Chương 17
MẮC BẪY!

    
áng hôm sau, Ba Thám Tử Trẻ ăn sáng gần xong thì ông Peck mới xuống phòng ăn khách sạn. Ông ngoại của Peter đã thức đến mười hai giờ khuya để xem buổi phỏng vấn của ông, chiếu ở bản tin thời sự trễ, rồi bản tin trễ hơn nữa. Khi ngồi xuống cạnh Peter, ông Peck thích thú thông báo rằng ông đã xuất hiện ở bản tin thời sự buổi sáng nữa.
Ông Peck rạng rỡ tươi cười với các khách khác trong nhà hàng, như thể hy vọng được tặng chữ ký cho đám khán giả đang hâm mộ mình. Bồi bàn mang thực đơn đến, nhưng có vẻ không nhận ra ông Peck. Ông Peck nhìn anh bồi bàn.
- Cà phê - ông Peck gọi - bánh kẹp. Hai trứng chiên, với thịt heo muối xông khói.
- Ông ngoại ơi, coi chừng cholesterol của ông! - Peter kêu.
- Khỏi phải lo cho huyết mạch của ông! - ông ngoại của Peter quát - Ta sắp có một ngày rất náo nhiệt.
Nhưng sau khi ăn sáng xong, chưa thấy gì náo nhiệt cả. Ba Thám Tử Trẻ đứng ngay tiền sảnh khách sạn. Bob táy máy cái máy ảnh và túi đồ chụp hình. Người FBI mặc áo blazer xanh dương đang thơ thẩn bên quầy bán quà lưu niệm, còn người mặc áo thun dài tay thì đứng xem tạp chí ở quầy báo.
- Snabel ơi, ta đã sẵn sàng rồi đây - ông Peck lầm bầm.
Nhưng không có gì xảy ra. Nửa tiếng, rồi một tiếng cứ trôi qua.
Đến mười một giờ, ông Peck bắt đầu bực bội lên.
Đến mười một giờ rưỡi ông Peck sôi sục.
- Thật vô duyên! - cuối cùng ông Peck kêu - Ta có thể đứng đây cả năm. Thằng ranh con kia không hề xem tin thời sự! Đồ ngu đần! Không biết theo dõi thời sự với người ta!
Rồi ông ngoại của Peck mỉm cười tinh ranh.
- Chiều nay ở sân vận động Yankee có một trận chung kết bóng chày - ông ngoại nói - Ông cháu ta đến đó nhé?
- Ông ngoại ơi, nhưng sợ ta làm như vậy sẽ hỏng chuyện hết - Peter đáp - Nếu như Snabel và tên đồng bọn của hắn có xem buổi phỏng vấn truyền hình kia, thì bọn chúng sẽ tìm ông cháu ta ở đây, tại khách sạn mà.
- Hoặc tìm ngay bên ngoài - ông Peck nói - Ta sai lầm khi cứ ngồi ru rú ở nhà như thế này. Ta phải ra ngoài để cho bọn chúng có cơ hội rình rập theo ta, đúng theo bản chất rắn độc của chúng.
- Cháu nghĩ ta không phải lo sợ hụt mất bọn chúng - Hannibal nói - Nếu bọn chúng đến đây và không thấy ta, thì bọn chúng sẽ chờ. Hoặc bọn chúng sẽ trở lại sau. Bọn chúng đã rượt đuổi theo ta xuyên đất nước để lấy lại cuốn phim đó, thì bây giờ bọn chúng sẽ chưa đầu hàng đâu.
Thế là nhất quyết. Ông Peck huy động quân lại, hỏi thăm ở quầy tiếp tân xem phải đi tuyến tàu điện ngầm nào để đến sân vận động Yankee.
Đã mười hai giờ trưa khi bốn ông cháu lên đường đến trạm tàu điện ngầm nằm cách khách sạn hai khu nhà.
Những người của FBI theo dõi bốn ông cháu đi theo ở phía sau cách nửa khu nhà. Khi xuống đến mặt bằng chờ tàu, bốn ông cháu bỏ một chuyến tàu, để cho đám nhân viên FBI theo kịp. Tất cả đi đến sân bóng ở khu Bronx, người FBI đứng ở một đầu tàu, còn ba thám tử ở đầu kia. Ông Peck đi tới đi lui thích thú ngắm những hình vẽ và chữ viết bậy trên tàu.
Ở sân vân động, bốn ông cháu giả vờ mình là dân New York và cổ vũ cho đội Yankee. Bốn ông cháu hài lòng khi hiệp đầu kết thúc với tỷ số nghiêng về phía đội Yankee hơn một điểm.
Ba thám tử và ông Peck dùng bánh mì kẹp xúc xích với mù tạt làm bữa chiều, rồi trở về chỗ để thưởng thức hiệp thứ nhì. Lần này đội khách gỡ lại được, gây một tràng tiếng kêu hú, húyt sáo, còn những người ủng hộ đội Bronx thì reo hò vui sướng. Ông Peck và ba thám tử cũng hùa theo reo hò cho vui. Cho dù đội Bronx thua hiệp thứ nhì, ông Peck và ba thám tử vẫn cảm thấy phấn khích khi đứng dậy ra về.
Khán giả chen nhau đến các cửa ra, bốn ông cháu kề vai sát cánh cùng hàng ngàn những người khác để tìm đường ra khỏi sân vận động và cuối cùng cũng đến được trạm tàu điện ngầm. Đường tàu trạm này lại không nằm dưới đất, mà ở trên cao. Bất chấp đám đông xô đẩy chen lấn, ông Peck thưởng thức gió chiều.
