Cả Dương Châu rơi vào cơn chấn động kể từ sau cái đêm Khắc Vị Phong đột nhập vào Vọng Nguyệt lầu trộm báu vật của Thượng Quan Đại Phu và Di Tuyết Cầm. Nhưng không phải Dương Châu chấn động vì sự thật xảy ra đêm đó mà lại vì một nguyên nhân khác. Đâu đâu cũng nghe thiên hạ bàn tán về Đạo vương, nhưng họ bàn tán chỉ vì một huyết án vừa xảy ra trong Vọng Nguyệt lầu. Một huyết án xảy ra ngay trong thời điểm vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu có mặt tại Dương Châu. Ái nữ của vị trang chủ Vạn Xuân trang là Diệp Diệp tuổi chỉ vừa mười bốn mười lăm, đã bị Đạo vương cưỡng bức và chết ngay trong Vọng Nguyệt lầu.Cái tin đó không chỉ làm chấn động cả Dương Châu mà giới võ lâm cũng kinh hoàng. Trong giới võ lâm ai cũng biết trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên, một người đạo mạo, và có tiếng là đại thiện nhân của kẻ thất cơ lỡ vận. Cái chết bi ai của Diệp Diệp khiến trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên đau khổ tột cùng, tất nhiên quần hào võ lâm cũng phẫn nộ.Tất cả mọi người ở Dương Châu, bất kể già trẻ, trai gái, cơ hàn hay đại phú, người chốn quan trường hay kẻ thuộc giới võ lâm đều chung một ý niệm xé xác phanh thây gã Đạo vương bại hoại và vô cùng tàn nhẫn kia.Tang lễ của Diệp Diệp được tổ chức ngay tại Vạn Xuân trang. Mà người chủ trì tang lễ lại là Thượng Quan Đại Phu. Ai cũng đau lòng trước cái chết của Diệp Diệp trút căm hờn lên Đạo vương, nhưng khốn nỗi chẳng một ai biết mặt Đạo vương. Giới võ lâm cũng như bá tính Dương Châu chỉ biết mỗi một điều duy nhất, Đạo vương là kẻ xuất quỷ nhập thần, có thể ra vào bất cứ tòa nhà hay biệt trang nào ở Dương Châu. Ngoài điều đó ra thì họ chẳng biết gì nữa.Như để khỏa lấp nỗi hờn căm phẫn nỗ đang trào tột đỉnh của bá tính Dương Châu, Thượng Quan Đại Phu là vị kỳ nhân vang tiếng thiên hạ dã tuyên cáo trước lúc động quan, sẽ tìm ra Đạo vương, và bắt y phải chịu nhục hình bá đao loạn xác, nếu không thì lăng trì, hoặc để mọi người tự tay tùng xẻo gã.Lời tuyên cáo của vị Thượng Quan Đại Phu đại kỳ nhân khiến cho người Dương Châu vơi đi sự phẫn nộ phần nào. Họ vơi đi sự phẫn nộ nhưng vẫn còn bàn tán và nguyền rủa Đạo vương.Trong buổi tang lễ của Diệp Diệp, có một người lặng lẽ lắng nghe và quan sát vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Người đó chính là Ma Kiếm Vương Tạo.Dưới sự chủ trì tang lễ của Thượng Quan Đại Phu, cả Dương Châu cùng đưa linh cữu của Diệp Diệp về mộ địa Dương Châu. Một đám tang thật trọng thể, linh đình. Họ đưa linh cữu của Diệp Diệp đến nơi an nghỉ cuới cùng bằng sự thương tiếc nhưng thật ra bên trong thì cũng muốn tỏ lòng với vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Tỏ lòng thành với Thượng Quan Đại Phu thì có mất mát gì, ngược lại không chừng còn được phật gia tái thế kia ngoảnh mặt nhìn tới.Cả một đám tang vang động tiếng khóc, tiếng than. Ai cũng khóc, ai cũng thương tiếc, nước mắt có lẽ đong được cả một lu đầy, mặc dù trong những người đưa tang khóc thảm thương đó có người chẳng có