Cứ như thế, có lẽ phải mất mười ngày hoặc hơn, mỗi ngày được một bữa ăn mà Tư Không Bạch không thể nhớ rõ bản thân đã ăn bao nhiêu bữa, cuối cùng Tư Không Bạch mới đọc hết những gì cần đọc.Và Tư Không Bạch vụt hiểu, chẳng trách bao nhiêu đời bang chủ Kim Tiền Bang vẫn cho những khẩu quyết có trên Kim Tiền Lệnh chỉ là thứ không đầu không đuôi.Đến như Tư Không Bạch dù là người vô tình tìm thấy những tự dạng bí ẩn vẫn phải suy nghĩ một lúc lâu mới thôi tin vào những nhận định của Hứa Vạn Thanh.Vì sau khi đã đọc hết những tự dạng bí ẩn, Tư Không Bạch vẫn cảm thấy ý nghĩa của những tự dạng này vừa kỳ quặc vừa khó hiểu, cũng y như những tự dạng không đầu không đuôi ở mặt ngoài Kim Tiền Lệnh Chỉ sau đó, khi đã tìm ra đủ cách để nối ghép hai phần tự dạng này với nhau, Tư Không Bạch phải hết sức nhẫn nại mới tìm ra điểm mấu chốt.Hóa ra, nếu ở mặt có những tự dạng bí ẩn gồm bao nhiêu dòng chữ thì ở mặt bên ngoài, Tư Không Bạch đã đối chiếu với những tự dạng đã hằn in lên y phục, những tự dạng này cũng có bấy nhiêu dòng chữ.Như vậy, khi thì dòng chữ được bắt đầu từ mặt lộ, nối tiếp qua những dòng chữ ở mặt kín giấu, lúc thì dòng chữ có từ mặt bí ẩn kéo sang mặt có tự dạng để lộ. Vì lẽ đó, nếu chỉ đọc riêng mặt ngoài, hoặc đọc riêng những tự dạng bí ẩn bên trong, cả hai phần đều là những câu chữ vô nghĩa, có đầu mất đuôi hoặc có đuôi mất đầu.Chỉ khi ghép lại với nhau như Tư Không Bạch nghĩ ra và ghép lại, những gì tiền nhân của Tư Không Bạch lưu lại mới hiện lên trọn vẹn.Tư Không Bạch cứ ngờ ngợ, không dám tin vào điều may mắn vô tình rơi đúng vào bản thân. Hóa ra đây là toàn bộ kinh văn khấu quyết của một tâm pháp nội công gọi là Hỗn Nguyên Chân Khí.Hỗn Nguyên mang ý nghĩa gì Tư Không Bạch không biết. Khi được sư phụ giảng về kinh dịch, Tư Không Bạch vẫn nhớ lời sư phụ giải thích:“Thưở hồng hoang, vũ trụ vốn là một khối nguyên sơ, gọi theo cách khác đó chính là Hỗn Nguyên. Sau Hỗn Nguyên vũ trụ mới sinh ra nhị cực. Có âm có dương, sự tương sinh tương khắc làm cho nhị cực hóa lưỡng nghi tạo nên Tứ Tượng. Sau Tứ Tượng mới có Ngũ Hành, có Bát Quái, có Cửu Cung, có vạn vật …” Như vậy, theo như Tư Không Bạch hiểu thì bản thân đang có trong tay một loại tâm pháp nội công có thể xem vào bậc thượng thừa. Cứ theo hai chữ Hỗn Nguyên mà hiểu, thì phần nào đúng như vậy.Và khi khởi sự luyện tâm pháp Hỗn Nguyên, Tư Không Bạch không thể không cảm kích Thần Cái. Nhờ sự chỉ điểm trước kia của Thần Cái, bây giờ Tư Không Bạch mới rõ từng bộ vị của các huyệt đạo, rất cần cho việc thổ nạp và dẫn lưu chân nguyên đi khắp chân thân, qua các kinh mạch và huyệt đạo chính như kinh văn chỉ rõ.Chỉ có