Hồi 3
Thần Kỳ bang

    
a bóng người lướt đi trên mặt tuyết, phút chốc đã ra khỏi thành chạy về hướng tây.
Hoàng Phủ Tinh chạy phía trước, cố giữ một tốc độ vừa phải sao cho bọn họ truy theo không kịp, khi ấy vừa chạy vừa lắng tai nghe, thấy tiếng chân người chạy đầu cách mình chừng mười trượng, còn người thứ hai thì bị bỏ xa hơn một đoạn.
Trong đầu chợt tính kế, nếu như cùng bọn họ động thủ thì khó thắng, một chọi hai không què cũng chột, chẳng bằng trước tiên gạt bỏ bớt một tên sau đó hẵng tính!
Nghĩ rồi liền gia tốc độ phóng chạy nhanh hơn, quả nhiên chạy chừng ba bốn mươi dặm đường chỉ còn lại một người bám riết theo chàng. Bấy giờ quả nhiên thấm mệt, lại nói người sau chạy rất tức giận, chẳng ngờ truy mãi chẳng kịp, lúc ấy thét lớn một tiếng, tự nhiên tốc độ tăng đột ngột rút ngắn khoảng cách lại chỉ còn ba bốn trượng.
Hoàng Phủ Tinh thấy đối phương truy theo tính đã ngoài bốn mươi dặm vẫn không chịu thôi, giờ càng chạy càng mệt chẳng thà cứ quay lại đấu với hắn cùng trận, đằng nào thì giờ cũng chỉ còn lại một tên mà thôi.
Nghĩ rồi đang chạy dừng chân quay ngoắc người lại, kiếm vung lên quét một đường thị uy, tuy là hư chiêu nhưng cũng đủ khiến người kia bất ngờ chấn động trụ mạnh chân lại giữ khoảng cách an toàn.
Song phương giờ đối diện mới nhìn rõ nhau, người kia nhìn thấy đối phương chỉ là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy thì hơi bất ngờ thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngớ người ngưng mắt nhìn chàng.
Hoàng Phủ Tinh hít sâu vài hơi hoán khí cho đỡ mệt rồi nhướng mày nhìn thấy người đuổi theo mình là một lão gia thân vận lam bào, mắt choắt cằm nhọn, tướng mạo âm trầm hoàn toàn tương phản lại với tiếng nói khản đục như chuông vỡ của lão ta.
Chàng nhìn đối phương rồi nhoẻn miệng cười cười chỉ kiếm hỏi:
- Vị bằng hữu kia sao không ở nhà ăn tết mà cứ bám riết theo tại hạ chứ?
Lão già cũng thở mấy hơi lấy lại sức nét mặt hơi lạnh lại “hừ” một tiếng nói:
- Ngươi lén lén lút lút, dáng bộ rất khả nghi, nhất định có hành động xấu, lão gia ngươi há bỏ qua cho ngươi?
Hoàng Phủ Tinh đã tính trong lòng, khi ấy vờ “a” lên một tiếng nói:
- Ta cứ ngỡ các hạ là phỉ đồ của Thần Kỳ bang thì ra là vị lão đương gia thực đắc tội!
Nói rồi ôm quyền hành lễ.
Chẳng ngờ lão già nghe thế thì giọng tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi có mắt không tròng sao? Ông ngươi đây họ Triệu chính là Hộ pháp Thần Kỳ bang!
Hoàng Phủ Tinh lại vờ “a” lên một tiếng, ngưng mắt nhìn lão gia chăm chăm đoạn hỏi:
- Thì ra là Triệu lão hộ pháp, người sau kia là ai, sao chẳng thấy bóng đâu?
Lão già áo xám tự xưng Triệu hộ pháp nghe hỏi thì hậm hực, nhớ lại đoạn đường vừa đuổi theo đối phương mà còn tức, gằn giọng:
- Thằng nhãi ngươi định giỡn mặt đó ư? Người sau kia họ Lâm, là Hương chủ của Thần Kỳ bang. Triệu lão gia lần này về Tổng đường ăn tết, tiểu tử ngươi ngoan ngoãn khai ra lai lịch thân thế, lão gia thương tình dẫn ngươi về Tổng đường bái kiến Bang chủ đảm bảo ngươi được hưởng phúc lớn.
Hoàng Phủ Tinh luyện nội công tâm pháp, nó là môn công phu đặc biệt hơn hẳn nội gia tâm pháp một bực, bấy giờ điều tức mấy hơi đã khỏe trở lại, mỉm cười nói:
- Thì ra các hạ cực khổ đuổi theo tại hạ chỉ là để mời về quý Tổng đường ăn tết, thế nhưng không biết Hộ pháp lớn hay là Hương chủ lớn, so với Kha đường chủ kia thì sao?
Lão già nghe hỏi thì ưỡn ngực ngạo nghễ nói:
- Dưới Bang chủ phải kể đến Tổng đường Đường chủ, Hương chủ lại dưới Tổng đường Đường chủ, đến như Đường chủ chỉ là chức cỏn con ở một Phân đường, thế nhưng lại béo bở lắm đấy! Còn nói về Hộ pháp chỉ trực thuộc một mình Bang chủ, ngoài ra không chịu sự chỉ huy của người nào nữa, rõ chứ?
