Chương 5

Đầu óc tôi cứ lởn vởn câu nói cuối cùng của hoàng tử Hamlet.  Thế thì độc dược ơi, hãy làm nhiệm vụ của mi đi thôi.
Đấy, chính đó là cái tôi cần sử dụng, đó chính là việc tôi phải  làm. Của Caesar phải trả lại cho Caesar. Thuốc độc phải trả lại  cho thuốc độc. Bây giờ thì tôi bất cần. Tôi không nghĩ tới hậu họa  cho chính mình. Anh Thế nhắc tôi nhớ rằng nhà này chỉ còn hai  người đàn ông. Con gái tôi đã chết. Thằng Phũ vừa mới chết. Cái  vòng luân hồi khổ ải của dòng họ này có thể chấm dứt từ đây.
Trống vắng khủng khiếp. Dường như chỉ còn lại mình tôi.  Đúng ra là thêm con chó béc giê của thằng Cốc. Sau đám tang  thằng Phũ, tôi tới nhà thằng Cốc để mang con chó đi. Nó không  chịu đi, nó nằm lì ở bên dưới cái bàn thờ để bình tro thằng Cốc. Co  kéo mãi vô ích. Cuối cùng tôi bất chợt hiểu ra rằng phải thắp  hương xin mang bình tro thằng Cốc ra đi. Tôi mang bình tro đi thì  khi ấy con chó mới ngoan ngoãn theo tôi.
Bình tro tôi để trong phòng ngủ, cạnh xưởng vẽ của Thuyền  trưởng. Con chó ở lại cùng tôi. Từ nay chỉ có xưởng vẽ vẫn được  mở cửa cho khách tham quan, còn hai căn phòng riêng thông với  nó thì không được cho thuê nữa. ít ra thì cửa sẽ khóa chừng nào tôi  còn sống.
Thế thì độc dược ơi, hãy làm nhiệm vụ của mi đi thôi.  Độc dược tôi đã có. Độc dược chính cống, không phải thứ  thuốc độc rởm giữa thời buổi hàng rởm và người rởm nhan nhản  khắp nơi, uống thuốc độc tự tử thì một liều thấy ăn ngon miệng,  hai liều thấy rạo rực hứng tình. Thuốc độc của tôi một liều cực  mạnh chỉ bằng cái cúc áo có thể quật ngã tức thì một con trâu  mộng. Mà nó giống một chiếc cúc thật, tôi luôn giữ trong túi quần  để có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Tôi cảm thấy có mối liên quan  giữa con bé tên là Mai Trừng với Yên Thanh. Liều thuốc này nhằm  vào cả hai đứa.
Tôi tra danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Công  ty Trách nhiệm Hữu hạn Hồng Hoang. Một công ty buôn bán máy  vi tính. Giám đốc là ông Quốc Đài. Chẳng biết ông là ông thật hay  chỉ là một gã trai mới nứt mắt ra. Công ty trách nhiệm hữu hạn  mọc lên như nấm. Giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn cũng đội  đất chui lên như rươi. Thời bao cấp, cái chức danh giám đốc giống  như một tước hiệu quý tộc, gia đình họ mạc có quyền tự hào trưng  khoe. Thời ấy, đến anh gác cổng trong biên chế còn có quyền vênh  váo, còn ông chủ thầu công trình xây dựng ngoài biên chế không  phải là không có lúc tủi hổ cụp mặt xuống trước những người có  biên chế. Sang thời kinh tế thị trường, công ty trách nhiệm hữu  hạn là một tín hiệu về sự xuất hiện và trỗi dậy của thành phần  kinh tế tư nhân. Cha lập công ty của cha, mẹ lập công ty của mẹ,  con lập công ty của con. úm ba la, ba ta đều là giám đốc. Một tước  hiệu quý tộc trở thành bình dân và phổ biến. Hễ có tước hiệu ấy là  có quyền buông chữ ký giun dế, đóng dấu để xin kâu ta nhập xe,  nhập thiết bị văn phòng, nhập hàng. Chẳng thiếu những công ty  ma, văn phòng mái tôn trống hoác, giám đốc là một ông vừa mới  thành niên đang vặn cong quyển vi tính cấp tốc và tiếng Anh nhập  môn. Chẳng thiếu những công ty vô trách nhiệm vô hạn bỏ bẵng  khách hàng như đem con bỏ chợ. Chẳng thiếu những công ty chạy  thẳng một mạch theo kiểu bái bai ông bô bà bô con đi di tản.  Nhưng thực sự là trong đám bèo bọt xốp nổi cũng xuất hiện những  cái đầu cao hơn người, những trí tụê được giải phóng, những cỗ xe  tư nhân được bật đèn xanh cho phép tăng tốc vượt lên. Có lẽ anh  Thế tôi thuộc số đó. Anh còn hơn người ở cái chỗ đã từ bỏ chức vụ  trưởng trong biên chế để ra làm giám đốc khách sạn ngoài biên  chế.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ thông tin về công ty  TNHH Hồng Hoang. Nghi nghi hoặc hoặc, chẳng biết giám đốc  Quốc Đài là ông hay là thằng. Việc của tôi không dính gì tới hắn,  nhưng phải vòng qua hắn mới tiếp cận được đứa con gái kia. Tôi  gọi điện ngay cho Quốc Đài, gặp được ngay, gặp giám đốc thời nay  sướng thế. Tôi có kế hoạch trang bị máy vi tính cho cả cơ quan. Tôi  cần sự giới thiệu và cố vấn của ông về mẫu mã thích hợp. A lô, rất  hân hạnh, xin mời ông đến, địa chỉ tin cậy của chúng tôi công ty  TNHH Hồng Hoang. Sặc một mùi quảng cáo trên phương tiện  thông tin đại chúng thô vụng. Giọng nam cao véo von trai lơ như  giọng đĩ đực.
