Gã ngờ ngợ nhìn quang cảnh xung quanh.Nơi gã vừa tỉnh dậy quả nhiên chính là một sơn động vừa âm ướt vừa hôi hám. Cách gã không xa, với những hiểu biết của gã, bang chủ Kim Tài Tiền Trang Hứa Vạn Thanh như đang ngồi tọa công, vì đó là cách ngồi gã từng thấy sư phụ gã ngồi.Gã cũng biết một khi Hứa Vạn Thanh đã ngồi như thế này, ít lắm cũng phải một ngày mới gọi là tọa công xong. Vì sư phụ gã trước kia cũng vậy.Không biết phải làm gì cho hết quãng thời gian dài chờ đợi, gã ngồi dậy, định đi ra ngoài để thám thính địa hình.Nào ngờ, gã vừa cử động liền nghe Hứa Vạn Thanh lên tiếng:- Công tử định đi đâu?Gã kinh ngạc:- Hứa bang chủ đã tọa công xong rồi sao? Nhanh thật đấy!Hứa Vạn Thanh cười gượng:- Lão phu định vận công tự đả thông vài kinh mạch bị tắc nghẽn. Rất tiếc do chưởng thương khá nặng việc đả thông bất thành.Đến lúc này gã mới nhận biết âm thanh giọng nói của Hứa Vạn Thanh không còn mạnh mẽ và rõ ràng như trước. Chứng tỏ rằng Hứa Vạn Thanh thật sự đã bị chưởng thương. Gã hoài nghi:- Đó là do hộ pháp Bạch Y Giáo gây ra?Hứa Vạn Thanh gật đầu:- Cũng may, nếu không phải đối phương vì kiêng dè uy danh của bảo chủ Thiên Nam Bảo đến phải chậm tay, lão phu đâu dễ chạy thoát và còn kịp đưa công tử cùng đi? Công phu của Bạch Y Giáo quả nhiên lợi hại!Gã ngơ ngẩn:- Bang chủ là bang chủ của một bang, lẽ nào sở học của bang chủ vẫn không bằng bọn họ chỉ là hộ pháp?Hứa Vạn Thanh nhìn gã:- Dường như công tử vẫn chưa biết gì về một câu ca đã được truyền tụng khắp giang hồ suốt trăm năm qua:Tuyết – Hoa – Phong – Nguyệt, Tứ Đại Hùng Trấn Tứ Phương? Tuyết là Phi Tuyết Tiên Tử, Hoa là Bạch Hoa, giáo chủ Bạch Y Giáo. Phong la Hoa? Phong, môn chủ Hỏa Phong Môn, còn Nguyệt là Cung Nguyệt, cung chủ Nguyệt Cung?Gã ầm ừ cho qua:- Vậy Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là vật sử hữu của Phi Tuyết Tiên Tử?Hứa Vạn Thanh gật đầu:- Cùng với sự tuyệt tích của Tuyết – Nguyệt nhị hùng, Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh cũng biến mất. Nhị hùng còn lại là Phong – Hoa vì thế mới có dịp tranh chấp uy thế trên giang hồ. Hạng như lão phu đâu dám so với bọn hộ pháo vốn là thủ hạ thân tín của giáo chủ Bạch Y Giáo.Không hiểu tại sao gã bỗng nảy ra một câu hỏi:- Nếu Phong – Hoa đang tranh chấp uy thế, mà Ngân Bào Bang lại là tay chân của Bạch Hoa, giáo chủ Bạch Y Giáo, sao bang chủ không tìm đến Phong Hỏa Môn để có chỗ dựa?Hứa Vạn Thanh bỗng thố lộ:- Vậy là công tử đã đoán ra rồi! Cách đây không lâu chính lão phu đã gặp người Phong Hỏa Môn. Lúc đó, dù chưa tin lắm vào lời họ nói, rằng Ngân Bào Bang đã đầu phục Bạch Y Giáo nhưng vì mối thù không đội trời chung với Ngân Bào Bang, lão phu cũng đã ưng thuận gia nhập Phong Hỏa Môn.Gã liền vỗ tay:- Được như vậy là hay lắm rồi. Phong Hỏa Môn đang tranh chấp, Kim Tiền Bang và Ngân Bào Bang thì luôn xung đột, việc cả hai cùng tìm chỗ dựa như thế này chẳng phải là công bằng sao?Hứa Vạn Thanh nhăn mặt:- Vẫn chưa công bằng lắm đâu. Trong khi lão phu chưa ra mặt là người Phong Hỏa Môn, bọn Ngân Bào Bang công nhiên dựa vào thế lực Bạch Y Giáo, suýt lấy mạng lão phu. Mối hận này lão phu quyết phải đòi.Gã chợt hạ thấp giọng:- Có điều này vãn sinh chưa rõ, giữa Kim Tiền Bang và Ngân Bào Bang có mối thù như thế nào?Hứa Vạn Thanh thở dài:- Bọn ta trước kia vốn không có oán thù, còn từng là bằng hữu nữa là khác. Chỉ tiếc rằng chuyện đó đã đột nhiên kết thúc, sau khi cả hai bên đồng loạt có người thất tung.Gã thất kinh:- Là những ai bị thất tung?- Là phụ thân ta và phụ thân bang chủ Ngân Bào Bang đương nhiệm.- Tại sao lại bị thất tung?Hứa Vạn Thanh lắc đầu:- Điều đó nào có ai hay biết. Lão phu chỉ biết rằng, mười tám năm trước nhị vị lão nhân gia này có cái hẹn gặp nhau. Và sau đó, khi ngày hẹn ngày một qua đi mà không thấy ai quay về, bọn lão phu đành phải nghĩ đó là kế mưu của Ngân Bào Bang nhằm làm cho Kim Tiền Bang suy yếu. Ngược lại … - Ngược lại Ngân Bào Bang thì cho đây là độc kế của Kim Tiền Bang? vì thế, giữa song phương mới nảy sinh oán thù?Hứa Vạn Thanh gật đầu và chợt nhăn mặt bật rên:- Hừ!Gã kinh hoảng:- Chưởng thương của bang chủ … Hứa Vạn Thanh cố trấn áp cơn đau vừa xuất hiện:- Lão phu có việc này muốn nhờ công tử. Hy vọng công tử đáp ứng cho.Gã gật đầu:- Nếu là việc phù hợp với khả năng, vãn sinh sẽ không để bang chủ thất vọng.Hứa Vạn Thanh chợt thở dốc một lúc mới nói:- Đáng lý lão phu định đưa công tử đến Phong Hỏa Môn, nhưng khi chạy đến đây đã cảm thấy chân lực bất túc. Giờ nếu công tử chịu giúp, cứ đi theo hướng bắc độ năm mươi dặm, ắt sẽ gặp người Phong Hỏa Môn.Gã vụt hiểu:- Vãn sinh sẽ là người đưa tin, sau đó người Phong Hỏa Môn sẽ đến ứng cứu bang chủ.Hứa Vạn Thanh cố mỉm cười:- Công tử hoàn toàn đúng. Nếu có ai hỏi, công tử hãy đưa cho họ xem vật này, họ sẽ tin vào lời công tử.Nhìn vào vật Hứa Vạn Thanh vừa đưa ra, chỉ là mảnh kim thiết bình thường, trên có khắc một quầng lửa đang bị cuồng phong thổi cuộn xoáy, gã buộc miệng hỏi:- Đây là tín vật Phong Hỏa Môn?Hứa Vạn Thanh đáp:- Do lão phu đang mang thân phận phó đường chủ Phong Hỏa Môn, nên được cấp lệnh bài này. Công tử chớ nên khinh xuất để mất.Gã vừa kịp cất lệnh bài Phong Hỏa Môn vào người, Hứa Vạn Thanh lại trao cho gã thêm một vật khác:- Còn đây là Kim Tiền Lệnh, tín vật tối cao của Kim Tiền Bang, nếu công tử thích thì lão phu tặng luôn cho công tử.Gã nhận vật đó và nhìn thấy đó là mảnh kim tiền thật, có lẽ được đúc bằng vàng nén, một bên có khắc hai chư