điều, suýt nữa làm cho Tư Không Bạch nản chí và thất vọng là dù đã tận lực khổ luyện đêm ngày nhưng sau thời gian dài Tư Không Bạch vẫn chưa phát hiện ở bản thân có chút chân nguyên nào hiện hữu.Ngỡ là bản thân luyện sai, Tư Không Bạch đã có ít nhất là hai lần dò lại từng chữ của cả hai phần kinh văn.Và khi đã tin rằng bản thân đã thực hiện đúng từng chữ một, Tư Không Bạch tự an ủi:“Chẳng phải sư phụ và cả Thần Cái nữa đã từng nói đấy sao, phải chuyên cần và chuyên cần. Hà! Ta cứ kiên trì khổ luyện, không lẽ không có ngày thành tựu?” Thời gian vẫn cứ thế bình lặng trôi qua. Cho đến một hôm, sự việc bỗng thay đổi.Gã bát đệ bỗng tìm đến.Lần này gã che kín chân diện, giọng nói thì hậm hực như chỉ chực hành hạ bất kỳ ai nếu kẻ đó to gan dám khích nộ gã ngay lúc này:- Đi theo ta!Tư Không Bạch đâu chờ đợi điều này? Do đó, vội vội vàng vàng, Tư Không Bạch tìm cách che dấu mảnh Kim Tiền đang mang những tự dạng bí ẩn:- Ngươi… ngươi bảo ta phải đi đâu?Thái độ của Tư Không Bạch không thể giấu được gã.Vút!Gã xuất thủ thật nhanh. Và khi lùi lại nguyên vị, gã đã đoạt mất mảnh Kim Tiền.Gã trầm giọng:- Ngươi đừng vọng tưởng sẽ có ngày thoát thân và dùng chỗ Kim Tiền này độ nhật qua ngày.Trong khi Tư Không Bạch thầm lo sợ, sợ gã phát hiện những tự dạng kia, gã chộp mạnh hai tay vào mảnh Kim Tiền và vò mạnh.Xèo … Bằng công phu chân hỏa, có lẽ như thế, gã đã làm cho mảnh Kim Tiền tan chảy và biến dạng hoàn toàn.Gã ném mạnh vật không còn hình thù đó vào vách đá.Phập!Xem đó là hành vi đủ để hăm dọa Tư Không Bạch, vì cái ném của gã đã làm cho vật nọ ngập thật sâu vào vách đá, gã hừ lạnh:- Nếu lúc gặp môn chủ, ngươi vẫn có thái độ ươn bướng như thế này, ta tin chắc là đầu của ngươi cũng phải bị xuyên thủng như vậy. Đi!Tư Không Bạch không thể không buộc miệng kêu:- Ngươi đưa ta đến gặp môn chủ để làm gì?Đang đi phía trước, gã đột nhiên quay lại, suýt chạm hẳn vào Tư Không Bạch:- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách buộc ta giải thích sao? Khôn hồn thì hãy ngậm miệng lại. Sẽ tốt hơn cho ngươi nếu ngươi vẫn còn nhớ rõ những họa tiết có trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, hai năm trước ngươi đã từng xem qua.Một lần nữa, Tư Không Bạch phải bật kêu lên vì giật mình:- Cái gì? Hóa ra ta đã bị giam giữ những hai năm rồi sao?Gã quay người bước đi:- Bị giam hai năm còn hơn bây giờ mồ của ngươi phải trải qua hai lần cỏ mọc.Hừ!Dần định thần, Tư Không Bạch hiểu điều gì đã và đang xảy đến.Cuối cùng Phong Hỏa Môn vì không chiếm được nửa mảnh của Bạch Y Giáo, vẫn chưa tìm ra địa điểm ẩn cư của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng, nên môn chủ Phong