Sáng chủ nhật, bầu trời thật đẹp và quang đãng. Kỳ Anh mộ tmình thơ thẩn trong vườn hoa nhỏ trước sân nhà mình. Nhưng sự có mặt của cô lúc này không phải để ngắm hoa hay chăm sóc cho hoa. Cô bước đi nhẹ tênh như kẻ mộng du không chủ đích, với gương mặt trầm mặc và ánh mắt u buồn nặng trĩu. Đàn chim nhỏ cứ quấn quýt bên cô, chúng đang há những cái mỏ xinh xắn kêu chí chóe, có lẽ chúng đang chờ cô đùa giỡn như mọi khi. Nhưng không, cô vẫn thờ ơ với tất cả. Đám chim nhỏ im bặt rồi nhìn nhau, rồi giận dỗi bay vút đi trước đôi mắt vô hồn của cô.
Đứng khuất sau một góc vườn nãy giờ, bà xuân không bỏ sót một thái độ của cô. Bà vô cùng lo lắng. Khôn gphải duy nhất hôm nay, mà đã rất nhiều ngày rồi, bà bắt gặp con gái bà như vậy. BÀ còn phát hiện ra mỗi khi Kỳ Anh ở bên bà, từng nụ cười lời nói đều là giả tạo. Có lúc bà muốn hỏi, nhưng bà thừa biết rằng con gái bà có điều gì cần nói là không cần ai hỏi. Và ngược lại, những gì cô không muốn thì dù có cạy miệng cũng bằng thừa. Bà vô cùng hoang mang lo lắng, không hiểu lý do vì sao từ một cô gái trẻ trung yêu đời lại thay đổi đến thế. Đôi mắt bà như đang nhớ về một cõi xa xăm. Bỗng bà giật thót người. Một nỗi lo mơ hồ vừa xuất hiện trong bà. Không. Kỳ Anh con gái bà nhất định sẽ hạnh phúc.
Rời chỗ đứng, bà nhẹ bước đến bên Kỳ Anh và khẽ gọi:
− Kỳ Anh!
−...
− Kỳ Anh!
Vẫn không có tiếng trả lời. Bà đến vịn nhẹ vào vai con
− Kỳ Anh!
Kỳ Anh hốt hoảng giật mình quay lại, nhưng đột ngột cô quay đi. Vừa lúc đó, bà Xuân cũng kịp nhận ra trên đôi mắt cô có nhiều giọt lệ vừa rớt xuống. Bà lo lắng hỏi:
− Kỳ Anh! Con khóc đấy ư?
Kỳ Anh cố quệt nhanh nước mắt và chối lia lịa, nhưng vẫn không nhìn mẹ:
− Dạ, không. Con không có khóc đâu mẹ à.
− Nhưng rõ ràng mẹ vừa thấy mắt con ướt.
− Da.... dạ, khôn gphải, tại vì con... con sơ ý làm trúng mắt thôi mà, con không sao đâu.
Bà Xuân nén tiếng thở dài:
− Kỳ Anh này! Có phải con dang có một tâm sự gì không?
Nghe mẹ hỏi thế, cô quay lại và cố cười thật tươi để mẹ an lòng:
− Làm gì có hở mẹ, mẹ chỉ hay nghĩ đâu đâu không hà.
− Nhưng mẹ thấy con lạ lắm và còn ốm đi nhiều nữa.
− Mẹ! Chẳng lẽ mẹ đã quên là mẹ thường hay nói, những thiếu nữ tính tình thường hay thay đổi bất chợt sao. Còn ốm à? Đấy là do con giữ eo đấy. Mốt bây giờ đấy mẹ ạ.
Không thể cãi lý được với con gái, bà chợt hỏi:
− À pah3i! Con và Hào đến đâu rồi, sao lâu quá mẹ không thấy nó đến chơi vậy?
Nhắc đến Hào, trái tim cô lại đau buốt. Cô chỉ muốn ôm mẹ khóc ngất để được mẹ che chở. Nhưng cô không thể làm được, đành nuốt nỗi đau đớn vào lòng và nói dối:
− Dạ, ảnh bận lắm mẹ ạ. Viện của ảnh vừa nhận một đề tài quan trọng, cho nên phải nghiên cứu rất kỹ không co thời gian rảnh rỗi.
− Thế à? vậy mà mẹ cứ ngỡ hai đứa đang giận nhau.
− Mẹ lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.
Giải thích của Kỳ Anh làm cho bà Xuân tạm an tâm. Bà cởi mở nói:
− Nghe các con bảo sẽ đưa mẹ của Hào đến, mẹ cũng nôn nao lắm. Mẹ muốn sớm chứng kiến hai con thành gia thất.
Mẹ Ơi! Con thật có lỗi với mẹ, con thật bất hiếu, sẽ không có ngày đó xẳy ra đâu mẹ Ơi. Cô gào lên trong cổ họng, chứng bệnh quái ác đã làm tắt ngúm mọi ước mơ của cô. Nhưng vì sợ mẹ nghi ngờ nên cô cố gắng nở nụ cười:
− Rồi ngày đó sẽ tới thôi mẹ à.
Nhìn con gái vui vẻ, bà cũng vui lây. Chợt bà lên tiếng:
− À phải! Mẹ có bà bạn bị bệnh, mẹ định đi thăm một lát. Kỳ Anh à! Con coi nhà nhé. Mẹ đi một lát sẽ về ngay.
− Hay là để con đưa mẹ đi nhé.
Bà cười nhẹ vuốt tóc con gái:
− Không cần đâu, mẹ đi một mình được rồi. Thôi, mẹ đi đây.
− Cẩn thận nha me.
Mẹ đi rồi, cô thấy thật nhẹ nhõm vì ít ra cô không cần đóng kịch trước mặt bà. Cô muốn được một mình yên tĩnh để gặm nhấm nỗi đau của mình. Cô ngồi thừ xuống một ghế đá và nhớ về Hào. Đã lâu lắm rồi, kể từ sau ngày ấy không gặp lại anh nữa, cô biết anh rất hận cô. Xa anh, cô càn gyêu anh hơn. Có lúc nhớ anh, cô mu6ón phát cuồng. Có hôm đi làm về, cô đã cho xe chạy thẳng đến nơi anh làm việc, với ý muốn được ngắm nhìn anh một lần cho thỏa mãn. Nhưng cô biết nếu gặp lại anh, cô sẽ không đủ can đảm để xa anh thêm một lần nữa. Thôi thì định số đã an bài, cô đã không có cơ hội làm vợ anh. Nhưng Hào ơi! Em yêu anh vô cùng. Em yêu anh cho đến hết cuộc đời này. Nước mắt tràn mi, cô nghe môi mình mặn đắng. Nỗi cô độc đang vây kín lấy tâm hồn cô.
King khôngong... kin khôngong
Ai lại tìm cô trong lúc này chứ. Không, cô không muốn tiếp khách. Nhưng đã muộn rồi, cô chưa kịp lánh mặt thì bên ngoài cửa, bà Bình đã phát hiện ra cô. Bà hấp tấp gọi:
− Kỳ Anh! Kỳ Anh!
Cô không thể ngồi im mãi được. Lau khô dòng lệ, cô bước ra với những bước chân nặng nề. Nhìn ánh mắt của bà Bình, cô e dè:
− Cháu chào bác
− Kỳ Anh! Cũng may có cháu ở nhà.
− Bác tình cháu có chuyẹn chi không ạ?
đôi mắt bà Bình khẩn cầu:
−c vẫn nghĩ về những lời nói của Mỹ Quân. Vừa ăn nhưng nàng cứ len lén nhìn mẹ, như muốn hỏi một điều gì đó nhưng tỏ ra ái ngại. Điều đó không lọt qua được đôi mắt thông minh của bà Kỳ Xuân. Định hỏi con gái nhưng bà lại nghĩ: Ít có điều gì Kỳ Anh giấu bà, nhất định nó sẽ hỏi khi cần thiết. Và không để bà chờ lâu nàng đã rụt rè lên tiếng:
− Mẹ Ơi!
− Có chuyện gì thế?
− Me.... con... Thôi, không có gì.
Bà Kỳ Xuân phải cố nén tiếng cười trước thái độ của con gái. Nhưng cũng vẫn ngầm quan sát thái độ của con.
Một lát sau, Kỳ Anh lại lên tiếng:
− Mẹ Ơi! Con hỏi mẹ cái này nhé.
− Thì mẹ vẫn đang chờ câu hỏi của con đây.
− Ợ.. mẹ thấy con có chồng được chưa?
Câu hỏi làm cho bà Kỳ Xuân vô cùng thú vị. Vậy mà bấy lâu nay bà cứ nghĩ rằng, Kỳ Anh còn nhỏ nên chưa bao giờ bà nghĩ đến. Không trả lời con gái, mà bà chồm về phía con, mỉm cười rồi thì thầm:
− Có phải là con đã có người yêu rồi không?
Câu hỏi của mẹ là Kỳ Anh ngượng đỏ mặt, nàng chối lia lịa:
− Không có, không có.
− Thế tại sao con lại hỏi mẹ như thế?
Câu hỏi làm nàng thấy lúng túng:
− Dạ, tại vì... bởi... vui miệng con hỏi chơi như vậy thôi mà, chứ có ma nào thương con. Vả lại, con cũng chẳng thèm.
Nhìn ngắm con gái khá lâu, vẻ hài lòng, bà Kỳ Xuân gật gù:
− Mẹ quên mất, con đã 26 tuổi rồi, con đẹp lắm, thế mà mẹ cứ ngỡ con chỉ mới trăng tròn. Kỳ Anh! Nếu có người yêu hãy nói cho mẹ biết đi.
− Con đã bảo là không có mà, mẹ kỳ quá hà.
− Thôi được, mẹ tin con. Nhưng mẹ nghĩ có khối đứa con trai đang ngất ngây vì con gái mẹ, phải không? Hãy cứ mạnh dạn lên, yêu bằng cả trái tim của mình, mẹ hy vọng hạnh phúc sẽ đến với con thật trọn vẹn.
− Mẹ!
− Còn một điều này nữa. Đứa nào lấy con nó sẽ thật có phước.
Mẹ nàng là thế đấy, rất tin tưởng ở con gái. Những việc gì nàng làm luôn được bà ở phía sau ủng hộ.
Nhìn mẹ, nàng cười rồi hỏi:
− Mẹ Ơi! Ngày xưa mẹ yêu và lấy ba con như thế nào hở mẹ?
Gương mặt bà đang vui thoáng tối sầm, rồi nhanh chóng cười nói:
− Thì cũng như các con vậy, quen nhau rồi yêu nhau, đến nỗi không cần luyến tiếc điều gì. Nhưng có điều, ngày xưa mẹ yêu khá sớm, nên mới hai mươi tuổi, mẹ đã làm một bà mẹ trẻ của con. Đôi lúc nghĩ lại, mẹ thấy...
− Thấy thế nào hở mẹ?
Bà Kỳ Xuân như bị cắt đứt khỏi dòng suy tư nào đó, bà bối rối nói:
− À! Thấy cũng vui vui, và thật hạnh phúc khi có đứa con gái xinh đẹp và ngoan hiền như con.
− Chỉ tội ba con mất quá sớm, để lại mẹ có một mình.
Bà Kỳ Xuân nén tiếng thở dài:
− Chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại con ạ. Ba con ra đi, để lại cho mẹ một tài sản vô giá là con, làm mẹ thấy đủ rồi. Mẹ vui lắm. Giờ mẹ chỉ mong sao sớm thấy con tìm được tấm chồng đàng hoàng là mẹ mãn nguyện rồi.
− Thôi mà mẹ, mè đừng nhắc đến chuyện ấy nữa mà, con ngượng lắm.
Lời nói của con gái làm bà phì cười, rồi trở nên trầm tự Dường như trí não bà đang đi trở ngược dòng thời gian.
Hào và Kỳ Anh ào vào căn phòng trọ của Quân như một cơn lốc. ho vô cùng bang hoàng trước tấm than của bạn mình. Nếu không được báo trước, chưa chắc gì họ đã nhận ra người đang ngồi trước mặt mình chính là Quân. Mặt mũi Quân bầm tím, sưng vù, tay chân thì ôi thôi, không biết là bao nhiêu vết thương. Sau phút bang hoàng, Kỳ Anh ôm chầm lấy Quân khóc ngất:
− Trời ơi! Tại sao mày ra nông nỗi này?
Quân nhăn nhó vì bị Kỳ Anh làm đau. Thấy thế, Hào đỡ Kỳ Anh lên và nói:
− Kỳ Anh! Đừng làm thế em. Em đã làm cho Quân đau rồi kìa.
Hốt hoảng, Kỳ Anh rời bạn và nói lia lịa:
− Xin lỗi. Tao xin lỗi, để tao và Hào đưa mày đi bệnh viện nhé. Mày bị thương nhiều chỗ quá.
Quân buông lời vẻ chán chường:
− Không cần đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da có gì quan trọng đâu.
− Nhưng chúng đã sưng vù lên kìa.
− Tao đã bảo là không sao, hãy để cho tao yên mà.
Biết không thuyết phục được bạn, Kỳ Anh lau khô nước mắt, quay sang nói với Hào:
− Gia Hào! Anh ra ngoài mua giúp một ít thuốc giảm đau và giảm sưng cho Quân hộ em nhé. À! Phải nhớ mua them một ít thức ăn luôn nha.
− Anh sẽ đi ngay.
Chờ cho Hào đi rồi, Kỳ Anh chạy đi lấy khăn nhúng nước nóng rồi đến bên Quân, cẩn thận chườm nhẹ những vết thương mà thấy lòng đau xé. Nước mắt tuôn rơi, giọng cô uất nghẹn:
− Ai lại quá tàn nhẫn, đi hành hạ mày thế này hả Quân?
Quân nằm yên nhìn lên trần nhà với đôi mắt ráo hoảnh
Quân cười chua chat:
− Mày nói đúng. Đi đêm có ngày gặp ma, hôm nay tao đã gặp rồi. Thật là khủng khiếp
− Chẳng lẽ một mình bà ấy đánh mày đến như vầy sao?
− Không. Gần như họ kéo đến đây hết cả dòng họ.
− Trời ơi! Họ độc ác quá.
Quân lắc đầu:
− Ai biểu mình léng phéng với chồng người ta làm chị Cũng may họ còn nhân đạo, chừa lại cho tao cái mạng sống. Nếu không.
− À phải! thế còn ông ấy thì sao? Không che chở cho mày à?
Quân cười nhạt vẻ mỉa mai:
− Không
Nhìn Kỳ Anh có vẻ như bị hụt hẫng, Quân nói them:
− Nhưng có lẽ Hào của mày thì ngoại lê.
− Vâng. Tao cũng nghĩ như thế.
Kỳ Anh ngồi nghĩ ngợi khá lâu rồi đề nghị:
− Mấy giờ tao tính vầy, chuyện gì đã xãy ra thì mày hãy cố quên đi và hãy rũ bỏ tất cả. Về nhà tao, sống với tao và mẹ. Tao sẽ tìm cho mày một việc làm ổn định lương thiện. Hãy làm lại từ đầu nhé. Nhất định hạnh phúc không quay lưng với mày đâu.
− Cảm ơn mày. Tao rất hiểu tấm lòng của mày. Nhưng hãy để tao suy ngh4i lại đã. Tao chỉ sợ mình làm bẩn danh dự nhà mày.
− Sao hôm nay mày cường điệu thế? Hãy về với tao nhé?
− Chuyện đó để bàn sau đi. Bây gìờ tao buồn ngủ lắm, cho tao ngủ một chút nhé.
− À, được. Mày ngủ đi. Một giấc ngủ say sẽ làm mày tỉnh táo hơn đấy.
Quân khép nhẹ đôi mi chẳng mấy chốc hơi thở cô đã đều đều.
− Đây anh đã mang thuốc về đây.
− Suỵt! Anh đừng ồn Quân vừa mới ngủ đấy.
− Sao nhanh vậy? cô ấy chưa uống thuốc mà.
Kỳ Anh nắm tay người yêu kéo ra sau nhà
− Bị đòn đau chắc mệt lắm, hãy để cho nó ngủ một chút đi anh. Hy vọng thức dậy, nó sẽ khỏe hơn.
Hào thắc mắc:
− Nhưng ai đã đánh Quân ra nông nỗi thế em?
Vì không muốn người yêu biết chuyện không mấy tốt đẹp của bạn mình, nên cô đành nói dối:
− Có lẽ người ta đánh lầm người.
− Thế tại sao chúng ta không báo công an?
− Họ đã chạy mất cả rồi. Vả lại, Quân không muốn làm lớn chuyện.
Thái độ Hào đầy bức xúc:
− Họ thật là tàn ác. Chỉ tội nghiệp cho Quân vô cớ lãnh đủ.
Không muốn nói chuyện này nữa, nên Kỳ Anh đã lảng sang chuyện khác
− Gia Hào này! Mẹ anh bệnh đã khỏi chưa vậy?
− Cám ơn em đã quan tâm, mẹ đã khỏi rồi. Nhưn glúc nào mẹ cũng bảo anh đưa em tới ca?
− Em… em…
− Chúng ta đã nói đến chuyện đám cưới rồi mà em cứ rụt rè mãi. Em có muốn anh giận em không?
− Thôi được rồi. Hãy để cho em chăm sóc Quân. Bao giờ nó khỏe, em sẽ đến, có được không?
Mừng rỡ, Hào ôm lấy người yêu và hôn mạnh lên má cô, làm cô đỏ mặt khẽ la lên:
− Anh ẩu quá đi, lỡ Quân thấy thì sao?
Tiếng Hào vẫn âu yếm:
− Thấy thì thấy chứ có sao đâu, người yêu anh thì anh cứ hôn hà. Mà nè, chăm sóc cho Quân, nhưng em cũng phải quan tâm đến bản thân mình nhé.
Anh kéo Kỳ Anh vào lòng mình, siết nhẹ rồi tiếp:
− Anh yêu em nhấ trên đời này. Nếu thấy em không được khỏe, anh sẽ đau lòng lắm, em biết không?
Kỳ Anh nhéo nhẹ má anh:
− Biết rồi, biết rồi. Anh cũng vậy nhé. Em nghe anh nói lúc này có rất nhiều tài liệu phải nghiên cứu. Anh không được thức đêm nhiều đấy nghe chưa.
Những lời nói dặn dò, quan tâm ngọt ngào và thái độ âu yếm của đôi tình nhân không lọt khỏi đôi tai và mắt của Quân, bởi vì nãy giờ cô chỉ giả vờ ngủ. Nằm cô độc một mình với t hân xác bầm dập, cô thấy mình cô đơn khủng khiếp. Những lời nói ngọt ngào của họ đã làm trái tim cô nhói buốt. Cô căm ghét cảnh tình tứ đó. Cô tự hỏi: nếu khi xưa, cô không mai mối cho Kỳ Anh thì những nụ hôn những lời nói ân cần đó có lẽ đang dành cho cô rồi. Cô đang thèm khát một ình yêu, cô đang khao khát một nụ hôn ngọt ngào, cô mu6ón nghe những lời nói mơn trớn từ trái tim. Cuộc đời cô sao gặp toàn những bất công. NGay cả bây giờ, cô muốn có một tình yêu thật thụ cũng thật xa vời.
Phía sau nhà, những câu nói ngọt ngào tình tứ, những hoạch định tương lai vẫn vang mãi bên đôi tai cô. Sau trận đòn hôm trước, dù đã bình phục, nhưng Kỳ Anh nhận thấy Quân đã thay đổi hẳn. Quân trở nên trầm ngâm, ít cười nói và hay giật mình. Nhìn bạn như htế, Kỳ Anh nghĩ rằng Quân đang buồn cho số phận của mình và còn ám ảnh vì trận đòn ghen hôm nọ.
Hôm nay cũng vậy, vừa đến căn phòng trọ của Quân, Kỳ Anh thấy cửa mở nên đi thẳng vào và bắt gặp Quân đang đứng trầm tư bên cửa sổ. Cô nhẹ hỏi:
− Quân! Mày đnag nghĩ gì thế?
Không ngờ câu hỏi nhẹ nhàng như thế cũng làm cho Quân giật thót mình,. Hốt hoảng, Kỳ Anh chạy đến:
− Quân mày kh6ong sao chứ?
Sau phút định thần, Quân như cố phân bua:
− Ồ! Không có gì, tao không sao cả. Mày đến chơi đấy à?
Nếu là lúc bình thương, nhất định Kỳ Anh sẽ trách về câu hỏi đó. Nhưng nay thấy tinh thần bạn không được ổn định nên cô không quan tâm. Cô vui vẻ trả lời:
− Rảnh rỗi, thấy buồn nên muốn tìm mày đi ăn chè đấy mà
− Thôi, mày đi ăn một mình đi. Tao không đi đâu.
Kéo Quân lại ghế ngồi, Kỳ Anh giận dỗi:
− Mày làm sao vậy? Tối ngày cứ nhốt mình ở trong nhà. Ngay cả tao, mày cũng không muốn nói chuyện nữa sao?
− Không phải đâu. Tại tao thấy mệt nên không muốn đi thôi mà. À! Hay là mày rủ Hào đi.
Kỳ Anh vẫn vô tư:
− Anh ấy bận lắm. Vả lại, anh ấy đang sắp xếp để đưa tao về ra mắt mẹ anh ấy nữa. Quân ơi! Tao thấy hồi hộp và lo âu quá chừng.
− Thế à? Mày thật có phước.
Lời khen của Quân làm cho Kỳ Anh đỏ hồng dod6i má, niềm hạnh phúc không giấy được trong đôi mắt đẹp của cộ Bỗng nhiên, cô đề nghị:
− Phải rồi. Hay là hôm đó, mày đi với tao nhé.
Quân nhìn Kỳ Anh nói nhưng không cười:
− Tao đi vớ imày, nhỡ mẹ của Hào nhầm tao là người yêu của con bà ấy thì sao?
− Thì OK luôn. Tao sẽ nhường Hào lại cho mày, chịu chưa?
Quân cười nhẹ rồi quay mặt ra cửa sổ, giọng nói có vẻ xa xăm:
− Thôi. Tao không có được diễm phúc như mày đâu. Mày đi một mình đến đó đi. Tao không muốn làm kỳ đà cản mũi
− Cái con này, đụng đến là nói xa nói gần. Hèn chị..
Cô vội im bật, khi bất chợt nhìn thấy gương mặt buồn của bạn. Cả hai im lặng khá lâu, cuối cùng rồi Kỳ Anh lên tiếng:
− Quân à! Chuyện hôm trước tao nói với mày, mày đã có quyết định gì chưa?
− Là chuyện gì?
− Trời ơi! Là chuyện tao nói mày dọn qua nhà tao ở đó. Mày tính sao?
Quân nhìn khắp lượt căn phòng nhỏ rồi nói:
− Căn phòng này dù sao tao cũng ở khá lâu rồi, ra đi cảm thấy quyến luyến. Thôi để từ từ đã.
− Lúc mày chịu dọn qua chắc là tao đã có chồng mất rồi quá.
− Thì tao sẽ sống với má Xuân, mày không yên tâm sao?
− Nếu thế, tao còn mừng nữa là. Tao cứ sợ có chồng rồi không ai ở với mẹ, có mày thì tao sẽ đi lấy chồng sớm.
Kỳ Anh đang đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của Quân trầm mặc, cô có cảm giác Quân không thích nghe cô nói chuyện hôn nhân của cô và Hào. Ngay cả những khi hai đứa đang cười nói vui vẻ, mà cô nhắc đến Hào thì Quân trở nên xa vắng. Kỳ Anh nghĩ: có lẽ Quân đang buồn cho số phận mình nên cô rất thông cảm. Cô tự dằn lòng mình chớ nên bày tò ra sự hạnh phúc trước mặt bạn, nhằm tránh cho bạn thêm đau khổ.
Như chợt nhớ ra, Kỳ Anh kêu lên:
− Quân này! Mấy hôm nay mày có nghe thành phố đang rầm rộ phát động phong trào gì không?
− Không là chuyện gì thế?
− Là phong trào “hiến máu nhân đạo” đó.
Quân thở phào:
− Trời! Tưởng chuyện gì, chuyện đó có liên quan gì đến mình,mà mày làm quan trọng thế?
− Có
− Mày đừng có nói với tao là mày định đi hiến máu đấy nhé.
Kỳ Anh tỏ ra đau khổ:
− Cũng gần giống như vậy đó.
Quân bắt đầu bực dọc:
− Thế nghĩa là sao? Con này hôm nay làm gì mà úp úp mở mở hoài vậy?
− Là cơ quan tao đó, vận động từng cán bộ nhân viên đi hiến máu. Nói thật, tao kh6ong tiếc gì mấy trăm mili lít máu. Vả lại, làm việc đó, mình cũng gián tiếp cứu được một vài người. Nhưng hễ cứ nghĩ đến cây kim là tao thấy rợn cả người. Bởi thế, họ còn bảo đến bệnh viện thử máu trước khi hiến nữa chứ.
− Vậy mày định không đi hiến à?
− Làm sao từ chối đưọc. Vả lại, gần như cơ quan bắt buộc. Nếu không cho thì áy náy quá.
Suy nghĩ một lát rồi Kỳ Anh reo lên:
− Phải rồi. hay là mày cùng đi với tao đi, có hai đứa dù sao cũng đỡ sợ hơn.
Quân ngơ ngác:
− Mày muốn tao đưa mày đi đến đó?
− Không. Tao muốn mày cũng đi hiến máu
Quân hốt hoảng:
− Trời ơi! Tao sẽ chết khiếp trước khi cây kim đâu vào “ben” của tao.
Kỳ Anh cười nắm tay trấn an bạn:
− Làm gì ghê thế, tao cũng sợ vậy, nhưng...
− Thôi, thôi. Chuyện này đừng lôi tao vào, tao không đi đâu.
− Quân! Mày không nhớ đã từng nói trong đời chưa từng làm điều gì tốt cho ai. Hay nhân cơ hội này thì trổ tài đi. Mày làm được mà phải không? Mày cũng đang muốn làm một người tốt mà.
Lời khuyến khích của Kỳ Anh, dường như đã có tác dụng. Thấy Quân còn đang lưỡng lự, cô tiếp vào:
− Quân! Có rất nhiều người bệnh đang chờ những giọt máu của chúng ta đó, mày có hiểu không?
Quân gật gù:
− Mày nói đúng. Thôi được, tao sẽ thử một lần làm người tốt xem sao?
− Kỳ Anh mừng rỡ hối thúc:
− Thế còn chờ đợi gì nữa không đi thay đồ, chúng ta cùng đến bệnh viện.
Được thôi. Chờ tao ba mươi giây
Quân chạy ra nhà sau rồi dột ngột quay trở lại, kề vào tai Kỳ Anh nói nhỏ:
− Ê! Xét nghiệm máu, nhỡ biết mình bị SiDA thì sao?
− Thì về nhà mà treo cổ tự sát đi cho rồi.
Quân tươi cười xỉ tay vào trán bạn đe dọa:
− Vậy mà chuẩn bị dây thừng đi là vừa, tao bảo đảm mày có kết quả dương tính.
Kỳ Anh làm bộ sợ sệt rụt cổ:
− Trời ơi, sợ qúa! Thế thì tao sẽ lấy máu của mình chích vào người mày, để hai đứa cùng nhiễm HiV cùng treo cổ chết, và cùng thành ma luôn.
− Thế còn Hào của mày thì sao?
− Cho hắn chết chung luôn, để xuống dưới trở thành ba ông táo.
Xong, cô nhìn Quân và dọa:
− Nếu mày không chịu đi thay đồ thì tao sẽ cho mày thành ông Táo trước đấy.
