Hải và Hồng Loan về đến Vĩnh Long cũng đã mười giờ sáng. Hồng Loan ngồi sau lưng Hải trên chiếc xe Dream chạy dọc theo con đường nhỏ hai bên vườn cây um tùm, xum xuê. Hồng Loan thân mật hỏi: − Sắp đến nhà chưa anh? − Đến nơi rồi. Vừa trả lời Hồng Loan, Hải vừa cho xe quẹo vào một căn nhà ngói xưa cũ kỹ, chung quanh nhà nào là chôm chôm, xoài, mận, dừa trái oằn cả cây. Dựng xe bên hiên, Hải xách ba lô đi vào. Hồng Loan cũng đi theo anh. Bước vào nhà chẳng thấy ba đâu, Hải gọi lớn: − Ba ơi! Ba! Từ phía cuối vườn có giọng của một người đàn ông chất phác: − Thẳng Hải mới về đó hả? Nghe tiếng ba, Hải đi nhanh ra phía sau. Hồng Loan cũng đi theo anh. Từ xa, Hồng Loan thấy một người đàn ông mặc bộ đồ bà ba đen đầu quấn cái khăn rằn, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Ông đang làm gì Hồng Loan không rõ lắm. Khi hai người đến nơi, Hải hỏi: − Ba đang làm gì vậy? Nhìn con trai và cô gái lạ, ông Ngò nói giọng chắc nịch: − Tao sửa lại khúc mương này cho nước vào ra dễ dàng một chút. Vừa nói ông vừa vét những cuốc đất đắp vào gốc cây gần đó. Hải nhìn cha với ánh mắt thương yêu, anh khuyên: − Con nói hoài, công việc vườn tược thì mướn người làm, ba trông coi là được rồi. Ba làm nặng nhọc như thế này lỡ bị bệnh hoạn rồi sao hả ba? Ông Ngò thiệt thà: − Tao còn khỏe hơn mày nữa là khác! Mấy cái chuyện lặt vặt như vầy, tao làm một buổi là xong. Mướn người ta làm, ở không hoài tao chịu hổng có được. Như đã xong công việc, ông Ngò leo lên khỏi con mương, đứng nhìn thành quả của mình. Đúng lúc này, Hồng Loan cũng đi đến bên ông, cô lễ phép: − Dạ thưa bác, cháu mới xuống. Ông Ngò nhìn sang Hồng Loan với nét mặt chất phác: − Ừ. Cháu xuống đây chơi à? - Rồi ông nhìn sang con trai, nhắc nhở - Hải con leo lên cây dừa bẻ vài trái dừa tươi xuống uống nước con. Nhìn lên những cây dừa cao vời vợi chung quanh vườn, Hồng Loan lo sợ Hải leo lên sẽ gặp khó khăn, cô liền nói: − Dạ thưa bác, cháu và anh Hải vừa mới uống nước xong bác ạ. Ông Ngò phân tích: − Uống nước gì cũng đâu có bằng nước dừa ở vườn này, uống vào vừa mát vừa ngọt lại khỏe ngay, nhất là vừa mới đi xa về. Hải ngoan ngoãn: − Dạ, con biết rồi ba ạ! Một chút nữa con sẽ leo lên hái liền, dẵn dịp con dọn dẹp những bẹ dừa già luôn cho nó mau ra trái. Nghe con trai nói như vậy, ông Ngò gật gù: − Tao cũng định bữa nào rỗi rảnh, tao leo lên dẹp dọn một bữa, nhưng tao chưa làm được. Hải lại lo lắng: − Ba già rồi đừng nên leo lên cao như vậy không tốt đâu. Như muốn phủ nhận lời nói của con, ông Ngò vừa vác cuốc đi vào nhà vừa nói: − Mày lo xa quá đó, ba vẫn thừa khả năng mà! Hải và Hồng Loan cũng đi vào theo ông. Họ nhìn nhau mỉm cười cho bản tánh thật thà, cố chấp của ông già. Hải nghĩ vậy và Hồng Loan cũng nghĩ giống anh. Hải ngồi trên bộ ván gõ đen mun với cái chân đang bó bột vì bị té trong lúc hái dừa ngày hôm kia. Do sơ ý trong khi đạp bẹ dừa già từ trên cây xuống, anh bị trượt chân té theo luôn. Anh định về thành phố để điều trị nhưng ba anh không cho, ông nói dù một tháng hay hai ba tháng cũng ở nhà để ông chăm sóc, ông mới yên tâm. Còn Hồng Loan, thấy anh bị thương, cô