hà hàng sang trọng kinh khủng. Bàn ăn được trải bằng vải lanh trắng tinh, cửa sổ thì treo rèm nhung. Hoa tươi được bày biện khắp nơi. Thảm trải dày làm êm dép mọi bước chân. Thay cho quyển thực đơn, có một người hầu bàn nhẹ nhàng gợi ý những món ba thám tử có thể dùng cho bữa ăn trưa. Người mời ba thám tử ăn trưa, chính là ông Hitchcock. Ông Hitchcock uống một hớp nước suối, rồi mỉm cười - Sao, vụ án của các cậu thế nào? Tôi đã gọi điện thoại cho thím của Babal, khi thấy báo chí đăng câu chuyện về Ed Snabel. Bà ấy không hiểu gì cả. Bà ấy cứ ngỡ các cậu đi một chuyến du lịch nghỉ hè cùng với ông ngoại của Peter. Thím không ngờ các cậu lại săn lùng bọn gián điệp, thím không hiểu các cậu làm gì ở cuộc họp mặt của hội trồng phong lan. Peter mỉm cười. - Đúng là tụi cháu đi nghỉ hè thật - Peter nói - nhưng tụi cháu cũng lo một việc do mẹ cháu giao. Rồi Peter kể lại rằng mẹ của Peter đã giao nhiệm vụ cho ba thám tử lo sao cho ông Peck không bị rắc rối. - Và tụi cháu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ - Peter nói - đồng thời tụi cháu cũng gặp một vụ kinh hoàng. - Tôi đã nghe thế - ông Hitchcock đáp - Tôi cũng mừng vì đang ở New York cùng lúc với các cậu. Bây giờ tôi muốn nghe kể về vụ án của các cậu. Các cậu sẽ viết lại như mọi khi chứ? - Cháu đã bắt đầu viết lại rồi - Bob trả lời - Tụi cháu rất vui khi bác gọi về khách sạn sáng nay. Tụi cháu muốn hỏi xem bác có nhận lời viết đoạn mở đầu cho tụi cháu không. - Đương nhiên là viết rồi - ông Hitchcock đáp - Cứ cho tôi biết thêm vài chi tiết đi. Ba thám tử tiến hành tường thuật, bắt đầu từ cuộc chạm trán đầu tiên với Snabel trên bãi biển Pismo và kết thúc với các sự kiện ly kỳ tại Staller Royal. - Tuyệt hay! - ông Hitchcock kết luận - Các cậu đúng là thám tử chuyên nghiệp mới để ý rằng nhân viên khách sạn không thể đi loại giày bình thường như xăng-đan. Nhưng tôi ngạc nhiên về một việc. Sao các cậu lại không phát hiện ra thiết bị gắn dưới bình xăng lúc nhìn dưới gầm xe ở Santa Rosa? Lẽ ra phải phát hiện ra ngay chứ. - Có lẽ cháu đã sơ ý ngốc nghếch - Hannibal trả lời - Lúc đó đang là đêm khuya, và đèn pin bị hết pin. Sau đó nhiều sự cố quá, nên cháu quên kiểm tra lại. Vả lại, lúc đó tụi cháu không tin ông ngoại của Peter lắm, khi ông cứ hô hào rằng Snabel là một tên gián điệp tò mò tọc mạch, mà hóa ra lại đúng như vậy. Ta sẽ không bao giờ biết toàn bộ tội tình của hắn. Vì đó là thông tin mật, nên FBI cho tụi cháu biết rất ít. Nhưng qua ông Anderson, tụi cháu có biết được rằng Snabel có giấy thông hành đặc biệt để vào nhà máy, chỗ hắn làm việc. Hắn là kỹ sư điện tử, công ty hắn sản xuất thiết bị phụ tùng máy bay. Snabel bị đuổi việc vì không hòa hợp được với các kỹ thuật viên cùng làm. Có lẽ hắn cảm thấy bị đối xử bất công và nghĩ ra trò làm gián điệp. Hắn đã chụp hình trước khi nghỉ việc, mang lậu máy ảnh ra khỏi nhà máy. Hắn không có thiết bị để tự rửa hình, và cũng không dám mạo hiểm mang ra tiệm rửa, nên hắn mới định giao cả máy ảnh cho Barlett. Thêm vào đó ông Peck cứ lải nhải về chuyện Snabel hay tò mò, rình rập, làm gián điệp. Snabel thì có tật giật mình, và cứ nghĩ ông Peck biết chuyện, trong khi thật ra ông Peck không biết gì. - Vụ này hay quá! - ông Hitchcock reo lên - Snabel tự hắn làm lộ chuyện! Thế còn ông ngoại của Peter, ông có bán được phát minh không? Mặt Peter sáng lên: - Dạ được. Lần này ông ngoại trúng to. Ý cháu nói không phải về tiền bạc, nhưng sáng kiến lần này của ông ngoại ứng dụng được, có tính thực tế cao. - Nhưng phát minh đó là gì? - ông Hitchcock hỏi - Tại sao lại giữ bí mật kỹ như vậy? - Bởi vì phát minh đó cũng là một loại bí mật quân sự - Peter nói - Thật ra không hẳn là quân sự, nhưng rất quan trọng đối với chương trình phát triển vũ trụ của đất nước ta. Đó là một loại van mới mà ông ngoại nghĩ ra khi nghiên cứu hệ thống phun nước chữa cháy tự động cho nhà thờ. Trong đó có bộ cảm ứng tự động, nó nhỏ hơn loại van hiện đang dùng và hữu hiệu hơn. Nó có thể điều chỉnh được nhiệt độ và áp suất trong bộ quần áo vũ trụ để cho bộ áo không quá cồng kềnh. Cần ít độ cách ly hơn. Nên các phi hành gia sẽ thoải mái hơn khi ra khỏi tàu vũ trụ. - Vậy ông đã làm được một việc rất có ích! - Ông Hitchcock thốt lên. Peter mỉm cười đồng tình. - Các cậu ơi - ông Hitchcock nói tiếp - nếu ông Peck để các cậu tự do chiều nay, thì tôi xin đề nghị thế này: Tôi có vé xem một vở diễn ở Broadway tựa đề là "Bẫy chết người"! Đầy dẫy bí ẩn và tình tiết ly kỳ. - Cháu nghe rất thích - Hannibal đáp. Peter và Bob hăng hái gật đầu. - Đây là suất biểu diễn chiều - ông Hitchcock nói - vậy ta nên đi ngay. - Cháu có một yêu cầu nhỏ - Hannibal nói thêm. - Cứ nói đi - đạo diễn đáp. - Trên đường đi xem hát, ta có thể ghé đâu đó ăn thêm gì không ạ? HẾT