Nhỏ Hạnh “góp ý chuẩn bị” cho tổ 4 cả thảy năm mẩu chuyện. Quý ròm và Tiểu Long ngồi dỏng tai nghe say sưa. Cả năm mẩu chuyện, mẩu nào cũng làm hai đứa tròn xoe mắt. Suốt ngày chúi mũi vào đống lọ cổ cao cổ thấp, “thần đồng toán” mù tịt về lịch sử đã đành. Nhưng ngay cả “Song phi cước” Tiểu Long, diễn viên võ thuật thượng thặng của nền điện ảnh tương lai cũng ngớ người ra khi phát giác trong lịch sử nước nhà không chỉ có “Bắc Hiệp” Lý Ông Trọng oai trấn Hung Nô mà còn có cả Lê Văn Khôi tay không đánh cọp, uy dũng không thua gì anh hùng Lương Sơn Bạc Võ Tòng, có Lê Như Hổ ăn mạnh như rồng, chén tì tì một lúc gần hai con heo và ba mươi lon gạo, có Lê Phụng Hiểu làng Cổ Bi tay không nhổ cây, bứng phăng cả gốc lẫn rễ, một mình đánh nhau với cả làng Ðàm Xá, có Nguyễn Biểu đơn thân vào đồn giặc ung dung ngồi ăn tiệc đầu người không hề run sợ, có Phạm Ngũ Lão ngồi bệt giữa đường mải lo việc nước, bị giáo đâm thủng đùi máu chảy ròng ròng vẫn không hay... Những mẩu chuyện này, có chuyện Tiểu Long và Quý ròm đã biết, có chuyện chúng chưa từng nghe. Nhưng ngay cả những chuyện đã đọc qua, chúng cũng chỉ nhớ mang máng, bây giờ nghe nhỏ Hạnh thuật lại chi tiết, rành mạch, có lớp có lang, hai đứa cảm thấy những nhân vật phi thường kia như đang hiện ra mồn một trước mắt. Tiểu Long nghe máu chảy rần rật trong người. Nó bóp chặt nắm đấm: - Nước mình sao lắm người tài thế! Quý ròm không chịu thua. Nó ưỡn bộ ngực ròm: - Dân tộc Việt Nam là dân tộc anh hùng mà lại! Nếu không làm sao cha ông ta đánh thắng được một lô một lốc những giặc Ân, giặc Nam Hán, giặc Tống, giặc Nguyên Mông, giặc Minh, giặc... - Thôi, thôi, đủ rồi! - Tiểu Long cắt ngang lời bạn - Mới xem sách từ trưa đến giờ mà đã nhớ được chừng ấy là giỏi rồi, khỏi kể nữa! Thằng mập làm Quý ròm cụt hứng quá xá. Nó nhăn mặt trách móc: - Ta đang “yêu nước” mà mày cà khịa! - Cà khịa gì đâu! - Tiểu Long phân bua - Tại vì tao đang lo... - Lo gì? - Lo không biết phải chọn chuyện nào để dựng hoạt cảnh! Chuyện nào tao cũng thích! Tiểu Long lo đúng ghê! Bởi Quý ròm cũng vậy. Nó cũng phân vân tợn. Nó chả biết nên chọn chuyện nào trong năm mẩu chuyện nhỏ Hạnh vừa kể. Trầm ngâm một hồi, nó nói: - Theo tao, tổ mình nên chọn chuyện Nguyễn Biểu hoặc chuyện Phạm Ngũ Lão! Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi: - Tao thích chuyện Lê Văn Khôi hoặc Lê Phụng Hiểu hơn! Quý ròm nguýt bạn: - Ðể mày có dịp trổ tài đấm đá chứ gì! Bị Quý ròm nói trúng ngay tim đen, Tiểu Long lỏn lẻn ngó lơ chỗ khác: - Ðâu phải vậy! Thấy thằng mập mắc cỡ, Quý ròm không nỡ trêu tiếp. Nó nghiêm nghị: - Chuyện Lê Văn Khôi và Lê Phụng Hiểu chỉ nói lên sức mạnh thể chất, còn chuyện Nguyễn Biểu và Phạm Ngũ Lão mới nói được hào khí và lòng yêu nước của người Việt Nam! Phân tích của Quý ròm khiến Tiểu Long hơi xiêu xiêu. Và nhỏ Hạnh “bồi” thêm một câu làm nó xiêu hẳn. Nhỏ Hạnh nói: - Quý nói đúng đấy! Hạnh cũng cho câu chuyện về Nguyễn Biểu và Phạm Ngũ Lão có ý nghĩa sâu sắc hơn! Thế là rốt cuộc Nguyễn Biểu và Phạm Ngũ Lão được chọn. Nhưng mỗi tổ chỉ được dựng một hoạt cảnh. Không thể vừa Nguyễn Biểu lại vừa Phạm Ngũ Lão được. Tiểu Long và Quý ròm ngó nhau: - Sao mày? Cả hai cái miệng cùng hỏi và cùng phá ra cười. Nhỏ Hạnh không cười. Nó nói: - Theo Hạnh, tổ mình nên chọn mẩu chuyện về Phạm Ngũ Lão! Quý ròm khịt mũi: - Tại sao? Nhỏ Hạnh điềm đạm giải thích: - Câu chuyện về lòng khí khái, can trường của Nguyễn Biểu đọc thì rất xúc động nhưng nếu dựng thành hoạt cảnh thì lại trông rất ghê! Nếu các bạn cho Nguyễn Biểu ngồi trên sân khấu ung dung cầm đũa gắp... con mắt bỏ vào miệng nhai thì chắc chắn sẽ có vài bạn nữ trong lớp ngất xỉu! Lập luận xác đáng của nhỏ Hạnh khiến hai bạn nó ngẩn ngơ buột miệng: - Ờ há! Theo cô Trinh nói, nhỏ Hạnh sẽ không được tham gia cuộc thi vào đầu tuần tới với tư cách thành viên tổ 4. Nó chỉ được “góp ý” cho tổ của nó trong thời gian chuẩn bị thôi. Nhưng lời góp ý nhỏ nhẹ của nó nặng cỡ mấy trăm ký. Quý ròm và Tiểu Long chỉ biết gật đầu lia lịa. Chiều hôm sau, năm đứa còn lại trong tổ 4 tập trung tại khoảnh sân sau của nhà Tiểu Long để tập kịch, à quên, để dựng hoạt cảnh về tướng quân Phạm Ngũ Lão. Nhỏ Kim Em, nhỏ Hiển Hoa và thằng Cung ngồi xúm xít trên chiếc băng dài. Quý ròm đứng đối diện, mặt mày trịnh trọng: - Tổ chúng ta sẽ dựng hoạt cảnh về Phạm Ngũ Lão! Các bạn đều biết Phạm Ngũ Lão cả rồi chứ gì? - Biết! - Cung láu táu - Ðường Phạm Ngũ Lão chỗ chợ Thái Bình bây giờ người ta gọi là phố Tây! Toàn Tây ba lô ở không hà! Bữa nào tụi mình... - Dẹp! - Quý ròm cau mày cắt ngang - Chả có bữa nào sất! Tao hỏi là hỏi về ông Phạm Ngũ Lão chứ không hỏi đường Phạm Ngũ Lão! Mày thích thì cứ tới đó một mình đi! Bị Quý ròm nạt nộ, Cung sửng cồ: - Mày có phải là tổ trưởng đâu mà làm tàng ghê thế! Quý ròm nổi điên: - Nhỏ Hạnh nghỉ, tao thay không được sao? Nếu mày thích thì tao nhường cho mày đấy! Hoạt cảnh