Người đã đi, ngọn nến cũng sắp tàn.Ánh nến lung linh, chiếu trên gương mặt anh tuấn, ôn hoà, bình tĩnh củaLiên Thành Bích, làm cho gương mặt ấy xem ra cũng có vẻ biến đổi, khíchđộng.Nhưng đợi đến khi y cắt sạch tim đèn, ánh nến ổn định lại, gương mặt củay lại hồi phục vẻ bình tĩnh.Không chừng là quá bình tĩnh.Thẩm Bích Quân cầm ly rượu lên, rồi đặt xuống, bỗng nhiên cười lên mộttiếng, nói:- Hôm nay em có uống rượu.Liên Thành Bích mỉm cười, nói:- Anh cũng có uống tý đỉnh, đêm khuya rồi cũng lạnh lắm, uống chút rượucho ấm bụng.Thẩm Bích Quân yên lặng một hồi, hỏi:- Anh... anh có uống rượu say bao giờ chưa?Liên Thành Bích cười nói:- Chỉ có người nào tửu lượng khá mới uống say, anh có muốn say cũngkhông dễ dàng gì.Thẩm Bích Quân thở ra, nói nhỏ:- Đúng vậy, nhất túy giải thiên sầu, tiếc là không phải ai ai cũng có phúcuống cho say được vậy.Liên Thành Bích cũng yên lặng một hồi, rồi mới cười nói:- Nhưng nếu em muốn uống, anh còn có thể bồi em uống hai ly.Thẩm Bích Quân nhoẽn miệng cười, nói:- Em biết, em muốn làm gì, anh cũng tìm ra cách để bồi bạn với em.Liên Thành Bích từ từ rót rượu ra một ly, đưa đến trước mặt nàng, y bỗngnhiên than lên một tiếng, nói:- Chỉ tiếc là thời gian anh bồi bạn với em quá ít, nếu không đã không cónhững chuyện ấy xảy ra.Thẩm Bích Quân lại yên lặng một hồi, lâu thật lâu, bỗng nhiên hỏi:- Anh có biết hai tháng nay chuyện gì đã xảy ra cho em?Liên Thành Bích đáp:- Anh... anh biết một chút, nhưng không biết rõ ràng gì.Thẩm Bích Quân hỏi:- Tại sao anh không hỏi?Liên Thành Bích đáp:- Em đã nói nhiều rồi đấy thôi.Thẩm Bích Quân cắn chặt môi, nói:- Nhưng sao anh không hỏi tại sao em gặp phải Tiêu Thập Nhất Lang? Saoanh không hỏi làm sao ngày nào em cũng gặp mặt y?Tại sao? Nàng bỗng nhiên trở nên vô cùng xúc động, Liên Thành Bích chỉôn nhu nhìn nàng chăm chú.Y cũng chẳng nói gì ngoài một câu:- Bởi vì anh tin vào em.Câu nói ấy tuy chỉ có sáu chữ, nhưng bao gồm đủ mọi thứ.Cả người Thẩm Bích Quân bỗng như si dại cả ra.Ôn nhu vô hạn, tình ý vô cùng, chỉ trong khoảnh khách ấy, bỗng nhiêntrào dâng lên cỏi lòng, trái tim nàng hầu như không còn giữ nổi được quánhiều tình cảm.Nàng uống vội ly rượu, bỗng nhiên gục đầu xuống bàn, khóc nức nở.Nếu Liên Thành Bích đi cật vấn nàng, ngay cả mắng chửi nàng, khôngchừng lòng nàng lại thấy thoải mái ra.Bởi vì nàng chưa từng làm điều gì không phải với y.Nhưng lúc nào y cũng đối với nàng dịu dàng, tin tưởng, chỗ nào cũng quantâm đến nàng, chỗ nào cũng nghĩ dùm cho nàng, sợ có gì tổn hại xảy đếncho nàng.Trong lòng nàng bị ngược lại có cảm giác vô cùng bức rức.Bởi vì hai tháng nay, nàng chưa từng nghĩ đến y cái vẻ ôn nhu như y đãnghĩ đến nàng.Tuy nàng chưa làm chuyện gì không phải với y, nhưng rốt cuộc cũng cóđiều không phải với y.Nàng cứ ngỡ chỉ đối với Tiêu Thập Nhất Lang là mình có điều áy náy, bâygiờ nàng mới khám phá ra, đối với Liên Thành Bích, nàng cũng có chỗ áynáy nhiều lắm, chỉ sợ kiếp này không bao giờ báo đáp được cho y.Cảm giác ấy tựa như một lưỡi dao bổ trái tim nàng ra làm đôi.Thật tình nàng không biết mình nên làm thế nào cho phải.Liên Thành Bích nhìn nàng chăm chú, hình như cũng si dại.Đây là lần đầu tiên người vợ của mình biểu lộ chân tình, khóc nức nởtrước mặt mình.Y không biết làm sao an ủi nàng. Bởi vì y vốn không hiểu trong lòng nàngđang đau khổ chuyện gì, y bỗng nhiên phát giác ra, mình và vợ mình saoquá xa cách nhaụKhông biết qua một thời gian bao lâu, y mới từ từ đứng dậy, từ từ đưa bàntay ra, dịu dàng áp vào mái tóc vợ mình.Bàn tay y vừa chạm vào bỗng rụt lùi lại, y lặng lẽ ngẫn người ra một hồi,rồi dịu dàng nói:- Em lụy quá rồi, em cần phải nghỉ ngơi đi thôi, có chuyện gì nói, để sángmai rồi tính!... ngày mai hình như trời đẹp lắm.Thẩm Bích Quân hình như khóc lã người ra, nằm gục đầu xuống bàn, rachiều đã ngủ mất.Nhưng làm sao nàng ngủ được.Nàng nghe tiếng chân của chồng nhè nhẹ bước ra, nhè nhẹ đóng cửaphòng, nàng cũng có thấy bàn tay y chạm vào mái tóc mình, cử động nàocũng rất là ôn nhu, rất là thông cảm.Nhưng trong nàng bây giờ chỉ muốn chồng mình thô bạo với mình mộtlần, chụp lấy đầu tóc của mình kéo lên, rồi ôm xiết nàng vào lòng.Lòng nàng có thất vọng, nhưng cũng dầy cảm khích.Bởi vì nàng biết lúc trước y vẫn ôn nhu, bây giờ y cũng vậy, và tương lai, ycũng vẫn là một người ôn nhu, nhất định không bao giờ va chạm nàng, ápbức nàng.Bây giờ, nàng đã khóc xong một trận, trong lòng cảm thấy dễ chịu hẳn ra.