Một tuần trôi qua, mà Hoa Quỳnh vẫn giam mình trong phòng, cô nhất định không chịu ra ngoài lần nào. Hoa Cúc về chơi thấy vậy rất đau lòng. Cô gõ cửa:– Mở cửa cho chị đi Hoa Quỳnh.Nhưng Hoa Quỳnh vẫn im lặng. Hoa Cúc rên rỉ:– Một tháng nay không gặp được em, chị nhớ em lắm, em có biết không?Hoa Quỳnh hơi ngẩng đầu lên:– Chị an tâm về đi, em sẽ không sao đâu.– Nhưng chị nhớ em lắm, khó khăn lắm chị mới xin phép về đây thăm nhà đó.Hoa Quỳnh thấy thương cho chị mình quá nên đứng lên mở cửa.– Chị hai?Hai chị em ôm nhau, Hoa Quỳnh khóc sướt mướt:– Em nhớ chị nhiều lắm!Hoa Cúc xúc động mạnh, cô ôm em vào lòng an ủi:– Chị cũng nhớ em ghê lắm. Nhưng làm dâu người ta đâu thể về nhà hoài được.Hoa Quỳnh nhìn chị mình từ đầu đến chân rồi nhận xét:– Chị vẫn thế này là em mừng rồi. Anh Khải có tốt với chị không?– Ăn cái này đi rồi nói chuyện.– Em không ăn!Hoa Cúc làm mặt giận:– Em sao vậy, chị chứ đâu phải cha đâu mà tuyệt thực.– Chị chưa trả lời em.– Gì cơ?– Anh Khải có tốt với chị không?Cười tủm tỉm, Hoa Cúc khoe:– Anh ấy rất tốt với chị, chăm sóc chị rất chu đáo.– Thật không?– Chị nói dối em làm gì. Anh ấy rất tuyệt vời!Hoa Quỳnh cảm thấy vui. Cô như an tâm phần nào:– Em chúc mừng chị đó, rồi cô đưa tay vò vò bụng chị nói đùa:– Chừng nào mới sinh cho em đứa cháu bụ bẫm đây.Hoa Cúc giẫy nẫy:– Ôi, đâu mà nhanh đến vậy hả em?– Làm dâu người ta rồi thì đâu dễ dàng bỏ qua chuyện ấy được.Lắc đầu sượng sùng, Hoa Cúc từ chối:– Năm, ba năm nưza chị mới nghĩ đến chuyện ấy.Hoa Quỳnh kêu lên:– Ôi, xem ra chị phải tranh thủ đi, nếu không coi chừng anh rể đi mượn người khác sinh thằng nhóc đó.Hoa Cúc dùng dằng:– Em toàn nói chuyện đâu đâu không hà.– Nhưng có tác dụng làm cho lchị phải lo lắng đúng không?Lườm em, Hoa Cúc mắng yêu:– Em thì lúc nào cũng chọc chị được cả.Bỗng Hoa Quỳnh thở dài:– Chị thì vui rồi, chỉ tội cho em, số phận rồi đây sẽ chẳng biết sẽ về đâu.Hoa Cúc khuyên em:– Em nên nghe lời cha. Đừng nên làm cho cha phải giận nữa.Mím môi, Hoa Quỳnh lắc đầu:– Em không thể làm vậy được đâu chị hai.– Có thể em chưa hiểu về con người của Bảo Thiên nhiều đâu.– Anh ấy là người tốt! Chị tin điều đó mà.Hoa Cúc phân vân:– Cùng lúc yêu hai chị em, em không thấy điều đó là không thể sao?Hoa Quỳnh nhìn chị lắc đầu:– Chị lầm rồi chị hai. Người anh ấy yêu là em, còn gia đình thì lại muốn cưới chị.Hoa Cúc nhìn em lo lắng:– Nếu vậy thì em càng nên xa lánh Bảo Thiên hơn.– Sao vậy chị hai?– Gia đình bên ấy sẽ không bao giờ chấp nhận em đâu.Hoa Quỳnh vẫn bướng:– Em sẽ có cách làm cho bên ấy thương em.Lắc đầu, Hoa Cúc bất lực:– Em thật là cứng đầu và nông nổi.Hoa Quỳnh cười với chị:– Tính em vốn là như vậy rồi mà.Hoa Cúc nhìn em lo lắng:– Nhưng em làm như vậy cha mẹ sẽ phiền lo.