Tôi không vội vàng đến ngay chiều hôm ấy. Tôi hẹn sáng  mai. Khoảng thời gian kéo dài vờn nghịch khi con mèo đã chộp  được một con chuột nhưng chưa vội hóa kiếp cho nó. Tôi cũng  chẳng dại đến văn phòng của hắn. Tôi hẹn một địa điểm trung lập.
Quốc Đài tuổi chừng bốn mươi, tác phong uốn éo điệu đà kéo  lại được vài ba tuổi, tức là thoạt trông hắn có vẻ là người đồng niên  với tôi. Tôi nhẫn nại nghe hắn giới thiệu về các loại máy vi tính.  Nửa chừng, tôi làm như bất chợt nhớ ra bèn hỏi hắn về một cô gái  của công ty này tên là Mai Trừng, tôi có lần tình cờ gặp cô ta và  được giới thiệu về công ty Hồng Hoang.
- Mai Trừng đã xin nghỉ việc, thưa ông. Thật đáng tiếc.  Hắn nói thật đáng tiếc mà lại thở phào nhẹ nhõm. Tôi cảm  nhận tức thì cái thở phào đầy uẩn khúc. Tôi dẫn hắn đi lạc lối  ngay bằng cách quay trở về chuyện sẽ ký một hợp đồng mua máy  tính của hắn. Hắn xin biếu tôi chừng mười phần trăm tổng giá trị  hợp đồng và sẵn sàng viết cho một cái hóa đơn khác mà số tiền cơ  quan tôi phải chi phí sẽ tăng thêm chừng mười phần trăm nữa.  Như vậy là ăn cả hai mang tôi sẽ xơi hai mươi phần trăm. Tôi làm  ra vẻ không thèm đếm xỉa đến hai mươi phần trăm còm cõi, mà lại  hỏi hắn về địa chỉ của Mai Trừng. Hắn sốt sắng đọc cho tôi địa chỉ  một bà Miên nào đó là bác của Mai Trừng. Hắn giải thích là Mai  Trừng sống với bà bác duy nhất này.
- Nhưng vì sao ông lại quan tâm đến Mai Trừng? Nếu là một  hợp đồng khác thì ông có thể chuyển sang cho tôi.
- Cô ta nợ tôi một khoản nợ khó trả.
Tôi nói đầy ngụ ý. Quốc Đài đờ người ra. Hắn bắt đầu cảm  thấy một điều gì đó khác thường.
- Nếu là nợ nần về tài chính, tôi tin cô ta sẽ thanh toán đàng  hoàng cho ông. Nhưng nếu là nợ nần những thứ khác thì tôi  khuyên ông hãy tránh cho xa. Cô ta là một con người nguy hiểm.
Tôi tin cô ta là một kẻ nguy hiểm từ trước khi quyết định trừ  khử. Bằng cớ là cái chết của ba thằng cháu. Nhưng tôi không phun  ra một lời nào. Cứ tự cái con vẹt kia tuôn ra hết. Hắn kể cho tôi  nghe câu chuyện của chính hắn với Mai Trừng, như một món quà  tặng thêm cho khách hàng, bên cạnh khoản hai mươi phần trăm  ăn hai mang hắn bày vẽ cho tôi.