Hỏa Môn đang muốn Tư Không Bạch phải dựa theo trí nhớ để khắc họa lại những gì có trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.Ngấm ngầm lo sợ, Tư Không Bạch biết, nếu không thực hiện ý muốn của môn chủ Phong Hỏa Môn thì sinh mạng thật khó bảo toàn.Còn như cố nhớ lại và làm cho môn chủ Phong Hỏa Môn toại nguyện, kết quả đến với Tư Không Bạch vẫn là cái chết. Bởi có ai chịu chia sẻ điều bí mật cho những hai người? Sát nhân diệt khẩu, đó sẽ là hành vi chắc chắn môn chủ Phong Hỏa Môn phải thực hiện.Nhìn vào hậu tâm của gã bát đệ đang hiển hiện trước mắt nếu Tư Không Bạch là người cạn nghĩ và chỉ thích làm liều, có lẽ Tư Không Bạch phải lập tức dùng Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã chộp vào.Nhưng nghĩ lại, dù có làm thế vẫn không thoát, đó là chưa nói đến bản lĩnh chưa đủ để hạ sát đối phương, Tư Không Bạch đành tự dặn là phải nhẫn nại.Nhẫn nại? Hai chữ này gợi cho Tư Không Bạch một ý … Bất chợt có tiếng gã bát đệ vang lên, đúng lúc ý nghĩ đó đến với Tư Không Bạch:- Nếu ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta là ngươi lầm. Hừ! Ngươi có tin là ta đã được lệnh rất rõ của môn chủ không? Chỉ cần ngươi manh động, việc ngươi thoát đi khiến toàn bộ bức họa đồ sẽ rơi vào tay bất kỳ ai khác, để ngăn chặn điều đó ta được lệnh phải lấy mạng ngươi. Ngươi không tin cứ thử xem?Tư Không Bạch nào dám thử. Vả lại, Tư Không Bạch vừa có thêm một nhận định khác, môn chủ Phong Hỏa Môn sẽ không hề ân hận khi hạ thủ, một khi Tư Không Bạch dám bảo là không nhớ chút gì về bức họa đồ nọ. Nếu Phong Hỏa Môn không đắc thủ thì cũng không có ai khác đắc thủ. Tư Không Bạch sẽ chết … Trú sở của Phong Hỏa Môn hoàn toàn không hề tăm tối, chỉ có thạch động là như Tư Không Bạch nghĩ.Trái lại, do đã trải qua ngoài trăm năm kiến tạo, sừng sững và nguy nga trên một sườn núi, phía chính điện lại có một bức bích thạch, to lớn chắn ngang, Phong Hỏa Môn có một địa thế vừa tráng lệ vừa kín đáo, khuất khỏi tầm thị tuyến của bất kỳ ai có manh tâm dò xét.Phần chính điện của Phong Hỏa Môn bài trí lộng lẫy chẳng khác nào chốn cung đình. Qua đó cũng đủ biết, để kiến tạo một nơi lưu ngụ bề thế và vững như bàn thạch này, ngoài nhiều tâm huyết đã đổ ra ắt hẳn Phong Hỏa Môn phải tiêu tốn hàng núi ngân lượng. Trong số đó, phần tài vật của Kim Tiền Bang đã bị Phong Hỏa Môn tận dụng không phải là ít.Mãi choáng ngợp trước một kiến trúc kỳ vỹ này, Tư Không Bạch không biết đã đến gần môn chủ Phong Hỏa Môn.Chỉ khi nghe âm thanh cất lên, Tư Không Bạch mới giật mình ngoảnh lại:- Ngươi là Tư Không Bạch, kẻ đã tình cờ nhặt được Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, sau