chút quan hệ gì đến Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên. Thậm chí có người còn chưa thấy mặt qua Diệp Diệp, vị ái nữ của Vạn Xuân trang chủ. Nhưng họ phải khóc đau đớn tiếc thương kẻ không quen, không biết bởi vì người chủ là Thượng Quan Đại Phu kỳ nhân Trung Thổ.Sau khi hạ huyệt di quan của Diệp Diệp, Thượng Quan Đại Phu trịnh trọng nói:- Kể từ hôm nay Hoàng Khởi Nguyên trang chủ sẽ là người nhà của bổn nhân.Lão vuốt râu buông tiếng thở dài, nhìn lại Hoàng Khởi Nguyên:- Hoàng trang chủ… bổn nhân nghiêng mình chia buồn với Hoàng trang chủ. Vong hồn bé nhỏ của Diệp Diệp sẽ minh chứng cho bổn nhân. Bổn nhân sẽ tìm ra Đạo vương để trả hận cho Diệp Diệp tiểu nữ. Bổn nhân mãi mãi ghi sâu hình bóng của Diệp Diệp, xem Diệp Diệp như ái nữ của mình.Nói rồi Thượng Quan Đại Phu ôm lấy Hoàng Khởi Nguyên. Lão nấc nghẹn rồi nói:- Ta đau lòng lắm.Chính vào lúc nước mắt của Thượng Quan Đại Phu chực trào ra thì nhân dạng của Ma Kiếm Vương Tạo đập vào mắt lão. Vẻ đau khổ trên mặt Thượng Quan Đại Phu chợt biến qua nét lạnh lùng và tàn nhẫn.Lão buông Hoàng Khởi Nguyên trang chủ.Hoàng Khởi Nguyên nhìn Thượng Quan Đại Phu:- Đó là số của Điệp Điệp… Đại nhân đừng đau lòng. Không chỉ Đại nhân đau lòng mà cả giới võ lâm đều đau lòng như dao cắt ruột cắt gan.Trời cao lồng lộng, lưới trời thưa, nhưng bổn trang chủ tin rằng Đạo vương không thể nào thoát khỏi lưới tình. Y sẽ bị trừng phạt. y phải trả món nợ này cho Vạn Xuân trang.Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài:- Trang chủ đừng quá đau lòng… Bổn nhân sẽ làm hết sức mình để lôi gã Đạo vương biến thái, băng hoại và bỉ ổi ra trước sự phân xử của trời đất.Thốt dứt câu nói này, hai dòng lệ trào ra khóe của Thượng Quan Đại Phu. Thấy vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu khóc, chẳng ai bảo ai mọi người đưa đám bật khóc rống lên thảm thiết.Ma Kiếm Vương Tạo lia mắt nhìn qua đám tang Diệp Diệp rồi lặng lẽ rời khỏi mộ địa. Rời mộ địa, Ma Kiếm Vương Tạo vào Dương Châu Đệ Nhất lâu.Y chọn cái bàn trong góc Dương Châu tửu điếm gọi luôn một vò rượu bốn cân. Chuốc rượu ra ba cái chén to, Ma Kiếm Vương Tạo bưng từng chén uống liên tục. Cứ như đám tang vừa rồi của Diệp Diệp khiến y đau lòng quá đỗi mà phải dùng rượu để vơi bớt đi nỗi muộn phiền.Uống cạn chén rượu thì từ ngoài cửa Dương Châu Đệ Nhất lâu, ba gã đại hán lực lưỡng, tay xách đại đầu đao bước vào. Ba người đó chọn chiếc bàn đối diện với Ma Kiếm Vương Tạo.Gã có hàm râu quai nón gằn giọng nói:- Nhị đệ… với tội ác tày trời của Đạo vương… Tam Đao Thần Sát của chúng ta phải làm sao?Gã đại hán có râu quai nón vừa nói vừa liếc xéo về phía Ma Kiếm Vương Tạo.Vương Tạo bưng chén rượu thứ tư dốc lên miệng. Y đặt thanh trường kiếm lên mặt bàn. Lại thêm năm người nữa bước vào Dương Châu Đệ Nhất lâu. Họ chọn chiếc bàn phía sau Ma Kiếm Vương Tạo. Họ cũng lại nói về hành vi băng hoại của Đạo vương.Chén rượu thứ năm Vương Tạo uống cạn, thì một người vận bạch y trắng toát, tuổi trạc ngoài tam tuần cỡ Vương Tạo. Y mặt