Ngồi trong Lưu gia tửu điếm, Đổng Tiếu nhìn qua bên Nam sơn tửu gia. Bên đó thật nhộn nhịp với không khí phát chẩn khuynh náo.Kể từ lúc rời Hắc lâu đến Hàng Châu, chàng không hề thốt nửa lời với Thiệu Ân và Á Di. Đổng Tiếu gần như cắt rời với hai người đó bằng sự im lặng lạnh lùng của mình.Đổng Tiếu đứng lên gọi gã điếm chủ.Gã điếm chủ hối hả bước đến:- Công tử có điều chi chỉ giáo cho tiểu nhân.- Vãn bối nào dám chỉ giáo điếm chủ, mà chỉ mạn phép hỏi người tổ chức buổi phát chẩn bên Nam Sơn tửu gia là ai vậy?Gã điếm chủ khúm núm nói:- Dạ công tử chắc ở xa mới đến.Đổng Tiếu gật đầu:- Đúng rồi, tại hạ từ xa đến.Gã rặn một nụ cười sởi lởi rồi nói:- Cuộc phát chẩn bên Nam Sơn tửu gia là Lưu Tuyết Liên tiểu thư ạ. Cứ đúng ngày rằm là tiểu thư mở cuộc phát chẩn ở đây.- Lưu tiểu thư là người rộng lượng như vậy à? Hẳn tiểu thư là một thiên kim lá ngọc cành vàng.- Ở Hàng Châu ai cũng biết Lưu tiểu thư. Nhất là những kẻ thất cơ lỡ vận.Đổng Tiếu đứng lên ôm quyền nói:- Đa tạ điếm chủ đã chỉ giáo.- Không có chi không có chi Gã điếm chủ đi vào trong. Đổng Tiếu toan bỏ đi thì Thiệu Ân gọi lại:- Ngươi đi đâu?Đổng Tiếu nhún vai:- Đổng Tiếu này biết ngươi không cần phải phô trương. Ta cũng không bỏ trốn đâu mà ngươi sợ. Trong tay giới Bạch đạo các ngươi còn giữ những vị đại thúc của ta mà.Đổng Tiếu rời Lưu gia tửu điếm đi thẳng qua bên kia đường. Thiệu Ân miễn cưỡng bước theo chàng. Hai người vừa nhập vào dòng người đông đúc đứng trước cửa Nam Sơn tửu gia thì một gã đồng tử len vào giữa hai người.Gã đồng tử len vào hai người, rồi lại len nhanh vào đám đông mất dạng.Thiệu Ân như thể có linh cảm điều gì đó vừa xảy ra, vội đặt tay vào thắt lưng mình. Y phát hiện chiếc hầu bao ngân lượng đã không cánh mà bay từ bao giờ.Thiệu Ân buột miệng nói:- Y Tiếng thốt của Thiệu Ân buộc Đổng Tiếu nhìn sang:- Ngươi nói cái gì vậy?- Ta bị kẻ gian lấy mất hầu bao rồi.Đổng Tiếu nhướng mày:- Thế ư? Kẻ gian nào đó cũng biết nhìn người đó.Thiệu Ân chau mày nhìn Đổng Tiếu.Y suy nghĩ rồi nói:- Đích thị là tên tiểu tử vừa mới chạm vào ta.- Ở Hàng Châu này tiểu tử nhiều lắm, ngươi đừng tìm kiếm mắc công.Đổng Tiếu nói rồi len qua đám đông. Thiệu Ân buông tiếng thở dài đi theo chàng. Hai người đến được cửa tòa Nam Sơn tửu gia gặp hai gã gia nô lực lưỡng chặn đường.Một gã nói:- Nhị vị công tử cần phát chẩn thì hãy xếp hàng chờ đến lượt mình.Đổng Tiếu nói:- Vị đại ca đây cần phát chẩn chứ tại hạ thì không.Chàng vừa nói vừa lấy xấp ngân phiếu hai trăm lạng kim lượng ra.