Hồi 81
Từ Ân hòa thượng

Quách-Phù hướng về phía Trình-Anh đưa ra một thế kiếm gọi Ngọc lặng thôi ngân tiễn" môn kiếm thuật này do mẫu thân đem hết tuyệt kỷ kiếm phong ra truyền dạy, do đó kiếm thế ảo diệu phi thường, khi vung ra kình lực của nó chiếm cả một vùng đất rộng bao quanh thân mình như muôn ánh hào quang. Trừ người nào có võ công cao hơn mới tiếp được vài chiêu, rồi rút ra chớ tuyệt nhiên không có chỗ công kích được.
Trình-Anh nhíu mày và suy nghĩ:
- Vị cô nương này, chưa chi đã dùng một thế công quá đáng, tiểu muội ta dù có lỡ lời đắc tội với nàng, thì cũng không đến nỗi phải coi nhau như cường cừu đại địch, không hiểu điều khinh lẽ phải, mà nỡ xuống tay độc sát. Mọi việc cũng tại Hoàng dược Sư dạy cho con cháu những đường kiếm quá sớm.
Quách-Phù đưa ra kiếm phong sắt xoáy vào bụng nàng, Trình-Anh đưa ra một ngón tay vận kình phong chận lại. Lưỡi kiếm đang như vũ bão bỗng bị làn kinh phong cản lại, nên không đâm được vào bụng nàng. Trình-Anh vươn tay ra dùng kình lực đẩy lưỡi kiếm đội ra sau. Cái xuất thủ vừa rồi của Trình-Anh rất quái dị, hơi gió mạnh thổi bạt lưỡi kiếm, kêu vo vo. Kình lực này là một ngón đàn, đẩy rơi cây kiếm của Quách-Phù xuống đất.
Chiêu võ nầy là một ngón trong "Đàn chỉ thần thông" mà Trình-Anh núng thế mới đem ra sử dụng.
Ngón đàn chỉ của Trình-Anh sử dụng ban nẫy, tuy lấy trong "Văn chỉ thần thông", và nàng còn tiếp vào những kình lực kinh hoàng, vì nàng không rõ được đường kiếm của Quách-Phù ra sao cả, nên cả hai đều cẩn thận đề phòng.
Trình-Anh lại nghĩ:
- Lúc nầy chỉ làm hạ kiếm của Quách-Phù thì chưa gọi là thắng được, nếu ta đem "Nhứt chỉ lực" mà họp với "Đàn chỉ thần thông" thì cướp lưới kiếm của Quách-Phù dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như thế, nàng vung ra một ngón "Đàn chỉ thần thông" vào người Quách-Phù, tay trái giơ cao tiếp chưởng, rồi nhảy vài bước chân mặt búng một đá nhằm ngay tay cầm kiếm, đồng thời mặt rút ra ống tiêu ngọc, nhắm ngay huyệt đạo sau lưng Quách-Phù mà điểm.
Quách-Phù bị ba thế của Trình-Anh tấn công một lượt, hễ "Đàn chỉ thần thông" thì bị điểm huyệt, lại bị chiếc đá vào tay. Nàng liền nhảy lùi ra sau, tránh ngọn thần chưởng lợi hại, thì đã bị Trình-Anh dùng hai ngón tay kẹp chặt cây kiếm thâu về. Nàng mắc cỡ nhảy tháo ra ngoài.
Quách-Phù võ công chẳng kém ai, tuy nhiên kinh nghiệm tranh đấu, chỉ giỏi tài háo thắng trong giây lát, để rồi phải thua thiệt với người. Nếu nàng chịu khó để ý trong khi giao đấu thì Lục-vô-Song cũng như Trình-Anh phải kém nàng.
Gia-luật-Tề thấy vậy hỏi:
- Ôi chao! Cô nương chỉ giùm ta phép đoạt kiếm đó.
Trình-Anh lẳng lặng giắt thanh quang tiêu vào lưng, và chuyển người đến, cặp tay Lục-vô-Song dẫn ra ngoài.
