Dưới ánh đèn néon trắng nhợt, tôi bậm môi, nín thở, mắt nhìn như thôi miên hòn bi đỏ trên bàn. Thọc mạnh cây cơ tới trước, giựt nhanh về sau, tôi nghiêng đầu theo dõi. Hòn bi đỏ lăn đi chạm vào hòn bi trắng, dội ngang về phía hòn bi đỏ chấm đen. Chỉ cách một sợi tóc, hai hòn bi súyt chạm nhau. Cậu em tôi bật cười chọc quê. - Dân Sàigòn gì mà đánh ẹ quá vậy. Cú "giò gà" mà đánh cũng không xong. Tôi mỉm cười, lấy điếu thuốc ở gạt tàn lên hút. Minh chồm người lên bàn billard, nheo mắt tính đường đi. Em thọc mạnh cây cơ, hòn bi đỏ chấm đen lao vút đi chạm vào hai hòn bi kia và cả ba chạy dần về một góc. Minh gom bi về một chỗ để đánh dứt điểm. - 37... 3+... 39... chà hụt rồi. Ðường bi cuối đã hỏng. Minh dộng cây cơ xuống nền nhà tiếc rẻ. Tôi lấy cục "lơ” chà đầu cơ và bôi bột phấn trắng đầy hai tay. Ðánh tiếp ở điểm 3+ trong khi ba hòn bin nằm dọc theo một đường thẳng, tôi phân vân nghĩ cách đánh thế nào để dứt điểm cậu em. Khom người trên bàn, tôi thọc mạnh cây cơ. Hòn bi đỏ lăn thẳng về phía trước trúng cạnh bàn bọc nỉ xanh, dội ngược lại lăn về phía hòn bi đỏ chấm đen. Ðà dội quá yếu nó đứng lại ở ba phần tư đường. Minh đánh dứt điểm 49 bằng một đường bi chẳng mấy khó khăn. Em nhìn tôi thách đố. - Làm thêm cơ thứ ba nghe anh. Mới một đều mà. Dựa cây cơ vào bàn, tôi phủi tay - Thôi, anh mỏi lưng rồi. - Nhường em đánh cho. Chúa ơi, cô bé đã có mặt trong phòng billard từ lúc nào vậy nè. Thường những người đánh billard chỉ chú ý đến những kẻ đứng xem chung quang. Tôi không ngờ cô bé cũng có mặt ở chốn này. Tôi hỏi: - Em đi đâu vậy. - Ðịnh đi quán uống cà phê, ngang đây thấy ông đánh billard nên vào xem. - Em cũng biết chơi thứ này? - Chút ít thôi. Tôi chỉ Minh giới thiệu, cô bé cười. - Biết nhau từ lâu rồi, ông khỏi phải mất công giới thiệu lôi thôi. Trước sự thân tình giữa tôi và cô bé, Minh hơi bối rối. Em nói: - Tôi xin lỗi chuyện cũ, vì không biết cô quen với anh tôi. Bây giờ chúng ta là bạn được chứ? Cô bé nói: - Có gì khó khăn đâu. - Cô có thể cho tôi biết tên cô được không? Cô bé chỉ tôi. - Anh cứ hỏi ông này sẽ biết. Tôi trợn mắt nói: - Kỳ chưa. Tôi đã biết tên em hồi nào đâu. - Ông quên mau ghê. Ông đã đặt tên em là "Mưa" rồi thôi. - Nhưng cái tên ấy... - Cái tên ấy dở lắm sao? - Không phải dở nhưng mà nó không còn hợp với thời tiết. Nghe có tiếng lá khua động ở cây bàng trước hiên, tôi nói: - "Gió". Cô bé quay lại nói với Minh. - Tôi tên "Gió" anh bằng lòng chưa? Minh lắc đầu cười. - Tôi chịu thua chẳng hiểu hai người. Nếu được phép đặt tên cho cô, tôi sẽ gọi cô là "Mát". Cô bé làm bộ nghiêm trang hỏi tôi. - Cái tên đó có hợp với thời tiết không ông? Tôi bật cười. - Hợp lắm. Trời đêm nay rất