– Chuyện em làm em sẽ tự gánh chịu mà chị.Lắc đầu chào thua, Hoa Cúc thở dài:– Em thật sự chẳng hiểu gì sao em?Hoa Quỳnh nói như dứt khoát:– Em sẽ ngoan ngoãn, nếu cha mẹ chấp nhận cho em và Bảo Thiên cưới nhau.– Em tuyệt thực để làm áp lực với cha mẹ vậy sao?Hoa Quỳnh có hơi xuống giọng:– Nhưng em lại rất yêu anh ấy.Hoa Cúc cũng nhẹ nhàng hơn cô tìm lời an ủi em:– Cuộc đấu tranh này còn dài, muốn chiến thắng em cần phải ăn no để có sức mà chống chọi.Sáng mắt nhìn chị, Hoa Quỳnh hỏi nhanh:– Thật vậy hả chị?– Chứ còn không được sao?Đến khi cha mẹ thuận ưng thì em chỉ còn da bọc xương thôi, thử hỏi Bảo Thiên còn dám nhìn em hay sao hả?Nghe lời chị khuyên có phần rất đúng nên Hoa Quỳnh ngồi vào bàn ăn một cách ngon lành:– Em ăn vừa thôi, kẻo lại bội thực đấy!Hoa Quỳnh cười khúc khích:– Bộ chị tưởng em tuyệt thực thật sao?– Chứ còn sao nữa!Hoa Quỳnh cười cười:– Em làm gì có can đảm làm mấy chuyện đó.Hoa Cúc nhìn em nghi ngờ:– Em làm sao hả?Ôm vai chị Hoa Quỳnh thủ thỉ:– Tối nào chị bếp cũng lén cha mang cơm lên cho em đó.. Lắc đầu nhìn em Hoa Cúc buồn cười:– Chị không hiểu nổi em luôn.Hoa Quỳnh nhắc nhở:– Em là chúa sợ đói chị quên rồi sao?Hoa Cúc đứng lên:– Cha mà biết được chuyện này chị bếp sẽ không yên đâu.– Em không nói, chị không nói làm sao mà cha biết được.– Hừm! Tuyệt thực gần một tuần mà em vẫn khỏe mạnh vậy sao? Liệu cha có tin hay không?Hoa Quỳnh bỗng nắm tay chị nói như van xin:– Chị hai, chị nên năn nỉ cha giúp em đi!Hoa Cúc ngập ngừng:– Điều này... chị làm sao dám đây em.Hoa Quỳnh gợi ý:– Chị là người cha tin tưởng nhiều nhất mà, chị nói chắc chắn cha sẽ suy nghĩ lại.Hoa Cúc nhìn em thương cảm:– Em thương Bảo Thiên đến như vậy sao?Hoa Quỳnh bộc bạch:– Lúc trước chị làm sao biết được, mỗi lần chị và anh ấy bên nhau tình tứ là em đau khổ đến mức nào không?– Em...– Đêm đêm em khóc thầm. Thương cho số phận mình là kẻ đến sau.– Hoa Quỳnh...Nước mắt xúc động chảy dài xuống má, Hoa Quỳnh nói tiếp:– Em van xin chị, hãy giúp em một lần đi.Hoa Cúc khóc với em mình. Cô ôm Hoa Quỳnh vào lòng:– Nín đi em!Ngước mắt nhìn chị Hoa Quỳnh chờ đợi:– Chị có giúp em không?Hoa Cúc gật đầu:– Được rồi, để chị thử xem sao?Tươi ngay nét mặt, Hoa Quỳnh nói nhanh:– Chị hứa là được rồi!Hoa Cúc đứng lên cô căn dặn:– Em không được làm điều gì để cha mẹ phải phiền lòng đó nhé!Hoa Cúc ra khỏi phòng em mà lòng nặng trĩu những phiền lo. Chẳng hiểu Bảo Thiên có thương yêu em mình thật hay không? Liệu nó có tìm thấy được hạnh phúc hay không?Thì ra bấy lâu, Bảo Thiên không hề yêu mình. Nghĩ đến đó Hoa Cúc chợt rùng mình:Đêm ấy Hoa Cúc cứ trăn trở mãi. Sợ cô bệnh, Khải lo lắng hỏi:– Em ngủ không được sao Hoa Cúc?Hoa Cúc giật mình hỏi lại:– Anh chưa ngủ hả?Choàng tay qua vợ, Khải thì thầm:– Em chưa ngủ làm sao anh ngủ được.Hoa Cúc ngó anh một cách tình tứ.