Hồi 1
Đại biến Tung Sơn Thiếu Lâm phái

Đại phái Thiếu Lâm đang kỳ nguy khốn cùng cực, trải qua gần sáu trăm năm tồn tại, kể từ đức Đạt Ma tổ sư khai môn lập phái chưa bao giờ gặp cảnh nào tương tự như thế này.
Đại Bi thiền sư, Phương trượng phái Thiếu Lâm dùng Lục Ngọc Thiền Trượng vật tổ truyền có uy quyền tối thượng ra lệnh:
- Để đối phó một Ngũ Kỳ Tiên Tử với tuyệt học Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn từ bấy lâu nay danh chấn giang hồ thì bổn tự với Đại trận La Hán chưa từng có đối thủ vẫn thừa năng lực ngăn ngừa kiếp họa. Tuy vậy, A Di Đà Phật, vì bổn tự nhận được tin do quần hùng nhiều võ phái lần lượt cấp báo, Ngũ Kỳ Tiên Tử từ khi thay tâm đổi tính đã bất chấp hắc bạch thiện ác, ngang nhiên cấu kết cùng lũ tà giáo Thánh Ma, quyết vì hận riêng đối đầu với toàn thể võ lâm. Đầu tiên là Đại phái Thiếu Lâm chúng ta.
Để tránh trường kiếp sát có thể xảy đến nếu thật sự có sự cấu kết này, bổn Phương trượng có lệnh, kể từ hôm nay đại phái Thiếu Lâm bế môn tạ khách, nội bất xuất ngoại bất nhập. Phàm là đệ tử bổn phái thì luôn luôn cảnh giới phòng bị, không được để bất kỳ một sơ suất nào dù nhỏ xảy ra.
Vừa dứt tiếng lệnh truyền của Đại Bi thiền sư, từ ngoài Đại Hùng bửu điện bỗng vang vào lời cấp báo thật khẩn trương:
- Bẩm Phương trượng, Thủ tịch Đạt Ma đường bổn tự đã tử nạn trên đường hồi sơn, theo lệnh Phương trượng. Hiện di thể đã được đưa về đang chờ ở phía trước.
Toàn bộ những cao tăng đang có mặt trong Đại Hùng bửu điện cùng với Phương trượng Đại Bi thiền sư đều rúng động. Vì nếu không vì quy luật sum nghiêm đã có từ sáu trăm năm nay của Thiếu Lâm tự khiến mỗi nhất cử nhất động của những tăng nhân Thiếu Lâm phái đều phải tuân theo những mệnh lệnh của Phương trượng thì hẳn những cao tăng này đã nhất tề đồng loạt ùa chạy ra ngoài hầu minh bạch hư thực về những gì vừa được nghe tin cấp báo.
Với định lực vững như núi Thái, một trong các bản lãnh cần có ở bậc Chưởng môn một đại phái Đại Bi thiền sư sau cơn rúng động vẫn dõng dạc ra lệnh:
- Truyền khai mở Đại môn, đưa di thể của Thủ tịch Đạt Ma đường vào. Nhưng không được khinh suất, đề phòng gian nhân hoặc giáo đồ Thánh Ma giáo theo đó xông vào.
Dứt lệnh này, Đại Bi thiền sư lại truyền lệnh khác, lần này là nói với nhóm bốn cao tăng đang thẳng người đứng lẫn vào những cao tăng đương điện tại Đại Hùng bửu điện. Giọng của Đại Bi thiền sư nghe thật nặng nề:
- Tam sư đệ Đại Từ thảm tử, hiển nhiên hung thủ chỉ có thể là Ngũ Kỳ Tiên Tử mới đủ bản lãnh gây ra chuyện kinh thiên động địa này. Phiền chư sư đệ Thích-Thông-Pháp-Nhân cùng bước ra ngoài giám sát. Và nếu địch nhân lợi dụng cơ hội này xâm nhập bổn tự. A Di Đà Phật, bổn Phương trượng truyền lệnh cho chư sư đệ được toàn quyền đại khai sát giới, bảo vệ thanh danh suốt mấy trăm năm qua của bổn tự và nhất là báo thù cho Tam sư đệ Đại Từ.
Với những pháp danh Đại Thích, Đại Thống, Đại Pháp và Đại Nhân, bốn cao tăng nọ lập tức bước ra, cúi đầu lãnh lệnh và khẩn trương ly khai Đại Hùng bửu điện, thực hiện mệnh lệnh vừa được trao truyền.
Họ đi đến đại môn cũng vừa lúc một trong hai cánh cửa to nặng đã được khai mở.
Một chiếc cáng được đưa vào.
Nằm bất động trên cáng là một vị cao tăng hiển nhiên đã chết với nhiều dấu huyết tích trông đen thâm.
Và có lẽ cũng vì di thể của cao tăng nọ thấm nhuộm nhiều huyết tích đến thế nên tăng bào của hai tăng nhân có nhiệm vụ khiêng cáng vào đến tận đây không thể không bị dấy nhiều huyết bẩn khiến nhân dạng của cả hai thật khó nhận ra đó là ai.
Đại Thích thiền sư tiến đến gần ra lệnh cho hai tăng nhân khiêng cáng cáng dừng lại:
- Hai ngươi là đệ tử Đạt Ma đường? Cũng đừng trách nếu bần tăng vì tuân mệnh Phương trượng và nhất là vì không thể nào nhớ mặt hết toàn bộ đệ tử ở bổn tự nên phải hỏi như thế.
Bị hỏi tăng nhân khiêng ở đầu cáng vừa nhăn nhó vừa ấp úng đáp:
- Nhị sư bá, đệ tử là... là Giác Viên, là... là đệ tử hàng thứ bảy đã được sư phụ Đại Từ thu nhận... thu nhận cách đây tám... tám năm.
Cách đáp của Giác Viên làm Đại Thích nghi hoặc, đành chiếu mắt ngó thật kỹ vào di thể của Đại Từ.
Qua thái độ của Giác Viên lúc đáp cứ luôn liếc về phía sau như thể muốn báo thêm một điều gì đó mà Giác Viên không dám nói thành lời.
