TRONG THỜI ĐẠI CHÚNG TA

1924,Pari.

CHƯƠNG I

Ai cũng say. Cả khẩu đội pháo lần đi trong  đêm mà say. Chúng tôi đi đến Champagne. Viên  trung úy vừa cưỡi ngựa đi ra phía cánh đồng vừa  nói một mình: " Tôi nói thật là tôi say rồi, ông  bạn già của tôi ơi. Ồ, tôi xỉn quá." Suốt đêm  chúng tôi lần dọc theo con đường trong bóng tối  và viên sĩ quan văn phòng tiểu đoàn cứ cưỡi  ngựa đi bên cạnh chiếc xe hậu cần của tôi mà lải  nhải: "Anh phải tắt đi. Nguy hiểm. Nó sẽ bị phát  hiện đó" Chúng tôi đã cách mặt trận năm mươi  cây số nhưng viên sĩ quan vãn lo lắng về chuyện  lửa củi trong ngăn bếp của tôi. Cứ lần dọc con  đường mà đi theo kiểu ấy đúng là buồn cười thật.
Đó là thời tôi làm hỏa đầu quân.

CHƯƠNG 2

Đấu sĩ thứ nhất đề cái sừng bò đâm ngang  tay kiếm của mình và đám đông la hét tống anh  ra. Đấu sĩ thứ hai trượt chân, và con bò húc vào  bụng anh và anh một tay nắm cứng treo người  lên sừng bò còn tay kia ghì chặt chơi vào bụng, rồi con bò hất sầm anh vảo hàng rào chắn và cái  sừng thòi ra thế là anh nằm trong cát, rồi đứng  dậy như người say mèm và cố sức đánh những  người khiêng anh ra mà la hét cố đòi cho được  cây gương, nhưng rồi anh ngất xỉu. Gã đấu sĩ trẻ xuất hiện và phải giết năm con bò bởi vì bạn  không thể có nhiều hơn ba đấu sĩ, và đến con bò  cuối cùng thì hắn mệt lử đến không cầm nổi lưỡi  gươm. Hắn không nhấc cánh tay lên được. Hắn  cố gắng năm lần còn đám đông thì lặng đi bởi vì  đó là một mãnh thú mà hắn cùng bò đều dũng  mãnh như nhau rồi cuối cũng hắn đâm được.
Hắn ngồi xuống cát mà nôn mửa và người ta  khoác cái áo choàng lăn người hắn trong khi đám  đông la hét và ném các thứ xuống trường đấu.

CHƯƠNG 3

Những thánh đường Hồi giáo bị kẹt trong  mưa bên ngoài Andrianople ngang qua những  vùng đất lầy lội. Xe cộ bị kẹt hàng ba mươi dặm  dài theo con đường Karagatch. Trâu bò hì hục  kéo xe băng qua bùn. Vô chung vô thủy. Xe cứ chất đầy mọi thứ họ có được. ông già và bả lão,  ướt đẫm người, vừa bước dần tới vừa giữ cho xe di chuyển. Lúc đoàn người gần tới chỗ cây cầu  thì Maritza trở vàng. Xe cộ kẹt cứng trên cầu  cứng những con lạc đà nhấp nhổm suốt hàng dài.  Kỵ binh Hy Lạp dồn đoàn người ngựa về phía  trước. Đàn bà và trẻ con ngồi trên xe, thu người  lại với đủ thứ chăn nệm, gương lược, máy may,  các gói bọc lỉnh kỉnh. Có một người phụ nữ mang bầu cùng đứa con gái nhỏ ốm riết cái mền  trên người mà khóc. Sợ đến phát khiếp khi phải  nhìn cảnh ấy. Trời mưa suốt con đường di tản.

CHƯƠNG 4

Chúng tôi đang ở trong khu vườn tại Mons.
Chàng Buckley bước vào sau cuộc tuần tra  ngang sông.Tên Đức đầu tiên tôi nhìn thấy trèo  lăn trên bức tường rào. Chúng tôi chờ đến khi hắn đặt được một chân lên rồi mới bắn. Hắn  mang bao nhiêu là thứ trên người và ngạc nhiên  đến chết khiếp rồi rơi xuống khu vườn. Thế rồi  hơn ba tên nữa trèo lên xa mãi cuối bờ tường.  Chúng tôi bắn bọn chúng. Tất thẩy bọn chúng  đều rơi theo cùng một kiểu.