– Em nằm im chứ đâu có chọc phá anh.– Đành vậy, nhưng anh chỉ lo em bị bệnh thôi. Nếu không thì em còn lo việc gì thế hả?Quay qua, Hoa Cúc tâm sự:– Em đang lo chuyện của Hoa Quỳnh!Hơi ngẩng đầu lên, Khải lo lắng:– Hoa Quỳnh làm sao vậy em?– Nó nhất định tuyệt thực.Ngồi hẳn dậy luôn, Khải sốt ruột:– Thật ra là chuyện gì khiến cho cô con gái cưng của chá phải tuyệt thực?Thoáng suy nghĩ Hoa Cúc chẳng biết mình có nên nói chuyện này với Khải không, thì anh lại lên tiếng:– Cậu Bảo Thiên cũng đau khổ không kém gì Hoa Quỳnh nhà mình đâu.Hơi nhíu mày nhìn chồng, Hoa Cúc thắc mắc:– Tại sao anh biết hả? Anh có gặp Bảo Thiên à?– Dẫu sao anh và Bảo Thiên cũng là bạn của nhau từ trước tới nay mà.Hoa Cúc tỏ ý kém vui:– Gia đình này không thể tin anh ta được nữa.Khải lắc đầu:– Bảo Thiên có nỗi khổ riêng của anh ấy em ạ!– Làm gì mà anh lại bênh vực anh ta dữ thế?– Không, anh chỉ nói sự thật mà thôi.Hoa Cúc thở dài:– Em không biết, nhưng rõ ràng là anh ta chỉ lợi dụng gia đình em mà thôi.Khải cười cười:– Chuyện này thì anh cũng có biết. Nhưng mà vẫn còn trong vòng nghi vấn!– Suýt chút nữa gia đình em đi ăn xin rồi còn gì?Khải nhìn cô âu yếm:– Nhưng thực tế em và Hoa Quỳnh vẫn còn là cô chủ nhỏ kia mà!Hoa Cúc đứng lên, khoanh tay trước ngưc, cô nhìn anh thật tình tứ:– Cũng có phần nhờ anh khéo léo lèo lái nên mới còn được ngày hôm nay.Bật cười Khảiâu yếm nóivới vợ:– Cũng chỉ vì yêu em mà thôi.Chu môi, Hoa Cúc phụng phịu:– Thì ra, anh cũng chỉ vì lợi ích riêng tư mà thôi.Lắc đầu, Khải chống chế:– Không đâu, cũng còn nhiều lý do nữa chứ? Nhạc phụ yêu thương, tin tưởng anh như vậy, anh đâu thể không cố gắng giúp ông gầy dựng tương lai.Hoa Cúc quay vào nói với mẹ:– Mẹ ơi! Chúng con về nhé!Bà Hoa Mai hài lòng:– Được, hai con về cẩn thận đấy nhé!Hoa Cúc ôm vai mẹ:– Mẹ ơi! Mẹ nên chăm sóc Hoa Quỳnh nhiều hơn.Bà Hoa Mai lắc đầu thở dài:– Nó thật là bướng bỉnh làm cho cha con phải giận dữ quát tháo.Hơa Cúc nắm tay mẹ, cô an ủi:– Mẹ đừng buồn con nghĩ rồi mình sẽ có hướng giải quyết ổn thỏa, êm đẹp mẹ ạ!Bà Hoa Mai nhìn con gái gật đầu bảo:– Mẹ mong gia đình ta luôn được yên ổn hạnh phúc.Hoa Cúc mỉm cười:– Tất nhiên là phải vậy rồi mà mẹ. Hoa Quỳnh tuy có bướng bỉnh. Nhưng lại là đứa có hiếu đấy mẹ ạ!Bà lại thở dài:– Nhưng mấy hôm nay nó.Biết mẹ muốn nói gì nên Hoa Cúc cười cười:– Em con nó vẫn khoẻ mạnh và còn yêu đời hơn nữa.Bà Hoa Mai chau mày:– Con nói vậy là sao?Kề tai bà Hoa Cức thì thầm điều gì đó. Khiến cho bà bật cười lên:– Trời đất, con nhỏ này thật hết biết luôn.