Và vì Đại Từ quả thật đã chết, một dấu hiệu nhỏ cho thấy sinh khí vẫn còn cũng không hề có, nên Đại Thích sinh nghi, hỏi tăng nhân khiêng cáng đầu sau:
- Còn ngươi? Có phải là Giác Huệ đó chăng?
Tăng nhân được hỏi cũng có thái độ kỳ quặc không kém gì Giác Viên:
- Đệ tử... Đệ tử...
Quá nghi hoặc nên Đại Thích tiến đến gần hơn, và trong khi tăng nhân có pháp danh là Giác Huệ còn đang ấp úng đáp chưa được tiếng nào gọi là minh bạch, thì từ di thể của Đại Từ chợt lao xẹt qua thật nhanh một tia ngân quang lợi hại, xé gió vọt bắn vào giữa người Đại Thích.
Đại Thích kêu thất kinh:
- Tam sư đệ? Là ta đây, Đại Thích đây!
Đứng bên ngoài mục kích diễn biến, Đại Thống thiền sư thập phần hốt hoảng vội lao đến và kêu gào gọi Đại Thích:
- Nhị sư huynh lùi mau. Là kẻ địch nấp bên dưới cáng xuất thủ, không phải do Đại Từ Tam sư huynh.
Đại Thích tỉnh ngộ những toan lùi nhưng đã quá muộn.
Tia ngân quang chạm trúng đích, lạnh lùng xuyên thủng tâm thất của Đại Thích và hiện nguyên hình đó là ngọn vũ khí tương tự như “bổng” nhưng gồm nhiều đoạn liền kề nhau, trên nhỏ dưới to, để có thể thu ngắn lại hoặc vươn ra thật dài tùy theo chủ ý của người sử dụng điều động.
“Phập!”
Đại Thích thiền sư khựng lại, dung diện vụt đỏ bầm, hai mắt sáng quắc và phát xạ những tia nhìn cuối đời vào phần tận cùng của loại vũ khí kỳ dị đã vừa đoạt mạng của chính thiền sư. Và chỗ tận cùng của thứ vũ khí này, kỳ lạ thay, vẫn là xuất phát từ chỗ nào đó ngay ở vị trí thi thể của Đại Từ, vẫn cứ bất động nằm nguyên vẹn.
Đúng lúc đó Đại Thống đã lao đến và bất ngờ quát vang, ra lệnh cho hai tăng nhân khiêng cáng, là Giác Viên cùng Giác Huệ:
- Giác Viên, Giác Huệ, Phật Hiển Tây Phương, mau.
Thoạt nghe mệnh lệnh này, Giác Viên, Giác Huệ vụt ngơ ngác, tỏ ra chưa hiểu lắm đó là lời nhằm ám thị điều gì.
Đại Thích chưa chết hẳn, bỗng dùng hai tay chộp mạnh vào ngọn bổng vẫn còn cắm ngập một đầu nhọn hoắt vào tâm thất của chính bản thân. Và Đại Thích chợt dụng lực, giữ cứng đầu nhọn của bổng vào tay, hất mạnh phần còn lại khá dài của vũ khí đó theo hướng bay ngược lên cao:
- Không lẽ bọn ngươi không biết chiêu Phật Hiển Tây Phương phải thi triển như thế này? Lên...
Thần lực của Đại Thích thật lợi hại và lực hất làm cho toàn bộ chiếc cáng lại nhấc bổng lên cao.
Giác Viên, Giác Huệ hiểu ý. Vội nương theo đà, cả hai cùng hất mạnh nguyên chiếc cáng lên cao:
- Lên!
- Lên!
Cả chiếc cáng lẫn thi thể của Đại Từ thiền sư cùng bị hất lên không trung. Và nhanh hơn so với Đại Thống, Đại Thích thiền sư trong nỗ lực tột cùng bỗng bất thần phát ra một lực đạo cực mạnh quật vào phần bên dưới của chiếc cáng:
- Ác nhân phải chết?
“Ào”
Và lần này lại là tiếng quát của Đại Thống thiền sư đã vang lên thật khẩn trương:
- Đừng gây kinh động, hủy hoại di thể Tam sư huynh. Địch nhân đã hiện thân, nào có bám theo chiếc cáng.
Cũng lúc Đại Thống quát, quả thật giữa cục trường bỗng hiện hữu một mỹ phụ trung niên. Và mỹ phụ trung niên này vì là chủ nhân đang sử dụng thứ vũ khí kỳ dị, nên chợt lạnh lùng vẫy tay, thu hồi phần đầu nhọn của vũ khí, là đoạn đã cắm vào tâm thất của Đại Thích thiền sư, và kèm theo tiếng rít ghê rợn tự tiếng kim thiết va đập:
- Bổn Tiên tử lại muốn hạng vô nhân bọn ngươi phải chết. Mau nằm xuống!
Vũ khí được thu hồi, hóa thành một đoạn bổng khá ngắn, nằm gọn trong ngọc thủ xinh đẹp của mỹ phụ trung niên. Điều này làm cho Đại Thích hụt hẫng, khiến lực đạo đang quạt cuốn theo chiếc cáng cũng mất đà, gây tác dụng ngược lại là tạo thành hấp lực cho dù nhỏ nhưng vẫn khiến Đại Thích sau một thoáng loang choạng chợt ngã sấp mặt xuống và để rồi cứ thế nằm im mãi mãi.
Sự xuất hiện của mỹ phụ làm Đại Thống thịnh nộ lao ào đến:
- Bổn tự đã đắc tội thế nào khiến Tiên tử Ngũ Kỳ trút hận và đã lần lượt sát hại nhị vị sư huynh của bần tăng Đại Thống? Gieo nhân ắt gặt quả, hãy đỡ!
“Ào”
Mỹ phụ trung niên vì chính là Ngũ Kỳ Tiên Tử, nên thứ vũ khí kỳ dị trên tay đã lập tức phát động, bắt đầu tiến hành một trận đồ sát, hầu như chưa từng xảy ra cho phái Thiếu Lâm.