Kim Tiền, mặt còn lại thì có những dòng chữ nhỏ li ti.Nhìn qua dòng chữ đó gã kêu:- Dường như đây là công phu của Kim Tiền Bang?Hứa Vạn Thanh mỉm cười:- Đã mấy đời bang chủ bổn bang, bất luận ai nhìn vào cũng nghĩ như vậy.Nhưng hoá ra chỉ là những khẩu quyết không đầu không đuôi, hoàn toàn vô dụng Gã cũng cất mảnh Kim Tiền vào người:- Đó là vật tối cao của Kim Tiền Bang, sao bang chủ không muốn giữ lại?Hứa Vạn Thanh thở ra:- Đã đến lúc phải đưa toàn bộ bang chúng vào Phong Hỏa Môn, lão phu nào dám nghĩ Kim Tiền Bang còn có dịp tồn tại?Gã đứng lên:- Nếu là vậy, vãn sinh xin lập tức đến cáo tri cho Phong Hỏa Môn biết tin. Cáo biệt.Hứa Vạn Thanh nói theo:- Thật phiền. Vậy là lão phu và tệ nhi Hứa Vân Bình đều lần lượt thọ ân công tử.Đại ân này… Gã đã đi xa và vì mãi suy nghĩ nên dường như không để tâm đến những gì Hứa Vạn Thanh đang nói.Gã đang suy nghĩ, tại sao Hứa Vạn Thanh lại dễ dàng quên cội quên nguồn, chưa gì đã xem Kim Tiền Bang như không còn tồn tại? Hay vì quyết báo mối phụ thù, Hứa Vạn Thanh sẵn lòng hy sinh tất cả?Đang đi, gã bỗng nghe một tiếng quát:- Tiểu tử kia rồi! Đứng lại!Cùng với tiếng quát là hai bóng người xuất hiện. Thoạt nhìn qua, gã phải thất kinh:- Hộ pháp Bạch Y Giáo?Hai nhân vật từ đầu đến chân đều phủ một lớp lụa toàn trắng, cứ xạ ánh mắt nhìn gã như hai bóng âm hồn. Một âm hồn cười lạnh:- Suýt nữa bọn ta bị ngươi qua mặt. Phải chăng ngươi chính là kẻ đã một lần tìm đến Ngân Tài Tiền Trang?Gã rúng động, rốt cuộc việc gã đến Ngân Tài Tiền Trang để đổi nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh đã bị bọn họ phát hiện, gã cố trấn tĩnh:- Tôn giá nói gì? Vãn sinh không hiểu.Đối phương lại cười lạnh:- Rồi ngươi sẽ hiểu.Và đối phương vỗ hai tay vào nhau.Bộp! Bộp!Tiếng vỗ tay chính là hiệu lệnh cho một người xuất hiện.Khi nhìn thấy người này, gã có cảm nhận đã hết đường chối cãi. Vì người đó chính là Lục lão trang chủ Ngân Tài Tiền Trang.Hộ pháp Bạch Y Giáo cất tiếng:- Ngươi có nhận ra tiểu tử không Đổng Lục?Lục lão trang chủ với tính danh thật là Đổng Lục gật đầu liền:- Quả nhiên là y. Nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là do y đưa đến.Hộ pháp Bạch Y Giáo nhìn gã:- Bây giờ, ngươi nói đi, nửa mảnh còn lại có phải ngươi đã giao cho Kim Tài Tiền Trang như ngươi đã thố lộ với Đổng Lục?Trước tình thế này, gã chỉ còn mỗi một chước để đối phó. Gã vờ cười lớn:- Trước khi tra hỏi, chẳng hay tôn giá có biết vãn sinh là người của ai chưa? Nên nhớ, Phong Hỏa Môn không phải hạng dễ bắt nạt đâu.Hai nhân vật hộ pháp thoáng giật mình:- Tiểu tử ngươi là người Phong Hỏa Môn?Gã lập tức lấy Phong Hỏa lệnh bài ra:- Với vật này, vãn sinh hy vọng nhị vị biết điều lùi lại. Bằng không giữa Bạch Y Giáo và