Phương Tần sốt ruột nhìn đồng hồ. Tám giờ hơn rồi vẫn chưa thấy Nhật về. Cái thằng lại la cà với bạn bèBỗng dưng Tần cáu kỉnh khi bà Quý vẫn bình thản trước màn hình ti vị Mẹ cô là thế đó, đã xem tivi rồi thì mặc kệ mọi chuyện xung quanhCô đứng dậy đi ra đi vào, mồm lầm bầm:Cái thằng qủy! Giờ này vẫn chưa về nhà. Ý là chạy Honda chứ không phải đi xe đạp đấyBa Quý lên tiếng:Nó có nói với mẹ tối nay dự sinh nhật bạn, sẽ về trễ một chútNăm thi, sao nó lại kiếm đủ lý do để chơi nhỉ? Đúng là đồ vô loPhải có nghỉ ngơi chứ. Học suốt nhỡ nó phát khùng thì khổPhương Tần dặm chân:Trời ơi! NÓ có học đau mà khùng. Mẹ thật buồn cườiDứt lời cô cau có trở lại bàn làm việc. Cô đang bận bịu xem lại toàn bộ sổ sách của các nơi Khai đang quản lý. một vũ trường lớn, một phòng trà, quả là một tài sản lớn, nhưng nếu không giỏi kinh doanh thì đường đi tới phá sản không xe đâuTốt nghiệp khoa kế toán, tài chính, nhưng nhìn vào ba mớ sổ sách nhập nhằng này, TAn muốn nổ đom đóm mắt. Vừa làm việc, Tần vừa càu nhàu chửi rủa, mà không biết mình chửi ai cho đúngNgay lúc ấy, Thu Oanh, con bé hớt hải chạy vào:Cô Quý ơi! Anh Nhật mới gọi điện thoại về. Ảnh bảo...a?nh đụng người tạ..chắc...chắc chết rồiBà Quý bà Tần đứng bất động rồi đớ người ra vì quá bất ngờPhải mấy giây sau, bà Quý mới ré lên:Thằng Nhật có sao không Oanh?Con không biếtBa Quý quýnh quáng:Ối giời ơi! Giờ phải làm sao đây?thu Oanh nhìn Tan:Em chở chị đi trung tâm cấp cứu...Nhớ...nhớ đem tiền theo vớiPhương Tần gật đầu. Cô không còn hơi để sĩ vả Nhật. Cái thằng qủy nhỏ đó đúng là đồ ăn hại. Lỡ như người bị nạn hoặc bản thân nó có bề nào, Tần không biết chuyện gì xảy ra nữaHai chị em đèo nhau tren chiếc Angel. Vừa đi, Tần vừa vái ba mình sống khôn thác thiêng xin phồ hộ cho gia đình cô thoát cơn hoạn nạn này CHạy vội chạy vàng vào nhà thương, Tần ức nước mắt thấy mỗi mình Nhật đứng ngoài phòng cấp cứu mặt tái xanh sợ hãiCô mếu máo:Mày có sao không?Nhật lắc đầu, cô hỏi tiếp:Còn người tảNằm trong đó, vẫn chưa tĩnhDằn lòng dữ lắm, Tần vẫn phải hạnh họe:Mày chạy kiểu gì vậy?Nhật ấp úng:Tự nhiên ổng té vào đầu xe, em tránh không được nên kéo ổng theo mấy métĐã báo cho người nhà họ chưa?Ổng chả có giấy tờ gì hết, biết đâu mà báoCửa phòng cấp cứu xịch mở, Nhật vội kéo Tần lọt vào. Tới ben giường nạn nhân, Tần suýt kêu lên khi nhận ra ông ChuTrời đất! không biết hên hay xui đây nữaPhương Tần hỏi:Là ông ta hả?Nhật thiểu não gật đầu:VângVừa lúc ấy, y tá đuổi hai chị em ra ngoài. Tần nhìn Nhật:Ông chủ của chị. Phải gọi điện cho con ổng thôi. Đúng là xúi quẩyRồi để mặc Nhật đứng với Thu Oanh, Tần tất tả đến máy điện thoại công cộng gần đó. Cô gọi số di động cho Khai và hy vọng anh ta không tắt máyGiờ này, chắc Khai đang quay cuồng với các cô nàng bốc lửa ở vũ trường. Chả biết tiếng nhạc có ác tiếng chuông không nữa. Lỡ anh ta không nghe thấy thì khổChuông reo gần hết hồi, Tần mới nghe giọng phụ nữ ở đầu dây ben kiaDù khá ngại, nhưng Tần vẫn phải lên tiếng:Dạ. cho tôi gặp anh KhaiCó chuyện gì không? Cứ nói đi, tôi sẽ nhắn lạiChuyen rất quan trọng, tôi phải nói trực tiếp với anh Khai ạGiọng phụ nữ ben kia hơi quyền hành lẫn khó chịu:Tôi là mẹ Khai. Cô muốn nói gì với nó