mát mẻ. Cô bé nói với Minh. - Vậy anh cứ gọi tôi bằng tên đó. Minh hỏi: - Cô nhận đánh cơ thứ ba cho anh tôi? - Em đánh thay cho ông được chớ? Tôi gật đầu. - "Xong dồi". Minh nói: - Ðánh chầu cà phê nghe. Cô bé nói: - Thêm ba đĩa bánh ngọt nữa. Nhìn cô bé cầm cơ, tôi biết em cũng là tay điệu nghệ chắc em cũng thường đánh billard giải trí khi còn ở bên Bỉ. Ở ngoại quốc đàn bà con gái đánh billard là chuyện thông thường, nhưng ở VN- nhất là ở huyện lỵ nhỏ như huyện này- Chuyện đó rất lạ lùng hiếm có, cho nên mọi người trong phòng đã đứng thành vòng tròn xem cô bé đánh billard. Ðường bi của cô bé rất bay bướm. Những traí bi em đánh lăn nhẹ nhàng như khiêu vũ và mọi người đều xúyt xoa khen ngợi. Nhưng cô bé không phải là đối thủ của Minh, tôi nghĩ vậy khi thấy Minh đã ghi được 32 điểm còn em mới 20. Minh có vẻ rất khoái trí về "nghề" billard của mình. Em bắt đầu đánh biểu diễn bằng cách xoay lưng vào bàn billard, ngoảnh mặt lại nhìn hòn bi rồi thọc cây cơ và ghi thêm một điểm nữa. Biết Minh chắc chắn sẽ thắng, tôi không còn ham theo dõi những hòn bi và chăm chú nhìn cô bé. Ðây là lần đầu tiên tôi trở thành người ngoại cuộc đúng chiêm nguõng cô bé. Những lần trước ở bên em, tôi như người cùng tham dự cuộc chơi nên đầu oc' đắm chìm hòa nhập. Lần này tách rời ra như người vô can, tôi đã nhìn thấy vẻ cô đơn của cô bé. Em đúng đó, trước mặt tôi, giữa nhiều người, mắt dõi nhìn những hòn bi một cách trìu mến. Ðã nhiều lần tôi bắt gặp cái nhìn cảm thông với sự vật, nhưng dửng dưng với người khác như em. Tại sao em có cái nhìn kỳ quặc đó? Phải chăng chỉ sự vật mới gần gũi với em vì chíng hiểu được vết đen trong đời sống em, đời sống mà bên ngoài đã được phủ che bằng màu hồng rực rỡ? Màu hồng kia chắc chắn là sự giàu có, vẻ vui tươi và những nụ cười thường nở trên môi. Nhưng vết đen kia có phải là cái chết không rời trong tâm hồn em như lời người mẹ nói? Có phải là hạt giống "cây hủy diệt" đang đâm chồi trong em và thường khiến em rùng mình băn khoăn? Ðồng tiền có hai mặt, ai mà chẳng biết vậy. Trăng tròn đầy trong đêm rằm chính là lúc bắt đầu có hìnhdạng méo mó, ai mà chẳng biết vậy. Khi đời sống dâng cao như ngọn thủy triều thì cái chết đã nằm ở đầu sóng ùa đổ, ai mà chẳng biết vậy. Thôi dẹp ngay đầu óc phân tích tâm lý người khác bằng cách dựa vào giác quan đi. Hãy nhìn ngọn thủy triều đang dâng và quên đi sự ùa đổ... Có nhiều tiếng vỗ tay vang lên. Tưởng mọi người đứng quanh đây đã hiểu được quyết định sáng suốt của mình, tôi nhỏen miệng cười đón nhận sự khen thưởng. Nhưng chúa ơi, đâu phải những tiếng vỗ tay kia dành cho tôi, họ đang khen thưởng cô bé. Em vừa tạo được một thành tích phi thường. Em đi luôn