Sân ga buổi chiều hôm ấy cũng nhộn nhịp như bao buổi chiều nào khác. Ai nấy đều hối hả, tất bật với những đống hành lí của mình. Người lên, kẻ xuống tàu, nhưng chẳng ai muốn nán lại lâu trên sân ga trừ một đôi nam nữ trẻ độ mười chín đôi mươi. Anh đi nhớ viết thư cho em nhé- cô gái nói. Ừ- chàng trai đáp gọn lỏn. Tuần nào cũng phải viết đấy, để em biết rằng anh còn yêu em không. Ừ, thôi anh đi đây. Chàng trai không muốn phải nhìn khuôn mặt buồn rầu và đáp lại những lời nhắn nhủ dài bất tận của cô. Anh không có tâm trạng nào cho một buổi chia li, lòng anh còn đang háo hức với cuộc phiêu lưu phía trước. Miền Nam đang vẫy gọi anh, miền Nam quanh năm nắng ấm, miền đất dành cho những con người sôi nổi, giàu chí hướng như anh. Anh đã phát chán cái đất Hà Thành cũ kĩ, trầm lặng này rồi. Cái ý nghĩ vào Nam lập nghiệp cắm sâu vào tâm trí anh từ lúc nào không hay, để rồi đến ngày chàng thanh niên ấy quyết định biến cái ý định ấy thành sự thực. Khát vọng vươn lên khiến cho chẳng điều gì có thể níu kéo anh ở lại mảnh đất này, kể cả đó là người con gái anh yêu. Khi anh nói với cô rằng anh sẽ vào Nam lập nghiệp, cô đã buồn biết bao. Tại sao lại cứ phải là miền Nam cơ chứ, chẳng nhẽ thủ đô còn chưa đủ cho anh hay sao. Biết bao người nơi khác ao ước được trụ lại ở mảnh đất này, còn anh, anh lại muốn rời bỏ nó. Nhưng cái ý nghĩ đáng sợ nhất ám ảnh cô là anh không yêu cô. Nếu anh yêu cô thì chắc hẳn anh đã chẳng bao giờ có cái ý muốn rồ dại kia. Mỗi khi nghĩ đến điều đó cô lại khóc. Điều ấy thường xảy ra trong đêm, khi cô nghĩ ngợi nhiều nhất, mà cô thì có thể nghĩ được gì khác ngoài anh cơ chứ. Những tiếng khóc nghẹn ngào của cô chìm khuất trong màn đêm tĩnh lặng, chẳng thể nào vọng đến tai anh. Còn trước mặt anh, cô luôn giấu đi sự yếu đuối của mình, có chăng cũng chỉ là những lời trách móc, giận hờn bâng quơ. Cô không muốn ngăn trở anh gây dựng sự nghiệp, mà dù có muốn thì cũng chẳng thể ngăn cản một khi anh đã quyết định điều gì. Anh đi đây- Anh lạnh lùng nhắc lại. Đừng- cô như sực tỉnh- Em muốn nhìn anh một lát nữa. Chỉ một lát thôi. Anh sững lại. Sự nôn nóng của anh như dịu bớt. Anh cũng ngắm khuôn mặt cô. Hai hàng lệ chảy dài trên đôi bờ má của cô. Cô nghẹn ngào không nói nên lời. Anh lấy ngón tay mình lau nước mắt cho người yêu, vuốt ve mái tóc cô, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Đó là cái hôn lâu nhất mà cũng là ngắn nhất đối với cô. Bình thường cô chẳng bao giờ để anh hôn mình ở một nơi công cộng thế này, nhưng hôm nay thì khác. Anh sắp đi xa mà không hẹn ngày trở lại… Cô tháo sợi dây chuyền bằng bạc của mình đeo lên cổ anh: Em chẳng có gì, chỉ có sợi dây chuyền này. Anh hãy giữ lấy nó để luôn nhớ đến em nhé. Chàng trai xúc động. Anh sẽ giữ nó. Nhất định rồi anh sẽ quay về với em. Cô bỗng bật