– Suyt! Mẹ đừng nói lớn nó nghe được sẽ giận con đấy!– Ờ ờ mẹ biết rồi!Hoa Cúc cùng Khải ra về.Bà Hoa Mai lặng lẽ đi vào phòng của Hoa Quỳnh. Bà nhè nhẹ gọi:– Hoa Quỳnh...Im lặng. Bà nghĩ là cô đã ngủ nên lắc đầu âm thầm quay về phòng mình.Sáng hôm sau, Hoa Quỳnh trang điểm thật đẹp Cô nói với mẹ:– Con đi làm nghe mẹ!Bà ngạc nhiên:– Con không sao chứ?– Con không sao? Nghĩ ở nhà con thấy buồn lắm.Bà Hoa Mai quan tâm:– Vào ăn sáng rồi hay đi.Hoa Quỳnh từ chối:– Con không ăn đâu, lát đến công ty con sẽ ăn với bạn.Bà nói với cô:– Con thật sự không sao chứ?Xoay một vòng, Hoa Quỳnh nói với me:– Đấy! mẹ thấy con có vấn đề gì không?Bà ôn tôn nói:– Hãy nghe lời cha đi con. Đừng làm cho ổng giận nữa.Hoa Quỳnh nuốt ấm ức vào lòng cô đáp nhỏ:– Con tạm quên chuyện ấy rồi. Xin mẹ đừng nói nữa.– Nhưng mà mẹ thấy Nhật Huy nó rất tốt với con.– Vâng, con cũng thấy điều đó nữa mẹ ạ! Nhưng con chỉ xem anh ấy như là bạn mà thôi.Sợ con lại buồn nên bà chỉ lắc đầu:– Mẹ chỉ sợ sóng gió ập vào gia đình vốn dĩ yên tĩnh hạnh phúc này.Hoa Quỳnh biết mấy hôm nay mẹ lo lắng, buồn phiền mình nên cô an ủi:– Con không sao đâu mẹ.Hoa Quỳnh vừa bước đi ra thì ông Phan Bình gọi về:– Alô! Hoa Mai đây!– Anh đây, em thấy con thế nào?Bà Hoa Mai mừng rỡ:– Nó đi làm rồi anh à.– Đi làm ư?– Vâng!– Nó đã không ăn uống mấy ngày nay liệu có đủ sức mà đi không đó.Bà cười qua máy:– Anh an tâm đi, con nó vẫn khỏe mà.– Điều gì đã làm cho con mình thay đổi nhanh như vậy?– Tối nay Hoa Cúc có về hai chị em nó nói chuyện lâu lắm.– Thì ra là như vậy, Hoa Cúc nhất định sẽ có cách giúp nó sáng mắt ra mà.– Em cũng nghĩ như vậy.– Đêm qua em ngủ ngon không?Sợ chồng lại lo lắng nên bà nói vui:– Ngon lắm. Anh đừng bận tầm.– Em nói Hoa Cúc về chơi sao? Có chồng nó cùng đi không vậy.Bà cười:– Dĩ nhiên là có rồi. Hài đứa y như xam vậy.Ông Phan Bình cười rạng rỡ:– Đó là điều lành mà em. Anh lại lo cho Hoa Quỳnh mà thôi. Phải chi nó giống chị của nó chút đỉnh thì hay bíết mấy.Bà kiêu hãnh nói với chồng:– Hoa Cúc thì giống em hiền hậu nết nà. Còn Hoa Quỳnh thì nó giống anh đó. Bướng không thể chịu được.Ông nói vui:– Mà còn "lì'' nữa phải không em?Bà cười hắt vào máy:– Anh này...– Nhờ vậy anh mới cưới được người vợ xinh đẹp hiền ngoan như em vậy.Bà Hoa Mai kêu lên:– Ối, anh lại nói xàm rồi!– Anh sẽ có cách làm cho các loại hoa nhà mình luôn xinh tươi đấy!