Binh bong... binh bong....
Minh Đăng nằm yên nhẩm đếm theo nhịp đồng hồ gõ. Minh Đăng biết bây giờ đã đúng nửa đêm. Sửa lại tư thế nằm, cô nhắm mắt cố ru mình vào giấc ngủ. Đã 3 đêm thức trắng rồi, sao mắt cứ ráo hoảnh, trơ trơ không biết buồn ngủ vậy?
Cạnh bên, mẹ và Mẫn Nghi ngủ rất say, rất ngon lành. Nhất là nhỏ Mẫn Nghi kia, cứ ngáy pho pho như người ngoài cuộc, dù mới hồi chiều đây, nó đã khóc như mưa khi nghe quyết định của thân nhân người bị nạn.
3 ngày đêm ròng rã phục vụ hết mình, cô, Mẫn Nghi và cả mẹ nữa vẫn không làm họ chút đng lòng. Nổi đau mất người thân đã khiến họ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn. Dù gia đình khá giả, đủ sức ma chay, chôn cất người bị nạn, họ vẫn khăng khăng đòi bồi thường 10 triệu. Thiếu 1 cắc cũng không bãi nại cứu ba Mẫn Nghi ra.
Không muốn mình là gánh nặng cho con, ông đã bảo nó bỏ mặc mình. 5 năm... 10 năm tù cũng chẳng sao. Đó là cái giá ông phải trả cho sự bất cẩn của mình.
Nghe ông nói, cứng rắn như Minh Đăng mà cũng nghe sóng mũi cay xè. Lén quay đi lau giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe, cô nhủ lòng sẽ không bỏ mặc ông đâu.
Mồ côi cha từ nhỏ, có lẽ Minh Đăng không hiểu tình cha con sâu nặng thế nào. Cô chỉ biết rằng mình yêu thương, kính trọng ông chẳng kém Mẫn Nghi. Có lẽ... vì ông đã che chở, đùm bọc cho mẹ con cô trong những ngày khốn khổ.
Lâu lắm rồi, nhưng Minh Đăng vẫn chưa quên. Khi thì sửa giùm mái nhà bị dột, lúc gắn giùm bóng điện bị hư. Ông quan tâm, lo lắng đóng cho mẹ con cô từng cái sào phơi quần áo đến cái bàn cái tủ. Có món gì ngon, ông cũng sai Mẫn Nghi đem qua cho mẹ con cô ăn cả.
Với mẹ, ông là người hàng xóm, láng giềng tốt bụng. Với cô, ông là bác Tâm vui tính nhất đời. Những buổi chiều xong công việc, ông vẫn thường lấy taxi chở 2 đứa chạy nhong trên phố. Những câu chuyện thần tiên từ miệng ông đã nuôi dưỡng tâm hồn 2 đứa bế lớn dần lên.
Không...! Minh Đăng bật tung chăn ngồi dậy. Cô không thể bỏ mặc ông không cứu, số tiến 10 triệu đó... Mẫn Nghi đã bó tay, nhưng với cô thì khác. Cô phải tìm ra nó... song bằng cách nào đây?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi không ra, Minh Đăng nghe buồn quá. Hồi chiều, mẹ đã bàn với cô bán nhà đi lấy tiến để cứu ông. Nhưng... bán nhà rồi lấy gì mà ở? Lẽ nào già từng tuổi này rồi mẹ phải ra ở đầu đường xó chợ. Mà... số tiền bán nhà cũng chưa chắc đủ cứu ông.
Hay là... Minh Đăng vẫn còn 1 bảo bối cuối cùng có thể cứu ông. Nhưng... từ sáng đến giờ... cô cứ chần chừ, do dự. Bởi... bảo bối quan trọng với mẹ con cô lắm. Liệu có nên không? 20 năm rồi mặt hồ lặng sóng... Liệu có thể vì chuyện này mà nổi dậy phong ba? Chà... thật là khó nghĩ.
Con thạch sùng trên vách lại tặc lưỡi nữa rồi. Cắn chặt răng, Minh Đăng biết mình hết cách. Vì bạn, nhưng cô cũng nên vì mẹ nữa. Bà đã khổ nhiều rồi, không thể để bà khổ thêm đâu....