Quách-Phù nhặt thanh trường kiếm đưa về phía Trình, Lục:
- Khoan đi đã, chậm lại! Ta muốn bàn một chuyện tốt.
Lục-vô-Song mỉm cười đáp:
- Trở lại bàn...
Trình-Anh không để cho Lục-vô-Song nói hết lời, đẩy nàng phía trước ba thước, rồi cắp tay nàng tiến lên cách xa mười trượng.
Lục-vô-Song rất ức vì chưa được nói hết lời.
Gia-luật-Tề nói:
- Quách cô nương! Tuy Trình cô nương đã hơn một chiến thế, song sự thật theo ta thấy chưa chắc thắng bại về ai.
Quách-Phù cười hận nói:
- Phải đấy! Thế ưng trảo của ta toan đưa ra, song chưa kịp nàng đã thừa hư đánh một chỉ lực, cũng tại ta vô ý không rõ cục diện, chứ chưa hẳn là thua đâu nhé!
Gia-luật-Tề không nói, chỉ kêu một tiếng "Hừm", vì tâm trạng trước cũng như sau, can trường chánh trực, không bao giờ đua bợ ai, nên ông tỏ ra lời chê trách Quách-Phù bị thua thiệt, nói:
- Quách cô nương! Trình tiểu thơ võ công trác tuyệt, sau nầy gặp lại nhau, thì hãy đề phòng cẩn thận, chớ có khinh địch mà thiệt đó.
Quách-Phù là một thiếu nữ tự tôn tự đại, nghe Gia-luật-Tề nhắc đến Trình-Anh, làm cho lòng nàng mờ tối hẳn lại, và tức khí hét lên:
- Gia huynh! Ngươi bảo võ công nó trác tuyệt ư?
Gia-luật-Tề nói:
- Phải đấy! giỏi thật đấy!
Quách-Phù nói như hét vào lỗ tai Gia-luật-Tề:
- Này ông ơi! Tôi chẳng thấy lời nói ông đúng tí nào cả, hãy nói xem ai giỏi dở ra sao?
Nói rồi nàng nhoài mình ra như muốn đi kiếm Trình-Anh và Lục-vô-Song.
Gia-luật-Tề hoảng vía hét to:
- Không phải vậy đâu! Đừng vội vàng, tôi yêu cầu cô đừng khinh địch! Yêu cầu cô lưu ý. Tôi bênh vực cô, chớ có bênh vực nàng đó đâu?
Quách-Phù nghe lời biện luận êm dịu, trong lòng khoan khoái nhoẻn miệng cười.
Gia-luật-Tề nói:
- Chẳng phải tôi bênh vực cô để đoạt lại kiếm sao? Sao cô kỳ vậy?
Quách-Phù quay đầu lại nhìn ông ta mỉm cười và nói:
- Coi người kỳ quái, hì hì... Coi kỳ quá!
Và gương mặt nàng lộ vẻ cười thích chí.
Gia-luật-Tề thấy bầu không khí ôn hòa cũng vui vẻ lại.
Bỗng nghe tiếng hú liên hồi từ đại sảnh vọng ra và hòa với tiếng "leng keng" như tiếng sắt chạm nhau, rầm rầm trong đại sảnh.
Quách-Phù cũng nghe như vậy nên hoảng hốt bảo:
- Gia huynh, mau vào trong xem cớ sự.
Lúc vào đây, Quách-Phù thấy Cửu lão bà lúc nào cũng nói những lời cay đắng, làm cho Quách-Phù !!!3907_81.htm!!! Đã xem 2671827 lần.


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

Truyện Thần Điêu Đại Hiệp Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 64 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 ơi, mà ngươi đã giết thác ông rồi!
Lý- mạc- Thu nghiến răng trèo trẹo và nói:
- Đúng rồi, phải rồi, trên đời này ta đã giết, và giết tất cả, giết luôn lão tăng già. Ta muốn chết lăm, ta muốn chết lăm! Ngươi chẳng cần cứu ta làm gì? Ta chỉ cần ngươi giết chết ta, hãy giết đi! Hãy giết đi!