– Quỷ.Rồi bà tắt máy với nủ cười hạnh phúc trên môi.Buổi tối tại nhà của Bảo Thiên. Bảo Trân trố mắt nhìn anh khi nghe cha mình thuật lại câu chuyện gặp ông phan Bình:– Chuyện thật vậy sao anh hai?Bảo Thiên gật đầu:– Đúng vậy.Bảo Trân kêu lên:– Nói như vậy là thiệt thòi cho anh quá. Chấp nhận lấy người không yêu, để đau kho cả đời ư?Bảo Thiên lắc đầu:– Thật ra anh đâu còn cách nào để lựa chọn.Bảo Thiên lắc đầu quầy quậy:– Em thà chết chứ đừng bắt em phải sống chung với người mình không yêu.Bảo Thiên gật gù:– Em nói thật đúng. Nhưng anh thì lại có suy nghĩ không thể giống em được.– Tại sao?– Anh là đàn ông, phải biết lấy sự nghiệp làm chính.– Nhưng như vậy anh sẽ khổ.– Anh cũng mừng là Thanh Thanh đã hành động đúng.Bảo Trân lại thốt lên:– Vậy còn Hoa Quỳnh?– Đó mới là tình yêu đích thực của anh.Hơi tò mò, Bảo Trân lại hỏi:– Vậy Hoa Cúc thì sao?Bảo Thiên lắc đầu:– Cô ấy đang rất hạnh phúc đây là điều mong muốn của anh.Đến bây giờ, ông Bảo Tính mới lên tiếng:– Chỉ có Thanh Thanh mới giúp được con mà thôi.Nhăn mặt, Bảo Thiên khưới từ:– Con và Thanh Thanh không có kết quả tốt đâu cha ạ. Vả lại, tính cô ấy không hợp với con.– Nhưng đây là chuyện người lớn. Con bảo cha phải ăn nói làm sao đây.– Cô ấy đã tự ý từ hôn kia mà.– Đó là do lỗi ở con. Thì bây giờ con phải đi năn nỉ người ta.– Năn nỉ ư?– Đúng vậy.Bảo Thiên lắc đầu, anh tỏ thái đó cương quyết:– Con không thể làm như vậy được đâu ông. Dù sao con cũng phải giữ thể diện của mình.Ông ném cái nhìn trách móc về phía Bảo Thiên:– Vậy còn cha thì sao đây?Chuyện người lớn đâu phải chuyện đùa.Biết không thể cãi lời ông trong lúc này, nên Bảo Thiên đứng lên:– Con sẽ tự đi tìm Tấn Tam về đây để đối chứng.Ông Bảo Tính lắc đầu:– Sẽ được gì đây?– Ít ra cũng giải bày sự trong sạch cho cha con mình.Nghe Bảo Thiên muốn nhắc đến Phan Bình là ông đã ngần ngại:– Nhưng bên ấy họ không chịu suy nghĩ lại đâu.– Dù muốn dù không, con cũng quyết đi tìm Tấn Tam thôi.– Vô ích thôi con!Bảo Thiên đi rồi, Bảo Trân mới lên tiếng:– Cha à, cha làm thẳng như vậy sẽ tội cho anh con lắm đó.Ông Bảo Tính nhìn con gái:– Ý con muốn nói là gì?– Thanh Thanh không hiền như cha tưởng đâu và anh con sẽ khổ một đời khi sống bên cạnh cô ta.Ông Bảo Tính nhìn con gái một cách hằn hộc:– Con cũng bênh vực nó sao?Bảo Trân lắc đầu:– Con xin nói với cha điều này là Thanh Thanh vì sự ép buộc của cha mẹ mà phải chịu lấy anh hai con.Ông Bảo Tính nhìn con gái, ông ngạc nhiên:– Làm sao con biết chuyện ấy chứ hả?– Tụi con chơi với nhau thì chuyện gì mà không biết chứ cha.Ông Bảo Tính nghi ngờ:– Con nói thật đó chứ!– Nếu cha không tin thì hãy thử gặp chị ấy một lần xem sao?