“Có điều gì mà không thể nói ở nhà? Sao phải ra đây? Hay là cô mới được thưởng lớn cuối năm, định thết đãi?” Tử Phóng choàng chiếc áo lông vào lưng ghế, cầm thực đơn nghiên cứu tỉ mỉ.Tư Dao dã phá lệ, hẹn Tử Phóng đến nhà hàng “Tùng Viên” bên cạnh tiểu khu “Ốc đảo quí tộc”, nói với thái độ không mấy hào hứng: “Thưởng cuối năm à? Tôi xin nghỉ quá nhiều để đi điều tra, không bị trừ lương là may rồi… Hôm nay không chỉ có chúng, còn có một cao nhân nữa.”“Còn siêu hơn tôi?”“Ít ra hai người cũng đã nói chuyện qua điện thoại với nhau – anh ấy là tiến sĩ của đại học Giang Kinh, tên là Trương Sinh”.Tử Phóng cười vang: “Tôi nhớ ra rồi, lần đó cô bị Dục Chu bắt cóc, anh ta từng gọi điện cho tôi, hỏi thăm tung tích của cô. Gã ấy khá thú vị, có một chút gì không giống người thường.”“Thôi nào, nếu so sánh kỹ, thì mấy người chúng ta ai cũng có chút gì không giống người thường”. Tư Dao giơ tay xem đồng hồ. “Tuy vậy, quan niệm về thời gian của anh chàng này có vẻ tệ quá, đã muộn nửa giờ rồi.”Lại đợi thêm một lúc, cuối cùng Trương Sinh cũng tới, tò mò nhìn ngang ngó dọc.Tử Phóng chế nhạo: “Tiến sĩ Sinh! Lúc mẹ anh có mang anh, không biết là trai hay gái, chắc chắn cha mẹ anh đã từng bàn bạc, nếu sinh con trai sẽ đặt tên là Trương Sinh, nếu sinh con gái, nhất định sẽ đặt là Trương San San(1), đúng không?”------------------------------------------------------------------(1). San San: chậm chạp lững thữngTrương Sinh ngớ người: “Kìa sao anh nói tò mò, nói linh tinh như vậy?”Tư Dao lườm Tử Phóng, rồi chỉ đồng hồ, Trương Sinh hiểu ra, cười cười: “Tôi đến muộn. Rất xin lỗi, muộn mất rồi; tôi có cái tật hễ ngồi trước máy tính là quên béng cả thời gian, đã bắt các bạn chờ lâu. Dao Dao, sao lời của bạn trên điện thoại nghe bí hiểm thế?”“Thứ nhất, đây là chuỗi ký tự và chữ số do Viên Thuyên để lại cho cha mẹ cô ấy trước lúc chết, còn dặn học phải chuyển cho tôi. Ai có thể giúp tôi kiểm tra xem nó có ý nghĩa gì? Có phải mật mã hay không?” Tư Dao chỉ chuỗi ký tự và chữ cái trên bì thư. Tử Phóng và Trương Sinh cúi gần để xem, quả nhiên là một chuỗi ký tự không có đặc trưng gì riêng biệt: LW586136697400C.Tử Phóng lắc đầu nói: “Tôi biết khó nên thoái lui, thứ trừu tượng thế này chỉ có thể giao cho tiến sĩ Sinh.”Trương Sinh cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần, rồi lẩm bẩm “Không phải nó, quả là có cảm giác đã từng nhìn thấy, nhưng xem ra nó chẳng có đặc trưng gì.”“Cái thứ hai là một bức ảnh, các anh xem, nhất định phải bình tĩnh, nếu không sẽ làm đổ đồ uống trên bàn mất.” Tư Dao đưa bức ảnh lấy được trong bụng con sóc ra trước mặt Trương Sinh và Tử Phóng, “Đây là bức ảnh chụp cầu Bộ Nhai ở Tân Thường Cốc, Trương Sinh đã từng nhìn thấy cảnh quan nơi này, đúng không?”Tử Phóng và Trương Sinh cùng kêu lên “ôi”, mắt dán vào người thiếu nữ xinh đẹp trên bức ảnh.“Lẽ nào là cô ta?”Tử Phóng cuối cùng cũng đã hiểu được dụng ý tại sao Tư Dao lại chọn nhà hàng này, mà không ngồi nhà, để cùng bàn bạc phương hướng điều tra.“Không thể tưởng tượng được, sao có thể là cô ta nhỉ?” Sau khi bị choáng, Tử Phóng vẫn nhắc lại. Trương Sinh cũng dã từng gặp Lịch Thu, trong đầu cố gắng liên hệ bức ảnh này với những gì mà Tư Dao gặp phải. Anh lật phía sau tấm ảnh, lắc đầu nói “Ảnh không ghi ngày tháng, không rõ chụp từ bao giờ. Nếu những người trên ảnh đều đã từng đến hang quan tài, thì không biết họ còn sống hay không”.