vội vàng trở về thành phố để xin nghỉ phép năm và đem một số đồ cần thiết xuống cho anh. Nhớ lại gương mặt lo lắng của Hồng Loan lúc đó, Hải cảm thấy cũng tội nghiệp cho cô. Quen cô chẳng qua là vì nhiệm vụ của anh mà thôi, vậy mà trước sự lo lắng của cô khiến anh cảm động vô cùng... Vừa suy nghĩ đến đây thì Hồng Loan từ ngoài cổng đi vào, theo sau cô là anh xe ôm chở đồ lỉnh kỉnh. Khi anh xe ôm đã rời khỏi nhà, nhìn chiếc xe lăn mà cô vừa mang xuống, Hải nói: − Bộ em muốn anh là người tàn phế luôn sao em lại mua xe lăn cho anh vậy? Hồng Loan với gương mặt đỏ bừng vì nắng và mệt, nhưng cô vẫn ngọt ngào: − Xe này là của Bách Điệp, em lấy đỡ xuống đây để anh đi đây đi đó cho khuây khỏa vậy mà. Nghe Hồng Loan nói xe của Bách Điệp, Hải hỏi tới: − Bách Điệp bộ có người thân bị tật nguyền hay sao mà cô ấy có chiếc xe này vậy? Em mượn rồi có phiền phức gì cho người ta không đó? Anh không muốn làm phiền ai hết dù là người thân của em. Hồng Loan nở nụ cười để cho Hải yên tâm: − Anh đừng có lo xa như vậy, chiếc xe này hiện nay Bách Điệp không còn sử dụng nữa. Hải phăng theo: − Cô ấy điều trị đôi chân lành rồi à? Nếu vậy thì em gọi điện hỏi thăm cô ấy xem bằng cách nào mà hay vậy, để anh điều trị đôi chân anh cho mau. Hồng Loan than thở: − Thực sự Bách Điệp có bị gì đâu, chẳng qua vì tình yêu mà Bách Điệp đóng kịch như vậy. Hải hỏi thêm với vẻ khó hiểu: − Em nói gì anh không hiểu? Vừa sờ nhẹ lên cái chân sưng vù của anh, cô nói rất rõ ràng: − Bách Điệp có người yêu đi lấy vợ. Vì tình yêu và lòng ghen tuông, Bách Điệp muốn giành lại tình yêu và người yêu của mình, nên cô ấy phải sử dụng chiếc xe lăn này cho anh ấy động lòng mà không thể bỏ được. Tỏ vẻ bàng quang, Hải hỏi tiếp: − Chẳng lẽ anh chàng kia không biết chút gì sao? Hồng Loan vô tình: − Làm sao biết được khi mỗi lần anh ấy đến thì Bách Điệp đều ngồi trên xe lăn thật là thảm thương. Hải nhìn Hồng Loan vẻ như không tin lắm: − Có đúng không, hay là em nói oan cho Bách Điệp đó? Hồng Loan chẳng giấu gì: − Em đã từng giúp Bách Điệp mà, làm sao em nói oan cho cô ấy được hả anh? Hải ngọt ngào: − Em giúp mà giúp như thế nào? Hồng Loan nói cặn kẽ hơn: − Anh ấy đã tin tưởng và nhờ em chăm sóc cho Bách Điệp mỗi khi vắng anh ấy - Bất chợt Hồng Loan nói với giọng đượm buồn - Nhiều khi em cảm thấy em có lỗi với Hoài Bảo lắm, nhưng một phần vì nặng tình nghĩa với Bách Điệp, cho nên em cố gắng quên đi những việc mình làm không đúng. Vờ như không biết gì, Hải gặng hỏi lại: − Hoài Bảo là người yêu của Bách Điệp à? Hồng Loan gật đầu: − Vâng, anh ấy tên là Hoài Bảo. Hải hỏi thêm cho Hồng Loan đừng ngờ vực: − Theo em nhận xét thì Hoài Bảo là người như thế nào? Hồng Loan nói nghiêm: − Anh Bảo rất hiền và thật thà. Hải nhẹ nhàng trách: − Nếu như vậy sao em nỡ hại anh ta? Hồng Loan có vẻ đau khổ: − Em đã nói với anh lúc nãy rồi, cũng vì em quá nặng tình nghĩa với Bách Điệp thôi. Bỗng nhiên Hải nhớ lại lúc dì Khoa kể chuyện về những tấm hình ngoài Vũng Tàu. Anh thầm nghĩ: có thể nào do Hồng Loan chụp không? Nghĩ vậy anh liền hỏi cô: − Em có quen biết với vợ của anh Bảo không? Hồng Loan gật