Cả Lynn và Sam đều hơi ngạc nhiên khi thấy Hank: anh đẹp trai quá. Giống như anh ta vừa từ một cuốn truyện tranh bước ra. Tôi thấy mình thật quan trọng, bởi vì gần như là tôi đã khám phá ra anh. Anh ta ẵm Sam lên và sải bước thật nhanh về lại chiếc xe tải. “Mấy em ngồi đằng sau!” Tôi nghĩ mình vừa nghe tiếng chó sủa đâu đó từ đằng sau, rồi tôi nhớ người ta đồn rằng ông Lyndon có nuôi mấy con chó rất hung dữ. Lynn và tôi leo lên xe. Ngay trước khi rồ máy, Hank thò đầu ra ngoài cửa sổ ngoái nhìn hai đứa tôi. Anh nói, “Bám chặt nghe!” Chúng tôi nắm lấy mấy sợi dây cột phía trong ghế dài xe tải. Tôi có thể thấy bên trong buồng lái. Sam nằm dài trên ghế mở to mắt ra. Nó cứ nhìn tôi miết. Tôi mỉm cười và đặt tay mình lên tấm kiếng. nó mỉm cười yếu ớt đáp lại rồi giơ tay lên về hướng tay tôi. Chiếc xe nầy lại băng qua cánh đồng lần nữa. Lần này chúng tôi chạy về một hướng khác. Chẳng bao lâu sau chúng tôi ra lại đường cái. Hank lái xe rất thạo và rất nhanh. Tôi nhìn ra đằng sau và thấy mấy chiếc xe đạp của chúng tôi nằm trên thảm cỏ. Tôi thấy là lạ vì đang chạy qua những con đường của một khu phố xa lạ, trên một chiếc xe tải không phải của tôi, cùng với đứa em trai đang bị thương và người chị đang bị bệnh. Tôi nhớ lại tất cả những câu chuyện mà tôi đã đọc ở trường và những câu hỏi thầy cô cứ hay hỏi. Chủ đề chính là gì? Câu chuyện ngụ ý điều gì? Tại sao nhân vật chính lại hành động như vậy? Chúng tôi băng qua những ngôi nhà rất đẹp. Ngay lúc này tôi thấy mình giống như đang sống trong một câu chuyện. Đây là câu chuyện về cuộc đời tôi, và tôi chẳng biết nó nói lên điều gì. Bỏ qua tất cả những chuyện khủng khiếp vừa xảy ra ngày hôm nay, tôi thấy trong lòng hồ hởi bởi vì chiếc xe đang chạy băng băng trên đường, bởi vì lúc này giống như như trong một cuộc phiêu lưu, và quan trọng hơn hết là bởi vì chính tôi đã tìm ra anh chàng Hank Garvin này, người sẽ cứu em trai tôi. Điều đó thật là hấp dẫn lôi cuốn. Chúng tôi dừng lại trước bệnh viện nơi sinh em trai tôi. Hank không để ý tới chị em tôi mà ắm Sam xuống xe rồi chạy qua cổng bệnh viện khi tôi và Lynn vừa bước xuống xe tải. Hai đứa tôi hối hả chạy theo sau Hank. Lúc chúng tôi vô trong, Sam đã được đặt nằm trên một cái cáng và đang được đẩy di. Hank đứng nhìn theo. Chúng tôi đứng bên cạnh anh ta. Anh ta mỉm cười với hai đứa tôi. Anh nói: “Nó sẽ không sao đâu.” Lynn ôm lấy tôi. Bệnh viện gọi điện về cho ba mẹ. Hank và hai đứa tôi ngồi trong phòng chờ. Có một lần anh nhìn đồng hồ và đi ra khỏi phòng để gọi điện. Lúc quay lại anh cầm theo một cuốn sách tô màu và vài cây chì gẫy cho tôi. Tôi đã hơi lớn đối với mấy thứ đó, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh và làm bộ mải mê tô màu. Thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn Hank Garvin. Tôi thấy những người da trắng thật ra không cư xử tệ mạt đối với tôi, nhưng họ cũng rất hiếm khi tử tế. Còn đây là Hank, anh ta cư xử như thể mấy đứa tôi là những con người quan trọng nhất thế giới vậy. Tôi quyết định rằng ngoài việc là một triệu phú đẹp trai và là một bậc thầy karatê, người chồng tương lại của tôi – Joe-John