Đổng Tiếu vừa phe phẩy xấp ngân phiếu vừa nói:- Bổn thiếu gia muốn vào gặp Lưu tiểu thư.Vừa nói Đổng Tiếu vừa nhìn qua vai hai gã gia nô. Chàng chau mày sửng sờ khi thấy một thiếu nữ với nhan sắc cực kỳ xinh đẹp đập vào mắt mình.Trong bộ bạch y, trông nàng chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần.Đổng Tiếu reo lên:- Hê Lưu tiểu thư.Vừa nói chàng vừa lách qua hai gã gia nhân đi thẳng vào tòa Nam Sơn tửu điếm.Thiệu Ân cũng bước theo Đổng Tiếu vào trong. Hai người đi thẳng một mạch đến trước mặt Lưu Tuyết Liên.Đổng Tiếu mỉm cười ôm quyền nói:- Tại hạ là Đổng Tiếu, được biết tiểu thư là người rộng lượng, thường hay phát chẩn cứu tế những người thất cơ lỡ vận nên tìm đến gặp tiểu thư.Lưu Tuyết Liên nhìn chàng, từ tốn nói:- Việc làm của Tuyết Liên là việc nhỏ, không đáng để công tử quan tâm - Tiểu thư nói vậy chứ, người ta chỉ bo bo giữ của, khó ai có được tấm lòng bao dung quảng đại như tiểu thư Đổng Tiếu chỉ qua Thiệu Ân:- Vị đại gia này đây là bậc Thượng đẳng nhân, kim lượng biết bao nhiêu mà kể. Nên có ý thỉnh nhờ tại hạ dẫn qua để trao cho tiểu thư chút kim lượng đặng cầu phúc.Tuyết Liên nhìn qua Thiệu Ân:- Công tử có lòng như thế, Tuyết Liên thay mặt mọi người tiếp nhận lòng thành của công tử.Thiệu Ân bối rối:- Ơ Đổng Tiếu nói:- Dương huynh sao lại đứng ngẩn ra như vậy. Huynh nói qua đây để đóng góp với Lưu tiểu thư mà. Hay huynh lại tiếc kim lượng.- Ta Đổng Tiếu chắc lưỡi:- Thế mà cũng nói mình là bậc quảng đại, rộng lượng.Đổng Tiếu nhìn lại Lưu Tuyết Liên:- Tiểu thư, đừng nói với y nữa. Tại hạ biết rồi, y không muốn làm chuyện đại hỷ, công đức này đâu. Phàm những công tử mặt hoa da phấn, thượng đẳng nhân thì bủn xỉn như vậy đó.Nghe Đổng Tiếu nói, sắc diện của Thiệu Ân đỏ rần. Y những tưởng như là có một gáo nước sôi tạt vào mặt mình.Tuyết Liên nói:- Dương công tử đây có tấm lòng là tốt rồi.Đổng Tiếu mỉm cười:- Tiểu thư nói rất đúng. Dương huynh của tại hạ có tấm lòng nhưng lại chẳng muốn mất kim lượng.Chàng lấy xấp ngân phiếu của Phi Yến thiên trang đặt lên bàn:- Tại hạ thay Dương huynh gởi tiểu thư số ngân phiếu hai trăm lượng, mong tiểu thư giúp dùm cho tại hạ.- Công tử muốn Tuyết Liên giúp gì.- Phát chẩn cầu siêu dùm cho tại hạ. Tại hạ dùng hai trăm lượng này để phát chẩn tạo đại phúc cầu siêu cho vong hồn của Đổng thúc phụ vừa bị người ta tống tiễn qua cõi hư vô.Mong tiểu thư nhận lấy.Tuyết Liên nhìn sửng Đổng Tiếu:- Công tử trao những hai trăm lạng.