đó đã ngu xuẩn vất bỏ nửa mảnh cho Bạch Y Giáo?Từ hướng phát thoại, Tư Không Bạch chỉ nhìn thấy một nhân vật được che kín từ đầu đến chân bằng một lượt gấm vóc tuyền một màu đỏ.Việc môn chủ Phong Hỏa Môn cũng phải che kín chân diện khiến Tư Không Bạch chực nhớ đến tiếng gọi miệt thị của hai nhân vật hộ pháp Bạch Y Giáo, họ gọi môn chủ Phong Hỏa Môn là mụ Phong Hỏa Xú Diện.Do nghĩ như vậy, Tư Không Bạch lập tức minh bạch cách xưng hô khi phải lên tiếng:- Trước khi đưa vãn sinh đến đây, không lẽ lão bà bà không tìm hiểu để biết vãn sinh là ai?Đứng thành hai hàng ở hai bên Tư Không Bạch có đến mười hai nhân vật cũng che kín chân diện. Và nhân vật đứng đầu hàng bên hữu bỗng bật tiếng quát nạt:- Ngươi không được hồ đồ. Môn chủ bổn môn đường đường là một đấng nam nhi đại trượng phu, ai cho phép ngươi gọi như vậy?Tư Không Bạch giật mình:- Không phải vãn sinh đã nghe bọn hộ pháp Bạch Y Giáo gọi … Nhân vật nọ lại quát, lần này Tư Không Bạch nhận rõ âm thanh và biết đó là gã nhị sư huynh từng chạm mặt. Gã quát:- Ngươi không được nói nhăng nói cuội. Nếu còn tái phạm, đừng trách ta … Môn chủ Phong Hỏa Môn từ chỗ ngồi chợt lên tiếng:- Ngươi cứ để y nói nào, Hỏa nhị. Bọn chúng đã gọi bổn môn chủ như thế nào?Tư Không Bạch cười thầm, hết chuyện gã nhị sư huynh có tên gọi khá kỳ khôi là Hoa? nhị. Và nếu là vậy, Tư Không Bạch nghĩ tiếp, đã có Hỏa nhị tất có Hỏa Tam, Hỏa tứ. Không biết chừng, vì hết cách gọi, sẽ có một ít người được gọi là Phong nhất, Phong nhị… cho xem. Vì đây là người của Phong Hỏa Môn, đã có hỏa ắt phải có phong mới đủ - Ngươi không nghe bổn môn chủ hỏi sao?Bị gặng hỏi, Tư Không Bạch vừa sực tỉnh vừa thầm lo sợ. Vì nếu cứ đà này, hành vi của Tư Không Bạch đương nhiên bị xem là hành vi miệt thị ắt khó thoát cái chết.Tư Không Bạch mãi lo sợ điều này, quên rằng lời đáp nếu nói ra càng đáng sợ hơn, nên nhanh nhảu đáp:- Họ bảo tôn giá là mụ Phong Hỏa Xú… Nói đến đây Tư Không Bạch kịp nhận ra sự nguy hiểm, vội dừng lại.Tuy vậy vẫn không tránh được phản ứng giận dữ của môn chủ Phong Hỏa Môn.Tư Không Bạch nơm nớp lo sợ khi nghe môn chủ Phong Hỏa Môn gầm gừ:- Chúng dám hỗn xược gọi thái sư phụ của ta như vậy ư? Hỏa nhị! Chính xác ngươi đã nghe chúng gọi như vậy thật ư?Vụt thở phào nhẹ nhõm, vậy là cơn giận dữ của môn chủ Phong Hỏa Môn không hề nhắm vào Tư Không Bạch. Chỉ cần gã Hỏa nhị thừa nhận là toàn bộ cơn giận dữ sẽ trút lên đầu Bạch Y Giáo.Nhưng, Tư Không Bạch mới nhẹ nhõm đó, giờ phải đổi thành bàng hoàng hoảng sợ. Vì gã Hỏa nhị ung dung phủ nhận:- Môn chủ chớ vội tin y, hoặc giả, lúc bọn đệ tử chưa đến nên không thể nghe.Tư Không Bạch đổi sợ thành giận:- Ngươi bảo