Y Moan cùng hai tên “tay chân” của hắn lùng sục khắp khu rừng phía sau ngôi vườn nhà hắn suốt buổi vẫn chẳng thấy dấu vết hay điều gì liên quan đến chuyện mất cái nồi đồng và cái chân đế. Hắn chán nản quay về. Vừa bước vào nhà là Y Moan vội chạy xuống căn hầm. Thấy không có H’ Nhiêu nằm đó, Y Moan vội chạy lên căn gác của H’ Nhiêu và đạp cửa vào. Sau khi hắn xáo tung căn gác của H’ Nhiêu vẫn không thấy H’ Nhiêu đâu. Hắn gầm lên rồi chạy xuống tìm khắp nơi trong vườn. Quá tức giận, hắn chạy xuống nhà bếp chửi vào bà H’ Lên và Ó đen đang nằm bất động trên nền nhà. Y Moan biết khi cái nồi đồng và cái chân đế không còn ở trong nhà nữa thì sẽ gọi điện thoại được, thế là hắn gọi điện thoại cho công an. Đến rạng sáng thì công an có mặt tại ngôi nhà của Y Moan rồi. Công an thấy nhịp tim của Ó đen và bà H’ lên đang còn đập nên gọi xe cấp cứu chuyển cả hai đi bệnh viện. Người ta cũng nhận ra trong những nhóm có trách nhiệm đến làm việc tại nhà Y Moan cũng có nhóm anh Hiếu nữa. Trong lúc đó, tại công ty Ban Mê, ông Vincent và Mã Liên Huy đang sốt ruột chờ Y Moan. Bởi hôm qua Y Moan đã hẹn sáng nay cho ông Vincent xem cái nồi đồng. Nãy giờ họ gọi điện thoại hoài cho Y Moan mà Y Moan không bắt máy. - Tôi không tin tưởng cái anh Y Moan này lắm. – Ông Vincent nói. - Ông yên tâm! – Mã Liên Huy trấn an – Tôi đã thấy tận mắt cái nồi đồng rồi. - Anh thấy Y Moan để ở đâu? À, Y Moan là người ở buôn nào, huyện nào? Mã Liên Huy ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: - Tôi nhớ là ở một con hẻm trên quốc lộ 21, gần đầu con hẻm có một quán cà phê. Nhà Y Moan ở biệt lập, sâu vào bên trong con hẻm. Hắn đã cho tôi xem cái nồi ở trong ngôi nhà này. - Tôi không có thời gian để chờ hắn nữa đâu. Mình tìm tới gặp hắn và để tiện xem cái nồi luôn! Ông Vincent, Mã Liên Huy và Hứa Văn Hoà gọi taxi đi quốc lộ 21. Đến quán cà phê cạnh ngõ vào nhà Y Moan thì Mã Liên Huy nhớ ra. Cả ba đi bộ vào nhà Y Moan. Khi đến trước ngôi nhà của Y Moan thì cả ba thấy từ ngoài vào trong nhà Y Moan đều có nhân viên an ninh và quan chức chính quyền. Người dân cũng tụ tập rất đông bên ngoài hàng rào vườn nhà của Y Moan để nghe ngóng. Mã Liên Huy hỏi một người phụ nữ đứng gần cánh cổng nhà Y Moan: - Có chuyện gì thế chị? - Nhà cái ông giám đốc công ty Ban Mê này bị cướp viếng thăm nhưng không lấy gì cả mà chỉ mất một cái nồi đồng nấu cơm thôi. Công an đến làm việc ì xèo nãy giờ đó. Một người đàn ông đứng gần người phụ nữ cũng góp chuyện: - Lấy một cái chân đế cặp ngà nữa… - Ôi dào, cái ông giám đốc Y Moan này giàu lắm! - Người phụ nữ chận lời người đàn ông – Vàng bạc không lấy mà lấy mấy thứ đó làm gì để mất công rải bả giết đàn chó, rồi còn đánh người ta đến gần chết nữa chứ! Ông Vincent, Mã Liên Huy, Hứa Văn Hoà rút lui khỏi ngôi nhà của Y Moan và gọi xe taxi trở về lại phố Buôn Ma Thuột. Khi trở về khách sạn rồi, họ gọi điện thoại cho Y Moan thử xem lần này Y Moan có bắt máy không. Nhưng lần này thì Y Moan bắt máy và hẹn một giờ sau sẽ đến khách sạn gặp họ. Trong lúc chờ Y Moan đến, Ông Vincent, Mã Liên Huy và Hứa Văn Hoà bàn chuyện lấy lại vốn đã cho Y Moan vay bằng cách chuyển nhượng tài sản bất động sản của Y Moan về cho ông Vincent. Làm như thế Mã Liên Huy cũng không còn mắc nợ ông Vincent nữa. Đồng thời thuận tiện cho ông Vincent cũng đang muốn về đầu tư làm ăn tại Việt Nam. - Hay là chờ một thời gian xem Y Moan có tìm lại được cái nồi không? – Hứa Văn Hoà nói. - Tôi nghĩ không cần phải chờ đâu! – Ông Vincent nói - Phải tiến hành thuê luật sư làm gấp thôi. Phải làm gấp trước khi cơ quan an ninh tìm ra cái nồi. Bởi có tìm ra thì chưa chắc Y Moan đã được giữ nó và tôi cũng khó mà sở hữu được nó. Như các ông biết cái nồi đồng là một loại vật chất hiếm có mà. Vậy thì nó là tài sản quốc gia cần được bảo mật rồi. Có ai dám giữ và được giữ nó chứ! Gặp Y Moan xong, các anh về Sài Gòn trước làm giúp tôi việc này. Dù Y Moan có định giá tài sản của hắn cao hơn thị trường thì vẫn cứ lấy. Tôi còn chút chuyện ở trên Tây Nguyên này nên sẽ về sau. Các chi phí giao dịch, tôi sẽ khấu trừ lại cho