*
Đêm nay Mẫn Nghi lại khóc. Minh Đăng biết điều đó khi nhìn vào mắt bạn. Tội nghiệp làm sao, mới có 1 tuần mà nó gầy đi thấy rõ. Bài vở không xong, đến lớp như kẻ mất hồn. Cái đà này mà cứ kéo dài, e nó không qua nổi kỳ thi chuyển cấp.
Biết có khuyên lơn, an ủi bao nhiêu cũng vô nghiệm với Mẫn Nghi nên... từ lúc trở về trường cô không dỗ dành nó tiếng nào. Đêm đêm, nằm gác tay lên trán, cô chỉ biết nghĩ cách giúp bạn thôi.
10 triệu đồng! Biết tìm đâu ra số tiền lớn đấy bây giờ? Nhiều lúc cùng đường quá, Minh Đăng thầm nghĩ đến cách đột nhập ngân hàng, cướp nhà băng... rồi bật lên cười mình nông nổi quá.
Đột nhập ngân hàng.... bộ cô tưởng dễ làm sao? Leo tường, đột ngói cho là cô có thể vượt được đi. Nhưng còn két sắt... kèn báo đng thì sao? Thôi thôi... đừng mơ tưởng hão, tìm cách nào thực tế 1 chút đi.
− Minh Đăng, tớ đã tìm ra cách cứu ba rồi.
Mãi nghĩ vẫn vơ, Minh Đăng không nghe lời bạn nói. Đến khi bị nó đập mạnh vào vai, mới hoàn hồn quay đầu lại:
− Hả cách gì? Cậu nói đi, mình có giúp được không?
− Không! - Mẫn Nghi lắc đầu buồn: - Cách này ngoài tớ ra, không ai giúp được đâu.
− Cách gì mà hay vậy? - Mắt Minh Đăng long lanh sáng.
Mẫn Nghi thở ra 1 hơi dài:
− Tớ sẽ bán mình.
− Bán mình? - Minh Đăng không hiểu - ai mà mua chứ?
− Mua, - Mẫn Nghi gật đầu chắc chắn - bà Xuân đã đồng ý mua mình với giá 2 cây.
− Lão ta mua cậu làm gì chứ - nói rồi chợt hiểu, Minh Đăng chợt rùng mình hết hồn: - không phải như vậy chứ? Lẽ nào.... cậu bán cả đời con gái của mình?
− Mình bán - Mẫn Nghi lại gật đầu - Miễn sao có tiền cứu ba, việc gì mình cũng dám làm...
− Cậu thương ba đến thế ư? - Vẫn còn bàng hoàng trước lời nói của Mẫn Nghi, Minh Đăng ngay ngô hỏi.
− Phải, tớ thương ba lắm, - giọt nước mắt ứa ra, Mẫn Nghi nói nghẹn ngào. - Tớ không thể để ba chết già trong tù được. Ba đã yếu lắm rồi.
− Nhưng... cậu không thể làm như vậy, hãy nghĩ kỹ đi. - Minh Đăng lắc mạnh vai Mẫn Nghi.
− Tớ đã nghĩ kỹ lắm rồi - đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt, Mẫn Nghi mỉm cười - Minh Đăng, cậu thương tớ lắm phải không? Cậu đừng tiết lộ việc này cùng ai nhé? Tớ phải đi gặp bà Xuân đây.
Nói xong, Mẫn Nghi đứng dậy bước đi ngay, bỏ mặc Minh Đăng với nỗi hoang mang, chết lặng. Thường ngày, trông Mẫn Nghi dịu dàng, nhút nhát e lệ, và hay mắc cở vậy. Ai ngờ có lúc nó lại dám làm chuyện đng trời này. Bán thân để cứu cha. Ôi.... thật không tin nổi.
Phải cản nó lại! Bật thành lời rồi Minh Đăng mới biết câu nói của mình vô nghĩa với Mẫn Nghi. Muốn ngăn được nó phải có trong tay 10 triệu đồng cứu nạn.
