Chương 1

 Ông già Noel quần áo trắng như tuyết. Râu tóc bạc như tuyết, chiếc mủ đỏ au như mào con gà. Chấm đỏ khiêm nhường nhưng nổi bật trên phông nền trắng toát khắp cả người thật ngộ nghĩnh.
Chiều trời se lạnh. Bởi đêm nay là đêm Chúa giáng sinh, phố xá chiều nay thật đẹp. Nhiều nhà trang trí cây thông xanh rực rỡ đèn, hoa và quà. Không khí đêm Noel đang nhẹ đến với mọi người.
Nhớ lại công việc của mình, ông già Noel hân hoan lướt xe, vừa chạy vừa hát khẽ bài Đêm đông cầu nguyện:
" Một thoáng tuổi đời mùa đông lại đến
Môi em ngoan hiền êm giọng cầu kinh
Mừng Chúa giáng sinh ra đời cứu thế
Êm đềm tuổi hồng trong tối Noel
Có cô bé nhỏ quì bên hang đá
Có Chúa hài đồng dực rỡ Belem
Ông già Noel về đây mừng tuổi
Lời chúc hiền hòa trong buổi giáng sinh"
Bỗng! Rầm! Rầm...
Cái gì thế này? Tưởng như nguyên cả bầu trời giáng xuống đầu. Ông già Noel bị văng ra khỏi xe.
Một người không bây giờ phóng nhanh vượt ẩu, một người tuân thủ luật giao thông mà bị chết vì tai nạn giao thông thì oan ức quá.
Không! Ông Noel không cam tâm... Chết! Ông sẽ kiện lên tận thiên đình nếu chết.
Nhưng thật may mắn cho kẻ nào vừa tông vào ông Noel. Ông không chết! Thượng đế không để ông chết. Vì ông đang trên đường làm nhiệm vụ thiêng liêng. Phân phát quà cho những trẻ mồ côi đêm Noel... đâu phải chuyện xoàng.
Nhớ đến mấy bao "phẩm vật" ông Noel quên cả đau, lồm cồm bò dậy. Các bao đồ văng đổ tung tóe.
"Hung thần xa lộ" có lẽ thấy tội lỗ mình gây ra nên đã tiến lại dựng một bao đồ cho ông Noel rồi giương mắt ngó... Ông.
Ông Noel sừng sộ với kẻ ẩu tay? gây ra tai nạn:
- Không niết luật giao thông sao chạy xe tông vào người khác vậy?
Gã con trai nhìn ông già Noel giã lã:
- Xin lỗi! Xin lỗ!
Rồi hắn ung dung nhặt bó hoa với những cánh hồng nhung đỏ thắm lên phủi... bụi.
Ái chà! Hắn mang hoa hồng tặng cho ai nhỉ? Chắc người yêu?
Ông Noel nhìn người con trai rồi hừ giọng bắt bẻ:
- Chạy xe đụng người ta, sao không lo hỏi thăm nạn nhân thế nào? Định bỏ chạy hả?
Nghe giọng nói con gái phát ra từ chiếc miệng có hàm râu dài trắng xóa của ông già Noel, gã con trai tinh quái đáy trả:
- Ông Noel là thánh nhân mà thánh nhân đâu có bị thương hay...
chết.
Mắt tròn xoe mở lớn. Đôi mày cau tít lại. Chiếc miệng há tròn. Ông Noel đúng là con gái. Cô gái có tên Đông Thư cất tiếng:
- Hả? Ai nói ông Noel không... chết.
- Tôi nói!
Gã con trai thản nhiên đáp, rồi thản nhiên nhìn Đông Thư với ánh mắt của vị bác sĩ phẫu thuật đang... mổ bệnh nhân.
Đông Thư tức tối trả lại bằng đôi mắt dài bén ngót.
Môi nở nụ cười gã con trai như muốn giễu cợt Đông Thư:
- Tôi nói đúng phải không? ông già Noel đâu có... chết.
