Chương 7

Chúa trên cao rất bác ái. Người luôn sẵn lòng thỏa mãn những điều mong ước của con người dưới trần gian. Tôi đã được ngã một mình đúng như lời mong ước. Nhưng tôi không được ngã êm ái như lời cô bé chúc vì tôi ngã vào bụi cây xương rồng ở hàng rào rẫy, trong đêm từ nhà cô bé trở về.
Những chiếc gai xương rồng nhỏ xíu nhưng làm tôi đau buốt quá trời. Suốt đêm nằm rên la không sao ngủ được. Sáng sớm bác Năm đem quà sáng qua, nghe tôi rên hừ hừ ông hỏi:
- Cậu lại đau bụng à?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Không phải đâu. Tôi ngã vào bụi cây xương rồng đau nhức khắp người. Bác có cách nào làm cho bớt đau nhức không?
Ông cười.
- Tôi chịu thua. Có con Ngọc ở nhà, để tôi về hỏi nó xem sao?
Tôi vội ngồi nhổm người dậy, xua tay.
- Thôi bác khỏi nói cho cô Ngọc biết. Cô ấy dám "chích" cho tôi vài mũi lắm.
- Không sao đâu. Nó lễ gai hay lắm mà.
Tôi nằm im trên giường trùm chăn kín mít và thầm mong Ngọc sẽ không qua. Nhưng chúa trên cao rất bác ái. Ngài luôn luôn sẵn lòng thỏa mãn cả những điều không ước mong của con người dưới trần gian. Tôi đã nghe tiếng nói của Ngọc.
- Anh ngồi dậy cho Ngọc xem các vết thương.
Không hiểu lời của cô y tá có ma lực gì mà các bệnh nhân luôn luôn phải tuân theo và tôi đã ngồi dậy, nhưng vẫn trùm chăn kín người.
- Bỏ chăn xuống.
Tôi bỏ chăn xuống. Ngọc trong bộ quần áo màu trắng đã đứng trước mặt tôi, với bộ đồ nghề của nàng có dấu thập đỏ.
- Anh bị gai đâm ở đâu?
- Khắp ngực.
- Cởi áo ra.
Tôi cởi áo ra. Ngọc ngồi xuống giường xem các vết gai đâm trên người rồi mở hộp đồ nghề. Tôi hét lên.
- Ðừng có chích.
- Ai chích đâu. Nhưng đầu gai còn nằm trong thịt anh. Ngọc phải lễ chúng ra, nếu không các vết thương sẽ sưng lên và mưng mủ. Anh hãy nhắm mắt lại.
Tôi nhắm mắt lại rồi hé mở ti hí xem cô y tá hành nghề. Ngọc thấm alcool vào một miếng bông gòn lớn, lấy ra một cây kim nhọn và dài thường dùng may các vết thương. Cây kim làm tôi ớn lạnh xương sống vội nhắm chặt đôi mắt. Ngọc xoa alcool vào những vết thương đang ngứa ngáy trên ngực tôi, trước khi dùng mũi kim lễ đầu gai còn nằm trong thịt. Mũi kim vừa đâm vào da, tôi nhắm mắt nhổm người kêu trời và hai tay nắm chặt vai Ngọc. Nàng lấy mũi kim đâm mạnh vào cánh tay tôi, khiến tôi lại kêu trời và vội buông vai nàng ra ngay.
- Anh ngồi im. Ðừng có sợ quá hóa "bạo" như lần trước, Ngọc sẽ đâm lút cây kim này vào tay anh.
Nghe Ngọc nói, tôi hết dám sợ quá hóa bạo. Nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, bám chặt tay vào thàng giường, tôi gắng sức gồng người, ngồi im cho cô y tá thi hành phận sự.
Ngọc quả là người mát tay. Những mũi kim nàng đâm vào da thịt tôi, chẳng còn đau đớn mà như những móng tay nhọn gãi trên một chỗ ngứa khiến tôi có cảm giác khoan khoái và thầm mong trên ngực mình có thật nhiều đầu gai để nàng tiếp tục lễ đến mai.
- Ðêm qua anh đi đâu mà ngã vào bụi xương rồng?
- Tôi ra biển ngắm trăng.
Mũi kim đâm mạnh vào thịt khiến tôi giật nẩy người, kêu lên.
- Á! cô lỡ tay kiểu đó thì chết tôi.
- Ngọc không lỡ tay đâu. Ngọc cố ý đó. Nếu anh còn nói dối, Ngọc sẽ đâm mạnh hơn. Anh nên nhớ đêm qua mồng một, trời không có trăng.
- Không có trăng thì tôi ra biển ngắm sao cũng đẹp vậy. Á!
- Hãy nói thật đi vì Ngọc đã biết anh đi đâu rồi.
- Chúa ơi, biết rồi còn hỏi tôi làm quái gì nữa?
- Ngọc muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Sợ cô y tá nổi khùng đâm luôn cây kim dài một gan tay vào tim tôi chắc hết đường sống, tôi đành thú thật.
- Ðêm qua, tôi đi ăn tiệc sinh nhật. Ðủ chưa?
- Sinh nhật của ai?
- Một người bạn Minh. Ðủ chưa? Á!
- Ngọc đã nói anh đừng nói dối mà.