các anh sau. - Tôi nghĩ làm các thủ tục chuyển nhượng thì phải có mặt anh để cho mau lẹ. – Mã Liên Huy nói. Ông Vincent nghĩ ngơi một lúc rồi nói: - Thôi được, tôi cùng về với các anh. Khi xong việc, tôi quay lại đây cũng không sao! Vừa lúc ấy, Y Moan đến trong tâm trạng chán nản. Hắn muốn buông thả hết tất cả mọi thứ. Nghĩ đến H’ Nhiêu, Y Moan càng tức tối hơn. Hắn làm tất cả là vì H’ Nhiêu thế mà cô ta phản bội hắn. Nếu H’ Nhiêu không trốn thoát ra khỏi ngôi nhà để đến lễ hội thì chưa chắc hắn đã bị mất cái nồi đồng và cái chân đế. Hắn biết H’ Nhiêu là người sống về đêm thì ai làm gì trong nhà, ngoài vườn trong đêm làm sao mà qua được mắt cô. - Tôi nghĩ là anh không còn cái nồi đồng để cho tôi xem nữa đúng không? – Ông Vincent nói. Y Moan ngạc nhiên và dò xét cả ông Vincent, Mã Liên Huy và Hứa Văn Hoà. - Sao ông biết tui bị mất cái nồi đồng rồi chớ? - Tụi tôi mới vừa đến nhà anh, thấy người nhiều quá nên quay về. - Mã Liên Huy nói. - Đang nhờ công an truy tìm! – Y Moan nói – Các ông có thể chờ một thời gian nữa đó! - Chúng tôi không muốn rắc rối! – Ông Vincent nói – Tôi không còn muốn xem và để mua cái nồi đồng của anh nữa. Tôi rất sợ những phiền hà, những rắc rối vận vào tôi. - Như thế này anh Y Moan ạ! – Mã Liên Huy nói – Tôi muốn anh hoàn trả vốn vay và sẽ không lấy lãi của anh. Y Moan ngẫm nghĩ một hồi rồi buông xuôi: - Thôi được, tui sẽ trả lại cho các anh những khoản vay mà tui đã vay để đầu tư vào những gì ở Sài Gòn. Nhưng phải có thời gian để tui bán nó đã chớ. Làm gì có tiền sẵn chớ? - Không cần chờ thời gian để bán đâu! - Mã Liên huy nói – Ông Vincent đây sẽ mua cho anh. Như thế cũng thuận tiện cho tôi khỏi phải lo gom tiền của anh để trả nợ cho ông Vincent. - Bây giờ tui chẳng biết phải làm gì hết đó! – Y Moan nói - Anh khỏi cần phải làm gì! – Mã Liên Huy nói - Chỉ cần luật sư của chúng tôi đưa giấy tờ để anh kí, thì anh kí vào thôi. - Thôi được! – Y Moan thở dài nói – Các anh cứ làm giấy tờ đi. Tui cũng chẳng thiết tha gì về làm ăn ở Sài Gòn nữa. Y Moan đứng dậy để rời khỏi khách sạn thì ông Vincent nói: - Anh có thể cho tôi biết, trước đây anh mua cái nồi đồng này ở đâu không? Y Moan lặng thinh. Ông Vincent nói tiếp: - Hoặc là vì đâu anh có nó chẳng hạn? Y Moan lẳng lặng bỏ đi mà không trả lời câu hỏi của ông Vincent khiến ông Vincent hụt hẫng. Nhưng khi Y Moan ra khỏi khách sạn thì nhận được điện thoại của Mã Liên Huy: “Anh yên chí đi! Tôi cũng bị nạn trong vụ này. Bởi vì lầm tưởng ông Vincent cần chất đồng đen vô giá mà hiện tại một số thương nhân đang lùng sục để mua nó. Ai ngờ không phải vậy! Trước mắt cứ giải quyết như thế, vì mình không có vốn, nhưng phải giữ mối làm ăn buôn bán các loại hàng hoá khác với ông Vincent nữa. Khi nào anh có lại cái nồi và cái chân đế thì tôi sẽ liên lạc với người khác để bán cho anh”. Y Moan đến công ty Ban Mê rồi lấy xe mô tô ra phóng như bay về buôn Lung. Hắn vào nhà Ma Rớt tìm A Ma Yun với chủ ý là hỏi xem A Ma Yun có biết nhà ông bà ngoại Duy ở đâu ngoài làng người kinh và để xem thái độ của A Ma Yun có nghi ngờ hắn lập mưu giết Duy và A Ma Yun tại thác Trinh Nữ không. Hắn nghĩ H’ Nhiêu bây giờ không dại gì vào trú ẩn tại rừng buôn Lung nữa mà cũng có thể đang ở một nơi nào đó với những người thân quen. Người hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là Duy. Bởi hắn đã thấy H’ Nhiêu ôm chầm lấy Duy trên bục diễn rồi sau đó Duy đã kéo tay H’ Nhiêu định trốn đi trước khi hắn cướp lại H’ Nhiêu. Hắn đoán khi hắn bận ra ngoài rừng tìm bọn trộm cái nồi và cái chân đế thì chắc là H’ Nhiêu đã tỉnh dậy rồi quay trở lại lễ hội để tìm gặp Duy. Người ta nói A Ma Yun đang ở trong nhà già làng Y Mút. Thế là Y Moan đến nhà già làng Y Mút. Ở đây có rất đông những người đàn ông trong buôn Lung đang tụ họp. Vừa thấy Y Moan, già làng Y Mút nói: - Cả buôn làng, ai cũng thích A Ma Yun làm già làng sau khi tao không làm được nữa, mày có thích không Y Moan? - Làm sao mà được chớ! – Y Moan nói – A Ma Yun đã già đâu mà làm già làng chơ! - Thì mai mốt già chớ! – Già làng nói – Bây giờ chỉ nói dùm, làm