chưa dựng mà chiến tranh đã lăm le nổ ra khiến nhỏ Kim Em và nhỏ Hiển Hoa nhăn như bị. Hai cái miệng cùng can gián: - Thôi, Cung đừng cãi với Quý nữa! Quý thay Hạnh là đúng rồi! Rồi quay sang Quý ròm, nhỏ Kim Em nháy mắt: - Thôi, Quý nói tiếp đi! Tiểu Long bưng khay nước từ trong nhà đi ra, thấy không khí có vẻ khác lạ, ngơ ngác hỏi: - Chuyện gì vậy? - Có gì đâu! Chỉ đùa chơi thôi! - Nhỏ Hiển Hoa cười khỏa lấp. Trong khi đó, Quý ròm phồng ngực cố hít một hơi dài cho “hạ hỏa” rồi mới tiếp tục: - Có thể các bạn đã biết cả, nhưng trước khi bắt đầu phân vai cho từng người, tôi xin kể lại mẩu chuyện về Phạm Ngũ Lão thêm một lần nữa để các bạn hình dung về hoạt cảnh chúng ta sắp dàn dựng. Nhưng Quý ròm chưa kể ngay. Theo thói quen “trịnh trọng” xưa nay, nó thò tay cầm ly nước Tiểu Long đưa, thong thả nhắp một ngụm rồi mới gật gù hắng giọng: - Phạm Ngũ Lão người làng Phù Ủng, mồ côi cha từ lúc lên năm, sống với mẹ trong một túp lều tranh nghèo nàn. Thuở nhỏ ham đọc sách, ngâm thơ lại giỏi võ nghệ, có chí lớn. Lớn lên, gặp lúc nước nhà giặc giã, Phạm Ngũ Lão say sưa nghiên cứu binh thư trận pháp, chờ dịp tòng quân giết giặc lập công. Một hôm, Phạm Ngũ Lão ngồi đan sọt giữa đường, đầu óc loay hoay tính kế diệt giặc, mải nghĩ đến nỗi Hưng Ðạo vương trẩy quân ngang qua ông vẫn không hay biết. Quân lính thấy một người ngồi trơ giữa đường không chịu đứng dậy liền xốc tới hò hét quát tháo. Phạm Ngũ Lão vẫn không nhúc nhích. Cho là ông bướng bỉnh, quân lính lấy giáo đâm vào đùi ông, thế mà ông vẫn không hay. Ðâm liên tiếp đến ba nhát, thấy đùi ông máu chảy ròng ròng mà sắc mặt ông vẫn thản nhiên, cặp mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi tận đẩu tận đâu, quân lính hoảng quá bèn quay lui bẩm báo. Hưng Ðạo vương nghe chuyện lấy làm lạ, bèn sai quân lính đưa mình tới gặp. Vương hỏi “Kẻ kia ở đâu, sao lại cản đường ta đi?”. Bấy giờ Phạm Ngũ Lão mới giật mình bừng tỉnh, ấp úng thưa “Thưa Ðại vương, tôi mải nghĩ kế dẹp giặc, không may sơ ý cản đường Ðại vương, xin Ðại vương tha tội!”. Hưng Ðạo vương cho ông là người khác thường, liền ra lệnh đem thuốc dấu rịt vết thương và cho ông theo về kinh đô. Về sau trong cuộc kháng chiến chống Nguyên Mông, ông lập được nhiều công to, được phong các chức Ðại tướng quân rồi Thượng tướng quân... Quý ròm kể xong một hồi vẫn chẳng thấy đứa nào lên tiếng. Thằng Cung, nhỏ Kim Em và nhỏ Hiển Hoa còn mải mơ màng đến hình ảnh hào hùng của vị tướng quân họ Phạm. Trước nay tụi nó đi qua đi lại trên đường Phạm Ngũ Lão bên hông chợ Thái Bình không biết bao nhiêu là lần nhưng tụi nó đâu có biết vị tướng quân này có một giai thoại đẹp đẽ và kiêu hùng đến thế. Mãi một lúc, thằng Cung mới ngước nhìn Quý ròm, tặc tặc lưỡi: - Ông này hay ghê hén mày? - Ông nào? - Thì cái ông mày vừa kể chứ ông nào! Ông Phạm Ngũ Lão để giáo đâm vào đùi ấy! - Còn phải nói! - Quý ròm nhún vai, rồi nó kể công - Tao phải lục tìm cả buổi trong sách mới ra được câu chuyện này đấy! Cung phục Quý ròm quá xá. Thằng ròm này hay thật! Mẩu chuyện nó tìm cảm động ghê! Vậy mà khi nãy mình lại bảo nó không xứng làm tổ trưởng, thật bậy quá sức! Trong khi Cung áy náy bao nhiêu thì Tiểu Long tức cười bấy nhiêu. Nó biết tỏng Quý ròm chẳng “lục tìm cả buổi” gì sất. Quý ròm chỉ nghe nhỏ Hạnh kể. Và bây giờ nó huênh hoang kể lại. Nhưng Tiểu Long không muốn làm bạn cụt hứng. Mặc Quý ròm ba hoa, nó chỉ tủm tỉm cười. Nhỏ Hiển Hoa bắt gặp cái nhếch mép kín đáo của Tiểu Long, tò mò hỏi: - Bạn Tiểu Long cười gì thế? Tiểu Long giật thót: - Tôi có cười gì đâu! - Có! Tôi thấy bạn cười nè! - À, à! - Tiểu Long bối rối đáp bừa - Ðó là tôi cười ông... Phạm Ngũ Lão! Câu trả lời của Tiểu Long khiến cả nhỏ Kim Em cũng tròn xoe mắt: - Ông Phạm Ngũ Lão có gì đáng cười đâu? Thắc mắc của nhỏ Kim Em làm Tiểu Long giận điên, không phải giận nhỏ Kim Em mà giận chính nó. Chẳng thà làm thinh quách cho rồi, mình càng đáp lại càng thòi ra lắm câu bá láp, khổ ghê! Tiểu Long vừa làu bàu vừa tìm cách chống đỡ: - Tôi cười chuyện ổng ngồi giữa đường ấy mà! Ngồi đâu không ngồi, lại ra giữa đường ngồi đan sọt, nếu hồi đó cũng có cảnh sát giao thông như bây giờ, chắc ổng bị điệu về bót quá! Nhỏ Kim Em “xì” một tiếng: - Vậy mà cũng cười! Bạn ngộ ghê! Nhỏ Hiển Hoa hùa theo: - Ừ, mình cũng chẳng thấy có gì đáng cười cả! Bị hai con nhỏ cùng tổ chê tối mày tối mặt, Tiểu Long ngượng nghịu đưa tay quẹt mũi, ấp úng nói xuôi theo: - Tôi cũng thế! Nhỏ Hiển Hoa không hiểu: - Cũng thế là sao? Tiểu Long ngó lơ chỗ khác: - Là khi nãy tôi thấy buồn cười nhưng bây giờ lại chẳng thấy đáng cười tẹo nào! Cái lối đối đáp xụi lơ của Tiểu Long khiến nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Kim Em che miệng cười khúc khích. - Trật tự, trật tự nào! - Quý ròm lừ mắt nhìn Tiểu Long và hai cô bạn gái - Các bạn cứ ồn ào như thế làm sao tôi phân vai được! Tiểu Long mừng húm trước sự can thiệp kịp thời