Bây giờ chúng ta lại quay về điền trang của Leoncio ở Campos, đến ngay căn phòng khách mà trước đây Isaura đã ngồi trước dương cầm khe khẽ hát bài ca yêu thích. - Xem này! Cô chẳng có lấy một chút óc thẩm mỹ nào, Rosa ạ. Thật là vô tích sự! Rõ ràng là cô sinh ra không phải để làm việc ở phòng khách. Chỗ của cô là ở dưới nhà bếp kia! - Andre ạ, chớ có xen vào việc của người khác, có ai mượn anh nói đâu? Với lại anh lên đây làm gì? Tốt hơn là hãy quay về chuồng ngựa ngay đi. - Thế ra cô không biết là mấy cái ghế này không phải để ở chỗ này, - Andre vừa nói tiếp vừa nhấc ghế đặt ra chỗ khác. - Cả mấy cái bình này cũng thế. Cô chưa lau mấy tấm gương à? Sao cô lười thế? Hồi Isaura còn ở đây, cái gì cũng được bày biện đẹp mắt. Vào là thấy dễ chịu ngay. - Nếu anh tiếc con ấy đến thế, - Rosa cười nhạt, - thì đi xuống xà lim mà dìu nó ra, nó đang chết mòn ở dưới ấy đấy, và trong xà lim chẳng làm gì có hoa mà bày đâu. - Coi chừng đấy Rosa ạ, có ngày sẽ đến lượt cô thôi. - Không đời nào. Tôi có đi trốn đâu, thưa ngài? - Có ai đưa cô đi trốn đâu mà đi! Tội nghiệp Isaura! Xinh đẹp, dễ thương thế mà bị người ta đối xử như con chó. Cô không thấy thương nó sao, Rosa? - Thương gì cái thứ nó. Cho đáng đời! - Tôi thì tôi sẵn sàng chia xẻ một nửa cực hình để được gần nó. - Dễ lắm Andre ạ, anh chỉ có việc làm như nó. Cứ thử trốn đi mà xem, khắc được vào xà lim thôi. - Nếu biết chắc là được nhốt chung với Isaura, tôi sẽ không do dự lấy một giây. Nhưng cái tệ nhất là nó sẽ vĩnh viễn xa chúng ta. - Nó đi hẳn à? - Rosa hỏi. - Sao lại thế? - Cô sẽ thấy. - Ông chủ bán nó đi à? - Bán là thế nào? Cô điên rồi sao? - Đuổi à? - Cũng không phải. - Trả tự do à? - Càng không phải. - Bí mật gớm nhỉ! Biết gì cứ nói toẹt ra đi nào! - Ô, chẳng có gì bí mật đâu, - Andre đáp. - Có điều là tôi còn nghi lắm. Vả lại cô sẽ nghe người ta nói ngay ở đây thôi. Cô chỉ việc vểnh tai lên mà nghe. Vừa lúc ấy có tiếng chân bước dọc hành lang. - Coi chừng, - Andre nói, - ông chủ đấy. Hai tháng đã trôi qua kể từ khi Leoncio đến Recife bắt Isaura về. Malvina đã hòa giải với chồng. Hôm nay hai người vừa ở thủ đô về trang trại. Mấy người nô lệ và nô tỳ, trong đó có Andre và Rosa, đang đánh bóng sàn gỗ và lau bụi các bàn ghế trong căn phòng khách đã từng chứng kiến bấy nhiêu sự việc đầy kịch tính. Công việc chẳng thiếu, vì trong suốt thời gian Malvina vắng mặt, căn phòng khách bị đóng cửa thường xuyên. Trong hai tháng ấy ông Miguel và Isaura ra sao? Leoncio đã quyết định số phận họ như thế nào? Làm sao Leoncio giảng hòa được với vợ? Thoạt tiên, Leoncio vừa đưa Isaura về đến trang viên đã giam ngay nàng vào xà lim. Đây không phải chỉ là hắn muốn dùng một hình phạt thật nặng đối với người nô tỳ đã dám trốn đi. Leoncio biết rằng chàng thanh niên ở Recife có gan làm bất cứ cách nào để giải phóng người mà chàng yêu. Bên tai hắn vẫn còn văng vẳng những lời cuối cùng của Alvaro nói với Isaura: " Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Em hãy tin vào Chúa và vào tình yêu của anh. " Vốn giàu có và liều lĩnh, Alvaro có đủ phương tiện và đủ quyết tâm để thực hiện những ý đồ của mình ; vậy chàng là một mối đe dọa đáng gờm đối với Leoncio. Cho nên hắn đã cho nhốt Isaura và thi hành những biện pháp đề phòng cần thiết, kể cả việc bắt nô lệ canh phòng ngày đêm, thường xuyên ở trong tình trạng báo động, như quân lính canh gác một pháo đài bị vây. Nói cho đúng ra, bây giờ không phải chỉ có tình yêu thôi thúc Leoncio hành động như vậy. Thêm vào nỗi đam mê của y từ nay có một động cơ khác xen lẫn vào: đó là niềm khao khát được trả thù Isaura và kẻ tình địch của mình, một chí phục thù man dại và hung hãn. Hắn muốn chiếm đoạt thân xác Isaura dù chỉ một lần thôi trước khi nhường nàng lại cho kẻ thù, và chưa chi hắn đã tưởng tượng là sau khi đã làm nhục nàng, hắn sẽ tuyên bố với Alvaro: - Tao thí cho mày đấy, mày đem nó về đi. Tao bán cho mày với giá ba xu đấy. Nó chẳng còn có giá trị gì nữa. Thế là Leoncio lại lao vào tìm cách quyến rũ Isaura, ra sức hứa hẹn đủ điều, van xin nàng hãy hiến thân cho mình dù chỉ một lần. Rồi trước sự cự tuyệt ngoan cố của nàng, ban đầu hắn còn dọa dẫm, sau đó hắn quay ra hành hạ nàng thẳng tay. Thế rồi cuối cùng hắn từ bỏ lối dùng vũ lực, tuy hắn thừa nhẫn tâm để dùng những nhục hình ghê gớm nhất. Vốn đã biết rõ Isaura, hắn biết rằng nàng sẽ kháng cự đến chết mới thôi. Cho nên hắn bới óc nghĩ ra những giải pháp khác để bẻ gãy sự kiêu hãnh của Isaura, ra sức nhạo báng những dự định hào hiệp của Alvaro mà hắn quyết trả thù thật đích đáng. Mặt khác, Leoncio cảm thấy nhất thiết phải giảng hòa với Malvina, không phải vì ăn năn hay vì thương xót nàng, mà chỉ vì thấy làm như vậy là có lợi cho mình. Thế là hắn lên tìm nàng ở thủ đô, nơi nàng vẫn cư trú sau khi rời khỏi điền trang. Dối trá và mưu mẹo chắc chắn là hai thứ vũ khí mà Leoncio sử dụng tài tình nhất. Hắn nhận hết lỗi lầm và tỏ bày lòng hối hận, thề thốt với Malvina là sẽ lấy cách xử sự trong tương lai để xóa sạch kỷ niệm của những lỗi lầm trong quá khứ. Hắn làm ra vẻ ngây thơ thú nhận rằng mình đã mềm yếu trước sức quyến rũ của Isaura: đó chẳng qua là một sự sa ngã nhất thời chẳng còn đ!!!3992_21.htm!!!
Đã xem 81608 lần.
http://eTruyen.com