- Chuyện quá khứ đều đã qua hết.- Chỉ cần rửa được tiếng oan cho Tiêu Thập Nhất Lang xong rồi, cho y làmlại cuộc đời mới, như vậy mình cũng báo đáp được y một phần nào.- Từ nay trở về sau, mình sẽ nhất tâm nhất ý làm một người vợ trung thựccủa Liên Thành Bích, mình sẽ hết sức sao cho y được sống một cuộc đời lạcthú.Nàng đã quyết tâm làm như vậy.Một người đã hạ quyết tâm làm một điều gì, tâm lý thường thường dễ chịura.Nhưng không hiểu sao, nước mắt của nàng lại trào xuống hai bên gò má...Đêm mát dịu như nước, thềm đá cũng lạnh lắm.Liên Thành Bích ngồi trên thềm đá, y cảm thấy cái lạnh từng trận truyềnlên, thấm nhập vào thân thể, thấm nhập vào tủy xương sống, thấm nhậpvào tận linh hồn.Trong lòng y ngược lại làm như có một ngọn lửa đang thiêu cháy mãnhliệt.- Tại sao nàng gặp Tiêu Thập Nhất Lang?- Tại sao nàng ở một chỗ với Tiêu Thập Nhất Lang?- Hai tháng nay hai người làm những việc gì? Tại sao đến bây giờ nàng mớitrở về?Những câu hỏi ấy như những con rắn độc cắn xé trái tim của y.Nếu y đưa những câu hỏi ấy ra, hỏi rõ ràng, thì chuyện sẽ trở nên dễ chịucho mình, có điều y vốn là một người quân tử, người ta không nói ra, ykhông bao giờ gặn hỏi.- Có điều, mình không hỏi, nàng cũng nên nói cho mình biết chứ.- Tại sao nàng không nói? Nàng có dấu diếm mình chuyện gì không?Y ráng sức giữ cho tâm hồn được thản nhiên, tin tưởng vào vợ mình.Nhưng y làm không được.Trái tim của y vĩnh viễn không bao giờ được yên tĩnh như gương mặt củay.Nhìn biểu diện trên gương mặt của vợ khi nhắc đến tên của Tiêu ThậpNhất Lang, nhìn thấy nổi thống khổ bi thương của nàng, y bỗng nhiênnhận ra vợ mình và Tiêu Thập Nhất Lang, khoảng cách không chừng còngần hơn mình và vợ mình nhiều lắm.Lần đầu tiên, y cảm thấy mình không hiểu vợ mình một tý nào.Đó có phải vì chính y đã không đi tìm cơ hội hiểu nàng? Hay là vì nàngchưa bao giờ cho y có cơ hội tìm hiểu nàng?Đã vào cuối thu, ngay cả lá của cây ngô đồng cũng tàn tạ.Y bỗng nhiên phát hiện bọn Triệu Vô Cực, Đồ Khiếu Thiên, Hải Linh Tửvà Lệ Cương đang từ bên phòng phía đông đi ra, bốn người đều cởi bỏtrường bào, trên mình mặc áo chẽn.Bọn họ thấy Liên Thành Bích ngồi một mình trên thềm đá, tựa hồ ra ngoàiý liệu, bốn người ngần ngừ, nhìn nhau một thoáng, rốt cuộc cũng bước lại.Triệu Vô Cực đi trước tiên, y cười gượng, hỏi:- Liên công tử còn chưa ngủ sao?Bọn họ vốn xưng nhau bằng huynh đệ, hiện tại Triệu Vô Cực đổi thànhcông tử, một người chỉ lúc đề phòng đối phương mới tỏ ra vẻ khách khínhư vậy.Liên Thành Bích chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói:- Các vị cũng chưa ngủ.Triệu Vô Cực càng cười gượng gạo hơn, nói:- Chúng tôi... chúng tôi còn có tý chuyện, muốn đi ra ngoài một lát.Liên Thành Bích chầm chậm gật đầu, nói:- Tôi biết.Ánh mắt của Triệu Vô Cực lấp loáng, y hỏi:- Liên công tử biết chúng tôi đi làm chuyện gì sao?Liên Thành Bích trầm ngâm một lát, đáp:- Tôi không biết.Triệu Vô Cực rốt cuộc cười thoải mái thành thật:- Có những chuyện Liên công tử không biết thì thật là tốt nhất.Bên ngoài có tiếng ngựa hý truyền vào.Thì ra bọn họ đã kêu người chuẩn bị ngựa trước đó.Hải Linh Tử bỗng nhiên hỏi:- Liên công tử có muốn theo bọn họ đi một lát chăng?Liên Thành Bích trầm ngâm một lát, từ từ nói:- Có những chuyện, tôi không đi thì tốt hơn.Bốn người đã bỏ đi.Bốn người ấy đều là những tay cao thủ tuyệt đỉnh trong vũ lâm, trong lúchành động, tự nhiên không để phát xuất tiếng động gì, nhưng ngựa thìkhông vậy, tiếng vó ngựa rất là nhộn nhịp ồn ào từ xa. Do đó mà bọn họ rakhỏi cửa rồi, còn phải dắt cương ngựa đi một khoảng thời gian thật lâu rồimới lên ngựa ra roi chạy rút.Hành tung của bốn người ấy tại sao phải vội vã, tại sao phải bí mật nhưvậy?Phía bên mé đông, phòng đang còn có ánh đèn sáng trưng.Liên Thành Bích vẫn còn ngồi yên lặng trầm ngâm thật lâu, tựa hồ nhưđang chờ vẻ mặt khích động trên gương mặt lắng xuống, sau đó, y mới từtừ đứng dậy rảo bước qua.Cửa đang mở, Tư Đồ Trung Bình đang rửa tay bên trong.Lão ta rữa qua rồi lại rữa lại, rữa rất là tž mĩ, tựa