Nghe dọa, Quân vội chạy đi và vài phút sau, cô đã gọn gàng trong bộ đồ đi phố.
Chiếc xe chở hai cô gái lướt nhẹ vào dòng người.
Chiều nay có thể nói là một ngày vô cùng trọng đại của Kỳ Anh. Cô có hẹn với Hào, anh sẽ đưa cô về ra mắt mẹ anh, chính xác hơn là cô sẽ ra mắt mẹ chồng tương lai. Hồi hộp xen lẫn lo âu khiến cô không htể làm gì được, đụng đến đây tay chân cũng lọng cọng đổ tháo, đến nỗi cô phải phì cười và chế giễu mình rồi tự hỏi: “có phải người con gái nào chuẩn bị ra mắt mẹ chồng tương lai đều như thế không?” Hít một hơi thở thật sâu để tự trấn an mình. Không sao đâu, mọichuyện rồi sẽ ổn thôi mà.
Chợt nhớ chiều nay, cô cũng có hẹn với Quân đi lấy kết quả xét nghiệm máu. Nhím mày đắn đo giây lát, cô bấm máy điện thao.i rồi mừng rỡ reo lên:
− Alộ May quá mày có nhà đấy, phải không Quân?
Đầu dây bên kia, giọng nói của Quân:
− Thì tao đang ở nhà để chờ mày đây. Có pah3i mày đi làm về ghé đi luôn không?
− Ừ... Quân này! Có lẽ tao sẽ không đi với mày được, thông cảm nhé.
− SAo thế? mày bận à?
− Hôm nay tao sẽ đến nhà của Hào
Bên kia giọng của Quân chùn xuống:
− Thế à?
− Quân à! Hay là mày đi một mình lấy giúp cho tao luôn nhé. Tối về, tao sẽ đi lấy một mình, mày yên trí đi đi. À này, đã chuẩn bi tinh thần chưa đấy?
Như chờ đợi có thế, Kỳ Anh thổ lộ tâm trạng mình:
− Tao hồi hộp lắm, không biết khi gặp mẹ anh ấy sẽ như th ế nào nữa. Quân. Mày, khuyên tao một câu gì đi.
Bên kia đầu dây, giọng Quân như rời rạc:
− Đừng lo, mày đẹp lại dễ thương, chắc chắn mẹ của Hào vừa thấy là ưng ý liền, không chừng còn hối hai người làm đám cưới gấp nữa là.
− Nhưng tao lo quá.
− Mày thì lo, còn tao chỉ ao ước được có một chút cảm giác như vậy cũng không có.
Nghe giọng nói của Quân có vẻ lạ lùng, Kỳ Anh lo âu hỏi:
− Mày không sao chứ Quân?
− Ồ không! Thôi, đừng nói chuyện nhiều nữa. Cúp máy đi, chuẩn bị tinh thần. Chúc mày may mắn.
Kỳ Anh chưa kịp nói thêm gì nữa thì Quân đã gác máy. Có cái gì đó vừa hụt hẫng vừa mơ hồ đang đến với cộ Ngồi thẫn thờ nghĩ đến Quân, bỗng...
Reng... reng...
Tiếng chuông báo hết giờ làm việc đã làm cô giật mình. Nhớ tới cuộc hẹn chiều nay, cô nhanh tay thu dọn đồ đạc đóng cửa rồi hòa vào đám bạn đồng nghiệp đang cườ nói líu lo bước nhanh về bãi giữ xe.
Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu lá mạ cùng chiếc váy dài màu kem, gương mặt trang điểm thật đơn sơ nhưng đầy sự linh động. Mái tóc đen tuyền được buông xõa dọc theo bờ vai thon thả, trông cô thật duyên dáng quyến rũ và không kém phần mạnh mẽ. Hào chở cô trên chiếc xe máy rồi dừng trước một căn nhà khjông lớn lắm, nhưng nhìn vào có vẻ rất khang trang và sang trọng. Ở một góc sân được trồng rât nhiều loại hoa, vừa trông t hấy là cô đã yêu thích ngaỵ Nhưng ngay lúc đó cảm giác lo sợ hồi hộp lại trở về, cô thấy tim mình đập thình thịch tay chân cứ quắn quít.
Sau khi dắt xe vào sân, Hào đến bên cô, anh siết nhẹ tay cô rồi cất giọng trầm ấm.
− Vào nhà đi em. Bình tĩnh, hãy xem mẹ anh như là mẹ của em nhé.
Được sự trấn an củ ănh, cô thấy bình tĩnh hơn, và nhẹ bước theo anh. Đi qua một khu sân nhỏ, dù chưa diện kiến được ai trong căn nhà này, nhưng cô có cảm giác không khí trong căn nhà này có vẻ nhộn nhịp hơn từ ánh mắt đến nụ cười của Hào. Họ bước vào phòng khách. Căn phòng được bày trí khá đơn sơ nhưng rất quyền quý. Trên chiếc bàn kiếng ở ghế salon có đặt một bình hoa hồng đỏ thắm xen lẫn hoa thạch thảo trắng, sự khéo léo của người cắm hoa làm cho cô vô cùng ngưỡng mộ. Hiểu được ý cô, Hào lên tiếng;
− Là do mẹ anh cắm đó.
Cô tươi cười:
− Mẹ anh thật là khéo tay
Từ phía nhà bếp, mùi thức ăn sực nức cả căn phòng, dù chưa thấy đói nhưng cả hai đều cảm thấy cồn cào. Bỗng Hào gọi lớn:
− Mẹ Ơi! Lên xem con đã đưa ai về đây nè
Phía sau nhà vọng lên tiếng người đàn bà, nhẹ nhàng nhưng đầy sự phấn khởi:
− Ồ! Con đả về rồi đấy à?
Và bà cũng xuất hiện với nụ cười trên môi. Nhìn người phụ nữ gần lục tuần với nét phúchậu, cởi mở, mọi lo âu hồi hộp trong lòng Kỳ Anh dường như đã tan biến. Cô bước đến bên bà, thân thiện và lễ phép:
− Cháu chào bác, cháu mới đến
Bà vui vẻ nắm tay cô:
− Kỳ Anh đây phải không? Ôi! Con xinh đẹp dễ thương quá.
Lời khen tặng chân thành của bà làm cho Kỳ Anh cảm động. Cô cũng nói thật lòng
− Dù lần đầu gặp bác, nhưng cảm cảm thấy qúy bác vô cùng.
− Ôi! Con ngoan lắm.
Nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên môi Hào. Anh nói vào:
− Con biết chắc chắn hai người gặp nhau sẽ yêu quý nhau màm.
Quay sang con trai,b à Cát Bình mắng yêu:
− Thế mà mãi cho đến hôm nay con mới chịu đưa Kỳ Anh về, làm mẹ chờ đợi cái ngày này muốn dài cả cổ ra vậy.
− Nhưng đâu phải tại...
Anh vội im bặt khi nhình ánh mắt van nài của Kỳ Anh. Nhưng dường như bà Bình không để ý đến điều đó, bà ôm tay Kỳ Anh và nói:
− THôi, không nên đứng đây nói chuyện lâu, thức ăn bác cũng vừa làm xong, hay là chúng ta vừa an vừa nói chuyện nhé.
− Da.
Thế là thức ăn được ba người nhanh chóng dọn lên bàn. Không biết do ngẫu nhiên hay do Hào nói mà bà Bình nấu toàn những món mà cô thích. Nhìn sự bài trí khéo léo của món ănh, cô chỉ muốn ăn ngay thôi. Khi cả ba yên vị trên bàn, bà nói với Kỳ Anh:
− Dùng đi con, xem bác nấu ăn thế nào?
Cô vui vẻ gắp thức ăn vào chén bà rồi lễ phép:
− Con mời bác dùng ạ.
− Ờ, được... được.
Mọi người cùng cầm đũa. Kỳ Anh không giấu được sự ngưỡng mộ nên kêu lên;
− Bác nấu ăn ngon quá.
Hào trêu vào:
− Là do mẹ bỏ cả tâm huyết vào để nấu cho con dâu tương lai ăn đấy. Có phải thế không mẹ?
Câu nói làm Kỳ Anh ngượng ngùng đỏ đôi môi. Còn bà Bình cứ cười tít cả mắt. Hào có cảm giác hôm nay là ngày mẹ anh vui nhất trong cuộc đời của bà.
Bà Bình nhìn Kỳ Anh với ánh mắt tràn trề thương yêu rồi ân cần hỏi:
− Kỳ Anh! Con có thể cho bác biết gia đình con thế nào không?
Cô nhẹ nhàng để chén đũa xuống rồi trả lời:
− Dạ, ba con mất đã lâu, nên nhà chỉ có con và mẹ con thôi.
− Thế à? Sao giống nhà bác thế? Ba của Hào cũng mất. Kỳ Anh này! HÔm nào sắp xếp cho bác qua thăm mẹ con nhé.
− Dạ, con nghĩ khi gặp bác, mẹ con cũng quý mến bác lắm.
Bà Bình cười lớn:
− Thế thì hay lắm! Bác hy vọng bác và mẹ con hợp tính với nhau để dễ dàng mọi chuyện hôn nhân của hai con.
− Mẹ! Mẹ nói thế làm Kỳ Anh mắc cỡ rồi kìa.
Nhìn con trai, bà cười tươi hơn rồi trêu:
− Còn con nữa, mẹ thấy con muốn cưới vợ đến ra mặt rồi kìa.
Không khí trên bàn ăn thật sôi động và cởi mở. Kỳ Anh thấy yêu thích vô cùng. Cô nghĩ đây chính là một mái nhà hạnh phúc.
Bữa ăn kéo dài rồi cũng quạ Khi Kỳ Anh định đứng dậy dọn dẹp bát chén thì bà Bình vội vã ngăn lại:
− Ấy! Đừng tranh việc của bác chứ, hãy để đấy cho bác
− Nhưng hãy để cháu dọn dẹp bác một tay ạ.
− Đã bảo là không cần mà – Quay sang nhìn con trai với nhiều hàm ý, bà nói – Hào! Sao con không đưa Kỳ Anh dạo vườn hoa môt chút chứ?
Hiểu ý mẹ, anh xông xáo:
− Vâng. Con sẽ đưa Kỳ Anh đi ngay ạ. và kéo tay Kỳ Anh –Đi thôi em, ra xem vườn hoa của mẹ anh này, đẹp lắm.
Cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bàn tay vạm vỡ của anh kéo đi. Chảng mấy chốc học đã có mặt ở vườn hoa
Trời đã tối hẳn có lẽ giờ này hoa lá say ngủ, nhưng mùi hương hoa vẫn ngào ngạt một góc trời, cô kêu lên:
− Hương hoa thơm quá.
Ôm nhẹ eo cô, anh thì thầm:
− Nếu em không chê, thì em sẽ là chủ nhân của chúng đấy.
Bước theo chân anh đến bên ghế đá cô không giấu được cảm xúc:
− Gia Hào ơi! Em không ngờ mình là người hạnh phúc đến thế. MẸ anh thật tuyệt vời.
Hôn nhẹ lên trán người yêu anh cười tươi:
− Anh đã bảo mà, mẹ anh là người như thế đấy. Có một điều anh phải nói, hôm nay là ngày vui nhất của mẹ đấy, là em mang đến cho bà đấy.
− Vâng. Em cũng có cảm giác như thế.
− Thế thì em còn chờ gì nữa, chúng ta làm đám cưới nhé Kỳ Anh?
− Ừm... Khoan. Để xem thái độ của anh cái đã
Hào giả vờ đau khổ:
− Tất cả trái tim, linh hồn lẫn thể xác của anh đã thuộc về em cả rồi. Còn nữa, ngay cả mẹ anh, lẫn mẹ em cũng đang đợi có bấy nhiêu thôi. Em có hiểu không?
− Thôi, thôi. Em đã hiểu rồi mà, đừng nói nhiều em rối cả trí đây này.
− Thế anh sẽ xắp xếp đưa mẹ anh sang nói chuyện với mẹ em nhé?
Kỳ Anh quàng cổ anh âu yếm:
− Mọi người đã buộc em như thế, em không còn đường từ chối nữa rồi.
Câu nói thay cho lời chấp nhận, làm cho Hào mừng rỡ. Anh ôm cô hôn lấy hôn để, rồi hồ hởi nói:
− Kỳ Anh! cám ơn em, anh yêu em quá.
Kỳ Anh cũng vui lây trước thái độ của anh, nằm gọn trong vòng tay anh để hưởng trọn niềm cảm xúc.
Bỗng dưng cô nhớ đến Quân, từ thái độ sau này đến cuộc điện thoại lúc chiều. Bắt gặp sự ưu tư của người yêu, Hào lo lắng:
− Có chuyện gì thế Kỳ Anh?
− Em đang nghĩ đến Quân, không hiểu tại sao lúc này nó thay đổi hẳn, dường như có một tâm sự gì đấy.
Hào thở dài:
− Có lẽ Quân còn ám ảnh trận đòn hôm nọ. Kỳ Anh à! Anh nghĩ không phải vô cớ mà Quân bị đánh lầm đâu. Hay là cô ấy giấu chúng ta điều gì?
Đã lỡ nói dối thì Kỳ Anh đành phải nói luôn:
− Em cũng không biết nữa
− Thế còn gia đình của Quân đâu, mà anh thấy cô ấy chỉ sống một mình vậy em?
− Dù chúng em chơi thân với nhau khá lâu, tính tình của Quân khá cởi mở, đôi khi sống phóng túng, nhưng nói về gia đình thì nó thật kín đáo. Đã nhiều lần em có hỏi, và chỉ biết nôm na ra là gia đình nó ở quệ Có một điều nó không muốn nói về gia đình mình, thế nên em không hỏi nữa. Em biết thêm đã nhiều năm rồi, nó chưa hề về thăm nhà lấy một lần.