thõn, cằm nhẵn thín như một quả đồi trọc chẳng có lấy một sợi râu, hay dấu tích của râu. Đúng là khuôn mặt của đứa trẻ chưa mọc râu nhưng đã già dặn.Bạch y thư sinh dừng bước ngang ngưỡng cửa Dương Châu tửu lâu định nhãn nhìn Ma Kiếm Vương Tạo.Hai cánh môi mỏng của Bạch y thư sinh nhếch lên tạo một nụ cười giả lả.Y thả bước vào trong Dương Châu Đệ Nhất lâu, từ tốn nói:- Tại hạ là Ngao Lãnh. Tại hạ biết một người có thể người này biết Đạo vương là ai.Tam Sát thần quân đang ngồi bật đứng lên.Gã có râu quai nón trịnh trọng ôm quyền nói:- Nhứt Điệp Tử Ngao đại hiệp có nhớ Tam Sát thần quân không?Ngoa Lãnh nhìn Tam Sát thần quân, nhếch môi cười mỉm rồi nói:- Tam Sát thần quân, người Giang Đông làm sao Ngao Lãnh quên được. Câu Thư Nại các hạ cũng đến Dương Châu à?Câu Thư Nại ôm quyền nói:- Ngao đại hiệp nhận ra Câu mỗ thì hay quá. Tam Sát thần quân ngưỡng mộ Ngao tráng sĩ từ lâu rồi. Nay được hội kiến ở Dương Châu, thật là hay quá.Y kéo ghế nhìn Ngao Lãnh nói tiếp:- Mời Ngao tráng sĩ.Ngao Lãnh bước đến bàn Tam Sát thần quân. Hai người kia đứng lên ôm quyền từ tốn nói:- Tại hạ là Cổ Nhật Tình.- Còn tại hạ là Mộc Thửa.Ngao Lãnh ôm quyền nói:- Tại hạ đã nghe danh ba vị từ lâu rồi… ba vị đều là những hiệp khách trên giang hồ. Nay được diện kiến tại Dương Châu là vinh dự cho Ngao mỗ.Câu Thư Nại chuốc rượu ra chén mời Ngao Lãnh:- Mời Ngao tráng sĩ.Bốn người cùng cạn chén. Vừa đặt chén xuống bàn, Câu Thư Nại nói:- Vừa rồi Ngao tráng sĩ nói, biết một người, mà người đó có thể biết chân tướng của Đạo vương.Ngao Lãnh gật đầu:- Ngao mỗ cho là như vậy.Câu Thư Nại vồn vã hỏi:- Ngao tráng sĩ có thể cho Câu mỗ biết người đó không?Ngao Lãnh vuốt cằm, cười khẩy rồi nói:- Câu đại hiệp định lập công lớn với Thượng Quan Đại Phu tôn giá à?Câu Thư Nại gắt giọng đáp lời Ngao Lãnh:- Lập công với Thượng Quan Đại Phu tôn giá, Câu mỗ không dám nghĩ đến. Nhưng hành động băng hoại, bỉ ổi của Đạo vương thì Câu mỗ không thể bỏ qua được.Y nghiến răng rít giọng nói tiếp:- Với một người hành hiệp giang hồ, bọn ta từ Giang Đông đến Hà Bắc, xuôi ngược khắp Trung Thổ, Tam Sát thần quân đâu để cho gã Đạo vương kia nhởn nhơ khi làm chuyện mà quỷ thần cũng phải phẫn nộ chứ.Ngao Lãnh vuốt cằm nói:- Tam Sát thần quân đúng là có hào khí hơn người. Thảo nào bọn ma nhân đều khiếp sợ.Ngao Lãnh khẽ gật đầu rồi trịnh trọng nói tiếp.- Tại hạ xuôi ngược trên giang hồ nên biết một người có tài xuất quỷ nhập thần, kiến văn cực kỳ uyên bác. Người đó có thể biết Đạo vương là ai.Y rút trong tay áo ra một tấm giấy hồng điều. Mảnh giấy chẳng có chữ cũng chẳng có nét phác họa gì, mà còn để trống. Ngao Lãnh đưa tờ giấy hồng điều qua trước mặt mọi người đang hiện hữu tại Dương Châu Đệ Nhất lâu, trịnh trọng nói:- Người tại hạ sắp nói ra đây có thể vẽ ra chân diện, tướng mạo của “Đạo vương” để chúng ta truy tìm hắn lôi ra trước công đạo giang hồ.Câu Thư Nại vồn vã hỏi:- Ngao tráng sĩ nói… kẻ đó là ai?Ngao Lãnh từ từ quay mặt nhìn lại Ma Kiếm Vương Tạo. Y trang trọng buông ra từng lời nói thật