đầu: − Có chứ! Em và Quế Lâm học chung trường mà. − Em thấy Quế Lâm như thế nào? Hồng Loan nhận xét: − Quế Lâm rất hiền và đáng quý. Hải lại tâm lý hơn: − Vậy chắc em ân hận mỗi khi nói chuyện với Quế Lâm lắm hả? Hồng Loan chậm rãi nói thật lòng: − Em ân hận nhất là những tấm hình do chính tay em chụp chung thầy Văn và Quế Lâm rồi đưa cho Bách Điệp để gửi cho Hoài Bảo. Hải trách nhẹ: − Tại sao em lại làm những việc như vậy được chứ? Em không thấy lương tâm mình cắn rứt sao Loan? Hồng Loan với gương mặt hối hận: − Cũng vì sức mạnh của đồng tiền mà em làm như vậy. Đôi lúc em cảm thấy rất buồn chẳng biết tâm sự cùng ai. Hôm nay em cảm thấy nhẹ nhàng khi đã nói hết với anh. Nhìn vẻ mặt hối hận thật sự của Hồng Loan, Hải cố tình chỉ dẫn: − Nếu em cảm thấy lương tâm mình cắn rứt thì em nên làm điều gì đó tốt đẹp để đền bù lại cho Quế Lâm. Chẳng hạn như em nói ra sự thật về những tấm hình cho Hoài Bảo đừng hiểu lầm Quế Lâm nữa. Hồng Loan lắc đầu: − Không được đâu anh Hải ạ! Nếu em nói như vậy thì Bách Điệp sẽ buồn em, còn Hoài Bảo sẽ không tha thứ cho em đâu. Hải lại dò hỏi: − Chắc là em nhận tiền của Bách Điệp nhiều lắm phải không? Hồng Loan gật đầu thừa nhận: − Vâng! Từ khi quen anh, em mới cảm nhận được những sai lầm của mình và từ đó đến nay em mới sống có ý nghĩa hơn, không dựa dẫm vào Bách Điệp nữa, mà sống bằng đồng lương chân chính do sức lao động của mình, không để cho Bách Điệp lo cho em nữa. Nghe vậy, Hải liền khen: − Nếu em biết suy nghĩ như vậy thì anh rất mừng và từ bây giờ anh mong em chín chắn hơn. Đôi mắt Hồng Loan u buồn: − Nhưng em vẫn luôn áy náy mỗi khi gặp Quế Lâm. Hải hỏi thăm: − Cô ấy lúc này như thế nào? Hồng Loan thở dài, giọng buồn buồn: − Quế Lâm vẫn đi làm, nhưng ít thấy cô ấy cười và hình như Quế Lâm và Hoài Bảo sắp ly dị nhau. − Còn Bách Điệp? - Hải hỏi tiếp. Đôi mắt Hồng Loan nhìn ra khoảng sân rộng: − Bách Điệp đang vui vẻ và hy vọng mọi việc thuận lợi đến với cô ấy. Hải biết hết nhưng vẫn làm như chẳng biết gì, anh hỏi: − Bách Điệp hy vọng Hoài Bảo sẽ cưới Bách Điệp à? Hồng Loan gật đầu: − Bách Điệp đang hy vọng, vì mẹ Hoài Bảo cũng thích Bách Điệp lắm. − Sao em biết? Hồng Loan đáp khẽ: − Bách Điệp đã kể lại với em. Hải đã rõ tất cả mọi chuyện. Thoạt đầu, anh giận Hồng Loan vô cùng, nhưng chợt nghĩ đến sự thành thật của cô đối với anh, anh cũng nghe chạnh lòng. Rồi một ngày gần đây, khi cô hiểu ra sự giả dối của anh, liệu cô có tha thứ cho anh không? Anh hy vọng rằng cô sẽ hiểu anh hơn. Thấy gương mặt suy tư của Hải, Hồng Loan lo lắng hỏi: − Anh đang nghĩ gì vậy? Hải đáp: − Anh nghĩ không biết bao giờ chân anh mới đi lại được cho em đỡ vất vả vì anh. Hồng Loan với vẻ đa nghi: − Bộ anh không yêu em sao mà anh lại nói vậy? Em nguyện chăm sóc anh suốt cuộc đời này, dù anh có chấp nhận hay không? Hải nửa thật nửa đùa: − Anh chỉ sợ một ngày nào đó em sẽ chán ghét anh. Hồng Loan lắc đầu: − Dù anh có lầm lỗi gì, em cũng tha thứ hết, miễn sao anh yêu em thật lòng là đủ rồi. Nghe những lời nói chân tình của Hồng Loan, Hải nghe tim mình rung động. Anh nắm bàn tay cô như để chia sẻ những nỗi buồn đã