− Thế à! Nhìn Quân thế mà phức tạp quá nhỉ. Thôi, cô ấy không thích thì chúng ta đừng nhắc nữa nhé. Hãy nói về chúng ta đi em.
− Là chuyện gì chứ?
− Thì chúng ta sẽ tổ chức đám cưới ra sao này, đãi mấy bàn, mời ai, đãi ở đâu.
Kỳ Anh cười vỗ nhẹ vào má người yêu rồi nói:
− cái anh này! Nếu không nhắc ra sợ người ta quên hay sao ấy. Thèm đám cưới đến ra mặt luôn vậy, không sợ người ta cười cho.
− Ai cười, anh cũng mặc kệ, miễm sao cưới em làm vợ thì được.
− Thôi đi, anh cứ đùa hoài.
− Là mẹ nói thật đấy. Nếu có thể được, anh sẽ làm đám cưói ngay bây giờ cho xem.
Anh ôm chầm lấy cô, làm cô sợ hãi la oai oái:
− Đừng nha! Đừng làm em sợ nha, em la lên đấy.
Chỉ chờ có thế Hào bật cười tọ Lúc này Kỳ Anh mới biết anh đừa, nên đdấm anh thình thịch
− Cho anh chết này. Chết này!
Rồi cả hai cùng cười giòn giã. Khu vường ngày mai yên tĩnh nay vụn vỡ tiếng cười.
Người y tá sau khi nhìn lướt qua hai tờ kết quả xét nghiệm rồi nhìn chằm chằm Quân rồi hỏi:
− Ở đây có hai kết quả, sao có một mình em đi lấy vậy? Còn người kia đâu?
− Dạ đấy là bạn em. Nhưng chiều nay nó bận, nên nhờ em đi lấy luôn.
− Thế ai tên là Phùng Mỹ Quân?
− Được rồi, được rồi, có mẹ đây.
Ôm con gái vào lòng, lòng mẹ đau như xé. Bà có cảm giác như Kỳ Anh vừa lên ba. Lấy trọn thân mình bà che chở cho con gái, dù chưa biết con đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà muốn bà được gánh trọn nỗi đau để cho con gái được bình an. Còn Kỳ Anh như chết ngất trong tay mẹ.
Thoáng đâu đây một điệu nhạc buồn u uất:
Rồi có một ngày...
Tôi xuôi tay nhắm mắt
Trên chuyến xe tang
Hai hàng ngựa trắng đi đâu
Rồi có một ngày...
Từ nhà Hào về, Quân đã bắt gặp bà Xuân đang đứng đợi cô ở cửa với dáng vẻ bồn chồn sốt ruột. Lấy làm lạ, cô chạy nhanh đến hỏi:
− Má Xuân! Má đến tìm con phải không?
Thấy cô, bà Xuân mừng rỡ:
− May quá! Cuối cùng rồi con cũng đã về, má có chuyện muốn hỏi con
Cô nhanh chóng mở cửa và nói:
− Vào nhà đi má.
− Ờ được.
Cô rót cho bà ly nước, và nhận thấy ở bà nét tiều tụy lo âu đang hiện rõ lên trong đôi mắt nặng trĩu. Từ lâu, cô rất yêu quý bà, ngay cả bây giờ cũng vậy. Cô thấy lương tâm mình hơi ray rứt vì làm hại KAnh. Nhưng thực lòng, chưa bao giờ cô muốn làm tổn thương đến Kỳ Anh và người mẹ nuôi này. Chờ cho bà uống xong ngụm nước, cô hỏi:
− Má Xuân! Đến tìm con có việc gì không má?
− À! Lúc này con và Kỳ Anh có gặp nhau không?
− Dạ, vẫn bình thường má ạ.
− Thế con có gnhe nó nói gì với con không, hở Mỹ Quân?
Quân giả vờ ngơ ngác:
− Con có nghe gì đâu? Bộ có chuyện gì hở má?
− Má có linh cảm như thế. Thời gian gần đây, nó có nhiều thay đổi lắm, luôn trầm tư u uất. Còn nữa, hôm qua chính mắt má bắt gặp nó quằn quại trong đau khổ, nhưng gặng hỏi mãi cũng không được.
− Có thật thế không má?
Đôi mắt bà Xuân đã đầy nước mắt, bà nghẹn ngào:
− Má thấy mình thật là vô tích sự, có một đứa con duy nhất mà cũng không hiểu rõ nó được. Mỹ Quân! Con là bạn thân của nó, con có biết một chút gì kh6ong con?
Lòng Quân bứt rứt, nhưng cô cố nói:
− Dạ, con thấy nó vẫn vui vẻ bình thường chứ có thấy gì đâu ạ. Hay là má...
Không. Không có gì qua được linh cảm người mẹ đâu con ạ.
Nhìn bà Xuân khóc lóc, tâm trí cô rối bời. Cô tự hỏi hành dộng cô gây ra liệu có sai lầm lớn quá hay không? Mọi việc đến đây nên tạm dừng hay tiếp tục. Nhìn bà Xuân, nghĩ đến Kỳ Anh, cô muốn bỏ cuộc. Nhưng trái tim cô đã ngăn cản lý trí cô mất rồi. Cô quá yêu Gia Hào, cô làm như vậy với một mong ước duy nhất được nằm trong vòng tay yêu thương của anh, được anh săn sóc, lo lắng như anh đã từng lo lắng cho Kỳ Anh, thế thôi. Cô không hề muốn làm hại anh. Rồi một vài năm nữa, cô sẽ chết, anh vẫn còn nguyên vẹn, lành lặn và cuộc tình gián đoạn của họ sẽ được nối lại. Lúc đó, cô sẽ mỉm cười nơi chín suối. Cô tự trấn an mình: Có lẽ đó là cơn sốc của mọi người rồi cũng qua mau thôi. Cụ thể như cô vậy, dù sự thật kinh hoàng nhưng cuối cùng cô cũng đã chấp nhận. Cô chỉ mong muón duy nhất có được một ình yêu đích thực, như thế có gì là to lớn đâu!
Cô đưa ly nước cho bà Xuân
− Uống một chút nữa đi má.
Bà Xuân vẫn còn khóc, bà đưa bàn tay run run cầm ly nước, chẳng may sẩy tay làm ly nước rơi xuống vỡ tan tành, nước văng tung tóe rơi xuống vỡ tan tành, nước văng tung toé chảy cả vào thành ghế. Như sự tỉnh, bà hốt hoảng kêu lên:
− Thôi chết rồi! Má...
− Không sao, không sao. Để con lấy khăn lau một loáng là xong ngay thôi.
Cô chạy đi lấy giẻ lau và chổi, cả hai cùng hốt miểng ly và lau nước. Bà có vẻ ái ngại:
− Thật già rồi, đụng đâu hư đấy cả.
Quân cười trấn an bà:
− Bọn con cũng thế thôi, đây là chuyện nhỏ mà
− Ôi! Chảy cả vào thành ghế rồi, để má đẩy ghế ra rồi lau.
Bá đứng dậy đẩy chiếc ghế nệm ra rồi kêu lên:
− Ấy chết! Có miếng giấy gì đây, để má lượm xem, không khéo sẽ ướt mất.
Bà vô tình đọc lướt qua. Vừa phát hiện ra thì Quân đã tái mặt. Thì ra, mảnh giấy đó là bản xét nghiệm máu của Kỳ Anh mà cô đã tạo ra. Hôm biết mình đã bị bệnh, Kỳ Anh đã chạy đên1, cô còn mang theo mảnh giấy, rồi trong lúc khóc lóc, mảnh giấy đã rơi xuống gầm ghế và mấy tháng nay vẫn yên vị nơi đó. Bây giờ và một sự ngẫu nhiên mà... cô muốn giật lại nhưng đã muộn mất rồi. Bà Xuân với toàn thân run rẩy, gương mặt bàng hoàng trắng bệch. Bà níu lấy Quân, với giọng tắt nghẹn:
− Mỹ... Quân đây... là gì... đây?
Quân chồm tới giật tờ giấy nhưng không được. Bà hỏi tiếp:
− Nói! Tại sao lại như vậy?
Thấy bà thở dồn dập như người sắp hấp hối, Quân lo sợ dìu lấy bả:
− Đừng như vậy mà má. Má ngồi xuống một lát cho khỏe đi.
− Tao không cần. Bây giờ, tao chỉ muốn nghe sự thật. Tại sao có bản kết luận này?
− Da.... con... con không biết...
Đôi mắt bà Xuân trắng dã, giận dữ nắm chặt tay Quân:
− Quân! Con có còn xem má là má nữa không?
− Dạ, thì... lúc nào con cũng quý trọng má như mẹ ruột của mình.
− Vậy thì đừng cố lảng tránh nữa. Thì ra bấy lâu nay bọn bây cố tình giấu tao. Mỹ Quân... – Gương mặt bà trở nên khắc khổ đau đớn – Con đừng có giấu má nữa, được không. Tại sao mà Kỳ Anh lại vướng phải căn bệnh này?
Cô không ngời mình vướng phải tình cảm khó khăn này. Bây giờ bà Xuân đã biết chô dâu sớm mày ạ.
Phản xạ tự nhiên, Quân đẩy mạnh Kỳ Anh ra;
− Mày đừng đụng vào người tao.
Kỳ Anh hơi hụt hẫng:
− Mày làm sao vậy?
− Ồ! Không sao.. không sao. Hào đưa mày về đấy à?
− Vâng. Nhưng anh ấy bvảo đã tối rồi nên không vào, đang đứng ở ngoài chờ ấy.
− Thế à?
− Lúc chiều, mày có đi lấy kết quả chưa?
Quân định với tay lấy túi xách đưa tờ kết quả cho bạn. Nhưng nhìn gương mặt hồ hởi của Kỳ Anh, cô vội đổi ý và nói dối:
− À! Tao vẫn chưa đi lấy.
− Sao thế?
− À... Ờ.. vì tao thấy không được khỏe nên quên đi.
Nghe Quân nói thế, Kỳ Anh lo lắng:
− Mày bị bệnh à? Có uống thuốc chưa? Đưa tao xem có sốt không?
nhưng Quân đã ngăn lại:
− Không có gì quan trọng đâu, chỉ hơi nhức đầu một tí, có lẽ ngủ một giấc sẽ khỏe thôi.
Kỳ Anh hờn trách:
− Đấy, tao đã nói rồi, mày tối ngày cứ suy nghĩ, cứ nằm ì ở nhà không bệnh cũng uổng.
− Đã bảo là không sao mà. Thôi mày về đi, để Hào chờ lâu đó.
Kỳ Anh đành nói:
− Thôi được. Mày không khỏe thì hãy ở nhà nằm nghỉ đi. Ngày mai, tao đi làm về ghé bệnh viện lấy kết quả cũng được, mày khỏi đi.
Nghe thế, Quân hốt hoảng cản:
− Thôi đừng. Mày cứ đi làm đi. SÁng mai tao sẽ đi lấy rồi mang sang cho mày luôn
− Nếu thế thì được, nhưng nhớ đừng hẹn nữa nhé. Vì cơ quan đang hối thúc đấy. À này! Nhớ uống thuốc nhé, đừng để bệnh nhiều thì không tốt đâu.
Bỗng Quân buông thõng môt câu:
− Đến chết là cùng chứ gì
− Nói ẩu! Chỉ tài nói ẩu không à. Tao cấm đấy nhé.
Quân cười nhạt nói:
− Thôi, mày về đi. Tao buồn ngủ rồi.
− Vậy tao về nhé, chúc mày ngủ ngon và nằm mơ thấy hoàng tử.
Bóng Kỳ Anh khuất ra ngoài cửa. Quân cảm thấy ngậm ngùi cay đắng, nước mắt cô lại tuôn trào.
“Cô có cơ hội gặp được hoàng tử ử”
Vừa về đến nhà sau khi tan sở, Kỳ Anh đã nhào tới quàng cổ mẹ, khi bà đang tỉa mấy chậu hoa ngoài sân, và liến thoắng nói:
− Mẹ con đã về. Mẹ đang làm gì đấy?
− À! Mẹ đang tỉa hoa. Con đã đói bụng chưa, hay để mẹ đi nấu cơm nhé.
− Dạ chưa. À, mẹ này. Hôm nay mẹ khỏi nấu nhé, để con đưa mẹ đi ăn tiệm.
Bà Xuân cười lắc đầu:
− Lại ăn tiệm nữa à? Không sợ tốn kém sao?
Kỳ Anh nũng nịu:
− Vì con không muốn mẹ cực thôi mà.
VẪn nụ cười hiền hậu trên môi, bà nhẹ vuốt mái tóc đen dài của con gái. Không kiềm chế được niềm tự hào, bà đã thốt lên:
− Kỳ Anh! Con càng lớn càng xinh đẹp quá.
− Mẹ..
Cô đỏ mặt dụi đầu vào ngực mẹ, có một niềm kiêu hãnh đang dâng lên trong lòng bà. Từ khi Kỳ Anh quen với Hào đến nay, lúc nào bà cũng thấy con gái bà yêu đời, vui vẻ. Bởi thế, bà rất yên tâm và tin tưởng rằng, nhất định Hào sẽ mang lại hạnh phúc và là chỗ dựa vững chắc suốt đời cho Kỳ Anh, bà hỏi:
− Hôm qua con đến gặp mẹ của Hào thế nào rồi?
− Dạ, bác ấy cũng tuyệt vời như mẹ vây. Mẹ Ơi! Tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng bác ấy rất yêu quý con
− Vậy sao?
Niềm vui không thể giấu được trong đôi mắt của bà Xuân. Bà hỏi tiếp
Kỳ Anh e lệ ngập ngừng
− Dạ, bác ấy rất muốn đến đây gặp mẹ, để nói chuyện hôn nhân
Bà Xuân ôm chặt con gái vào lòng đầy vui mừng:
− Ôi, Kỳ Anh ơi! Mẹ chờ ngày này đã lây rồi. Thế con nghĩ sao?
− Dạ, con... con...