Chẳng màng xem bộ trang phục của ông Noel có bị nhàu nát hay không, rách bươn chỗ nào không? Đông Thư nhăn mặt cà nhắc chân đến bên mấy bao đồ, gật đầu tán thành lời gã:
- Phải ông già Noel là thánh nhân thì không bây giờ chết.
Rồi Đông Thư lại xỉu xói:
- Còn anh đáng lẽ phải... chết!
Thường Quân trợn mắt:
- Nè! Cô không được trù ẻo tôi nghe!
Đông Thư thản nhiên:
- Tôi nói sự thật! Chạy xe ẩu phóng nhanh vượt ẩu, tông vào người khác như anh có ngày cũng... chết.
Không chịu được khi bị cô gái nguyền rũa, dạy đời. Thường Quân hét lớn:
- Cấm cọ nói bậy nghe!
- Tôi nói đúng.
Thường Quân tức tối:
- Cô dám trù tôi chết hả? Cô là con gái mà miệng mồm ác độc như loài rắn vậy?
Môi nở nụ cười, Đông Thư có vẻ triết lý:
- Thói thường là như vậy, sự thật thường hay làm cho người ta mích lòng và không muốn nghe.
Thường Quân lẩm bẩm:
- Cô nguyền rũa mà bảo tôi nghe.
Đông Thư thản nhiên:
- Tôi nói cái kết cuộc của những kẻ không biết chấp hành luật lệ giao thông.
Thường Quân vặn lại:
- Ai bảo cô, tôi không chấp hành luật giao thông?
Đông Thư gật đầu:
- Tôi nói đó, việc gì anh phải phóng nhanh cho xe tông vào xe tôi chứ?
Thường Quân đổ thừa:
- Tại cô thì có, chạy xe mà mắt ngó lên trời.
- Không lẽ tôi ngó... anh?
Ôi! Thường Quân bị thua đậm, không ngờ anh bị cô gái đốp chát như vậy. Đúng là cô đâu thèm ngó anh. Còn anh thì mãi nhìn... Ông Noel nên mới đánh rầm, nhưng không phải lỗi tại anh.
Thường Quân nghiêm giọng bảo:
- Nếu cô ngó tôi thì xe đâu có ngả rầm như vậy.
Bây giờ thì Đông Thư thật sự ngó Thường Quân. Mắt cô như có tia chớp:
- Tôi đi làm nhiệm vụ vinh quang và vẫn chạy xe đúng luật, còn anh...
Thường Quân cắt ngang lời Đông Thư, giọng chế nhạo:
- Hừ! Cố mà làm nhiệm vụ gì vinh quang?
Đứng thẳng người trước mặt Thường Quân. Đông Thư dõng dạc với vẻ kiêu hãnh:
- Nhìn tôi như thế này mà anh không biết tôi là ai? Làm gì? Ở đâu hả?
Thường Quân không kịp phản ứng, thì Đông Thư bồi tiếp:
- Phải, anh làm gì biết đến ai. Anh ôm bó hoa đến tặng người yêu, thế nào cũng đến trước đêm Noel hà, có đến sáng đâu mà sợ? Việc gì gấp mà phải phóng nhanh bất kể người khác.
Tuôn một tràng dài rồi Đông Thư để đồ lên xe, nhấn ga chạy mất.
Thường Quân há hốc nhìn theo"Ông già Noel" hòa lẫn trong giòng người xe cộ dập dìu qua lại.
Ôi! Ông già Noel có phải thầy bói không mà nói trúng phóc, Thường Quân đang mang bó hoa đến tặng người yêu, hay nói đúng hơn Huyền Nhi là vợ sắp cưới của anh, trên con đường đến nhà Huyền Nhi, Thường Quân đã tông vào "ông già Noel" để bị "ông" lên lớp.
Bị lên lớp cũng đúng thôi. Thường Quân chạy xe mà không nhìn xe, lại nhìn "ông Noel".