hồ như bàn tay của lão bịdính phải máu tanh vĩnh viễn không bao giờ rữa sạch.Không chừng lão rữa không phải là tay, mà là trái tim.Liên Thành Bích đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn lão.Tư Đồ Trung Bình không hề quay đầu lại, lão bỗng nhiên hỏi:- Công tử thấy họ đã đi rồi đấy chứ?Liên Thành Bích đáp:- Vâng.Tư Đồ Trung Bình nói:- Công tử đương nhiên biết họ đi làm gì?Liên Thành Bích ngậm miệng, làm như cự tuyệt trả lời câu hỏi ấy.Tư Đồ Trung Bình thở ra một hơi, nói:- Công tử chắc cũng biết, bất kể Tiêu Thập Nhất Lang là thứ người gì, bọnhọ nhất quyết không buông tha y, Tiêu Thập Nhất Lang chưa chết, chỉ ebọn họ ngủ còn không ngủ được.Liên Thành Bích bỗng nhiên cười lên một tiếng, hỏi:- Còn các hạ thì sao?Tư Đồ Trung Bình nói:- Tôi...Liên Thành Bích hững hờ nói:- Nếu các hạ thám thính không được hành tung của Tiêu Thập Nhất Lang,bọn họ làm sao tìm cho ra?Bàn tay đang chùi rửa của Tư Đồ Trung Bình bỗng nhiên ngừng lại, khựngở giữa chừng, một thời gian thật lâu, rồi mới với lấy cái khăn trên giá,chầm chầm lau khô, lão ta nói:- Nhưng tôi chẳng hề nói gì với bọn họ.Liên Thành Bích nói:- Đương nhiên các hạ chẳng cần phải nói. Bởi vì lúc các hạ thám thính, cáchạ đã kéo Lệ Cương ở lại, như vậy quá đủ. Các hạ đương nhiên biết quá,giữa Lệ Cương và Tiêu Thập Nhất Lang có thù hận.Tư Đồ Trung Bình nói:- Tôi cũng không hề đi theo bọn họ.Liên Thành Bích nói:- Làm tổng tiêu đầu của bảy tiêu cuộc, hành sự phải cẩn thận hơn thường,không thể khinh cử vọng động được.Tư Đồ Trung Bình nói:- Nhưng giết Tiêu Thập Nhất Lang, là vì giang hồ trừ hại, không nhữngkhông phải là chuyện ám muội gì, mà còn là chuyện quang vinh vô cùng.Liên Thành Bích nói:- Đó không chừng vì các hạ không muốn đắc tội với Bích Quân, mà khôngchừng các hạ sợ rằng sau này có kẻ tìm ra Tiêu Thập Nhất Lang quả thậthàm oan mà chết, vì vậy các hạ thà để thân ngoài cuộc, không thèm đi chiamột phần vinh dự ấy.Y cười lên một tiếng, hững hờ nói tiếp:- Tư Đồ tổng tiêu đầu bốn chữ În Như Thái Sơn quả nhiên danh bất hưtruyền.Tư Đồ Trung Bình bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt lộ một nụ cười kỳdị nhìn đăm đăm vào Liên Thành Bích, lão ta hỏi:- Còn công tử thì sao?Liên Thành Bích nói:- Tôi...Tư Đồ Trung Bình nói:- Lúc nãy rõ ràng công tử biết ý tôi muốn thám thính hành tung của TiêuThập Nhất Lang, rõ ràng biết bọn họ đi làm gì, nhưng công tử không hề cóý can thiệp, bây giờ công tử lại đi trách cứ tôi?Liên Thành Bích không nói năng gì.Tư Đồ Trung Bình nhơn nhơn cười nói:- Công tử tuy chưa đi theo bọn họ, nhưng chẳng qua công tử biết TiêuThập Nhất Lang đã quá say, bọn họ chắc chắn sẽ được việc, thực ra, côngtử đã chẳng từng muốn đặt Tiêu Thập Nhất Lang vào vùng tử địa! Vả lại, lýdo của công tử, so với chúng tôi, còn đầy đủ hơn nhiều...Nói đến đây, lão ta bỗng biến đổi sắc mặt.Liên Thành Bích cũng không dằn nổi tự chủ quay đầu lại, theo ánh mắt lãota nhìn tới.Y lập tức nhận ra Thẩm Bích Quân đang đứng trong sân từ lúc nào.Toàn thân Thẩm Bích Quân đang run rẩy, nước mắt nàng không ngừngrơi lả chả xuống như những hạt trân châu.Liên Thành Bích hít vào một hơi dài, nhỏ nhẹ nói:- Đáng lý ra em nên ngủ yên mới phải...Y bước từng bước tới, Thẩm Bích Quân lùi từng bước lại.Liên Thành Bích nhỏ nhẹ nói tiếp:- Trong sân lạnh lắm, em muốn ra ngoài, phải mặc thêm tý y phục.Thẩm Bích Quân đột nhiên la lớn lên:- Không được lại gần tôi!Nàng chảy nước mắt, bặm chặt môi, nói tiếp:- Bây giờ tôi mới biết, các người anh hùng thế nào, quân tử thế nào...Nàng nói chưa xong câu nói, đã quay phắt người, chạy một mạch khôngquay đầu lại!Say rồi, quả thật đã say rồi.Lúc đã quá say rồi, chẳng còn thống khổ, mà cũng chẳng còn sung sướng,chẳng còn quá khứ, chẳng còn tương lai, thậm chí hiện tại cũng chẳng có,bởi vì đầu óc đã trở thành một màn ảnh trắng xóa.Lúc đã quá say rồi, chẳng còn nghĩ đến người khác, chẳng còn nghĩ đếnchính mình, thậm chí những chuyện mình làm, xem ra cũng như ngườikhác làm, không có quan hệ gì đến mình.Một người khi đến lúc đã quá say, tưởng làm chuyện gì, nhất định sẽ làchuyện mình mơ tưởng làm, mà không dám làm.Y làm chuyện ấy, nhất định là cho một người, người ấy nhất định là ngườiy khắc cốt minh tâm tưởng nhớ, cho dù đầu óc y đã trở thành một khoảngkhông trắng xóa, cho dù y đã say chết đi rồi, người ấy vẫn còn nằm tận đáycỏi lòng, còn nằm trong cốt tủy, còn theo quấn chặt linh hồn y.Y sẽ bất chấp nhất thiết đi làm chuyện đó, nhưng chính mình không biếtmình đang làm gì, bởi vì trái tim của y đã bị người ấy bấu chặt cứng.Chỉ có những người chân chính say mới hiểu được cảm giác ấy ra làm sao.Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên nhảy dựng lên, xông tới quầy hàng,chụp lấy vạt áo tên chưởng quž:- Đưa ra đây!Tên chưởng quž chạy trốn không xong, tranh cũng không thoát, hắn runrẩy hỏi:- Đưa... đưa gì ra?Tiêu Thập Nhất Lang nói:- Kim thoa... cây kim thoa...Người tỉnh táo, đối với người say, dù sao cũng có chỗ hơi sợ.Tiêu Thập Nhất Lang chụp lấy cây thoa, loạng choạng đi mấy bước, bỗngnhiên trợt chân té xuống đất, chẳng đứng dậy nổi.Không chừng y cũng chẳng biết mình đang nhìn gì, mình đang nghĩ gì.Y chỉ không ngớt lẩm nhẩm kêu tên Thẩm Bích Quân.Bởi vì cái người Thẩm Bích Quân ấy không phải nằm trong đầu y, mà đangở trong cốt tủy của y, trong dòng máu đang chảy của y, tận đáy trái tim củay, đã quấn chặt một nơi với linh hồn của y.Y có cần gì nghĩ đến nhĩ?Tên chưởng quỷ cũng hiểu ra, trong lòng hắn không khỏi thán tức:- Cặp trai gái này thật xứng đôi, lại rất yêu nhau, tại sao lại xảy ra chuyệnchia tay nhĩ?Tiêu Thập Nhất Lang si dại nhìn, miệng không ngớt lẩm nhẩm... bỗngnhiên nằm sập xuống đất, khóc lóc vô cùng thảm thiết, khóc như một đứabé.Ngay tên chưởng quỷ cũng thấy đau lòng.- Vị cô nương ấy mà thấy y thế này, có còn nhẫn tâm bỏ y ra đi nữa không?Trong lòng chưởng quỷ cũng lấy làm may mắn, cả đời mình còn chưa bịtình lụy điên đảo, khổ sở như vậy, bây giờ may mắn niên kž cũng đã quakhỏi cái tình cảm ấy.Hắn có biết đâu, những người chưa cảm thấy những thứ tình cảm nhưvậy, kiếp sống còn có chỗ mù mờ trống trải, chỗ trống ấy chính là nơi tấtcả mọi thứ khác trong đời hắn lấp không hết.Đạo thị bất tương tư(Nói là không tương tư)Tương tư lệnh nhân lão(Tương tư làm người ta già)Kž phiên tế tư lượng(Nghĩ đi nghĩ lại mấy lần)Hoàn thị tương tư hảo...(Tương tư chắc là tốt hơn...)Ngoài cửa có tiếng ngựa chạy lại, tiếng chân người dồn dập.Bỗng nhiên bành, bành, bành ba tiếng chấn động lớn.Cửa sổ ba nơi bị người đá vỡ ra,, ba người nhảy theo vào, một người đứngtrước cửa, tay cầm một thanh kiếm sáng quắc, gương mặt so với kiếm cònxanh lè hơn, còn lạnh lẻo hơn, chính là đệ nhất cao thủ phái Hải Nam HảiLinh Tử!Tiêu Thập Nhất Lang xem ra còn chưa cảm thấy gì, còn đang ngồi đó, nhìncây kim thoa si dại, lẩm nhẩm gọi tên Thẩm Bích Quân.Thật tình y đã quá say.Người nhảy từ cửa sổ bên trái là Triệu Vô Cực, ánh mắt sáng rỡ lên, cườinói:- Không ngờ tên đại đạo giết người như ngóe Tiêu Thập Nhất Lang, lại làmột kẻ đa tình như vậy.Lệ Cương cười lạnh nói:- Không trách Thẩm Bích Quân muốn biện bạch thay cho hắn, thì ra haingười đã... Hừ!Thẩm Bích Quân, có người đang gọi tên Thẩm Bích Quân.Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lệ Cương.Y thực ra không chừng chẳng thấy gì ai, có điều cặp mắt y xem ra sao màdễ sợ.Lệ Cương bất đắc tự chủ thụt lùi lại một bước.Hải Linh Tử gằn giọng nói:- Đừng để y có thì giờ tỉnh lại, mau ra tay!Trong tiếng thét, thanh kiếm y biến thành tia sáng nhanh như điện đâmtới yết hầu Tiêu Thập Nhất Lang.Tiêu Thập Nhất Lang không chừng không biết rằng thanh kiếm ấy đangmuốn lấy mạng của y, có điều hai mươi mấy năm trau giồi vũ công đãthấm nhuần vào linh hồn, y thuận tay hất một cái.Chỉ nghe đinh lên một tiếng, cây kim thoa trong tay y không nghiêngkhông lệch chận lấy lưỡi kiếm của Hải Linh Tử.Một danh kiếm khách lẫy lừng thiên hạ phái Hải Nam, lại bị cây kim thoanhỏ bé trên bàn tay của y đụng lui lại hai bước, ngay cả thanh kiếm trêntay còn muốn giữ không vững.Triệu Vô Cực biến sắc.Từ khi lão ta tiếp nhiệm chưởng môn phái Tiên Thiên Vô Cực, vũ côngtuy không tiến triển bao nhiêu, khí phái thì ra vẻ lớn lên không ít, đi đâunơi nào, trước giờ ít có ai thấy y đeo khí giới.Có điều bây giờ lão ta lấy một cây nhuyễn kiếm từ trong giây lưng ra, tà tàvẻ một vòng cung, không những thân pháp thủ thức, khí phái xem ra lộ vẻung dung nhàn nhã.Vũ công của phái Tiên Thiên Vô Cực, vốn