dùm cho tao thôi! - Tui không làm đâu! – A Ma Yun nói – Dân buôn làng thích thì nói vậy mà. Để Y Moan làm đi! - Tao không rảnh để về đây làm già làng đâu! – Y Moan nói. - Y Moan có biết đánh cái chiêng hay đâu mà! – Già làng nói. Nhiều người rộn ràng lên: - Cả lễ hội ai cũng thích A Ma Yun đánh cái chiêng đó! - A Ma Yun cái gì cũng biết, biết cái chữ, biết cái máy vi tính, biết nói cái đúng đó chơ! - Không ai biết chỉnh chiêng bằng A Ma Yun đó! - Gia đình A Ma Yun có cặp vú của nữ thần Hơ Kroih nữa đó! - A Ma Yun đánh chiêng lung tung hết! – Y Moan nói - Tiếng chiêng từ xưa tới nay chỉ có vài đoạn, vài bài đó thôi mà A Ma Yun đánh nhiều bài, nhiều điệu quá. Nghe hoảng hốt lắm chơ! - Nhưng nghe hay là được đó! – Già làng nói – Ai cũng thích mà. Có ai nghe hoảng hốt đâu chớ! Chơi chiêng hay, là nói chuyện được với Giàng. A Ma Yun đang nói chuyện với các Giàng. Giàng nghe hay, Giàng hiểu nên Giàng thích lắm! Cuối cùng ai cũng đưa tay đồng ý A Ma Yun sẽ làm già làng khi Y Mút không làm được nữa, chỉ trừ Y Moan. Và ngay bây giờ, A Ma Yun cũng có quyền quyết dùm, nói dùm và làm dùm cho gia làng Y Mút. Khi mọi người giải tán, Y Moan đi theo A Ma Yun định hỏi có biết nhà ngoại Duy ở đâu ngoài làng người kinh hay không thì A Ma Yun đã nói: - Tao không có nói chuyện với mày đâu. Tao và Duy đang tố cáo mày đã cho người giết bọn tao đó! - Sao lại nói như vậy chớ? – Y Moan giả bộ kinh ngạc – Ai mà giết bọn mày làm gì chớ! Bằng chứng đâu chớ? - Tao không biết, cái thằng Duy nói mày có tội. Nó đã làm đơn cho tao nộp ngoài chính quyền xã rồi. Thằng Duy còn tố cáo mày về tội bắt người, giam người trái phép nữa đó! - Bắt ai chớ? - Bắt giam H’ Nhiêu chớ bắt ai nữa chơ! Y Moan bật cười ha hả rồi nói: - Bộ cái thằng Duy không biết H’ Nhiêu là vợ tao theo tục nối dây hay sao chớ! A Ma Yun lặng thinh không biết đáp trả sao cho phải. Rồi tức quá, A Ma Yun nói: - Mày phải làm sao cho tao đừng có làm già làng nữa nghe. Nếu sau này tao mà làm già làng thì tao sẽ bỏ luật tục nối dây đó. Tao chỉ thực hiện luật tục này khi người nối dây để làm vợ mà đồng ý thì thôi! - Tao nói cho mày biết, nếu tao không tìm ra H’ Nhiêu thì tao sẽ bắt con H’ Thanh cưới tao theo luật tục nối dây đó! A Ma Yun bỏ đi không thèm nói thêm gì nữa với Y Moan. Y Moan phóng mô tô ra uỷ ban Xã. Vừa thấy Y Moan, Y bloc Ê Ban nói: - Cái thằng A Ma Yun mới nộp đơn tố cáo mày đó. Hắn tố mày cố ý giết hắn và bạn hắn ở thác Trinh Nữ. Hắn nói trong đơn mày bắt con H’ Nhiêu là có tội. Y Bloc Ê Ban nói xong lục trong cặp hồ sơ lấy một tờ đơn đưa cho Y Moan xem. Y Moan đọc xong, nói: - Hắn không biết viết tờ đơn tố cáo này đâu! Hắn bị một thằng khác xúi giục đó. Nhưng cái thằng đó ganh ghét tui trong chuyện làm ăn nên xúi tầm bậy tầm bạ chứ thằng đó biết cái gì chơ! Tự nhiên nói tui cố ý giết hắn. Phải có một bằng chứng gì chơ! Thế mà ông cũng tin đó mà! - Làm sao mà tin được chơ! - Còn nói tui bắt con ma H’ Nhiêu? Ơ Giàng..Sao lại tố cáo người đi bắt con ma chơ! - Hắn nói H’ Nhiêu không phải là con ma. - Cho là H’ Nhiêu không phải con ma cũng được, nhưng H’ Nhiêu là vợ tui thì tui có quyền bắt về chơ! Ông thấy tui nói có đúng không đó? - Ừ, đúng đó! - Vậy là tố cáo tầm bậy rồi, ông dẹp tờ đơn đó đi không thôi người ta cười ông lắm đó! Y Bloc Ê Ban gật đầu và Y Moan kéo Y Bloc ra quán nhậu rồi nhét cho ông một số tiền khiến ông rất mừng. Vừa thấy Y Moan phóng xe đến, H’ Mây và H’ Thanh ngồi thụp xuống dưới những hàng cây lúa để trốn. Nhưng Y Moan đã thấy rồi, hắn đi tới và nói: - Dì có thấy H’ Nhiêu đâu không? - Lâu rồi, không có thấy con ma H’ Nhiêu đâu mà! Y Moan cười khỉnh rồi vừa nhìn vào trong chòi và chung quanh rẫy vừa nói: - Dì không nói với H’ Nhiêu về lại với tui thì tui phải bắt con H’ Thanh cưới tui làm chồng đó! H’ Mây hoảng hốt: - Tui không có thấy H’ Nhiêu đâu mà! Nhưng Y Moan lại buông tay H’ Thanh ra và nói: - Tui cho dì một thời gian để dì nói với H’ Nhiêu. Sau vài tuần mà tui không thấy H’ Nhiêu nữa thì tui sẽ về bắt H’ Thanh đó! Nói xong, Y Moan phóng xe đi để lại cho H’ Mây một nỗi niềm bức