Phong Hỏa Môn khó tránh khỏi một trường kiếp sát.Dường như đã nhận ra Phong Hỏa lệnh bài là thật, hai nhân vật hộ pháp có vẻ lưỡng lự.Tuy nhiên, Đổng Lục chợt kêu lên:- Nhị vị hộ pháp chớ tin. Người không có bao nhiêu công lực như y quyết không phải là người của Phong Hỏa Môn.Gã lập tức bị dao động khi nghe một trong hai hộ pháp cười lớn:- Không sai! Tiểu tử quả có lắm ngụy kế, suýt nữa đã đánh lừa được ta.Gã vội vung vẩy Phong Hỏa lệnh bài:- Dù sao Phong Hỏa lệnh bài này vẫn là thật, nhị vị dám xem thường Phong Hỏa Môn đến thế sao?Vị hộ pháp kia càng cười lớn:- Ta có xem thường thì đã sao nào? Nơi này không có người của Cái Bang, cũng không có bảo chủ Thiên Nam Bảo xuất hiện, để xem còn ai cứu được ngươi? Ha…ha… Chợt có một tràng cười khác từ xa vọng đến:- Sao lại không còn? Trừ phi bọn ngươi thật sự không xem người của bổn môn vào mắt. Ha…ha… Vút! Vút!Giữa đương trường lại có thêm hai nhân vật xuất hiện. Ngoài y phục toàn đỏ thì chân diện cũng được che kín như hai nhân vật hộ pháp Bạch Y Giáo.Điều đó làm cho hộ pháp Bạch Y Giáo phải chấn động lùi bước:- Sứ giả Phong Hỏa Lệnh?Một trong hai sứ giả Phong Hỏa Lệnh gục gặc đầu:- Không sai! Và nếu bổn sứ giả đoán không lầm, nhị vị chính là hai trong Bát Hộ Hoa của Bạch Hoa Lão Quân của Bạch Y Giáo?Bọn Hộ Hoa giật mình:- Vậy còn bọn ngươi, lũ sứ giả sâu mọt của mụ Phong Hỏa Xú Diện môn chủ Phong Hỏa Môn phải không?Hai vị sứ giả lập tức gầm vang:- Hai ả tiện nhân muốn chết. Đỡ!Hai bóng đỏ nhoáng lên và lập tức có ngay hai luồng hỏa phong nóng rực xuất hiện, cuộn thẳng vào hai bóng trắng vừa chớp động thân hình Vù … Hai bóng trắng cũng lanh lảnh quát:- Bọn ta sợ Phong Hỏa Chưởng của bọn ngươi sao? Xem đây!Cùng với tiếng quát là hai bog chưởng chập chờn như hai đóa đại hoa xuất hiện Ào… Lần đầu tiên gã công tử mới biết thế nào là uy lực và sự lợi hại của công phu chưởng kình, và chợt hiểu chuyện cách không phát kình là hoàn toàn có thật.Nếu không phải như vậy, chưởng Phong Hỏa kia và chưởng chập chờn như hai đóa đại hoa nọ làm soa có thể xuất hiện và chạm nhau dù song phương ở khoảng cách khá xa?Ầm! Ầm!Hai tiếng chấn động long trời lở đất liền vang lên, khiến thính nhĩ của gã công tử bị rúng động mãnh liệt Do tai bị ù váng, gã không thể nghe thêm âm thanh gì khác có thể đã vang lên.Tuy nhiên với mắt nhìn, gã thấy hai bóng trắng nọ sau một lần duy nhất giao đầu đã bất ngờ bỏ chạy.Nhìn lại, gã phát hiện cả lão Đổng Lục nữa không hiểu đã bỏ chạy từ lúc nào. Và đương trường chỉ còn lại một mình gã và hai nhân vật sứ giả Phong Hỏa Lệnh Bằng thanh âm chợt trở nên khàn khàn một vị sứ giả bỗng vẫy tay gọi gã:- Hãy giao Phong Hỏa Lệnh bài cho ta nào.Cũng may, do thính nhĩ dần trở lại bình ổn, gã dù