Lực bất tòng tâm, vậy là cô đành bỏ mặc nó trong cơn ngặt nghèo này ư? Trời ơi! Mẫn Nghi... cậu không thể làm như vậy. Không thể phơi bày tấm thân ngọc ngà, tinh khiết của mình cho gã đàn ông thô tục cứ dày vò, thỏa mãn. Tớ không đồng ý... tớ không chấp nhận đâu....
Sóng mũi cay xè, gục đầu lên thân cay phượng già, Minh Đăng khóc nghẹn ngào. Chưa bao giờ cô nghe lòng căm thù bọn đàn ông hơn thế, với cô... chúng chính là nguyên nhân gây khổ đau, bất hạnh cho những người con gái như cô, Mẫn Nghi và.... như mẹ.
À... nhắc đến mẹ mới nhớ ra, Minh Đăng ngẩng nhanh đầu dậy. Phải rồi, sao mình ngu ngốc quá. Mẫn Nghi ơi, cậu sắp được cứu rồi. Chờ mình... chờ mình nhé....
Quên mất bộ đồ lửng cũ vai đang mặc trên người, Minh Đăng đâm đầu chạy xuống thang lầu, vừa chạy vừa cười để cho gió đùa trên mái tóc rối bù và gương mặt lấm lem đầy nước mắt....
*
− Tôi cần gặp tổng giám đốc của các người. - Chạy thẳng vào trong công ty kinh doanh vàng bạc đá quý Kim Thành, bất chấp mọi người há hốc nhìn mình kinh hãi, Minh Đăng đập mạnh tay xuống bàn hét lớn.
− Gặp tổng giám đốc của chúng tôi? Ồ!
Cô thu ngân bất cười trước rồi cả bọn đồng loạt cười theo. Con nhỏ ăn mày này, khùng rồi chắc? Tổng giám đốc ở đâu khơi khơi cho mày gặp chứ?
− Kêu ông ấy ra mau! - Lại thêm 1 cái đập tay thật mạnh lên bàn. Thấy không tác dụng gì, Minh Đăng trợn mắt: - Không thì tôi sẽ đập bể tủ kính của các người đấy.
− Ồ! - Viên kế toán không cười nữa: - Có lẽ nên cho nó gặp công an. À... mà không... bác sĩ tâm thần vậy.
− Đúng... đúng...
Các nhân viên bán hàng gật đầu tán thưởng. Cùng lúc cánh cửa phòng bật mở, cuộc họp vừa xong, tổng giám đốc đang theo tiếp bước các cổ đông. Nghe ồn, ông dừng chân lại nói:
− Có chuyện gì thế?
− Dạ... - cả đám nhân viên xanh mặt. Anh kế toán ngập ngừng: - Có kẻ đến quấy rối ạ.
− Kẻ nào? - Đôi mắt ông nhíu lại.
Minh Đăng quay mặt lại ngay.
− Kẻ này đây!
Rồi sửng người ra bất đng. Cô không ngờ tổng giám đốc lại là ông. Người khách ngồi xe ôm hôm nào đã hào phóng trả cô 100 ngàn.
− Là cháu ư? - Ông cũng vừa nhận ra cô, những nếp nhăn trên trán giãn ra.
Quay đầu lại, ông bảo cô thu ngân của công ty:
− Xuất cho ta 500 ngàn. Vừa lòng chưa cô bé.
Ô! Sao hôm nay ông chủ hào phóng thế? Cả đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau. Có người táo tợn còn dám ngang nhiên nhìn ông nữa. Cứ thế này.... bọn quấy rối sẽ rủ nhau đến làm phiền công ty đây.
− Cứ đưa đi.
Phát tay ra hiệu bảo anh kế toán đưa tiền cho Minh Đăng, ông cũng thầm ngạc nhiên cho sự dễ dãi của mình. Thường khi ông nguyên tắc và nghiêm khắc lắm. Sao với cô bé này... trái tim ông dành 1 khoảng cảm tình nhiều vậy?
− Cám ơn, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải nhận số tiền nhỏ nhoi này - Gạt tay viên kế toán, Minh Đăng trừng đôi mắt nhìn ông nghiêm giọng - Tôi muốn ký cho tôi 1 chi phiếu 10 triệu đồng.