chậm:- Người đang ngồi độc ẩm trước mặt chúng ta. Ma Kiếm Vương Tạo.Câu Thư Nại buột miệng nói.Tất cả mọi người đang có mặt tại Dương Châu Đệ Nhất lâu đều đổ dồn mắt nhìn Vương Tạo.Ngao Lãnh vẫn nhìn Vương Tạo từ tốn nói:- Vương huynh không phủ nhận lời nói của tại hạ chứ?Vương Tạo bưng chén rượu thứ sáu dốc lên miệng uống. Y dời mắt nhìn lại Ngao Lãnh và Tam Sát thần quân nhạt nhẽo nói:- Ta là Vương Tạo thì đã sao nào?Câu Thư Nại ôn nhu nói:- Câu mỗ đã nghe tiếng Vương tôn giá. Nay mới diện kiến.Câu Thư Nại ôm quyền xá:- Hạnh ngộ… hạnh ngộ.Ma Kiếm Vương Tạo bưng bầu rượu chuốc ra chén. Y vừa chuốc rượu vừa nói:- Vương mỗ không thích nghe những lời sáo rỗng đó. Nếu Câu Thư Nại đã biết Ma Kiếm Vương Tạo thì đừng quấy nhiễu. Ta không thích làm phiền ai, cũng không muốn ai làm phiền ta.Ngao Lãnh mỉm cười nói:- Nhưng các hạ chắc là biết Đạo vương.Vương Tạo khoát tay:- Đi tìm Đạo vương mà hỏi hắn.Y nói rồi dốc chén rượu trút vào miệng mình.Di Hoa công tử Hàn Tuấn phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa bước thẳng đến trước mặt Cát Thiếu Tường:- Hây… Ta làm gì dám trách Cát thiếu gia được…Cát thiếu gia chẳng qua vì họa kiếp nên mới ra nông nỗi phải ngồi trên chiếc ghế này mà thôi. Một kẻ bình thường ra tiếp Hàn Tuấn đã là quý, nay Cát thiếu gia bị tàn phế ra tiếp Di Hoa công tử càng khiến cho Hàn Tuấn cảm kích hơn nữa đó.Thiếu Tường ôm quyền:- Đa tạ Hàn huynh đã thấu hiểu cho Cát Thiếu Tường. Thiếu Tường thỉnh mời Hàn huynh vào Du Tình Dạ Mộng.Di Hoa công tử nhìn vào mắt Cát Thiếu Tường, nặn một nụ cười thật giả lả rồi nói:- Đây là tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng ư?Thiếu Tường ôm quyền nói:- Đúng… Đây là tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng.Hàn Tuấn chau mày nói:- Tòa lầu đẹp như thế này, huy hoàng và tráng lệ như thế này mà trước đây ta lại không biết đến. Đến bây giờ mới biết tới. Đúng là muộn màng.Thiếu Tường nhìn Hàn Tuấn từ tốn nói:- Tòa lầu Du Tình Dạ Mộng trước đây chỉ có lão nhân gia được bước vào và được dùng để khoản đãi những cao nhân trong chốn võ lâm giang hồ. Ngay cả đệ cũng không được vào đây.Đôi chân mày của Di Hoa công tử nhíu lại.Y hừ nhạt một tiếng rồi nhìn Thiếu Tường nói:- Thế thì lão bang chủ Kim Tiền bang thân phụ của Thiếu Tường trước đây hẳn chẳng xem Di Hoa công tử ra gì. Ta không phải là cao nhân nên lão không cho ta vào tòa danh lầu này ư?Hàn Tuấn vừa nói vừa nghiêm mặt biểu lộ sự bất nhẫn của mình.Thiếu Tường ôm quyền nói:- Đó là chuyện trước đây của trưởng bối. Còn bây giờ… Thiếu Tường là chủ nhân tất phải xem Hàn huynh là cao nhân rồi. Rất mong Hàn huynh bỏ qua chuyện đời trước của trưởng bối.Hàn Tuấn gượng cười, nhạt nhẽo nói:- Có trách lão bang chủ cũng không được, bởi vì người đã chết rồi. Còn Cát Thiếu Tường thiếu gia xem trọng ta như vậy, thì làm sao ta còn trách thiếu gia.Thiếu Tường ôm quyền xá:- Thiếu Tường vô cùng cảm kích, đa tạ Hàn huynh đã rộng lượng.