− Thôi, mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ đồng ý với ý kiến bên kia. Bao giờ gặp Hào, con bảo nó đến đây gặp mẹ nhé.
Kỳ Anh bất an:
− Để làm gì hở mẹ?
− Thì mẹ mu6ón dặn dò nó vài lời. Vả lại, mẹ cũng rất muốn sớm gặp mặt má của Hào
Kỳ Anh nhìn mẹ với ánh mắt biết ơn
− Mẹ lúc nào mẹ cũng tạo điều kiện cho bọn con, con cảm ơn mẹ.
− Thôi, chuẩn bị làm cô dâu và làm vợ người ta đi, không phải bám váy mẹ hoài được đâu.
− Nhưng con không muốn rời xa mẹ.
− Hừm! Lại giở tính trẻ con ra nữa rồi đây. Thôi, đi tắm đi. Không phải con vừa bảo hôm nay sẽ đưa mẹ đi ăn tiệm sao? Mẹ cảm thấy đói rồi đấy.
Kỳ Anh rời mẹ kêu lên:
− Ấy chết! Con quên mất, mẹ chờ con một lát nhé.
Vừa chạy vội vào trong, nhưng chợt nhớ, cô quay lại hỏi mẹ:
− Mẹ Ơi! Hôm nay có ai đến tìm con không hở mẹ?
− Ờ, có. Lúc sáng có con Quân đến. Biết con chưa về nên nó có gửi lại cái gì cho con, mẹ để trên kệ đó.
− Dạ, con biết rồi mẹ.
Cô nhún nhẩy chân sáo vào nhà và bắt gặp ngay chiếc phong bì. Cô vội lấy bỏ vào túi xách rồi định đi tám. Nhưng có một chút tò mò cô lại lấy ra xem cho có lệ.
“Họ và tên: Lâm Kỳ Anh”
Cô rụt vai khi nghĩ đến cây kim, rồi mắt cô lại lướt nhanh qua phần kết quả... Và... có một cái gì đó khiến cho cô thất thần rồi chựng lại... Cô mở to mắt và đọc từng chữ một.
“Kết quả: Mẫu máu dương tính... đã nhiễm HiV”
Thật kinh hoàng! Trời đất như vừa sụp đổ dưới chân cô, cơ thể cô lảo đảo. Cô cố gắng nhìn lại những nét chữ chập chờn trên bàn tay run rẩy, và đôi môi cô cùng run rẩy:
− Trời ơi! Tôi đã nhiễm HiV rồi sao? Tại sao thế? Tại sao lại thế này. Tất cả đã chấm hết rồi sao.
Cô chỉ muốn hét thật to cho thấu tận trời xanh, nhưng cổ họng cô như đang bị ai bóp nghẹn. Cô muốn khóc thật lớn nhưng đôi mắt trở nên ráo hoảnh, cay xé. Cô thụt lùi, cố gượng tay vào ghế cho khỏi ngã. Ông trời ơi! Tại soa ông lại gán cho tôi một nỗi đau khủng khiếp, trong khi mọi ước mơ, hạnh phúc, tương lai rộng mở đang ở trong tầm taỵ Người tàn nhẫn quá, tàn nhẫn quá! Cô rên rỉ gào thét trong tâm khảm rồi bỗng cô giật thốt lên:
− Gia Hào! Tôi phải tính sao đây? Làm sao tôi có thể đối mặt với anh ấy. Gia Hào ơi! Em là người tội lỗi truyền kiếp.
Đau đớn đến tột cùng, rồi bỗng nhiên cô bỏ chạy, mang theo cả tờ giấy xét nghiệm. Nhưng vừa ra đến cửa, cô đã đụng ngay bà Xuân đang đi vào. Thấy vẻ khẩn trương của con gái, bà trách nhẹ:
− Con chạy đi đâu mà bất cẩn thế? Chưa tắm nữa à?
Không dám nhìn thẳng mẹ, cô ấp úng:
− Con… con…
Rồi lại bỏ chạy ra ngoài làm bà Xuân phải rối rít gọi theo:
− Kỳ Anh! Kỳ Anh! Con đi đâu đấy?
− Con đi đây một chút thôi mẹ ạ.
Không để bà hỏi thêm gì nữa, dáng cô đã khuấ ở cuối đường.
Không hiểu chuyện gì vừa xảy ra cho con gái, một nỗi lo lắng mơ hồ vừa hiện ra trong lòng bà Xuân, rồi bà lẩm nhẩm một mình:
− Cầu xin trời cao phù hộ cho Kỳ Anh.
Ngồi trước gương to, chải nhẹ mái tóc đen nhánh chấm ngang vai mà dường như đôi mắt của Quân đang ở một cõi xa xăm nào. Có lẽ cô đang ôn lại mọi việc đã xảy ra trong cuộc đời cô…
Bỗng nhiên, cô thừ ra với nỗi ân hận dâng đầy. Cô tự hỏi: “Tại sao mình lại làm thế? Gán lên tên cuộc đời tươi đẹp của người bạn thân nhất một chứng bệnh kinh hoàng”. Rồi cô tự phân minh cho hành động ấy, rằng hãy cho cô thời gian để chấp nhận sự thật. Nhìn vào gương, cô cảm thấy an lòng, cũng may ngoài chú sầu muộn hiện trên khuôn mặt, chớ cái mầm móng của căn bệnh SiDA vẫn chưa tàn phá dung nhan của cộ Cô tự dặn lòng, nhất định không để cho mọi người phát hiện, nhất là vở kịch cô sẽ thực hiện sắp tới đây. Đưa tay sờ nhẹ vào làn da mặt mịn màng thì cô đã nghe tiếng đập cửa và tiếng gọi dồn dập:
− Quân! Quân! Mày có ở nhà không? Hãy mở cửa cho tao với, mở cửa đi.
Cô khép nhẹ mi mắt cố làm ra vẻ thản nhiên, vì cô biết chắc chắn rằng thế nào Kỳ Anh cũng đến đây tìm cộ Bên ngoài, tiếng gọi cửa đang dồn dập hơn. Sửa lại chiếc áo khoác cô đứng dậy và chậm rãi bước ra ngoài dưa tay mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra thì Kỳ Anh đã lao vào như một cơn lốc níu chặt lấy cô, nấc lên từng lời một:
− Mỹ Quân ơi! Tao… tao chết mất.
Quân vô cùng bàng hoàng khi diện kiến với Kỳ Anh. Trời ơi! Mới đó thôi mà trông Kỳ Anh như một người khác. Thân thể tiều tụy, mặt mày trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ ràn rụa nước mắt. Có ai đó vừa xé nát tim cộ Cô định nâng Kỳ Anh lên để nói thật mọi việc. Nhưng không cô cảm thấy thương bản thân mình hơn. Cô không còn sống được lâu, cô muốn yêu và hưởng thụ mật ngọt của tình yêu, cô phải tận dụng hết thời gian ngắn ngủi còn lại của mình. Còn Kỳ Anh, đời còn dài, rồi đây mọi sự sẽ giải bày. Sau cơn mưa trời lại sáng, Kỳ Anh sẽ lại tiếp tục hưởng những gì mà nó đã có. Tạm an tâm về lý giải của mình, cô cố làm ra vẻ hết sức tự nhiên và hỏi:
− Chuyện gì đã xảy ra với mày thế Kỳ Anh?
Kỳ Anh đang khóc ngất trong tay bạn. Lúc này cô chỉ có thể đưa tờ giấy cho Quân mà không thể nói lên được một lời nào. Quân cầm lấy nhưng không cần đọc, cô cũng biết trong đó có gì. Làm ra vẻ không hiểu, cô lại hỏi:
− Là cái gì trong này? Kỳ Anh! Tại sao mày thảm hại đến thế?
− Mày đọc… đọc đị. là dương tính đó.
− Trời ơi! Tưởng chuyện gì, dương tính thì dương tính có sao đâu.
− Điều đó đã nói rõ ràng là tao đã nhiễm bệnh SiDA rồi, mày có hiểu không?
Rồi Kỳ Anh qụy xuống như người mất hết sức sống. Quân cũng tỏ ra bàng hoàng:
− Mày nói sao? Tao vừa không nghe lầm đấy chứ?
− Chứ khi đi lấy kết quả người ta không nói gì với mày sao? Còn của mày họ ghi gì?
− Ạ. à là âm tính.. lúc sáng đông người lắm. À phải! Tao nhớ rồi, khi đưa kết quả cho tao, người y tá cứ nhìn tao với ánh mặt lạ lắm. Lúc đó tao không hiểu, thì ra là..
Nghĩ ngợi một giây sau, Quân kéo Kỳ Anh lên một cách xông xáo
− Mau đi với tao.
− Đi đâu?
− Đến bệnh viện
Kỳ Anh đang lúc bấn loạn cũng ngơ ngác:
− Đến đấy để làm gì?
− Thì kiện họ, làm gì mày có bệnh mà họ ghi vậy, do họ làm ăn cẩu thả mà thôi.
Kỳ Anh vùng ra khỏi bạn một cách tuyệt vọng
− Họ làm việc đều có quy tắc của họ, làm sao mà nhầm lẫn được.
− Nếu không thì đi xét nghiệm lại thì rõ chứ gì? Mày là đứa đoan trang, trong trắng làm sao mắc phải chứng bệnh đó được.
Kỳ Anh lắc đầu bi quan:
− Tuy tao không sống phóng túng như mày, nhưng mày cũng biết đấy SiDA đâu phải lây nhiễm qua duy nhất một đường. Nhưng tao vẫn thắc mắc, không biết nguyên do nào mình mắc bệnh. Bây giờ tao chỉ muốn chết mà thôi.
Quân tạm yên tâm khi những đề nghị của cô đều bị Kỳ Anh bác bỏ và chấp nhận số phận cho căn bệnh. Cô nhẹ nhàng an ủi:
− Mày khờ quá! Dù mày có bệnh, bên cạnh mày vẫn còn tao, má Xuân và cả Gia Hào nữa. yên tâm đi, tao và mọi người sẽ cố gắng chăm sóc cho mày, khe được lời phân minh của cộ..
Trên đường phố tấp nập, tiếng còi xe cấp cứu đang xé gió lao đi làm kinh động cả một thành phố.
Bên cạnh giường bệnh của mẹ, Kỳ Anh cắn chặt ngón tay đến rướm máu để cho tiếng nấc không bật ra ngoài. Mẹ cô nằm đó với hơi thở yều ớt, mặt mày trắng bệch, xanh xao... Bên tai cô, lời nói của vị bác sĩ vẫn còn văng vẳng, cô có cảm giác đấy là lời buộc tội đối với cô...
− Cô là con gái bệnh nhân phải không?
− Dạ, phải.
Giọng ông trách nhẹ:
− Mẹ cô có bệnh tim, sao lại để bà ấy kinh động đến thế?
− Da...
Lúc đó, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của ông, cô đã níu lấy ông và gào lên trong tiếng nấc:
− Bác sĩ! Xin hãy cho tôi biết tình trạng của mẹ tôi thế nào?
Ông lắc đầu:
− Chúng tôi đã cố gắng hết sức mình rồi, giờ chỉ còn hy vọng ở bản năng của bà ấy mà thôi...
Níu chặt lấy thành giường, cô khóc ngất. Mẹ Ơi! Không phải do con hư đốn đâu. BẢn thân con cũng không hiểu tại sao mình mắc bệnh. MẸ Ơi! Con đau khổ lắm mà không nói ra được. Dù hết sức cố gắng nhưng tiếng khóc của cô vẫn bật ra ngoài, tiếng khóc mang đầy uất hận ai oán. Tiếng khóc muốn lay tỉnh cơn hôn mê của bà XUân. Từ lúc chứn gkiến việc làm của con gái, bà đã ngất xỉu và được đưa ngày đến bệnh viện đã ba ngày trôi qua bà vẫn chìm trong hôn mê. Bác sĩ bảo bà bị đứt mạch máu não vì bị kích động mạnh.
Và đã ba ngày trôi qua rồi, Kỳ Anh không hề ăn uống gì. Cô chỉ đứng bên giường mẹ và sợ mẹ cô sẽ bỏ cô đi mãi mãi. Tiếng khóc cô vẫn thổn thức trong căn phòng lạnh giá. Rồi bỗng dưng đôi mắt rưng đỏ của cô sáng lên. Mẹ cô vừa cựa mình. Cô ào tới nắm nhẹ bàn tay lạnh buốt của bà, khẽ gọi trong nước mắt
− Mẹ Ơi! Tỉnh dậy đi mẹ.
−...
− Mẹ Ơi! mở mắt ra đi, con là con gái Kỳ Anh của mẹ đây này.
Cô áp cả mặt mình vào đôi má xanh xao của mẹ làm ướt cả mặt bà. Bà khẽ nhíu mày, đôi mắt từ từ hé mở, nơi đó, hai giọt nước mắt vừa lăn ra. Mừng rỡ cô khóc ngất và kêu lên:
− Ôi! Mẹ đã tỉnh rồi. MẸ Ơi! Con là Kỳ Anh nè, mẹ có nhận ra không?
BÀ chớp chớp đôi mắt như đang cố nhớ lại mọi chuyện. Bỗng đôi mắt bà long lên sòng sọc, gươn gmặt đanh lại giận dữ. Bà cố lấy hết sức lực còn lại đẩy cô và hét lớn:
− Cút khỏi đây mau. Tao không có đứa con bất hiếu như mày.
Bất ngờ bị mẹ xô mạnh, Kỳ Anh ngã lăn ra đất. Cố nén cơn đau, cô lồm cồm ngồi dậy và khẩn thiết van cầu:
− Mẹ Ơi! con biết lỗi rồi, xin mẹ đừng ghét bỏ con.
− Đi, đi mau, đừng để cho tao thấy mặt nữa.
Cô khóc điếng:
− Đừng, mẹ Ơi. Con không còn chỗ nào nương tựa nữa, mẹ hãy thương con với.