Sự hành ha ïcủa chất độc quá đau đớn nàng không thể chịu đựng được nữa. Bỗng nhiên đôi vai nàng run lên bần bật và nhăm ngay đầu mũi kiếm của Võ-đôn- Nhu đang cầm chăc lao đầu vào.
Võ-đôn- Nhu thì luôn luôn muốn đâm nàng một vài gươm cho chết để trả thù cho cha mẹ. Bấy giờ thấy nàng lao mình tái vùn vụt nướng vào lưỡi kiếm của chàng, trong lúc bất ý chàng kinh hãi lật đật thâu thanh kiếm đưa thẳng lên trời, làm cho Lý- mạc- Thu đâm đầu vào khoảng không, và không đủ sức gượng lại.
Một tấm thân mềm mại ngã xuống dốc núi, và lăn lông lốc như trái cầu. Với cái trớn nhanh vo âkể, nàng lọt vào biển lửa trập trùng, chỉ kịp thốt lên hai tiếng chết tôi rồi! Toàn thân nàng dẫy dụa trong đống lửa phút chốc rồi im bặt.
Mọi người kinh hãi vì câu chuyện xảy ra ngoài sự tưởng tượng của họ. Cho nên ai nấy chạy ra ngoài gành đá trông xuống, chỉ thấy nàng tung bay như ngọn đuốc, nàng dẫy dụa một lúc rồi tăt thở. Mọi người thấy Lý- mạcThu bị hỏa thiêu mất xác cũng cảm hoài, nhưng việc này không tại ai cả, cũng do nàng tự chiêu kỳ họa mà thôi!
Riêng Tiểu- long- Nữ vì tình đồng đạo, trong lòng bất chợt kêu len một tiếng tuyệt vọng:
- Lý- mạc- Thu! Sư tỉ h y chạy ra! Hãy chạy ra!
Bấy giờ Lý- mạc- Thu đang bị lửa bao vây, trong một tình cảnh tuyệt vọng, khoảnh khăc toàn thân nàng nám đen.
Mọi người nhìn cảnh trạng nầy chẳng nói nên lời. Đột nhiên ánh lửa hồng phát ra giọng ca áo não như vầy:
-Õ... Hỏi người dưới thế tình là vật chi? Cõi đời sanh tử hiệp ly... Trời Nam đất Băc...Tiếng ca đến đây nhỏ dần vàng ng bặt. Tiểu- long- Nữ vịn vai Dương- Qua rưng rưng đôi giòng lệ, thương cảm cho tình sưôn đồng đạo.
Mọi người nhớ lại Xích luyện tiên tử Lý- mạc- Thu trọn đời đãhiều oan nghiệt hôm nay hồn về âm thế, cũng do điều oan nghiệt của mình gây ra.
Cuộc diện tình trường gay go và nhiều trở ngại, lúc thì thông suốt lúc lại nghẹn ngào. Nếu ta cưỡng lại lý trí và tâm linh thì sớm muộn gì cũng bị trầm kha nơi vực thẳm hay biển lửa tập trung. Mọi việc trên đời đều do ta tạo ra cả.
Trình- Anh và Lục- vô- Song bị giết toàn gia, mối thù này không bao giờ họ quên được, khi thấy nàng chết thêthảm, nhưậy là trảđược mối cừu, như cả ai đều có ý không vui.
Hoàng- Dung mở đai bế Quách- Tường ra, và liên tưởng tới Lý- mạc- Thu, con người bình sanh không chuyện ác nào không làm, tuy vậy nàng đãàm được một chuyện lành và đáng mến, là nàng đãia công nuôi nấng Quách Tờng trên mấy tháng. Cũng vì cái ơn này làm cho Hoàng- Dung cám cánh và ái ngại.
Bà đỡ Quách- Tường cho ngồi vào lòng và cầm đôi tay bé tí, hướng vào ngọn lửa lạy mấy lạy đền ơn.