- Vậy, một người bạn tôi. Ðủ chưa?
- Trai hay gái?
- Gái. Ðủ chưa?
- Lớn hay nhỏ?
- Tiệc rất lớn. Ðủ chưa? Á!
- Ngọc hỏi anh cô gái đó lớn hay nhỏ chứ không hỏi bữa tiệc, hiểu chưa?
Tôi đổ quạu hét lên.
- Ai bảo Ngọc không nói rõ ràng. Ðâm ẩu không. Cô gái đó nhỏ xíu. Ðủ chưa?
- Có phải con nhỏ ở Tây về?
- Không. Học ở Bỉ về. Ðủ chưa?
- Làm sao anh quen được con nhỏ đó?
- Tình cờ gặp trên bãi biển. Ðủ chưa?
- Lâu hay mau rồi?
- Cách đây một tuần. Ðủ chưa?
- Anh đã yêu con nhỏ đó?
Tôi ngần ngừ một lúc rồi trả lời.
- Làm sao Ngọc biết được câu trả lời của tôi sẽ thành thật hay không, khi mà chính tôi cũng chưa hiểu rõ lòng mình?
Nàng thở dài nói:
- Vâng, khó mà hiểu được lòng dạ một người, Ngọc xin lỗi đã quá tò mò về chuyện riêng của anh.
Ngọc im lặng lễ những đầu gai ở ngực và hai cánh tay tôi. Tôi muốn phân giải vài lời với nàng, nhưng chẳng biết nói gì. Tôi phải nói tôi yêu nàng hơn cô bé ư? Không, tôi không thể dối lòng về chuyện đó. Tôi rất mến Ngọc, rất cảm động về sự săn sóc tận tình của nàng, nhưng tôi không thể yêu nàng.
Không phải tại Ngọc xấu. Sự thật nàng còn đẹp hơn nhiều cô gái tôi đã quen ở Sàigòn, và trông nàng hấp dẫn hơn cô bé tôi mới quen rất nhiều. Cũng không phải tại Ngọc nghèo. Tôi rất phục những cô gái sống tự lập và còn giúp đỡ gia đình. Những cô gái đó chắc chắn sẽ là những người vợ lý tưởng cho tất cả các anh chồng lười như tôi.
Nhưng tình yêu làm sao có thể so sánh và lựa chọn được. Người ta chỉ biết mình yêu một người nào đó mà thôi. Dù cho người đó có thua kém hơn người khác rất nhiều về mọi phương diện. Và dù cho người đó chẳng hề yêu thương mình. Như viên đá được ném đến một cái đích nào đó, người ta không nghĩ viên đá phải dội lại mới ném đi và tình yêu cũng vậy.
Lễ xong những đầu gai. Ngọc xoa một lớp dầu nóng lên người tôi rồi không nói một lời, nàng thu dọn đồ nghề chuẩn bị đi về. Tôi mặc áo vào và nói:
- Cám ơn Ngọc nhiều. Mời Ngọc ở lại uống cà phê với tôi.
Nàng lắc đầu.
- Không. Ngọc về.
- Ngọc giận tôi à?
- Ngọc đâu dám giận anh. Ngọc biết thân phận mình mà.
- Ðừng nói những lời chua chát đó. Tôi mong chúng ta vẫn là những người bạn.
- Chúng ta không thể là những người bạn được nữa.
- Vì tôi đã gian dối?
- Không. Vì anh quá thành thật. Thành thật đến tàn nhẫn. Như một bác sĩ nói rõ bệnh không chữa được, cho một bệnh nhân biết. Anh có thể nói dối về con nhỏ đó cho Ngọc vui lòng, tại sao anh không làm vậy?
Chúa ơi, đúng là đàn bà con gái. Bắt người ta nói thật cho bằng được, nhưng trong bụng lại thầm mong người ta sẽ nói dối. Thế là thế nào? Tôi không phải là ông trời để mà hiểu những chuyện lắt léo oái oăm đó. Tôi trả lời.
- Nói dối tôi sợ Ngọc sẽ đâm cây kim vào tim.
- Dù cho Ngọc có đâm cây kim vào tim anh, anh cũng không nên nói quá thật. Anh biết đàn bà con gái phải cần chút bóng tối để sống. Sự thật như ngọn đèn cực sáng khiến họ cảm thấy bị lột trần trơ trẽn.
- Tôi nghĩ đã là bạn, chúng ta nên gần gũi với nhau.
- Vậy tôi xin nói dối là tôi mến Ngọc lắm lắm được chưa?
Nàng khẽ nhếch môi cười.
- Cám ơn anh. Bây giờ anh nói dối thì đ muộn. Ngọc mong anh sẽ được hạnh phúc với con nhỏ đó.
Ngọc cầm hộp đồ nghề đi về. Ðối với một người cao thượng như nàng, tôi chỉ biết ngồi im.
Trong ánh nắng ban mai, bóng nàng len lỏi giữa những bụi cây trong vườn trắng như những cánh bướm chập chờn giữa những chiếc lá xanh. Những mũi gai đâm trên người tôi trong đêm qua đã hết nhức buốt, nhưng hình như có một mũi gai khác vừa mới nhẹ đâm vào trái tim tôi.