một cơ 20 điểm và đã dứt điểm Minh ở tỉ số 40-34. Minh đứng ngây người nhìn bàn billard. Hình như em không tin chuyện vừa xảy ra là có thật. Cô bé đến rửa tay trong chậu nước, tôi móc túi lấy khăn đưa cho em lau. - Em đánh giỏi lắm. Cô bé cười. - Thường thôi. Tôi nói: - Thường thôi. Ðồng ý. Nhưng chừng đó cũng đủ làm "sư phụ" của tôi rồi. Minh gưỉ xe vào nhà một người bạn và chúng tôi cùng đi bộ đến một quán nước. Phố ban đêm vắng những chuyến xe hàng, xe lam hơn ban ngày. Có đông ngườiqua lại trên viả hè. Người ta đi mua hàng, đi xem một đoàn cải lương ở Sàigòn mới ra trình diễn. Ðêm mùa thu mát lạnh. Trời lấp lánh sao. Trăng thượng tuần chiếu sáng một khoảng trời trong biếc. Thỉnh thoảng có những ngọn gió lạnh từ ngoài biển thổi vào giúp hơi thuốc lá trong miệng tôi ngọt đậm. Trên đường đi, Minh không ngớt khen ngợi cô bé và hỏi em đã học billard ở đâụ cô bé nói: - Trong những quyển sách. Minh ngạc nhiên hỏi: - Ðánh billard mà cũng có ở trong sách vở nữa sao? - Ở ngoại quốc thiếu gì những quyển sách dạy nghệ thuật đánh billard. Nhưng sách vở là một chuyện, cũng cần gặp hên nữa chứ. - Tôi không tin hên xui. Hôm nào cho tôi mượn mấy quyển sách "Bí Kíp" để luyện đánh billard được không? Bắt chước giọng tôi, cô bé nói: - “Xong dồi". Minh dẫn chúng tôi đến một quán nước nằm gần một nhà thờ cổ, các cửa đều đóng kín, không có tượng chúa đứng ngoài sân. Dọc theo hàng rào nhà thờ có nhiều cột tre treo những lá cờ hai màu trắng, vàng. Có lẽ hôm nay là ngày lễ thánh. Cậu em tôi rất quen thuộc với quán nước này. Mặc dù đông khách em vẫn xoay xở được dễ dàng một bàn trống và chiếc ghế nhỏ, đặt dưới tàng một cây có lá màu xanh non và càng lên cao những chiếc lá lại có màu trắng nhợt. Tôi hỏi Minh. - Cây gì lạ vậy em? - Cây "vàng, bạc" anh không biết sao? - "Vàng, bạc" cái tên nghe quí quá há. Chắc quả nó ăn rất ngon? - Nó không có quả mà cũng chẳng có hoa. - Vậy hãy đặt nó tên cây "đồng chì sắt kẽm" cho rồi. Minh cười rồi hỏi chúng tôi uống gì để vào quầy gọi cho nhanh. Tôi nói: - Anh uống bia. Cô bé nói: - Một cà phê phin và ba đĩa bánh ngọt. Minh đúng dậy nói: - “Xong dồi". Tôi hỏi cô bé. - Em thường vào đây uống cà phê không? - Thỉnh thoảng. - Thấy thế nào? - Cà phê đậm lắm. - Tôi đâu hỏi cà phê. Tôi hỏi em về cái quán này. - Sạch sẽ, mát mẻ. Còn ông thấy thế nào? - Hơi ồn. - Ông thích ngồi uống một mình? - Phải. - Vậy mời ông về nhà riêng mà uống. Cùng đi với Minh đến chỗ chúng tôi ngồi là một cô gái tóc dài, mặc áo tím, hai tay bưng khay thức uống. Còn Minh bưng ba đĩa bánh ngọt. Cô gái đặt thức uống xuống bàn. Tôi nói cám ơn. Cô gái mỉm cười bỏ đi. Minh nói: - "cái đinh" của quán này đó. Anh thấy xinh