khóc nức nở. Anh ôm lấy cô, để mặc cô khóc trên bờ vai mình: Em sẽ chờ anh. Dù cho năm năm, mười năm hay hai mươi năm nữa, em cũng sẽ chờ anh. Giờ tàu chạy đã gần kề. Người soát vé nhắc anh lên tàu. Anh bèn từ biệt cô. Giờ phút chia tay sao mà nặng nề. Đôi mắt cô đượm buồn còn anh cũng chẳng thể vui. Anh tới chỗ ngồi của mình bên cửa sổ. Còi tàu đã hú lên. Anh vẫy tay chào cô. Cô cũng mỉm cười vẫy tay chào. Dù lòng buồn trĩu nặng nhưng cô muốn hình ảnh cuối cùng của cô trong mắt anh phải là đẹp nhất, là nụ cười mà anh vẫn thường khen một cách không lấy gì làm khéo lắm rằng nó hợp với cô. Chuyến tàu bắt đầu chuyển bánh. Nhà ga lùi dần về phía sau. Hình ảnh người con gái của anh cũng thế. Phải đến lúc này anh mới mơ hồ cảm thấy dường như mình đã đánh mất một thứ gì đó. Anh nắm lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ mình, nhìn về khoảng trời xa xăm trước mặt. Cái cảm giác mất mát chóng phai mờ. Anh lại háo hức nghĩ đến miền Nam… Thấm thoát đã mười lăm năm trời kể từ ngày ấy. Trải qua bao thăng trầm giờ đây anh đã trở thành một người thành đạt và giàu có. Anh đã đạt được điều mà mình mong muốn khi xưa. Dù dễ dàng có được bao nhiêu cô gái xinh đẹp, anh bỗng nhận ra rằng không ai sánh bằng cô gái rất đỗi bình thường anh yêu năm xưa. Có được trái tim của cô quá dễ dàng nên anh đã không trân trọng mối tình ấy. Anh yêu cô nhưng đồng thời vẫn luôn mộng tưởng về những người con gái mà anh chưa với tới được. Giờ đây khi những người con gái thượng lưu ngã vào vòng tay anh, anh vẫn không làm sao tìm lại được thứ tình cảm anh đã từng dành cho cô. Những người khác yêu cái vỏ bọc hoàn hảo mà anh tạo ra, còn cô, cô yêu chính con người anh giản dị không cần tô vẽ… Qua những chuyến về Hà Nội dịp Tết, anh nghe nói cô đã lấy chồng. Đã nhiều lần anh muốn đến gặp cô nhưng rồi lại ngại ngần. Lần này thì anh đã có đủ dũng khí để đến thăm cô. Đến trước cửa nhà cô, anh bấm chuông rồi chờ. Anh bỗng thấy hồi hộp như lần đầu tiên hẹn hò. Anh tự hỏi không biết thời gian đã khiến cô thay đổi thế nào. Không biết cô ấy có nhận ra mình không nhỉ? Anh tự hỏi mình, vì chính anh cũng không biết anh bây giờ có khác nhiều so với anh mười lăm năm trước hay không. Cánh cửa mở ra. Cô giật mình thốt lên: Anh… ôi trời… Là anh đây. Đã lâu quá rồi nhỉ. Khi anh đang bước vào nhà thì một đứa bé chạy đến ôm lấy cô và nhìn anh một cách tò mò: Mẹ ơi, ai đấy ạ? Khách của mẹ. Con chào chú đi. Ba chữ “khách của mẹ” như những lưỡi dao vô hình đâm vào trái tim anh. Phải rồi, anh bây giờ có còn là gì của cô nữa đâu, chỉ như một người khách lạ mà thôi. Cháu chào chú. Thôi, con lên xem hoạt hình đi để mẹ tiếp khách. Thằng bé bèn nhanh nhảu chạy lên gác. Anh nhìn theo thằng bé, thấy trong lòng trào lên những cảm xúc khó tả. Con em mấy tuổi rồi? Năm