nghe loáng thoáng vẫn hiểu vị sứ giả kia bảo gì.Gã cười cười tiến lại:- Đây là vật do Hứa Vạn Thanh tiền bối nhờ vãn sinh đi tìm người ứng cứu. Hiện Hứa tiền bối đang ở cách đây không xa.Hai vị sứ giả nhìn nhau và một trong hai người chợt đưa tay lên, kéo bỏ khăn che mặt.Người còn lại thấy vậy chợt hỏi:- Nhị sư huynh không ngại việc để lộ chân diện sao?Người nọ đã lột bỏ khăn che mặt để lộ rõ diện mạo tuấn tú của một nam nhân chưa đến tam tuần. Y cười, một nụ cười không lấy gì làm tươi, và cộng với giọng nói khàn khàn y đang phát thoại cho thấy đó là dấu hiệu y đã bị chưởng thương, cũng là những dấu hiệu đã thấy ở Hứa Vạn Thanh:- Vậy Bát đệ nghĩ ta không có cách nào để giữ kín chuyện này sao?Gã kia nghe vậy chợt à lên và cũng đưa tay lột bỏ khăn che mặt:- Nhị sư huynh nói rất đúng. Nghĩ thấu đáo như nhị sư huynh, đệ cũng cam tâm bái phục.Nhìn diện mạo của nhân vật thứ hai, gã công tử phải giật mình. Thứ nhất, nếu so về niên kỷ, nhân vật gọi là bát đệ hầu như không nhiều hơn gã là bao. Aáy vậy mà, gã nghĩ, vị bát đệ lại có bản lĩnh võ học uyên thâm khiến gã phải thèm muốn và tự thẹn với chính mình. Thứ hai, qua sắc mặt cũng nhợt nhạt của gã bát đệ, có thêm một vệt máu đang ri rỉ ở khoé miệng, gã biết, vậy là gã bát đệ cũng bị chưởng thương. Chứng tỏ thân thủ của hai gã sứ giả này nếu có cao thâm thì cũng không hơn hai vị Hộ Hoa của Bạch Y Giáo là bao.Do đang nhìn như vậy, gã không thể không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của gã bát đệ, lúc gã này nói xong câu bái phục nhị sư huynh gã.Bởi nhìn thấy nên gã cảm thấy ái ngại khi nghe gã nhị sư huynh hỏi:- Ngươi và Hứa Vạn Thanh có liên quan thế nào? Sao Hứa Vạn Thanh tin tưởng giao Phong Hỏa Lệnh bài cho ngươi?Gã cố giải thích:- Chuyện cũng là tình cờ, có lần vãn sinh có dịp giải nguy cho Hứa Vân Bình, ái nữ Hứa Vạn Thanh nên lần này… Gã nhị sư huynh chợt khoa tay, lập tức Phong Hỏa Lệnh bài đã bị gã thu hồi:- Ta hiểu rồi. Còn ngươi, tánh danh là gì, sư phụ ngươi là ai?Gã cảm nhận câu chuyện đang dẫn đến chỗ nghi kỵ khó giải:- Vãn sinh là Tư Không Bạch. Còn sư môn…không có.Gã nhị sư huynh gật đầu:- Ta cũng nghe bọn Bạch Y Giáo bảo ngươi không biết võ công. Nhưng không biết bằng cách nào ngươi giải nguy cho Hứa Vân Bình?Tư Không Bạch tuy không hề muốn nhưng vẫn cứ hắng giọng:- Cái đó…e hèm…cũng chỉ là ngẫu nhiên. Có lẽ bọn Ngân Bào Bang nhầm lẫn vãn sinh với một nhân vật võ lâm nào đó, chưa gì bọn chúng đã bỏ chạy.Gã nhị sư huynh lại gật đầu:- Bây giờ thì nghe ta hỏi đây, phải chăng ta nghe không lầm, Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là do ngươi tự đưa đến cho bọn Ngân Bào Bang Bạch Y Giáo?Tư Không Bạch lại cảm thấy bản thân đang nuốt nước bọt khan:- Điều