- Số ngân lượng chẳng đáng đâu. Tại hạ chỉ có hai trăm lạng nhưng còn huynh đây thì có cả kho tàng, nhưng Thiệu Ân bặm môi, muốn nói nhưng lại không nói được.Tuyết Liên nhu nhã nói:- Công tử, Tuyết Liên xin nhận số ngân lượng này để phát chẩn cho mọi người.- Đa tạ tiểu thư.- Nếu công tử có thời gian thư thả, Tuyết Liên thỉnh công tử đến Đào hoa viên, để Tuyết Liên có dịp bồi tiếp.Đổng Tiếu ôm quyền nói:- Tại hạ rất sẵn lòng, nhưng lúc này chưa tiện. Khi nào rảnh tại hạ sẽ đến thăm tiểu thư.Cáo từ.Đổng Tiếu mỉm cười với nàng rồi quay bước đi trở ra. Thiệu Ân buộc phải theo chân Đổng Tiếu.Hai người quay trở lại Lưu gia tửu điếm. Vừa ngồi xuống bàn Thiệu Ân từ từ nói:- Ngươi biết ta đã bị mất hầu bao, còn nói ta hùn hạp phát chẩn để làm gì chứ.Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:- Thế ngươi có thấy Tuyết Liên là trang giai nhân tuyệt sắc không?Thiệu Ân im lặng.Đổng Tiếu nói:- Im lặng là thừa nhận. Làm gì ngươi không nhận ra Lưu Tuyết Liên là trang gia nhân tuyệt sắt, sắc nước hương trời.Quệt mũi Đổng Tiếu nói tiếp:- Lưu tiểu thư vừa đẹp, vừa độ lượng bao dung, lại có ngôn phong đức hạnh. Đúng là một trang mỹ nữ vẹn toàn với bốn chữ công dung ngôn hạnh.Phàm những nữ nhân như Lưu tiểu thư thì bất cứ nam nhân nào cũng phải tơ tưởng đến.Đổng Tiếu niễn mặt nhìn Thiệu Ân:- Ngươi là một trang nam tử, vừa đẹp vừa có võ công, ta muốn ngươi có cơ hội đến với nàng đó.- Tại sao là ta mà không là ngươi.- Hê Ta có lòng tốt với ngươi mà.Á Di nhìn Đổng Tiếu.Đổng Tiếu nhìn qua Á Di.- Thục cô nương cũng nên giúp Dương Thiệu Ân nhé.Á Di nhìn qua Thiệu Ân. Nụ cười mỉm hiện lên môi Đổng Tiếu.Đổng Tiếu gọi gã điếm chủ.Gã điếm chủ vội vã bước đến:- Công tử cần sai tiểu nhân à?- Tất nhiên cần tới điếm chủ rồi.Chàng chỉ bàn thức ăn và hảo tửu:- Điếm chủ tính đi, bao nhiêu tất cả.- Dạ tính hết à?Đổng Tiếu lắc đầu:- Phân nửa ta tính, phân nửa của Dương công tử và Thục cô nương đây thì để hai người tự lo liệu.Thiệu Ân cau mày:- Đổng Tiếu, ngươi biết mà - Dương huynh nói Đổng Tiếu biết gì?- Hầu bao của ta đã bị người ta lấy rồi.Đổng Tiếu nhướng mày:- Chuyện đó thì ai biết được huynh có mất hay không. Còn kim lượng của Đổng Tiếu là kim lượng của giới hắc đạo, nó nhơ nhuốc lắm, không thể trả cho Dương huynh được. Hê Ngồi bên huynh còn có thiên kim tiểu thư của Phi Yến Thiên trang mà.Á Di đỏ mặt.- Á Di Á Di không đem theo kim lượng.Đổng Tiếu buông một câu:- Thế thì tốt quá.Đổng Tiếu quệt mũi nói với điếm chủ:- Chỉ một lạng thôi à.