tuổi anh ạ. Cháu có vẻ ngoan nhỉ? Vâng, tuy hơi nghịch nhưng cháu rất nghe lời bố mẹ. Cô đưa cho anh cốc trà: Anh uống nước đi. Cám ơn em. Cầm cốc nước cô đưa cho, những cảm giác thân quen lại dậy lên trong lòng anh. Trước mặt anh là người anh đã từng yêu, thời gian không làm cho nhan sắc của cô phai tàn mà trái lại chỉ khiến cô đẹp thêm lên một vẻ mặn mà. Ngôi nhà mà anh đang ngồi đây rất đỗi bình thường thôi, không rộng rãi và tiện nghi như ngôi nhà của anh ở Sài Gòn, nhưng sự hiện diện của cô đã thổi vào nó sự ấm áp và niềm hạnh phúc thanh bình. Trong khi đó, ngôi nhà của anh lạnh lẽo biết bao khi không có bàn tay chăm sóc của người phụ nữ. Anh đã li dị vợ được hai năm, người đàn bà hơn anh hai tuổi xinh đẹp và giàu có, người đã đưa anh đến vị trí ngày hôm nay. Nhưng kể cả khi vợ anh còn sống trong ngôi nhà đó thì nó cũng chưa bao giờ có hơi ấm của một gia đình. Cái tính đỏng đảnh của cô vợ và tính trăng hoa của ông chồng khiến cho cuộc hôn nhân ấy nhanh chóng đổ vỡ. Anh thèm một mái ấm gia đình biết mấy. Giá như cô là vợ anh và đứa bé kia là con anh… Anh bây giờ đang làm gì? À anh đang làm chủ một công ty nhập khẩu ô tô, ngoài ra thì buôn bán đất cát linh tinh. Có vẻ anh đã đạt được mong ước của mình rồi nhỉ. Anh mỉm cười một cách chua chát: Cũng có thể nói như vậy. Em đang làm gì nhỉ? Em dạy một trường cấp hai. Ừ phải… Hồi đó em vẫn luôn muốn làm cô giáo mà. Hai người lặng im một lúc. Những suy nghĩ miên man, những hồi ức xưa cũ chiếm lấy tâm trí họ. Bỗng anh như sực tỉnh: Tối nay em có rỗi không? Anh muốn mời em đi uống nước. Vâng. Cũng được thôi. Anh nói cho cô địa điểm và thời gian hẹn. Rồi anh đứng dậy chào cô ra về. Anh có biết bao điều muốn nói với cô nhưng ngồi trong nhà cô, anh cảm thấy thật khó mà nói được gì ngoài những lời xã giao sáo rỗng. Tối hôm ấy, họ gặp nhau trong quán café sang trọng. Bản nhạc không lời dịu dàng êm ái như gợi lại trong họ những cảm xúc ngày xưa cái thời họ yêu nhau say đắm. Em còn đẹp hơn ngày xưa nữa. Cám ơn anh. Anh thì vẫn phong độ như thế. Đã bao lâu rồi nhỉ… Phải mười lăm năm rồi đấy… … Ngày trước chúng ta còn trẻ quá. Anh hai mươi còn em mười sáu. Thoắt một cái mà mười lăm năm đã trôi qua… Gia đình con cái của anh thế nào rồi? Anh đã li dị vợ được hai năm và vẫn chưa có con. Bây giờ anh đang độc thân. Sao anh không đi bước nữa? Anh vẫn chưa kiếm được ai. Ở địa vị của anh thật khó kiếm được một người tốt. Những người như thế không muốn lấy anh, còn những người muốn lấy anh chỉ toàn các cô muốn đào mỏ thôi. Giá như anh lấy được người như em… Cô mỉm cười một cách chua xót: Đến bây giờ anh lại nói như thế sao? Anh có biết rằng em đã luôn chờ đợi để được làm vợ anh. Phải, em đã chờ đợi mười năm trời, năm năm trong hi vọng và năm năm trong tuyệt vọng, khi biết tin