Đoạn bổng trên tay của Ngũ Kỳ Tiên Tử vụt vươn dài và thần tốc điểm về hai phía Đông, Tây mỗi phía một chiêu nhanh như tia nhân quang nhiễu xạ:
- Cũng như bổn Tiên tử đã cảnh báo, vì hai ngươi chưa gì đã làm bại lộ tung tích, bổn Tiên tử không thể không hóa kiếp hai ngươi. Hãy mau qui lai Tây Phương nếu muốn chầu hầu Phật Tổ của hai ngươi.
Vù...! Vù...!
Thân thủ của Ngũ Kỳ Tiên Tử thật lợi hại, nhất là về vũ khí kia cứ vươn dài và mau chóng thu ngắn với tốc độ điều động thật xuất quỷ nhập thần. Vì sau khi làm cho vũ khí vươn dài với động thái là bất thần điểm về hai phía Đông Tây mỗi phía một chiêu, thì khi lực đạo của Đại Thống thiền sư cuộn ập đến, Ngũ Kỳ Tiên Tử đã thu ngắn vũ khí từ lúc nào không biết, cứ bình thản sử dụng đoản bổng và phát thành một chiêu kình cực mạnh đỡ vào lực đạo của Đại Thống thiền sư.
“Ầm!”
Dư kình hất Đại Thống thiền sư thối lui. Ngược lại về phía Ngũ Kỳ Tiên Tử thì cứ lặng lẽ loang vũ khí lao tiếp đến, sau khi đã xuất thủ nhị chiêu du hồn ngay lập tức hai tăng nhân Giác Viên Giác Huệ vừa khiêng cáng:
- Lão trọc ngươi đứng hàng thứ mấy trong Thất Tăng Nhất Đại đã vang danh của phái Thiếu Lâm? Và đã vang danh như thế, sao ngươi lại hỏi, phái Thiếu Lâm đã đắc tội gì với bổn Tiên tử? Biết nhưng vẫn hỏi, tội của ngươi còn đáng chết hơn trăm lần so với Nhị sư huynh của ngươi. Nạp mạng!
“Ào”
Cùng xuất hiện với Đại Thích, Đại Thống còn có thêm hai cao tăng nữa. Hai cao tăng này lúc bấy giờ mới xuất chiêu, từ hai phía tả hữu cùng lao ập đến, trút toàn bộ cơn phẫn nộ đang có vào một mình Tiên tử Ngũ Kỳ:
- Nữ ác ma thật tàn độc. Giác Viên Giác Huệ cũng phạm phải tội chết hay sao? Ngã phật từ bi, xin tha thứ đệ tử phải phạm vào sát giới! Nữ ma, đỡ!
“Ào”
Đại Thống đang luống cuống vì chiêu công quá áp đảo của Ngũ Kỳ Tiên Tử chợt cả mừng vì có thêm hai cao tăng kịp thời xuất lực hỗ trợ.
Đại Thống gầm vang:
- Thiện bất lai, lai giả bất thiện. Chính Tiên tử đã khiến chốn Phật môn nhuốm huyết, đừng trách bổn tự đã phải đùng chính máu huyết của Tiên tử để gột rửa mọi ô uế do Tiên tử tự gây ra. Tiếp chiêu!
“Ầm”
Đột ngột bị phản kích và lại còn bị tấn công thêm từ hai phía tả hữu, mỹ diện của Ngũ Kỳ Tiên Tử vụt đanh lại và cố tình để bật ra một tràng cười khẩy:
- Bổn Tiên tử một khi đã đến đây quyết không vì thiện ý. Chẳng những thế, vì phái Thiếu Lâm đã bỏ qua lời khẩn cầu, không chịu xuất lực, giúp bổn Tiên tử tìm lại ấu nhi đã đột ngột thất tung cách đây vừa tròn một năm. Thất đại phái chỉ toàn là hạng vô nhân bất tín. Tội này thoạt tiên bổn Tiên tử hãy cứ trừng trị phái Thiếu Lâm trước đã, sau mới đến lục đại phái còn lại. Hãy xem Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn của Ngũ Kỳ Tiên Tử ta.
Và vũ khí của Ngũ Kỳ Tiên Tử lại vươn dài, thật dài để quật loang loáng, hóa thành một màn kình khí dày đặc, ngang nhiên cùng ba cao tăng phe đối phương chạm chiêu vang dậy.
“Ầm! Ầm!”
Một kích của Ngũ Kỳ Tiên Tử đã làm cho ba cao tăng phe Đại Thắng thiền sư cùng chao đao bấn loạn. Họ cùng khiếp sợ bản lãnh quá kinh thiên động địa của một Ngũ Kỳ Tiên Tử, tại sao cũng chỉ là một nữ nhân, huống hồ với niên kỷ có lẽ chưa được một nửa so với bất kỳ cao tăng nào trong phe Đại Thống.
Chợt có tiếng niệm phật hiệu kịp thời vang lên thất kinh:
- Tiên Thiên Khí Công? A Di Đà Phật! Thật là hãn hữu khi được tận mắt mục kích Ngũ Kỳ Tiên Tử dù là phận nữ lưu vẫn đủ khí chất để luyện đến tựu thành khí công Tiên Thiên của đạo gia.
Nhưng nếu chỉ có thế e chưa đủ cho Tiên tử thực hiện trận đồ sát ở bổn tự Thiếu Lâm như ý định. Hãy tạm dừng tay.
Ngũ Kỳ Tiên Tử biến sắc, vội thu chiêu, hướng mắt nhìn vào hàng cao tăng có đến gần mười nhân vật vừa xuất hiện:
- Vẫn biết phái Thiếu Lâm ẩn tàng nhiều cao nhân, nhưng để có một cao niên đủ mục lực nhận biết xuất xứ võ học của Ngũ Kỳ Tiên Tử này quả là điều không tưởng. Dám hỏi ai là nhân vật vừa lên tiếng?
Trong những cao tăng vừa xuất hiện cũng có Phương trượng Đại Bi thiền sư với Lục Ngọc Phật trượng cầm trên tay nên Đại Thống vừa nhìn thấy liền chạy đến phục người thi lễ:
- Phương trượng. Đệ tử bất tài vô dụng không chỉ để địch nhân tiến nhập bổn tự mà còn khiến cho Nhị sư huynh Đại Thích và hai đệ tử là Giác Viên, Giác Huệ vong mạng. Xin chịu sự trách phạt của Phương trượng.