- Cát thiếu gia đừng khách sáo như vậy… ta ái ngại lắmNói rồi, Di Hoa công tử Hàn Tuấn chắp tay sau lưng nhìn lên tấm bảng vàng sơn son thếp vàng treo trước cửa biệt sảnh. Y điểm nụ cười mỉm bâng quơ nói tiếp:- Phải chi tấm bảng sơn son thếp vang khác bốn chữ Du Tình Dạ Mộng thay bằng tấm bảng khác nhỉ.Thiếu Tường ôm quyền nói:- Hàn huynh muốn thay bằng tấm bảng gì?- À… Theo ý của ta thì nên thay bằng tấm bảng mới, khắc ba chữ thôi. Nhưng ba chữ đó có đầy đủ ý nghĩa hơn bốn chữ này.- Cát Thiếu Tường rất mong Hàn huynh chỉ giáo.Di Hoa công tử nhìn lại Thiếu Tường:- Nếu không đúng thì thôi… Nếu như ta có điều gì thất lễ Cát Thiếu Tường cũng phải bỏ qua cho ta đó.- Cát Thiếu Tường đâu dám bắt lỗi Hàn huynh.- Vậy thì được. Theo ý của bổn công tử thì nên thay tấm bảng sơn son thếp vàng khắc bốn chữ Du Tình Dạ Mộng bằng tấm bảng khác, khắc ba chữ Di Hoa Lầu.Những tưởng đâu Cát Thiếu Tường sẽ phản bác lại lời nói của Hàn Tuấn nhưng y lại ôm quyền từ tốn nói:- Đa tạ Hàn huynh đã chỉ giáo… Cát đệ sẽ lĩnh hội ý của Hàn huynh mà cho thay lại tấm bảng Du Tình Dạ Mộng.Di Hoa công tử nhướng mày:- Hả… ta không có ép Cát thiếu gia đâu đó.- Chỉ ngôn của Hàn huynh rất đúng… Cát đệ phải lĩnh hội.- Nhiệt tâm của Cát thiếu gia khiến ta phải áy náy đó.- Cát đệ đâu muốn Hàn huynh áy náy. Mời Hàn huynh vào trong.- Tốt.Di Hoa công tử Hàn Tuấn và Cát Thiếu Tường vào trong tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng. Chờ cho Hàn Tuấn yên ngồi, Cát Thiếu Tường mới ôm quyền nói:- Hàn huynh đột ngột đến Đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, Thiếu Tường không biết… nên không kịp nghinh đón. Rất mong huynh miễn thứ cho Cát Thiếu Tường.Hàn Tuấn khoát tay:- Nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường thiếu gia như thế đã quá đủ cho bổn công tử đây phải áy náy lắm rồi. Ta còn được đặc ân vào Di Hoa Lầu nữa. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho ta hoan hỷ rồi. Ta đâu còn gì để bắt lỗi Cát thiếu gia Kim Tiền bang. Đúng không nào?Thiếu Tường ôm quyền:- Cát Thiếu Tường đa tạ Hàn huynh.Hàn Tuấn khoát tay:- Đừng khách sáo quá như vậy. Ta và Cát Thiếu Tường thiếu gia đều là người của võ lâm kia mà. Cho dù sau này Cát Thiếu Tường không còn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu thì ta vẫn xem Cát Thiếu Tường là bằng hữu của mình.Đúng ra khi Cát Thiếu Tường nghe câu nói này của Di Hoa công tử thì y phải biểu lộ ngay sự bất nhẫn của mình, nhưng tuyệt nhiên Thiếu Tường không biểu lộ điều gì cả. Chân diện của y vẫn khoác nét ôn nhu. Có lẽ y đã biết và nhận ra thân phận mình.Thiếu Tường từ tốn nói:- Nếu được như vậy… Cát Thiếu Tường hoan hỷ vô cùng.Hàn Tuấn nhìn Thiếu Tường mỉm cười nói:- Biết được mình, biết được cao nhân tất sẽ không bị lụy và trở nên hoan hỷ như trút được gánh nặng trên vai mình.- Thiếu Tường sẽ ghi nhận chỉ ngôn của Hàn huynh.Y ôm quyền nhỏ nhẹ nói tiếp:- Hàn huynh là cao nhân của Cát Thiếu Tường… Cát Thiếu Tường thỉnh mời Hàn huynh đến Du Tình Dạ Mộng lầu để khoản đãi… Huynh thích gì cứ lịnh cho Cát Thiếu Tường.Di Hoa công tử cau mày biểu lộ thái độ bất nhẫn trước câu nói của Cát Thiếu Tường.Y nhún vai, ve cằm nhạt nhẽo nói:- Khi nãy Cát Thiếu Tường thiếu gia nói tòa lầu danh mộc này tên gì nhỉ?Thiếu Tường ôn nhu đáp lời:- Đây là lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng.- Thế mà ta cứ ngờ đâu nó đã đổi tên thành Di Hoa Lầu rồi chứ.Thiếu Tường ôm quyền nói:- Thiếu Tường mạo phạm… Đúng như vậy… Tòa lâu danh mộc này sẽ là Di Hoa Lầu.Thiếu Tường nói dứt câu, vỗ tay một tiếng.Sau tiếng vỗ tay của Cát Thiếu Tường, Tiểu Lan và Tiểu Cúc bưng vào một tấm bảng sơn son thếp vàng. Hai người dựng tấm bảng trước mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn.Tấm bảng sơn son thếp vàng với ba chữ được khắc thật cẩn thận và mạ một lớp vàng ròng Di Hoa Lầu.Thiếu Tường ôm quyền nói:- Hàn huynh hãy xem qua.Di Hoa công tử Hàn Tuấn lia mắt liếc nhìn qua tấm bảng đó rồi ve cằm gật đầu. Y nhìn lại Cát Thiếu Tường:- Bây giờ ta mới cảm thấy hoan hỷ vô cùng. À mà hình như Cát Thiếu Tường thiếu gia đã biết trước.Thiếu Tường ôm quyền:- Với cao nhân như Di Hoa công tử Hàn huynh đây mà k hông biết trước, không dự đoán được ý của Hàn huynh thì đúng là kẻ hồ đồ lỗ mãng, thấy mặt trời mà ngỡ đom đóm.Hàn Tuấn phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:- Hậy… trong mắt ta, Cát đệ mới là cao nhân đó.- Thiếu Tường không dám nhận lời nói này của Hàn huynh. So với Hàn huynh, Cát Thiếu Tường chẳng khác nào ánh đom đóm so với vầng nhật quang.Hàn Tuấn mỉm cười:- Đệ đã chiêm nghiệm, điều gì sẽ đến tất phải đến rồi… ta cũng không cần phải khách sáo bày tỏ với Cát đệ làm gì.Y ve cằm, nhướng mày nói:- Hẳn Cát đệ đã chứng nghiệm chủ nhân ngày mai của Kim Tiền bang và đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, kiêm luôn cả Di Hoa lâu này là ai?Thiếu Tường ôm quyền:- Thiếu Tường đã là phế nhân rồi… Có lẽ không thể đảm đương được trọng trách cai quản đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Tất cả những trọng trách đó hình như đang vượt ra ngoài tầm tay của Cát đệ… Nên Thiếu Tường rất cần một cao nhân đến thay thế mình. Nhưng hôm nay thì Cát Thiếu Tường vẫn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Vẫn còn là người kế nhiệm lão nhân gia quản xuyến Kim Tiền bang.- Ta không phủ nhận điều đó.Thiếu Tường gượng cười, ôm quyền nói:- Vậy Hàn huynh cho đệ cái quyền được làm chủ nhân tòa lầu danh mộc này để bồi tiếp huynh chứ?- Một ngày đối với Di Hoa công tử có đáng gì. Hôm nay, Cát Thiếu Tường bồi tiếp Hàn mỗ như thế nào thì ngày mai ta cũng sẽ bồi tiếp Cát Thiếu Tường như thế đó.- Đa tạ huynh.Cát Thiếu Tường xua tay ra hiệu cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc bưng tấm biển Di Hoa Lầu lui ra khỏi tòa danh mộc. Chờ cho hai nàng kia lui ra rồi, Thiếu Tường mới nói:- Nếu như Cát Thiếu Tường có bồi tiếp điều gì không thỏa mãn Hàn huynh mong Hàn huynh miễn thứ.