vào giờ này hả?Phương Tần hụt hẫng, nhưng vẫn nghiêm giọng:Ông Chu, ba anh ấy bị xe đụng, đang ở trung tập cấp cứu, bệnh viện X, nhắn ảnh tới ngaydứt lời, cô hậm hực đặt máy xuống khá mạnh. Chẳng hiểu mẹ Khai là mẫu người thế nào, sao cách nói nghe dễ sợ quá. Chắc bà ta tưởng Tần là một trong những cô gái đang nhắm Khai làm mục đích của đời mình, nên mới hằn học như vậyTrở vào, Tần hỏi Nhật:Xe đâu?Nó rầu rĩ:Trong bãi xe. Nhưng em không hề đụng ổng. Tại người ta đi đường giữ xe lại, nên em mới bị vây vàoThế miệng mày đâu mà không chịu giải thíchLúc đó có mình em, nói ai nghe, chỉ sợ ổng không tỉnh...em bị oan mới chếtTần gắt:Im giùm tao điQuay sang Thu Oanh, Tần bảo:Em về bảo mẹ chị yên tâm, tí nữ chị với anh Nhật sẽ vềThu Oanh đi hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy Kha vào. Tần sốt ruột đi loanh quanh trước cửa phòng cấp cứu. Cô không còn tâm trí đâu để tra hỏi, mắng mỏ Nhật. Điều cô lo bây giờ là ông Chụ Nhỡ ổng tạ..Ôi Trời! Sao số cô lại đen đủi vậy chứ?Phương Tần vừa mừng vừa sợ khi Khai đi như chạy vàoAnh ngạc nhiên:Sao em lại ở đây?Tần nói thật nhanh:Tôi vừa gọi cho anh đó. Ông Chu vẫn chưa tĩnhKhai đẩy mạnh cánh cửa phòng cấp cứu. Ta vội lách theo anh, nhưng mới đi vào vài bước, cô đã bị đuổi, trong khi Khai vẫn hùng hụt bước tớiTần đành trở ra ngồi kế Nhật. Chừng một phút sau là Khai bước raGiọng anh khô khan:Không phải ba tôiPhương Tần sửng sốt:Chẳng lẽ tôi nhìn lầm?Khai không trả lời. Anh lấy điện thoại ra nhấn số trước vẻ ngơ ngác đến tội nghiệp của TanGiọng Khai thật rõ:Khai đây. Em vào trung tâm cấp cứu gấp, chú Chánh đang ở đâyCất cái di động nhỏ xíu vào túi, Khai quay sang chị em Tan:Ông ấy là chú tôi, em song sanh với ba tôi. Mà chuyện gì xảy ra vậy?Tần liếm môi:Ông ấy té vào đầu xe của em tôi. Thằng bé không tránh được, lôi ổng hết mấy thướcNhật vội nói:Em thề là không hề đụng ông ấyKhai gật đầu:Tôi tin em. Chú Chánh bị bệnh tim khá nặng, có thể lên cơn bất ngờ. Không hiểu sao hôm nay lại đi một mìnhTần ngập ngừng:Liệu ông ấy có sao không?Tôi không biếtNhìn Nhật, Khai hỏi:em có bị trầy trụa gì không?Nhật lắc đầu. Tần nói thay cho em mình:Nhật đi học trên đường vê thì gặp chuyện. Nó đừ lắm rồi, nó về được chứ?Khai phẩy tay:Chị em em về đi. Tôi ở lại với chú ấy được rồiTần nói:Tôi sẽ ở đây đến khi ông ấy tĩnh. Dù em tôi không phải người gây tai nạn, nhưng chúng tôi vẫn có trách nhiệmKhai nhếch môi khinh khỉnh:Vậy thì tốtTần bảo Nhật:Em về kẻo mẹ trông. Đi cho cẩn thận đấyKhai quay lại phòng cấp cứu khá lâu vẫn chưa thấy ra. Tần chả hiểu mình có cần ngồi đây thế này không, trong khi công việc đang đăng đê ở nhàNếu ông Chanh chỉ là em sinh đôi với ông Chu, thì chắc chắc người Tần gặp trong phòng tranh và ở nhà Nhã Trúc chính là ông. Trái đất bao la thế, sao người ta vẫn...