của Quý ròm. Nó lập tức khôi phục vẻ nghiêm trang. Nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Kim Em cũng lật đật xoay mình cố ngồi cho ngay ngắn. Quý ròm khoa tay trong không khí: - Bây giờ tổ mình sẽ dựng lại cảnh Phạm Ngũ Lão ngồi đan sọt giữa đường và gặp Trần Hưng Ðạo đi ngang. Rồi đưa mắt sang Tiểu Long, Quý ròm nói tiếp: - Tiểu Long to con, rất thích hợp với vai Phạm Ngũ Lão... Thấy chung quanh không ai phản đối gì, Quý ròm hí hửng phân công tiếp: - Còn tôi sẽ đóng vai Trần Hưng Ðạo... - Vì tôi nhỏ con! Thằng Cung thình lình “đế” một câu khiến không khí trang nghiêm tức khắc bị phá vỡ. Cung vừa nói vừa cười hăng hắc. Tiểu Long, nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Kim Em vừa bị Quý ròm nhắc nhở, đang cố làm nghiêm, trước tình cảnh này cũng không thể làm nghiêm được nữa. Ba đứa bụm miệng cười rung cả người. Tiểu Long vừa cười hí hí vừa thận trọng lùi tuốt ra xa, sợ Quý ròm nổi cáu chơi trò “giận cá chém thớt”. Quý ròm nổi cáu thật. Bị Cung kê nguyên một cái tủ to đùng như vậy vào miệng, làm sao nó không cáu sườn cho được! Nhưng Quý ròm không “chém thớt”. Nó chỉ “giận cá chém... cá”. Nó nhìn Cung, mắt long sòng sọc: - Chơi trò phá bĩnh hả mày? - Phá bĩnh gì đâu! - Cung nhún vai - Tao chỉ nhận xét theo sự thật thôi! - Sự thật cái đầu mày! - Giọng Quý ròm xịt khói - Mày thù tao về chuyện đường Phạm Ngũ Lão có Tây ba lô lúc nãy nên tìm cách trả đũa chứ gì! - Bậy! - Cung vẫn cứng cỏi - Ðây là tao góp ý cho tổ thôi. Còm ròm như mày mà đóng vai Hưng Ðạo đại vương chỉ tổ khiến tụi bạn trong lớp cười méo miệng! Biết thằng Cung kiếm cớ trả thù mình nhưng trước lý lẽ vững chắc của đối phương, Quý ròm đành nghẹn họng. Nó ngắc ngứ một hồi rồi nhếch môi hỏi: - Thế tao không đóng vai Trần Hưng Ðạo thì mày đóng chắc? - Rồi không đợi Cung trả lời, nó hậm hực “xì” một tiếng - Mày cũng đâu có mập mạp hơn tao mấy tí! Quý ròm nói đúng. Thằng Cung quả cũng không thể đóng vai Hưng Ðạo đại vương được. Nhưng dường như Cung không màng đến vinh dự đó. Nó gật gù: - Ðúng! Tao cũng không thể đóng vai này được! - Thế ai đóng? - Quý ròm ngẩn tò te - Tổ mình còn ai là con trai nữa đâu! Cung chỉ tay vào nhỏ Kim Em: - Kim Em sẽ đóng! Ba, bốn cái miệng há hốc: - Kim Em? Còn nhỏ Kim Em thì giãy nảy: - Không được đâu! Mình là con gái, làm sao đóng vai Trần Hưng Ðạo được? - Ðược! - Cung nhìn Kim Em, nheo mắt nói - Bạn là con gái nhưng so với các thành viên trong tổ, bạn chỉ nhỏ con hơn Tiểu Long thôi! Chỉ cần đeo râu vào, bạn sẽ hóa thành một đại vương oai phong lẫm liệt ngay tắp lự! - Ờ, phải rồi! - Nhỏ Hiển Hoa vỗ tay - Mình cũng từng xem gái giả trai trên sân khấu mấy lần rồi! Giống hệt à! Quý ròm không ngờ sự thể lại xoay ra như vậy. Không tiện tranh giành với “nữ giới”, nó đành tặc lưỡi: - Gái giả trai chẳng có gì là khó! Chỉ cần hóa trang thật khéo thôi! Tiểu Long đóng vai Phạm Ngũ Lão, nhỏ Kim Em đóng vai Trần Hưng Ðạo, tổ 4 còn lại ba đứa là thằng Cung, nhỏ Hiển Hoa và Quý ròm. Nhỏ Hiển Hoa hỏi: - Thế Quý đóng vai gì? - Tôi hả? Quý ròm nhíu mày. Nhưng nghĩ ngợi một hồi nó thấy trong hoạt cảnh này chẳng còn vai nào đáng giá nữa, đành ủ rũ đáp: - Tôi sẽ đóng vai lính hầu! Nhỏ Hiển Hoa chớp mắt: - Thế còn Hiển Hoa và Cung? Quý ròm phẩy tay: - Cũng lính hầu nốt! Thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa chẳng ham hố gì chuyện làm tướng quân. Nghe Quý ròm nói vậy, hai đứa vui vẻ đồng ý ngay. Việc phân vai như vậy tưởng là xong. Không ngờ đến khi ráp vào dàn dựng, Quý ròm bỗng la hoảng: - Bỏ xừ rồi! - Gì thế? Quý ròm dang hai tay: - Chẳng lẽ để Hưng Ðạo đại vương... đi bộ? - Ờ há! - Nhỏ Hiển Hoa gục gặc đầu - Ai lại để Trần Hưng Ðạo đi bộ ngang với lính hầu! Cung nhếch môi: - Không đi bộ thì đi gì? Tiểu Long chớp mắt: - Tướng soái thời xưa thường đi ngựa hoặc cỡi voi... Tiểu Long nói chưa dứt câu, Cung đã hừ mũi cắt ngang: - Mày nói toàn chuyện trên trời! Tụi mình kiếm đâu ra ngựa hoặc voi để đưa lên sân khấu? - Không có ngựa và voi thật thì tụi mình sẽ làm ngựa và voi giả! Quý ròm vung tay tuyên bố. Rồi nó nhìn Cung, nói luôn: - Mày và Hiển Hoa khỏi làm lính hầu nữa. Một mình tao làm lính hầu đủ rồi. Tụi mày sẽ làm voi! Nhỏ Hiển Hoa trố mắt: - Làm voi là làm sao? Quý ròm gật gù: - Tôi sẽ lấy một tấm vải cắt thành hình con voi. Tôi sẽ làm cả vòi, tai và đuôi nữa, rồi bạn và Cung sẽ chui vào đó... Mới nghe tới đó, nhỏ Hiển Hoa đã méo xệch miệng. Nó ngúng nguẩy: - Hiển Hoa không chịu đâu! Hiển Hoa mà làm voi, Hưng Ðạo vương Kim Em cỡi lên, Hiển Hoa sẽ xẹp lép như con tép mất! Nỗi lo lắng của nhỏ Hiển Hoa khiến tụi bạn không nhịn được cười. Riêng Quý ròm không cười. Ðang thay nhỏ Hạnh làm tổ trưởng, nó mím môi cố làm mặt tỉnh và hắng giọng trấn an: - Bạn đừng lo! Cung sẽ đứng phía trước, bạn chỉ đứng lom khom phía sau thôi! Khi cỡi voi, Hưng Ðạo vương sẽ cỡi trên lưng... bạn Cung! Tới phiên Cung giãy nảy: - Tao không