xúc lo lắng. Thật ra thì H’ May cũng không muốn H’ Nhiêu làm vợ Y Moan. Vì cô cũng thương yêu H’ Nhiêu như con mình. Hồi mẹ H’ Nhiêu chết, H’ Mây nguyện sẽ lo lắng cho H’ Nhiêu ăn học đến khi thành cô giáo dạy cái chữ như ước nguyện của mẹ H’ Nhiêu. Nhưng số phận của H’ Nhiêu bất hạnh quá. Đủ thứ bệnh tật giáng xuống đầu H’ Nhiêu khiến cho H’ Mây khóc hết nước mắt. Phần thì thằng Y Moan lúc nào cũng mưu toan lấy H’ Nhiêu làm vợ mà H’ Nhiêu thì không yêu thương gì hắn. Rồi bỗng một hôm nhận được quà và thư của cha H’ Nhiêu bên Pháp gởi về. H’ Mây và H’ Nhiêu mừng quá vì từ đó H’ Nhiêu được quan tâm lo lắng đầy đủ. Nhưng chẳng được bao lâu thì H’ Nhiêu ngã bệnh bất thình lình và chết. H’ May báo tin cho cha H’ Nhiêu biết thì ông đau buồn vô cùng. Ông nhờ H’ Mây để cái nồi đồng, kỷ vật của ông với mẹ H’ Nhiêu, vào trong quan tài chôn theo với H’ Nhiêu. Nhưng H’ May đã không làm theo như thế và giấu ông luôn. Sau lá thư mà H’ May báo cho ông biết là H’ Nhiêu và tất cả những gì chôn theo H’ Nhiêu đều biến mất thì từ đó không còn liên lạc gì với ông được nữa. Rồi sau này H’ Mây lại khóc hết nước mắt với H’ nhiêu khi biết được cô vẫn còn sống. H’ Mây thương cho nỗi bất hạnh phải trốn nhui trốn nhủi trong rừng của H’ Nhiêu quá, vì ai cũng nói H’ Nhiêu là một con ma. Bây giờ Y Moan lại đưa ra yêu sách giữa H’ Nhiêu và H’ Thanh thì phải hy sinh một người khiến H’ Mây đau đớn hơn. H’ Thanh là con ruột của chị thì chị phải làm sao bây giờ? Nếu cứ để cho H’ Thanh cưới Y Moan làm chồng thì sớm muộn gì Y Moan cũng làm cho H’ Thanh chết. Vì mục đích của Y Moan là H’ Nhiêu. Thà hy sinh H’ Nhiêu thì may ra H’ Thanh tránh được cái chết oan. Nghĩ thế, H’ Mây vội chạy tới rẫy của Ma Rớt tìm A Ma Yun. Chị nghĩ, chắc chắn A Ma Yun có biết chỗ trốn của H’ Nhiêu. Bởi chị nghe Y Ru nói đêm lễ hội tại Buôn Ma thuột, A Ma Yun đánh cồng chiêng cho H’ Nhiêu múa. Mã Liên Huy gọi Y Moan phải vể Sài Gòn gấp để giải quyết chuyện nợ nần và các thủ tục pháp lý về chuyện nhượng tài sản. Trong lời nói của Ma Liên Huy có cả sự răn đe kiện cáo với cơ quan pháp luật. Y Moan buộc phải làm theo ý của Ma Liên Huy, bởi hắn không còn cách nào khác. Y Moan vay tiền của Ma Liên Huy thì đã rõ trên các loại giấy tờ. Giấy tờ vay nợ cũng nêu rõ nội dung là Y Moan phải hoàn trả nếu như Mã Liên Huy cần vốn bất cứ lúc nào. Mã liên Huy nói rằng ông cũng không muốn như thế nhưng ông cũng không muốn rắc rối về mặt pháp lý đối với ông Vincent, hơn nữa ông muốn giữ mối liên hệ làm ăn với ông Vincent. Mặt khác, Y Moan cũng phải về Sài Gòn để giải quyết chuyện hàng hoá mà hắn đang gởi trong các kho hàng của công ty Đông Á. Bởi nếu Y Moan lấy lại tiền mà hắn đã đưa cho Vũ Giang đầu tư vào cổ phiếu của công ty Đông Á để có đủ vốn trả cho Mã Liên Huy thì chắc chắn Vũ Giang sẽ không cho Y Moan lưu hàng hoá tại những kho hàng của công ty Đông Á nữa. Y Moan nghĩ chắc lần này phải bán tháo cà phê, gỗ…cho Hưa Văn Hoà thôi. Nhưng Y Moan đang lo lắng cái khoản tiền đưa cho Vũ Giang mà lấy lại chắc khó, vì công ty Đông Á của Vũ Giang làm ăn chẳng ra gì thì cổ phiếu bán ai mua. Trong trường hợp này Y Moan tự hỏi, chẳng biết ông Vincent và Mã Liên Huy có chịu lấy cổ phiếu mà Vũ Giang đang nắm giữ để trừ nợ cho hắn luôn không. Y Moan mong ông Vincent và Mã Liên Huy đồng ý để hắn thoát khỏi rắc rối về chuyện nợ nần trước đã. Sau này, khi công an tìm lại được cái nồi và cái chân đế, thì hắn sẽ trở lại mở rộng làm ăn kinh doanh ở Sài Gòn. Hắn biết chất đồng đen của cái nồi và cái chân đế là vô giá. Không ông Vincent và Mã Liên Huy thì cũng có nhiều thương nhân đang săn lùng mua nó. Trước khi về Sài Gòn, Y Moan gọi điện thoại mời một số công an ở quận và tỉnh mà hắn quen biết đến ăn nhậu tại nhà hàng rồi nhờ họ điều tra truy tìm mau lẹ để cho hắn nhanh chóng thu hồi cái nồi đồng và cái chân đế về. Duy điện thoại gọi H’ Lang định nhờ H’ Lang thường xuyên đến chơi với H’ Nhiêu cho vui, bởi Duy phải về Sài Gòn để kí kết và thực hiện một hợp đồng với một công ty ở Bình Dương mà trước đây đôi bên đã thoả thuận giá cả. Trước