đụng nhau? Chả biết hữu duyên hay vô duyên đâyNgười thanh nien mà Tần biết là con trai ông Chánh bước vào với Nhã Trúc. Cả hai khựng lại khi nhận ra Tần. Trúc hỏi:Bồ làm gì ngồi đây vậy?Không trả lời Trúc, Tần nói với người thanh niên:Anh Khai đang trong phòng cấp cứu với ba anhAnh ta nhìn cô đầy thiện cảm trước khi bước vào trong. Nhã Trúc khó chịu:Mày quen anh Thuc à?Tần cộc lốc:Không Rồi cô quay đi với vẻ không muốn bắt chuyện. Tần vẫn chưa quên cách đối xử của Nhã Trúc với chị em cô cách đây không lâuGiọng Nhã Trúc chua chát:A! Thì ra mày đang bám vào ông Khai. Thảo nào mới đó mà đã sắm xe cho thằng Nhật. Chẳng lẽ tấm thân mày chỉ đánh giá một chiếc cúp 79? Nếu thế thì rẽ quá. Và ông Khai qủa là dân bần tiện đúng nghĩaDầu không ưa Khai, Tần vẫn khó chịu khi nghe Trúc miệt thị anh tạ Đã vậy, nó còn nhục mạ cô bằng giọng điệu khinh khi rẻ rúngMặt đanh lại, Tần gằn:Nói năng phải biết lựa lời. Tao không nhịn mày đâuPhủi hai tay đầy vàng vòng vào nhau, Trúc hất mặt lên:Nhắm làm gì được tao nào? Tao chỉ nói sự thật thôi. Mày với Khánh Như cá mè một lứaPhương Tần định trả đủa thì Khai và Thuc bước raNhã Trúc ngọt như đường:Ba không sao chớ anh?Thuc trả lời:Đã tỉnh, nhưng phải đi chụp hình đầuNhìn Tan, anh ta ngập ngừng:Cám ơn...cô đã đưa ba tôi vào đâyPhương Tần gượng cười:Thật ra là...là...Khai ngắt ngang lời cô:Chú Chánh tỉnh rồi, Thuc sẽ chăm sóc chú ấy. Chúng ta về vì còn nhiều việc phải làm cho xong tối nayNhìn nụ cười khinh khỉnh của Nhã Trúc, Tần tức lắm, nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên trong khi Trúc cố ý khiêu khích:Không ngờ bạn em là nhân viên chuyện làm ngoài giờ với anh. Gì chớ khâu làm đêm, Phương Tần nhiều kinh nghiệm lắ,Hướng ánh mắt sát lạnh về phía Trúc, Khai nói:anh hiểu nghĩa đen lẫn nghĩa bóng câu nói của em. Nhưng liệu mà giữ mồm đấy, anh không thuộc dạnh người thích đùa đâu đấyDứt lời, Khai nắm tay Tần kéo đi. Cô vội gật đầu chào và kịp nhận từ Thuc cái nh`in ấm áp trước khi theo KhaiGiằng tay mình lại, Tần hỏi:Lúc nãy anh đã nói gì với ThucKhai lơ lững:em quan tâm làm chi chuyện đó nhỉ? Tôi nói đúng với điều tôi hiểu. Nhưng tại sao Nhã Trúc lại đố kỵ với em vậy? Anh quan tâm làm chi chuyện của phụ nữ nhỉ?Khai nheo nheo mắt:Tôi quan tâm tới em chớ không phải phụ nữ nào khác. Hình như em từng biết Thuc?Tần trả lời:Tôi từng gặp ông Chánh và Thuc, nhưng lúc ấy, tôi cứ tưởng ông Chanh là ba anhKhai gật gù:Vậy có thể tự giải đáp vì sao Trúc không ưa em rồi. Nhã Trúc vốn đa cảm, còn Thuc lại đa tình rất mựcPhương Tần nóng mặt:Anh nói gì vậy?Khai lảng đi:Tôi đưa em về nhéTần từ chối thẳng:Tôi đi xe ôm được rồiAi lại làm thế, trong khi em đã vì gia đình chúng tôi? Ít ra, em cũng nên nể nang sếp mình một chút chứPhương Tần nhún vai:Tự anh rước lấy nhọc nhằn, chớ tôi không dám yêu cầu. sau này đừng kể công nhéKhai bật cười vì cách nói ngang ngang của Tần. Anh bảo cô đứng đợi ở cổng, rồi ra bãi giữ xe, phóng chiếc mô tô phân khối lớn đến. Khai quyền hành:Len mauPhương Tần kêu lên:Trời ơi! Xe này hả?Khai hất hàm:Chớ xe nào? Khuya lắm rồi. Em có về không, hay định trở vào bệnh viện làm kẻ thứ baCòn một núi sổ sách của anh ở nhà, tôi không rảnh đau để làm kẻ thứ baTần chưa nói hết câu, Khai đã rồ gạ Chiếc xe lao đi nhanh đến mức cô chưa kịp định thần thì phải. Ôm đại Khai, mặt úp vào lưng anh ta, tóc bay tung toéTần hét vài tai Khai:Anh chạy chậm một chútKhai nghiêng đầu ra sau:Như vầy là chậm nhất rồi. Bộ em sợ à? Tôi chở mẹ tôi còn nhanh hơn đóTần tiếp tục gào:Tôi không quenTừ từ sẽ quen. Nếu sợ em ôm cho chặt vào, tôi không tính tiền ôm