Con gái nhà ai mà nghịch ngượm quá đỗi! Cải trang thành ông Noel chạy xe trên đường giữa thanh niên bạch nhật.
Ai chạy xe cũng ngoái đầu... nhìn. Có phải mình Thường Quân đâu. Nhưng không ai tông vào cô ta, chỉ xui cho Thường Quân.
Bộ quần áo trắng như tuyết khiến Thường Quân cứ ngở lạc vào trong băng tuyết... lạnh! Không tông? Không trợt? Không té sao được.
Cô gái giả dạng ông già Noel ngộ nghĩnh nhưng không kém phần đanh đá.
Đời nào Huyền Nhi dám ăn mặc lùng bùng như thế giữa phố phường, Huyền Nhi là một tiểu thư quý tộc sang trọng. Nếu nhìn thấy cô gái vừa rồi, Huyền Nhi sẽ bĩu môi khinh thị ngay.
Thường Quân nhìn lại bó hoa đã văng khỏi xe lúc nãy. tuy có hơi xộc xệch một chút nhưng vẫn còn nguyên vẹn những đóa hồng.
Với Huyền Nhi mọi thứ đều phải hoàn hảo. Huyền Nhi dịu dàng kiểu cách. Huyền Nhi không chấp nhận sự luộm thuộm.
Huyền Nhi như công Noel búp bê đặt trong tủ kính trong suốt không nhuốm chút bụi. Đã quá quên thuộc với Huyền Nhi kiểu cách, Thường Quân hơi ngạc nhiên trước cố gái "ông Noel" phong trần.
Đường đường là một đấng nam nhi bị cô gái trong lớp áo ông Noel lên lớp giữa bàn dân thiên hạ, Thường Quân tức tối vô cùng.
Tuy nhiên tức mà không làm gì được vì cô ta đã chạy mất rồi, Thường Quân tức mà không thể đứng đây giậm chân kêu "ông Noel" xuất hiện cho quà!
Ông Noel chỉ tặng quà cho mấy đứa con nít. Còn với Thường Quân thì lên giọng dạy đời.
Được, "ông Noel" ơi! Hãy liệu hồn đấy! Ráng mà nhớ đấy!
Thường Quân nghiến răng muốn nói, nhưng "ông Noel" ở đâu mà nói. Anh đành lên xe phóng nhanh cho hả giận.
 

Truyện Nụ Hồng Đêm Đông Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 !!!5110_10.htm!!! Đã xem 104101 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Chương 10

--!!tach_noi_dung!!--
Hai người đàn ông Đông Thư không muốn gặp lại mà cứ vẫn gặp.
Ông Tần Cảnh vẫn đến thường xuyên với bó hoa Lưu Ly muôn thưở.
Đông Thư bắt đầu lo ngại. Cô biết ý đồ của ông Tần Cảnh dù ông chẳng nói ra, có hôm ông còn mang bó hoa cẩm chướng tươi thắm định lấy lòng Đông Thư đây. Không dễ đâu, cô bật phản ứng ngay:
- Thay vì tặng hoa, bác hãy cho cháu gói quà hoặc gói kẹo.
Ông Tần Cảnh nheo một bên mắt với Đông Thư rồi phả ra một câu nói khiến cô tức khí.
- Ồ, bác đâu nghĩ là cháu cần "vật chất" đến thế!
Nhiệt độ tăng lên cao, Đông Thư đối đáp lại ông.
- Vật chất ai mà không cần hở bác?
Ông Tần Cảnh cười hóm hỉnh và hứa hẹn:
- Vậy lần sau bác mang cho cháu một gói kẹo nha.
Ra dấu tay Đông Thư buông gọn:
- Năm thùng đi bác. bánh nữa!
- Hả?!
Ông Tần Cảnh mở tròn đôi mắt có nếp nhăn, vẻ ngạc nhiên. Nhưng chỉ mấy phút sau ông chợt khám phá ra chân lý.
- Ồ, sinh nhật cháu à? Được, bác sẽ chúc mừng cho cháu.
