh và tất cả, Thẩm Ngôn. – Còn tôi thì cảm ơn sự hiện diện vô tình nhưng đầy ý nghĩa của cô. Họ nhìn nhau mỉm cười. Phù Dung thật sự tin rằng Thẩm Ngôn là một người tốt. Cô mong muốn có anh. Anh hỏi khi tiễn cô ra cửa: – Tôi còn gặp lại cô không? Phù Dung gật đầu: – Có lẽ chúng ta có thể... – Tạm biệt cô bạn nhỏ. – Tạm biệt. Khi nói lời từ giã, Phù Dung tin rằng cô sẽ quay trở lại, cô cần người đàn ông xa lạ bỗng trở nên thân quen giống như một chuyện thần thoại... Giống như cô đã mơ ước thật lâu để tìm thấy cha cô, nhưng điều ấy đã đến quá trễ. Phù Dung ngẩng đầu lên, nhìn biển cả đang dậy sóng trước mắt cô, có cảm giác linh hồn của Châu Chí Đông đang lẩn quẩn quanh đây. Phù Dung cúi đầu xuống và bắt đầu khóc nữa. Khóc cho những mảnh đời bất hạnh, khóc cho những tình cảm mà cô đã muốn giữ gìn. Tất cả một bi kịch đã kết thúc. Khóc cho người cha cô chưa bao giờ biết và sẽ không bao giờ biết nữa. Như một tấm màn che phủ bao năm qua được mở ra trước mắt... Những điều phát hiện được về quá khứ của mình làm Phù Dung cảm thấy choáng váng. Và vẫn còn đó một nỗi đau luôn đè nặng trong lòng. Giờ đây, cô chỉ còn chờ đợi được nghe những lời tâm tình ngọt ngào của mẹ. Ngồi trong bóng tối dày đặc, Phù Dung che giấu những giọt nước mắt đang trào dâng, lắng nghe giọng nói của mẹ từ quê nhà vọng đến bên tai, cô xúc động như mẹ đang ở bên cạnh mình. – Mẹ biết điều đó bất ngờ đối với con, Phù Dung! Con cứ khóc nếu như nước mắt có thể cuốn trôi đi những đau khổ. Nhưng mẹ tin sau đó con sẽ hiểu việc con cần làm. Phù Dung nghẹn ngào: – Con thật sự không biết mình phải làm gì? Những gì con áp đặt cho cuộc đời mình là những gì con không hề mong muốn. Phù Dung, mẹ thấy dường như con đã trở nên băng giá từ khi hiểu được sự thật về quá khứ của mình. Mẹ muốn nói về cảm xúc. Con vì những nỗi ám ảnh, vì bản năng tự vệ đã muốn gạt ra ngoài bất cứ điều gì có thể tổn thương đến tình cảm của con, con đã không dám mạo hiểm trông cậy vào ai cả, không dám để cho ai lọt vào trái tim con. Mẹ muốn nói đến... Mã Quốc Hào. – Mẹ ơi! Chuyện này đâu có dính dáng phần nào đến chuyện giữa con và Quốc Hào. – Mẹ biết. Nhưng có lẽ còn một nơi sâu kín hơn con vẫn còn tồn tại. Con đã lẩn trốn, rồi chối từ và rồi điều đó làm cho con đau khổ. Câu chuyện về Mã Quốc Hào đã khiến Phù Dung không chịu nổi. – Con không muốn nói về anh ấy, mẹ ạ. – Nhưng có những điều con cần phải hiểu. Người ta đau khổ như thế nào khi cô độc. Việc này cũng giống như vậy. Khi con không chịu để cho người ta đến với con, trở thành một phần đời của con là cách con tự chuốc lấy sự đau khổ. – Người ta đã không còn là phần đời của con nữa. Có lẽ số mệnh đã trừng phạt con vì đã ra ngoài giới hạn, đã dám mơ tưởng đến tình yêu. Người mẹ nói giọng vỗ về: – Mẹ sẽ đến thăm con, Phù Dung. – Ôi, con mong gặp lại mẹ biết bao và cả cha nữa. Nhưng không thể làm phiền lòng cha mẹ nhiều hơn. Nhất là trong tình cảnh này. Con muốn được tự mình đứng vững. Nhưng con không cô độc đâu. Con còn có cha mẹ, cha mẹ mới chính là phần đời của con. Giọng mẹ vẫn dịu dàng mỗi khi khuyến khích Phù Dung. – Mẹ nghĩ vậy. Mẹ nghĩ rằng con phải tự mình khám phá lại bản thân để trưởng thành. Và mẹ tin con sẽ làm được điều đó. – Vâng, con sẽ làm điều đó vì cha, vì mẹ. – Cha mẹ muốn con vì hạnh phúc của chính mình. Mẹ đã luôn luôn nói với con, hạnh phúc có thể mãi mãi ngoài tầm tay, nhưng ta vẫn phải đi tìm. Đôi khi cả một đời người. ... Đêm ấy, ngồi một mình trong bóng đêm, Phù Dung suy ngẫm lại những lời mẹ nói. Phải chăng con người cô là như thế. ''Con đã trở nên băng giá... Không để ai lọt vào trái tim con... Nhưng nỗi sâu kín nhất vẫn còn tồn tại...''