lấy tĩnh chế động, lấy dật đãilao, lấy thủ làm công, lấy nhanh đánh chậm.Thanh kiếm của y vừa rút ra, bỗng nghe có tiếng gió rít, một cây dọc tẩu đãđánh ra trước, nhắm huyệt Thương Hải trên lưng Tiêu Thập Nhất Lang.Con người của Đồ Khiếu Thiên xem ra có vẻ ngốc đầu ngốc não, thậm chícòn có vẻ lưng còng già nua, đến lúc xuất thủ lại vừa độc, vừa chính xác,vừa nhanh!Triệu Vô Cực tự phụ thân phận của mình, làm ra vẻ ung dung, lúc nàocũng ra bộ nhàn nhã, không mong đánh lẹ, thấy Đồ Khiếu Thiên ra chiêu,Tiêu Thập Nhất Lang nhất định máu chảy có vòi, chết không kịp cứu vãn.Bên kia, Hải Linh Tử còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã vung kiếm xông lại.Hải Nam phái vốn sở trường nhanh độc, kiếm khách phái Hải Nam đãkhông ra tay thì thôi, ra tay nhất định sẽ lấy tính mạng của đối thủ!Tiêu Thập Nhất Lang từ khi xuất hiện giang hồ đến bây giờ, chưa từng bạiquá tay ai, bất kỳ ai thắng được y, đều là chuyện rất đáng kể, người vôdanh sẽ lập tức thành danh, người đã có tên tuổi chắc chắn lại càng nổidanh. Do đó mà ba người tranh nhau đánh tới, làm như sợ người khácdành mất phần quang vinh của mình.Bỗng nghe lại có tiếng đinh vang lên, hỏa quang tóe lên bốn phía.Thanh kiếm của Hải Linh Tử đưa lên chận thanh kiếm của Triệu Vô Cực.Tiêu Thập Nhất Lang thì từ trong vòng kiếm quang lăn ra ngoài.Hai thanh kiếm đụng nhau, Hải Linh Tử và Triệu Vô Cực bất giác đỏ mặtlên, vung kiếm thành mấy vòng tròn, đang tính quay lại rượt.Bỗng nghe ầm một tiếng, người của Tiêu Thập Nhất Lang bỗng bay lên,bình một tiếng, đụng vào quầy hàng, miệng mủi đều ứa máu tươi ra.Thật tình y đã say quá chừng, chẳng để ý có Lệ Cương đang đứng tronggóc.Triệu Vô Cực, Hải Linh Tử, Đồ Khiếu Thiên tranh nhau đánh nhầu vào,nào ngờ lại bị Lệ Cương chụp được cơ hội, chiếm công đầu.Hải Linh Tử nghinh mặt lên, cười lạnh nói:- Ba mươi sáu đường Đại suất bài thủ của Lệ huynh, quả nhiên danh bất hưtruyền, sau này có cơ hội, tại hạ mong được lãnh giáo.Gương mặt của Lệ Cương trước giờ chưa thấy có nụ cười, y lãnh đạm nói:- Cơ hội ắt hẳn sẽ có thôi, tại hạ sẽ chờ được lãnh giáo!Ngay lúc đó, lại vang lên đinh một tiếng thật lớn.Thì ra trong lúc hai người nói chuyện, Đồ Khiếu Thiên thấy có cơ hộihiếm có, làm sao bỏ qua được, cây dọc tẩu trong tay nhắm huyệt Bách hộitrên đầu Tiêu Thập Nhất Lang đánh xuống.Nào ngờ thanh kiếm của Triệu Vô Cực cũng đi theo qua, cũng không biếtlà vô ý hay hữu ý, lưỡi kiếm lướt qua dọc tẩu, chiêu thức của Đồ KhiếuThiên do đó nghiêng qua một bên.Nhưng cây dọc tẩu của lão ta làm bằng thép ròng, phân lượng rất là trầmtrọng. Thanh kiếm trên tay của Triệu Vô Cực bị chấn bay lên, hai ngườinhìn nhau, tuy gượng cười một tiếng, nhưng thần tình xem ra so với khóccòn khó nhìn vạn lần.Lệ Cương cười lạnh một tiếng, nói:- Tên này bị trúng một chưởng của tôi, khỏi phải nhọc lòng các vị ra tay,hắn cũng khó mà sống nổi.Đồ Khiếu Thiên cười gượng nói:- Tôi nghe người ta nói, nếu muốn chứng minh một người thật đã chếtchưa, chỉ có một cách, là trước tiên cắt cái đầu của hắn xem sao đã.Triệu Vô Cực cũng gượng cười nói:- Đúng vậy, câu nói ấy tôi có nghe qua, và chưa hề quên.Lệ Cương cười lạnh nói:- Điều ấy quá đơn giản, giờ phút này, chỉ cần một đứa con nít cũng có thểcắt lấy đầu hắn...Hải Linh Tử đột nhiên cũng cười lạnh một tiếng nói:- Chỉ sợ chưa chắc gì.Lệ Cương nổi giận hỏi:- Chưa chắc?Ánh mắt của y chuyển qua, gương mặt lập tức biến sắc.Tiêu Thập Nhất Lang đang nhìn y cười khan.Đôi mắt ấy tuy còn mông lung, đầy những tia máu, tuy còn tới bảy phần làrượu trong đó, nhưng không biết lúc nào đã mở ra rất lớn.Một người nếu gần chết rồi, cặp mắt ắt hẳn sẽ không giống vậy.Triệu Vô Cực đảo tròng mắt một cái, hờ hững nói:- Ông bạn tính Tiêu kia, ông bạn đã trúng phải Đại suất bài thủ của Lệ đạihiệp, đáng lý ra phải mau mau nhắm mắt lại chết cho rồi, tại sao còn mởtrừng trừng cặp mắt cười gì!Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên cười lớn lên, cười thiếu điều muốn thởkhông ra.Lên Cương tuy nhiên mặt dày, lúc bấy giờ bất giác cũng đỏ cả mặt lên, ygiận dữ thét lớn:- Mi cười gì?Tiêu Thập Nhất cười nói:- Đại suất bài thủ của nhà ngươi, thật tình có lợi hại như lão ta nói không?Y không đợi Lệ Cương kịp trả lời, đột nhiên đứng dậy, ưởn ngực ra, cườilớn nói:- Lại đây, lại đây, ta cũng chẳng nề hà gì cho nhà ngươi đánh thêm haichưởng nữa xem.Gương mặt Lệ Cương từ đỏ chuyển qua xanh, mặt mày xanh lè, nói từngtiếng một:- Đây là mi tự rước nhục nhã, không oán gì được ta!Vai y không động đậy gì, eo lưng không lắc gì, chân y bước tới một bước,ngón tay vừa chạm đến ngực Tiêu Thập Nhất Lang, lòng bàn tay đột nhiênđẩy ra về phía trước.Đấy chính là chưởng lực của nội gia tên là Tiểu Thiên Tinh.Tiêu Thập Nhất Lang chẳng né tránh gì, hứng lấy một chưởng của y.Bỗng nghe phùng lên một tiếng, như đụng vào da thuộc.Nhưng lần này Tiêu Thập Nhất Lang vẫn đứng sờ sờ ra đó, không tý độngđậy, như một cây đinh đóng trên mặt đất.Gương mặt Lệ Cương trắng bệch ra, chẳng nói được một lời.Thật tình y luyện Đại suất bài thủ đã đến chín phần hỏa hầu, dù không thểđập bể đá ra thành phấn, nhưng đã đánh ra, miễn là thân thể bằng xươngbằng thịt, chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi.Nào ngờ con người Tiêu Thập Nhất Lang hình như làm bằng sắt thép.Y đánh một chưởng vào ngực của Tiêu Thập Nhất Lang, cảm thấy có mộtthứ tiềm lực phản kích trở lại, nếu hạ bàn y giữ không vững, chỉ sợ đã bịchấn động bổ ngửa ra đằng sau.Triệu Vô Cực, Hải Linh Tử nhìn nhau trân trân, mặc dù cũng muốn ngườikhác chịu thiệt, có điều đồng minh với nhau, trong lòng không khỏi cónhiều kinh hãi hơn là hoan hỉ.Tiêu Thập Nhất Lang nhìn Lệ Cương cười hì hì, một hồi lâu, bỗng nhiênvừa cười vừa hỏi:- Ngươi luyện công phu này có thật là Đại Suất Bài Thủ không đấy?Lệ Cương nói:- Hừ!Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:- Theo con mắt của ta, cái này chắc chắn không thể là Đại Suất Bài Thủ, màlà một thứ công phu khác.Triệu Vô Cực liếc qua Lệ Cương một cái, cố ý hỏi:- Không biết đấy là thứ công phu gì?Tiêu Thập Nhất Lang nhìn quanh tứ phía, cười nói:- Thứ công phu này, may quá ta cũng có luyện qua, ta luyện cho các ngươixem thử.Những thứ y thích ăn không lấy gì làm hấp dẫn, chỉ cần là từ đậu ra, bất kỳlà đậu hủ, đậu chiên, đậu sấy, y đều thích ăn.Có điều lúc uống rượu nhiều quá, cái gì ăn cũng không hết, thành ra hồinãy y kêu ra món đậu xào thịt, còn dư lại một nửa ở trên bàn.Lúc này y lảo đảo bước lại bàn, thò tay ra túm lấy mấy miếng đậu hủ thànhmột khối, vứt mạnh xuống đất.Đậu hủ tự nhiên là bị vứt nát tan tành.Tiêu Thập Nhất Lang còn làm bộ nghiêm trang nghinh mặt lên nói:- Cái thứ công phu này gọi là Suất Đậu Hủ Thủ, cùng với Đại Suất Bài Thủcùng một đường lối, chẳng qua là do sư nương truyền cho thôi.Người khác vốn không biết y đang làm chuyện gì, đến khi nghe xong, mớibiết rằng Tiêu Thập Nhất Lang không những vũ công cao minh, môn nóixỏ thiên hạ cũng thuộc loại đệ nhất đẳng.Hải Linh Tử là người đầu tiên bật cười lớn lên.Lúc này chính là lúc lão ta phải cười không nổi mới đúng, bình sinh lão tacũng chẳng cười đến mức như vậy, nhưng tưởng tượng đến gương mặt củaLệ Cương, lão cười không nổi cũng muốn cười, mà còn cười vang lên nữa.Người khác cười, Tiêu Thập Nhất Lang cũng cười theo, cười muốn gập cảlưng.Thật ra, y cũng cười không muốn nổi.Hai mươi năm nay, chết dưới ngón Đại Suất Bài Thủ của Lệ Cương khôngbiết bao nhiêu người mà kể, Tiêu Thập Nhất Lang chịu hai chưởng của y,đã bị nội thương rất nặng.Có điều kẻ say, thường thường không thèm đếm xỉa đến lợi hại, khinhtrọng, rõ ràng là nói không được mà say rồi vẫn cứ nói ra được, rõ ràng làlàm không được mà cứ theo đó mà làm.Bởi vì rượu đã lọt vào bụng, rõ ràng là người cao năm thước, tự nhiên bỗngthấy mình cao tám thước, tự nhiên người không trói nổi con gà, bỗng thấymình là đại lực sĩ.Bởi vậy mà kẻ say rượu thường khoái kiếm người đánh lộn, đánh lại haykhông lại, cũng đánh trước rồi tính sau, dù là người thông minh nhất đời,uống rượu say cũng thành tên ngốc.Nếu Tiêu Thập Nhất Lang đang còn tỉnh táo, đương nhiên y sẽ không đưatấm thân mình ra đở lấy một chưởng của Lệ Cương, rất tiếc lúc Tiêu ThậpNhất Lang say, y cũng chẳng khác gì người thường.Đồ Khiếu Thiên cũng cười, nhưng mỗi cử động của Tiêu Thập Nhất Lang,lão đang quan sát từng ly từng tý.Gừng càng già càng cay.