Ông Bảo Tính gật gù:– Được để chuyện này cha sẽ kiểm chứng lại. Còn chuyện con thì sao?Nghe cha nhắc đến chuyện của mình Bảo Trân giật bắn người. Cô mấp máy đôi môi:– Chuyện của con thì sao hả cha?Giọng ông nghiêm nghị lạ thường:– Con phải lấy chồng!– Lấy chồng ư?– Cha sẽ chọn cho con người chồng thật tốt để con được hạnh phúc.Bảo Trân lắc đầu từ chối:– Xin cha đừng ép buộc con, con chưa muốn lấy chồng đâu.Bà Ngọc Minh bước ra, đã vội lên tiếng:– Cha con nói phải đó, con gái lớn rồi phải lo lấy chồng thôi. Đời con gái chỉ có một thời mà thôi.Bảo Trân run giọng:– Nhưng con chưa muốn lấy chồng đâu mẹ. Con mới ra trường có mấy năm thôi mà.Lườm con bà bảo:– Hay là con đã có người yêu rồi hả?Tủm tỉm cuời, Bảo Trân lắc đầu chối quanh:– Làm gì có mẹ, con chưa hề yêu ai cả đâu.Ông Bảo Tính xen vào:– Vậy thì tốt rồi, đâu cần phải đắn đo điều gì?Trời ơi, không ngờ mình lỡ lời đến như vậy. Biết làm sao đây. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, Bảo Trân ngập ngừng nói:– Con... xin cha mẹ cho con một thời gian để tìm hiểu.Ông Bảo Tính lắc đầu:– Thời gian là bao lâu chứ!– Nhất định con sẽ tìm được mà cha.Nhưng ông đã từ chối:– Không được, cha không có thời gian để chờ con đâu.Tròn mắt nhìn cha, Bảo Trân lo lắng:– Sao vậy cha?Lời ông chùng xuống:– Sức khỏe cha rất yếu nên cha muốn nhìn thấy các con yêu bề gia thất mà an tâm hơn.Bảo Trân cảm thấy lo:– Cha nói vậy là sao? Cha vừa trị khỏi bệnh kia mà.Bà Ngọc Minh trấn an con:– Đó là do cha con muốn lo xa vậy mà.Bảo Trân ôm cánh tay mẹ, cô nủng nịu:– Nhưng con vẫn muốn ở bên mẹ nữa thôi.Bà mắng yên:Thôi đi cô, người con gái nàơ khi lớn lên cũng liều nói vậy cả. Nhưng khi xuất giá rỗi thì biệt tăm luôn.– Con không có đâu mẹ!Bà Ngọc Minh đứng lên:– Khuya lắm rồi, hãy để cho cha con nghỉ nhé!Bảo Trân đứng lên:– Vâng con về phòng đây.Đêm ấy Bảo Trân không tài nào ngủ được. Cha muốn gả mình cho ai kia chứ? Nhật Huy, lòng cô chỉ có Nhật Huy mà thôi.– Thanh Thanh!Tiếng Bảo Thiên vang lên làm Thanh Thanh phải giật mình buông tay người tình ra. Cô trố mắt ngạc nhiên:– Là anh sao?Bảo Thiên gật đầu:– Là anh đây, anh muốn gặp em một chút.– Gặp tôi ư?– Đúng vậy.– Để làm gì?– Anh muốn làm sáng tỏ chuyện giữa anh và em.Nhướng mày, Thanh Thanh bảo:– Chuyện giữa anh và tôi ư? Tôi nghĩ không cần đâu. Bởi vì tôi đã từ lâu Và Xem như chúng ta không còn gì dính líu với nhau cả.Bào Thiên nhìn cô trân trân:– Vậy còn cha mẹ thì sao?Thanh Thanh nói một cách thờ ơ:– Chuyện của cha mẹ hãy để cha mẹ tính đi. Tôi đâu có thời gian để mà lo cái chuyện ấy.Bảo Thiên nước nhỏ:– Xem như anh năn nỉ em đấy. Em hãy bỏ một ít thời gian được không!Hất mái tóc về phía sau, Thanh Thanh kênh mặt:– Anh có biết mình đã làm gì không? Ngày đó tôi ê mặt như thế nào thì hôm nay anh cũng phải nhận chịu như vậy thôi.