. Phải, vẫn còn tồn tại. Cô nghĩ mình có thể gạt bỏ được hình ảnh của Mã Quốc Hào ra khỏi tâm trí. Nhưng thành lũy do cô dựng lên bởi ý chí của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Và giờ đây, mỗi ngày cô còn phải đối đầu với những nỗi đau của mình... Tôn Xảo Vân. Phù Dung chẳng làm sao giải thích nổi về con người của cô ta. Phải chăng viễn cảnh đem tới của gia đình là một tấm gương phản chiếu những sự kỳ lạ. Đối với Xảo Vân, cô thường bị ngăn cản bởi một điều gì đó khó lý giải được. Bởi sự ghen tuông? Bởi sự lo sợ về nỗi yếu đuối của mình? Bởi sự miễn cưỡng của cô không muốn cám dỗ trái tim mình bằng một tình trạng trong đó cô không còn là một người bạn mà là một tình địch, một kẻ thù... Cô không dám hỏi Xảo Vân có yêu Quốc Hào không? Và có đau khổ khi phải mất anh như nỗi đau khổ của cô hiện nay hay không? Và như thế sẽ tiết lộ tình cảm của cô, sẽ phơi trần vết thương lòng vì cô đã mất anh. Cô không muốn nói gì hơn là nghĩ rằng đã vượt lên trên sự yếu đuối nhu nhược, rằng cố sẽ không bao giờ lẩn trốn... với bất cứ con người nào. Cùng lúc với những suy nghĩ đó, phù Dung nghe có những tiếng động trong bóng đêm xung quanh mình. Có tiếng đá rơi lào xào, dường như có ai đó đang từ từ trên con đường lát sỏi dẫn đến cửa phòng cô. Khu đất sáng mờ mờ dưới ánh trăng lưỡi liềm, nhưng con đường nằm giữa hai hàng phượng vĩ thì tối như mực. Phù Dung cố nhìn xuyên qua bóng tối. Có ai ở đó không? Và rồi cô thấy một bóng người. Cô tự hỏi phải chăng bóng tối mời mờ đã gây nên ảo giác? Nhưng không! Bóng người ấy lướt qua dưới ánh trăng, rồi thụt lùi vào trong bóng tối. Một người đàn ông... Phù Dung cố ý nghĩ kêu to lên, nhưng rồi lại thôi. Thầm hỏi: Ai vậy? Ai lại đến không mục đích gì khác nhìn căn phòng dưới ánh trăng? Một người đàn ông nghĩ rằng cô cũng thức vào giờ này, giống như ông ta? Phải chăng ông ta đang gieo vào cô một cảm giác hoang mang, lo sợ? Nhưng để làm gì? ... Sáng hôm sau, khi thức dậy, Phù Dung cứ ngỡ mình đã mơ thấy người khác bí mật dưới ánh trăng. Khi bước ra ngoài, chỗ người đàn ông đã đứng đêm qua. Một mảnh giấy nằm trên cỏ... Phù Dung nhặt mảnh giấy lên đọc và nghĩ rằng nó dành cho cô. ''Tránh xa anh ta ra! '' Tuồng chữ xa lạ, nhưng lời lẽ thì giống hệt lời lẽ của Tôn Xảo Vân. ''Tránh xa anh ta ra!'' Trong đêm cuối cùng nó không còn là những người bạn mà là tình địch, là kẻ thù theo cách nghĩ của Xảo Vân mà Phù Dung có thể đọc thấy. Trong ánh mắt mỗi khi họ nhìn nhau. Những câu hỏi quay cuồng trong tâm trí cô như đêm qua. Nhưng giờ đây có lẽ cô đã tìm ra lời giải đáp. Người ta muốn kiểm soát chặt chẽ cuộc đời của cô thông qua cuộc viếng thăm của người đàn ông chỉ đứng bên ngoài ô cửa, lặng lẽ dưới ánh trăng. Cô không hề biết điều đó mở ra những bí ẩn khác trong cuộc đời mình.