Bị hiểu lầm tai hại, Đông Thư kêu lên chận lại lời ông Tần Cảnh:
- không phải sinh nhật cháu đâu, bác đừng chúc mừng. Nếu bác muốn thì gởi năm ký nên mới đủ.
- Cái gì?
Ông Tần Cảnh lại bật lên câu hỏi mà không hiểu sao cái gì Đông Thư cũng đòi năm, năm!
- Chỉ có mình cháu, sao cái gì cũng đòi năm?
Đông Thư liếng thoáng:
- Con số năm là con số tròn trịa đó bác!
- Chứ không phải con số năm là con số nhiều sao '
Đông Thư gật đầu liên tục:
- Đúng là con số nhiều bởi vì cháu cần nhiều bánh kẹo bác ạ!
- Một mình cháu ăn đâu có hết!
- Cháu ăn có mà bị bệnh béo phì chết!
- Thế ai ăn? Bạn cháu à?
- Cháu đem cho bọn trẻ làng SOS.
Ông Tần Cảnh ngạc nhiên:
- Ở đâu?
- Ở làng SOS. Bác không biết à? Phải rồi, bác là Việt kiều ở nước ngoài mới về mà.
Đông Thư buông lời nhận xét rồi giải thích:
- Làng SOS dưỡng nuôi trẻ mồ côi đó bác.
Ông Tần Cảnh thú vị hỏi:
- Cháu thường xuyên đến đó hả?
- Dạ, thỉnh thoảng.
- Cháu làm cho bác rất bất ngờ đấy!
- Cháu có làm gì đâu ạ?
Ông Tần Cảnh nhìn Đông Thư với ánh mắt hiền từ:
- Bác nghĩ cháu làm được nhiều việc lắm.
Đông Thư lém lỉnh hỏi lại:
- Cả việc bán hoa nữa hả bác?
- Bán hoa. Nhưng mẹ cháu bảo bán hoa mà cứ vặn vẹo lại khách thì ế chắc.
- Cháu chỉ vặn vẹo mộ mình bác thôi.
Ông Tần Cảnh kêu ca:
- Trời đất, bác có tội gì tình gì mà cháu vặn vẹo?
- Bác không có tội nhưng bác có tình ý, mà có tình ý là có tội.
Đông Thư muốn nói với ông Tần Cảnh điều đó nhưng chợt nhớ ra là phải lịch sự tế nhị. Ông ấy có biểu hiện gì khác lạ đâu, có nói gì với bà Nguyên Xuân đâu. Hay có mà bà không nói với Đông Thư?
Mắt nhìn ông Tần Cảnh chăm chú, Đông Thư khôn ngoan đáp:
- Bác có tội tình gì làm sao cháu biết được. Bác biết rõ hơn cháu đấy!
Ông Tần Cảnh nói nhanh:
- Bác hoàn toàn vô tội.
- Được rồi, khi nào có tội hãy tính sau.
Thật là một cô gái quá quắt! - Ông Tần Cảnh nhủ thầm.
- Cháu còn sinh viên hay đã đi làm rồi.
Ông Tần Cảnh cất tiếng hỏi, Đông Thư mỉm cười đáp:
- Cháu còn là sinh viên năm cuối bác ạ!
- Bởi vậy cháu chưa chững chạc.
- sinh viên là không chững chạc hả bác.
Ông Tần Cảnh nhận định:
- Chưa là người lớn được.
Đông Thư phản đối:
- Oan cho cháu quá! Cháu người lớn từ lâu rồi.
Ông Tần Cảnh pha trò:
- Người lớn của mấy đứa trẻ làng SOS chứ gì?
Đông Thư phổng mặt lên:
- Bác thật là...
Ông Tần Cảnh bật cười sảng khoái:
Vừa lúc đó một người khách xuất hiện. Bó hoa hoàng hậu tím ngắt trong tay.