Dương- Qua từ lúc ở Đoạn trường- nhai về đây, thấy thi thể Lý- mạc- Thu nhớ lại thi hài Công- tôn Lục- Ngạc còn để trong gian đại sảnh lại nhìn thấy ngọn lửa từ gian đại sảnh bốc lên, làm chàng hoảng hốt phi thân chạy như gió lốc, chẳng mấy chốc đ đến nơ i thấy đại sảnh đường bốn bên lửa dậy. Chàng nghĩ đến hai người một kẻ ác một kẻ lành, đều tự tử vì tình cả, và ca ûhai có lẽ bị lửa thiêu mất xác, làm cho chàng khổ sở vo âcùng, gào to một tiếng thảm thê.
Lúc bấy giờ lại nghe có tiếng từ trên đỉnh núi hướng đông băc nổi lên tiếng cười sặc sụa theo gió đưa đến, nghe như tiếng cú kêu đêm lạnh, làm nhức óc long tai.
Thanh âm này thực chẳng gần! Tiếng cười này từ xa đưa lại phát ra do một người có nội công thực là thâm hậu cực kỳ.
Dương- Qua buột miệng nói to:
- Đúng là tiếng cười của Cừu- thiên- Xích! Làm sao bà ta chạy lên đỉnh núi cho được? Lạ quá! Lạ quá!
Tiểu- long- Nữ lòng rúng động:
- Theo tôi nghĩ chúng ta hãy chạy lên đỉnh núi, hỏi thăm bà ta cất dấu tuyệt tình đơn nơi đâu?
Dương- Qua cất tiếng cười khổ sở nói:
- Long nhi! Long nhi! Hoàn cảnh hiện tại rất khó, Long nhi! Nghĩ sao mà nói thế?
Hoàng- Dung, Võ- tam- Thông và Châu- tử- Liễu vừa chạy đến đây. Nguyên mọi người cũng muốn giúp Dương- Qua tìm thuốc giải độc, lại nghe lời Tiểu- long- Nữ vừa nói làm cho mọi người suy nghĩ:
- Đến hỏi thăm bà nhăm chẳng có gì bất tiện, thoảng như cầu được linh dược, thì băt ép chàng phải uống, chẳng để cho chàng vì tánh tự ái đi tìm cái chết!
Mọi người đều suy tưởng như vậy! Bỗng nhiên có tiếng nói nổi lên:
- Chúng ta hãy đến xem sao?
Thì thấy cha con Võ- tam- Thông, Gia- luật- Tề, Hoàng- nhan- Bình cất bước chạy nhanh.
Dương- Qua hít vào một luồng không khí và thầm nghĩ:
- Trừ phi Tiểu- long có một phần giải được, và chàng một phần thì lúc ấy vợ chồng mới uống với nhau để cứu mạng.
Trình- Anh đứng bên mọi người, từ nãy giờ không nói gì cả. Bỗng nhiên nàng cất tiếng nói:
- Dương đại ca! Đại ca không nên làm phật ý mọi người đã tử tế! Tôi nghĩ đại ca hãy đến với mọi người!
Trình- Anh bình sanh đối đãi với Dương- Qua rất tử tế và ân hậu lăm.
Dương- Qua rất cảm mến nàng, tuy nhiên đối với nàng Dương- Qua không thể là tình nhân được, vì trái tim chàng đã giao trọn cho Tiểu- long- Nữ. Dương Qua chỉ lấy tấm lòng kính mến và quý trọng mà trảlại tình nàng thôi.
Từ lúc Trình- Anh với Dương- Qua quen nhau, không bao giờ nàng mượn chác hay nhờ cậy Dương- Qua gì cả, nhưng hôm nay nàng chỉ điểm cho chàng mấy lời, trong một hoàn cảnh khó khăn nan giải, do đó Dương- Qua gật đầu tỏ vẻ ưng thuận và nói:

© 2006 - 2024 eTruyen.com