Đại Bi thiền sư chợt thở dài và hất nhẹ Lục Ngọc Phật Trượng để ra lệnh:
- A Di Đà Phật. Một địch nhân có bản lãnh thượng thừa như Tiên tử Ngũ Kỳ, ở bổn tự trừ Võ Hồng - Võ Thanh nhị sư bá, thì đến cả bổn Phương trượng cũng không đủ lực ngăn cản. Ngũ sư đệ không có lỗi, hãy tạm thời lui lại phía sau. Mau.
Dù Đại Bi thiền sư đã nói với lời lẽ thật khẩn trương là thế nhưng vẫn không kịp ngăn cản cơn hỏa khí chưa gì đã bùng phát lên trở lại của Ngũ Kỳ Tiên Tử.
Vì thế giữa đương trường lại vang lên tiếng quát phẫn nộ của Ngũ Kỳ Tiên Tử:
- Phái Thiếu Lâm dám xem thường bổn Tiên tử đến thế sao? Nói mau, ai là nhân vật vừa lên tiếng? Và liệu đã tìm ra xuất xứ võ học của bổn Tiên tử, kẻ đó có đủ bản lãnh ngăn chận trận đồ sát của bổn Tiên tử đã nhất quyết tiến hành ở ngay tại Thiếu Lâm này chăng?
Lập tức có tiếng một lão tăng giận dữ vang lên thật to, ngay khi Ngũ Kỳ Tiên Tử vừa dứt lời:
- Nữ đàn việt xem ra quá tự phụ về sở học Tiên Thiên, vị tất đã do chính Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo đích thân trao truyền. Lão nạp Võ Hồng dù bất tài vẫn nguyện đơn phương cùng nữ đàn việt phân thắng bại qua ước pháp tam chiêu. Nếu bại, chỉ mong nữ đàn việt khuất tất lưu lại tại bổn tự một thời gian, gọi là có sự phó giao công bằng về những gì nữ đàn việt đã gây ra cho bổn tự. Thế nào? Có dám không?
Ngũ Kỳ Tiên Tử động dung, vừa nhìn vừa tỏ ra kiêng dè hỏi lại Vô Hồng lão tăng là nhân vật vừa lên tiếng:
- Lão cũng tự thị đủ bản lãnh để đối đầu cùng sở học Tiên Thiên của Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo?
Võ Hồng lão tăng chậm rãi bước ra phía trước, diện đối diện với Ngũ Kỳ Tiên Tử:
- A Di Đà Phật! Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo hiển nhiên là bậc kỳ nhân và chỉ những ai trạc niên kỷ lão nạp mới có cơ hội nghe biết đến. Tuy vậy, nghe thì nghe nhưng vì nữ đàn việt toan dùng chính sở học này gây đại họa cho bổn tự Thiếu Lâm, lão nạp trước kia mặc dù từng là bại tướng dưới sở học khôn lường của Ngũ Thạch Kỳ đảo chủ nhân, vẫn nguyện đem tấm thân già nua này đổi lấy an toàn cho bổn tự.
Ngũ Kỳ Tiên Tử cau mặt:
- Nói như vậy, không lẽ niên kỷ lão xấp xỉ bách tuế, vì Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo đã tạ thế ước ngoài sáu bảy mươi năm có dư?
Võ Hồng lão tăng mỉm cười:
- Phải chăng nữ đàn việt đã có ý kiêng dè? Hãy an tâm, lão nạp tính đến nay chỉ ngoài bát tuần và lúc cùng Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo đối thủ giao chiêu, kỳ thực lão nạp khi đó chỉ chừng đôi mươi, mười chín, tạm có chút bản lãnh để được kỳ nhân đảo chủ xem thuận mắt và chấp thuận cho thử thi thố một ít võ học có thể bảo là học chưa đến nơi, luyện chưa đến chốn.
Ngũ Kỳ Tiên Tử len lén thở ra nhè nhẹ và đột ngột cất cao giọng:
- Vạn nhất sau ước pháp tam chiêu lão thất thủ và bại trận thì sao?
Võ Hồng lão tăng lập tức nghiêm giọng:
- Theo cao kiến của nữ đàn việt thì thế nào?
Ngũ Kỳ Tiên Tử đanh giọng:
- Chuyết phu hơn một năm trước chẳng may vắn số yểu mạng, chỉ lưu lại cho bổn Tiên tử mỗi một cốt nhục và cách đây đúng một năm cũng là ngày ấu hài ngay khi vừa hạ sinh liền bị thất tung. Bổn Tiên tử không có mục đích gì khác ngoài việc cậy dựa vào uy lực và thanh danh của của phái Thiếu Lâm, hãy huy động toàn bộ thất đại phái, bằng mọi giá hãy giúp bổn Tiên tử truy tầm cho kỳ được ấu nhi, nếu chưa bị cừu nhân sát hại thì lúc này vừa tròn tuổi tôi, là một nam hài có vết nhận dạng là một bớt son hình nguyệt khuyết ở ngay khuỷu tay bên tả. Đấy cũng chính là điều mà cách đây một năm bổn Tiên tử từng hạ mình trước thất đại phái để cầu xin nhưng cho đến nay xem ra chẳng được bất kỳ đại phái nào nể tình đáp ứng.
Võ Hồng lão tăng vụt chau mặt, hỏi Đại Bi thiền sư:
- Có chuyện đúng như thế sao, Phương trượng?
Đại Bi thiền sư thở dài:
- Đệ tử tuy không phủ nhận việc này nhưng với trọng trách được gia sư tín nhiệm ủy thác, đệ tử lại không thể không cân phân nặng nhẹ để có quyết định hoặc đáp ứng hoặc không.
Võ Hồng lão tăng hắng giọng:
- Và Phương trượng đã không đáp ứng? Vì nguyên do gì?
Đại Bi thiền sư đưa mắt nhìn Ngũ Kỳ Tiên Tử:
- A Di Đà Phật. Có phải sau khi Tiên tử cậy nhờ thất đại phái, cũng đã đến Huyết Ma nham, cầu viện thêm Thánh Ma giáo tiếp tục truy tìm lệnh lang?
Ngũ Kỳ Tiên Tử thản nhiên gật đầu:
- Để truy tìm cho bằng được ấu hài, dẫu bổn Tiên tử có phải lăn xả vào rừng đao núi kiếm cũng chẳng nghi ngại, sá gì việc hạ mình cầu khẩn hết mọi thế lực, miễn sao họ có thể giúp bổn Tiên tử toại nguyện? Nhưng Phương trượng hỏi như thế là có ý gì?
Đại Bi thiền sư thay vì đáp lời Ngũ Kỳ Tiên Tử thì lại quay sang giải thích với Võ Hồng lão tăng:
- Giữa thất đại phái và Thánh Ma giáo chí ít cũng đã ngoài năm năm, luôn trong trạng thái tử đối đầu. Đệ tử vì đảm đương trọng trách, không chỉ riêng đối với bổn tự mà còn cho toàn cục diện võ lâm chính phái, nên không thể không đắn đo chọn lựa, hầu liệu xem đằng sau sự việc đã được nghe Ngũ Kỳ Tiên Tử khẩn cầu là phải hay không phải mưu kế do Thánh Ma giáo sắp đặt nhằm đối phó và tiêu diệt dần dần nguyên khí của thất đại phái.
Nghe đến đây Ngũ Kỳ Tiên Tử động nộ thét vang:
- Hóa ra chỉ vì thế mà suốt một năm qua bọn thất đại phái bọn ngươi cố tình bỏ ngoài tai lời van nài khẩn thiết xuất phát từ thâm tình mẫu tử cốt nhục rất thật tâm của bổn Tiên tử?
Đại Bi thiền sư đưa mắt ai oán nhìn Ngũ Kỳ Tiên Tử:
- A Di Đà Phật! Tiên tử từng là nhân vật chính phái. Và hiện tình lúc này bần tăng cũng mong Tiên tử vẫn là một nhân vật như thế, vậy hẳn Tiên tử không thể nào không biết đến câu: Không đồng đạo tất không chung đường? Tiên tử đã nhờ cậy thất đại phái hà tất ngay sau đó lại nhờ đến Thánh Ma giáo, vốn là thế lực vừa đối đầu, vừa là đối tượng duy nhất so với thất đại phái hiện nay? Hãy thử đặt vào cương vị của bần tăng một lần thì rõ, há lẽ Tiên tử không cân nhắc, thậm chí cũng không một chút nghi kỵ nào sao? Vả lại, qua câu chuyện đã xảy ra cho lệnh lang, xin lượng thứ nếu bần tăng vạn bất đắc dĩ phải nói thẳng một câu, đã là đã có người nghi ngờ, cho rằng lệnh lang thất tung là do Thánh Ma giáo cố ý gây ra. Và dụng ý của họ nếu không nhằm vào việc gây khích nộ cho Tiên tử, khiến Tiên tử vì xót xa bởi thâm tình mẫu tử ắt phải có những hành vi sơ thất, tự biến bản thân từ một nhân vật chính phái chuyển sang tà phái, tiếc thay đó là điều suốt một năm qua đã xảy ra, thì chí ít họ cũng có cơ hội diệt trừ các phái, giả như các phái đáp ứng lời khẩn cầu của Tiên tử và đã phân khai chia nhau đi tìm tung tích lệnh lang. Mưu kế này nếu thật sự là do Thánh Ma giáo hành động, Tiên tử nhận định ra sao nếu bần tăng quả quyết điều đó ắt chỉ dẫn đến hậu quả khó lường và hoàn toàn bất lợi cho thất đại phái?
Ngũ Kỳ Tiên Tử chợt há miệng buông chuỗi cười sằng sặc:
- Nếu trước mỗi lúc hành thiện, phàm đã là người mệnh danh là chính phái mà ai ai cũng cân nhắc đắn đo, suy tính hơn thiệt và nghĩ ngợi sâu xa như lão Đại Bi ngươi thì giang hồ võ lâm còn tồn tại bốn chữ danh môn chính phái nữa chăng? Đủ rồi, bổn Tiên tử không muốn nghe nữa. Vì ấu nhi bằng mọi giá phải truy tìm, bổn Tiên tử từ lâu đã không còn nghĩ đến hậu quả, trái lại chỉ biết hành sự bất chấp thủ đoạn, miễn sao toại nguyện thì thôi. Nào lão tăng Võ Hồng, hãy xuất thủ đi, bổn Tiên tử chấp nhận ước pháp tam chiêu của lão. Ha ha...
Lão tăng Võ Hồng chợt lắc đầu:
- Lão nạp vì đã rõ nguyên ủy. A Di Đà Phật! Đành đơn phương hủy bỏ ước pháp tam chiêu. Nhân tiện cũng xin khuyên một lời là tại sao nữ đàn việt không cùng tệ Phương trượng của bổn tự bàn định lại biện pháp cùng nhau truy tìm tung tích của lệnh lang?
Nhưng Ngũ Kỳ Tiên Tử đã đột ngột lao ập vào lão tăng Võ Hồng:
- Chớ nhiều lời vô ích, trái lại hãy để những chiêu thức phân định rõ thắng thua. Và nếu lão bại, khi đó dù phái Thiếu Lâm có thoái trách nhiệm truy tìm ấu nhi cũng không được yên với bổn Tiên tử. Đệ nhất chiêu, đỡ!
Ngũ Kỳ Tiên Tử hất mạnh tả thủ, xô ra một luồng kình dù mềm mại vẫn ẩn tàng những mối nguy hiểm chết người.
“Ào”
Lão tăng Võ Hồng giật mình, đành vội xuất lực giao chiêu đỡ:
- Tiên Thiên Kiên Bích? Quả nhiên chính là sờ học từng một thời vang danh của Ngũ Thạch Kỳ đảo chủ nhân. Hãy xem chiêu.
“Vù”
Đột ngột Ngũ Kỳ Tiên Tử thu kình, đồng thời hé lộ một nụ cười ác độc khi vẩy xạ hữu thủ và quật tung ra một kỳ chiêu xuất phát từ thứ vũ khí kỳ dị gọi là Thiên Bỗng Ngũ Đoạn Hồn:
- Để xem với bảy mươi hai tuyệt kỹ được Đạt Ma sư tổ lưu truyền, lão có đủ bản lãnh đối phó với chiêu Nhất Tinh Ánh Xạ Tàn Hồn Bổng của ta chăng?