ngươi không nghe. Ta còn nhớ, khi nghe chúng gọi như vậy, ngươi và gã bát đệ của ngươi … Gã Hỏa nhị sừng sộ:- Câm ngay! Khi môn chủ chưa hỏi, ai cho phép ngươi tùy tiện nói xen vào.Môn chủ Phong Hỏa Môn chợt hừ nhẹ:- Hỏa bát đâu? Ngươi nói xem nào.Thật đúng như Tư Không Bạch nghĩ, gã bát đệ quả nhiên được gọi là Hỏa bát, nói một cách khá kỳ hoặc.Gã Hỏa bát cũng tìm cách lấp liếm:- Đệ tử còn đến muộn hơn nhị sư huynh. Nếu nhị sư huynh còn không nghe, đệ tử … Lại một tiếng hừ nữa được môn chủ Phong Hỏa Môn cất lên:- Hai ngươi vì sợ ta phẫn nộ nên cố tình che giấu? Được! Hãy để tên tiểu tử nói tiếp, hư thực thế nào sẽ rõ.Gã Hỏa nhị thất kinh:- Tiểu tử vì hận bát đệ, ắt thế nào cũng nói thêm vào. Xin môn chủ chớ quá tin tiểu tử.Một giọng nữ nhân ở hàng người mé tả cất lên phụ họa:- Nhị sư huynh phòng xa như vậy là đúng! Đệ tử nghĩ, sư phụ nên hỏi ngay về bức họa đồ là hơn.Vị môn chủ ầm ừ:- Ngươi nghĩ thế thật sao Phong nhất? Riêng ta, ta nghĩ khác, đằng nào tiểu tử cũng mất mạng, y có muốn hại huynh đệ của ngươi cũng đâu phải dễ.Tư Không Bạch mắng thầm:“Hóa ra ả Hứa Vân Anh cũng có mặt! Ả vừa là Phong nhất vừa là đệ tử của lão môn chủ Phong Hỏa Môn. Sao ả cứ cố tình hãm hại ta mãi thế không biết?” - Ngươi không có gì để nói sao tiểu tử?Câu hỏi quá nhẹ nhàng khiến Tư Không Bạch có cảm nhận nó đáng sợ hơn nhiều so với câu gặng hỏi trước đó.Với một ý nghĩ kỳ dị chợt đến Tư Không Bạch tuy đáp nhưng cố tình nói cũng với sự thật chút ít:- Có thể vãn sinh vì quá kinh hoảng nên có phần lẫn lộn. Chính xác là vãn sinh có nghe bọn Bạch Y Giáo gọi như vậy. Đổi lại, cũng có người gọi miệt thị giáo chủ Bạch Y Giáo là Bạch Hoa Lão Quân với lũ Hộ Hoa gì đó.- Là ai gọi? Hỏa nhị hay Hỏa bát?Tư Không Bạch vờ nhăn mặt cố nhớ:- Chịu thôi! Lúc đó vãn sinh thần trí vốn mơ hồ, làm sao biết đích xác là ai gọi?Gã đại sư huynh, là người đứng đầu của hàng người bên tả bỗng lên tiếng:- Môn chủ! Lúc đệ tử chạy đến, ở đương trường chỉ còn lại tiểu tử với nhị đệ và bát đệ. Câu nói này nếu không do nhị đệ thì cũng là bát đệ nói.Vị môn chủ bật cười:- Là ai nói cũng được. Theo ta, bọn chúng đáng bị mắng như vậy. Ha …ha … Nghe đến đây, Tư Không Bạch ngỡ hai gã Hỏa bát, Hỏa nhị thế nào cũng tranh nhau, là chính họ đã mắng bọn Bạch Y Giáo như vậy. Thế nhưng, mãi mãi vẫn không nghe hai gã này lên tiếng, Tư Không Bạch đành chịu, không sao đoán ra ý của hai gã này muốn gì.Lúc nãy, vì sợ môn chủ phẫn nộ cả hai phải vội vội vàng vàng phủ nhận những gì chính họ đã nghe. Còn bây giờ, chỉ cần họ lên tiếng thừa nhận đã mắng bọn Bạch Y Giáo như vậy, nhân lúc lão môn chủ đang cao hứng, lo gì lão không có trọng thưởng hoặc đãi ngộ? Cớ sao không ai trong hai gã lên tiếng nhìn nhận?