*

Quốc Đài nhận Mai Trừng làm thư ký riêng cách đây hai  năm. Trong số tám cô gái đến dự tuyển thư ký, hắn chấm ngay  Mai Trừng. Cô gái có vẻ đẹp lồ lộ trên đôi mắt, cái mũi, cặp môi,  trên cả dáng người mà không một trang phục xoàng xĩnh nào có  thể che giấu được. Vẻ đẹp ấy khiến phụ nữ hoàn toàn tuyệt vọng,  tự trong thâm tâm phải tuyên bố tụt hậu. Vẻ đẹp ấy hút đàn ông  vào, khiến những đấng mày râu nghiêm túc nhất cũng phải nổi  lòng dục ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Toàn bộ đám nhân viên của  công ty, từ một nhà khoa học về hưu đi làm hợp đồng cho đến gã  chạy giấy mười tám tuổi đều mắt tròn mắt dẹt kiếm cớ lượn tròn  quanh bàn làm việc của Mai Trừng. Gã trai mười tám thì ốm  tương tư, sầu não mà gầy rộc đi sau một tháng trời. Nhưng rồi tất  cả bọn đều len lét lảng đi khi cảm thấy mỹ nhân thuộc quyền sở  hữu của giám đốc. Quốc Đài hay kiếm cớ gọi Mai Trừng vào văn  phòng riêng, kiếm cớ để cầm tay, để chạm vai, để hôn phớt lên tóc  cô. Có lần hắn đã ôm được ngang lưng Mai Trừng. Lần nào Mai  Trừng cũng khôn khéo lánh được. Lần nào cô cũng bật lên một câu  nói đầy xót thương. Xin giám đốc đừng làm thế, nguy hiểm lắm.  Điều hắn không hiểu nổi là cái giọng xót thương kia. Cứ như thể  chuyện ấy sẽ gây nguy hiểm cho chính hắn. Mà đã không hiểu  được thì người ta cứ hùng hục lao theo dục vọng của mình. Một lần  trong phòng giám đốc, hắn đã đứng đối diện với Mai Trừng, đã  vòng được hai tay ngang người cô. Vòng tay như một con trăn siết  chặt lại. Đột ngột một cơn lạnh buốt chạy từ phía đốt xương cụt  dọc lên sống lưng rồi đâm nhói lên đầu. Hắn rùng mình dữ dội.  Con trăn nới lỏng vòng quấn. Hắn hơi hoang mang vì chưa bao giờ  trục trặc cơ quan sinh dục và hoạt động ái tình như vậy. Hắn rã  rời buông cho Mai Trừng đi ra. Hắn thầm tiếc rẻ. Hắn thầm tự an  ủi cơm không ăn gạo còn đó.
Mãi về sau này, khi mọi chuyện đã rõ ràng, vợ hắn mới kể cho hắn biết rằng đã nhiều lần thị tìm cách đi đánh ghen Mai  Trừng mà không thành công. Mọi chuyện đã đến tai thị. Thư ký  mới của giám đốc là một cô gái đẹp mê hồn. Giám đốc suốt ngày  lượn lờ, vờn vã, rập rình quanh thư ký. Thị đã nhiều lần nhìn thấy  cô thư ký ấy. Thêm một lần nhìn là thêm một lần thất vọng sâu  sắc cho dung nhan của mình, cho dung nhan của toàn bộ đàn bà  nói chung. Đó là thứ nhan sắc chỉ kích thích ở đám người cùng giới ý muốn hủy hoại, giống như lũ người đang sục dưới bùn chỉ muốn  ném bùn vào một kẻ áo trắng đứng trên bờ. Thị có lần gọi điện đến  phòng thư ký thì mãi mới có người trả lời rằng thư ký đang trao  đổi công việc với giám đốc. Gọi vào phòng giám đốc thì chẳng có  ma nào trả lời. Nỗi ghen tuông cắn rứt thị, thành ác mộng ám ảnh  thị, tiêu hao sinh lực thị. Sau nửa năm trời thị trở nên vật vờ, rộc  rệch như một xác chết. Chỉ còn có cách thoát khỏi tình trạng thảm  hại này là đi đánh ghen. Thị tâm niệm như thế. Thị tin như thế.
Lần ấy thị mang theo một lưỡi dao cạo, thị nhớ là đã bỏ lưỡi  dao cạo vào chiếc ví da, vậy mà rốt cục nó lại nằm trong túi quần  thị. Khi thị tới văn phòng công ty thì lưỡi dao cạo đã cứa một  đường vào cái chỗ khá là tế nhị và làm rách cả chiếc quần. Các cô  nhân viên phải xúm vào bông băng sát trùng cho thị. Lần khác thị  xin được từ phòng thí nghiệm một lọ nhỏ axít sunphuric nồng độ  cao. Thị cũng cho vào ví da bên hông. Vừa mới ra khỏi phòng thí  nghiệm thì có tiếng nổ bục trong ví. Thị hoảng hồn quẳng cái ví ra  xa. Cả cái ví, cả hộp trang điểm, cả tiền bạc trong đó đều rách  quăn queo xoắn vặn ngay trước mắt thị.
