Vào lúc 10h, Paul đậu xe cứu thương ở chỗ đỗ xe của Arthur và bấm chuông cửa. “ Tao sẵn sàng rồi”, anh nói. Arthur đưa cho bạn một cái túi. - Mặc cái áo blu này, và đeo kính đi, là kính không số thôi. - Mày không có râu giả à? - Tao sẽ giải thích cho mày trên đường đi, nào, đi thôi, mình phải có mặt ở lúc đổi ca, vào 11h đúng. Lauren, em đi với bọn anh, bọn anh sẽ cần đến em. - Mày nói với bóng ma của mày đấy à? - Tao nói với một người đang ở cạnh chúng ta nhưng mày không nhìn thấy. - Tất cả chuyện này là một trò đùa. Arthur, hay là mày điên thật rồi? - Không đùa mà cũng không điên, chuyện này mày không thể hiểu được, vì vậy giải thích chỉ vô ích thôi. - Tốt nhất là tao nên biến thành một thanh sôcôla, ngay bây giờ, thời gian sẽ trôi nhanh hơn và nằm trong lớp giấy bạc. Tao sẽ bớt lo lắng hơn. - Đó cũng là một cách thôi, nhanh lên. Hoá trang thành bác sĩ và nhân viên tải thương, cả hai người đi về phía gara. - Trông cái xe cứu thương của mày tởm quá - Xin lỗi, tao lấy cái mà tao tìm được, rồi sắp tới tao sẽ bị chửi một chặp cho mà xem! Còn mày thì chỉ có việc nói với tao bằng thứ tiếng Đức đó thôi. Đúng là tao đang nằm mơ! - Tao đùa đấy, cái xe trông được lắm. Paul cầm tay lái, Arthur ngồi bên cạnh và Lauren ở giữa hai người - Mày có muốn bật đèn xoay và bật còi cấp cứu không, bác sĩ? - Mày có muốn thử nghiêm túc một tí không? - Ồ không, ông bạn ạ, nhất định là không, nếu tao thử nghiêm túc để nhận ra rằng tao đang lái một chiếc xe cứu thương mượn tạm để đi xoáy một cái xác trong bệnh viện cùng với người hợp doanh của tao, tao có thể bừng tỉnh và kế hoạch của mày sẽ đi đời nhà ma. Vì vậy tao sẽ cố hết sức để càng ít nghiêm túc càng tốt, như thế tao sẽ tiếp tục tin rằng tao đang trong một giấc mơ sắp chuyển thành cơn ác mộng. Mày lưu ý cho rằng mặt tốt của vấn đề là ở chỗ tao vẫn thường thấy các buổi tối chủ nhật nhạt nhẽo quá, nhưng đây thì dù sao cũng được giật gân lên một đôi chút. Lauren cười - Em thấy buồn cười à?- Arthur nói - Mày không thể thôi cái trò nói một mình đi được à? - Tao không nói một mình - Đồng ý, có một hồn ma ở phía sau! Nhưng đừng nói chuyện riêng với hắn nữa, điều đó làm cho tao khó chịu! - Với cô ấy chứ! - Cô ấy cái gì? - Đó là một cô gái, và cô ấy nghe thấy tất cả những điều mày nói! - Tao cũng muốn được như mày! - Lái xe đi! - Hai anh lúc nào cũng như thế này à? - Thường xuyên. - Thường xuyên cái gì?- Paul hỏi. - Tao không nói với mày Paul phanh két lại đột ngột - Mày làm sao thế? - Thôi ngay đi! Tao thề với mày là cái trò đó làm cho tao điên tiết! - Trò gì cơ? - Trò gì à?- Paul nhắc lại và nhăn mặt – Cái trò nói một mình thậm vô lý của mày ấy. - Tao không nói một mình, Paul, tao nói với Lauren. Tao xin mày tin tao. - Arthur, mày chập mạch hẳn rồi. Phải dừng câu chuyện này lại ngay tức khắc, mày cần được giúp đỡ. Arthur cao giọng. - Chuyện gì cũng phải nói với mày hai lần. Mẹ kiếp, tao chỉ xin mày tin tao thôi chứ có gì đâu. - Thế thì mày giải thích tất cả cho tao đi, nếu mày muốn tao tin mày!- Paul kêu to- Tại vì bây giờ trông mày giống như một thằng điên, mày làm những trò điên rồ, mày nói một mình, ày tin những chuyện ma quỷ nhảm nhí, và mày kéo tao vào một việc ngu xuẩn! - Lái xe đi, tao van mày, tao sẽ thử giải thích cho mày đây, và cái chính là mày hãy thử cố hiểu xem. Trong khi chiếc xe cứu thương đi xuyên qua thành phố, Arthur giải thích cho người bạn luôn luôn là đồng sự của mình về cái điều không thể giải thích nổi ấy. Anh kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện từ lúc bắt đầu, từ cái tủ quần áo trong buồng tắm cho đến tối hôm nay. Quên mất sụ hiện diện của Lauren trong giây lát, anh nói với bạn về cô, về những cách nhìn của cô, về đời cô, về những nỗi nghi ngại của cô, về sức mạnh của cô, về vị ngọt ngào của những khoảnh khắc cùng cô chia sẻ, về những lời công kích lẫn nhau của họ. Paul ngắt lời anh. - Nếu quả thực cô ta đang ở đây thì mày toi rồi con ạ. - Tại sao? - Tại vì mày vừa tuôn ra một lời tỏ tình thực sự. Paul quay ra nhìn bạn một cách chăm chú. Rồi anh tiếp tục với một nụ cười thỏa mãn: - Ít ra thì mày cũng tin câu chuyện của mày. - Tất nhiên là tao tin chứ, sao mày lại nói thế? - Tại vì mày vừa mới đỏ mặt lên. Tao chưa bao giờ thấy mày đỏ mặt cả. Rồi anh nói tiếp, vẻ huênh hoang: “Thưa cô gái mà chúng tôi sắp đánh cắp cơ thể, nếu quả thực là cô ở đây, tôi muốn nói với cô rằng thằng bạn tôi nó bám dai lắm đấy, trước kia tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy cả!” - Im mồm và lái xe đi. - Tao sẽ tin vào câu chuyện của mày vì mày là bạn tao và mày không cho tao được lựa chọn. Nếu tình bạn không phải là cùng nhau chia sẻ mọi chuyện điên rồ thì thử hỏi nó là!!!7510_12.htm!!!
Đã xem 549954 lần.
http://eTruyen.com