anh lấy vợ. Trong mười năm ấy, không phút nào giây nào là em không nghĩ đến anh, nếu có lúc nào quên được anh thì nó cũng chỉ giống như con người ta quên rằng mình đang hít thở mà thôi. Rồi từ đau đớn cô chuyển sang phẫn nộ: Biết bao đêm em đã khóc vì nhớ anh, biết bao lần em đã muốn chết đi để khỏi bị nỗi đau đớn dày vò. Cả cuộc đời em chỉ yêu mình anh. Khi anh lấy vợ, khi anh phản bội lời hứa năm xưa, là lúc trái tim em tan nát. Kể từ lúc đó, em đã chết rồi. Em ngày hôm nay chỉ là đống tro tàn tái sinh của cô gái yêu anh ngày trước, cô gái hồn nhiên, sôi nổi, chỉ biết trao đi tất cả cho người mình yêu. Bây giờ đây, khi nỗi đau của em đã nguôi đi thì anh lại xuất hiện để những những vết thương cũ lại sưng tấy. Sau chừng ấy năm không thèm đến gặp em, không viết cho em dù chỉ một chữ, sau chừng ấy nỗi đau khổ anh gây ra cho em, anh chỉ nói được như thế thôi sao? Anh ngồi chết lặng nghe cô nói. Mỗi lời nói của cô như mỗi nhát dao đâm vào tim anh. Anh không ngờ đã khiến em đau khổ như thế. Tất nhiên. Vì anh tưởng rằng ai cũng mau quên như anh. Anh xin lỗi. Anh có tội với em. Em cứ mắng anh đi, mắng thật nhiều vào. Thôi, em chẳng mắng được anh nữa. Nỗi giận của em biến đi đâu mất rồi. Chẳng bao giờ em giận anh được lâu cả. Vả lại, lòng em cũng nguội lạnh rồi. Hai người lại trầm ngâm. Bản nhạc buồn như nuối tiếc cho mối tình trong sáng của họ. Bỗng anh rút từ trong túi áo vét ra một chiếc khăn mùi xoa. Anh mở khăn ra. Bọc bên trong chiếc khăn ấy là một sợi dây chuyền. Hôm nay anh đến để trả lại cho em cái này. Có lẽ nó đã mang đến cho anh may mắn trong bao nhiêu năm qua. Cô nhìn sợi dây chuyền một cách dửng dưng: Không, em sẽ không nhận lại nó đâu. Anh hãy giữ lấy nó. Giống như trái tim em, nó mãi mãi thuộc về anh. Tay anh run run gói lại sợi dây chuyền đút vào túi áo. Vậy thì… Anh sẽ giữ nó… Sau đó, anh chia tay cô. Trước khi chia tay, anh nắm lấy tay cô và nói: Chúc em hạnh phúc. Cô nhìn anh với ánh mắt trìu mến như ngày nào: Anh cũng thế nhé. Ra khỏi quán café, anh bắt taxi cho cô về nhà. Nhìn hình bóng của cô dần xa, anh hiểu rằng mình đã để vuột mất thứ quí giá nhất của cuộc đời anh. Lúc nãy khi nắm tay cô, anh định cầu xin cô hãy quay lại với anh, hãy bắt đầu lại từ đầu như thể chưa từng có gì xảy ra giữa anh và cô. Có thể cô sẽ đồng ý từ bỏ tất cả để quay lại với anh, vì anh nhìn thấy trong mắt cô rằng cô vẫn còn yêu anh lắm. Nhưng anh đã không làm như thế. Anh đã gây ra quá nhiều tội lỗi rồi, anh không muốn gây thêm tội phá hoại gia đình người khác nữa. Vả lại, dù có quay lại với nhau rồi, mọi thứ có còn như xưa? Anh lấy sợi dây chuyền ra và mê mẩn ngắm. Rồi anh xúc động nắm chặt lấy nó… Anh tự nhủ sẽ giữ mãi sợi dây chuyền này bên mình. Bởi vì … đó là tội lỗi, là món nợ mà anh suốt đời phải mang theo…