Hai con mắt Đông Thư mở lớn cũng chưa hết ngạc nhiên. Miệng cô há ra tròn vo mà không nói được gì.
Bởi vì kẻ đàng hoàng đứng đó là Khiết Phong. Nếu Thường Quân đứng đấy chắc Đông Thư không ngạc nhiên bằng.
Tại sao Khiết Phong đi một mình với bó hoa hoàng hậu trong tay? Thường Quân là Khiết Phong đi với Thảo Trà mà?
Thảo Trà có lần bảo:
- Anh Khiết Phong muốn gặp mi, phải đi với ta mới chắc ăn. Đố có dám đi một mình, anh ấy ngán vẻ mặt lạnh lùng của mi lắm!
Thế mà bây giờ Khiết Phong xăm xăm đi vào nhà Đông Thư một mình. Bước đi hăm hở của Khiết Phong bỗng khựng lại. Ánh mắt tóe lửa của hắn chuyển từ Đông Thư sang ông Tần Cảnh. Thì ra là gã đàn ông này.
Thảo Trà thông báo với Khiết Phong rằng:
- Có một gã tặng hoa hoàng hậu cho Đông Thự Anh liệu đấy!
Nghe Thảo Trà nói, Khiết Phong vội vàng mua hoa hoàng hậu đến tặng Đông Thự Anh hy vọng là sẽ nói với Đông Thư thật nhiều điều.
Không ngờ gã đàn ông này lại đến và lần này là bó cẩm chướng.
Trước tình huống đáng ghét này, Khiết Phong bực dọc đứng lên, Đông Thư hơi bối tối trước sự xuất hiện của Khiết Phong, và bó hoa hoàng hậu của anh chàng càng làm cho cô thêm khó chịu. Lạy trời bó hoa hoàng hậu đừng mua ở cửa hàng Lưu Ly.
Chẳng lẽ Thảo Trà xúi Khiết Phong mua hoa hoàng hậu tặng Đông Thự Được rồi ngày mai sẽ hỏi tội Thảo Trà...
Thoáng bối rối qua nhanh, Đông Thư trở lại vai trò chủ nhà, cô cất giọng tỉnh queo hỏi Khiết Phong.
- Anh Khiết Phong đi đâu ghé đây vậy?
Thảo Trà không đi với anh sao?
Vầng trán phẳng phiu của Khiết Phong nhăn lại.
- Có những lúc riêng tư anh không đi cùng Thảo Trà được.
Đông Thư châm chọc:
- Thế sao Thảo Trà bảo có nó anh mới tự tin?
Khiết Phong bẻ lại:
- Nói thế mà Đông Thư cũng tin Thảo Trà à?
- Bạn bè. Thư không tin nó thì tin ai?
- Thế Đông Thư có tin anh không?
Vô duyên! Tự dưng hỏi một câu chẳng ăn nhập gì. Việc quái gì Đông Thư phải tin ông? Đàn ông đỏm dáng, chỉ thích ăn diện chải chuốt, mà theo Đông Thư thì những kẻ hào nhoáng bề ngoài thường không có bề trong. Điều này Đông Thư nói hoài với nhỏ Thảo Trà, vậy mà Thảo Trà chẳng chịu nghe cứ cố ý đẩy ông anh nó đến đây.
- Không có Thảo Trà đi với anh, tôi chẳng biết nói chuyện với ai đây?
Nghe Đông Thư phát biểu mà Khiết Phong bất mãn. Anh đến đây mà Đông Thư chẳng biết nói chuyện với ai.
- Đông Thư với Thảo Trà ngày nào cũng đến trường mà chẳng trò chuyện bên nhau. Sao cứ đòi có Thảo Trà mới được?
Nghe Khiết Phong nói, Đông Thư nghiêm giọng đáp:
- Tôi muốn nói chuyện là để tôi hỏi tội Thảo Trà!