- Ngươi làm sao vậy, tiểu tử? Đây là lần thứ ba liên tiếp ngươi cố tình không nghe để không đáp lời bổn môn chủ, ngươi đang để tâm trí ở đâu? Hay ngươi cho thời gian bị giam cầm vừa qua là chưa đủ?Tư Không Bạch giật mình và càng thêm ngớ người vì không biết lão môn chủ hỏi gì.Đã vậy, thanh âm giọng nói của ả Hứa Vân Anh lại vang lên, cứ như dầu đổ thêm vào lửa đỏ:- Sư phụ quả anh minh. Sư phụ thử nhìn xem, so với nhiều người từng bị giam cầm, dường như tiểu tử vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn như lúc chưa bị giam cầm.Vừa hoảng vừa giận Tư Không Bạch liều lĩnh quát:- Vậy ngươi muốn ta phải ra sao ngươi mới hả dạ? Khuất phục ngươi, quỳ lụy ngươi và phải đa tạ ngươi vì đã được ngươi sanh cầm ư?Vị môn chủ bỗng vẫy tay:- Ngươi muốn bị khuất phục ư? Dễ thôi! Phong nhất! Đánh!Lệnh đã ban ra, Tư Không Bạch chỉ thấy mắt hoa lên là bản thân đã bị ả Hứa Vân Anh bất ngờ lao tới quật cho một kình.Aàm!Tư Không Bạch lảo đảo, miệng phải thổ huyết:- Oẹ!Vị môn chủ lại lên tiếng:- Thế nào, Phong nhất? Ngươi có phát hiện điều gì khả nghi không?Tư Không Bạch ngơ ngác khi nghe ả Hứa Vân Anh đáp:- Y không hề có phản kháng, như sư phụ vừa thấy … Vị môn chủ quát:- Vô dụng! Ta đâu hỏi ngươi y có phản kháng hay không?Đưa mắt nhìn quanh, vị môn chủ đột ngột hỏi:- Kẻ nào biết ta đang nghĩ gì, thử hành động cho ta xem nào.Gã đại sư huynh tiến ra:- Xin môn chủ cho phép đệ tử.Vị môn chủ gật đầu:- Vẫn là ngươi, Hỏa nhất, ngươi đoán ra ư?Gã Hỏa nhất nhanh nhảu tiến lên chỗ Tư Không Bạch.Còn chưa hiểu ất giáp gì, Tư Không Bạch thấy gã vung tay điểm loạn vào các huyệt đạo khắp người Tư Không Bạch.Sau đó, phải cố lắm Tư Không Bạch mới hiểu, khi nghe gã Hỏa nhất vừa lùi về vừa bẩm báo:- Trong người y không có sự phản kháng của chân lực, chứng tỏ thực sự không biết gì về võ công.- Còn gì nữa không?Gã Hỏa nhất ngớ người khi nghe Vị môn chủ gặng hỏi như vậy. Gã lắc đầu:- Không còn gì nữa.Vị môn chủ xua tay:- Lui! Ngươi cũng không khá hơn Phong nhất bao nhiêu. Thật đáng thất vọng!Gã Hỏa nhị chợt tiến ra:- Đệ tử có ý nghĩ này, mong môn chủ cho phép.Và gã tiến đến gần Tư Không Bạch.Bất chợt, Vị môn chủ gắt:- Chậm đã! Để khỏi phí công, ngươi hãy nói xem ta đang nghĩ gì?Gã Hỏa nhị đung đưa tròng mắt:- Theo ngu ý của đệ tử, một là môn chủ ngờ y có võ công và cố tình chui vào đây để dò xét bổn môn… - Còn gì nữa không?Gã Hỏa nhị có phần phấn khích:- Vì đại sư huynh đã thẩm tra, chứng tỏ không hề có chuyện đó. Vậy chỉ còn điều thứ hai này nữa thôi.