Khi một chuyến tàu đi Manhattan chạy đến, bốn ông cháu bị đám đông say mê bóng chày lôi cuốn lên tàu. Cửa luồng khép lại, tàu rời bến, và chỉ khi đó Peter mới nhìn thấy anh nhân viên tình báo mặc áo thun tay dài. Anh đã bị mắc kẹt trong đám đông còn đứng lại trên kè, và đang lýnh quýnh nhìn các toa tàu chạy qua. Trong chốc lát ánh mắt Peter và anh nhân viên FBI gặp nhau. Rồi chuyến tàu tăng tốc, trạm và người FBI bị bỏ lại phía sau.
Peter bị chèn ép giữa một tay cơ bắp thịt rắn chắc mặc áo khoác thể thao và một cậu thiếu niên đang đu dưa người mà không cần vịn vào đâu cả, và cứ ăn đậu phộng liên tục. Peter luồn lách để tránh xa cậu thiếu niên đang nhai nhóp nhép và tiến đến gần Hannibal đang bám chặt một lan can sắt.
- Bọn mình đã bị lạc mất vệ sĩ rồi - Peter nói với Hannibal - mình nhìn thấy anh áo thun dài tay bị đứng lại trên kè khi tàu chạy đi.
- Vệ sĩ hả? - một người phụ nữ xương xẩu quấn khăn tím trên đầu hỏi lại.
Bà đứng gần sát Hannibal, nhưng bà nói đủ to để cả toa nghe thấy.
- Các cậu có vệ sĩ à? Hay nhỉ! Các cậu là người quan trọng như thế nào mà cần đến vệ sĩ vậy?
Người phụ nữ cười khúc khích như thể bà vừa mới nói ra một điều rất dí dỏm. Vài hành khách cũng mỉm cười và liếc nhìn Peter.
Hannibal đột nhiên nghĩ ra một trò quái ác.
- Cậu đừng lo - Hannibal nói với Peter - cậu không cần đến tay vệ sĩ ấy nữa đâu. Người ta cho rằng khoảng thời gian ủ bệnh đã chấm dứt hôm qua rồi mà.
Người phụ nữ xương xẩu sượng người lại, đột nhiên lo lắng.
- Khoảng thời gian ủ bệnh hả? - bà rít lên the thé - Khoảng thời gian ủ bệnh nào? Cậu bị mắc phải bệnh gì vậy?
- Ồ, không có gì đâu - Peter vội nói - Ê, bạn ấy chỉ nói đùa thôi mà.
Lời chối cãi khiến người phụ nữ càng đâm ra nghi ngờ hơn. Bà bước lui đi, rồi đến bến kế tiếp, bà xuống tàu. Một vài người khác cũng bước ra khỏi tàu khi tàu chuẩn bị lăn bánh về hướng Manhattan. Chẳng bao lâu ông Peck và Bob đến gần được với Hannibal và Peter ở một khoảng trống ngay giữa toa tàu.
- Peter đã nhìn thấy người FBI đứng lại trên kè - Hannibal nói với ông Peck - Ông ấy đã lỡ tàu. Ta chỉ có một mình thôi.
- Chuyện này từng xảy ra rồi - ông Peck nói - Mà ta chẳng hề bị làm sao cả. Nếu có lảng vảng đâu đây, thì chắc chắn Snabel và đồng bọn sẽ rất kín đáo.
Điều đó đúng. Bây giờ ba thám tử đã có thể nhìn suốt toa tàu. Không có hành khách nào trông giống Snabel hay tên đồng loã.
Đến Đường Bốn mươi hai, bốn ông cháu xuống xe. Ông Peck để ý thấy một đường hầm có lẽ sẽ dẫn ra trạm tàu nằm gần khách sạn. Đường có vẻ tối tăm và đáng sợ. Ba thám tử nhìn nhau, rồi nhún vai đi theo ông ngoại của Peter. Ông Peck đã đi nhanh trước rồi. Đi được một nửa đường hầm, bốn ông cháu nghe tiếng gọi.
- Ben Peck! - có ai đó hét lên.
Đường hầm hoàn toàn vắng người ngoại trừ một kẻ khác: gã đàn ông đang mỉm cười bước về phía bốn ông cháu. Trông hắn thấp hơn là trong trí nhớ của ba thám tử, và có lẽ mập hơn, bởi vì hắn đang mặc cái áo mưa dài rủ thành nếp từ vai xuống.
- Snabel! - ông Peck la lên.
- Rất vui được gặp lại ông - Snabel nói - Lâu quá hai ta không được gặp nhau.
Đường hầm im lặng đến nỗi ba thám tử nghe được tiếng nước nhỏ giọt đâu đó.
Rồi có kẻ lên tiếng ngay phía sau lưng bốn ông cháu.
- Cho tôi xin túi máy ảnh nhé - giọng nói vang lên.
Chính gã đàn ông mà bốn ông cháu đã nhìn thấy ở Monterey. Hắn đang cầm súng chĩa vào Bob.
Bob vội vàng đưa túi máy ảnh cho hắn.
Kẻ lạ ăn mặc lịch thiệp khám nhanh bên trong túi để xem mấy cuộn phim có trong đó hay không. Hắn gật đầu với Snabel.
- - Được rồi - hắn nói với ông Peck và Ba Thám Tử Trẻ - Vào trong đây. Tất cả các người.
Hắn huơ súng về hướng một cánh cửa trong vách đường hầm. Snabel đã mở chốt cửa ra. Trong đó là cái buồng nhỏ ẩm ướt, chứa đầy những cây chổi, giẻ lau và bình chất tẩy.
- Vào trong - gã đàn ông cầm súng ra lệnh.
Bốn ông cháu bước vào. Cánh cửa đóng lại. Một cái gì đó được đẩy mạnh vào cửa bên ngoài. Rồi tiếng chân bước nghe xa dần.
- Cứu! - Peter la lên - Cứu chúng tôi ra khỏi đây với!