CHƯƠNG 5

Đó là một ngày nóng khủng khiếp. Chúng  tôi đã dựng chắc một chướng ngại vật tuyệt đối  hoàn hảo ngang cây cầu. Nó đúng là vô giá. Một  tấm lưới sắt đúc lớn đã cũ của mặt trước một căn  nhà. Quá nặng không nhấc lên nổi và anh có thể bắn xuyên qua được còn bọn chúng thì phải leo  qua. Điều đó đúng là tuyệt vời. Bọn chúng cố leo lên còn chúng tôi thì bắn hạ chúng từ khoảng  cách gần 40 mét. Bọn chúng xông tới chỗ chướng ngại vật còn bọn sĩ quan hiện ra trơ trọi  và tấn công. Đó là một chướng ngại vật tuyệt đối  hoàn hảo. Các sĩ quan chi huy của bọn chúng  thật giỏi. Chúng tôi choáng váng kinh khủng khi nghe cánh quân mạn sườn tan rã, và chúng tôi phải tháo lui.

CHƯƠNG 6

Họ bắn sáu bộ trưởng chính phủ lúc sáu  giờ rưởi vào buổi sáng tựa sát bờ tường bệnh  viện. Có những vũng nước trên khoảng sân bên  trong tường. Có những chiếc lá khô đẫm nước  trên mặt đá lát của khoảng sân. Trời mưa dữ dội.  Mọi cánh cửa chớp của bệnh viện đều được đóng  đinh chặt. Một vị bộ trưởng bị sốt thương hàn.  Hai người lính kè ông xuống lầu rồi bước vào  trong mưa. Họ cố giữ ông đứng lên tựa vào bức  tường nhưng ông ngồi ụp xuống vũng nước  đọng. Năm ngươi kia đứng chết lặng tựa sát vào  tường. Cuối cùng viên sĩ quan bảo lính có cố ép  viên bộ trưởng đứng lên cùng chúng ích gì. Khi họ bắn loạt đạn đầu thì viên bộ trưởng đang ngồi  bệt trong nước đầu gục lên hai đầu gối.

CHƯƠNG 7

Nick ngồi tựa vào bờ tường nhà thờ nơi  người ta kéo anh đến để tránh khẩu súng máy  đang nhả đạn trên đường. Cả hai chân thòi ra  một cách bất tiện. Anh bị thương ở xương sống.  Khuôn mặt anh đẫm mồ hôi và bẩn thỉu. Mặt trời  rọi lên mặt anh. Ngày rất nóng. Rinaldi, lưng to, quân trang quân dụng vải xòa ra, nằm úp mặt tựa  sát bờ tường. Nick nhìn thẳng tới trước rạng rỡ.  Bờ tường màu hồng của ngôi nhà đối diện đã sụp  từ mái nhà xuống, và một khung giường sắt bị treo tòn ten quay ra phía đường. Hai người Áo chết nằm trong ngổn ngang gạch đá chỗ bóng  ngăn của ngôi nhà. Trên phía đường là một  người chết khác. Các thứ đang được chuyền vào  thành phố. Tình hình đang tốt ra. Bây giờ những  người khiêng băng ca có thể đi ngang dọc tùy  thích. Nick quay đầu và nhìn xuống Rinaldi.  "Sentse Rinaldi, Senta. Anh và tôi chúng ta đang  làm một cuộc hoà bình riêng lẻ.'' Rinaldi vẫn  nằm trong nắng, thở khó khăn. " Chúng mình  không phải là những người yêu nước." Nick quay đầu đi, cười đẫm mồ hôi. Rinaldi là một  thính giả chán ngắt.

