1

Một tháng sau chúng tôi ra tòa. Tòa cố gắng hòa giải, nhưng cả tôi và Lẫm đều ương ngạnh. Đến phần phân chia tài sản, Lẫm chỉ xin một phần nhỏ số tài sản mà vợ chồng tôi đang có, hoặc một số tiền đủ để chuộc lại nửa căn phòng cơ quan chia cho anh ta ngày trước. Tôi chẳng có cách nào khác, đành phải đau xót nhìn năm chục ngàn đôla trong sổ tiết kiệm rơi vào tay Lẫm.
Tôi là một phụ nữ giỏi giang. Họ hàng hai bên nội, ngoại thường khen tôi như vậy. Có lần bà cô ruột còn chỉ vào mặt chồng tôi mà nói rằng: “Cái ngữ cù lần như anh mà không lấy được chị vợ tài giỏi như cháu tôi thì đến kiếp sau cũng chả có cửa cao nhà rộng mà ở”. Tôi nghĩ, mọi người nói đúng phóc.
Ai ai cũng biết, hồi mới cưới nhau, chúng tôi phải ở một nửa gian phòng của khu tập thể cơ quan. Tất tần tật việc ăn, ngủ, nấu nướng bó gọn trong sáu mét vuông. Nửa còn lại là một đôi vợ chồng trẻ khác. Đêm đến, người nhà này trở mình, nhà bên kia nghe thấy. Lắm đêm, bên kia hú hí, hứng chí cười rinh rích thì hoặc là Lẫm (tên chồng tôi) nằm im không nhúc nhích, hoặc là bỏ ra ngoài hiên hút thuốc. Thành ra, khi vợ chồng nhà kia đã “úp rá” đi chợ rồi mà bụng tôi vẫn lép kẹp như con cá rô đực. Chẳng thể nào cải tạo được cái tính vừa nhát vừa cả nể của Lẫm, tôi quyết định tính kế dời chỗ ở.
Trước khi có sự đồng ý của chồng, tôi đã sang nhà hàng xóm tỉ tê sự lợi hại, hơn thiệt. Cuộc thương lượng của tôi thành công ngoài dự kiến. Nhà hàng xóm đã dốc toàn bộ hầu bao tích cóp gồm ba chỉ vàng và hơn triệu bạc giúp đỡ vợ chồng tôi dời đi để thông phòng. Tôi làm cái sự đã rồi khiến Lẫm bị bất ngờ. Ban đầu Lẫm không đồng ý. Tôi phải nhờ đến bà cô góp lời mãi mới xuôi. Không ngờ chỉ với ba chỉ vàng của nhà hàng xóm và hai chỉ vàng của hồi môn ngày cưới, tôi đã làm một cuộc đổi đời.
Tôi tìm được một cái nhà tận ngoại thành thuộc loại “mua mà như xin”. Ngôi nhà vốn là cái lán coi vịt của một ông nghiện rượu, tọa lạc trên đám ruộng méo mó, bắc giáp bãi tha ma, nam giáp vùng sình lầy cỏ mọc lút đầu. Ban đầu chúng tôi cải tạo ngôi nhà bằng cách thay các bức phên thưng bằng tường gạch ba banh, lợp ngói ximăng thay cho những tấm giấy dầu. Sửa sang nhà xong, tôi đón bà cô lên, vừa là để trông nom nhà cửa, vừa giúp việc tăng gia và lấn đất.
Bà cô tôi là người khỏe mạnh, tham lam và nhiệt tình với toan tính mở mang điền thổ của tôi. Chỉ sau hơn một năm, từ mảnh đất ban đầu hơn hai trăm mét vuông, tôi và bà cô đã cơi nới thêm hơn trăm mét nữa. Chồng tôi là người dửng dưng với đất cát, lại chán cái cảnh đi làm xa, nhà hiu hắt, thường tìm cớ ở lại cơ quan mỗi tuần một, hai buổi hoặc xin đi công tác.
Bỗng một ngày kia, người ta về cắm đất xây dựng khu đô thị mới trên cánh đồng chiêm khê mùa thối bên cạnh nhà tôi. Biết tin này, người trong làng ùa ra tranh thủ dựng nhà, trồng cây để có cớ xin tiền đền bù. Vậy là gia đình tôi có đồng minh và ngôi nhà vốn là cái lều vịt bỗng trở nên có giá. Từ sáng đến tối, ôtô, xe máy của những tay buôn bán bất động sản liên tục kéo đến gạ mua ngôi nhà chúng tôi đang ở. Tôi cũng tiếp nhưng chỉ là để thăm dò giá trị của nó để có động cơ tiếp tục mở mang bờ cõi.