đó, Duy đã mua cho H’ Nhiêu một cái laptop và một cái điện thoại di động để học tiếng Anh, lên mạng nghe nhạc, xem phim, chát và liên lạc với Duy nữa. - Em vui quá rồi, khoẻ quá rồi. Đừng gọi ai nữa. Em chỉ cần mình anh thôi mà! - Anh gọi H’ Lang đến chơi với em cho vui. Hơn nữa cố ấy là y sĩ phòng cấp cứu ở bệnh viện, vừa đến chơi với em vừa để ý đến sức khoẻ cho em luôn. Anh phải về Sài Gòn vài bữa rồi sẽ lên ngay! H’ Nhiêu nghe thế xịu mặt: - Ơ..em không biết đâu, không có anh chắc em khóc hoài đó mà! - Sao lại khóc, xong việc anh sẽ lên ngay mà! Biểu theo anh về Sài Gòn luôn thì em nói là để xem Y Moan có về buôn bắt H' Thanh không đã. - Biết khi nào anh xong việc chơ! - Thì cuối tuần anh sẽ lên được chưa? Anh còn phải lên thanh toán tiền bạc với Y Moan nữa! - Ư.. - Lần sau lên là anh sẽ đưa em về Sài Gòn ở luôn đó. Bây giờ về Sài Gòn, anh nói trước với ba mẹ cho ba mẹ khỏi bất ngờ. H’ Nhiêu say đắm nhìn Duy và vít cổ Duy nằm xuống: - Chỉ cần anh yêu em là em đã mang ơn anh rồi… Thế là cả hai lại chẳng cưỡng được ngọn lửa tình đã khao khát bấy lâu nay. Sự nhớ nhung vô hình chất chứa quá nhiều đến nổi sự cọ xác hữu hình dường như chưa thoả mãn cho cái ước nguyện nhập thể hai nửa cùng một khiến cả hai cứ cuống quít vào nhau như sóng gió. Một lúc sau, khi ngọn lửa yêu đương đốt cháy hết nỗi khát khao rồi lắng xuống, Duy nhéo vào bầu ngực của H’ Nhiêu khiến cô “Á” lên một tiếng: - Bây giờ đừng nói với anh, em là một con ma nữa đó nhé! H’ Nhiêu chợt buồn, nói: - Ma còn đỡ hơn là cái bệnh giống như..ma! Nhìn thấy ghẻ lở, phỏng rộp, nhầy nhựa máu mủ gớm ghiếc, ai cũng sợ hơn ma đó chớ! Lúc em chưa chết, mới phát bệnh, dân buôn làng nhìn thấy em đã hoảng hốt sợ hãi nên đã gọi em là con ma rồi. Thế là họ xua đuổi em vào rừng không cho em về cái buôn nữa. Do vậy khi em chết, rồi đêm đó em sống lại tại khu nhà mồ thì em đâu dám về buôn nữa. Họ nói em là con ma về ám họ đó mà… Nói đến đây, H’ Nhiêu xúc động chìm dần trong ky ức bất hạnh của mình: Dì H’ Mây khóc thét lên khi phát hiện H’ Nhiêu chết nằm trong xó góc. Dân buôn làng chạy đến xem và hoảng hốt vội đi tìm một bi gỗ khô rồi khoét lõi ở giữa thành một quan tài. Khi bỏ H’ nhiêu vào thì chưa có nắp, nhưng họ cũng vội đem H’ Nhiêu lên khu nhà mồ trước để sáng mai làm cái nắp sau, vì lúc đó trời cũng gần tối rồi mà dân buôn làng thì không dám để xác cô lại trong buôn. Khi trăng sáng mờ mờ đục giữa đêm sương khuya, người ta thấy cái quan tài dường như đang động đậy và một tiếng khóc ai oán từ đó vọng ra. Rồi từ trong quan tài, một cô gái xõa tóc, áo váy trắng toát từ từ đứng dậy. Chợt một làn gió lay động mạnh khiến cô gái biến mất. Nhưng một lúc sau thì trong quan tài lại ló từ từ lên cô gái xõa tóc nữa. Đó chính là H’ Nhiêu. H’ Nhiêu tỉnh lại thì thấy mình nằm trong cái gì mà chật chội quá rồi còn chất chung quanh mình toàn áo quần vật dụng và cả lố nước hoa do cha mình gởi từ Pháp về nữa. H’ Nhiêu chồm đầu dậy thì thấy mình đang nằm trong một quan tài để trong khu nhà mồ khiến cô hoảng hốt. Cho dù rất sợ nhưng không thể nằm như thế mãi, cô đứng dậy định bước ra thì nghe tiếng động đậy của gió khiến cô hoảng quá nằm xuống lại. Nhưng cuối cùng cô cũng rời khỏi cái quan tài. Lúc bấy giờ cô sợ tất cả mọi thứ trong đêm, nhất là tiếng gió hú và tiếng kêu của con chim cú. Cô liền trở về buôn nhưng ngay đêm hôm đó một vài người thức giấc đã thấy cô và sợ quá đã muốn giết cô rồi. Trong lòng họ đã coi như H’ Nhiêu là một con ma về quấy phá, ám hại họ. - Em buồn quá phải chạy trở lại vào rừng chứ biết chạy đi đâu nữa! - H’ Nhiêu nói – Dù lúc đó em sợ lắm..Lúc đó em muốn chết cho rồi… -Thôi..bây giờ đã có anh rồi, em cứ yên tâm nhé! H’ Nhiêu gật đầu rồi rúc mặt vào ngực Duy như muốn Duy che chắn. - Lúc đầu mới gặp em, anh có sợ không? – H’ Nhiêu nói - Ngay lúc gặp đã yêu em rồi thì còn sợ gì nữa! - Ơ.. đừng có không thật cái bụng đó nghe! Hay là anh lại nhớ cái đêm..cái đêm em không có cái áo, cái quần mà chạy tới anh đó chơ! - Ừ.. đêm đó anh nhớ nhất! – Duy trêu chọc - Ai lại không che cái phải che, mà đi che