Đổng Tiếu lấy một nén bạc đặt vào tay gã điếm chủ, rồi nói:- Phần Đổng Tiếu, Đổng Tiếu tính. Còn nhị vị đây, điếm chủ cứ tính họ.Gã điếm chủ nhìn lại Thiệu Ân.Bắt gặp ánh mắt của gã điếm chủ Lưu gia điếm, Thiệu Ân không khỏi sượng sùng.Gã điếm chủ cũng bối rối.Thiệu Ân nói:- Đổng Tiếu, xem như ta nợ ngươi vậy.Đổng Tiếu nhìn thẳng vào mắt Thiệu Ân:- Ngươi nợ ta rất nhiều. Có những món nợ ngươi trả không nổi đâu. Thôi được, ta cho ngươi nợ thêm một lần nữa.Đổng Tiếu lấy thêm một nén bạc đặt vào tay gã điếm chủ.Gã điếm chủ giả lả nói:- Công tử thật hào phóng.- Những gã hắc đạo như Đổng Tiếu hào phóng hơn những gã Bạch đạo hung tàn.Chàng nói rồi đứng lên đi thẳng ra cửa Lưu gia điếm. Thiệu Ân buông tiếng thở dài. Y cùng với Á Di miễn cưỡng theo Đổng Tiếu.Thiệu Ân hỏi:- Bây giờ ngươi đi đâu?Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:- Ta sợ chỗ này ngươi không thể đến được.- Chỗ nào mà ta không đến được.- Hàng Châu đệ nhất lâu.Thiệu Ân cau mày:- Tại sao lại đến đó?- Tại sao ư? Tại vì người ta không có kim lượng. Đổng Tiếu nói cho ngươi biết, ở Hàng Châu đệ nhất lâu, tất cả mọi thứ đều đắc lắm. Tại đó còn có những gã vệ sĩ võ công cao cư chút nao núng, hay dè chừng, mà dựng song thủ đỡ thẳng lấy hai đạo phách không chưởng của bạch y nhân.Chưởng đối chưởng tạo ra một thứ âm thanh như sấm động ngay trước tòa Hắc lâu.- Ầm Đón thẳng một chưởng của bạch y nhân, Thiệu Ân không hề tỏ ra yếu thế mà ngược lại còn hơn hẳn đối phương nhiều bậc. Y chỉ hơi thối về sau nửa bộ, trong khi bạch y nhân phải bật ngược trở lại. Nhưng bằng một thế "Hoài Long Hoán Bộ", bạch y nhân lộn một vòng.Hai đạo ám tiễn thoát ra từ hai ống tay áo của bạch y nhân, bắn xẹt đến tâm tinh của Thiệu Ân.Thiệu Ân gắt giọng nói:- Ngươi chưa phải là đối thủ của Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân.Vừa nói Thiệu Ân vừa phóng hai đạo chỉ khí phá công hai chiếc ám tiễn của đối phương.- Chát Chát Hai chiếc ám tiễn cấm vào hai đạo chí khí của Thiệu Ân bị bắn ngược trở lại bạch y nhân. Bạch y nhân không dám bắt lại hai chiếc ám tiễn đó, như thể y đã biết đối phương của mình không phải tầm thường. Bạch y nhân lạng người, bằng một bộ pháp thần kỳ né tránh hai đạo ám tiễn do mình phóng ra.Vừa tránh được hai đạo ám tiễn của Thiệu Ân, bạch y nhân đảo bộ toan thoát đi.Thiệu Ân đoán ngay được ý của đối phương, liền thi triển khinh công kỳ tuyệt băng qua đầu của bạch y nhân, án ngữ chặn đường y. Thiệu Ân giang rộng hai tay chắn ngang đường tẩu thoát của bạch y nhân, gằn giọng nói:- Ngươi là ai?Bạch y nhân đứng thừ ra rọi đôi mắt hằn hộc vào Thiệu Ân.Thiệu Ân lập lại lần nữa:- Ngươi là ai?