chịu đâu! Dại gì đưa lưng cho con gái cỡi! Quý ròm nghiêm mặt: - Ðây là công việc chung, mày đừng có giãy đùng đùng lên như thế! Cung cong môi: - Công việc chung sao mày không làm voi cho Kim Em cỡi mà lại xúi tao? Mặt Quý ròm sa sầm: - Tao còn phải làm lính hầu! Cung nhất quyết không chịu nhượng bộ: - Vậy để tao làm lính hầu cho! Mày làm voi! - Tao không thể làm voi được! - Tại sao? Quý ròm liếc nhỏ Kim Em: - Còm ròm như tao làm sao chịu nổi trọng lượng của vị Hưng Ðạo vương to đùng kia được! Trong khi Tiểu Long và nhỏ Hiển Hoa ôm bụng cười thì nhỏ Kim Em dậm chân bình bịch: - Nè, nè, không có nói xấu người ta à nghen! Còn Cung thì huơ tay: - Chứ tao có hơn gì mày! Khi nãy mày chả bảo tao chẳng mập hơn mày mấy tí là gì! Quý ròm khụt khịt mũi: - Chả mập hơn mấy tí nhưng vẫn là mập hơn! Rồi thấy lý lẽ của mình không được thuyết phục lắm, Quý ròm vội vã nói thêm: - Hơn nữa, mày không thể đóng vai lính hầu được! Vai lính hầu này khó lắm! Phải cầm giáo đâm vào đùi Phạm Ngũ Lão tới những ba nhát chứ đâu phải đứng chơi! Cung “xì” một tiếng: - Tưởng gì! Cầm giáo đâm vào đùi, ai làm chả được! Quý ròm “e hèm”: - Như vậy là mày chả biết cóc khô gì cả! Ðã là lính hầu của Trần Hưng Ðạo thì khi đâm phải đâm đúng phương pháp, ngay cả tư thế cầm giáo cũng theo bài bản chứ đâu phải muốn huơ loạn xị thế nào cũng được! Cung bán tín bán nghi. Nó nhìn lom lom vào mặt Quý ròm: - Xạo đi mày! Giọng Quý ròm ráo hoảnh: - Tao xạo mày làm gì! Nếu quân lính thời nhà Trần không võ nghệ đầy mình thì làm thế quái nào đuổi được giặc Nguyên Mông! Lần này, thấy thằng ròm lấy lịch sử ra hùng hồn dẫn chứng, Cung hơi ngán. Nó gãi cổ: - Nhưng mày thì biết cóc gì võ nghệ! Quý ròm “giải đáp thắc mắc” cho tên tổ viên bướng bỉnh kia bằng cách thình lình thộp lấy cổ tay Tiểu Long và hùng dũng giơ lên cao: - Mày quên tao có một đứa bạn “võ sư vô địch đại lực sĩ song phi cước thiết đầu công” là Tiểu Long đây sao? Trước nay nó đã dạy cho tao biết bao nhiêu là võ nghệ, từ quyền cước đơn đao song kiếm tụ tiễn phi tiêu đến trường thương giáo mác xà beng... không thiếu thứ gì! Nghe Quý ròm tuôn một tràng, Cung bất giác nghệt mặt. Ừ, có thể lắm! Thằng ròm này suốt ngày cặp kè với Tiểu Long, thế nào chẳng được thằng này truyền cho vài miếng võ! Ðang gục gà gục gặc, Cung bỗng giật mình thốt lên: - Ê, làm gì có môn võ đánh nhau bằng xà beng hở mày? Xà beng là dụng cụ để đào đất đá mà! Câu hỏi bất ngờ của Cung làm Quý ròm chết đứng. Khi nãy lỡ ba hoa quá trớn, nó kể cả xà beng vào trong đó mà không hay. - Xà beng hả? Có, có chứ! - Vừa ấp úng đáp Quý ròm vừa tự rủa thầm mình tơi bời, cặp mắt “gian manh” của nó đảo lia lịa, còn đầu óc thì tính toán như chớp xẹt - Có, à thoạt đầu thì không có, nhưng về sau thì có! Rồi sợ thằng Cung ương bướng này buột miệng hỏi những câu cắc cớ, Quý ròm vội vàng hỏi trước: - Tao hỏi mày nè! Giả dụ mày đang lui cui đào đất đá, kẻ địch bỗng nhảy tới tấn công mày thì mày làm sao? Cung liếm môi: - Kẻ địch nhiều hay ít? Ðang định “quảng cáo” cho môn “vũ khí lợi hại” xà beng nên Quý ròm hùng hổ đáp: - Tất nhiên là nhiều! - Nhiều thì tao... chạy! Cung đáp xụi lơ làm Quý ròm xụi lơ theo. Nó thở đánh thượt: - Chạy thì nói làm gì! Cung ôm đầu: - Không chạy có mà chết với bọn chúng à? - Chẳng việc gì phải lo đến thế! - Quý ròm ưỡn ngực - Bởi vì mày đang có cây xà beng trong tay! Cây xà beng thời bình là dụng cụ sản xuất nhưng thời chiến là một thứ vũ khí có thể đương cự được cả chục người. Chính nhờ sự biến đổi linh hoạt và công dụng đa năng của nó mà từ cuối thế kỷ 19, xà beng đã được liệt vào... thập bát binh khí cận đại! Rồi Quý ròm đột ngột kết luận: - Không tin mày hỏi thằng Tiểu Long xem! Cung ngó Tiểu Long, giọng nghi hoặc: - Ðúng thế không hở mày? Thình lình bị Quý ròm lôi vào cuộc, Tiểu Long giật bắn cả người. Phải vất vả lắm nó mới giữ được vẻ mặt thản nhiên, gật đầu đáp: - Ðúng thế! Ðúng thế! Xà beng là thứ vũ khí... lợi hại ghê lắm! Thấy Tiểu Long hùa theo mình chơi trò dóc tổ, Quý ròm khoái chí phá ra cười. Nhưng rồi thấy mặt mày thằng mập càng lúc càng khó coi, sợ nó phát khùng tố cáo tội khoác lác của mình, Quý ròm lập tức thu ngay nụ cười và hấp tấp trở lại đề tài chính: - Thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu tập! Tiểu Long ra giữa đường ngồi đan sọt đi! Tiểu Long ngơ ngác: - Sọt đâu mà đan! Quý ròm hất đầu: - Mày chạy vào nhà lấy cái rổ ra đây! Không có sọt thì đan rổ vậy! Ðợi Tiểu Long cầm rổ ra và xếp chân ngồi bệt xuống đất, Quý ròm ngoảnh sang Cung và Hiển Hoa: - Giờ tới hai bạn! Sau khi nghe Quý ròm thuyết một tràng về tiêu chuẩn võ nghệ của binh sĩ đời nhà Trần, Cung hết ham làm lính hầu nữa. Nhưng nó vẫn chưa chịu làm... voi ngay. Nó hỏi: - Thế tấm vải đâu? - Tấm vải gì? Cung nheo mắt: - Tấm vải vẽ hình con voi ấy! Phải có tấm vải khoác lên mình mới làm voi được chứ! - Khỏi cần! - Quý ròm khoát tay - Chúng ta cứ tập trước, còn tấm vải sẽ may sau! Tao còn phải nhờ mày trang trí vẽ vời trên tấm vải nữa đấy! Nhỏ Kim Em thoạt đầu cũng định hỏi “Râu đâu?” nhưng nghe Quý ròm trả lời Cung như vậy, nó chả buồn thắc mắc nữa. Nó lặng lẽ tiến đến chỗ Cung và nhỏ Hiển Hoa. Hai đứa này vừa làm voi vừa cãi nhau chí choé. Nhỏ Hiển Hoa cúi lom khom, hai tay vịn vào hông Cung. Cung đứng trước, tay chống lên gối, chốc chốc lại quay đầu ra sau, gắt: - Bạn nhích tay cao lên một chút được không? Ðể ngay hông nhột thí mồ! Nhỏ Hiển Hoa đỏ mặt: - Ðừng có xạo! Tôi có thọc lét bạn đâu mà nhột! Cung gầm gừ: - Không thọc lét cũng nhột! Thấy “đầu voi” và “đuôi voi” cứ hục hặc luôn miệng, không ai chịu nhường ai, Quý ròm liền can gián: - Thôi, thôi, đừng tranh cãi nữa! Bạn Cung khom người xuống cho Hưng Ðạo đại vương trèo lên lưng voi đi! “Hưng Ðạo vương” Kim Em trước nay chỉ cỡi xe đạp, không quen cỡi... voi, nên ì ạch mãi vẫn chưa ngồi lên chiếc lưng tôm của Cung được. Nó cứ leo lên lại tuột xuống, cả chục lần như vậy. Cung khom người một hồi đã mỏi, liền gắt: - Này, này, đây là cái lưng người ta chứ không phải là cầu tuột đâu nhé! Nhỏ Kim Em lỏn lẻn: - Lưng gì mà trơn quá! Nhỏ Hiển Hoa cười hì hì: - Lưng voi mà lại! Cung quay ra sau, gầm gừ: - Bạn có im đi không! Nếu còn trêu tôi một lần nữa, tôi sẽ xin đổi chỗ với bạn đấy! Nghe “đầu voi” hăm he, “đuôi voi” vội rụt cổ ngậm miệng ngay tút xuỵt. Rốt cuộc phải mất đến năm phút, “Hưng Ðạo vương” mới yên vị trên lưng voi của mình được. Nhưng khổ nỗi, “con voi” của ngài ốm hơn ngài nên khi ngài vừa “an tọa”, “con voi” đã lảo đảo bốn chân, à quên chỉ hai chân trước thôi, như muốn sụm. “Hưng Ðạo vương” xanh mặt liếc xuống: - Bạn làm sao thế? “Voi” sừng sộ: - Còn trăng với sao gì nữa! Bạn cứ cựa quậy mãi như thế làm sao tôi giữ thăng bằng được? - Cựa quậy đâu mà cựa quậy! “Voi” cười khảy: - Thì không cựa quậy, nhưng nhúc nhích! Biết không thể đôi co lại với “con voi” bướng bỉnh và lắm mồm của mình, “Hưng Ðạo vương” không buồn thanh minh nữa. Ngài cố nín thở gồng mình ngồi im cho yên chuyện. Nhưng yên được chuyện voi thì chuyện người lại rắc rối. “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long ngồi đan rổ mà mặt ngoảnh về phía sau láo liên quan sát cảnh “Trần Hưng Ðạo” và “con voi” của ngài cãi nhau, bị Quý ròm nạt cho một tiếng: - Mày có quay lên không! Ðang “nghĩ kế phá giặc” thì tinh thần phải tập trung ghê lắm, có đâu dáo dác như thằng trộm gà thế! Ðang đóng vai Phạm tướng quân oai vệ mà bị tên lính hầu tép riu quát cho giật bắn, Tiểu Long cáu tiết: - Chứ mày thì sao? Mày là lính hầu mà dám to tiếng với Ðại tướng quân hả? Quý ròm chìa cùi chỏ: - Ðại tướng quân cái cóc khô! Mày chỉ là Ðại tướng quân sau khi được Hưng Ðạo vương rước về kinh và phong chức kia! Còn hiện giờ mày chỉ là thứ dân thôi, hiểu chưa hả ngốc? Tiểu Long quanh năm bị Quý ròm kêu là “ngốc tử”, nghe đã quen tai. Chữ “ngốc” bây giờ đã quen thuộc với nó như là chữ “thân mến” vậy. Nhưng đó là nói lúc chỉ có hai đứa với nhau kia, cùng lắm là thêm nhỏ Hạnh vào nữa. Ðằng này Quý ròm mắng nó “ngốc” trước mặt bao nhiêu là đứa, nó chả còn thấy cái từ đó “thân thương” tí ti ông cụ nào. Tự ái dồn dập, nó sầm mặt vặc lại: - Có mày ngốc thì có! Cú phản kích của Tiểu Long làm Quý ròm há hốc miệng: - Ơ, ơ, cái thằng mập này! Tao làm gì mà mày bảo là ngốc? - Chứ gì nữa! - Tiểu Long chưa nguôi ấm ức, nó thu nắm tay, răng nghiến trèo trẹo - Phạm mỗ tuy chưa được phong làm Ðại tướng quân nhưng với bản lĩnh của mình, Phạm mỗ thừa sức bẻ giò bất cứ một tên lính hống hách nào! “Thế võ Oshin” của nhà ngươi không làm gì được Phạm mỗ đâu! Nghe Tiểu Long lôi chuyện cũ ra chọc mình, Quý ròm mặt đỏ gay: - Oshin cái đầu mày! Có mau ngồi xuống đan rổ để buổi tập bắt đầu đi không hả?Sau ba buổi chiều tập dượt, hoạt cảnh về Phạm Ngũ Lão đã được các thành viên tổ 4 diễn xuất khá trôi chảy. Bây giờ voi đã có vải phủ kín bên ngoài, chỉ thòi bốn chân, chẳng ai biết nấp trong đó là thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa. Voi lại có đuôi, có hai tai to như hai cái quạt nan dán bằng giấy bồi, lại thêm cái vòi bằng ống cao su luôn ngoe nguẩy nữa. “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long mắt thôi láo liên, mặt mày nó bây giờ trầm tư ghê lắm. “Hưng Ðạo vương” Kim Em từ lúc đeo râu, đội mão đã thôi còn té lên té xuống khi trèo lên lưng con voi gầy hay cãi nữa. Tất nhiên những tiếng quát tháo, la lối hay léo nhéo vẫn còn. Nhất là con voi lắm mồm của Trần Hưng Ðạo. Trước đây, lúc Kim Em còn lóng nga lóng ngóng khi leo lên lưng voi, Cung đã nhăn như bị. Bây giờ, động tác của Kim Em đã gọn gàng, thuần thục, tưởng Cung thôi làm mình làm mẩy, không ngờ nó lại chuyển qua than thở kiểu khác: - Trời đất ơi! Hồi trưa bạn ăn thứ gì mà bây giờ bạn nặng như bao gạo thế? “Hưng Ðạo vương” rút kinh nghiệm, chả thèm tranh cãi tay đôi với con voi của mình. Ngài điềm