CHƯƠNG 8

Trong khi trận oanh tạc đánh giao thông hào  nát ra từng mảnh tại Fossalta, hắn nằm bẹp dí người đẫm mồ hôi và cầu nguyện, "Ôi Jesus  Christ xin ngài mang con ra khỏi chốn này. Jesus  lòng lành, xin làm ơn mang con ra. Christ, xin  làm ơn, làm ơn, làm ơn, Christ. Nếu ngài chỉ cần  cứu con khỏi bị giết con sẽ làm bất cứ điều gì  ngài bảo. Con tin tưởng nơi ngài và con sẽ nói  với tất cả mọi người để họ tìm vào thế giới mà  ngài là đấng duy nhất làm chủ. Xin làm ơn, làm  ơn, Jesus lòng lành." Cuộc bắn phá chuyển lên  mọi phía trên phòng tuyến. Chúng tôi đến làm việc nơi giao thông hào và vào buổi sáng mặt  trời lên còn ngày thì nóng và oi nồng và chói lọi  và tĩnh lặng. Đêm sau trở lại Mestre hắn chẳng  nói gì với người con gái cùng hắn đi lên lầu tại  Villa Rossa về Jesus. Và hắn chẳng bao giờ nói  với bất cứ ai.

CHƯƠNG 9

Lúc 2 giờ sáng hai gã Hungary đi vào tiệm  thuốc lá ở góc đường Số 15 và Đại Lộ. Drevitts  và Boyle lái chiếc xe Ford chạy ngược lên từ trạm cảnh sát đường Số l5. Những người  Hungary đang lùi chiếc xe ngựa ra khơi con hẻm. Boyle bắn một phát vào chỗ ngồi trên chiếc xe  ngựa và một phát xuyên qua thùng xe. Drevitts  hoảng sợ khi gã nhận thấy cả hai đều chết. Quỷ tha ma bắt mày Jimmy, gã nói, mày không nên  làm chuyện đó. Như vậy là sắp sửa bị một lô một  lốc phiền toái.
- Chúng là bọn lừa đảo phải không nào?  Boyle nói. Chúng là bọn Nam Âu phải không  nào? Thằng trời đánh nào lại đi gây rắc rối làm gì?
- Lần này thì được rồi, Drevitts nói, nhưng  làm sao mày biết họ là bọn Nam âu khi mày bắn.
- Bọn Nam Âu mà, Boyle nói, cách một dặm  đường tao cũng có thể nói được bọn chúng là  Nam Âu.