Ông Tần Cảnh nãy giờ ngồi yên như khán giả. Nhìn Đông Thư và Khiết Phong ông khẽ mỉm cười. Đông Thư lúc nào cũng muốn hỏi tội người khác. Không muốn ở đây làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của đôi bạn trẻ, ông Tần Cảnh đứng lên nói lời tạm biệt Đông Thư rồi ra về.
Khiết Phong liếc mắt nhìn theo và cất giọng bình phẩm:
- Bố già biết điều đó. Lẽ ra ông phải biết ông không có chổ ngồi ở đây.
Đông Thư trừng mắt nhìn Khiết Phong:
- Anh nói cái quái quỉ gì thế?
Khiết Phong chặc lưỡi phát biểu tiếp: - Anh không hiểu sao Đông Thư lại có thời gian và chịu khó ngồi nói chuyện với ông ta!
Đông Thư liếc một cái muốn đứt lưỡi Khiết Phong:
- Anh có biết ông ấy là ai không mà nói năng bừa bãi thế?
Khiết Phong ưỡn ngực ra vẻ ta đây biết:
- Ông ta là kẻ tặng hoa cho Đông Thư, bó cẩm chướng còn sờ sờ đây nè.
Đông Thư thản nhiên:
- Thì sao?
Khiết Phong buông một câu có vẻ độc tài:
- Anh chỉ muốn Đông Thư nhận hoa của anh thôi. Hoa hoàng hậu đẹp hơn hoa cẩm chướng biết bao nhiêu.
Cơn tức dâng lên tới cổ Đông Thư, giọng cô cao ngạo đáp trả:
- Tôi không thích hoa hoàng hậu và sẽ không nhận bó hoa của anh đâu.
Ánh mắt Khiết Phong nhìn Đông Thư với vẻ diễu cợt:
- Chẳng lẽ Đông Thư thích nhận hoa cẩm chướng của một ông già tặng?
Khiết Phong nói với ẩn ý gì? Đông Thư nhìn anh ta rồi lại nhìn bó hoa hoàng hậu. Tự dưng cô thấy ác cảm với loài hoa gây phiền phứt cho cô.
Khiết Phong thòng thêm một câu nữa:
Hãy nói cho anh biết Đông Thư thích hoa gì anh sẽ tặng!
Câu hỏi đầy vẻ khẩn thiết của Khiết Phong khiến Đông Thư muốn bật cười. Nhưng cô không cười mà buông giọng nghiêm túc:
- Hoa gì tôi cũng thích cả. Anh quên là mẹ tôi có cả một cửa hàng hoa sao?
- Đó là hoa dành cho tất cả mọi người. Đông Thư phải có riêng cho mình một thứ.
Vô tình Đông Thư đưa tay chỉ bó hoa cẩm chướng:
- Tôi thích hoa cẩm chướng này!
Mặt Khiết Phong sa sầm lại, giọng anh rắn đang:
- Nghĩa là lão già đó biết Đông Thư thích hoa cẩm chướng mà đem tặng? Lão già hay thật!
Giọng điệu ké nhả nhặn của Khiết Phong làm Đông Thư phật ý:
- Ông phải biết tôn trọng người khác chứ!
- Của cô thì cứ tôn trọng đi. Còn tôi không thể ưa ông tạ Già rồi mà còn đi tranh giành với bọn trẻ!
Đông Thư tròn mắt:
- Anh nói cái gì vậy?
- Tôi nói cô thừa hiểu!
Nói xong Khiết Phong hầm hầm đứng dậy:
- Tôi sẽ hỏi xem Thảo Trà nghĩ gì về việc này?
Một sự hiểu lầm tai hại mà còn hỏi Thảo Trà nghĩ gì? Đông Thư bực dọc muốn đính chính về ông Tần Cảnh. Nhưng chợt nghĩ Khiết Phong có gì là của cô đâu mà cô phải đính chính, phân bua!
Mi xúi ông anh quí hóa của mi mang hoa hoàng hậu đến cho ta hả?
Gặp Thảo Trà ở sân trường, Đông Thư hỏi tội ngay.