đó thì có. Nhưng… Gã nhị sư huynh vụt xòe tay:- Vậy là ta không lầm. Ngươi chỉ giao cho chúng có nửa mảnh. Nửa mảnh còn lại đâu?Tư Không Bạch chợt hiểu rõ định ý của đối phương:- Thiển nghĩ vãn sinh chỉ là người đưa tin cho Hứa Vạn Thanh. Khi nhận lời Hứu tiền bối vãn sinh không hề nghĩ bản thân sẽ gặp phải cảnh tra vấn này.Gã nhị sư huynh cười cợt:- Vì Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, bọn ta đâu chỉ tra hỏi ngươi một đôi câu rồi thôi.Nào, nói đi, nửa mảnh còn lại đang ở đâu? và thật ra ngươi tìm thấy Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ở địa phương nào?Tư Không Bạch bối rối:- Huynh đài đừng quá miễn cưỡng, khiến vãn sinh phải nghĩ rằng Phong Hỏa Môn thực chất chẳng có gì tốt hơn Bạch Y Giáo.Gã bát đệ Ở ngoài nghe đến đây chợt cười sặc sụa:- Ngươi muốn nghĩ như thế nào cũng được. Vì thật tâm mà nói, bọn ta đâu tự nhận bổn môn tốt hơn Bạch Y Giáo? Ha…ha… Tư Không Bạch giật mình:- Nếu là vậy, sao Phong Hỏa Môn hứa lời, giúp Kim Tiền Bang báo thù Ngân Bào Bang?Gã bát đệ lại tiếp tục cười:- Đương nhiên bổn môn phải hứa. Có như thế Hứa Vạn Thanh mới tận tâm tận lực, giúp bổn môn có nguồn ngân lượng dồi dào, đủ để mưu đồ đại sự.Tư Không Bạch thật sự thất kinh:- Hóa ra Phong Hỏa Môn chỉ muốn lợi dụng Kim Tiền Bang? Hành vi thật đê tiện!Gã nhị sư huynh chợt lên tiếng:- Ngươi muốn thóa mạ bổn môn như thế nào cũng được vì bọn ta nghe đã quen rồi. Hơn nữa, hà…hà…ngươi đâu còn sống được bao lâu.Tư Không Bạch hoảng hốt:- Bọn ngươi muốn giết ta? Tại sao?Gã bát đệ nhăn mặt:- Thật không ngờ ngươi lại ấu trĩ đến vậy? Chẳng phải bọn ta cần giữ kín chuyện để lộ ra diện mạo thật sao?Tư Không Bạch thất kinh:- Là bọn ngươi tự lộ diện nào phải tại ta nài ép?Gã nhị sư huynh lạnh giọng:- Ngươi có nói gì thì cũng đã muộn rồi. Hãy ngoan ngoãn giao ra nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh còn lại.Tư Không Bạch động tâm, vụt kêu lên:- Nếu bọn ngươi giết ta, kiếp này đừng mong nhìn thấy nửa mảnh đó.Gã nhị sư huynh vụt chớp động:- Ta không tin ngươi có thể ngậm miệng mãi. Đỡ!Vù … Từ khi biết rõ ý đồ của họ, Tư Không Bạch đã đoán thế nào cũng xảy ra chuyện này. Bằng toàn bộ sức lực lẫn ý lực, Tư Không Bạch bất ngờ chuyển dịch qua một bên, dựa theo Thất Bộ Thiên Tinh do Thần Cái chỉ điểm.Thật may, Tư Không Bạch nhờ đó thoát chiêu chưởng của Gã nhị sư huynh trong gang tấc.Thoáng giật mình, Gã nhị sư huynh kêu lên:- Hóa ra ngươi biết võ công? Đỡ!Vù… Tự biết bản thân với vốn liếng sở học chỉ có vài chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã, càng di trì lâu chừng nào càng dễ mất mạng chừng ấy, Tư Không Bạch lại đảo người lần thứ hai và nhân đó co chân tháo chạy.Vù … Gã bát đệ không hiểu bằng cách