CHƯƠNG 10

Một buổi chiều nóng ở Milan họ đưa anh  lên trên mái nhà và anh có thể nhìn ra xa bên trên  thành phố những con chim én nâu sậm màu ống  khói bay trên bầu trời. Một lát sau trời tối và ánh  đèn pha hiện ra. Những người khác đi xuống và  mang theo chai lọ. Anh và Ag có thể nghe tiếng  họ bên dưới phía ban công. Ag ngồi trên giường.  Nàng tươi mát trong đêm oi nồng.
Ag còn trực đêm trong ba tháng. Người ta vui  vẽ để nàng trực. Khi họ mổ cho anh nàng chuẩn  bị cho anh bàn mổ và họ cười đùa về chuyện bè  bạn hoặc chuyện thụt rửa vết thương. Anh bị đánh thuốc mê cứ phải cố giữ chặt lấy lòng mình  nhờ thế anh sẽ không bép xép chuyện gì cả trong  suốt thời gian mê man lớ ngớ. Sau khi anh đi  nàng anh thường cứ đo thân nhiệt cho nên Ag  chẳng thể rời khỏi giường. Chỉ có một vài bệnh  nhân và bọn họ đều biết chuyện đó. Tất cả bọn  họ đều thích Ag. Lúc đi tới đi lui trên mấy hành  lang anh thường nghĩ tới Ag nơi giường nằm của  anh.
Trước lúc anh trở lại mặt trận họ đi vào nhà  thờ Duomo và cầu nguyện. Trời chập choạng tối và tĩnh lặng, có mấy người nữa đang cầu nguyện.  Họ muốn làm đám cưới nhưng không đủ thời  gian để rao hôn trong nhà thờ, và cả hai đều  không có khai sanh. Họ cảm thấy như thế đã  cưới nhau rồi nhưng họ muốn mọi người biết và  thừa nhận chuyện cưới xin của họ để họ không  thể mất nhau.
Ag viết cho anh nhiều thư nhưng anh chẳng  nhận được cho đến sau khi đình chiến. Mười lăm  bức bó thành một bó và anh sắp chúng theo thứ tự thời gian rồi đọc một mạch. Tất cả các bức  thư đều viết về bệnh viện, về chuyện nàng đã yêu  anh nhiều đến thế nào và chuyện nàng không thể sống nổi nếu thiếu anh và đêm khủng khiếp biết  chừng nào khi không có anh bên cạnh.
Sau đình chiến họ nhất trí là anh nên trở về nhằm tìm việc làm để họ có thể cưới nhau. Ag  không muốn quay về cho đến khi anh đã có việc  làm ổn định và có thể đến New York để gặp  nàng. Anh không uống rượu và không muốn gặp  bạn bè hay bất cứ ai trong liên bang là điều dễ hiểu. Chỉ tìm được việc và cưới vợ. Trên chuyến  tàu lửa từ Padova đến Milan họ cãi nhau về chuyện nàng không sẳn lòng trở về nhà ngay.  Khi họ phải nói lời chia tay trong nhà ga ở Padova họ hôn tạm biệt nhưng lại không ngừng  cãi cọ. Họ cảm thấy buồn khi phải nói lời chia tay như thế. Anh về Mỹ trên con tàu từ Genoa.  Ag trở lại Torre di Mosta để mở bệnh viện. Nơi  đó cứ mưa và hiu quạnh rồi có một tiểu đoàn  arditi đóng quân trong thành phố. Sống trong cái  thành phố mưa, bùn vào mùa đông, viên thiếu tá  tiểu đoàn trưởng ve vãn Ag, mà nàng thì trước  đó chưa hề biết gì về người Ý, rồi cuối cùng viết  thư gởi về Liên bang bảo rằng chuyện của họ chỉ là chuyện của hai cô cậu trẻ con. Nàng xin lổi, và  nàng biết anh có thể không hiểu được nhưng rồi  hôm nào đó lại có thể tha thứ cho nàng, và biết  ơn nàng, rồi hoàn toàn bất ngờ khi nàng hi vọng  rằng mình sẽ làm đám cưới vào mùa xuân. Nàng  mãi mãi yêu anh, nhưng bây giờ nàng nhận ra  rằng đó chỉ là tình yêu của hai cô cậu trẻ con.  Nàng mong rằng anh sẽ có một sự nghiệp lớn, và  hoàn toàn tin tưởng anh. Nàng biết mọi việc rồi  sẽ tốt đẹp.
Viên thiếu tá không cưới nàng vào mùa xuân  hay bất cứ thời gian nào khác. Ag chẳng nhận  được một câu trả lời nào cho bức thư nàng gởi  đến Chicago viết về chuyện này. Một thời gian ngắn sau anh mắc bệnh giang mai do một cô nàng bán hàng tại Hội Chợ trong khi anh đi taxi  ngang qua công viên Lincoln.