Bà Xuân thở hồng hộc, mặt tím tái cơn giận của bà đã lên đến tột đỉnh. Bà lại hét:
− Đi mau! Mỹ Quân! Mỹ Quân đâu?
Bên ngoài, Quân nghe tiếng vội tông cửa chạy vào. Nhìn bà, cô hốt hoảng lên tiếng:
− Má Xuân! Chuyện gì xảy ra vậy?
Bà chỉ còn nói trong hơi thở:
− Má.. má không muốn gặp nó nữa, mau đuổi nó ra ngoài đi.
Kỳ Anh gần như lết dưới sàn nhà, cố níu tay bà:
− Đừng mẹ Ơi. Đừng đuổi con lúc này, con chỉ muốn được ở bên mẹ thôi.
Nhìn Kỳ Anh, Quân thấy xót thương cho bạn. Nhưng nếu để thế này thì tình trạng của bà Xuân sẽ xấu hơn, nên cô đỡ Kỳ Anh lên và nói nhỏ:
− Mày tạm ra ngoài một chút đi, để tao nói với má sau.
Kỳ Anh nhìn khuôn mặt Quân đầy biết ơn:
− Hãy giúp tao nghe Quân, tao sợ lắm.
− Được rồi để tao lo.
Kỳ Anh nhìn mẹ qua màn lệ rồi từ từ bước ra ngoài. Trên giường, bà Xuân vẫn còn với những hơi thở nặng nhọc khó khăn. Quân vuốt ngực bà, cô nói như mếu:
− Má! Má cố lên nhé, để con đi gọi bác sĩ ngay.
Cô vội quay đi nhưng đã bị bàn tay yếu ớt của bà giữ lại:
− Đừng, không cần đâu
− Nhưng trông má mệt quá.
− Hãy cho má miếng nước.
Cô vội chạy đi lấy nước và bón cho bà:
− Má uống cẩn thận nhé.
Bà uống được vài muỗng nhỏ rồi lên cơn sặc sụa. Gương mặt nhăn nhúm của bà dường như không còn một chút sức sống làm Quân run rẩy:
− Cố lên đi má, má không sao đâu.
Bà lấy hơi thở từng cơn khó nhọc, nước mắt bà tuôi dài:
− Má không ngờ ba mươi năm qua, má tần tảo nuôi nó khôn lớn, mà bây giờ nó trả hiếu cho má như thế đấy.
− Thôi, chuyện đó hãy nói sau đi má à. Bây giờ má hãy nằm yên và cố gắng tịnh dưỡng.
− Không. Nếu bây giờ má không nói thì e sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
− Đừng má ơi! Đừng nói gở như thế mà, con và Kỳ Anh sợ lắm.
Gương mặt bà trở nên giận dữ:
− Đã bảo là đừng nhắc tới nó.
Bà lại thở hồng hộc. Nhìn bà nghĩ đến Kỳ Anh, cô cảm thấy mình có tội vô cùng. Cô nghĩ: “Hay là nói thật ra mọi chuyện, may ra còn cứu vãn tình thế, nếu không thì muộn mất”. Tự nhiên lúc này cô cảm thấy tỉnh táo hơn lúc nào hết. Cô đã quyết định kể ra sự thật và nhận lỗi lầm trướ ckhi quá muộn. Xiết nhẹ tay bà, cô nói:
− Má à! Xin má bình tĩnh nghe con nói hết sự thật. Thật ra Kỳ Anh...
− Đừng nói nữa! - bà vội gạt ngang lời cô
− Nhưng con cần phải cho má biết sự thật
− Thôi, má nghĩ mình không còn đủ khả năng nghe một sự thật nào nữa đâu, Quân ạ.
Biết bà vẫn còn hiểu lầm, cô cố giải thích nên đều bị bà gạt ngang. Sợ bà tức giận nên cô không dám mở lời tiếp. Thấy bà nằm im mắt nhìn lên trần nhà, cô lo sợ hỏi:
− Má Xuân! Má đang nghĩ gì thế?
Mắt bà vẫn không rời khỏi trần nhà
− Má nghĩ mình đang có lỗi với một người
− Có phải là ba của Kỳ Anh không?
− Đúng. Má đã không làm tròn trách nhiệm, để đứa con hư đốn.
− Nhưng thật sự thì Kỳ Anh...
Đột ngột bà nắm tay Quân cầu khẩn:
− Quân à! Con có thể ngồi nghe má kể một câu chuyện, được không?
− Dạ được. Con sẵn sàng nghe ạ.
Đôi mắt mệ mỏi của bà trở nên xa vắng:
− Một sự thật đã ba mươi năm trôi qua rồi, má cứ nghĩ mình sẽ giữ bí mật suốt đời và sẽ mang theo vào lòng đất khi nhắm mắt. Nhưng bây giờ biết mình sắp chết...
− Má! Má không chết đâu mà
Giọng bà khó nhọc:
− Đừng ngắt lời má, như thế e rằng con không kịp nghe hết câu chuyện đâu. Quân! Con biết không, khi biết mình sắp chết, con người ta không còn đủ khả năng giữ kín bí mật nào cả. Nên má xin con chịu khó lắng nghe một lần. Thật ra thì có lẽ ba Kỳ Anh vẫn chưa chết
− Hả! Nhưng tại sao...
Bà lấy từ hơi thở nặng nhọc rồi tiếp:
− Hơn ba mươi năm trước, khi còn là một nữ sinh trung học từ quê lên tỉnh học, má có yêu một người và cũng được người ấy yêu lại. Cuộc tình tự do dần đưa má và người ấy đi qua giới hạn. Lúc đó, má sống chìm ngập trong hạnh phúc. Rồi tiếp tục ra trường, người ấy tiếp tục con đường tương lai bằng một chuyến vượt đại dương sang Mỹ du học, mà không thể ngờ được mình bỏ lại quê hương một mầm sống đang tượng hình. Còn lại một mình với cái thai trong bụng, má không dám trở về quê nên đành bỏ đi biệt xứ để làm việc sinh con. Thế đó và ba mươi năm vẫn yên bình trôi qua, thế mà...
− Má! Thế là Kỳ Anh còn cha sao?
− Có thể như vậy. Nhưng Quân à! Đây là nỗi ô nhục nhất đời má. Bây giờ, nếu gặp lại ông ấy, má không còn mặt mũi nào trao cho ông ấy một đứa con nhếch nhác bệnh hoạn như vậy.
− Nhưng má ơi, Kỳ Anh không hề...
Bà đưa tay ngăn lại, hơi thở gấp gáp hơn. Rồi đôi tay bà như đang tìm kiếm gì trên cổ. Thấy thế, Quân hỏi:
− Má cần gì?
− Sợi dây.. chuyền.
Hiểu ý cô tháo sợi dây chuyền mặt ngọc màu đỏ trên cổ bà và nói:
− Có phải má cần cái này không?
Cầm sợi dây chuyền trong tay áp vào ngực mình, dường như bà sống lại cảm giác của ba mươi năm về trước. Rồi bà khóc, khi đưa sợi dây chuyền cho Quân:
− Đây là sợi dây chueyèn mà ba của Kỳ Anh tặng cho má trước khi lên đường du học. Lẽ ra má định cho Kỳ Anh nhân ngày cưới của nó, nhưng nó đã làm thay đổi tất cả. Quân, xin con hãy giữ dùm má, bao giờ có thể, con hãy trao trả lại cho nó.
Thấy bà yếu dần, Quân khẩn cầu:
− Hay để con gọi Kỳ Anh vào với má nhé.
Bà lắc đầu đau đớn:
− Má rất thương Kỳ Anh. Nhưng việc làm của nó khiến má không đủ thời gian để tha thứ cho nó, và không thể chấp nhận nó.
− Má?
− Còn nữa, xin con hãy ở lại chăm sóc cho Kỳ Anh. Dù sao, bây giờ nó cũng là một đứa đáng thương... thương... tiếng nói của bà tắt dần rồi tiếp:
− Nếu có gặp lại ông ấy, hãy nói rằng cho má xin... lỗi.
Đột nhiên, bà ngừng nói, mắt trắng dã, đầu gục sang một bên mềm nhũn.
Bà đã chết, chết một cách đột ngột, trên gương mặt vẫn còn vương nét bàng hoàng thảng thốt.
Một cảnh tưởng hãi hùng mà chưa bao giờ Quân đã nghĩ tới. Cô đứng chết trân, mồm há hốc mắt trợn tròn muốn rách cả mi. Cô kinh hoàng: Đây có phải là hậu quả mà cô đã gây ra không? Đúng rồi, mày đã gián tiếp giết người rồi, Mỹ Quân ạ. Lời buộc tội đang vây lấy cô. Cô lui dần, muốn khóc nhưng đôi mắt cứng lạnh. Cô nói như kẻ điên loạn:
− Má Xuân ơi! Không phải do con, con không hề muốn má chết. Con chỉ muốn làm như thế để có Gia Hào thôi. Không phải con, con không giết người.
Cô hét lớn như muốn xóa tan những lời cáo buộc trong tâm mình.
− Á...
Tiếng thét của cô vang tới bên ngoài cửa. Bàng hoàng, Kỳ Anh tông cửa xông vào. Rồi linh tính cho biết chuyện gì xảy ra khi nhìn ánh mắt thất thần và đầu tóc rối bù của Quân. Trên giường, mẹ cô chỉ còn là cái xác không hồn. Rồi cô đã ngất đi trước khi chưa kịp gọi hai tiếng “mẹ Ơi”
Lại thêm một nỗi bàng hoàng nữa đến với Quân. Cô hết lay bà Xuân đến Kỳ Anh, miệng vẫn còn lảm nhảm:
− Không phải tao giết má. Kỳ Anh ơi! không phải tao đâu. Tao không cố ý gì cả, chỉ tại tao quá yêu anh Gia Hào thôi. Mày tỉnh lại đi, tao sẽ trả anh ấy lại cho mày đây. Mày cũng không có bệnh gì cả, chính tao mới bệnh SiDA nè. Kỳ Anh! Mày có nghe không?
Nhưng Kỳ Anh có nghe thấy gì đâu. Cô đã ngất lịm trong đau đớn tột cùng.
Căn phòng nhuốm đầy mùi tang tóc.
Đám tang của bà Xuân diễn tra trong một không khí buồn tẻ lạnh lùng đến nao lòng người ngoài cuộc. Bà con thân thích không có ai, chỉ vài người hàng xóm đến chia buồn. Quân cũng tự nguyện để tang cho bà. Cô hy vọng vòng khăn tang chít trên đầu mình sẽ giảm bớt một phần tội lỗi cô đã gây ra và cũng tỏ lòng thành kính đối với nngười mẹ nuôi của mình.
Còn Kỳ Anh, từ khi phát hiện ra mẹ mình đã chết, cô đã ngất lịm đi trong một thời gian dài. Nhờ sự tận tình của bác sĩ, cuối cùng cô đã tỉnh lại. Sau đó cô c ngác, ngỡ ngàng. Chưa được bao xa, anh thấy cô lấy ra từ trong túi xách chiếc điện thoại di động. Có ai đó vừa gọi cho cộ Anh lại há hốc mồm
− Hôm này,cô ấy lại xài cả điện thoại cầm tay!
Thật là một thay đổi hoàn toàn. Anh không thể nào giải thích được lý do nào mà Kỳ Anh lại thay đổi nhanh như vậy.
Đàng kia, cô đang nói chuyện với người bên kia đầu dây một cách hồ hởi, cởi mở. Cô luông miệng tươi cười, bỏ lại sau lưng một Gia Hào đang đứng chết lặng. Anh muốn nói một câu gì đó mà không lên tiếng được. Anh muốn bước đi, nhưng đôi chân đang bị chôn chặt. Trong phút giây này, anh có cảm giác thân thể vạm vỡ của anh như sắp gục ngã. Một sự đổ vỡ đang lởn vởn trong tim anh và nghe trái tim mình đang rên rỉ:
− Kỳ Anh
− Kỳ Anh...
Trong một quán bar sang trọng và hiện đại. Nơi đây là điểm tụ hội của những cô chiêu, cậu ấm, những người thích sống theo mốt thời thượng, nhất là những kẻ thích vung tiền qua cửa sổ thường xuyên tìm đến đây để thỏa mãn sự ăn chơi của mình.
Nơi chiếc bàn ở một góc phòng, Quân ngồi lặng lẽ nhìn Hào tu ừng ực ly bia, anh uống như chưa từng được uống. Đến khi trên bàn đã ngổn ngang nưũng vỏ lon bia và Quân đã đưa tay ngăn lại, khi Hào định uống tiếp tục một lon nữa. Cô gắt:
− Gia Hào! Anh bảo tôi đi với anh đến ngồi xem anh uống bia đấy à?
Hào bị cụt hứng, nhưng anh nhìn Quân rồi nhìn khắp một lượt căn phòng cười nhạt rồi nói:
− Ở đây, nhộn nhịp và sang trọng quá. Quân! Cô thường hay đến đây lắm à?
− Ừm... cũng vài lần đi cùng bạn bè, nên khi anh hỏi có biết quán bar nào không thì tôi chợt nhớ. À! Có một điều tôi quên chưa nói anh, ở đây giá cả khá đắt. Lúc nãy anh uống bia hơi nhiều...
Giọng Hào có vẻ hơi nhừa nhựa, phì cười:
− Cô sợ tôi không có tiền trả sao? Yên trí đi. Nào, uống với tôi đi, Quân.
− Đừng uống nữa mà, Già Hào. Có phải anh đang có tâm sự không? Trông anh có vẻ buồn lắm. Hào! Tôi có thể giúp gì được cho anh không?
Hào cúi sầm mặt, đôi mắt anh trĩu nặng, buồn bã nói:
− Lâu nay, cô có gặp Kỳ Anh không?
Vở kịch đã bắt đầu. Quân làm ra vẻ hồn nhiên:
− Không. Em đã nhiều lần tìm nó nhưng không gặp, điện thoại đến cơ quan thì nó bảo là rất bận. Có phải có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người không?