- Ta là khách sao có thể trách được chủ nhân, nhất là vị chủ nhân đó lại là Cát Thiếu Tường thiếu gia. Người nổi tiếng nhất Trung Châu này, cho dù hiện thời đã là phế nhân.Thiếu Tường vẫn giữ vẻ từ tốn trước những lời nói xúc xiểm của Di Hoa công tử Hàn Tuấn.Thiếu Tường điểm nụ cười mỉm rồi vỗ tay một tiếng.Một hàng cung nữ vận bạch y trắng toát. Họ đúng là những nàng tiên với những bước chân trần, uyển chuyển tiến ra từ hai cửa hậu đi thẳng đến trước mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn.Người thứ nhất bưng một cái thau bằng đồng sáng ngời, trong thau bằng đồng sáng ngời, trong thau là nước đã được tẩm hương liệu tỏa mùi thơm ngào ngạt. Nàng ta cẩn thận đưa tay Hàn Tuấn vào chậu nước, rồi kỳ rửa, thao tác thật trau chuốt và kỹ lưỡng, những tưởng như sợ sẽ làm tróc da họ Hàn.Di Hoa công tử thản nhiên để cho nàng ta rửa đôi tay của mình, nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm Cát Thiếu Tường.Sau khi làm xong phận sự của mình, ả cung nữ bưng chiếc thau lui bước. Đến nàng cung nữ thứ hai thì cầm khăn, lau đôi tay của Di Hoa công tử. Người thứ ba thì dùng phấn hương thoa lên hai bàn tay của y.Hai ả cung nữ cuối cùng thì bước ra sau lưng Di Hoa công tử, dùng tay nắn nót đôi vai gã. Sự chăm chút của những nàng cung nữ khiến Di Hoa công tử Hàn Tuấn biểu lộ ngay sự khoan khoái ra mặt.Y nhìn Thiếu Tường giả lả nói:- Cát đệ quá chu đáo với ta đó.Thiếu Tường nhỏ nhẹ đáp lời gã:- Hàn huynh quá khen Thiếu Tường.- Ta không thể không cho Cát đệ một lời khen được.Thiếu Tường lại vỗ tay hai tiếng. Lần này một hàng cung nữ từ hai cửa hậu bước ra cùng với những bộ cánh trắng muốt. Những bộ cánh được may bằng thứ lụa hàn châu mỏng để ánh sáng từ những chiếc chân đèn rọi xuyên qua tôn tạo những đường cong của cơ thể. Ngoài lớp lụa mỏng tanh, trắng mịn, thì những nàng cung nữ kia chẳng có nội y bên trong nên ánh sáng từ những chiếc chân đèn như tôn tạo, gợi thêm sự quyến rũ toát ra từ những cơ thể đầy chất xuân tình đó.Những ả cung nữ bày những dĩa thức ăn cao lương mỹ vị ra bàn. Nếu một người bình thường, nếu thấy những đĩa cao lương mỹ vị bày ra bàn chắc có lẽ không dằn nổi cơn đói trỗi dậy trong tâm thức mình.Di Hoa công tử Hàn Tuấn vẫn dửng dưng chống tay lên đùi thờ ơ những đĩa thức ăn đó. Thậm chí y cũng chẳng màng đến những thân hình quyến rũ của những nàng cung nữ như tiên nam Sát thần quân đều như hóa thành tượng. Họ ngồi thừ ra gần như chẳng dám thở mạnh nữa. Cái chết của Tam Sát thần quân đã tước đi hào khí mới đầu của họ.Ma Kiếm Vương Tạo nhìn lướt qua mọi người rồi nói:- Còn ai muốn biết chân diện thật của Đạo vương không?Chỉ có sự im lặng nặng nề đáp lại câu hỏi của Ma Kiếm Vương Tạo. Rồi chẳng ai bảo ai lần lượt từng người rời Dương Châu Đệ Nhất lâu. Đối mặt với một Ma Kiếm Vương Tạo thì chẳng ai muốn bao giờ. Bởi lẽ đối mặt với y là đối mặt với tử thần. Đối mặt với cái chết rình rập.Mọi người lần lượt rời khỏi Dương Châu Đệ Nhất lâu, nhưng một người ở lại đó là Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh.Ngao Lãnh nhìn Ma Kiếm Vương Tạo nhếch môi nói:- Vẫn còn một người muốn biết chân tướng thật của Đạo vương.- Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh.- Không sai.