CHƯƠNG 11

Vào năm 1919 hắn đi du lịch trên xe lửa ở Ý, mang theo một vuông vải dầu do trung ương  đảng cấp được viết bằng bút chì không tẩy được  cho biết đây là một đồng chí đã từng chịu đau  khổ nhiều dưới tay bọn trắng ở Budapest và kêu  gọi các đồng chí giúp đỡ bằng bất cứ cách nào.  Hắn sử dụng cái vuông vải ấy thay cho vé tàu,  hắn nhút nhát và còn quá trẻ và nhân viên đường  sắt cứ thế đưa hắn từ hết nhóm này đến nhóm  khác. Hắn không có tiền, và người ta cho hắn ăn  đằng sau quầy hàng trong nhà ăn ở ga. Hắn rất  mê nước Ý, đó là một xứ sở tuyệt vời. Tất cả mọi  người đều tử tế. Hắn đã đến nhiều thành phố, đi  đã lắm và xem nhiều tranh. Giotto, Masaccio, và  Piero della Francesca thì hắn mua những phiên  bản rồi đem gói lại trong tờ báo Avanti.  Mantegna thì hắn không thích. Hắn trình diện ở Bologlla, và tôi đưa hắn đi với tôi lên Romaglla  nơi đây tôi cần đến thăm một người. Chúng tôi cùng có một chuyến đi thú vị. Bấy giờ là đầu  tháng chín và vùng quê tươi đẹp. Hắn là một gã  Magyar, một thanh niên rất đẹp trai và quá nhút  nhát. Những người Horthy đã làm một vài điều xấu với hắn. Hắn nói sơ sài về chuyện đó. Mặc  dù ở Italy, hắn hoàn toàn tin vào cuộc cách mạng  thế giới.
- Nhưng ở Ý phong trào diễn biến thế nào?  Hắn hỏi.
- Rất tệ, tôi nói.
- Nhưng rồi sẽ tốt hơn, hắn nói. Nơi đây  người ta có mọi thứ đây là một xứ sở mà mọi  người đều chắc chắn về nó. Đó sẽ là khởi điểm  của mọi thứ.
Tại Bologna hắn tạm biệt chúng tôi để tiếp  tục đáp tàu đến Milano và sau đó là Aosta để đi  bộ ngang qua đèo vào Thụy Sĩ. Tôi nói với hắn  về những bức tranh của Manteglla ở Milano.  Không hắn nói rất bẽn lẽn. Hắn không thích  Manteglla. Tôi ghi cho hắn nơi ăn uống ở Milano và địa chỉ của những người đồng chí. Hắn cảm  ơn tôi rất nhiều, nhưng tâm trí hắn thì đã hướng  cả vào việc đi bộ vượt đèo. Hắn rất nôn nóng đi  bộ vượt đèo trong khi thời tiết còn tốt. Tin cuối  cùng tôi nghe được về hắn là người Thụy Sĩ đã  nhốt hắn vào nhà lao gần Sion.

CHƯƠNG 12

Họ đập- đập mạnh lên đôi chân con ngựa  trắng và nó tự hất đầu gối lên. Người kị sĩ cầm  thương xoay thẳng cái bàn đạp rồi kéo và nhấc  mạnh mình lên yên ngựa. Phần bụng ngựa treo thõng xuống thành một bó màu xanh và lắc lui  lắc tới khi bắt đầu phi nước kiệu, những gã phụ đấu (monos) lấy roi quất phía sau chân chú  chàng. Chú chàng uể oải phi nước kiệu dọc theo  bờ tường quanh trường đấu. Chú ta đứng cứng  ngắt lại và một trong những gã phụ đấu nắm bộ dây cương rồi dẫn chú chàng bước về phía trước.  Người kị sĩ cầm cương đá vào đinh thúc ngửa  nghiêng vế phía trước và phóng cây giáo vào con  bò. Máu phun đều đều từ giữa hai chân trước con  ngựa. Nó loang choạng thảng thốt. Con bò chần  chừ không tấn công.

CHƯƠNG l3

Đám  đông la hét suốt và ném các mẩu  bánh mì xuống trường đấu rồi là những tấm đệm  và các bịch rượu bằng da, tiếp tục huýt sáo và hò  reo ầm ĩ. Cuối cùng con bò cũng quá mệt do bị quá nhiều cú đâm và gập đầu gối lại rồi nằm quị xuống và rồi một đấu sĩ phụ (cuadril1a) nghiêng  người bên trên cổ con bò và đâm cú lê an ủi (  puntil1o). Đám đông ào tới hàng rào chắn và vây  lấy đấu sĩ chuyên nghiệp (torero) rồi hai người  túm lấy anh mà giữ chặt rồi ai đó cắt phăng búm tóc của anh đi mà vung vẫy rồi một gã thanh niên tóm lấy nó mà chạy biến mất. Về sau tôi  gặp lại anh tại tiệm cà phê. Anh lùn tè mặt nâu  sẫm và say quắc nói rằng rốt cuộc trước đây  cũng xảy ra y như vậy. Thực sự tôi không phải là  đấu sĩ cừ.