Đến lúc này bạch y nhân mới lên tiếng:- Ngươi không cần biết.- Ngươi có thể dùng chiếc khăn lụa mỏng manh đó mà che được mắt của bổn thiếu gia sao. Bổn thiếu gia sẽ lột chiếc khăn lụa để xem ngươi là ai.Thiệu Ân vừa nói vừa lắc vai lướt đến. Y vỗ thẳng một trảo vào mặt bạch y nhân.Chớp thấy trảo công của Thiệu Ân, bạch y nhân bèn sàn bộ né tránh.Thiệu Ân cười khẩy rồi nói:- Ngươi tiêu rồi.Cùng với lời nói đó, Thiệu Ân bất ngờ chuyển trảo qua chưởng phạt ngang qua ngực bạch y nhân.Bạch y nhân hốt hoảng thối lùi nửa bộ. Y chưa kịp trụ chân thì nhận ngay một cước của Thiệu Ân vào vùng thượng đẳng.- Bình.Hứng trọn một cước của Dương Thiệu Ân, bạch y nhân bắn ngược về sau những bốn trượng, ngã xuống đất.Thiệu Ân lắc đầu.Bạch y nhân bất ngờ đứng phắt dậy, dựng chưởng vồ tới Thiệu Ân bất kể đến sự an nguy của mình. Sự cứng rắn và quyết liệt của bạch y nhân khiến Thiệu Ân thoạt lúng túng, nhưng rồi cũng dễ dàng né tránh chưởng kình của đối phương.Thiệu Ân nói:- Ngươi muốn chết.Cùng với lời nói đó một ánh chớp bạc sáng ngời vụt thoát ra ngay trên hữu thủ của Dương Thiệu Ân. Ánh chớp bạc chẳng khác nào một lưỡi tầm sét cắt tiện đôi tay của bạch y nhân ra khỏi thể pháp y.Bạch y nhân loạng choạng tháo lui kéo theo hai vòi máu rưới đỏ thắm mặt đất.Thiệu Ân dịch bước đến hai bộ, trảo công nhanh như cắt vươn ra trộp lấy chiếc khăn lụa che mặt của bạch y nhân. Chân diện của Đổng Chư lồ lộ đập vào mắt Thiệu Ân.Thiệu Ân cau mày:- Là lão à?Sắc diện của Đổng Chư tái nhờn, tái nhợt. Mồ hôi rịn ra khắp người lão. Lão nhìn Thiệu Ân gần như không chớp mắt.Thiệu Ân hỏi:- Sao lão có thể thoát khỏi Quỷ cốc Mộc Nhai.Đổng Chư rít giọng nói với Thiệu Ân:- Ngọc diện tử sát, ta tiếc không giết được ngươi. Nhưng nếu ngươi gặp Đổng Tiếu thì hãy nói với gã gã hãy tự kết liễu mình đi. Đổng Tiếu phải chết.Nói dứt câu Đổng Chư dặm mạnh hai chân, thể pháp như cánh chim én lao thẳng vào vách Hắc lâu.- Bốp Đầu của lão Đổng vỡ toang. Lão rơi xuống đất chẳng khác nào một trái chín bị rụng khỏi cành.Thiệu Ân toan bước đến bên xác Đổng Chư thì Thạch môn mở ra. Đổng Tiếu từ trong Hắc lâu, khoan thai bước ra ngoài. Chàng vừa bước ra vừa nói:- Chúng ta sẽ lại đi tiếp thôi.Bất chợt Đổng Tiếu đứng lại, chàng sửng sờ khi thấy hiện trạng trước mắt. Chàng nhìn Thiệu Ân nói:- Có chuyện gì vậy? Có người hành thích Dương huynh à?Á Di lên tiếng:- Một lão già tự đi tìm cái chết.Thiệu Ân miễn cưỡng nói:- Ngươi không nên biết lão già đó là ai thì hay hơn.