– Nhưng đó đâu phải là do anh. Do cha mẹ sắp đặt mà thôi.– Tại cha mẹ của anh thì có. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ làm cho anh và cô ta phải khổ dài dài.Bảo Thiên nhìn cô trân trân. Anh không ngờ Thanh Thanh là người như vậy.Cô ta thật ra đâu có yêu mình chứ. Vậy thì cô ta còn làm khổ mình làm gì?– Em thật lòng vậy sao Thanh Thanh?Cười mai mỉa, Thanh Thanh gật gù:– Chẳng lẽ là giả được sao? Anh nên đi về là được rồi.Mím môi, Bảo Thiên như muốn nói gì đó với cô. Nhưng nghĩ sao anh lại thôi.Trên đường về, anh gặp Hoa Quỳnh:– Bảo Thiên.– Em đi làm rồi sao?Hoa Quỳnh mỉm cười:– Vâng, sống mà không làm việc thì vô vị quá anh ạ!Bảo Thiên nhìn cô lo lắng:– Em không sao thật hả Hoa Quỳnh?Cười thật tươi, cô nói vui:– Anh nhìn em cô giống người đang sầu muộn, hay đau bệnh gì không?Gật gù, Bảo Thiên xác nhận:– Đúng là em vẫn khỏe.– Và vui nữa chứ!– Cũng phải!Chu môi, Hoa Quỳnh vời vĩnh:– Em khát nước lắm cơ!Bảo Thiên giật mình, anh vả lả:– Ôi, anh xin lỗi, anh thật là đảng trí mà!Hoa Quỳnh mỉm cười độ lượng:– Anh không có lỗi gì cả, do em trước khi ra khỏi nhà quên uống nước mà thôi.Bảo Thiên mỉm cười:– Em thật là biết nól ghê nghe!Hoa Quỳnh cười khúc khích:– Anh khéo nói quá đi!Bảo Thiên gọi nước, Hoa Quỳnh lại hỏi:– À mà anh đi đâu vậy hả?Bối rối, Bảo Thiên nói dối:– Anh đi vòng vòng thôi!Hoa Quỳnh lắc đầu:– Anh không biết nói dối đâu đó.– Anh nói thật đấy mà? Anh đang đi thì gặp em cơ mà.Hoa Quỳnh cười hì hì:– Thì thôi, em tạm tin anh vậy.Bảo Thlên nhìn Hoa Quỳnh một cách chăm chú.– Anh nghe nói, em giam mình trong phòng, tuyệt thực nữa phải không?Hơi cúi đầu, Hoa Quỳnh hơi ấm ức:– Cha cấm không cho em gặp anh!– Vậy là em đấu tranh bằng cách tuyệt thực.Hoa Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh, cô ấp úng:– Em... em đâu còn có cách gì để mà đối phó.– Nhưng em có hiểu rằng làm như vậy là nguy hiểm đến tình trạng hay không?Chu môi, Hoa Quynh bộc bạch lòng mình:– Nhưng em thà chết còn hơn sống phải xa anh như vậy.– Còn cách khác mà em.– Cách nào nữa chứ?Biết Hoa Quỳnh hết lòng yêu mình, nên Bảo Thiên cũng thấy an tâm hơn:– Em làm anh xúc động ghê nhỉ.– Anh đùa với em hả?