Cho đến khi khu đô thị mới mọc lên tòa nhà chung cư cao ngất ngưởng đầu tiên thì khu đất của gia đình tôi chiếm giữ đã có tới ngót nghét sáu trăm mét vuông. Chưa hết, tôi còn là người khởi xướng và tham gia đoàn đại biểu của dân sở tại kéo lên Ban quản lý dự án đô thị mới đòi thêm quyền lợi. Ban quản lý dự án đã phải nhượng bộ bằng cách bỏ tiền ra làm đường bê tông, lắp đặt hệ thống cáp điện chiếu sáng, điện thoại, ống nước ngầm đến từng hộ dân xung quanh. Khi đã có cơ sở hạ tầng điện, đường, trường, trạm vào loại cao cấp, tôi mới quyết định bán đi một nửa diện tích. Phút chốc, vợ chồng tôi trở thành tỷ phú. Ngôi biệt thự nội thất Đức, ngoại thất Pháp do tôi đứng tên chủ hộ, hai chiếc xe @, một cho Lẫm, một cho tôi và cuốn sổ tiết kiệm hơn năm chục ngàn đôla Mỹ đứng tên Lẫm, hoàn toàn là tiền “mỡ nó rán nó” từ cái lều vịt ban đầu.
Nhưng tôi vẫn là người phụ nữ bất hạnh.
Từ khi trở thành chủ nhân của ngôi biệt thự, tôi luôn luôn là trung tâm trách móc của cả bên nội lẫn bên ngoại. Thoạt đầu là bà cô ruột của tôi. Một tháng sau khi khánh thành ngôi biệt thự, bà cô tôi từ quê xách lên đôi gà, nói là mừng nhà mới, nhưng thực ra là ngỏ ý muốn xin tiền để sửa sang lại cái nhà ở quê. Ngẫm ra, để có cái biệt thự hôm nay, công của bà cô tôi không phải là nhỏ. Tính sơ sơ thì bà cũng có đến trên dưới hai trăm đêm cùng tôi xe xỉ than, xe đất về lấn đầm. Nhưng khi bà cất lời xin tôi mười triệu thì lập tức tôi nhìn bằng con mắt khác. Cứ cho rằng bà ta giúp tôi hai trăm công, mà công cơm nuôi ở quê là hai mươi ngàn đồng một ngày, thì cũng chỉ được bốn triệu. Sau vài giây như bị điện giật, tôi bỏ lên trên nhà nói là để bàn thêm với chồng, nhưng thực ra là để cho nguôi cơn bực. Sau khi đã tạm hạ hỏa, tôi mở két lấy ba triệu mang xuống đưa cho bà và nói:
- Tiếng là nhà cao cửa rộng thế nhưng chỉ được cái xác ngoài chứ bên trong thì rỗng hoác rồi. Vả lại toàn bộ việc chi tiêu bây giờ đều do nhà cháu quyết hết. Mà cô còn lạ gì tính anh ấy nữa… Cô thông cảm cầm ba triệu, sau này có điều kiện, cháu sẽ…
Bà cô tôi cũng không phải là người vừa. Bà nói xa nói gần đến cái công cùng tôi ăn trộm đất ruộng, xúc trộm xỉ than để lấn cái thổ này. Bà còn tỏ ra thông thạo trong việc tính số đất lấn ấy ra cây, ra chỉ. Người nói đi, kẻ nói lại, ỏm tỏi cả nhà. Chồng tôi ở trên gác vừa bước xuống, chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao đã bị bà cô tôi nói bóng, nói gió, xỉa xói một hồi. Sau khi ném toẹt cọc tiền tung tóe ra nhà, bà cắp nón đứng dậy. Chồng tôi lắp bắp... Hình như anh ấy muốn giữ bà lại để phân bua điều gì đó. Nhưng bà không thèm nghe mà đùng đùng bỏ đi. Ra đến cổng, bà chỉ tay vào mặt Lẫm mà đay nghiến:
- Cái ngữ cù lần như anh mà không lấy được chị vợ tài giỏi như cháu tôi thì đến kiếp sau cũng chả có cửa cao, nhà rộng mà ở.
Lẫm lặng đi như Từ Hải chết đứng. Rồi dường như xấu hổ trước những ánh mắt và đôi tai xoi mói của hàng xóm, chồng tôi bỏ vào nhà, lên phòng riêng đóng cửa suốt cả ngày hôm ấy