không? Tôi chưa kịp trả lời. Minh đã cười chỉ cô bé. - Có cô này ngồi bên, anh đâu dám nói ai "xinh" nữa phải không? Tôi nói: - Hoa nào cũng xinh cả. Vấn đề là mình thích hoa nào thôi. Ví dụ anh thích "hoa học trò" còn em thích "hoa cứu thương" chẳng hạn. - Thôi anh đừng 'khai" ra chứ. Tôi chẳng phải là người lẻo mép thích "khai" chuyện riêng tư của người khác cho thiên hạ biết, nhưng chuyện xảy ra rất tình cờ và cô bé đã hiểu Minh yêu ai. Khi Minh nâng ly cà phê lên uống nửa chừng, em đã buông rơi chiếc ly làm cà phê đổ tung toé trên bàn. Tôi ngạc nhiên thấy Minh chẳng nói một lời xin lỗi và mắt em vẫn nhìn sững phía sau lưng tôi. Ngoảnh lại, tôi thấy Ngọc trong bộ dồ y tá màu trắng đang đi với một người đàn ông có râu, đến ngồi ở chiếc bàn còn để ly tách bừa bãi, chưa thu dọn. Có lẽ Ngọc không nhìn thấy chúng tôi. Trong quán nước chỉ có bóng đen` màu hơi tối và nhiều chậu cây kiểng cao đã che khuất người ngồi. Nếu không chú ý nhìn, chắc chẳng ai nhận ra ai. Minh nhìn tôi nói lắp bắp. - Sao có chuyện lạ lùng vậy anh? Tôi nói: - Ði uống nước với một người bạn có gì mà lạ lùng. Minh gằn từng tiếng. - Ngọc không thể làm vậy được khi đã biết em thường ngồi ở đây. Chắc Ngọc muốn chọc tức em. Ðể em sang nói chuyện với Ngọc. Tôi đặt tay lên vai Minh, giữ em ngồi lại. - Ðừng nóng nảy. Chuyện đâu còn đó. Nếu em làm um lên, sau này sẽ khó giải quyết. Minh gục đầu vào hai bàn tay thở dài. - Em không ngờ Ngọc tồi tệ đến thế. - Ðừng nghĩ vậy. Có thể em đã hiểu lầm, vả lại em nói Ngọc được hạnh phúc là em cũng được hạnh phúc mà. Minh nghiến răng. - Ngọc không thể nào hạnh phúc với thằng khốn đó. Chúa ời! Khi yêu đương có lẽ người ta chỉ nhận ra mình là kẻ duy nhất không phải là thằng khốn ở cõi đời này. Vậy tại sao Minh năn nỉ tôi yêu giúp em? Phải chăng cậu em muốn thử xem tôi có thuộc dòng dõi thằng khốn? Sợ sinh chuyện lôi thôi, tôi kéo Minh đúng dậy và dẫn em ra ngoài quán nước nói nhỏ. - Em đi lấy xe Honda. Tối nay, anh về nhà dì ngủ với em và chúng ta sẽ bàn chuyện kỹ hơn. Ðợi Minh đi được một đoạn, tôi trở vào quán nước ngồi xướng bên cô bé. Tôi nói cho em biết tôi phải về sớm với Minh. Em hỏi - Minh có chuyện gì vậy ông? Tôi nhún vai. - Có gì đâu. Ðây chỉ là sự ghen tương thường tình khi người ta đang yêu. - Minh yêu cô gái mặc áo trắng ngồi ở bàn đằng kia? - Phải. Một đóa "hoa cứu thương". - Ông có tin ghe tương là biểu lộ tình yêu? - Tin chứ. Cũng như ớt phải cay. Cô bé cười. - Em không phải là trái ớt cay. - Chắc không? - Tôi cũng vậy. - Ðược rồi. Có dịp em sẽ thử xem, ông có phải là trái ớt không cay? Tôi vội xua tay. - Thôi, khỏi phải "thử" cho tôi đau lòng. Tôi chính là trái ớt cay nhất thế giới.