tĩnh: - Mình vẫn ăn cơm như mọi ngày thôi! Thấy đối phương phớt tỉnh Ăng-lê, Cung tức lắm. Tức nhất là nó đã phải cong xương sống làm voi cho bọn con gái cỡi, bây giờ Quý ròm lại bắt nó cầm thêm chiếc ống cao su thò ra ngoài huơ qua huơ lại giả làm vòi, ra vẻ ta đây là voi Ban Mê Thuột thứ thiệt, thật chẳng khác nào cực hình! Cuộc đời bất công, ngang trái như thế làm sao Cung chịu nổi. Chỉ vì sự thành công của cả tổ mà nó đành phải gắng gượng thôi. Nhưng gắng gượng là một chuyện, còn cà khịa cái con nhỏ Kim Em đang chễm chệ trên đầu trên cổ mình kia cho bõ ghét là một chuyện khác! Cung ấm ức nhủ bụng và tinh quái hỏi tiếp: - Hình như nhà bạn bị cúp nước cả tuần nay phải không? Nhỏ Kim Em thật thà: - Ðâu có! Sao bạn lại hỏi thế? Cung cười hềnh hệch: - Tại tôi có cảm giác cả tuần nay bạn không tắm! Hưng Ðạo vương gì mà hôi rình à! Cú đòn độc của Cung làm Kim Em vừa thẹn vừa tức. Quên mình đang ngồi trên lưng voi, nó giãy đùng đùng: - Không được chơi trò nói xấu à nghen! Mình không có chịu đâu... Nhỏ Kim Em giãy mạnh quá, nó nói chưa dứt câu, “con voi” chịu không nổi đã đổ kềnh ra đất. Dưới lớp vải lập tức bật lên những tiếng la chói lói. Tiếng nhỏ Hiển Hoa hốt hoảng: - Ối, chuyện gì thế? Tiếng Cung ăn vạ: - Ối trời ơi! Cụp xương sống tôi rồi nè trời! Vừa la toáng, hai đứa vừa chui ra ngoài tấm vải. Trong khi đó, nhỏ Kim Em cũng lồm cồm bò dậy. Nó vừa phủi đất bám trên người vừa phân bua: - Tại Cung chứ bộ! Ai bảo Cung kêu tôi không tắm chi! Cung hừ mũi: - Tôi đùa một tẹo cho vui, làm gì bạn giãy đành đạch như đỉa phải vôi thế? Mai mốt ra diễn giữa lớp, bạn còn làm như vậy, tổ mình đứng hạng bét là cái chắc! Gặp lúc khác, Quý ròm đã toét miệng cười từ lâu rồi. Nhưng đang giữ chức “tổ trưởng” thế nhỏ Hạnh, nó không cười nổi. Nó còn phải có trách nhiệm đối với sự thành bại của cả tổ. Vì vậy, nó quắc mắt nhìn Cung: - Tại mày mà ra cả, còn trách ai! Cung dẩu môi: - Tao làm gì mà mày bảo tại tao? - Chứ gì nữa! Voi gì mà suốt ngày trêu chọc người ta! Cứ thế, mày sẽ quen miệng cho mà xem! - Quý ròm nói đúng đấy! - “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long gật gù hùa theo - Mày phải tập ngậm tăm đi là vừa, kẻo mai mốt lên sân khấu, mày ngứa mồm nói oang oang là hỏng bét! Ðang sừng sộ định cãi nhau với Quý ròm, bị Tiểu Long bồi thêm một câu, Cung chột dạ nín thinh. Nhưng lòng đầy bất mãn, nó đưa mắt nhìn nhỏ Hiển Hoa, hy vọng con nhỏ này cũng “thân phận voi” như mình sẽ lên tiếng bênh vực kẻ cùng cảnh ngộ. Nó trông đợi nhỏ Hiển Hoa mở miệng. Cung “cầu được ước thấy”, nhỏ Hiển Hoa mở miệng thật. Nhỏ nói: - Ðúng rồi đó! Cung kỳ quá, cứ trêu bạn Kim Em hoài như thế, bạn Kim Em làm sao bình tĩnh đóng vai Trần Hưng Ðạo được! Suýt chút nữa Cung đã té lăn quay ra đất. Nó nghiến răng ken két: Tưởng con nhỏ này nó ủng hộ mình chứ nếu nói kiểu đó thà nó im quách đi còn hơn! Thật là một con nhỏ chả ra gì! Nhưng Cung nghĩ trong đầu thế thôi chứ không dám nói ra. Tất cả mọi thành viên trong tổ đều đồng thanh phản đối nó, nó chả dại gì chống lại. Từ hôm đó, Cung đã thôi tìm cách trêu tức Kim Em. Và “Hưng Ðạo vương” đã thôi phải nơm nớp đối phó với con voi của mình để có thể tập trung vào diễn xuất. Quý ròm mừng lắm. Nhưng dù sao đấy cũng chỉ mới yên ổn phần “đối nội”. Phần “đối ngoại” còn gay go hơn. Ngay trong buổi tập dượt thứ ba, đúng vào lúc “quân hầu” Quý ròm đang quát tháo “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long về cái tội ngồi chình ình một đống giữa đường thì tiếng Hải quắn vang lên í ới từ trong nhà: - Tiểu Long ơi Tiểu Long! Quý ròm cau mày ngó Tiểu Long: - Mày có hẹn với Hải quắn hả? - Ðâu có! - Thế nó đi đâu vậy? Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi: - Tao cũng chả biết! Từ trước đến giờ nó chả bao giờ ghé nhà tao, không hiểu sao hôm nay lại mò đến! Tiếng Hải quắn lại vang lên: - Tiểu Long ơi, mày đang ở đâu thế? Quý ròm cuống quít bảo Tiểu Long: - Mày giấu cái rổ đi! Nó tới đây để do thám đấy! Rồi quay sang phía “Hưng Ðạo vương”, nó nghiêm giọng phán: - Kim Em leo xuống và tháo râu, tháo mão lẹ đi! Còn Cung và Hiển Hoa chui ra gấp và cuộn tấm vải lại đem giấu sau gốc chuối! Nhanh lên kẻo Hải quắn trông thấy! Quý ròm liệu việc như thần. Lúc Cung và Hiển Hoa từ sau bụi chuối đi ra, Tiểu Long vừa ngoác miệng mới nói được hai tiếng “Tao ở... ” thì Hải quắn đã thò đầu ra khỏi cửa sau, cười hề hề: - Hóa ra tụi mày ở đây! Rồi không đợi bọn Quý ròm hỏi lại, nó giả bộ thắc mắc: - Tụi mày làm gì mà tập trung hết ở đằng sau vườn thế? Tiểu Long ấp úng: - À, tụi tao đang... ngắm cảnh! Hải quắn nhìn quanh: - Cảnh ở đây có gì đẹp đâu! Tiểu Long nuốt nước bọt: - Ờ, ờ... Khác với Quý ròm, Tiểu Long là đứa không quen bịa chuyện. Vì vậy, còn lâu nó mới che mắt được thằng Hải quắn ranh ma. Nhác trông bộ tịch lóng ngóng của Tiểu Long, Hải quắn toét miệng cười: - Mày đừng có giấu tao! Tụi mày đang tập hoạt cảnh