Trúng!
Ào...
Và Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn của Ngũ Kỳ Tiên Tử chợt vươn dài, để thật thần tốc hóa thành tia ngân quang xé gió lao cắm vào giữa thân Võ Hồng lão tăng.
Võ Hồng lão tăng thất kinh, nhất là vì đã lỡ phát chiêu. Khó thể trong nháy mắt thu kình như điều Ngũ Kỳ Tiên Tử đã tiến hành chỉ nhờ ở vị thế chủ động.
Tuy vậy, với niên kỷ đã ngoài bát tuần, nghĩa là võ công bản lãnh đã luyện xấp xỉ một hoa giáp. Võ Hồng lão tăng dù lâm nguy vẫn không bấn loạn, đã ứng phó thật nhanh bằng cách thu hai tay về và chấp lại ngay giữa ngực, rhân đó kéo chệch ngọn chưởng kình vừa phát ra cho tập trung vào mỗi một vật, chính là ngọn thiên bổng kỳ quái của đối phương.
“Ào”
Cách ứng phó này của lão tăng Võ Hồng có phần làm cho vũ khí của Ngũ Kỳ Tiên Tử cũng bị chệch qua một bên. Và nếu cứ giữ nguyên trạng thái đó ắt hẳn chiêu công dù là xuất kỳ bất ý của Ngũ Kỳ Tiên Tử cũng hóa thành vô dụng, do không thể nào chạm vào đích hoặc gây nguy hiểm cho Võ Hồng lão tăng.
Ngũ Kỳ Tiên Tử nghiến răng, chộp luôn tả thủ vào chuôi thiên bổng, cầm vũ khí bằng cả hai tay. Và bằng toàn bộ nội lực vừa vận dụng, Ngũ Kỳ Tiên Tử chợt điều động và làm cho phần mũi nhọn của Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn vẫn tiếp tục hướng vào tâm thất Võ Hồng lão tăng.
Chính lúc đó, Ngũ Kỳ Tiên Tử vụt quát:
- Lão muốn chết!
Lập tức, chiều dài của ngọn thiên bổng cho dù không thể nào vươn dài ra thêm được nữa nhưng từ phần tận cùng của thứ vũ khí kỳ dị này vẫn đột ngột phóng xạ ra tia khí kình, dù mong manh nhưng cũng vẫn làm cho chiều dài của vũ khí được dài hơn.
“Víu”
Một lão tăng khác ở bên ngoài nhìn thấy diễn biến này chợt động tâm hô vang:
- Chỉ pháp Tiên Thiên qua thủ pháp Cách Vật truyền lực? Võ Hồng Đại sư huynh hãy cẩn trọng!
Đáp lại, Võ Hồng lão tăng cũng quát:
- Không được. Vì lùi là cam bại. Võ Thanh đệ hãy thay ta bảo toàn nguyên khí cho Thiếu Lâm. A... Di... Đà... Phật!
Đang niệm phật hai tay của Võ Hồng lão tăng vì đã chấp lại sẵn trước ngực nên chỉ sau tiếng quát đầy ngụ ý vừa nói, cả hai bàn tay này đều co quắp lại thật nhanh và dễ dàng, cho các ngón tay cong chụm về hai mu bàn tay chỉ chừa lại hai ngón trỏ vừa chạm vào nhau vừa vươn thẳng về phía trước và đó là lúc Võ Hồng lão tăng cho hai ngón tay trỏ hợp nhất chạm thẳng vào tia kình khí đã được Ngũ Kỳ Tiên Tử phát ra từ Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn, hóa thành một thủ thức phát chiêu vừa kỳ bí vừa thập phần ảo diệu và lợi hại.
“Ào”
Đại Bi thiền sư chợt tái mặt, hai mắt bỗng từ từ nhắm nghiền:
- A Di Đà Phật! Phổ Đà Diệu Minh? Dùng đến bí kỹ này có khác nào đại sư bá cam hóa vật, dùng tam muội chân hỏa đồng siêu sinh cùng địch nhân? A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!
Khi đó tiếng chạm kình đã vang lên.
“Ầm”
Tư thức phát chiêu kỳ ảo của lão tăng Võ Hồng đã chạm đúng vào kình khí Tiên Thiên Chỉ Pháp của Ngũ Kỳ Tiên Tử!
Và cùng với tiếng chạm kình từ hai bàn tay đang co chụm lại của lão tăng Võ Hồng cũng phát tỏa ra một đợt hảo quang ánh màu xanh biếc. Đó chính là tam muội chân hỏa là nhiệt hỏa phát xuất từ toàn bộ công phu chân nguyên học suốt một đời khổ luyện của Võ Hồng lão tăng.
Nhiệt hỏa này ngay lập tức phát trùm quanh thân lão tăng Võ Hồng.
Chiếm trọn phạm vi ước đến một trượng xung quanh, nghĩa là bao phủ gần hết chiều dài của ngọn vũ khí Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn của Tiên tử Ngũ Kỳ.
Lửa tam muội chân hỏa rất nóng. Vì thế kể cả lúc ngọn Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn chưa kịp bị thiêu hủy thì sức nóng nhiệt hỏa đã lan truyền theo vũ khí đưa thật nhanh đến đôi tay đang cầm giữ vũ khí của Ngũ Kỳ Tiên Tử.
Lập tức có tiếng Ngũ Kỳ Tiên Tử gào thất thanh:
- Ối!
Đồng thời Ngũ Kỳ Tiên Tử cũng buông bỏ vũ khí, diện mạo tái nhợt nhìn Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro, lả tả rơi xuống như những nhúm bột xám vô dụng.
Khi đó, toàn thân lão tăng Võ Hồng cũng bất ngờ đổ xụp xuống, hóa thành một đống tàn tro vì lớp tăng bào bên ngoài dù cứng đã bị thiêu hủy nhưng vẫn giữ lại được nguyên trạng, vô tình phủ kín lấp đóng tàn tro chính là hình hài vốn trước đó vẫn là một lão tăng Võ Hồng.