- Là điều gì?Gã Hỏa nhị hơi đắc ý khi cố tình đảo mắt vào hai hàng người, chính là sư huynh đệ muội của gã:- Là môn chủ sợ tiểu tử đã nhìn thấy điều gì đó ở Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh. Qua đó, môn chủ nghĩ, trong thời gian bị giam cầm, tiểu tử đã ngấm ngầm luyện võ công, nếu trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh thật sự có ám tàng kinh văn khẩu quyết.Vị môn chủ gật đầu, miệng hỏi tiếp:- Nếu là vậy, ngươi sẽ phải thẩm tra như thế nào?Vậy là gã đáp đúng, mục quang gã ánh lên vẻ tươi tỉnh:- Đệ tử cần phải dò khắp đại kỳ kinh bát mạch của y, chỉ cần có một phải ứng dù nhỏ cũng đủ nói lên sự thật.- Được! Thực hiện đi.Tư Không Bạch kinh hãi.Tâm cơ của Vị môn chủ quả kinh khiếp. Và như vậy, việc luyện Hỗn Nguyên Chân Khí của Tư Không Bạch thế nào cũng bị phát hiện nếu gã Hỏa nhị bất ngờ làm theo cách đó và phát giác có phản ứng dù nhỏ ở trong nội thể của Tư Không Bạch.Gã Hỏa nhị đang thực hiện điều này.Đến bây giờ, sự mong muốn của Tư Không Bạch hoàn toàn trái ngược với những hy vọng lúc trước. Tư Không Bạch mong sao việc luyện Hỗn Nguyên Chân Khí đừng có dấu hiệu thành tựu. Và nếu có thành tựu thì phải là chuyện sau này, không phải bây giờ.Sắc mặt nhợt nhạt, cho dù Tư Không Bạch tai đang nghe lời gã Hỏa nhị bẩm báo:- Vậy là môn chủ có thể yên tâm. Có lẽ trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ngoài bức họa đồ không hề có thêm bất kỳ điều gì khác.Gật đầu, mệnh lệnh của Vị môn chủ khi ban ra, thoạt nghe thật là kỳ quái:- Tốt lắm! Từ lúc này trở đi ngươi có thể gọi ta là sư phụ. Phong nhất và những huynh đệ của ngươi phải tuân theo mọi chủ kiến của ngươi.Gã Hỏa nhị phục người xuống hành lễ:- Đệ tử xin tuân lệnh, đa tạ sư phụ đã thành toàn.Ả Hứa Vân Anh vụt lên tiếng và ả phải thay đổi lối xưng hô:- Hãy cho đệ tử nói, môn chủ.Vị môn chủ cười lạnh:- Ngươi không phục ư? Thời gian qua, vì ngươi có công lấy được nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, ta đã đãi ngộ ngươi, cho ngươi gọi ta là sư phụ, đồng thời cũng chỉ điểm cho ngươi không ít võ công. Khi được như vậy, sao ngươi không nghĩ đại sư huynh của ngươi cũng có phần bất phục?Ả Hứa Vân Anh vẫn leo lẻo:- Không phải đệ tử không phục. Chỉ có điều, cách thẩm tra của nhị sư huynh như vậy vẫn chưa đủ.Vị môn chủ trợn mắt:- Theo ngươi thì phải làm sao?Ả đáp:- Chi bằng cứ phế bỏ một vài kinh mạch của tiểu tử. Làm như thế vừa gọn vừa nhẹ, lại đỡ lo về sau.Tư Không Bạch không thể không căm phẫn. Tại sao ả cứ thiên phương bách kế, cố tình hãm hại Tư Không Bạch? cứ như ả vốn có mối oán hận sâu cay với Tư Không Bạch vậy?Và Tư Không Bạch càng thêm căm phẫn, đến nỗi cả tứ chi như muốn rụng rời, khi nghe gã Hỏa nhị vừa cười vừa gặng hỏi ả họ Hứa:- Sao Cửu muội biết ta chưa phế bỏ một phần kinh mạch của tiểu tử? Cẩn tắc vô ưu mà. Không tin phiền Cửu muội cứ thẩm tra lại.Gã Hỏa bát được dịp reo lên:- Tâm cơ của Cửu muội sao so bằng nhị sư huynh? Khi nãy rõ ràng ai cũng nhìn thấy nhị sư huynh đã giở trò trên người tiểu tử. Nếu không, phải giải thích như thế nào về sắc mặt cứ luôn tái nhợt của tiểu tử?