đâuDầu tức điên lên vì giọng điệu của Khai, Tần vẫn không dám buông taỵ một cảm giác lạ lùng mới mẻ chợt lên vào hồn cô, tim đập thình thịch, người nóng ran, Tần bỗng muốc cứ được áp mặt vào lưng Khai thế này mãi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chyen nương tựa vào ai, nói chi là Khai, người thích cợt nhã với phụ nữNghĩ tới đó, Tần ngước mặt, buông tay, cô vừa ngồi xích ra, Khai đã tăng ga, lạng lách trên đường vắng. Hồn vía lên mây, Tần lại ôm, lại úp mặt vào lưng anhTần hét:Cho tôi xuống điKhai vẫn giữ nguyên tốc độ:Em ra lệnh cho sếp đấy à? Nen nhớ, tôi không khoái bị điều khiển. Năn nỉ đi emHai tai Tần ù đặc, tóc bay rối tung. Cô vốn ngang ngạnh dễ gì bị khuất phục, dù đó là sếpThấy Phương Tần làm thinh, Khai lại đánh võng lên đường. Vừa sợ, vừa tức,Tần không biết làm sao. Sẵn đang úp mặt vào vai anh ta, cô nhe răng...phập một cái bằng tất cả sức mạnh có được của cơ hàmKhai giật nảy người vì đau lẫn bất ngờ. Chiếc xe chao nghiêng và lủi đầu vào lề rồi dừng lại. Dưới ánh sáng đèn cao áp, Tần thấy máu rịn ra từ vai áo anh. Thoi chết rồi! Cô cắn mạnh quá. Nhảy xuống đường, cô đứng chết trân trong khi Khai ôm vai, nhăn nhó:Trời ơi! Sao lại chơi ngó cẩu xực nhỉ? Em đúng là ác. Tôi đùa một chút mà...mà ây dạ..chảy máu rồiPhương Tần cuống le, nhưng vẫn bướng:Tai anh ép tôi thôi Khai xuýt xoa:Đau quá. Hừ! Máu của tôi vương tren môi cô kìa. Hả dạ chưa?Như một phản xạ, Tần đưa tay lên môi, rồi nhìn. Không có gì hết. Anh ta còn đủ bình tĩnh đễ đùa, chứng tỏ anh ta không sao. Nhưng dám cô bị nghĩ việc lắm. Nhớ tới chiếc 79 chưa trả đồng nào, Tần hơi lọ Cô không thể mất việc làm lúc nàyGiọng dịu xuống, Tần lí nhí:Tôi xin lỗiLấy ra một bịch khăn giấy, cô ấp úng:Để tôi xemTránh gương mặt lầm lì bắt đầu quạu của Khai, Tần run run mở vài ba nút áo, cô nhẹ nhàng kéo áo Khai. Trên vai anh, dấu răng Tần in rõ rành rành, nhất là dấu cái răng khểnh sâu hoắm đang rỉ máuTần lấy khăn giấy, thấm nhẹ. Kha cau mày làm Tần vội trấn an:Khogn sao đâuDứt lời, cô chu môi thổi nhè nhẹ trong khi Khai chì chiết:Nếu nạn nhân là em thử coi có sao không? Hừ! Đúng là sư tử hà đông. Nếu có cơ hội, chắc em đã xé xác tôi rồiPhương Tần cố làm thinh dù trong lòng rất muốn cãi với Khai. Cô lại chúm môi thổi với tất cả thận trọngKhai phì cười:Ôi trời! Nhột quáTần đỏ mặt:Anh đừng làm tình làm tội người ta nữaKhai cài nút áo lại, miệng tủm tỉm đểu giả làm Phương Tần tức muốn chết. Đưa tay tự xoa vết cắn, Khai thanh:Nhức thật. Tối nay chắc khó ngủ rồiHất mặt nhìn Tan, anh hỏi:Về chứ?Tần lắc đầu:Anh về một mình đi, tôi...tôiKhai lừ mắt:Đi xe ôm chứ gì? Cứ đứng đây mà đón. Thế nào cũng sẽ gặp maPhương Tần nhe răng:gặp ma vẫn tốt hơn gặp anhDứt lời, cô xốc cái túi tren vai rồi bỏ đi dọc theo lề, trong khi Khai hậm hực phóng đi. Tần thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng lại đón xe. Năm phút, rồi 10 phút, vẫn chẳng thấy bác tài nào chạy ngang, TAn bắt đầu sốt ruộtVừa lúc ấy, một chiếc Magic tấp vào, gã đàn ông có bộ râu quai nón ngoác mồm:Đi khogn em?Phương Tần gật đầu rồi nhanh nhẹn bước xuống đường. Gã nhìn Tần trân trối:Đáp ở đâu vậy?Cô ngập ngừng:Về quận một. Anh tính bao nhiêu tiềnXoa bộ râu