Đồ Khiếu Thiên so với mấy người kia, sống lâu hơn những hai ba chụcnăm, hai ba chục năm ấy chẳng phải là sống khơi khơi, ngoài mặt lão đangcười, ánh mắt thì chẳng có tý gì là cười cợt, lão đột nhiên nói:- Cái thứ công phu này, lão phu cũng có học qua.Tiêu Thập Nhất Lang cười lớn nói:- Vậy sao? Có phải ngươi muốn lại thử một phen?Đồ Khiếu Thiên đáp:- Chính là như vậy.Bốn chữ vừa thốt xong, cây dọc tẩu trong tay lão ta cũng đánh tới.Bỗng nhiên cổ tay lão ta chấn động, một cây dọc tẩu biến thành ba cây,đánh tới ba chỗ đại huyệt Huyền Cơ, Nhũ Tuyền, Tương Đài trước ngựcTiêu Thập Nhất Lang.Đồ Khiếu Thiên nổi danh thiên hạ đệ nhất danh gia đả huyệt, chính là ởchiêu Tam Đàm Ấn Nguyệt, đánh một lần tới ba chỗ huyệt đạo, khắp vòmtrời, thật không mấy ai sánh kịp.Thân hình của Tiêu Thập Nhất Lang không hề di động, bàn tay phải nhưchụp ruồi xanh, thò ra một cái, cây dọc tẩu chẳng biết cách nào bỗng lọtvào tay y.Gương mặt Đồ Khiếu Thiên đột nhiên trắng bệch hơn cả tờ giấy.Tiêu Thập Nhất Lang cười lớn nói:- Ta chỉ biết uống rượu, chẳng biết hút, cái thứ đồ chơi này ta chẳng xàiđược.Hai bàn tay y vung lên một cái, tựa hồ muốn bẻ cây dọc tẩu làm đôi, nàongờ, cây dọc tẩu làm bằng thép ròng, y bẻ không gãy, đột nhiên y gầm lênmột tiếng, cây dọc tẩu tuy bị y bẽ cong văng đụng vào tường, miệng ybỗng phún ra một bụm máu tươi, văng đầy trên người Đồ Khiếu Thiên.Đồ Khiếu Thiên vốn đang kinh hãi ngớ mặt ra, bị máu tươi khích thíchtỉnh lại, đột nhiên xoay người, cùi chỏ đụng vào ngực của Tiêu Thập NhấtLang.Lần này Tiêu Thập Nhất Lang không còn chịu nổi, người y bị đụng văngra, bỗng thấy kiếm quang lóe lên một cái, thanh kiếm của Triệu Vô Cực đãnhanh như điện đâm vào dạ dưới của y.Tìm không ra xe ngựa.Thẩm Bích Quân đã gần kiệt sức, nàng thở gần như không muốn ra hơi.Nhưng dù nàng kiệt sức mà chết, cũng không chịu dừng chân.- Mình không để Tiêu Thập Nhất Lang vì mình bị chết oan, bất kể ra sao,mình phải cứu y.Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, chuyện khác nàng hoàn toàn khôngmàng.Đêm thật yên lặng.Nàng nhận rõ ràng phương hướng, cất bước chạy, phía trước có tường,nàng nhảy qua tường, phía trước có nhà, nàng nhảy qua mái, mặc kệ làtường của ai, nhà của ai.Trước giờ nàng không bao giờ dám làm vậy, có điều bây giờ nàng chẳngmàng.Chỉ cần cứu được Tiêu Thập Nhất Lang, muốn nàng làm gì nàng cũngchẳng hề từ chối.Một cụm mây đen bay lại, che hết ánh trăng sáng.Thẩm Bích Quân bỗng nhiên nhận ra mình đã bị lạc đường!Tiêu Thập Nhất Lang ngã xuống một góc tường, thở hổn hển.Mắt y tuy đang nhắm, tựa hồ mở không ra, nhưng ánh mắt thì rất trongsuốt.Rốt cuộc y đã tỉnh rượu.Chưa tỉnh rượu không chừng còn đở một chút, tỉnh rồi, y bỗng nhiên cảmthấy người đau đớn như muốn vỡ tung ra... rượu, biến thành mồ hôi chảyra đầm đìa.Đồ Khiếu Thiên ngẫng đầu lên cười lớn nói:- Hiện tại, chỉ sợ quả thật ngay cả một đứa bé cũng cắt được đầu của hắn.Triệu Vô Cực mỉm cười nói:- Nếy vậy, để cho tại hạ ra tay thôi.Đồ Khiếu Thiên đột nhiên ngưng tiếng cười, nói:- Khoan đã!Triệu Vô Cực chau mày một cái, hỏi:- Còn chờ gì nữa đây?Đồ Khiếu Thiên cười nói:- Tôi là người giết hắn, khỏi phải nhọc lòng Triệu chưởng môn lại cắt đầu.Triệu Vô Cực ngẩng đầu cười lớn mấy tiếng nói:- Không nghĩ ra được, Đồ huynh sau này có học kiếm pháp.Đồ Khiếu Thiên ngẫn người ra, lạnh lùng nói:- Lão phu đã già, chẳng tâm tình đi học kiếm pháp, may mà cái dọc tẩunày, chưa chắc đã vô dụng như kiếm!Triệu Vô Cực thung dung nói:- Vết thương trí mệnh của tên này, rõ ràng là do kiếm mà ra, ai cũng nhìnthấy vậy, nếu Đồ huynh không dùng kiếm, vết thương do kiếm gây ra nàyở đâu ra?Đồ Khiếu Thiên biến sắc mặt, cười lạnh nói:- Nếu không phải lão phu đánh hắn một quyền, thanh kiếm ấy chỉ sợ cònchưa đụng tới được vạt áo của hắn.Lệ Cương cũng cười lạnh một tiếng nói:- Nếu y chưa bị nội thương, cái đầu lâu của các hạ, chỉ sợ cùng một thứ vớicái dọc tẩu.Hải Linh Tử cũng cười lạnh nói:- Người ta đứng yên đó, y còn mặt mày ra tay, quân tử kiểu đó, thật cũnghiếm có lắm.Lệ Cương giận dữ nói:- Ngươi có tư cách gì nói chuyện? Ngươi đụng được tới sợi tóc của hắnchưa?Hải Linh Tử gằn giọng nói:- ít ra ta không hề thừa lúc người ta lâm nguy, chạy ra kiếm chác.Bỗng nghe Tiêu Thập Nhất Lang thở dài lên một tiếng, lẩm bẩm nói:- Xem ra cái đầu của ta cũng trị giá lắm, nếu không bọn chúng tại sao ngườinày tranh, kẻ kia đoạt, như chó tranh nhau gặm xương.Bốn người gương mặt khi trắng khi xanh, không nói được lời nào.Tiêu Thập Nhất Lang nói:- Đầu ta đang nhức muốn chết, có người muốn lại cắt, thật đang muốn màkhông được, các ngươi có gan thì cứ việc lại đây!Y bỗng nhiên hướng qua Đồ Khiếu Thiên cười lên một tiếng, hỏi:- Có điều nhà ngươi có chắc lấy được đầu ta không?... tại sao ngươi khônglại đây thử xem?Gương mặt Đồ Khiếu Thiên trắng bệch ra, bất giác lão ta lùi lại nửa bước.Ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang đi qua người Triệu Vô Cực, y hỏi:- Nhà ngươi thì sao? Hồi nãy người đòi lại, bây giờ sao còn chưa gì cả?Bàn tay Triệu Vô Cực nắm chặt lấy chui kiếm, mồ hôi lạnh rỉ ra.Tiêu Thập Nhất Lang thở hổn hển nói:- Môn hạ phái Hải Nam, trước giờ trái tim đen sì mà gan thì không có,chắc không dám ra đây nhĩ?Hải Linh Tử tức quá người run cả lên, có điều thanh kiếm trong tay cònchưa dám đâm ra.Con trùng trăm chân, chết mà không cứng đơ, sư tử báo sắp chết, cũng còncó dư oai.Tiêu Thập Nhất Lang nói:- Còn như nhà ngươi...Ánh mắt của y bỗng nhiên như lưỡi đao dính chặt tới Lệ Cương, cười lạnhnói:- Cái tên Kiến Sắc Bất Loạn chân quân tử nhà ngươi, ta đã thấy xuyên quatừ lâu, bây giờ ngươi dám bước tới một bước, ta sẽ cho ngươi chết lập tứcdưới chân ta!Lệ Cương mặt mày xanh lè, mồ hôi chảy đầm đìa ra mặt, có điều hai chânnhư bị đóng cứng xuống mặt đất, không dám bước tới trước nửa bước!Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên lại cười lớn lên.Triệu Vô Cực không nhịn được hỏi:- Ngươi cười gì?Tiêu Thập Nhất Lang nói:- Ta cười cái đám nhỏ gan tụi bay!Y cười lớn lên nói tiếp:- Thực ra cái đầu lâu của ta đang chờ bọn lũ bay lại cắt, bất kỳ đứa nào lại,ta đều chẳng có sức phản kháng, chỉ buồn cười là các ngươi chảng có tênnào có can đảm!Bốn người gương mặt vừa xanh vừa trắng bệch, ai cũng bị chửi ngẩng đầulên không nổi.Tiêu Thập Nhất Lang nói:- Đầu lâu của ta tuy đang chờ người đến cắt, có điều cỡ bốn tên lũ bay, cònchưa xứng đáng!Y đột nhiên rút phăng thanh đao bên lưng ra, ngẫng mặt cười dài nói:- Tiêu Thập Nhất Lang a Tiêu Thập Nhất Lang! Không ngờ cái đầu lâu to tổbố của nhà ngươi không ai dám lại cắt, còn phải chờ nhà ngươi lại làm cho!Triệu Vô Cực đột nhiên la lên:- Khoan đã!Tiêu Thập Nhất Lang thở hổn hển, cười lớn nói:- Bây giờ nhà ngươi muốn lại cắt, cũng đã quá muộn! Ngày sau giang hồ sẽcó lúc biết rằng, Tiêu Thập Nhất Lang chẳng qua chết dưới tay chínhmình! Lũ bay bốn tên đại anh hùng, đại hiệp khách, chỉ đứng một bênnhìn nhìn.Triệu Vô Cực hững hờ nói:- Chúng ta vốn chẳng phải là đại anh hùng hào kiệt gì, nếu không biết nhàngươi đã say nhừ tử, không chừng chẳng dám bén mãng lại đây.Tiêu Thập Nhất Lang nói:- Nói cũng đúng.Triệu Vô Cực mỉm cười nói:- Nhưng làm sao chúng ta biết được nhà ngươi ở đây? Và làm sao biết đượcnhà ngươi say bí tử?Tiêu Thập Nhất Lang biến đổi sắc mặt gằn giọng hỏi:- Tại sao ngươi biết?Triệu Vô Cực làm ra vẻ ung dung nói:- Ai nói cho chúng ta biết, ngươi còn chưa nghĩ ra?Y cười lạnh một tiếng nói tiếp:- Liên phu nhân căm hận nhà ngươi từ lâu, nhờ chúng ta lại đây bằm thâynhà ngươi ra, do đó mới chuốc rượu cho nhà ngươi say trước, tiếc là nhàngười còn đang ngồi ôm cây thoa, mơ mộng hão huyền, xem nhà ngươicòn nực cười hơn bọn ta nhiều lắm.Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên gầm lên một tiếng, đứng thẳng người dậy.Vết thương trên người y vốn đã đông máu lại, y vừa dùng sức, miệng vếtthương lại vỡ tung ra, máu tươi bắn vụt ra ngoài.Nhưng oai thế của nhát đao, vẫn rất là mãnh bão.Triệu Vô Cực vung kiếm lên đở, đinh một tiếng, hổ khẩu bị chấn toát ra,thanh kiếm trên tay giữ không vững!Cả người y bị nhát đao làm tê liệt, hai chân rũ ra, người sụm xuống.Nhát đao thứ hai của Tiêu Thập Nhất Lang đã chém tới.Trái tim của Triệu Vô Cực như bị vỡ tung, y chẳng còn nghĩ gì đến thânphận khí phái chưởng môn nhân, lăn trên mặt đất một vòng, ra khỏi bảytám thước, bình lên một tiếng, đầu đụng vào góc quầy lũng một lỗ lớn.Tiêu Thập Nhất Lang rượt theo.Triệu Vô Cực hồn phi phách tán, thấy thanh đao trên tay y vung lên, độtnhiên đương một tiếng, rớt trên mặt đất, người của y lắc lư mấy cái, rồi đổsầm xuống.