CHƯƠNG l4

Nếu nó xảy ra ngay sát sàn sạt trước mặt  anh, anh có thể nhìn thấy Villalta gầm gừ với  con bò và nguyền rủa nó, và lúc con bò tấn công  anh liền ngoặt ra phía sau chắc nịch như một cây sồi khi gió dập, hai chân anh siết chặt vào nhau, tấm vải đỏ kéo lê còn lưỡi kiếm nà theo thành  một đường cong phía sau. Đoạn anh nguyền rủa  con bò, nhứ nhứ tấm vải đỏ trước mũi nó, rồi oằn  người ra sau tránh cú húc hai chân anh vẫn trụ vững, tấm vải đỏ oằn đi và mỗi lần như thế đám  đông lại la hét.
Khi anh bắt đầu dứt điểm thì tất cả trong cùng  một cú ào tới. Con bò nhìn thẳng vào anh, căm  hận. Trong cùng một đợt chuyển động anh rút kiếm khỏi những nếp gấp của tấm vải đỏ và quan  sát đoạn gọi con bò, Toro! Toro! rồi con bò tấn  công và villata tấn công và ngay chớp mắt ấy cả hai thành một. Villalta nhập thành một với con  bò và thế là xong. Vinalta đứng thẳng còn chuôi  kiếm đỏ ló ra lờ mờ giữa hai vai con bò. Villalta  tay vẫy đám đông còn con bò rống lên đầy máu,  nhìn xoáy vào Villalta rồi chân từ từ sụm xuống.

CHƯƠNG 15

Tôi nghe tiếng trống đi dần xuống phố thế rồi là sáo là kèn. Và họ tiến vòng qua góc đường,  tất cả đều nhảy. Con đường đầy bọn họ. Maera  nhìn thấy hắn và rồi tôi nhìn thấy hắn. Khi họ dừng nhạc khom người thì hắn cũng theo họ gặp  người sát đường và khi họ bắt đầu chơi trở lại thì  hắn nhảy lên và cũng lướt múa dưới đường. Hắn  say mười mươi rồi.
- Anh xuống đi theo sau hắn, Maera nói, hắn  ghét tôi.
Thế là tôi đi xuống và đuổi kịp họ và tóm lấy  hắn mà nói lúc hắn khom người xuống chờ nhạc  hòng thoát khỏi tay tôi. Nhanh lên nào Luis. Vì  Chúa anh còn lũ bò chiều nay nữa. Hắn không  thèm nghe tôi, hắn đang căng tai lắng nghe tiếng  nhạc mà nhảy.
Tôi nói: Đừng có khùng quá Luis. Hãy trở lại  khách sạn đi.
Rồi nhạc lại trổ lên rồi hắn nhảy lên rồi ngoáy  người thoát khỏi tay tôi rồi bắt đầu múa. Tôi tóm lấy tay hắn và hắn kéo thoát ra và nói. Ồ, để tao  yên. Mày chẳng phải bố tao.
Tôi trở về khách sạn còn Maera thì đứng  ngoài ban công nhìn ra xem tôi có đưa được hắn  về không. Anh đi vào khi nhìn thấy tôi rồi đi  xuống cầu thang mà kinh hãi.
- Ồ, tôi nói, rốt cuộc hắn chỉ và một gã Mễ Tây Cơ dốt nát man rợ.
- Vâng, Maera nói, rồi ai sẽ giết nhưng con bò  của hắn sau khi hắn bị hất tung.
- Tôi cho là chúng ta, tôi nói.
- Vâng, chúng ta, Maera nói. Chúng ta giết bò  của những tên man rợ, và bò của những thằng  say, và bò của nhưng gã nhảy riau riau. Vâng.  Chúng ta sẽ giết chúng. Chúng ta sẽ giết chúng  được thôi. Vâng. Vâng. Vâng.

CHƯƠNG 16

Maera vẫn nằm, đầu kê trên hai tay, mặt  vùi vào cát. Anh cảm thấy ấm áp và nhớp nháp  từ chỗ vết thương máu chảy. Mỗi lần anh cám  thấy cái sừng trờ tới. Đôi khi con bò chỉ dùng  đầu húc vào anh. Có lần cái sừng lia một đường  xuyên vào anh và anh cảm thấy nó chùi vào  trong cát. Ai đó đã kéo đuôi con bò. Bọn họ đang  nguyền rủa và đong đưa cái áo khoác ngắn trước  mặt nó. Thế là con bò bỏ đi. Một vài người đã đỡ Maera dậy rồi bắt đầu mang anh chạy về phía hàng rào xuyên qua cổng thoát ra lối hành lang  vòng dưới khán đài lớn mà tới phòng y tế. Họ đặt  Maera xuống cái giường nhỏ rồi một người đi  gọi bác sĩ. Vị bác sĩ chạy từ bãi quây súc vật nơi  ông đang khâu vết thương cho những con ngựa  của các ky sĩ tới. Ông phải dừng lại mà rửa tay.  Có một tiếng thét to vang lên nơi khán đài phía  trên đầu. Maera muốn nói một điều gì đó và thấy  rằng mình không thể nói nổi. Maera cảm thấy  mọi vật lớn ra và lớn ra và rồi lại nhỏ đi và nhỏ đi. Đoạn lại lớn ra và lớn ra và lớn ra và rối nhỏ và nhỏ đi. Thế rồi mọi vật bắt đầu chạy nhanh  hơn và nhanh hơn như khi người ta tăng tốc độ của phim. Rồi anh chết.