Cái gì? Xấp tiền trên tay viên kế toán rơi nhanh xuống trong cái cau mày khó chịu của ông Thành. Cô bé này... đúng là được voi đòi tiên rồi. Bao cảm tình trong lòng bay biến cả. Cười khan 1 tiếng ông cất giọng khôi hài:
− 10 triệu ư! Hay thật đấy.
− Không hay đâu. Tôi muốn 10 triệu đồng, đưa hay không tùy ý ông.
Lạnh lùng, Minh Đăng đặt mạnh xuống bàn chiếc huy hiệu bằng cẩm thạch. Vật mà mẹ đã tặng cho cô sau khi kể xong câu chuyện.
− Huy hiệu Kim Thành - chụp nhanh mặt cẩm thạch lên tay, sắc mặt ông liền đổi khác, vụt nắm lay vai cô, ông nói dồn: - Ở đâu cháu có? Nói ta nghe...
− Tôi cần 10 triệu. - Minh Đăng không trả lời.
Ông gật đầu ngay:
− Được được, chi phiếu đây, chờ ta mượn cây viết.
Như quýnh lên, ông quên mất cây bút vàng lúc nào cũng nằm trong túi áo của mình. Viên kế toán đành phải đưa cây viết của mình cho ông ký.
− Đây, ta ký tặng luôn cho cháu 20 triệu. Nói ta nghe... ở đâu cháu có được huy hiệu này? Có phải của mẹ cháu không?
− Tôi nhặt được nó, thưa ông - Nhận tờ chi phiếu lên, Minh Đăng cất giọng tỉnh queo. - Tôi không ngờ nó quan trọng với ông như thế. Tôi bán luôn cho ông đó. Xin chào.
Mỉm cười, Minh Đăng đưa tay vẫn chào hết mọi người rồi hớt hãi quay lưng. Phải tìm Mẫn Nghi mau, kẻo không kịp nữa.
− Khoan đã, cháu đừng đi...
Ông chồm người theo nhưng không kịp. Thoắt 1 cái... Minh Đăng đã biến mất rồi. Trên tay ông chỉ còn lại chiếc huy hiệu bằng cẩm thạch thôi. Ôm chặt nó vào lòng, ông nghe tim mình nhói niềm đau.
*
Đâm thủng 2 vỏ xe đạp của Minh Đăng rồi sang Philipine mở thêm chi nhánh mới, Tử Khiêm những tưởng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến khu ký túc xá này để phải bị dây dưa vào câu chuyện trẻ con với cô gái bán nam, bán nữa này nữa. Nhưng... thật không nợ. Vừa đặt chân về nước, người đầu tiên anh gặp lại là cô. Để 1 lần nữa bị lôi vào rắc rối dù lòng không muốn 1 chút nào.
Hôm đó trên máy bay tình cờ lật tờ Thời báo thị trường, Tử Khiêm không ngờ cái tin đầu tiên mình đọc lại là một hung tin. Không chỉ với anh mà với tất cả các doanh nghiệp kinh doanh mặt hàng quý giá nhất thị trường. Thật vậy, việc chính phủ Anh tuyên bố bán một số vàng dự trữ của mình không chỉ gây nên một cuộc khủng hoảng vàng, giá còn kéo theo bao điều tệ hại khôn lường trước.
Tử Khiêm không kinh doanh vàng, nhưng anh là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Kim Thành, nên... hôm đó... vừa nhận được tin, anh lập tức từ phi trường đến thẳng công ty Kim Thành. Xem bác Thành đã có hướng giải quyết gì cho vấn đề này.
Đạp nhanh thắng xe, vừa mở cửa ra, Tử Khiêm đã vội thụt nhanh vào, lạ lẫm nhìn Minh Đăng tung chân sáo từ cổng công ty bước vội ra, tay vung vẩy tờ chi phiếu.
Cô ả đến đây làm gì nhỉ? Bỗng quên mất tiêu mục đích của mình, Tử Khiêm tò mò dõi theo bước chân cô. Không phải nóng lòng đâu, vừa rời khỏi công ty, Minh Đăng quẹo ngay vào một ngân hàng gần đó.