nào xuất hiện ngay trước mặt Tư Không Bạch:- Ngươi chạy được sao? Đỡ!Vù… Ngay sau tiếng quát của đối phương, Tư Không Bạch cảm thấy toàn thân chợt nóng lên như bị lửa đốt. Thoạt hiểu, đó là Phong Hỏa Chưởng uy lực kinh hồn đang được gã bát đệ quật đến, Tư Không Bạch vừa hốt hoảng lùi lại vừa gào lên thất thanh:- Ngươi … Aàm!Tư Không Bạch ngã xuống và mơ hồ nghe có tiếng quát lớn:- Dừng tay!Thần trí dù váng vất nhưng Tư Không Bạch cũng cảm thấy hả dạ khi nghe Gã nhị sư huynh và bát đệ đồng loạt phát ra những âm thanh hoảng sợ:- Đại ca, huynh … Vút!Tư Không Bạch cố nhướng mắt để nhìn người vừa xuất hiện. Nhưng rất tiếc đó chỉ là một bóng nhân ảnh mờ đỏ, khiến Tư Không Bạch hiểu nhân vật kia đã che kín chân diện.Thanh âm của nhân vật đó vang lên:- Nhị đệ và bát đệ thật to gan, dám để lộ chân diện như thế này ư?Gã nhị sư huynh rối rít giải thích:- Bọn đệ vừa bị người của Bạch Y Giáo đả thương, việc thổ tạp rất khó khăn, bất đắc dĩ phải bỏ khăn che mặt.Gã bát đệ cũng giải thích:- Vả lại chỉ có tiểu tử này nhìn thấy. Bọn đệ định tra hỏi xong về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh sẽ giết tiểu tử.Vị đại sư huynh ầm ừ:- Việc tra hỏi đã đến đâu rồi?Gã bát đệ vội tiến đến gần Tư Không Bạch:- Nếu đệ đoán không lầm, tiểu tử vẫn còn nửa mảnh và đang cất giữ trong người.Tư Không Bạch cảm thấy gã bát đệ đang cho tay vào bọc áo và mò tìm khắp thân thể Tư Không Bạch. Và khi gã lấy tay về, những gì gã tìm thấy chỉ là chỗ ngân lượng còn lại ít nhiều đã bị Phong Hỏa Chưởng làm cho méo mó biến dạng. Tư Không Bạch nghe gã bát đệ lẩm bẩm:- Thảo nào tiểu tử vẫn còn giữ sinh mạng. Nếu không có chỗ ngân lượng này che chắn, tâm mạch y ắt phải bị Phong Hỏa Chưởng thiêu cháy.Giọng trầm trầm của vị đại sư huynh lại vang lên:- Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh đâu?Gã bát đệ lúng túng:- Đệ không tìm thấy, có lẽ… - Vậy đó! Giả như chưởng vừa rồi lấy đi sinh mạng tiểu tử, chẳng phải bao tâm huyết của sư phụ đã bị bọn ngươi làm hỏng rồi sao?Gã nhị sư huynh cũng ấp úng:- Đệ chưa có ý định hạ sát tiểu tử! Chỉ tại bát đệ quá nóng nảy… Vị đại sư huynh lập tức hạ lệnh:-Việc bọn ngươi tự ý để lộ chân tướng, ta sẽ phải bẩm báo sư phụ, túy người xử lý. Còn bây giờ, mau đưa tên tiểu tử hồi sơn. Ta có cách bắt tiểu tử khia ra nơi cất giấu nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.Tư Không Bạch không thể không tự cười chua chát, vì rốt cuộc bản thân vẫn lọt vào tay Phong Hỏa Môn. Duy có một điều đủ để an ủi Tư Không Bạch, đó là sinh mạng vẫn còn và nơi cất giấu nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh chỉ có một mình Tư Không Bạch biết.Nghĩ đến đây, do hậu quả của Phong Hỏa Chưởng, Tư Không Bạch dần dần ngất lịm…