Ả Hứa Vân Anh cúi đầu và lui về chỗ:- Nếu là vậy, muội thật sự tâm phục khẩu phục nhị sư huynh.Vị môn chủ bật cười:- Ta cũng không ngờ Hỏa nhị lại còn lo xa hơn cả ta. Khá lắm! Ta hạn cho ngươi ba ngày, phải buộc tiểu tử họa lại cho ta toàn bộ bức họa đồ. Ngươi đừng để ta thất vọng.Gã Hỏa nhị giật mình:- Thời gian đã là hai năm, đệ tử chỉ e tiểu tử khó thể nhớ đủ. Sư phụ xin hãy gia hạn thêm cho đệ tử.Vị môn chủ đứng lên:- Ngươi muốn bao lâu?Hỏa nhị lo sợ:- Đệ tử biết trong lòng sư phụ chỉ trông chờ mỗi một việc này. Nhưng, dục tốc bất đạt, thiển nghĩ, sư phụ nên cho đệ tử một tuần trăng.Gã Hỏa nhất chợt xen vào:- Nếu phải cần đến một tuần trăng, nhị sư đệ cứ giao cho ta. Ta chỉ cần mười ngày là đủ.Gã Hỏa nhị kinh hoảng:- Vậy sư phụ hãy cho đệ tử mười ngày. Ít hơn nữa, như sư phụ đã nghe, đến đại sư huynh cũng tự nhận là không thể.Vị môn chủ chợt nhìn quanh như để suy nghĩ, làm cho ai ai cũng tránh cái nhìn đầy uy lực đó. Vì rằng họ thừa biết, ai gánh lấy trọng trách này, thành công thì không phải nói, nhỡ thất bại, chỉ sau mười ngày ngắn ngủi, một khi môn chủ đã phẫn nộ, hậu quả thật khó lường, rất có thể còn phải mất mạng là khác.Như đọc được ý nghĩ của mười hai đồ đệ, Vị môn chủ vẫy tay:- Ta chấp thuận! Đi đi!Miệng thì nói như vậy nhưng ngay lúc đó Vị môn chủ là người bỏ đi trước. Tuần tự về sau, từ gã Hỏa nhất đến những kẻ còn lại đều bỏ đi, chỉ có gã Hỏa bát là cố nấn ná ở lại với gã Hỏa nhị.Chờ khi tất cả đều đi khỏi, gã Hỏa nhị chợt lên tiếng:- Bát đệ muốn nói gì, chờ đến chỗ của ta hãy nói. Đi!Chộp lấy Tư Không Bạch gã Hỏa nhị lật đật rảo bước.Đi theo sau, gã Hỏa bát quả nhiên cứ câm như hến, có lẽ hai gã đang sợ tai vách mạch rừng?Tư Không Bạch chịu, không thể hiểu nổi mối quan hệ sư đồ bọn họ. Vì như Tư Không Bạch đoán, tất cả bọn họ đều là đệ tử của vị môn chủ kia nhưng do lối bố trí khó hiểu, tùy thời và tùy lúc như chỉ có duy nhất một người trong số họ là được gọi vị môn chủ theo cách gọi ưu ái đặc biệt. Còn tất cả đều phải gọi theo lối môn chủ thông thường.Chưa hết, hãy còn một điểm kỳ lạ nữa, Tư Không Bạch vừa nhìn ra, đây là sơn môn của họ, chỉ có những người trong bọn họ sinh sống với nhau, cớ sao gã Hỏa nhị và Hỏa bát phải có thái độ thận trọng như đang sống trong vòng vây kẻ địch? lạ quá!