Abondondalarama – còn phải biết giúp đỡ những người đang gặp nạn, giống như anh Hank vậy. Thậm chí cũng chẳng cần là triệu phú nữa. Ngay cả khi ba mẹ tới, Hank vẫn chưa bỏ đi. Anh ta chờ tới khi Sam được xuất viện. Tất cả chúng tôi đi tới phòng của Sam để dẫn nó về. Bác sĩ nói chúng tôi đã gặp may là không gảy cái xương nào hết. Ba nhăn mặt khi nhìn thấy cái chân băng bó của Sam. Mẹ cứ hỏi đi hỏi lại mẹ phải làm gì và bác sĩ phải lặp lại: “Mọi việc ổn rồi, thưa bà.” Chúng tôi ẵm Sam ra ngoài hàng lang và ba mẹ cảm ơn Hank rồi rít. Tôi thấy mắc cỡ vì cái mùi tỏa ra từ người mẹ. Hồi nãy ở trong phòng Sam có một lần ông bác sĩ hít hít trong không khí để tìm xem cái mùi đó phát ra từ đâu. Đó là cái mùi từ miếng vải lót của mẹ tôi đang mang trong người không kịp thay. Nhưng nếu Hank nhận ra mùi đó, anh cũng không biểu lộ gì hết. Anh chẳng hít hít trong không khí hoặc làm gì hết. Anh biểu diễn cho Sam coi trò ảo thuật làm biến mất đồng xu. Sau đó anh đi. Sam và Lynn về nhà với ba. Còn tôi đi với mẹ. Tôi biết mình sẽ gặp rắc rối bởi vì buổi đi cắm trại lại hóa ra như vậy. Tôi thấy sợ phải nhắc tới mấy chiếc xe đạp lúc nãy còn nằm trên bãi cỏ. Lynn chắc không bị la gì bởi vì chị đang bệnh còn Sam cũng vậy bởi vì nó đang bị thương. Tôi chờ xem mình sẽ bị phạt ra sao. Nhưng mẹ lại chẳng nói gì. Mẹ trông rất lo lắng và mệt mỏi. Trong chiếc xe chỉ ngửi thấy toàn mùi từ miếng lót của mẹ, nhưng tôi không mở cửa sổ ra vì sợ làm bà tự ái. Khi về tới nhà, mẹ dọn cho ba và tôi ăn cơm với cá mòi. Mặc dù tối nay Lynn bị bệnh, Sam vẫn được phép ở trong phòng ngủ. Cả hai đã đi ngủ. Tôi ngán ăn cơm với cá mòi nên gắp qua loa. Ba vẫn im lặng, không phải kiểu im lặng tôi thường thấy nhưng là một sự im lặng ảm đạm, giận dữ, mà tôi chưa bao giờ thấy trước đó. Mọi ngày làm việc của ba tôi đều dài. Ba làm bảy ngày một tuần, tất cả mọi tuần. Ba chưa hề nghỉ phép từ khi chúng tôi dọn tới sống ở Georgia. Có vẻ như ba nghĩ tới ngày mai là một ngày làm việc mệt nhọc, nên cơn giận của ông xẹp xuống. Mẹ nhìn tôi: “Dọn dẹp rồi đi ngủ đi. Ngày mai mẹ muốn tụi con coi lại coi mình còn bao nhiêu tiền để dành. Chúng ta phải mua gì đó để cảm ơn cô Ginger và nhất là anh Hank Garvin.” “Tụi con hầu như không còn đồng nào để dành cả.” Mặt mẹ tối lại. Ba bước tới nói: “Được rồi, chúng ta sẽ mua gì đó biếu họ.” Tôi nói: “Ba ơi, xe đạp của tụi con vẫn còn ở ngoài đó. Con xin lỗi.” Im lặng một hồi lâu. Tôi chợt thấy ba đã kiệt sức. Rồi sau cùng ông nói: “Ba sẽ đi lấy.” Tôi nằm thao thức trên giường của mình một lúc lâu. Tôi muốn chờ nghe khi ba trở về. Rồi khi ba trở về, mẹ đã ra đón tận cửa. Ba nói một cách mệt mỏi: “Mất cả rồi.” “Thôi, mình đâu sắm lại nổi.” Giọng nói của ba mẹ xa dần. Mãi tới khuya tôi vẫn còn nghe ba mẹ ngồi trong phòng bếp nói chuyện, tôi biết ba mẹ đang nói về đám chúng tôi, như xưa nay ba mẹ vẫn nói về chúng tôi, chẳng bao giờ thấy chán. Đôi khi, tôi thấy dù nói về chuyện gì đi nữa, bằng cách này hay cách khác, vẫn là ba nói về chúng tôi. Ba nói về những điều ông có thể làm cho chúng tôi, và thường xuyên hơn, những điều mà ông không thể làm được.