rậm, gã cười cười:Bao nhiêu chả đượcNụ cười gã làm Tần cảnh giác, cô nói:Tôi không đi nữaNụ cười tắt ngắm ngay, gã long mắt lên:Cô em định giỡn mặt hả? Mẹ...len xe không?Lui lạid đằng sau, Tần gằng giọng:Không. anh đi đi. Không thôi, tôi la đóGã râu rậm cười sặc sụa:Vừa ăn cướp vừa đánh trống à? Có gan cứ laDứt lời, gã dựng chống xe, khệnh khạng tiến về phía Phương Tần. Cô chạy dọc theo lề đường, miệng la cướp, nhưng đường vắng chẳng ai để ý tới tiếng kêu lạc lõng của Tan1 Chiếc xe khác ngừng phía trước cô, đèn loá chói chan khiến Tần không nhìn thấy gì hết mà chỉ nghe tiếng ai đó gọi ten mình thảng thốt. Mặc kệ ai gọi, Tần cắm đầu chạy tiếp cho tới khi một cánh tay mạnh mẽ ghì cô lại. Tần vung giỏ xách đập túi bụi vào kẻ đó và bị hắn ta giữ chặt cứngNghe gọi ten, Phương Tần bình tâm lại khi nhận ra Khai. Anh càu nhàu:Hắn chạy mất rồi. Rốt cuộc tôi lại bị lãnh đòn đủ. Đau thậtPhương Tần đưa tay lên ngực, giọng lạc đi:Thật kinh khủngKhai mỉa mai:Em thích gặp ma mà. Cũng may là lương tâm cắn rứt, nên tôi quay lạiPhương Tần liếc vội Khai rồi quay đi:Tôi thật không ngờ ngoài đường giữa đêm lại ghê như vậyKhai cười nhạt:Giờ mới biết sao?Vừa hỏi, anh vừa leo lên xe. Tần ngoan ngoãn lên ngồi phía sau. Ngần ngừ một chút, cô vòng tay ôm ngang em Khai, nhưng lần này anh ta chạy thật chậmTần rụt rè rút tay lại, ngồi xích ra, cô hỏi:Anh còn đau không?Khai ngọt nhạt:Dĩ nhiên là còn. Đau toàn thân vì bị đánh không kịp trở tayPhương Tần liếm môi:Tôi đâu có muốn vậyKhai lạnh lùng:Bắt đầu ngày mai em thôi làm kế toán điTần nhói ở ngực, nỗi lo của cô đa ~thành hiện thực. Thật đáng đời cho tánh khí ngông nghênh chả phân biệt cao thấp của cô. Chốgn đối với sếp, phần thua thiệt sẽ thuộc về mình là đương nhiên. Nhưng Khai thật nhỏ mọn khi xử ép Tần như thếLúc cô đang hoang mang chưa biết tính sao, Khai đã nói tiếp:Dữ dằn như em xứng làm vệ sĩ hơn. Hừ! có lẽ em làm cận vệ cho riêng tôi là tốt nhấtDứt lời, Khai nhấn ga, chiếc xe vọt thẳng. Tần hốt hoảng ôm chầm lấy anh, mặt úp vào lưng. Mặc kệ Khai chạy nhanh cỡ nào, cô vẫn khép mi, im lặng. Lưng anh rộng, êm và chắc chắn thế kia thì Tần sợ gì cơ chứ. Cô buông thả một chút, mơ mộng một chút, rồi nhận ra đêm thật lảng mạn
°°°
Bà Vân chăm chú nhin Phương Tần kha lâu mới hỏi:Co tìm Khai chi vay?Đã quen cách tra vấn của bà qua điện thoại lần đó, nhưng Tần vẫn khó chịu. Cô cố lễ phép:Cháu trình sổ sách cho anh Khai duyệt ạMặt khó đăm đăm, ba Vân nói:Nó sốt cả đem sức đau mà xem sổ sách. Co mang về điTần ngần ngừ rồi đành đứng dậy. Rất muốn hỏi thăm xem Khai bệnh thế nào, nhưng co không sao mở miệngCuối cùng, cô đành lên tiếng:Cháu gởi lời thăm anh Khai. Xin phép bà cháu vềVừa bước tới ngưỡng cửa phòng khách, Tần đã nghe tiếng Khai gọi mình. Quay lại, cô thấy anh đang bước xuống cầu thang, kế bên là một cô gái. Cô ta nhìn TAn với ánh mắt dò xét đầy khó chịu đến mức cô phải bối rối khi gật đầu chàoVẫn giọng quyền hành, Khai ra lệnh:Đem sổ sách vào đâyBA Vân kêu lên:Con đang bệnh kia màKhai phẩy tay:Công việc đâu hề đợi tới lúc người ta khỏeCát Phương vội nói:Anh đi nghỉ đi, em sẽ kiểm tra sổ sách hộ anhBà Vân gật đầu:Đúng đóKhai dịu dàng:Không dám phiền tới em. Phương cứ ở chơi với mẹ, anh phải làm việc rồiPhương cười thật tươi:Em sẽ nấu súp măng cua cho anh ăn bồi dưỡng. Đuoc chứ?Khai cũng cười:Ờ. Anh rất thích món đóPhương Tần chợt thấy mình thừa. Cô cúi xuống nhìn cái thảm đắt tiền dưới chân và nghe Khai gọi:Em lên đây. TanTần bước chân trần lên từng bậc thang đá mài mát rượi. Cô theo Khai vào một phòng khá rộng bày biện hết sức sang trọngHai người ngồi xuống bộ salon gia màu xám. Khai khoan tay im lặng nhìn, khiến Tần không biết phải bắt đầu thế nàoCô lúng túng mở lời trước:Anh...anh đã bớt sốt chưa?ChuaKhông đi khám bệnh à?Khai nhìn cô:Tôi sẽ khai bệnh gì đây? Bị sư tử cắn à?Phương Tần đan tay vào nhau:Thế...vết cắn ra sao rồi?Vẫn vậy. Sưng và nhức cả đêm. Ông bà nói dấu răng người rất độc, qủa thật không saiTần cắn môi đầy ân hận:Tôi phải làm gì đây? Ít ra cũng phải sát trùng cho anh chứ Khai càu nhàu:Bị cắn từ hôm qua, nếu có "nọc" độc, nó cũng vào tới tim rồi, Em không phải vờ vịt lo nữa. Đã xong sổ sách chưa?Phương Tần cụt hứng. Cô lặng lẽ lấy trong túi xách ra 4 quyển sổ dày, giọng lạnh tanh:Đã xong rồi. Mời anh kiểm traKhai nhìn vẻ mặt phờ phạc của cô và buột miệng:Em làm suốt đêm à?VangTôi đâu có bắt buộc em như vậyNhưng đã hứa hôm nay xong, tôi phải giữ lờiKhai tủm tỉm cười. Anh đẩy chồng hồ sơ qua một bên làm Tần ngạc nhiên:Sao...sao lại thế?Tôi đang sốt, đâu thể kiểm tra nổiPhương Tần nhìn Khai, cô cố tìm một chút bệnh hoạn nào đó tren gương mặt anh, nhưng tuyệt nhiên không thấy. Hừ! Anh ta làm nũng với mẹ và cô nàng lúc nãy chớ bệnh hoạn gì tấm thân cọp vật không chết nàyTự nhiên Tần thấy tức khi suốt đêm qua cô không dám ngủ vì chồng sổ qủy sứ ấy. Cô nói:Nếu anh không kiểm tra ngay, tôi xin phép vềKhai khoanh tay:Không kiểm tra sổ, nhưng sẽ kiểm tra kết qủa. Em báo cáo điPhương Tần trầm giọng:Thú thật, tôi đừ lắm rồi, sợ không trả lời được những thắc mắc của anh. Tôi có làm một báo cáo kèm theo, anh làm ơn đọc hộKhai sa sầm mặt:Trong những nhân viên của tôi, chưa ai ngang bướng như em. Nếu không phải vì ba tôi yêu cầu, tôi đã cho em nghỉ rồiTần không nao núng:Tôi từng làm việc nhiều chỗ, bị sa thải nhiều lần, nên không kỳ vọng sẽ trụ lau dài ở nơi nào hết. Tôi luôn tâm niệm mình làm việc bằng lương tâm, với hết khả năng, nhưng nếu bị đối xử không cong bằng, tôi sẽ nghỉ. Tâm trí tôi rất thoải mái, nếu một lần nữa bị thôi việc, do đó anh không cần vì ông ChuDứt lời Tần đứng dậy:Tôi sẽ khogn làm nữa đâuĐịnh bước đi, nhưng Tần bỗng thấy xung quanh chợt tối sầm. Cô khựng lại ôm đầu, người nôn nao choáng váng. Chịu không nổi cảm giác bị say sóng này, Phương Tần buông phịch xuống ghếNhìn gương mặt tái xanh của Tan, Khai kêu lên:Em bị gì vậy?Tiếp tụx ôm mặt, Tần nhăn nhó:Tôi...tôi bị chóng mặt quáKhai nói một hơi:Làm việc quá sức, lại thức khuya, nên mới bị như thế. Đúng là không biết thương thânHai tay giữ chặt thành ghế, Phương Tần cố chịu đựng cảm giác ngã nghiêng quay cuồng. Nước mắt hờn tủi chợt ứa ra. Cô đã thức trắng đêm vì công việc, để rồi bị mắng là không biết thương thân. có oan uổng không?Môi mím lại, Tần mỉa mai:Chỉ kẻ nghèo là bán mạng, còn người giàu mới biết thương thânKhai bối rối. Vì xót chuyện Tần phải làm đêm nên mới lỡ lời, không ngờ lời ấy khiến Tần khóc. Thì ra cô bé ngông nghênh này không cứng như anh tưởng. Lòng Khai bỗng chùng xuống vì xúc động. Anh nói:Xin lỗi. Ý tôi không phải vậy. Em xoa dầu cho bớt khó chịu nhéRồi không đợi nghe Tần nói, Khai hấp tấp bỏ đi. Tần tựa người vào ghế mà vẫn bị đong đưa xoay tròn như bị ai dầnCô nghe giọng Khai ân cần:Thư dãn một chút sẽ thấy đỡ hơnAnh nhẹ nhàng xoa dầu vào thái dương Tần rồi dùng hai ngón tay trỏ dây nhè nhẹ. Tần cố hé mắt nhìn. Gương mặt anh thật sát, khiến cô hết hồn nhắm mắt lạiTần lí nhí:Cám ơn anh. Tôi về được rồiVừa đứng dậy, cô đã loạng choạng ngồi xuống. Khai ân cần đỡ cô:Em chưa ổn, làm sao về đượcTần cương quyết:Tôi không muốn phiền gia đình, anh có thể gọi hộ tôi chiếc xích lô chứ?Khai hùng hồn:Tôi sẽ đưa Tần vềtôi tự đi đượcKhai nhún vai:Thế thì tôi không épTần gượng đứng lên, nhắm mắt cả phút cô mới khó khăn xuống từng bậc thang. Ra tới cửa, Tần thấy Khai đứng kế ben chiếc xích lô. Anh dìu cô lên xe, dặn dò bác tài chạy cẩn thận. Tần dựa đầu vào thành ghế, nghe nhịp xe lắc lư, lắc lư mà chịu không nổiXe ngừng trước nhà, Phương Tần ngạc nhiên khi thấy Khai ngừng, chiếc mô tô phân khối lớn bên cạnh, anh trả tiền xích lô rồi đỡ xuốngĐưa chìa khóa cho Khai, Tần mệt mỏi:Anh mở giùm cửaKhông ai ở nhà sao?Tần ậm ự rồi bước vào trước:Cám ơn anh đã chịu cực vì tôi. Giờ anh về để ở nhà chờKhai cao giọng;Không mời sếp ngồi lại dù năm phút thôi sao?Phương Tần gượng gạo:Tôi sợ không tiếp đãi sếp được chu đáo. Xin anh dịp khác vậyMọi người đau cả rồi?Mẹ tôi về quê, nhóc Nhật đi học tới chiềuKhai kêu lên:Vậy ai lo cho em?Chóng tay dưới trán, Tần bảo:Tôi là con nhà nghèo chớ đâu phải tiểu thư, để ấm đầu sổ mũi đã có ngay bác sĩ riêng kê toa uống thuốcLàm như không để ý cách nói chua chát của Tan, Khai tiếp tục thắc mắc:Đã cơm nước gì chưa?Tần nói:Cần gì cơm nước, chỉ một gói mì là đủ rồiKhai cau mày:Ăn uống như vậy, bảo sao không chóng mặt. thức thâu đêm, em chỉ ăn một gói mì thôi sao?Tần không trả lời. Cô muốn Khai...biến cho rồi để ngủ một giấc. Nhưng anh vẫn thản nhiên ngồi như đang ở nhà mình. Đúng là sếp, thiếu tế nhị và thừa bất lịch sựKhai bỗng dịu giọng:vào nằm nghỉ đi. Tôi sẽ mua gì đó cho em ănPhương Tần nói ngay:Tôi sẽ nhờ bé Oanh ở cạnh nhà, anh đừng bận tâm. Về đi, không thôi thì mẹ anh và người ta sẽ trách tôi đấyKhai nhìn vào mắt cô:Không tin em được. Hơn nữa, không ai có quyền trách tôi hếtĐứng dậy, Khai nói:tôi sẽ quay lại, đừng khóa cổng đóTần nhìn theo dáng ngông nghênh của Khai mà tức. Trời đất! Lúc nào anh ta cũng lên giọng ông chủ nghe phát ghétRửa mặt, thay quần áo, nằm vặt ra giường với cảm giác bồng bềnh, trôi nổi, Tần suy nghĩ không ra tại sao Khai lại tốt với cô như thế. Hay anh ta muốn chọc giận cô người yêu xinh như mơ kiả Nhớ lại ánh mắt đầy khó chịu của cô gái ten Phương. Tần chợt bồn chồn. Cô không muốn rắc rối đó ảnh hưởng đến chén cơm manh áo đến gia đình côNhắc đến cơm áo gạo tiền, Tần thấy mình đang đói vô cùng. Có lẽ cô chóng mặt vì suy nhược. Suốt tuần qua, đêm nào cô cũng thức thật khuya, nhưng chẳng bồi dưỡng thêm. Những thứ gì có chất một chút, mẹ đã dồn hết cho Nhật. Nó cần bồi bổ để đi học. CònTần thì không. vì