Hào lắc đầu thiểu não:
− Tôi cũng không biết nữa. Rõ ràng là chúng tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Chúng tôi còn đng bàn đến chuyện hôn nhân, Kỳ Anh cũng vui vẻ nhận lời. Thế mà không biết có chuyện gì mà bỗng nhiên cô ấy đột ngột thay đổi, luôn cố tình tránh né tôi. Gặp tôi thì cô ấy lạnh lùng, chỉ trả lời nhát gừng những câu hỏi của tôi. Mỹ Quân! Cô có biết không? Mấy tháng nay, tôi luôn sống trong đau khổ, lo âu. Tôi muốn gặp cô ấy để hỏi cho ra lẽ, nhưng không có được một chút cơ hội. Mỹ Quân! Cô có biết một chút gì về Kỳ Anh lúc này không, hãy nói cho tôi biết với.
Quân làm ra vẻ như nghiền ngẫm, rồi khẽ kêu lên:
− Anh nói rồi emmới nhớ, mấy tháng nay đối với em, Kỳ Anh cũng như thế, cho nên em thấy lạ lắm. Bọn em là bạn thân của nhau trước kia, nó chưa bao giờ giấu em điều gì, thế mà.. có lúc em bỗng nghi ngờ..
− Mỹ Quân! Cô nghi ngờ điều gì?
Quân làm ra vẻ hốt hoảng rồi vội phân bua:
− Ồ, không! Không có gì...
Hào nói trong đau khổ:
− Lần đầu tiên gặp Kỳ Anh, tôi thấy cô ấy đẹp lắm. Nhưng tôi không phải yêu vẻ đẹp bên ngoài của cô ấy, mà yêu chính đức tính nhu mì, yêu sự giản dị của bản thân cô ấy. Khi ở bên cạnh cô ấy, tôi thấy cô ta thật thanh khiết. Thế mà bây giờ cô ấy thay đổi hoàn toàn, từ cách ăn mặc, trang điểm, lối sống... điện thoại di động lúc nào cũng cầm taỵ Tôi... tôi lo sợ quá...
− Đúng rồi. Em cũng thấy như vậy. Gia Hào! có bao giờ anh nghĩ Kỳ Anh có người mới không?
Đôi mắt Hào lộ vẻ thảng thốt:
− Vâng. Đã nhiều lần tôi giật mình khi nghĩ đến điều ấy. Nếu sự thật như thế thì cô ấy quá tàn nhẫn.
Quân xúc động nhìn Hào. Cô đưa tay siết nhẹ tay anh,rồi khẽ hỏi:
− Anh yêu Kỳ Anh lắm sao?
− Tôi yêu cô ấy hơn tất cả những thứ trên đời.
Có một sự ghen tức vừa dấy lên trong tim Quân. Cô nhìn anh với ánh mắt đắm đuối, đưa tình
− Người khác không thể thay thế hình bóng Kỳ Anh trong tim anh sao?
Hào buồn bã lắc đầu. Anh đưa tay vào túi và lấy ra một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ, chậm rãi nói:
− Những dự định về tương lai, tôi đều đã sắp xếp. Đây này, ngay cả nhẫn cưới, tôi cũng đã đặt làm. Thế mà...
Chiếc hộp bật mở, Quân cảm thấy hoa mắt vì chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn. Nhìn chiếc nhẫn, cô khẽ nhìn vào ngón tay áp út của mình và mơ rằng... sẽ không bao nữa, chiếc nhẫn đó sẽ được chính tay Hào trân trông đeo vào tay cô trong một thánh đường trước mặt vị linh mục. Lúc đó có chết, cô cũng mãn nguyện.
− Mỹ Quân! Mỹ Quân!
Quân giật mình, thoát khỏi cơn mê:
− Anh đang gọi em đấy à?
− Vâng. Cô đang nghĩ gì thế?
− À... Ờ... chiếc nhẫn đẹp quá. Em đang nghĩ không biết em có phúc được một ai đó đeo cho mình chiếc nhẫn như thế vào ngày cưới không.
Không hiểu sao Hào lại bật cười, nhưng nụ cười của anh mang nhiều cay đắng xót xạ Bên ngoài sàn nhảy, một điệu Valse nhẹ nhàng êm ái được trỗi lên, từng đôi namnữ tay trong tay tình tứ nhẹ bước theo điệu nhạc. Bỗng Hào nhìn Quân đề nghị:
− Mỹ Quân! Tôi buồn quá, cô có thể nhảy với tôi không?
Đó là điều mà Quân đang háo hức chờ đợi. Suýt tí nữa là cô đã không kịp giấu đi sự vui mừng. Cô nói:
− Vâng. Điệu nhạc hay quá. Đôi chân em cũng đang không chịu nằm yên đây này.
Thế là Quân cùng cặp tay anh bước ra sàn nhảy. Trong vòng tay anh, một cảm giác như muốn đốt cháy thân xác cô, đến nỗi cô quên luôn cả bước nhảy. Cô ngất ngây nép sát vào người anh hơn, hai thân thể dường như hòa quyện thành một. Cô từng trải nhưng chưa bao giờ cô có được cảm giác như lúc này. Cô thầm kêu lên: “Ôi, Gia Hào! Anh thật tuyệt vời! Đã một lần em ngu xuẩn từ chối anh, nhưng bây giờ, nhất định em sẽ không để cho anh rời xa em. Em nhất định đoa. lại anh cho bằng được, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Gia Hào! Đến bây giờ em mới hiểu được mãnh lực của tình yêu lớn mạnh như thế nào. Gia Hào! Em yêu anh vô cùng. Bên anh, em thấy mình không còn bệnh nhữa. Nhất định em còn sống lâu lắm. Cơn bệnh SiDA sẽ không quật ngã được em là nhờ tình yêu cũa anh đấy”.
Trong khi Quân đang ngất ngây với thành quả mà cô vừa đoạt từ tay người bạn thân nhất của mình, thì Hào lại đang thả hồn theo tiếng nhạc. Đang ôm siết Quân mà anh cứ ngỡ là Kỳ Anh, vẫn thân thể mảnh mai, tinh khiết đây mà. Cô vẫn là của anh, mãi mãi là của anh.
Rồi bỗng nhiên... không khí vũ trường có gì khác lạ.. Vâng. Anh vừa linh cảm điều đó. Cùng lúc nhiều tiếng bàn tán, xì xầm vẻ đầy thán phục ngưỡng mộ. Phút chốc vũ trường nín lặng, mọi bước nhảy đều ngưng động, dường như đang ưu tiên cho ai đó.
Phút chốc vũ trường nín lặng, mọi bước nhảy đều ngưng động, dường như đang ưu tiên cho ai đó. Hướng mắt theo đám đông hiếu kỳ và Hào như chết sững, mồm há hốc... mắt hoa lên, mọi vật xung quanh như chập chờn nhảy múa, nhưng có một hình ảnh anh ước muốn đừng bao giờ nhìn thấy. Nhưng thật trêu người, hình ảnh đó đang hiện diện ngay trước mặt. Trên một khoảng sân nhảy rộng lớn, một cô gái với chiếc áo ngắn cũn cỡn đến nỗi không thể ngắn hơn được nữa. Tất cả đều màu đỏ rực để lộ những khoảng trống trắng ngần của thân thể gợi tình. Gương mặt cô trang điểm thật đậm, làn môi thật khiêu gợi, mái tóc búi thật cao, thân thể cô với nét đẹp hoang dại. Tất cả đàn ông nhìn cô với ánh mắt ngây dại, dường như đang bị thôi miên bằng chính thân thể của cô, một nét đẹp cuốn hút kẻ khác phái. Nhưng oái oăm thay, cô đang tình tứ trong vòng tay của một gã Tây cao lớn. Cả hai đang lướt nhẹ theo dòng nhạc. Cô nhìn gã Tây với ánh mắt đắm đuối và thờ ơ với mọi việc chung quanh đang hướng mắt vào cô.
Trong khi đó, Hào đang lặn ngụp trong cơn mộng du kinh hoàng. Đôi môi anh run rẩy, thốt lên:
− Kỳ Anh! Là Kỳ Anh đó sao?
Bên cạnh, Quân cũng nhận ra sự hiện diện đó. Cô khẳng định bên tai anh:
− Đúng đấy. Chính là Kỳ Anh. Thật không ngờ...
Như có một tác động nào đó, anh vùng khỏi tay Quân, định chạy đến bên Kỳ Anh. Nhưng không, Quân đã kịp giữ tay anh lại và thì thầm vào tai anh:
− Đừng hành động như thế, Gia Hào. Nơi đây đông người, không tốt đẹp gì đâu.
Hào đã không còn giữ bình tĩnh gắt lên:
− Nhưng đó là Kỳ Anh. Cô ấy đã phản bội tôi, bằng chứng đã rõ ràng. Tôi muốn hỏi cho ra lẽ.
− Bình tĩnh đi anh. Dù sao anh cũng là một nhà khoa học, không thể vì tình mà làm ầm ĩ giữa chốn đông người như thế này. Chẳng lẽ anh muón cho cả thế giới biết chuyện không mấy tốt đẹp này.
− Thế cô bảo tôi phải làm gì khi chứng kiến vợ sắp cưới của mình đang nằm trong vòng tay kẻ khác?
− TRở về bàn ngồi đi anh.
Hào điên tiết gào lên:
− Cô có thèm bia thì cứ uống một mình đi. Quân! Cô có biết hiện bây giờ tôi đang mu6ón gì không? Tôi chỉ muốn đánh người. Đánh người đó, cô hiểu không?
Dùng bàn tay mềm mại của mình vuốt nhẹ bờ ngực của Hào, Quân nói:
− Chỉ là khieu vũ với nhau, thế mới vừa đây em với anh cũng cùng khiêu vũ... – Cô nhìn anh đắm đuói và lời nói ỡm ờ - Chẳng lẽ... chúng ta cũng là đôi tình nhân sao?
− Quân! Cô bảo tôi phải làm gì để vạch mặt kẻ phụ tình đây?
Nắm chặt tay anh, Quân ra lệnh:
− Về bàn ngồi với em, xem diễn tiến của câu chuyện này ra sao.
− Được. HÔm nay anh phải chứn gkiến bộ mặt thật của người mà bấy lâu nay anh yêu t hương và kính nể. Người mà mới thoáng đâu đây còn nói với anh toàn những câu yêu thương âu yếm, còn cùng anh xây dựng tương lai.
Anh bị Quân kéo về ghế ngồi, nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi hình ảnh của bên ngoài. Anh ngồi trên ghế mà có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
Bên ngoài sàn nhảy, Kỳ Anh đang say sưa với điệu nhảy và dường như cũng đang say sưa với tình yêu. Ánh mắt và làn môi gợi mời củ cô thật gần với gã Tây. Cả hai như đang đắm mình trong tình yêu. Dường như thế giới này là dành riêng hco hai người vậy. Và... điệu Valse tình tứ cũng đã kết thúc, họ luyến tiếc với nhau sau khi gã Tây đặt một nụ hôn ngọt ngào vào đôi môi gợi cảm của cộ HỌ tươi cười nói với nhau điều gì đó rồi cùng nhau cụng lỵ Ly rượu ngoại đắt tiền phút chốc được Kỳ Anh uống cạn, rồi... họ lại hôn nhau.
Ở một góc ban2, Hào có cảm giác như toàn thân anh sắp nổ tung ra. Tất cả máu nóng và cơn ghen hờn đều dồn lên mặt. Nếu không còn kịp giữ một ít ý thức anh đã lao ra và chuyện gì tới cũng mặc. Anh không còn sự chịu đựng để chứng kiến cảnh này nữa, anh vụt đứng lên... và đàng kia, Kỳ Anh cũng vừa nói gì với gã Tây ấy, xong cô đi về phía nhà vệ sinh.
Thấy vẻ hùng hổ của Hào, Quân giữ anh lại, hỏi:
− Gia Hào! Anh muốn làm gì?
− Yên tâm đi. Tôi chỉ muốn gặp Kỳ Anh một lần để hỏi cho ra lẽ...
Nói xong, anh đùng đùng đi về hướng nhà vệ sinh. Còn lại một mình, Quân gật gù rồi cũng nhẹ nhàng bước theo.
Bên ện kia, đầu tóc bù xù.
Vâng. Thật xót xa cho một đóa hoa đầy hương sắc nhưng kém may mắn. Nổi đau chồng chất nỗi đau đã đốn ngã một Kỳ Anh hiền hậu, dịu dàng và mảnh mai yếu đuối. Cô đã không đủ sức với những đau đớn mất mát mà trong một thời gian ngắn đổ xuống đời cô. Cô đã điên loạn. Cô không còn khả năng đối diện với hiện tại. Ngay cả những lời tự thú của Quân, cô cũng không hề nghe thấy. Tâm trí hiện tại của cô là nhữn ghư ảo phù du, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt ngây dại, vô hồn. Xung quanh cô là những ảo ảnh đen tối, nhập nhòe. Miệng cô luôn lảm nhảm như đang nói với một lũ vô hình hư không nào đó. Còn Quân, nỗi kinh hoàng liên tiếp nỗi kinh hoàng liên tiếp nỗi kinh hoàng. Cô phải bịt kín miệng để khỏi thốt ra tiếng kêu đau xót. Nhìn Kỳ Anh, cô thấy ghê tởm bản thân mình và tự hỏi: Đây có phải là một nạn nhân của cô nữa không. Nỗi ám ảnh và cái chết của bà Xuân vẫn còn đang vây lấy cô. Cô đang tìm cách thú nhận để giải bớt tội mình. Thế mà... nhưng một tia sáng vừa lóe ra khỏi đầu óc cô và cô đã hy vọng có thể là Kỳ Anh đang đùa với cô chăng, bởi vì họ hay đùa với nhau như thế. Với ý nghĩ như thế, cô bước rón rén đến bên Kỳ Anh vẫn đang giấu mình trong góc tủ, cố nở một nụ cươời và nhẹ nắm tay bạn, nói:
− Kỳ Anh! Có phải mày đang đùa với tao không?