lịch sử phải không? Tiểu Long lại “Ờ, ờ...” một cách ngượng ngập. Hải quắn nheo mắt: - Tụi mày cứ tập tự nhiên đi! Quý ròm nãy giờ làm thinh, chợt hừ mũi: - Tụi tao tập xong rồi, đang chuẩn bị về đây! Quý ròm đúng là đứa phản ứng lanh lẹ, miệng mồm sắc bén. Nó nói kiểu đó, Hải quắn dù biết tỏng thằng ròm đang tìm cách đuổi khéo mình, cũng chẳng có lý do gì để kỳ kèo, nấn ná. Trong khi Hải quắn đang nghệt mặt tìm cách đối đáp, Quý ròm “thừa thắng xông lên”, vặn lại tay “điệp viên” của tổ 2: - Còn mày, mày đi đâu đây? - Tao hả? - Hải quắn liếm môi - Tao đi tìm Tiểu Long! - Mày tìm Tiểu Long làm chi? Ðã chuẩn bị sẵn từ trước, Hải quắn thản nhiên: - Chiều thứ bảy tuần tới, đội bóng lớp mình sẽ đụng nhau với đội bóng lớp 9P2, tao muốn hỏi xem Tiểu Long đã có kế hoạch đối phó gì chưa! Ðinh ninh đối phương sẽ cà lăm trước câu hỏi vặn của mình, không ngờ Hải quắn trớ nhanh như máy, lý do lại hết sức chính đáng, “cựu Phủ doãn phủ Khai Phong” Quý ròm hết đường “kết án”, đành ngẩn tò te. Ðội bóng sừng sỏ 9P2 sau trận thua đội bóng lớp 8A4 trong trận chung kết giải vô địch toàn trường tháng trước, đã rủ đội bóng của bọn Quý ròm đấu “trận phục thù” vào cuối tuần tới, điều đó hoàn toàn có thật. Hải quắn là thành viên đội tuyển lớp, cùng đá cặp với Quý ròm trên hàng tiền đạo, điều đó cũng có thật nốt. Và cũng có thật luôn chuyện Tiểu Long đang là đội trưởng đội bóng 8A4, người có tiếng nói quyết định trong việc sắp xếp đội hình và chọn lựa chiến thuật thi đấu cho cuộc đụng độ sắp tới. Chính vì Hải quắn lợi dụng ba cái sự có thật đó để bịa ra lý do đến đây, Quý ròm dù đi guốc trong bụng đối phương cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nó hỏi lại, giọng yếu xìu: - Thế sao mày không đợi sáng mai lên trường hãy bàn bạc? Hải quắn vò đầu, cười nhăn nhở: - Tao sốt ruột quá! Vì danh dự của lớp, tao phải tức tốc đi tìm Tiểu Long ngay! Lại thế nữa! Quý ròm rủa thầm và chẳng biết làm gì cho hả tức, nó hừ mũi một cái và quay lưng đi thẳng một mạch vô nhà. Thấy “đạo diễn” hầm hầm bỏ đi, các “diễn viên” Cung, Kim Em và Hiển Hoa liền nháy nhau kẻ trước người sau lục tục đi theo, bỏ mặc Tiểu Long và Hải quắn ngồi trơ lại ngoài vườn... “bàn chuyện bóng đá”.Ðược cô Trinh và cô Nga mời vào ban giám khảo, nhỏ Hạnh tất nhiên không được tham gia vào cuộc so tài sắp tới. Nhưng việc nó được phép góp ý chuẩn bị cho tổ 4 vẫn khiến các tổ khác lo nơm nớp. Vì vậy, hàng loạt “điệp viên” của các tổ còn lại tìm đủ mọi cách để la cà, tiếp cận với bọn Quý ròm, cố khám phá xem nhỏ Hạnh bày cho bọn này dựng nên hoạt cảnh bí hiểm gì. Căn nhà nhỏ bé, tuềnh toàng của Tiểu Long trước nay ít người lai vãng, bỗng nhiên khách khứa nườm nượp. Hải quắn ở tổ 2 mới đến tìm Tiểu Long “bàn chuyện bóng đá” hôm trước, hôm sau tới phiên nhỏ Hiền Hòa ở tổ 1 tới kiếm nhỏ Kim Em để “bàn chuyện nữ công”. Hôm sau nữa lớp phó lao động và văn thể mỹ Vành Khuyên ở tổ 3 đến gặp thằng Cung “bàn chuyện trang trí báo tường”. Hằng ngày gặp nhau trên lớp, không đứa nào chịu bàn, cứ đợi đến khi tổ 4 tụ tập ở nhà Tiểu Long, cả thế giới đổ xô tới bàn đủ thứ chuyện. Làm như khoảnh sân sau của nhà Tiểu Long là “phòng họp quốc tế” hay sao ấy! Khốn khổ cho các diễn viên tổ 4. Nhỏ Kim Em ngày nào cũng phải đội mão lên, lột mão xuống, tháo râu ra, đeo râu vào hai, ba lượt. Tiểu Long hết ném chiếc rổ xuống hố rác lại nhặt lên. Còn thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa cứ phải chui vào chui ra dưới tấm vải, gắt nhau loạn xị. Nhưng bọn Quý ròm chỉ đối phó được với âm mưu của tổ 1, tổ 2 và tổ 3. Tới tổ 5 thì tụi nó bó tay. Tụi “điệp viên” của ba tổ kia dù sao cũng có một tẹo lịch sự, khi vào nhà còn biết ngoác miệng kêu “Tiểu Long ới ời!”. Nhờ vậy, bọn Quý ròm mới đủ thì giờ để xóa dấu vết. Con nhỏ Bội Linh của tổ 5 không vậy. Nó chẳng thèm lên tiếng, cứ im ru bà rù đi tuốt ra sau vườn. Bọn Quý ròm đang chăm chú diễn xuất, bỗng nghe tiếng cười hi hi vang lên bên tai, ngoảnh lại đã thấy nhỏ Bội Linh đứng ngay ngách cửa dòm ra rồi. Không trở tay kịp, “Phạm Ngũ Lão” ngồi chết gí dưới đất, “Hưng Ðạo vương” ngồi chết điếng trên lưng voi, còn voi Cung và voi Hiển Hoa thì thóp bụng nín thở dưới tấm vải. Bên cạnh, tên lính hầu Quý ròm lông mày nhăn tít, đang loay hoay nghĩ kế thoát hiểm. Thấy bọn Quý ròm sững người ra nhìn mình, không nói một tiếng nào, nhỏ Bội Linh nhoẻn miệng cười tươi: - Các bạn tập tiếp đi chứ! Làm gì nhìn tôi chăm chăm vậy! “Hưng Ðạo vương” liếc tên “lính hầu” ra ý hỏi. Biết không thể ngậm tăm mãi được, Quý ròm “e hèm” một tiếng rồi hắng giọng nói: - Thôi, Kim Em leo xuống khỏi lưng voi đi! Cung và Hiển Hoa nữa, hai bạn cũng chui hết ra đi! Cả ba lập tức làm theo lệnh của Quý ròm. Nhỏ Bội Linh chớp chớp đôi mắt nai: - Ơ, các bạn không tập nữa à? Quý ròm khịt mũi: - Tập thế đủ rồi! Thấy Quý ròm mặt mày khó đăm đăm, coi bộ khó khai thác, nhỏ Bội Linh quay sang nhỏ Kim