Thảo Trà mỉm cười khai:
- Ta chỉ thông báo là có kẻ tặng hoa hoàng hậu cho mi, thế là anh ta lật đật chạy đến.
Rồi Thảo Trà nheo một bên mắt với Đông Thư:
- Sao có nhận không?
Đông Thư nổi dóa:
- Ai thèm nhận chứ.
Thảo Trà xúi giục:
- Mi hãy nhận hoa hoàng hậu của anh Khiết Phong đi! Anh ấy độc thân, còn kẽ kia nguy hiểm lắm!
Đông Thư cự nự Thảo Trà:
- Mì đừng có vô duyên!
- Ta lo tương lai hậu vận cho mi!
- Khỏi! Mi lo kiếm người cho ông anh họ của mi đi!
Thảo Trà cười cười:
- Ta đang kiếm nè.
Đông Thư đập vai Thảo Trà:
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, ông anh họ của mi với ta, hai người hai thế giới khác nhau, không thể tồn tại chung.
Thảo Trà lè lưỡi:
- Mi nói gì thấy ghê vậy!
Đông Thư hầm hè:
- Mi không được xúi bảo anh Khiết Phong của mi tặng hoa cho ta nữa nghe chưa! Ta không thích!
Thảo Trà châm chọc:
- Chẳng lẽ ngươi thích nhận hoa của gã trời đánh đòi là "vua" đó?
- Ai nói ta nhận?
Thảo Trà ngạc nhiên:
- Thế nào lão vua đó cũng nhờ dì Nguyên Xuân gởi đến cho mi bó hoa trạng nguyên chúc mi thi đậu ra trường và bó hoa xác pháo mừng mi đám cưới.
Đông Thư gật đầu và điềm nhiên đáp:
- Ta sẽ nhận hết!
Thảo Trà lại hăm he:
- Coi chừng vợ hắn đòi lại đó. Mi không nhớ đã gặp mụ Hoạn Thư đó rồi hay sao?
- Mặc kệ mụ Hoạn Thư!
- ta thấy mi với anh Khiết Phong là an toàn.
Đông Thư giơ ngón tay lên môi ngầm ngăn chặn Thảo Trà:
- Hai thế giới khác nhau, mi nghe chưa?
Thảo Trà chế giễu:
- Chẳng hay mi ở thế gian nào? Thiên đường, trần gian hay hạ giới '
Đông Thư buông gọn:
- Ta ở ba nơi!
Thảo Trà nhoẻn miệng cười:
- Ba nơi thì mi phải có một nơi để ở chung thế giới với anh Khiết Phong.
- Còn lâu! thế mà anh ấy ở là không có ta.
- Như vậy mi ở dưới hạ giới thì đúng hơn.
Rồi Thảo Trà châm chọc:
- Mà không sao! ma quỉ với người ta cũng thường sống chung. Không chừng ở dưới mi đi chợ tình cờ gặp anh Khiết Phong đấy.
Đông Thư phán gọn:
- Gặp ông anh của mi là ta tránh xa một triệu cây số.
Thảo Trà chép miệng:
- Mi đúng là không có mắt nên mới chê ông anh họ của ta.
Đông Thư trả đũa lại:
- Mi có mắt thì cứ khen ông ấy đi.
Thảo Trà nhướng mắt nhìn Đông Thư rồi buông giọng hăm dọa:
- mi kén chọn quá coi chừng gặp Trương Chi, gặp thằng gù ở nhà thờ Đức Bà đấy.
Đông Thư cao giọng đáp:
- Trương Chi với thằng gù đã có đối tượng rồi nghe.
Thảo Trà tiếp tục tiên tri:
- Vậy Mi gặp Hàn Mặc Tử ở giai đoạn cuối hay gặp Trịnh Hâm, Lý Thông... cho biết.
Đông Thư nháy mắt với Thảo Trà:
- Có một mình ta sao gặp nhiều người được? Cho mi gặp ké đó.