Kỳ Anh không trả lời mà đầu cứ lắc lư mắt nhìn Quân soi mói. Như đang cố khám phá một sinh vật hết sức lạ lẫm. Quân vô cùng sốt ruột nhưng vẫn hy vọng:
− Kỳ Anh! Tao biết tao có lỗi nhưng mày cứ chửi mắng tao đi, chứ đừn glàm như thế tao sợ lắm. Tao biết lỗi của tao rồi.
Đột nhiên, Kỳ Anh cất tiếng cười nghe rợn người, rồi ngay sau đó lại khóc, khóc như một đứa trẻ bị Oan ức, ti ếng khóc nghe như ai oán, than thở. Rồi đột nhiên cô vồ lấy Quân, cấu xé, rồi lại cấu xé mình đến trầy xước cả tay chân. Quân lo sợ đến không thở được, cô lùi xa với một khoảng cách an toàn nhất và nhìn Kỳ Anh. Lúc này Kỳ Anh lại cố thủ trong góc kẹt lúc nãy, gương mặt trở nên ngây ngô hiền dịu, nhưng không còn hiển hiện một chút tỉnh táo nào.
Một sự thật quá phũ phàng. Và Quân đã ôm mặt khóc ngất. Kỳ Anh đã thật sự điên loạn rồi. Tất cả do cô mà ra, bây giờ cô phải làm gì đây. Ai có thể giúp được cô và giúp Kỳ Anh thoát khỏi cơn khủng hoảng và thoát khỏi cơn điên loạn này.
Đúng rồi, Hào. Mấy hôm nay cô đã quên mất Hào. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và cái chết của bà Xuân quá đột ngột, mọi chuyện tác động mạnh quá đối với cô nên cô đã quên mất còn sự hiện diện của Hào. Ngay cả cái chết của bà Xuân, cô cũng quên không báo tin cho anh. Có lẽ lúc này cô là người tỉnh táo nhất, nhất định anh sẽ giúp được cho Kỳ Anh. Vì cô biết trái tim anh vẫn còn nặng hình bóng của Kỳ Anh. Cô nhìn về phía kKỳ Anh lúc này đang ngồi lảm nhảm một mình, tay chân đang múa may vô nghĩa. Cô khẽ dặn dò
− Kỳ Anh ở nhà đợi tao một chúg nhé, tao sẽ đi tìm Gia Hào về cho mày nhé, tao sẽ về ngay.
Nhìn lại mình, thấy chiếc áo đang mặc trên người lúc nãy bị Kỳ Anh xé rách, cô vội vào trong thay áo rồi dắt xe đạp đi.
Trên đường phố tấp nập xe cộ, đầu óc cô như muốn nổ tung và rối loạn như một mớ tơ vò.
Hy vọng rồi mọi việc không quá muộn màng, và tệ hại.
Cô dừng xe trước một tòa nhà lớn màu trắng, nguy nga hiện đại, được gắn một hàng chữ mạ vàng, nghiêm trang đồ sộ: “Viện nghiên cứu khoa học”. Khung cảnh nghiêm trang làm cho cô có vẻ rụt rè ái ngại. Nhưng nhớ đến ánh mắt ngây dại của Kỳ Anh khiến cô mạnh dạn hơn. Dừng xe nơi sân, cô bước vào phòng bảo vệ. Người bảo vệ đứng tuổi cũng hết sức nghiêm trang nhưng tỏ ra lễ phép
− Chào cô. xin cho biết tôi có thể giúp gì cho cô được không a.
Sự niềm nở của người bảo vệ làm cô áy náy. Cô nói lí nhí
− Dạ, cháu muốn tìm anh Gia Hào ạ.
− À! có phải kỹ sư Trịnh Gia Hào không?
− Dạ, phải. Anh ấy có đây khôg hở chú?
− Có. nhưng cậu ấy đang có cuộc họp quan trọng... à, có lẽ cũng sắp xong rồi, hay cô chịu khó ngồi ghế đợi một nhé.
Đành phải chịu như vậy thôi. Cô nhìn người bảo vệ tốt bụng với ánh mắt hàm ơn và đáp:
− Dạ, cám ơn chú, cháu sẽ đợi ạ.
Cô chưa kịp lại ghế ngồi theo ngón tay chỉ của người bảo vệ thì nhận thấy ông lại đứng một cách nghiêm trang rồi cúi đầu lên tiếng:
− Xin chào viện trưởng
Nhìn theo ánh mắt người bảo vệ, cô phát hiện một người đàn ông từ trong viện đi ra, khoảng ần lục tuần dáng người cao lớn sang trọng, trí thức vẻ nghiêm trang của người học rộng hiểu biết. Lần đầu tiên, biết mặt ông, cô cảm thấy ngưỡng mộ Ông vô cùng. Tự dưng lòng cô ước ao được có một người...
Suy nghỉ của cô bị cắt đứt bởi giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần rắn rỏi của ông:
− Chú Huynh! Có chuyện gì thế chú? – Ông nhìn một lượt qua Quân rồi tiếp – Cô gái này là ai vậy?
− Dạ, tôi cũng không biết nữa, thưa Viện trưởng. Cô ấy bảo là muốn tìm gặp kỹ sư Trịnh Gia Hào?
− Thế à?
Ông lại nhìn khắp một lượt Quân với nhiều dấu hỏi. Như không để ý đến thái độ của cô, ông bước đến bên cô với đôi mắt sâu thẳm, ông lên tiếng:
− Dù sao cũng ngồi ở đây chờ, hay là cô có thể và phòng tôi một lát được không, tôi có một chút chuyện muốn hỏi cô.
Cô trố mắt nhìn ông, nhưng ông đã lên tiếng:
− Tôi thật sự có chuyện quan trọng mà. Vả lại, lát nữa họp xong, Hào cũng sẽ ghé lại phòng tôi. Tôi có dặn cậu ấy rồi.
Quân nhìn qua người bảo vệ. Thấy ánh mắt người đó không có vẻ gì phản đối nên cô đành miễn cưỡng:
− Thôi được rồi. Nhưng xin nói trước tôi không có nhiều thời giờ đâu nhé.
Ông Viện trưởng mừng rỡ:
− Vâng. Tôi nhất định không làm làm mất thời giờ quý báu của cô đâu.
Cô đành bước theo chân ông. Căn phòng dành cho viện trưởng làm cô choáng ngợp. Cô đã nhiều lần vào các phòng của giám đốc, làm người tình của họ nhưng chưa có căn phòng nào hiện đại và sang trọng như phòng này. Bước vào đây cô có cảm giác như lạc vào một thiên đường, ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng thấy. Cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và quê mùa trong chiếc ghế to lớn. Trên bàn làm việc của ông, bày một số máy móc hiện đại cô có cảm nghĩ tới chết cô cũng không dám sờ tơi. Giữa bàn chễm chệ một tấm bảng màu đỏ mạ chữ vàng “Viện trưởng Lưu Minh Sang” rực rỡ.
Ngồi đối diện, đôi mắt ông Sang vẫn không rời khỏi cổ cô, điều đó càng làm cho cô cảnh giác. Bên cạnh sự ngưỡng mộ sang trọng, nhưng không cô đã lầm điều cuốn hút tâm trí ông cuốn hút tâm trí ông Sang c hính là sợi dây chuyền mặt ngọc màu đỏ chói đang đeo trên cổ cô.
Khó khăn lắm, ông mới mở được lời:
− Xin lỗi, cô có thể cho tôi biết làm sao có có sợ dây chuyền này?
Bây giờ Quân mới vỡ lẽ.. Thì ra ông không phải bị thôi miên bởi cô, mà là sợi dây chuyền này. Cô gắt:
− Nhưng có liên quan gì với ông chứ?
− Có ta bảo đảm là có. Xin cô cho tôi biết từ đâu cô có sợi dây này, tôi rất muốn biết điều đó. Chủ nhân của nó là ai?
Nắm chặt sợi dây chuyền, cô nhớ lại lời người mẹ nuôi trước khi hấp hối. Cô định trao lại cho Kỳ Anh ngay sau đám tang nhưng chưa kịp thì Kỳ Anh đã điên loạn. Nhưng tại sao người đàn ông này lại quan tâm đến sợi dây chuyền. Chẳng lẽ ông ta chính là người ấy. Cô lạnh lùng trả lời:
− Là của một người đàn bà trao lại cho tôi.
− Xin cô hãy cho tôi biết bà ấy hiệngiờ ở đâu?
− Má tôi đã chết rồi!
− Hả! Con phải con chính là con gái của Kỳ Xuân không?
Trời ơi! Tại sao ông ta lại biết cả tên má nuôi của mình. Ông ta vừa gọi mình là gì nhỉ? Là con?
Tiếng ông SAng như cầu khẩn bên tai cô:
− Con ơi, xin con hãy cho ta biết về mẹ con, có được không. Ba mươi năm qua, đã ba mươi năm qua rồi.
Ông ôm lấy đầu như đang nhớ về dĩ vãng. Nhìn ông, cô cảm thấy thương hại. Có một cái gì đó đồng cảm buộc cô phải lên tiếng:
− Vâng, đã ba mươi năm trôi qua rồi, ngày ấy có một cô nữ sinh xinh đẹp yêu lấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cuộc tình của họ xảy ra hết sức êm đềm thơ mộng. Rồi đến một ngày nọ chàng trai đó lên đường đi du học và hoàn toàn không thể ngờ được đã bỏ lại quê hương một mầm sống đang tượng hình.. Ba mươi năm qua, cuộc sống vất vả, lo âu và cuối cùng căn bệnh tim quái ác đã cướp đi mạng sống của bà. Trước khi trao cho tôi sợi dây này, cùng một lời nhắn lại với người xưa.
Kể lại câu chuyện, cô như hoà mình vào tình yêu vĩnh cữu của họ, và vì quá xúc động nên ông cô đã khóc ngất. Chỉ chờ có thế, ông Sang đã ào đến ôm chầm lấy cô, ông cũng khóc:
− Con gái tôi! Trời ơi! Con gái lưu lạc của tôi đây mà. Vậy mà ta nào hay biết. Xin tha thứ cho ta, con nhé.
Những lời ông Sang như thức tỉnh cơn mê của cô. Trong vòng tay ấm áp của ông, ông vừa gọi cô là gì nhỉ? Con gái? Trời ơi! Cô có diễm phúc được người cha đáng kính như vậy sao?
Ông lại lên tiếng, tiếng nói như một lời ru ngọt ngào bên tai cô đưa cô từ cõi mơ hồ này đến sự mơ hồ khác khiến cô không thể thoát ra khỏi bản thân mình được:
− Con gái của ta. Bây giờ ba sẽ không để cho con thiệt thòi nữa đâu. Xem nào, con xinh xắn giống giống như mẹ con ngày xưa vậy. Rồi đây con sẽ được hưởng những gì mà con có, con gái yêu của ta. Con gái hãy gọi một tiếng ba đi ocn.
Quân đã thật sự rơi vào một cõi thiên đàng. Nhìn ông Sang, cô hình dung ông là một viện trưởng với chức quyền to lớn. Nhìn căn phòng của ông cũng có thể biết ông là người giàu sang đến cỡ nào. Ôi! Nếu được làm con gái của ông, thì từ một con vịt xấu xí, cô sẽ trở thành nàng thiên nga kiều diễm rồi. Giàu sang danh vọng đã cuốn hút cô khiến hình bóng cô bạn thân điên loạn ở nhà như mờ dần, mờ dần... Cô thấy tinh thần mình hưng phấn rồi tự hỏi: Sự gặp gỡ ngẫu nhiên này có phải là do thượng đế sắp đặt để bù đắp cho cô chăng? ôi! Thiên đường đang ở trước mắt cô. Cô đã một lần giành người yêu của bạn, bây giờ lại dành ba của người ta. Nhưng sự thật trước mắt quá cao sang mà cả đời cô cũngkhông mơ thấy được. Nhưng trong đời dễ có mấy ai được cơ hội như vầy. Bí mật ba mươi năm qua, chỉ có mỗi mình cô biết. tại sao không tận dụng chứ, dù sao bây giờ Kỳ Anh cũng đã điên loạn, có gặp lại cha cũng không còn đủ tỉnh táo để nhận. Thôi thì trời cho ai nấy hưởng vậy. Cô ôm lấy ông, khóc lớn và gọi:
− Ba ơi! Thế mà con cứ ngỡ ba đã khôgn còn nữa. Mẹ con yêu ba lắm.
Ông Sang cũng khóc:
− Tha lỗi cho ba, ba không sao ngờ được mình có đứa con gái như thế này. Tội nghiệp cho Kỳ Xuân! Ba mưoi năm rồi chắc mẹ con vất vả lắm.
Cô lại nói theo ông một cách thảm hại:
− Vâng, lúc nào mẹ con cũng thương nhớ ba, nhưng không dám đi tìm.
− Vâng, ba có lỗi với mẹ con. Khi đi du học, ba có liên lạc với mẹ con nhưng không được. Xứ lạ quê người, có một người con gái hay tìm đến chăm sóc cho ba. Cuối cùng yêu người ấy và lấy làm vợ. Hiện tại ba và dì có một đứa con trai đã trưởng thành và thành đạt.
− Xin chúc mừng ba. - Giọng cô hờn trách.
Ông Sang lên tiếng:
− Ba sẽ không để cho con thiệt thòi đâu. Tạm thời, ở viện ba đang có rất nhiều việc cần phải làm. Vả lại, con trai ba là em con đấy, đang phấn đấu lấy bằng cử nhân. Con hãy thong thả chờ thời gian ngắn, mọi việc ổn định, ba sẽ đưa về ra mắt với mọi người.
Nghĩ đến chuyện khi được làm tiểu ;'>
− Quân ơi! Kinh khủng quá. Tao không ngờ tao có thể làm như thế được.