cái mặt… - Vậy là lúc đó.. anh thấy hết rồi đó chơ! H’ Nhiêu thẹn quá đấm thùm thụp vào người Duy: - Em chỉ hỏi lúc đầu gặp em, anh có sợ không sao anh nói lung tung làm em xấu hổ quá.. - Ừ.. đôi lúc anh thấy em cũng giống con ma thiệt! Như có lần anh thấy em đi trên đồi mà hỏng chân hoặc không có đầu. Hoặc có lần anh chỉ thấy cặp đùi trắng nõn của em mà chẳng thấy người. H’ Nhiêu bật cười khúc khích: - Trong đầu ai cũng nghĩ em là con ma nên có ấn tượng như thế. Chứ trên đồi xa xa, sương phủ dày đặc, mờ mờ ảo ảo như thế thì làm sao thấy hết toàn thân chớ! Còn chỉ thấy cặp đùi em thôi là vì cái người của em đã bị cành lá che mất rồi. H’ Nhiêu nhìn Duy say đắm hỏi: - Anh thích em vì cái gì? - Vì..v ì.. À, vì em có những cái mà anh không có! - Ư..trả lời như thế thì em không hiểu đâu… - Cụ thể như em có đôi mắt đẹp mà anh không có, hoặc em có làn da mịn màng mà anh thì..thì…Thế thì em thích anh cái gi? - Thì..thì cũng thích những gì mà em không có! Duy bật cười ha ha rồi trêu H’ Nhiêu: - Cụ thể là cái gì em không có? H’ Nhiêu hiểu ý Duy ám chỉ đến “cái đó” của Duy nên quê quá rượt đuổi Duy chạy lòng vòng trong phòng. Chợt có tiếng gõ cửa khiến cả hai dừng lại. Duy mở cửa phòng thì thấy không chỉ H’ Lang mà cả A Ma Yun đến. Bây giờ cả hai biết H’ Nhiêu là người chứ không phải là ma nên chẳng còn sợ gì H’ Nhiêu nữa. Trái lại, cả hai thường đến chơi với H’ Nhiêu cho vui. Nhất là thấy H’ Nhiêu vừa đẹp thanh thoát dễ thương vừa thông minh hoà nhã khiến cho cả hai rất hãnh diện. H’ Lang đã nhờ một bác sỹ khám bệnh cho H’ Nhiêu và vị bác sỹ này chẩn đoán: Có thể H’ Nhiêu bị mắc một chứng bệnh gọi là Viêm da ánh sáng thực vật. Bệnh này dị ứng với thực vật dưới tác động của ánh sáng mặt trời. Có thể H’ Nhiêu lên rừng chơi và bị nhiễm bụi phấn các loại cây cỏ độc như cây Sơn, cây Xương Rồng…Mà làn da trắng mịn của H’ nhiêu thì rất nhạy cảm với ánh sáng. Chính tác động của ánh nắng sẽ làm tăng sắc tố ở những vết nhiễm độc gây mụn mủ, lở loét và lan rộng nhanh. H’ Lang đưa ra một túi xốp đựng nhiều loại thuốc, nói: - Bác sĩ cho thuốc đây. Thấy H’ Nhiêu đẹp quá ồng không lấy tiền, làm mình cũng thấy tự hào ghê đi! H’ Nhiêu thẹn thùng đánh một cái vào vai H’ lang rồi nói: - Đừng có nói quá mà xấu cái mặt lắm đó nghe! - Có nói quá đâu anh Duy há! – H’ lang cười nói. Duy gật đầu. A Ma Yun nói: - Có xấu đẹp gì thì cũng của thằng Duy này rồi mà! H’ Nhiêu lén nhìn Duy rồi cúi xuống mà lòng tràn đầy hạnh phúc. A Ma Yun nói tiếp: - Thằng Y Moan tìm H’ Nhiêu khắp nơi không thấy nên tức quá nói với H’ Mây là nếu sau một thời gian nữa mà H’ Nhiêu không về với hắn thì hắn sẽ bắt con H’ Thanh. Nghe A Ma Yun nói thế, H’ Nhiêu bật khóc. Cô tội nghiệp cho dì H’ Mây đã bao bọc, che chở, nuôi ăn và giấu nhẹm cô suốt một thời gian qua mà phải chịu nhiều khổ cực với Y Ru, với mọi người. Thế mà bây giờ, H’ Thanh con dì phải bị thế thân vì cô, phải gánh bất hạnh cho cô nữa. - Duy ơi! – H’ Nhiêu khổ sở nói - Chắc mình phải hy sinh để cứu H’ Thanh thôi. Mục đích của Y Moan là em phải về với hắn đó mà. Hắn đòi lấy con gái, đàn bà nào trong gia đinh em là chỉ vì muốn em mà thôi. Xưa kia, hắn đâu có thích chị H’ Lo. Hắn nói thích em nhưng em từ chối. Thế là hắn nghĩ muốn lấy em thì phải lấy chị của em trước. Khi chị của em chết thì em phải lấy hắn theo tục nối dây đó mà. Bởi vậy chị H’ Lo chết là em nghi hắn lắm đó… Nếu em chịu cưới hắn thì… Duy cắn chặt môi kiềm chế bực tức. Chưa bao giờ Duy thấy buồn đến bế tắc như vậy. Vừa mới có được H’ Nhiêu trong tay thì hạnh phúc như đang chực bay. - Em như một bóng ma! – H’ Nhiêu nói tiếp - Chỉ sống về đêm. Ban ngày phải trốn chạy ánh nắng mặt trời. Cuộc đời như thế làm sao mang lại hạnh phúc cho anh… Nói đến đây H’ Nhiêu bật khóc nữa khiến H’ Lang cũng khóc theo. Thấy thế A Ma Yun an ủi: - Cứ để từ từ rồi tính chơ. Cái thằng Y Moan này chưa dám bắt con H’ Thanh đi đâu! Nó hẹn một thời gian nữa đó mà! Tuy nghe A Ma Yun nói thế nhưng Duy cũng không yên tâm. Duy muốn chính quyền phải can thiệp vào chuyện này. Bởi có những luật tục trong các bộ tộc thiểu số nhiều khi phi lí mà dân làng tuân theo như một điều thiêng liêng có khi chính quyền địa phương không biết hoặc là sợ mất lòng dân nên làm ngơ. Duy nói với A Ma Yun: - H’ Thanh chưa đủ tuổi lấy chồng. Nếu Y Moan làm như thế là vi phạm pháp luật. Khi nào Y Moan lộng hành như thế thì nhờ A Ma Yun ra kêu công an xã dùm nha! - Đúng rồi đó! – A Ma Yun nói - Phải kêu chính quyền bắt chớ! Mà dân làng bây giờ nghe mình rồi. Họ bầu mình làm già làng khi mình già đó chơ! - Em đừng vội quyết định điều gì, cứ để anh lo mọi chuyện nha em! - Duy nói với H' Nhiêu. H’ Nhiêu gật đầu nhưng ánh mắt cố cứ lất phất nỗi tuyệt vọng. Duy về Sài Gòn và cùng với nhân viên của mình bắt tay ngay vào công việc lắp đặt thiết kế tại một công ty Bình Dương mà lòng cứ nghĩ về Buôn Ma Thuột. Do cứ lo sợ H’ Nhiêu vì thương dì H’ Mây và cháu H’ Thanh mà quay trở lại với Y Moan, Duy hễ rảnh một chút là gọi điện thoại cho H’ Nhiêu. H’ Nhiêu thì lúc nào cũng ngong ngóng điện thoại hoặc chát của Duy nên nghe Duy gọi là cô vui lắm. Tuy đã yêu nhau nhiều rồi nhưng cứ nghe tiếng nhạc chuông điện thoại báo lên thì tim gan cô đập loạn xạ. Một hôm, Duy đang tất bật cho xong hết một công đoạn lắp đặt theo kế hoạch để yên tâm cuối tuần bay lên Buôn Ma Thuột thăm H’ Nhiêu thì ông Vincent gọi điện thoại nhờ Duy đến coi dùm cái laptop của ông nữa. Thấy ông Vincent trông cậy vào mình quá, Duy giao việc cho nhân viên mình rồi phóng xe đến chỗ ông Vincent. Khi Duy chỉnh sửa laptop thì ông Vincent cứ hỏi han về chuyện học hành, hạnh kiểm của Duy từ cấp tiểu học cho đến tốt nghiệp đại học. Hết chuyện học vấn, ông lại hỏi qua chuyện họ hàng cha mẹ làm gì, nguồn gốc ở đâu; Thậm chí hỏi cả tôn giáo của gia đình Duy. Rồi sau đó, ông muốn Duy dẫn ông về nhà chơi và tiện thể thăm cha mẹ Duy luôn. Thấy ông Vincent cũng thật tình muốn thân thiện với mình, Duy dẫn ông Vincent về nhà. Khi cuộc chuyện trò giữa ông Vincent và ba mẹ Duy trở nên thân thiện thì ông Vincent nói: - Thật ra thì tôi có điều này muốn nói với cháu Duy và gia đình giúp mà không biết các vị có chịu không. Qua tìm hiểu, tôi thấy cháu Duy đây là người đứng đắn, có lòng tự trọng, có học hành đàng hoàng và có hạnh kiểm đạo đức tốt. Tôi thường tin tưởng và trọng dụng những người như thế. Vì vậy tôi muốn cháu Duy đây đứng tên dùm cho tôi một khối tài sản của tôi tại Việt Nam. Sở dĩ tôi làm như thế vì đứng tên tôi là một người nước ngoài hiện nay ở Việt Nam khó khăn quá. Hằng tháng, tôi sẽ trả cho cháu Duy đây một khoản tiền, tạm gọi là tiền thuê đứng tên. Nếu sau này tài sản mà đi vào hoạt động kinh doanh thì có thể để cho cháu Duy đây tổng quản lý hoặc tổng giám đốc gì gì đó lại càng thuận tiện hơn. Tôi thấy cháu Duy đây rất có năng lực. - Dạ… – Duy cười nói – Sao bác lại tin cháu thế ạ? Bác không sợ cháu lấy mất luôn tài sản của bác à? - Đâu có dễ vậy cháu? – Ông Vincent cười – Bác là một doanh nhân làm ăn mấy chục năm nay rồi. Nhân viên của bác có tới cả chục ngàn nên bác nhìn người rất tinh. Vả lại, nếu cháu đồng ý thì giữa cháu và bác còn có một hợp đồng, một văn bản riêng nữa chứ! - Dạ, cháu hiểu rồi, cụ thể văn bản đó nói cháu chỉ đứng tên trên danh nghĩa thôi chứ tài sản vẫn là của bác phải không ạ? - Đại loại là như thế! Ông bà Lâm mừng quá vì nghĩ chẳng thiệt thòi gì mà còn có thêm một khoản tiền thu nhập không nhỏ nữa nên giục Duy đồng ý cho ông Vincent vui lòng. Duy thấy ông Vincent cũng không có ý đồ gì khác, chẳng qua là các thủ tục, các luật lệ của Việt Nam còn khó khăn trong chuyện cho người nước ngoài đứng tên sở hữu tài sản bất động sản trong nước nên mới nhờ mình đứng tên, chứ sau này nhà nước thông thoáng dễ dàng rồi thì chắc cũng chuyển tên về lại cho ông thôi. Mấy hôm sau, tại một phòng công chứng, có Duy, ông Vincent, Mã Liên Huy, Hứa Văn Hoà, Y Moan, Loan và hai luật sư của bên A và B, tiến hành các thủ tục pháp lý và xác thực kí kết chuyển nhượng tài sản. Tuy bất ngờ nhưng Duy có thể hiểu được chuyện Y Moan là người chuyển nhượng tài sản lại cho ông Vincent mà Duy đứng tên. Nhưng Y Moan bất ngờ nhiều hơn