Chẳng cần đoán, Tử Khiêm cũng biết cô vào ngân hàng này để rút chi phiếu. Nhưng tờ chi phiếu ấy trị giá bao nhiêu? Anh bấm nhanh vào phôn tay một con số:
− Alô! Thành đó hả?... Mình đây.... Tử Khiêm đây... vừa về đến... khoan hàn huyên tâm sự... cậu làm ơn quan tâm hộ mình một việc... nhỏ thôi... Đó cậu có thấy một cô gái mặc bộ đồ lửng cũ rích đang tiến vào ngân hàng của cậu không... Đúng rồi... chính là cô ả cắt tóc tém như con trai đó... cậu nhìn xem cô ả rút bao nhiêu tiền trong chi phiếu nhé... Được tớ chờ máy....
Tắt máy phôn, Tử Khiêm châm cho mình điếu xì gà rồi đặt hết tinh thần vào đôi mắt, dán chằm chằm vào cửa ngân hàng như một thám tử tư chuyên nghiệp sợ vuột mất con mồi quan trọng.
Tít... Tít... Tít...
Phôn đã có tín hiệu, Tử Khiêm vi đặt lên tai nghe giọng Thành báo cáo:
− Tớ đã điều tra được... cô gái tên Minh Đăng, đến để rút chi phiếu trị giá hai chục triệu đồng... Chi phiếu do tổng giám đốc tập đoàn vàng bạc đá quý Kim Thành ký... cậu còn muốn biết gì nữa?... Sao? Cô ả là ai?... Đối tượng mới của cậu à?
Ngẩn người ra vì quá lạ lùng và kinh ngạc, Tử Khiêm không nghe Thành hỏi những gì. Đến câu sau, anh mới giật mình nhảy nhỏm:
− Nè đừng nói vậy nghe. Tử Khiêm này mà đeo đuổi một cô gái bốn sáu như ả ư?
Dĩ nhiên là Thành không hiểu từ bốn sáu ám chỉ gì rồi, nhưng... Minh Đăng đã xuất hiện, Tử Khiêm đành cúp máy thôi. Phải xem cô ả sử dụng số tiền ấy thế nào cho biết.
Rà xe chầm chậm bên lề đuổi theo, lòng Tử Khiêm ngập đầy nghi vấn. Sao bác Thành lại ký cho ả một chi phiếu lớn vậy? Lẽ nào... một ý nghĩ thoáng qua nhưng anh gạt phắt đi ngay. Không đâu... quen biết với bác lâu nay, anh biết rõ con người bác. Nguyên tắc, nghiêm túc đàng hoàng và đạo đức. Nhất định... không có chuyện ấy xảy ra đâu.
Vậy thì vì cái gì? Ðúng là điên lên được. Càng nghĩ càng khó hiểu ấy mà! Ấy chà! Khoan nghĩ đã... cô ả dừng lai rồi kìa.
Nơi Minh Đăng dừng lại thật bất ngờ với Tử Khiêm, vì đó là một quán bánh xèo nổi tiếng. Tử Khiêm rành nơi này lắm, bởi lẽ... bánh xèo vốn là món ăn khoái khẩu của anh mà.
− Cho 5 cái bánh xèo đi bà chủ...
Giọng Minh Đăng vang lảnh lót, không chỉ Tử Khiêm thấy giật mình mà cả bà chủ quán, lẫn đám đông thực khách cũng giật mình tròn mắt nhìn cô. Bánh xèo đặc biệt. Hai mươi ngàn một cái, cái nào cái nấy to bằng cái đĩa. Sức trai tráng như anh ăn hai cái đã cành hông, bể bụng rồi. Vậy mà cô ả dám ăn liền một lúc luôn năm cái.
− Ồ, nó bự vậy sao? - Nghe giọng cô thảng thốt, mọi người mới vở lẽ ra. Thì ra... cô gái ấy lần đầu đến ăn thôi, thật là quê mùa. Tội nghiệp: - Dạ... dì cứ bán cho con 5 cái, con ăn không hết thì đem về. Không sao đâu.
Mỉm cười Minh Đăng bất chấp những cặp mắt của đám khách thượng lưu nhìn mình như quái vật. Lấy một lá xà lách thật to, cô bỏ rau, bỏ bánh vào cuốn thành một cun tròn, chấm nước mắm rồi cố nhét vào chiếc miệng nhỏ của mình cuốn bánh to quá khổ.