Đổng Tiếu chau mày, tiến về phía thi thể của Đổng Chư.Thiệu Ân gọi giật lại:- Đổng Tiếu, ta nghĩ ngươi không nên biết người này.Lời của Thiệu Ân càng khiến Đổng Tiếu thêm tò mò. Chàng bước nhanh đến bên thi thể của lão Đổng. Chân diện đau đớn với những nét khổ sở của Đổng Chư đập vào mắt Đổng Tiếu. Hai vai cụt lẳng chẳng còn tay của lão khiến Đổng Tiếu mất cả thần thức, đứng lặng người. Mãi một lúc, chàng mới có thể nói được:- Đổng thúc phụ Đổng thúc phụ.Đổng Tiếu quỳ sụp xuống bên xác Đổng Chư. Chàng ôm cứng lấy cả thi thể còn chút hơi ấm của lão:- Đổng thúc phụ, sao lại thế này? Thúc phụ, sao thúc phụ lại chết thảm như thế này? Ai đã giết thúc phụ? Tại sao thúc phụ phải chết đau đớn quá vậy?Nỗi đau càng lúc càng dâng tràn lên che mất cả thần thức lẫn suy tư của Đổng Tiếu.Chàng ngẩng mặt lên gào lớn:- Trời ơi Tiếng thét của chàng lồng lọng như muốn xé toạt cả màn đêm yên tỉnh và rờn rợn của tòa Hắc lâu. Tiếng thét của Đổng Tiếu đập vào tai của Thiệu Ân lẫn Thục Á Di khiến hai người phải giật mình thót ruột.Đổng Tiếu đứng lên từ từ nhìn lại Thiệu Ân:- Ngươi Thiệu Ân bặm môi thở ra nhìn Đổng Tiếu.Thiệu Ân miễn cưỡng nói:- Ta không có ý giết lão.- Chính ngươi đã xuống tay giết thúc phụ của ta.- Ta đã chặt hai tay của lão, nhưng ta không có ý giết lão Đổng của ngươi đâu.Mặc cho Thiệu Ân phân bua, giải bày, cơn cuồng nộ của Đổng Tiếu vẫn cứ sôi sùng sục trong kinh mạch chàng. Hai mắt Đổng Tiếu đỏ au, thậm chí hình như khói muốn tỏa ra bởi cơn cuồng nộ dữ dội trong tâm thức chàng. Đổng Tiếu gào lên:- Thiệu Ân, Đổng Tiếu này không lấy mạng ngươi tế cho thúc phụ thì sao có thể sống được trên cõi đời này.Đổng Tiếu vừa thét vừa lao thẳng đến Dương Thiệu Ân bất kể bản thân chàng không phải là đối thủ của y. Trước sự cuồng nộ điên loạn của Đổng Tiếu, Thiệu Ân chỉ biết né tránh những chiêu thức loạn xạ chẳng ra chiêu ra thức của Đổng Tiếu.Đổng Tiếu tấn công không ngừng, hết chưởng, rồi quyền, hết quyền đến cước, thậm chí nhảy xổ vào Thiệu Ân, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể nào chạm được vào chéo áo của đối phương.Khi thấy Đổng Tiếu xuất thủ, lúc đầu Thiệu Ân còn lo lắng và hồi hộp, nhưng lần hồi nhận ra đối phương chẳng có chút chiêu công nào. Thậm chí như một kẻ đánh bừa, chỉ biết đánh mà chẳng hề biết vận chuyển nội lực.Dương Thiệu Ân vươn trảo thộp lấy hổ khẩu của Đổng Tiếu.Sắc diện Đổng Tiếu tái nhờn tái nhợt, thở hồng hộc, với mồ hôi tuông ướt đẫm mặt, nhưng vẫn toát ra sức mạnh hừng hực của sự căm hờn. Đổng Tiếu rít giọng nói:- Ta không giết người không là người.Lời vừa dứt trên môi Đổng Tiếu thì Thiệu Ân tát ngay một cái thật mạnh vào mặt Đổng Tiếu.