Nhưng khi ấy Quốc Đài không hay biết gì cả. Hắn tổ chức  một chuyến đi gặp bạn hàng ở một tỉnh miền núi. Coi như một  chuyến nghỉ mát giữa mùa hè nóng bức, cơ hội thuận lợi để chiếm  đoạt dứt điểm người đẹp. Hai người ở hai phòng liền nhau trong  khách sạn. Đêm, có tiếng gõ cửa phòng hắn. Hắn mở cửa, rồi gạt  vội cô gái làm tiền đang lăn xả vào bắt khách. Rốt cuộc, hắn phải  đưa tặng một món tiền để tống khứ cô ta đi. Rừng rực ham muốn,  hắn sang phòng Mai Trừng, lấy cớ bàn việc đột xuất. Chẳng nói  chẳng rằng hắn ôm ghì lấy Mai Trừng và cả hai đổ xuống giường.  Thình lình hắn thấy lạnh buốt ở chỗ ấy, như thể công cụ của hắn  bỗng biến thành một khối đá lạnh. Chỉ trong một thoáng chốc tê  dại, dục vọng thoát ra bay biến khỏi người hắn. Hắn ôm chỗ đau  lăn lộn co quắp trên giường chừng vài phút thì khỏi. Vừa mới lạnh  đấy mà bây giờ người đầm đìa mồ hôi.
Mai Trừng ngồi bên chứng kiến hắn trong cơn đau co rút cả  người, mà không biết làm gì để cứu vãn. Cô đưa cho hắn chiếc  khăn để lau mồ hôi.
- Em xin lỗi. Em không có cách gì giúp anh được.  Cô nói, ái ngại và hối lỗi.
Hắn lại hiểu theo nghĩa là cô không phản đối, cô sẵn sàng  giúp đỡ, nhưng lỗi là hắn bị trục trặc gì đó ở cái công cụ sung mãn  chưa bao giờ bị trục trặc với những người đàn bà khác. Hắn cảm  thấy xấu hổ ê chề cho mình. Hắn ngồi dậy, ngồi cạnh cô như ngồi  cạnh một người bạn trai. Cô cũng xích lại ngồi cạnh hắn như ngồi  với một người bạn gái. Rồi cô bảo:
- Em muốn được yên ổn làm ăn lâu dài ở công ty của anh. Em  xin tiết lộ một điều chưa hề nói cho ai biết: Hễ có ai định làm điều  xấu cho em thì người ấy gặp ngay tai nạn. Nhiều khi tai nạn rất  khủng khiếp.
Quốc Đài hiểu ra rất nhanh. Ngay sau đó, hắn trở về phòng,  hắn gặp một cô làm tiền ở hành lang và đồng ý để cho cô ta cùng  vào phòng. Mọi chuyện diễn ra bình thường. Có nghĩa là hắn  không bị hỏng hóc một bộ phận nào hết. Có nghĩa là Mai Trừng đã  cho hắn biết một sự thực. Nhưng khốn cho thân hắn. Cô ta cứ xinh  đẹp hơn người, hấp dẫn hơn người. Cô ta cứ ngày ngày hiện diện  trước mặt hắn, buồn rầu hoặc mỉm cười với hắn. Hắn phải gồng  mình lên, hắn phải vận hết lý trí để ghìm cái con ngựa chỉ chực  tuột dây cương trong người hắn. Hắn vẫn còn nhớ những cơn đau  buốt chạy dọc sống lưng, vẫn nhớ cái khối đá lạnh buốt tê tái giữa  hai chân.
Vợ hắn không thể nào biết chuyện đó. Vợ chồng hắn hoàn  toàn độc lập với nhau mà vờn vã xung quanh Mai Trừng. Thị  không nghĩ đến chuyện rạch mặt hay vẩy axít nữa. Thị muốn đe  dọa, muốn khủng bố tinh thần cô thư ký. Sau vụ khủng bố, cô ta  chỉ còn cách ngậm miệng đưa đơn xin thôi việc rồi cuốn gói. Thị gọi  điện thoại nhằm lúc Quốc Đài không có mặt ở công ty. Anh Đài  đang ở nhà riêng đây, anh ấy nhắn em đến ngay nhận tài liệu để  chuyển đi, em đến ngay nhé.