Chính lúc này Ngũ Kỳ Tiên Tử lại thêm lần nữa gào thất thanh:
- Ối... Tay của ta! Ổi...!
Đại Bi thiền sư vụt hé mở hai mắt thoáng thất kinh y thấy Ngũ Kỳ Tiên Tử không những không bị lửa tam muội chân hỏa thiêu hủy như đã xảy ra cho lão tăng Võ Hồng và cho vũ khí Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn, mà trái lại với đôi bàn tay đã bị cháy tuột hết da thịt, chỉ còn lại mười ngón tay trơ xương trắng hếu, Ngũ Kỳ Tiên Tử vừa kêu gào thất thanh vừa động nộ xông bừa vào những tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái đứng gần đó.
Ngũ Kỳ Tiên Tử trút mối hận đã bị hủy hoại vũ khí và hai bàn tay trước đó còn xinh đẹp và mềm mại vào chính Đại Thống thiền sư:
- Tàn sát Thiếu Lâm! Nếu ta không thể tận diệt Thiếu Lâm phái thì sao thể yên lòng. Hãy nạp mạng cho ta.
Chết! Chết này!
“Ào... Ào...”
Đại Thống lập tức gầm vang:
- A Di Đà Phật, vì đại phái Thiếu Lâm, vì cái chết thập phần oan khiên của đại sư bá Võ Hồng, Phật Tổ xin lượng thứ, đệ tử phải đại khai sát giới. Nữ ác ma, đỡ!
Và Đại Thống thiền sư xô ra ba đạo chưởng kình cực nhanh, dốc toàn lực vào việc báo thù tiêu diệt nữ ác ma Ngũ Kỳ Tiên Tử.
“Ào”
Đại Bi thiền sư càng thêm kinh hiểm, vội quát lên thật to:
- Đại Thống lùi mau. Kim Cang Tam Bửu của đệ vẫn không thể đối phó Tiên Thiên Khí Công của địch nhân Đại trận La Hán. A Di Đà Phật, đệ tử bổn tự hãy mau mau lập trận La Hán.
Nhưng đã muộn. Đại Thống vẫn cùng Ngũ Kỳ Tiên Tử chạm kình!
“Ầm! Ầm!”
Đại Thống bị kích lùi, lảo đảo lùi xa có đến hai trượng hơn.
Vừa lúc đó tiếng nhiều đệ tử Thiếu Lâm phái cùng nhau phát ra lời niệm phật đồng loạt:
- A... Di... Đà... Phật!
Đại trận La Hán sắp hình thành. Những tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái từ nhiều phía chạy lại thật đông.
Ngũ Kỳ Tiên Tử bật cười tàn khốc:
- Được lắm ha ha... Cứ kéo cả đến, càng đến nhiều bổn Tiên tử càng thêm cơ hội biến Thiếu Lâm phái thành một nơi huyết lưu mãn địa. Ha ha...
Đúng lúc này chợt từ bên ngoài cánh cổng to nặng dẫn vào Đại Hùng bửu điện Thiếu Lâm phái bỗng vang lên tiếng hô hoán khẩn trương:
- Mau cấp báo Phương trượng, Thánh Ma giáo đã bắt đầu kéo đến. Nếu không mau lập đại trận La Hán đối phó, e phen này nguyên khí bổn tự khó bảo toàn. Hãy mở cổng mau cho đệ vào.
Đại Bi thiền sư lập tức lâm vào cảnh bấn loạn, chợt để lộ sắc diện vui mừng hoàn toàn không đúng lúc bằng cách réo gọi hân hoan vọng ra ngoài:
- Giang Viễn Thanh, Tứ sứ đệ đấy ư? Tứ sư đệ hồi sơn như thế này thật kịp lúc. Hãy khai mở đại môn, để Giang Viễn Thanh Tứ sư đệ được vào hợp cùng chúng ta bảo toàn uy danh Thiếu Lâm phái.
Đại môn khai mở. Và lập tức Ngũ Kỳ Tiên Tử như chim sổ lồng, có cơ hội lao vút ra.
“Vù”
Đại Bi thiền sư lại hô hoán, quên mất rằng bản thân vì là Phương trượng Chưởng môn một đại phái nên cần nhất là giữ cho được thái độ trầm tĩnh, chứ không thể hỷ nộ bất thường như thế này.
Đại Bi gào toáng lên:
- Tứ sư đệ mau ngăn chận nữ ác ma Ngũ Kỳ.
Vì hóa ra chuyện muốn tận diệt phái Thiếu Lâm chỉ là giả, kỳ thực nữ ác ma biết sắp lâm vào tuyệt lộ nên đang mong có cơ hội thoát.
Đáp lại tiếng hô hoán khẩn trương của Đại Bi thiền sư, từ bên ngoài lập tức vang lên một loạt tiếng quát trầm hùng tràn trề nội khí:
- Là Ngũ Kỳ Tiên Tử đó ư? Chạy đi đâu cho thoát Giáng Ma Tuyệt Hộ Thủ của Giang Viễn Thanh! Hãy đỡ!
Và ngay tức khắc cũng từ bên ngoài vang lên tiếng chạm chiêu kinh thiên động địa.
“Ầm!”
Đồng thời là tiếng gào đau đớn phẫn uất phẫn của Ngũ Kỳ Tiên Tử cùng phát ra.
“Hự!”
Nhưng sau đó Ngũ Kỳ Tiên Tử vẫn có đủ uy lực để bật ra tiếng rít lạnh lùng độc ác:
- Tránh ra! Ai ngăn ta, kẻ đó phải chết. Đỡ!
“Ào!”
Đại Bi thiền sư và nhiều cao tăng khác vội lao ra ngoài, kịp nhìn thấy Ngũ Kỳ Tiên Tử có lẽ do mong muốn mau chóng đào thoát nên đang hung hăng lao vào và tận lực xuất chiêu tấn công hai nhân vật một nam một nữ tình cờ xuất hiện chắn lối Ngũ Kỳ Tiên Tử.