- Bốp.Lãnh trọn một cái tát của Dương Thiệu Ân, mắt Đổng Tiếu nẩy đom đóm, thậm chí mũi cũng chảy máu.Thiệu Ân gằn giọng nói:- Ngươi đừng nói càng. Bổn thiếu gia muốn giết ngươi lúc nào cũng được. Lấy mạng ngươi ta nghĩ còn dễ hơn trở bàn tay. Muốn lấy mạng người đâu phải dễ, mà phải tự lượng vào sức của mình.Á Di lên tiếng:- Dương huynh hãy để Đổng Tiếu cho Á Di.Thiệu Ân gầm mặt lên như hổ dữ trong cơn cuồng nộ:- Im Sự phẫn nộ bất ngờ của Thiệu Ân khiến Á Di sượng sùng đứng thừ ra với vẻ mặt đỏ bừng.Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu:- Ngươi còn muốn lấy mạng Dương Thiệu Ân này không.- Đổng Tiếu thề sẽ giết ngươi.- Bốp Nhận thêm một cái tát thẳng tay của Dương Thiệu Ân, Đổng Tiếu té ngã ra sau. Chàng ngồi thừ ra dưới mặt đất chẳng thể nào gượng dậy nổi. Mặc dù không gượng đứng lên nổi, nhưng Đổng Tiếu vẫn không mất đi sắc nét phẫn nộ đầy sát khí trên gương mặt mình.Đổng Tiếu gằn giọng nói:- Ngươi giết thúc phụ của ta.Thiệu Ân hừ nhạt rồi nói:- Đúng! Ta giết thúc phụ của ngươi. Nhưng ngươi muốn giết ta trả thù thì phải tự lượng sức mình chứ. Bản thân ngươi như vầy đâu phải là đối thủ của Dương Thiệu Ân này. Muốn giết ta, ngươi phải khổ công rèn luyện võ công, nhưng e rằng kiếp này ngươi chẳng có cơ hội thực hiện được điều đó, ngược lại chỉ có Thiệu Ân giết ngươi mà thôi.Thở ra như muốn trút những u uẩn trong lòng mình, Dương Thiệu Ân nói tiếp:- Ngươi nên giữ thân phận mình trước khi quá muộn để nhận ra thân phận hạ nhân thấp hèn của mình.Thiệu Ân noi rồi vung tay một cái. Từ ống tay áo Thiệu Ân, một món ám tiễn hình sao, cắt ra nhanh tợ ánh tinh xa ghim thẳng vào búi tóc của Đổng Tiếu.- Phụp Thiệu Ân nói:- Ta cảnh cáo ngươi nếu lần sau ngươi còn ngông cuồng, bất kể đến bản thân vô dụng và thấp kém của mình thì chiếc ám tiễn tinh sa sẽ xuyên thẳng vào tam tinh ngươi.Hai cánh mồi và hai hàm răng của Đổng Tiếu nghiến chặt lại như thể nén lại, nuốt từng lời của Thiệu Ân vào trong tâm tưởng mình, đang biến nó thành ngọn lửa căm hờn.Thiệu Ân thả bước đến bên Đổng Tiếu.Y chìa tay đến trước mặt Đổng Tiếu:- Ta kéo ngươi đứng lên.Đổng Tiếu gượng cười giả lả nói:- Dương huynh kéo Đổng Tiếu đứng lên à?- Hay ngươi tự đứng lên một mình.- Tất nhiên Đổng Tiếu rất cần sự giúp đỡ của Dương huynh.Vừa nói Đổng Tiếu vừa nhỏm người lên, tay từ từ đưa đến trước. Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân gần như không chớp mắt. Bất thình lình Đổng Tiếu chồm tới, ôm ghì lấy chân Thiệu Ân.Vừa ôm chân Thiệu Ân, Đổng Tiếu vừa áp miệng mình vào bắp vế của y ngoạm chặt.Thiệu Ân rống lên một tiếng:- A Cùng với tiếng rống đó, Thiệu Ân vỗ chưởng xuống lưng Đổng Tiếu.- Bình Nhận trọn một chưởng của Thiệu Ân, Đổng Tiếu nằm duỗi dài ngay xuống đất như một cái xác không hồn. Thiệu Ân ôm lấy bắp đùi rít lên:- Ngươi dám cắn ta Tên hạ nhân thúi tha này.Vừa nói Thiệu Ân vừa toan vỗ tiếp một chưởng vào ót Đổng Tiếu, nhưng chợt dừng lại.Đổng Tiếu chỏi tay từ từ ngồi lên, hai bên khóe miệng xuất hiện hai vệt máu đỏ ửng.Sắc mặt tái nhờn tái nhợt như người sắp chết, nhưng uy nhãn vẫn toát ra sắc thần hừng hực.Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu. Hai người đối nhãn nhìn nhau, nhưng lần này kẻ phải rợn người gai cột sống chính là Thiệu Ân.Thiệu Ân gằn giọng nói:- Ngươi còn trò nào hạ lưu hơn nữa không?- Ngươi có đau lắm không?- Ngươi như con chó điên cắn bừa. Nếu ta không nghĩ đến chút tình đối với ngươi thì ngươi đã tán mạng rồi.- Thế tại sao ngươi không xuống tay lấy mạng ta đi.- Ngươi đừng nghĩ đang mang trọng trách của nghĩa phụ là ta không giết ngươi. Thật ra ta có quyền lấy mnạg ngươi bất cứ lúc nào và nghĩa phụ sẽ không quở trách ta đâu.Hừ lạnh một tiếng, Thiệu Ân nói:- Đổng Tiếu, ngươi có hận ta thì cũng phải trui rèn bản lĩnh võ công của mình như một đại cao thủ đĩnh thiên lập địa, rồi cùng ta giao thủ một trận sinh tử. Chứ có đâu lại dụng đến trò hạ lưu như chó cắn càn vậy.- Ta đánh không lại ngươi, thì ta cắn ngươi. Dù sao Đổng Tiếu cũng để lại cho ngươi một cái dấu, tống tiễn thúc phục của ta.Đổng Tiếu từ từ đứng lên. Chàng nhìn Thiệu Ân, nói:- Ngươi muốn ra tay giết ta ư? Xin mời cứ tự nhiên.- Chưa đến lúc ngươi phải chết. Ngươi nên nhớ, ngoài lão Đổng thúc phụ của ngươi thì còn nhiều người khác đang ngóng chờ ngươi đó. Họ sẽ còn chết thê thảm hơn, một khi ngươi không thực hiện được sứ mạng nghĩa phụ giao cho ngươi.Đổng Tiếu bóp hai bàn tay lại, tạo ra những âm thanh canh cách. Âm thanh đó đập vào thính nhĩ của Thiệu Ân khiến y phải cau mày nói:- Muốn trả thù hãy trả thù như một anh hùng hảo hán.Nói dứt lời, y quay bước trở lại bên Thục Á Di.Đổng Tiếu cắn răng vào môi dưới đến tóe máu. Chàng nhìn Thiệu Ân và Á Di như muốn nuốt trọn vào hai con ngươi của mình rồi mới bỏ đi đến bên xác của Đổng Chư.Đổng Tiếu quỳ xuống bên xác lão, khấn nhỏ:- Đổng thúc phụ! Hãy đi đi hiền điệt sẽ tiếp nhận cái chết của thúc phụ như ngọn bão lửa hung đúc mình đi tiếp con đường phải đi. Đi đến cùng, và có thể đi bằng máu bằng thịt.