Duy. Hắn lầm lầm lì lì mà chẳng thèm nhìn mặt Duy. Một toà nhà mới xây cả trăm phòng cho thuê ở quận 7, Sài Gòn và một biệt thự thoáng mát ở quận 2, Sài Gòn mà hắn xây thật đẹp để đưa H’ Nhiêu về ở với hắn, bây giờ buộc phải chuyển nhượng cho Duy. Mặc dù hắn biết đây là tài sản của ông Vincent. Nhưng hắn tức tối bởi Duy là người đứng tên, người mà hắn nghĩ đã cướp đi H’ Nhiêu của hắn. Nhưng Y Moan cũng tỏ ra khôn khéo biết nén bức bối trong lòng không cho ai biết điều đó. Duy thì đang mừng vì sự có mặt của Y Moan ở Sài Gòn này thì H’ Nhiêu ở Buôn Ma Thuột được yên ổn hơn. Chứ hắn mà ở trên đó thì thế nào cũng bằng mọi cách để tìm cho ra H’ Nhiêu. Xong việc, Duy định gặp riêng Y Moan để hỏi cho ra lẽ, vì sao lập mưu ám hại mình và A Ma Yun thì Loan đã kéo tay Duy và Y Moan đi theo cô vào một quán cà phê. - Sao các anh làm cho em bị nhiều bất ngờ quá: Khối tài sản của anh Y Moan thì phải chuyển nhượng cho Duy, còn cô gái ma anh Duy yêu trên Tây Nguyên mà đã có lần nói với em là một cô gái đẹp hơn cả hoa hậu. Duy và Y Moan lặng thinh. Loan nói tiếp: - Thú thật khi thấy anh Duy và cô gái ôm nhau trên bục diễn, em thấy sốc thiệt… - Anh có biết H’ Nhiêu hiện ở đâu không? – Y Moan ngắt lời Loan và hỏi Duy. - Nếu tôi biết thì tôi cũng không được phép nói với anh, đúng không? - Cô ấy là vợ tui! – Y Moan bực bội nói. - H’ Nhiêu đã đồng thuận đến phường xã đăng ký kết hôn với anh chưa? Cô ấy đã chịu lấy anh làm chồng chưa? Có yêu anh không? - Các anh nói gì, em chẳng hiểu gì cả! – Loan nói – Có phải H’ Nhiêu là cô gái mà anh ôm trên bục diễn đó không anh Duy? Duy gật đầu với Loan và nói tiếp với Y Moan: - Tôi có điều này hỏi anh nữa là vì sao anh âm mưu sát hại tôi và A Ma Yun? - Tui có sát hại ai đâu chớ? - Anh không thể chối cãi trước toà án đâu! Anh đã cho người đánh lén tôi tại lễ hội cồng chiêng… - Bằng chứng đâu chớ? Y Moan đứng dậy bỏ đi. Duy nói vói theo: - Tôi nói cho anh biết, Anh bắt H’ Nhiêu giam lỏng trong nhà là anh phạm thêm tội bắt giam người trái phép đấy! - Cứ để cho Y Moan đi! - Loan nói – Có lẽ hắn đang bực tức vì chuyện phá sản. Hắn cũng bảo em giải thể văn phòng chi nhánh công ty của hắn, không thuê mặt bằng nhà em nữa. Em cũng chán hắn nợ tiền của nhân viên nhiều quá, mà nhân viên thì cứ dí vào em để đòi. À..mà anh nói gì về ám hại anh và chuyện gì về H’ Nhiêu, em chẳng hiểu gì cả? Duy kể đại khái về những gì xảy ra với mình ở thác Trinh Nữ và Y Moan lợi dụng luật tục nối dây bắt H’ Nhiêu về giam giữ để ép làm vợ như thế nào cho Loan nghe. Loan nói: - Thật không ngờ Y Moan lại như thế! Loan tự nhiên lặng thinh. Cô tỏ vẻ ân hận vì đã có đôi lần buông thả ân ái với Y Moan. Một lúc sau, Loan xúc động nói: - Em rất yêu anh..nhưng..từ lúc em thấy anh và cô ấy ôm nhau trên bục diễn thì em biết em là người thừa thãi rồi. Cô ấy đẹp quá khiến em nhận ra em chẳng còn chỗ nào trong tim anh nữa… - Anh..xin lỗi! - Anh có lỗi gì đâu! Ngay lúc đầu anh nói cho em hiểu lòng anh rồi. Chỉ tại em thôi. Nhưng..em không hối tiếc vì đã..dâng hiến cho anh, vì đã..một thời yêu anh… Loan chợt rớm khóc khiến Duy cũng không biết phải đối xử như thế nào, chỉ biết nói lí nhí lời xin lỗi. Trước khi lên Buôn Ma thuột, Duy nói với ông bà Lâm: - Kỳ này ba mẹ cho con cưới vợ nhé! Ông bà Lâm mừng quá. Bà Lâm nói: - Ai..ai thế con? - Mẹ đã gặp rồi đó! - Gặp hồi nào? Con Loan à? - Cô gái xuất hiện trong rừng, mẹ không nhớ sao, H’ Nhiêu đấy! Ông bà Lâm trố mắt kinh ngạc. Bà Lâm chao đảo suýt ngã khiến Duy phải nhào đến đỡ bà đứng vững. - Con..con..- Bà Lâm lắp bắp nói – Con đừng làm cho mẹ sợ quá! Cô gái ấy là ma, là..là..cõi trên, sao con lại ăn nói như thế chứ! Duy bật cười: - Mẹ ơi, cô ấy là một người bình thường chứ chẳng ma, quỷ, thánh thần cao siêu gì cả. Bây giờ con vội lắm, phải đi! H’ Nhiêu đang chờ con trên Buôn Ma Thuột. Có thể con sẽ đưa H’ Nhiêu về đây luôn đó mẹ! - Ôi.. ôi..con..con.. - Ba mẹ cứ tin con đi mà! Ông Vincent đầy kinh nghiệm, đầy tiền bạc như thế mà cũng tin con đó thấy không! Nói rồi, Duy xách ba lô vội chạy nhanh ra khỏi nhà, gọi taxi ra bến xe.