“Điểm này tôi có thể trả lời bạn: ít nhất còn một người đang sống. Anh chưa từng gặp ‘Tiên nữ’ này à?” Tử Phóng chỉ vào Lịch Thu.“Đương nhiên tôi biết “tiên nữ” mà anh nói. Nhưng bức ảnh này giống như chụp từ xa, tiên nữ lại đeo kính râm, rất khó phán đoán 100% là cô giáo Thu. Vả lại, nếu người trên tấm ảnh này đúng là cô ta thì anh dựa vào đâu để bảo cô ta còn sống?” Trương Sinh nói một cách nghiêm túc.“Sao? Anh có ý gì vậy? Tức là ngôi nhà của chúng tôi có ma à? Đây là một cách nói mới mẻ quá nhỉ.” Tử Phóng nói có phần giễu cợt.“Thôi nào, trong khi còn chưa biết rõ sự thật, chúng ta có thể bình tĩnh một chút để điều ta không? Anh Tử Phóng, nói thực tôi rất ngại khi phải nói ra điều này: có thể điều tra về con người của Lịch Thu không?” Tư Dao cảm thấy mình đang làm một việc gì sai trái.“Không cần cô nói tôi cũng đi điều tra, lòng hiếu kỳ có thể khiến ta chết dở mà!”Trương Sinh cảm thấy có gì đó không phải lắm, lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Kỳ lạ quá, mấy người đều ở cùng một nhà, tại sao không hỏi trực tiếp cô ta?”Tử Phóng và Tư Dao nhìn nhau, lập tức đều cười vang, Tư Dao nói: “Đại khái là vì tôi vẫn bị chột dạ, những gì tôi trải qua cách đây không lâu mách bảo tôi: bên cạnh ta, ai rất không giống người xấu có lẽ lại là người nguy hiểm nhất. Trực tiếp hỏi cô ta, nếu cô ta trả lời qua loa cho xong thì sao? Trái lại sẽ còn làm rối loạn sự phán đoán của tôi. Huống hồ đại ca Tử Phóng này không thể để cái hứng thú điều tra tuột khỏi tay mình, đúng không?”“Không sai chút nào, thú vui lớn nhất của điều tra là quá trình, trong khi Lịch Thu không hề phòng bị, tôi tin rằng có thể điều tra ra những tư liệu giá trị nhất. Câu hỏi lớn nhất lúc này là…”“Bạn lấy được bức ảnh này ở đâu?” Trương Sinh đã cướp lời hỏi trước.Tư Dao kể lại cho hai người nghe chuyện cô đi tìm con mèo Linda hôm qua. Tử Phóng vẫn ngồi ngay ngắn, còn Trương Sinh lại như ngồi trên bàn chông.“Ai gửi tấm ảnh này cho cô? Bất kể kẻ đó là ai, chắc chắn hắn là kẻ rồ dại.” Tử Phóng điểm lại những người bạn của Tư Dao, chỉ còn có Thường Uyển. Thường Uyển từ khi bị Lâm Mang lợi dụng lừa dối, suýt nữa thành trợ thủ của anh ta mấy ngày này giống như một đứa trẻ luôn giật mình vì sợ hãi, khiến Tư Dao phải thường xuyên an ủi. Chẳng có lý gì mà nghi ngờ Thường Uyển.“Tôi nghĩ có lẽ tôi biết đó là ai. Ông già mặc áo mưa. Bây giờ tôi càng ngày càng cảm thấy mọi điều đều do ông ta thao túng. Từ lần đầu tiên nói ra lời nguyền “Đau thương đến chết”, ông ta lần lượt có mặt ở hiện trường các vụ tai nạn của mấy người bạn tôi, luôn khiến tôi cảm thấy đây là một trò chơi gì đó, một loại trò chơi cực kỳ tàn nhẫn. Lâm Mang rồi Dục Chu cũng vậy, dù họ đều phạm tội khó tha, nhưng dường như họ chỉ là vai diễn vừa khớp với các phần trong trò chơi đó – vai kẻ ác. Còn kết quả của trò chơi này chính là những người tham gia lần lượt phải “Đau thương đến chết”. Bức ảnh này, nhất định lại là một nước cờ của ông ta. Đáng buồn là, tôi lại tiếp tục làm quân cờ trong tay ông ta. Còn vì sao việc này lại liên quan đến Lịch Thu, thì đúng là một câu đố.”“Vậy mục đích của ông ta là gì? Bất kỳ ai làm việc gì đều cần có mục đích, nhất là ông già mặc áo mưa kia, theo cách nói của cô, ông ta mưu tính thâm sâu, thì ông ta càng không thể mù mờ làm một việc, mù mờ chơi một trò chơi.” Lúc này Tử Phóng cũng hơi thấy kinh sợ.