Thảo Trà nhăn nhó:
- Ta đâu có kén chọn, khó chịu như mi mà gặp phải những hung thần.
- Vậy là mi thích thiên thần hả?
- Thiên thần thì ai mà không thích gặp.
- Ta cũng hy vọng cho mi gặp một anh thiên thần.
Thảo Trà ác miệng hăm Đông Thư nữa:
- Còn mi sẽ gặp toán những hung thần ác quỉ. Ai bảo cứ chê anh Khiết Phong mãi.
Đông Thư thản thiên:
- Ai đáng chê, ta chê hà.
- Thế có ai đáng cho mi khen?
- Chắc không phải mi rồi.
Thảo Trà hất mặt lên:
- Ta để cho người khác khen chứ chẳng cần gì đến mi.
- Ta đang tự hỏi anh chàng nào khen mi đây?
- Bí mật!
Đông Thư vặn lại:
- Chuyện của ta mi ta biết, sao chuyện của mi lại bí mật?
Thật ra Thảo Trà và Đông Thư chẳng có gì bí mật cả. Hai cô bạn thân luôn kể cho nhau nghe chuyện vặt vãnh đời thường.
Thảo Trà thường bảo:
- Khi nào thành đạt, có sự nghiệp vững vàng rồi mới nghĩ đến việc lập gia thất.
Đông Thư hất mũi cười nhạo Thảo Trà:
- Nghe nói cứ tưởng mi là một gã đàn ông chân chính.
- Ta là phụ nữ nghe chưa?
- Phụ nữ thì cần gì đợi thành danh mới lập gia thất.
Thảo Trà lý giải:
- Ta chỉ sợ lập gia thất rồi, chưa làm công việc phải đành bỏ, uổng công ăn học.
- Ai bắt mi bỏ?
- Không ai bắt nhưng lúc đó "con đeo, con theo, con bồng" rồi có làm được gì.
Đông Thư cười xúi:
- Giao bà nội giữ dùm.
- Mi cứ giao đi.
Thảo Trà trả lời rồi bật cười bảo Đông Thư:
- Còn đi học chưa ra trường mà lo noi chuyện mười lăm năm sau.
- Nói bây giờ thì vừa.
Thảo Trà bỗng lên tiếng hỏi Đông Thư:
- Cuối cùng thì mi có nhận hoa của anh Khiết Phong tặng không?
- Ta bảo mẹ ta có cả rừng hoa. Ông anh của mi khỏi tặng. Anh ta bảo sẽ tặng hoa nào ta thích nhất.
Thảo Trà gật:
- Phải đấy, mi phải thích một loại hoa chứ?
- Ta thích tất cả.
- Thích sao không nhận hoa hoàng hậu? mi chê của gã đàn ông đó rồi lại chê của anh Khiết Phong luôn.
Mặt Đông Thư nhăn nhó:
- Ta ghét mấy gã đàn ông ham làm vua và bắt ta làm hoàng hậu.
Thảo Trà pha trò:
- Không chịu làm hoàng hậu vậy mi làm nữ hoàng nhé? Ta về bảo anh Khiết Phong mua hoa nữ hoàng, nữ vương...
Đông Thư xua tay:
- Cấm hắn mang bất cứ hoa gì đến cho ta.
Thảo Trà nhìn Đông Thư dài giọng chỉ trích:
- Chế bai đi đến lúc chết già cũng không ma nào mang tặng cho một bó hoa đâu?
Đông Thư lại nhăn mặt:
- Mi độc mồm độc miệng quá đi.
Thảo Trà nháy mắt:
- Ta nói thật đó.
Sự thật có như Thảo Trà nói không? Có phải chẳng có ma nào mang tặng cho Đông Thư một bó hoa không?
Ôi điều đó cũng chẳng sao, lúc nào nhà Đông Thư cũng có hoa. Trong lòng Đông Thư luôn đầy hoa nở...
 
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: VomNgoc
Nguồn: Vietlangdu
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 4 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--