Dịch giả: Chúc Linh
Hiệu đính: Thanh Bình
Lời tác giả
Nguyên tác : Digital fortress

 
Xin chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của các biên tập viên ở Nhà xuất bản St. Marlin's Press: ông Thomas Dunne và bà Melisa Jacobs - một phụ nữ tài năng. Cảm ơn những người đã giúp tôi đọc bản thảo và đóng góp ý kiến trong suốt quá trình viết cuốn sách này. Và đặc biệt, xin cảm ơn, Blythe, người vợ nhiệt tình và kiên nhẫn của tôi.
Tác giả cũng xin gửi lời biết ơn chân thành nhất tới hai cưụ chuyên gia mật mã của NSA đã đóng góp cho tác phẩm qua thư mà không xưng tên.
Không có sự giúp đỡ của họ, tôi đã không thể hoàn thành cuốn sách này.
Phần mở đầu
PLAZA DE ESPANA SEVILLE
TÂY BAN NHA,
11:00 sáng.
Người ta thường nói, trước cái chết mọi việc đều trở nên sáng tỏ. Giờ đây, Ensei Tankado mới thấm nhuần nguyên lý tưởng chừng như đơn giản ấy. Hai tay siết chặt lồng ngực, ngã vật xuống đất trong đau đớn, Tankado chợt nhận ra hậu quả khủng khiếp từ những lầm lỗi của mình.
Một nhóm người xúm quanh anh ta, tìm cách giúp đỡ, song Tankado không cần nữa. Đã quá muộn mất rồi.
Lẩy bẩy, anh ta chìa bàn tay trái và giơ lên. "Hãy nhìn tay tôi đây, các vị. Những gương mặt xúm quanh nhìn anh ta chăm chú. Nhưng Tankado biết, họ chẳng hiểu gì cả.
Chiếc nhẫn vàng chạm khắc trên tay anh ta bỗng lóe lên phản chiếu dưới ánh mặt trời xứ Andalusia.
Với Ensei Tankado, đó là thứ ánh sáng cuối cùng anh ta nhìn thấy trên cõi đời này.
Dịch giả: Chúc Linh
Hiệu đính: Thanh Bình
Nhà xuất bản Văn hoá- Thông tin, Hà nội, 2006

Truyện PHÁO ĐÀI SỐ Lời tác giả Chương 1 Chương 2 và Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 & Chương 7 Chương 8 & Chương 9 Chương 10 & Chương 11 Chương 12 & Chương 13 Chương 14 & Chương 15 Chương 16 &Chương 17 Chương 18 & Chương 19 Chương 20 &Chương 21 Đã xem 1154135 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Chúc Linh
Chương 14 & Chương 15