Em, hạ giọng hỏi dò: - Bạn đang đóng vai gì thế? Nhỏ Kim Em còn đang ngần ngừ chưa biết trả lời sao, Quý ròm đã vọt miệng đáp thay: - Vai Bà Triệu đấy! Nhỏ Bội Linh mở to mắt: - Bà Triệu ư? - Ðúng vậy! - Quý ròm gật đầu, rồi để tăng thêm tính thuyết phục, nó xổ ngay mấy câu ca dao lịch sử mới đọc được trong sách cách đây mấy bữa - Bộ bạn không nhớ câu ca dao “Ru con, con ngủ cho lành. Ðể mẹ gánh nước rửa bành cho voi. Muốn coi lên núi mà coi. Coi bà Triệu tướng cỡi voi đánh cồng” sao? Nghe Quý ròm xổ ca dao, nhỏ Bội Linh đã hơi xiêu xiêu. Nó nhìn tấm vải cắt theo hình con voi thằng Cung đang hì hục cuộn lại, định gật gù khen xã giao một câu, nhưng khi ngước lên, sực nhận ra chòm râu trên mặt Kim Em, nó liền ngẩn ra: - Bà Triệu mà có râu ư? Thắc mắc của Bội Linh khiến Kim Em giật thót, vội đưa tay gỡ râu xuống. Còn Quý ròm thì mặt nhăn như cắn phải ớt. Nó đáp bừa: - Bà Triệu tất nhiên là không có râu! Nhưng khi ra trận vẫn phải đeo râu vào để quân giặc khiếp sợ! - Ai bảo Quý thế? - Nhỏ Bội Linh hỏi lại, giọng bán tín bán nghi. - Cần gì ai bảo! - Quý ròm hấp háy mắt - Tôi hỏi bạn nè! Nếu đang đi ngoài đường, thình lình gặp phải một phụ nữ râu ria tua tủa, bạn có cảm thấy sờ sợ không? Nhỏ Bội Linh rụt cổ: - Eo ôi, nếu gặp một phụ nữ như thế thì hãi thật! Câu trả lời thật thà của nhỏ Bội Linh khiến Quý ròm nở từng khúc ruột. Nó vung tay, dõng dạc: - Ðấy! Thì quân giặc cũng thế thôi! Thấy Bà Triệu râu dài thậm thượt chễm chệ trên lưng voi, bọn giặc sẽ tưởng là người nhà trời ấy chứ! Phụ nữ trần gian làm quái gì có râu! Trong khi Tiểu Long, Hiển Hoa, Kim Em và Cung cố nín cười trước sự khoác lác khủng khiếp của Quý ròm thì nhỏ Bội Linh nghệt mặt tấm tắc: - Ừ nhỉ! Bà Triệu này mưu cao thật đấy! Quý ròm ưỡn ngực: - Còn phải nói! Nếu bà không mưu cao, làm sao người ta gọi bà là Triệu nữ vương! Nhỏ Bội Linh gật gù. Rồi đưa mắt nhìn chiếc rổ trên tay Tiểu Long, nó hỏi: - Thế còn bạn Tiểu Long đóng vai gì? - À, à! - Quý ròm tặc tặc lưỡi - Tiểu Long đóng vai... quân giặc! Một lần nữa, Quý ròm làm Bội Linh ngơ ngác: - Quân giặc sao chẳng cầm khí giới mà lại cầm rổ? Quý ròm gãi cổ: - Tên giặc này trước đây có khí giới đầy đủ nhưng đã bị quân ta tước hết rồi! - Nó đầu hàng ư? - Ừ, nó đầu hàng! Nhỏ Bội Linh vẫn chưa thỏa mãn: - Thế tên giặc cầm rổ để làm gì? - Ðể làm gì ư? - Quý ròm hít vào một hơi, cảm thấy đầu óc xoay tít. Nó vừa đáp vừa rủa thầm - Tất nhiên là để... đem mía tới dâng cho voi ăn. Cái rổ trên tay nó là rổ mía mà! Quý ròm là chúa chơi trò dóc tổ. Trước nay nó dóc tổ hàng tỉ lần. Nhờ vậy, nhỏ Bội Linh thắc mắc tới đâu, nó giải đáp ngay tới đó. Nó phịa chuyện nhanh như máy, mặt mày lại cứ tỉnh rụi khiến tụi bạn nó trong tổ 4 phục lăn. Nhỏ Bội Linh cũng phục lăn. Nhưng không phải phục Quý ròm mà phục Bà Triệu. Nó xuýt xoa: - Bà Triệu có uy ghê há! Ngay cả lính giặc mà cũng phải riu ríu đem mía đến dâng cho con voi của bà! Lần thứ hai Quý ròm ưỡn ngực: - Còn phải nói! Quý ròm ưỡn ngực trông oai vệ làm sao! Nhưng khi nhỏ Bội Linh vừa ra về thì nó thóp ngực lại, thở đánh thượt: - Cứ cái kiểu này thì chả biết đến bao giờ tụi mình mới tập xong hoạt cảnh! Nhỏ Kim Em bước lại gần Quý ròm, trấn an: - Tụi nó sẽ không tới quấy rầy nữa đâu? - Sao bạn biết? - Ngày mai là chủ nhật, sáng mốt tới giờ sinh hoạt chủ nhiệm, các tổ phải thi hoạt cảnh rồi. Tụi nó cũng phải lo tập dượt nữa chứ! - Ừ, hy vọng là vậy! Quý ròm chép miệng. Rồi nó quay sang Cung và Hiển Hoa: - Các bạn mở tấm vải ra đi! Cung trố mắt: - Chi vậy? - Tập tiếp chứ chi! Ðã xong đâu? Cung nhún vai: - Tao thấy hoạt cảnh của tổ mình như vậy là đạt lắm rồi. Chả cần phải dượt tới dượt lui nữa! - Ðược cái đầu mày! - Mặt Quý ròm lập tức sa sầm - Vòi voi của người ta cuộn lên cuộn xuống, ngoắt tới ngoắt lui trông hào hùng, khí thế, còn vòi voi của mày suốt ngày kéo lê sát đất cứ như xẩm tìm bạc cắc mà dám bảo là được! Hưng Ðạo vương mà cỡi một con voi như mày chắc đánh đâu thua đó quá! Lời phê bình của Quý ròm làm Cung nổi nóng. Nó giở “chiêu” quen thuộc: - Mày ngon mày làm voi đi, để tao làm lính hầu cho! - Thôi, thôi! - Tiểu Long vội can gián - Còn hai hôm nữa là thi rồi, tụi mày không lo tập, ở đó mà cãi với cọ! Cung vẫn chưa nguôi tức: - Chui trong tấm vải nóng thí mồ, lại đội cái “bà” Trần Hưng Ðạo nặng gần một tạ kia như rùa đội bia, sức đâu mà đưa cái vòi cuộn lên cuộn xuống, ngoắt tới ngoắt lui cho khí thế! Hừ, cứ toàn là nói trạng! Thấy Cung nói cũng có lý, Quý ròm làm thinh. Nhưng nhỏ Kim Em nhất quyết không nhịn. - Này, này! - Nó quắc mắt nhìn Cung - Bạn muốn thì tôi nhường cho bạn làm Trần Hưng Ðạo đó, để tôi xuống làm voi cho! Mới tập với nhau có bốn, năm ngày mà bạn đã móc ngoéo tôi cả trăm lần rồi đấy nhé! Mà chính bạn đề nghị tôi đóng vai Trần Hưng Ðạo chứ ai! Một lần nữa, “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long lại phải nhăn nhó giảng hòa: - Thôi, thôi...