CHƯƠNG 17

Bọn chúng treo Sam Cardinella lúc sáu giờ sáng trong hành lang của một nhà tù tỉnh. Hành lang thì dài và hẹp, hai bên là hai dãy xà lim. Xà  lim nào cũng chật người. Tù nhân bị mang vào  đó treo cổ. Năm người đàn ông bị kết án treo cổ thì ở trong năm cái xà lim đầu hồi. Ba trong số những người đàn ông bị treo cổ là người da đen.  Họ rất khiếp đảm. Một trong hai người đàn ông  da trắng thì ngồi trên chiếc giường hẹp lấy hai  tay ôm đầu. Người kia thì nằm bẹp trên giường  vời cái mền trùm kín đầu.
Bọn chúng đi qua một cái cửa âm trong tường  mà bước lên giá treo cổ. Có chừng sáu, bảy  người kể cả hai linh mục. Bọn chúng vác sam  Cardinella. Khoảng từ bốn giờ sáng ông ta đã  như thế rồi.
Trong khi bọn chúng cột hai chân ông lại thì  hai gã cai ngục kéo thẳng ông ra còn hai vị linh  mục thì thì thầm với ông. '' Hãy là người, con  của ta.” một vị linh mục nói. Khi bọn đội mũ lưỡi trai đến rà lại cái thần hồn của ông thì Sam  Cardinella hết điều khiển nổi các bắp cơ thắt.
Những gã cai ngục đang giữ người ông bèn thả ra. Cả hai đều kinh hãi. ''Này Wil1, lấy cái ghế chứ?”, một gã cai ngục hỏi. "Có một cái thì tốt  hơn,'' một gã đàn ông đội mũ quả đưa nói.
Khi tất cả bọn chúng bước quay lên giàn giáo  đằng sau cái cửa sập rất nặng, làm bằng gỗ sồi và thép lắc lư trên bộ bạc đạn thì Sam Cardinella  vẫn đang ngồi ở đó bị dây thừng cột chặt quanh  cổ, vị linh mục trẻ hơn vừa quì bên chiếc ghế vừa giữ thẳng cây thánh giá. Vị linh mục nhảy  lùi lên trên giàn giáo ngay trước khi cái cửa sập  sập xuống.

CHƯƠNG 18

Nhà vua đang làm vườn. Ông hình như rất  vui khi gặp tôi. Chúng tôi đi dạo trong vườn.  Đây là hoàng hậu, ông nói. Bà đang tỉa một bụi  hồng. Ồ chào anh, bà nói. Chúng tôi ngồi xuống  cái bàn dưới một gốc cây to và nhà vua sai mang  whisky và soda đến. Dẫu sao thì chúng ta cũng  có rượu ngon, ông nói. Hội đồng cách mạng, ông  cho tôi biết, không cho phép ông ra khỏi khu đất  quanh cung điện. Tôi tin Plastiras là một người  đàn ông rất tốt, ông nói, nhưng khó khủng khiếp.  Dù vậy tôi vẫn nghĩ rằng ông ta bắn bọn ấy là  đúng. Giá Kerensky mà bắn vài gã thì nhiều  chuyện đã hoàn toàn khác rồi. Dĩ nhiên điều vĩ đại trong chuyện này là chính mình không bị bắn.
Đúng là rất vui vẻ. Chúng tôi nói chuyện hồi  lâu. Giống như mọi người Hy Lạp, ông muốn  đến Mỹ.