Mai Trừng đến thì chỉ có một mình thị ở nhà. Thị đưa cô gái  vào phòng khách. Thị cầm cái bình xịt hơi mê của Mỹ xịt vào mặt  cô. Mai Trừng lăn ra bất tỉnh.
Mai Trừng tỉnh lại để thấy mình đã bị trói chặt chân tay, ở  trong tư thế ngồi tựa lưng vào tường. Mụ đàn bà ghen tuông đang  cầm một con dao nhọn lưỡi mỏng dính. Thị quét quét lưỡi dao lên  mặt Mai Trừng như một tay thợ cạo mới học nghề, may mà chưa  sơ sẩy một đường cạo. Thị hỏi chúng mày đã ăn nằm với nhau mấy  lần rồi. Cố nhớ xem chính xác là mấy lần. Mấy lần trong văn phòng giám đốc, mấy lần đi thuê khách sạn, mấy lần mượn nhà  người quen. Có phải lần nào nó cũng thọc một cái vào hông cho  mày cười rũ ra rồi mới hành sự hay không... Thị cứ lảm nhảm  trong một cơn mê mẩn tâm thần. Rồi thị bảo thị sẽ rạch một nhát  kỉ niệm lên mặt để cho cô gái nhớ đời. Thị đưa con dao lại gần mắt,  ngắm nghía săm soi, khen con dao tốt. Sau đó thị mới từ từ dí con  dao lại gần mặt cô gái.
Con dao đập xuống nền gạch hoa đánh choang một cái. Mụ  đàn bà nấc lên, ngã vật ra, tay trái ôm lấy cái tay phải đã cứng đờ  như khúc củi. Hóa ra con dao vẫn cắm chặt trong cái bàn tay co  quắp như đã thành đá. Mụ đàn bà rền rĩ vì đau đớn. Mụ lăn lộn  kêu trời. Mụ quằn quại run giật như lên cơn động kinh. Mụ khấn  gào rằng mụ biết mình có tội, xin trời đất hãy động lòng tha thứ.  Mụ sẽ ăn chay ngủ chay để sám hối.
Không ai có thể làm gì được. Cánh tay mụ vẫn cứng đờ đau  đớn. Mai Trừng vẫn đang bị trói chặt. Giữa lúc ấy thì Quốc Đài về.  Bấm chuông mãi không được, hắn phải leo cửa sau để vào nhà.  Hắn kinh hoàng thấy Mai Trừng bị trói một bên, còn ngay bên  cạnh là mụ vợ đang lăn lóc giẫy giụa. Con dao cũng hóa đá trong  bàn tay hóa đá. Hắn hiểu ra ngay cách giải thoát cho vợ. Hắn lao  đến cởi trói cho Mai Trừng trước, miệng cầu xin xá tội thay vợ.  Dây trói vừa cởi ra hết thì mụ vợ ngồi dậy được. Hắn rút nốt con  dao ra khỏi tay mụ, thì cả cánh tay mụ bỗng chốc mềm ra, co duỗi  được. Lát sau thì cánh tay hết đau.
Thoát nạn, mụ vợ Quốc Đài sụp xuống khóc hu hu. Chị xin  lạy sống em, chị biết tội của chị rồi, ác giả ác báo, từ nay chị không  dám làm gì xấu cho em nữa, em hãy rộng lòng tha thứ.
Phút sám hối bao giờ cũng thiêng liêng, nhưng chỉ là những  khoảnh khắc. Mà đời người thì dằng dặc ngổn ngang mọi điều mọi  sự. Quốc Đài vẫn phải ra sức kiềm chế lòng dục để không nhảy bổ  vào Mai Trừng. Vợ hắn cũng phải ra sức kìm hãm lòng ghen để  không tìm cách ám hại cô gái. Cả hai từng có ý nghĩ đuổi việc cô  ta. Nhưng sau bằng ấy chuyện, ai mà dám làm ác với Mai Trừng  nữa. Mới tuần trước, sau khi đi công tác ở Sài Gòn về, cô ta đến  xin nghỉ việc. Hỏi cô ta sẽ chuyển đi đâu thì Mai Trừng không nói.  Dù có hơi tiếc rẻ, Quốc Đài cũng thấy nhẹ cả người. Mụ vợ hắn thì  mừng rơn. Mụ thắp hương tạ ơn vì từ nay không còn phải kiềm  chế, không phải ăn chay, không phải thấp thỏm sợ hãi.
Cô gái ấy chính là do trời đất sinh ra để đi trừng phạt cõi  người đầy tội lỗi.