qua và những nỗi buồn sắp tới anh sẽ đem đến cho cô. Thấy cử chỉ âu yếm của Hải dành cho mình, gương mặt Hồng Loan rạng ngời hạnh phúc, cô nhỏ giọng: − Em đưa anh ra ngoài vườn cho mát nhé anh! Hải gật đầu đón nhận sự chăm sóc của Hồng Loan, bởi vì tim anh và cô đang gõ cùng một nhịp. Tại căn phòng của bà Khoa, Hải kể rất tỉ mỉ về chuyện Bách Điệp mà Hồng Loan đã vô tình nói với anh. Nói xong, gương mặt anh đượm buồn, thấy vậy bà Khoa hỏi: − Cháu đã thích Hồng Loan rồi đúng không? Hải gật đầu: − Vâng! Suốt nửa tháng ở dưới nhà cháu, Hồng Loan đã chăm sóc cho cháu như một người vợ hiền. Đúng là cô ấy đã thay đổi tất cả rồi, dì Khoa ạ. Bà Khoa tư lự: − Bởi vì cháu và Hồng Loan đã yêu nhau thật sự rồi, nên hiện giờ cháu đang sợ Hồng Loan buồn và nghĩ cháu giả dối khi mọi chuyện của Bách Điệp được làm sáng tỏ, có đúng không Hải? Hải trầm tư: − Vâng! nhưng cháu sẽ cố chịu đựng, dù Hồng Loan có rời xa cháu đi nữa. Bù lại, Hoài Bảo và Quế Lâm được hạnh phúc như lòng dì mong đợi là cháu vui rồi. Có vẻ khó xử, bà Khoa cố suy nghĩ để tìm một biện pháp cho vẹn cả đôi bên rồi bà lên tiếng: − Được rồi, cháu đừng lo nghĩ nữa! Dì sẽ gặp Hồng Loan một lần, dì sẽ nói chuyện với cô ấy. Dì sẽ cố gỡ rối cho cháu. Nghe qua, Hải cảm thấy yên tâm. Một khi dì Khoa đã hứa gặp Hồng Loan để giải thích cho anh, có lẽ mọi việc sẽ đơn giản hơn. Chợt nhớ đến Hoài Bảo và Quế Lâm, Hải hỏi dì Khoa: − Chừng nào dì cho anh Bảo và Quế Lâm biết sự thật? Bà Khoa đáp gọn: − Để dì gặp Hồng Loan rồi dì sẽ tính. − Còn Bách Điệp, dì có định gặp cô ấy không? Bà Khoa suy nghĩ: − Lúc này chưa thể gặp Bách Điệp được, dì phải gặp Hồng Loan trước xem mọi việc thế nào. Hải lại hỏi: − Vậy bao giờ dì gặp Hồng Loan? Bà Khoa đáp nhanh: − Ngay ngày mai. Dì sẽ đến công ty và mời Hồng Loan đi uống nước rồi dì sẽ nói chuyện. Hải hỏi thêm: − Cháu có nên đi theo dì không? Bà Khoa lắc đầu: − Không cần đâu, để một mình dì được rồi! Dì nghĩ nếu cháu đi theo, Hồng Loan càng nóng giận thêm. − Vâng! Dì nói đúng, cháu sẽ ở nhà. - Rồi Hải đứng lên nói - Dì nghỉ đi, cháu xin phép về phòng. Chợt nhớ đến người láng giềng cùng xóm khi còn ở dưới quê, bà Khoa hỏi thăm: − Anh Ngò có khỏe không Hải? Hải lễ phép: − Dạ, ba cháu vẫn khỏe. Ba cháu gởi lời thăm dì và anh Bảo. Bà Khoa nói: − Khi nào rảnh rỗi, dì sẽ về quê mình một chuyến để thăm tất cả bà con ngày xưa. − Vâng! Khi nào dì muốn đi, cháu sẽ đưa dì đi. Rồi chợt nhớ đây là giờ nghỉ trưa của bà Khoa, Hải lặp lại: − Dạ thôi, dì Khoa nghỉ trưa đi. Cháu xin phép về phòng. Bà Khoa dễ chịu: − Ừ. Cháu về phòng nghỉ đi, dì cũng ngủ một chút. Hải đi rồi, bà Khoa mỉm cười một mình. Bà đã tìm ra sự thật, Quế Lâm vô tội, còn Hoài Bảo vì ghen tuông mà đã hiểu lầm Quế Lâm. Rồi đây hai đứa nó sẽ tìm thấy hạnh phúc như lòng bà mong muốn. Còn Bách Điệp, bà phải xử lý sao đây khi cô ấy thật là quá đáng lắm kế nhiều mưu? Chắc một điều là cô ấy sẽ nhận lấy hậu quả mà cô ấy gây ra. Nghĩ đến đây, bà dựa lưng xuống giường để tìm cho mình một giấc ngủ. Một giấc ngủ sâu và thoải mái cùng với những gì bà hằng mong đợi từ lâu, hôm nay nó mới thật sự đến với bà.