– Không, anh nói thật đó.Nguýt anh một cái rõ dài, rồi nói:– Anh đừng có chọc em đó nha! Em giận luôn đó.Bảo Thiên lại sợ cô giận nên vuốt ve:– Anh hiểu mà Hoa Quỳnh và anh cũng đau khổ không ít về chuyện này. Em có biết không?Hoa Quỳnh ngạc nhiên, cô nghe sung sướng vô cùng:– Anh cũng nhớ em sao? Bảo Thiên Lời anh thật tha thiết:– Anh yêu em rất nhiều Hoa Quỳnh ạ! Em đừng có nghi ngờ gì cả.Nũng nịu, Hoa Quỳnh lại nói:– Sao anh lại nói thế? Em luôn tin tưởng ở anh mà.– Vậy thì tốt rồi!Nhìn anh một cách lạ lẫm. Hoa hơi nhíu mày:– Tốt ư? Là sao?– Là anh biết em yêu anh đến mức nào rồi.Chớp mắt nhìn anh, Hoa Quỳnh cười thật tươi:– Như vậy cũng đủ cho em có nghị lực để vượt qua mọi thử thách rồi.Bảo Thlên cũng tha thiết nói:– Phải chúng ta cần phải có nghị lực để vượt qua. Em an tâm đi. Nhất định sẽ có ngày mình sẽ bên nhau.Đưa ly nước đến trước mặt cô, Bảo Thiên nói:– Em uống nước đi! Và nói cho anh nghe em tuyệt thực được mấy ngày?Cười tủm tỉm, Hoa Quỳnh lắc đầu:– Em có nhịn ngày nào đâu. Chị bếp đêm nào cũng mang cơm lên cho em cả.Bảo Thiên bật cười, vì cái tính trẻ con của cô:– Em thật là quá quắt. Dám qua mặt cả cha mẹ mình.Hon Quỳnh chu môi hờn dỗi:– Vì anh đó chứ bộ, vây mà còn cười em nữa hả?Bảo Thiên lắc đầu:– Anh không có ý đó, nhưng anh chỉ lo cho cha em mà biết được sẽ chẳng tha cho em đâu.– Em đâu có thời gian mà nghĩ đến chuyện ấy chứ. Em có biết kéo dài thời gian để cho ông ép mình mà thôi.Thở dài Bảo Thiên nói với cô:– Từ đây tụì mình có muốn gặp nhau cũng thật là khó khăn.Hoa Quỳnh bảo:– Sao lại khó, từ nay em sẽ đi làm lại bình thường tụi mình vẫn có dịp gặp nhau mà anh.Lời của Bảo Thiên thật buồn:– Nhưng gặp nhau trong lén lút thế này hả em.– Có còn hơn không?Bảo Thiên đột ngột hỏi:– Vậy còn Nhật Huy thì sao đây.Tròn mắt nhìn anh, Hoa Quỳnh ngạc nhiên:– Sao anh lại nhắc anh ta ra đây.– Em đừng hoang mang, anh nói vậy là có lý do.– Lý do ư?– Vì Nhật Huy rất yêu em và bác Bình cũng đã thuận ưng.Xua tay, Hoa Quỳnh thối thác, cô kêu lên:– Ôi, anh đừng làm cho em phải lo sợ như vậy.Bảo Thiên hơi buồn:– Nhưng sự thật điều anh lo là ở chỗ này. Vì Nhật Huy quá hoàn hảo trước mặt cha em.Hiểu tâm sự của anh nên Hoa Quỳnh trấn an:– Nói như vậy là anh không tin em hả?– Tin, ạnh rất tin em, nhưng lo thì anh vẫn lo em ạ! Nhất là đến nay hai gia đình vẫn chưa tìm ra được cách để xóa bỏ mâu thuẫn.– Nhất định mình sẽ có cách anh ạ!– Nói vậy thôi, chứ anh sẽ tìm ra nguyên nhân với thời gian sớm nhất!Dịu dàng nhìn anh, Hoa Quỳnh gật gù đồng tình:– Em tin anh mà!Nắm lấy bàn tay của cô, Bảo Thiên tha thiết nói:– Em hãy cẩn thận nhé em!– Em biết rồi! Anh cũng vậy nhé!Xem đồng hồ Bảo Thiên giục:– Mình chia tay nơi đây nhé em?Hoa Quỳnh lưu luyến nhìn anh:– Vâng! Em còn đi làm mà!Hai người chia tay, Nhật Huy đã nhìn thấy, anh thở dài buồn bã, rồi cũng quay chân bước đi?