“Vừa may gần đây tôi luôn tự hỏi mình. Mấy ngày trước tôi lại đến núi Vũ Di, phát hiện ra ông ta có gốc gác gì đó với một cái thôn cô quái, những người trong thôn đó dường như muốn đánh chết tôi, thật hết sức đáng sợ.”“Cho nên tôi biết tên thôn đó, để tôi đi kiểm tra xem sao.”“Nhưng thôn đón lại không có tên, trên bản đồ chỉ đánh dấu thôn A.”“Cô gặp ông già đó trong thôn à?”“Không, một chàng trai người ở thôn đó nói với tôi, ông già mặc áo mưa tuy có dây mơ rễ má với thôn của họ, nhưng chưa từng xuất hiện trong thôn. Sau này tôi nghĩ, nơi ở chính thức của ông già mặc áo mưa phải là ở Giang Kinh. Đây chỉ là suy luận nhưng bức ảnh này là một chứng cứ. Nói cách khác, không chừng ông già đó luôn theo sát tôi, nắm chắc mọi bí mật của tôi. Bức ảnh này chỉ là gửi thông tin cho tôi, hy vọng tôi tiếp tục tham gia trò chơi của ông ta.”“Cứ như là cô vẫn còn bí mật gì đó? Lẽ nào ông ta không có việc gì quan trọng khác để làm, ông ta lấy gì ăn để sống chứ? Trừ phi…”“Ông ta rất giàu!” Trương Sinh đột nhiên bật ra một câu. Ba người nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến món tiền lớn không hiểu sao Viên Thuyên lại có được trước lúc chết.Nhiều đầu mối rắc rối như vậy khiến họ không sao hiểu nổi.Ba người bàn bạc rất lâu, lúc ra khỏi nhà hàng đã gần nửa đêm. Trương Sinh đạp xe về đại học Giang Kinh, trước khi đi còn dặn Tư Dao nếu trên đường anh ta bị ngã lên tuyết thành một đám nát nhừ thì cô phải đi bưng canh bón thuốc cho anh ta.Vì nhà hàng ở gần nhà nên Tư Dao và Tử Phóng định đi bộ về. Trước cửa nhà hàng, Tử Phóng phát hiện ra trong điện thoại mà ban nãy anh ta đã cố ý tắt chuông có mấy cuộc gọi khẩn cấp, bèn bảo Tư Dao đợi, anh ta sẽ nói nhanh.Tư Dao ngao ngán nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật thót mình.Trên con đường chếch phía đội diện đằng xa, một cô thiếu nữ mặc váy trắng đang đi nhanh trong mưa tuyết bay lả tả. Dưới ánh sáng đèn đường, cái bóng chập chờn, mờ tỏ, vô cùng kỳ quái.Cô đặc biệt chú ý đến chi tiết cô ta dường như đang đi chân trần.Cô gái dáng người mảnh dẻ, da trắng như tuyết, có phải người cô từng quen?Đúng là cô ta?!Cô vội vàng quay đầu gọi Tử Phóng. Tử Phóng dùng tay bịt điện thoại, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Tư Dao chỉ phía trước mặt nói: “Anh xem, quá chỗ rẽ kia, nhìn về phía trước, anh trông thấy gì không?”Tử Phóng ngớ ra: “Mấy cô gái đẹp đứng trên tuyết, quảng cáo áo mùa đông chứ gì!”“Sao vậy?” Hóa ra Tư Dao chỉ vào tủ kính trưng bày của cửa hàng Đông Đằng, trên tủ kính là một tấm quảng cáo lớn với ảnh vài cô gái trẻ, mặc những bộ quần áo mùa đông rất đẹp đùa chơi trên tuyết, khuôn mặt rặng rỡ hơn cả ánh mặt trời, đang tươi cười với khách qua đường. Cô gái mặc váy trắng đi như chạy kia đã không còn thấy tăm hơi.“Nhưng vừa nãy ở đó, trước tấm quảng cáo trên tủ kính kia tôi nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang chạy nhanh trong mưa tuyết, nhìn kỹ thì hình như chính là Lịch Thu!”Tử Phóng kinh ngạc nhìn Tư Dao. Tuy anh không nói một lời, nhưng Tư Dao có thể cảm thấy rõ ràng lời nói của cô không làm anh ta tin được.Nửa đêm khuya khoắt thế này có ai lại mặc váy, chạy chân trần trong tuyết?