--!!tach_noi_dung!!--
Becker cúi nhìn xác chết. Thậm chí nhiều giờ sau khi chết, gương mặt của một người châu Á này vẫn hằn các vệt hồng hồng do bị cháy nắng. Các phần khác đều tái nhợt, xám xịt, trử một phần vết thâm tím trên ngực anh ta.
Có lẽ là CPR (phương pháp hồi sức cho tim), Becker ngẫm nghĩ. Đáng tiếc là không có tác dụng.
Anh lại tiếp tục nghiên cứu đôi bàn tay tử thi. Lần đầu tiên anh gặp đôi bàn tay thế này. Mỗi bàn tay chỉ gồm ba ngón xẹo và vặn xoắn. Tuy nhiên, sự dị dạng này không phải là cái mà Becker để mắt tới.
- Hừm, tôi sẽ… - Tử góc bên kia vườn, viên trung uý làu bàu - Anh ta là người Nhật đấy, không phải người Trung Quốc đâu.
 Becker ngẩng đầu lên. Anh ta đang cầm hộ chiếu của người đã chết.
- Tốt hơn là anh không nên xem nó - Becker yêu cầu. Đừng, đừng đọc bất cứ thử gì.
- Ensei Tankado… sinh tháng Một…
- Làm ơn đi mà - Becker lịch sự nói - Hãy để nó lại chỗ cũ.
Viên sĩ quan nhìn chằm chằm vào quyển hộ chiếu một hồi rồi ném nó về đống quần áo.
- Gã này có chiếc visa loại 3. Anh ta có lẽ đã ở đây hàng năm trời rồi.
Becker lấy bút chọc vào tay nạn nhân.
- Có thể anh ta đã sống ở đây.
- Không. Tuần trước anh ta mới đến đây.
- Có thể anh ta đang chuẩn bị chuyến đến đây - Becker sẵng giọng.
- Vâng, có thể lắm. Tuần đầu bận rộn nên say nắng rồi đau tim. Khổ thật.
 Becker phớt lờ lời nói của viên sĩ quan và quan sát kỹ bàn tay.
- Anh có cho rằng anh ta đã không đeo bất kì một loại trang sức nào khi chết không?
Viên sĩ quan ngấng đầu thảng thốt.
- Trang sức ư?
- Đúng thế. Hãy nhìn đây!
Viên sĩ quan tiến lại gần.
Da tay trái của Tankado chứng tỏ rằng anh ta đã bị cháy nắng, mọi chỗ trừ một vòng thịt nhỏ quanh ngón út.
Becker chỉ vào vòng thịt tái nhợt.
- Hãy nhìn này. Tại sao chỗ này không bị cháy nắng? Có vẻ như là anh ta đã đeo một chiếc nhẫn.
Viên sĩ quan tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
- Một chiếc nhẫn ư? - Đột nhiên anh ta lúng tứng. Sau một hồi nghiên cứu ngón tay của tử thi, anh ta thẽ thọt thốt lên - Lạy Chúa! Câu chuyện này có thật sao?
Becker đột nhiên thấy rất nôn nao.
- Anh vừa nói cái gì?
Viên sĩ quan lắc đầu.
- Lẽ ra tôi phải nói từ trước… nhưng tôi tưởng gã đó chỉ là một gã gàn gàn dở dở.
- Gã nào - Becker nghiêm mặt.
- Gã đã gọi điện trong trường hợp rất khẩn cấp. Một khách du lịch người Canada nào đó. Luôn mồm nhắc đến chiếc nhẫn. Lão nói tiếng Tây Ban Nha dở kinh khủng.
- Ông ta nói rằng ngài Tankado có đeo một chiếc nhẫn?
Viên trung uý gật đầu, lôi từ túi áo ra một điếu Ducado, nhìn thấy biển cấm hút thuốc lá, anh ta do dự rồi cuối cùng vẫn châm lửa.
- Lẽ ra tôi nên nói một điều gì đó, nhưng thằng cha đó điên rồ không chịu được.
Becker nhăn mặt. Những lời nói của Strathmore vang vọng trong tai anh: "Tôi muốn tất cả mọi thứ Ensei Tankado mang theo bên mình. Tất cả. Không để sót bất kì một cái gì, thậm chí là một mẩu giấy thừa bé tẹo".
- Chiếc nhẫn bây giờ ở đâu? - Becker hỏi.
Viên sĩ quan thả một hơi thuốc:
- Đó là một câu chuyện dài.
 Có một điều gì đó mách bảo Becker rằng đây không phải là một tin tốt lành.
- Dù gì anh cũng phải kể cho tôi.
Chương 15
Susan Fletcher ngồi trước máy ở Node 3. Node 3 là một phòng kín, cách âm, khuất sau tầng một, nơi các nhân viên mật mã làm việc. Một lớp kính dày hai inch với một mặt cong cho phép các nhân viên mật mã có được bức tranh toàn cảnh đại sảng trung tâm Crypto, đồng thời ngăn không cho ai nhìn từ ngoài vào trong phòng.
Ở phía cuối Node 3 đặt mười hai chiếc máy vi tính được đặt quây thành hình tròn. Mục đích là để khuyến khích các nhân viên mật mã trao đối ý kiến, và để nhắc rằng họ là một phần của một êkíp lớn - giống như là các hiệp sĩ giải mã ngồi Bàn Tròn.
Vậy mà, mỉa mai thay, ngay trong Node3 vẫn có những điều được coi là bí mật.
Được mệnh danh là cái cũi. Node 3 không giống với tất cả các phòng khác của Crypto, được thiết kế để đem lại cảm giác khoan khoái giống như ở nhà, những chiếc thảm trải nhà sang trọng, hệ thống âm thanh công nghệ cao, chiếc tủ lạnh chất đầy đồ ăn, thức uống, một gian bếp nhỏ, sân bóng rổ Nerf. Lãnh đạo NSA am hiểu rất tường tận về Crypto, đừng có bao giờ đổ vài tỷ đô la vào một chiếc máy vi tính giải mã nếu không dụ được những người thông minh nhất trong những người thông minh theo dõi và sử dụng nó.
Nhón chân trên đôi giày Salvatore Ferragamo đế bằng, Susan rón rén đặt chân lên những tấm thảm dày cộp để bước ra ngoài.
Nhưng viên chức nhà nước được hưởng lương cao đều được khuyến khích không nên khoa trương sự giàu có của mình. Điều này chẳng bao giờ làm Susan phải bận tâm - cô luôn cảm thấy hài lòng với căn hộ nhỏ bé, chiếc ô tô hiệu Volvo và chiếc tủ quần áo khiêm nhường. Nhưng giày dép lại là một vấn đề khác. Thậm chí hồi còn là sinh viên, cô sẵn sàng mua những đôi đắt nhất chỉ đơn giản chỉ vì cô thích chúng.
Chân đau thì chẳng thế mơ leo lên đ
Chương 120& 121 &122& 123 &124 Chương 125 & 126 & 127 & 128 Phần kết