Ôi! Ngon quá! Nhai miếng đầu tiên, đôi mắt Minh Đăng mở tròn lạ lẫm. Đúng tiền nào của nấy chẳng sai, chả bù cho mấy cuốn bánh xèo cô ăn ở lề đường, năm trăm đồng một cái, bé như cái lá rau.
Một cuốn rồi một cuốn, Minh Đăng nhai ngấu nghiến, nhồm nhoàm, miệng mồm toàn dầu mỡ trông phát thèm, phát ứa gan. Làm Tử Khiêm phải quay mặt đi nuốt ực nước bọt vào bụng. Anh chợt nhớ, sáng giờ mình chưa ăn gì cả.
Đợi cô ta ăn cái bánh mất gần tiếng đồng hồ rồi rà máy đuổi theo, Tử Khiêm không hiểu vì sao mình lại làm như vậy? Thật buồn cười và ngu xuẩn. Anh biết vậy nhưng... cứ đuổi theo cô một cách kiên nhẫn và cương quyết.
Lần này, Minh Đăng chẳng đi đâu cả, cô về thẳng ký túc xá của mình. Bóng cô vừa khuất sau cánh cửa. Tử Khiêm đột nhiên như người vừa tỉnh mộng. Anh trở đầu xe, lái thật nhanh về công ty Kim Thành. Không vì tuyên bố của chính phủ Anh, anh chỉ muốn biết vì sao bác Thành lại ký cho Minh Đăng một chi phiếu trị giá quá to đối với cô như vậy? Có phải... cô đã... dùng bí mật gì đã uy hiếp, tống tiền của ông không?
− Ồ không, không đâu!...
Nghe anh hỏi ông bật lên cười lớn:
− Chẳng ghê gớm, khủng khiếp như cháu tưởng đâu, cô bé ấy chỉ bán cho ta mọt cổ vật thôi. Nói rồi chợt nhớ, ông nắm tay anh, cất giọng khẩn trương:
− Cháu quen cô ấy thật ư?
− Thật!
Gật đầu, không để ý đến vẻ mừng rỡ của ông, Tử Khiêm chăm chú xem cái mà ông gọi là cổ vật đã bỏ ra những hai chục triệu để mua của Minh Đăng.
Chỉ là một miếng cẩm thạch thôi. Dù lên nước bóng ngời thật đẹp cũng đâu đến giá này? Nhìn đôi mày Tử Khiêm nghe thắc mắc. một ít kinh nghiệm về đá quý cho anh biết, miếng cẩm thạch này, mắc lắm cũng chỉ đến mười triệu bạc thôi. Lẽ nào một người giàu kinh nghiệm như ông lại mua lầm chứ?
− Cháu kể ta nghe lý lịch của cô bé đó được không?
Đang nhíu mày nghiên cứu miếng cẩm thạch, hy vọng tìm ra giá trị quý báu ẩn mình trong ấy, Tử Khiêm giật mình ngạc nhiên nghe ông hỏi. Điều tra cả lý lịch? Ông Thành thật ra đang muốn gì ở cô ta đấy nhỉ?
− Dạ cháu không rõ lắm về gia đình của Minh Đăng, chỉ biết cô ấy là....
Anh kể cho ông nghe những gì anh biết về cô.
− Là sinh viên của trường đại học ư?
Giọng ông như mừng rỡ:
− Cũng không tệ lắm. Tử Khiêm à! Ta lại muốn nhờ cháu giúp ta một việc nữa đây. Cháu không từ chối chứ?
Trước giọng nói chân thành và cái nắm tay thân mật của ông. Tử Khiêm nghe lòng rối rắm vô cùng. Nhận lời hay từ chối ông đây? Xưa nay quan hệ giữa anh và ông chỉ dừng ở mức xã giao. Anh là cổ đông còn ông là chủ cổ phần. Ngoài công việc làm ăn hai người chỉ gặp nhau trong cuộc họp, chưa một lần thân mật chuyện trò, vậy mà... lần này, thái đ của ông... cứ như đã thân với anh lắm vậy.
− Chú muốn cháu giúp chuyện gì?