cô đã qua rồi thời thi cử. Nhưng một tuần kiểm tra sổ sách cho Khai còn mệt hơn ôn thi tốt nghiệp, giờ nghĩ lai. cô thấy ngánMà thôi, than thở nhằm ích lợi gìNghe tiếng xe dừng trước sân, Tần vội ngồi dậy, cô vịn vào tường ra tới phòng khách. Đúng là Khai bước vào với hai hộp nhựa đựng trong bịch nilonAnh bảo:Em ngồi xuống đó tôi sẽ phục vụRồi hết sức tự nhiên, anh đi thẳng xuống lấy tô, muỗng đũa mang lên. Như một tiếp viên thạo việc, Khai trút phở còn nghi ngút khói vào tô và đặt ngay trước mặt TAnĂn xong, em sẽ khỏe ngaỵ Nào, mỗi người một tôPhương Tần buột miệng:Sao anh tốt dữ vậy?Vì em là nhân viên của tôi. Nếu em bệnh, tôi sẽ bị lỗ ngày công. Là người làm ăn, tôi chỉ muốn thu lời. Hết thắc mắc rồi chứ?Phương Tần làm thinh, vì những lời hết sức thức tế của Khai. Anh ta đúng y như Khánh Như nhận x'et. Nhạy bén với mùi đồng. Khai đã nói lý do vì sao anh tốt với Tần rồi, cô cứ thoải mái vì Khai chả có tí...lãng mạn nào dành cho cô đâuVừa từ tốn ăn, Tần vừa nghe Khai nói:Sức làm việc của em đáng nể lắm. Muốn khẳng định mình là điều tốt, nhưng chưa chắc là khôn ngoanTần xụ mặt, Khai tinh bơ nói tiếp:Bằng chứng là em đã ngã bệnh. Có phải thiệt thòi không?Co nhíu mày:Anh thích nhân viên làm việc cằm chừng à?Dĩ nhien là không. Nhưng lao vào lửa như em, nhắm đủ sức kéo dài bao lau? Bởi vậy, làm việc cũng phải có nghệ thuật đấy?Nghệ thuật ấy như thế nào?Khai cười tủm tỉm:Từ từ tôi sẽ chỉ cho em. Giờ thì ăn đi, có thực mới vực được đạo Phương Tần ngập ngừng:Bỏ bữa súp măng cua, anhkhông sợ người ta giận sao?Sợ chứ? Nhugn đâu phải vì sợ rồi bỏ mặc chuyện cần phải làm. Em đã vì tôi thức trắng đêm, tôi phải vì em. Đó là cách tôi sốngTần chớp mắt. Thì ra Khai không đáng ghét như cô vẫn ghétANh nghiêng đầu hỏi:Em vẫn quyết định không làm việc cho tôi à?Phương Tần buông đũa:Tôi phải học xong nghệ thuật làm việc và cả cách sống của anh đãKhai bật cười:Em...đúng là mẫu người tôi cần. Giờ tôi đã hiểu tại sao ông cụ yêu cầu tôi nhận emPhương Tần tò mò:Trong hồi ký ông Chu không đề cập đến nên tôi không hiểu vì sao ông bà lại mỗi người ở một nhàKhai bỗng lạnh tanh:Hồi ký xong rồi, tiền em cũng đã bỏ túi, hỏi làm chi nữa?TAn nói:Tôi muốn biết những gì mình đã viết co được bao nhiêu phần trăm sự thậtKhai nhếch môi:Em tự nhận mình đã viết sai sự thật à?Phương Tần nhấn mạnh:Tôi viết đúng những điều nghe kể, vậy là xong trách nhiệm rồiThế thì tò mò làm chi chuyện bên lề khi trước đây em dứt khoát từ chối đề nghị của tôitôi có quyền từ chối vì đề nghị của anh làm tổn thương lòng tự trọng của tôiKhai vênh váo;Vậy sao? Tôi đã nói gì nhỉ?Tần cố nuốt nghẹn xuống, cô mím môi:Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơiKhai nhún vai, anh mang tô muỗng xuống bếp, rót cho Tần một ly nước lọc to rồi bảo:Bao giờ khỏe hẳn hãy đi làm. Tôi sẽ yêu cầu cong việc cụ thể với em sauĐợi Khai ra tới ngưỡng cửa, Tần mới nói:Cám ơn anhKhai nhếch mép:tôi không phải người tốt đâu. Em cám ơn nhiều lần quá rồi có lúc ân hận đấyPhương Tần nhìn theo dánh ngang tàng của Khai. Anh ta thật khó hiểu. Có một ông sếp như thế qủa không dễ chịu chút nàoBuông mình xuống giường, mặc cho xung quanh ngã ngiêng, Tần cố giữ tâm hồn bình lặng