Hai nhân vật này, nam nhân thì đã ngoài tứ tuần, phong thái đỉnh đạc và đoan chính. Thoạt nhìn cũng biết đấy là bậc cao thủ có thể sánh ngang hàng tôn sư bất kỳ một đại phái nào trên võ lâm. Riêng nữ nhân thì trẻ hơn, chưa đến tam tuần, lại thêm phần có vóc dáng to đậm nặng nề như sản phụ đang kỳ bụng mang dạ chửa. Cả hai bị Ngũ Kỳ Tiên Tử bất ngờ tấn công bằng đôi chưởng, tay chỉ còn là những khớp xương trắng hếu.
Nam nhân theo bản năng vừa phát chưởng vừa quát vang:
- Tiên tử hóa cuồng rồi sao? Nếu muốn động thủ xin hãy lưu tình vì chuyết kinh đã sắp đến kỳ mãn nguyệt khai hoa. Hãy đối phó một mình Bắc Hải Quan Vân Du là cũng được? Đỡ chiêu?
Và song phương chạm kình vào nhau, dư kình tạo ra làm cho nữ nhi đứng cạnh Bắc Hải Quan Vân Du lảo đảo.
Vì lo cho thê tử, Bắc Hải Quan Vân Du vội chồm sang, toan đưa tay đón đỡ nữ nhân:
- Phu nhân.
Chợt có tiếng nữ nhân kêu thất kinh:
- Phu quân hãy cẩn trọng!
Biết có biến, Bắc Hải Quan Vân Du toan quay lại, thì bất ngờ bị nữ nhân lao đến, tự dùng thân ôm chầm và che chắn cho Bắc Hải Quan Vân Du.
Nữ nhân còn hô hoán thất thanh:
- Không được sát hại phu quân ta!
Vừa lúc đó Bắc Hải Quan Vân Du phát hiện có một lực đạo cuộn ập vào thân.
Thất kinh Quan Vân Du dù được nữ nhân dùng thân che chắn vẫn lập tức bật tung người nhẫy lệch qua một bên, mang theo cả nữ nhân cùng tránh chiêu kình ám toán.
“Vút”
Lập tức có một loạt quát trầm hùng vang lên kịp lúc:
- Quan huynh đệ chớ hốt hoảng. Hãy để Giang Viễn Thanh mỗ đối phó với mụ Ngũ Kỳ bỗng dưng hóa cuồng này. Hãy đỡ!
“Bùng”
“Ầm! Ầm!”
Dư kình đẩy bắn Quan Vân Du cùng nữ nhân trôi xa thêm một đoạn.
Lúc quay lại, Quan Vân Du nhìn thấy Ngũ Kỳ Tiên Tử không chỉ bị thổ huyết lai láng vì nội thương nghiêm trọng mà lúc này toàn thân huyệt đạo cũng bị chế ngự và nhân vật chế ngự Ngũ Kỳ Tiên Tử chẳng phải ai khác ngoài nhân vật vừa tự xưng là Giang Viễn Thanh, với niên kỷ đã xấp xỉ ngũ tuần và tướng mạo đường bệ uy nghi lẫm liệt.
Quan Vân Du thở ra nhè nhẹ, nhìn và nói lời cảm kích với Giang Viễn Thanh:
- Đệ những muốn đi để cùng Giang huynh giúp quý phái Thiếu Lâm thoát cơn kiếp nạn, nào ngờ lại được chính Giang huynh kịp thời ứng phó cứu nguy. Đại ân này...
Chợt có tiếng Ngũ Kỳ Tiên Tử cười cuồng dại, bất chấp bản thân đã bị chế ngự:
- Ngươi cảm kích Giang Viễn Thanh e quá sớm. Hãy nhìn lại phu nhân ngươi thì rõ. Ha ha. Ngũ Kỳ Tiên Tử này một khi đã để mất đi cốt nhục thì lẽ nào không cho Bắc Hải Nhất Kiếm Quan Vân Du mi thử mùi vị thống khoái cũng sắp mất đi cốt nhục của chính ngươi. Ha ha...
Đang nói, thì Quan Vân Du vội dừng lời và lấy mắt nhìn sắc diện của nữ nhân, quả nhiên đã lả vào vòng tay,
Quan Vân Du thất kinh kêu vang:
- Phu nhân? Phu nhân?
Giang Viễn Thanh tức giận, chộp một tay nắm gọn yết hầu của Ngũ Kỳ Tiên Tử:
- Mụ thật độc ác, đến phu nhân của Quan Vân Du Bắc Hải dù đang mệt mỏi như thế mụ vẫn nhẫn tâm hạ thủ ư?
Quan Vân Du chợt nghiến răng và vội vàng bồng xốc phu nhân lên bằng cả hai tay:
- Đã thế này, Giang huynh, đệ vì phải lo cho chuyết kinh nên không thể giúp gì được cho quý phái. Cáo biệt, chỉ mong Giang huynh tạm lưu giữ sinh mạng mụ Ngũ Kỳ cho đệ. Nếu chuyết kinh chẳng hay yểu mạng, đệ sẽ lập tức quay lại và đành quấy nhiễu quý phái một phen.
Và Quan Vân Du quay đi.
Chợt Giang Viễn Thanh gọi:
- Chậm đã! Bên ngoài còn có Thánh Ma giáo mai phục chực chờ, ở tệ phái thì có sẵn nhiều đan dược linh nghiệm trị thương, sao Quan đệ không ẩn nhẫn lưu lại. Vội bỏ đi như thế này, lẽ nào Quan huynh đệ đã sẵn phương cách giúp tôn phu nhân kịp thời khôi phục thương thế?
Quan Vân Du dừng chân nhưng không quay lại, đã vậy vừa nghe Giang Viễn Thanh nói xong, Quan Vân Du vừa đáp lời vừa ngửa mặt lên cười bi phẫn:
- Sinh mạng của chuyết kinh kể như đã hỏng. Nhưng vì cốt nhục chung giữa đệ và nội thê, đa tạ Giang huynh quan tâm đoái hoài, đệ không thể không đi. Và ắt hẳn Giang huynh thừa biết đệ sắp sửa đưa nội thê đi đến đâu! A phu nhân! Ha ha...
Vẫn cười bi phẫn, Quan Vân Du lập tức đưa phu nhân đi thật nhanh thoát khỏi Tung Sơn đại phái.