Không thể im lặng mãi, Tử Khiêm cất giọng dè chừng. Không khéo, ông lại muốn anh hùn thêm vốn.
− Ta muốn cháu điều tra giúp ta một việc.
− Điều tra giúp chú ư?
Hai con mắt tròn vo, Tử Khiêm nhìn ông không hiểu.
− Phải.
Mỉm cười ông từ tốn gật đầu:
− Lẽ ra ta không dám đường đột đề nghị cháu giúp một việc thế đâu. Nếu như... ta không tình cờ được biết... trong thời gian sang Mỹ du học ngành kiến trúc, cháu đã từng học qua trường thám tử tư.
− Đúng vậy.
Tử Khiêm gật đầu xác nhận.
Về tin tức này, anh không ngạc nhiên đâu. Bởi... chính miệng anh đã khoe với ông, với tất cả mọi người rằng... mình đã từng học qua khóa điều tra, trinh thám. Dù là bằng nghiệp dư thôi, nhưng anh tự hào về nó lắm. Hơn cả bằng đại học kiến trúc ngoại hạng ưu kia.
Nhắc ra thì dài dòng lắm, chỉ có thể tóm được một câu, Tử Khiêm vốn không ưa kiến trúc, càng không thích làm kinh tế chút nào. Cả một đời anh chỉ mơ được làm cảnh sát thôi. Anh thích cái cảm giác phiêu lưu, hồi hp. Điều tra vụ án.
Dưới sự o ép, bắt buc của cha, Tử Khiêm trở thành nhà kinh tế. Là tổng giám đốc một công ty xây dựng tầm cở và là cổ đông của nhiều công ty khác, anh vẫn không ngăn được dòng máu phiêu lưu, trinh thám dạt dào chảy trong người vì.... nói chẳng phải khoe chứ.... giác quan thứ sáu của Tử Khiêm tinh tế và nhạy bén ghê gớm lắm. Bao lần... nhờ nó... công ty anh thắng đậm, lời to.
− Cháu điều tra giúp ta chứ?
Thấy Tử Khiêm im lặng lâu quá, ngỡ anh không đồng ý, ông Thành khẩn khoản:
− Thì cháu cứ xem, nhìn đây là một hợp đồng kinh tế. Cháu muốn ra điều kiện, quyền lợi gì... khó bao nhiêu ta cũng chìu mà.
− Việc này quan trọng với chú vậy sao? - Ngẩng đầu lên Tử Khiêm bắt đầu nghe rạo rực.
Ông Thành nhẹ gật đầu:
− Phải nó quan trọng lắm. Đáng giá cả đời ta, nên... dù có phải đổi cả sự nghiệp này, ta cũng chịu.
− Việc gì mà quan trọng vậy? Tử Khiêm nghe kích động
− Ta muốn điều tra xem ở đâu Minh Đăng có được mặt cẩm thạch này? Có thật là cô ta đã nhặt được nó như đã nói không?
Ông Thành cất giọng khẩn trương trong lúc Tử Khiêm thở phào ra thất vọng:
− Có vậy thôi ư? Vậy mà... cứ tưởng chuyện gì. Chỉ cần hỏi cô ấy là xong chứ gì.
− Ta đã hỏi và Minh Đăng đã trả lời. - Ông lại nhặt mảnh cẩm thạch lên. Nhưng ta... muốn tìm một câu trả lời khác hơn, cháu giúp ta làm sáng tỏ câu chuyện này được chứ?
− Vâng! - Tử Khiêm gật đầu không hào hứng. Anh muốn ông nhờ mình điều tra việc khác cơ. Ly kỳ... hấp dẫn... khó khăn và đầy nguy hiểm.
− Ta cảm ơn cháu thật nhiều. - Trái với vẻ ỉu xìu của anh, ông Thành tươi tỉnh gật đầu hớn hở, ngập đầy niềm tin hy vọng. Và... đâu cũng là lý do... bắt anh quay trở lại đây. Lại gặp Minh Đăng, lại tiếp tục bực mình... Ai bảo anh thày lay khoe mình học điều tra trinh thám làm gì? Mai mốt... có người mất chó, mất mèo... dám cũng đến nhờ anh điều tra quá.