Lão nói rồi hơi ngưng lời, chợt hỏi lại:
- Giờ thì khai rõ, sư thừa ngươi là ai? Thanh kiếm này cổ quái kỳ lạ lắm đấy!
Hoàng Phủ Tinh linh lợi, đã có chủ ý trong đầu, cố lờ đi không đáp mà hỏi lại:
- Trong Thần Kỳ bang Hộ pháp đông không?
Thông Thiên giáo chủ kinh nộ giao tập trong lòng, gầm lên:
- Lão sất phu, ngươi thật muốn chết!
Hoa Vân cười kha khả nói:
- Con lừa, nếu ngươi không nhanh dùng kiếm đấu với lão phu, thì chỉ e đến ngày “Tế Vong đàn” chẳng có ngươi đứng chủ lễ!
Gã hồng y đạo đồng nghe thế, chẳng đợi lệnh liền bước tới hai tay dâng bảo kiếm cho sư phụ.
Thông Thiên giáo chủ thấy thế vừa khéo hợp ý lão ta, thuận tay chộp lấy đốc kiếm rút “soạt” một tiếng, ánh kiếm loáng lên ngời ngời.
Chu Nhất Cuồng vừa nhìn kiếm thoát khỏi vỏ buộc miệng khen:
- Tuyệt kiếm!’
Thông Thiên giáo chủ múa kiếm một vòng thị uy, chậm rãi nói:
- Hoa Vân, ở đây không tiện động thủ, nếu ngươi muốn thì chúng ta ra một nói khác quyết một trận thắng bại!
Hoa Vân còn chưa đáp, Chu Nhất Cuồng đã lên tiếng:
- Con lừa, nếu ngươi muôn chết thì trước tiên trả thanh Kim kiếm cho ta, kẻo đến đó trăn trối không kịp.
Hoa Thiên Hồng trong lòng thầm nghĩ: “Chu Nhất Cuồng cố ý đả loạn cục diện, tợ hồ như không muốn ta trí mệnh với cừu đạo này, ài... không biết!”
Ngọc Đỉnh phu nhân bước đến gần bên nói:
- Lão quản gia, thiếu chủ ngươi độc tính trong người sắp phát tác, ngươi sao cứ mãi muốn động thủ...
Nói đến đó bất chợt mặt biến sắc la lên:
- Hoa đệ, ngươi nhanh băng bó vết thương!
Hoa Vân nãy giờ chỉ nổi giận mà quyết đánh nhau với Thông Thiên giáo chủ, lúc này nghe thế thì ngoái đầu nhìn Hoa Thiên Hồng, giật mình hỏi:
- Thiếu chủ, độc lực phát tác sao?
Hoa Thiên Hồng nghĩ một khi độc tính trong người phát tác, vết thương không biết đau đớn chạy loạn thì khiến nó càng tổn thương nặng hơn, cười khổ nói:
- Chỉ mới bắt đầu, chưa việc gì, ngươi thận trọng đề phòng có người ám toán.
Hoa Vân gật đầu đáp, rồi tiếp lấy thanh Thiết kiếm chuyển mắt nhìn sư đồ Thông Thiên giáo chủ canh chừng đối phương ra tay ám toán thiếu chủ.
Ngọc Đỉnh phu nhân đã lấy trong người một bình liệu thương dược dốc ra ít thuốc bột rắc lên vết thương trên ngực chàng, rồi dùng chiếc giải buộc lưng băng lại cho chàng. Trên mặt bà luôn hiện nét lo lắng quan tâm đến chàng một cách tự nhiên, chừng như chung quanh chẳng còn người nào khác.
Thông Thiên giáo chủ thấy thế thì ngạc nhiên, thần thái do dự, mấy lần định đánh tiếng hỏi nhưng rồi lại thôi.
Ngọc Đỉnh phu nhân đôi tay thoăn thoắt linh lợi, phút chốc đã lo liệu xong vết thương trên ngực và những chỗ rách da trên chân cho Hoa Thiên Hồng.
Bấy giờ trời đã trưa sắp chính Ngọ, độc tính trong người Hoa Thiên Hồng bắt đầu phát tác, khiến cho máu rỉ ra từ những vết thương trở nên thâm tìm mà có mùi tanh tanh khó chịu.
Bỗng nghe Chu Nhất Cuồng lên tiếng nói:
- Hoa Thiên Hồng, ngươi tự điểm “Thùy Miên” huyệt ngủ một giấc cho qua đoạn thời gian này không được sao?
Hoa Thiên Hồng lắc đầu nói:
- Liên độc phát tác, có bế...
Đột nhiên trong đầu chàng nghĩ lại, đa ngôn tất bại, điều bí mật này tuyệt đối không được để lộ thì hơn, bèn nín bặt chẳng nói tiếp.
Trong người lúc này độc tính đã phát khiến toàn thân ngứa ngáy, những vết thương không còn biết đau đớn, chàng thấy băng bó đã xong lập tức nói:
- Phiền đến thư thư, tiểu đệ cáo từ!
Ngọc Đỉnh phu nhân nhíu mày hỏi:
- Ngươi định đi đâu?
- Tiểu đệ chẳng chịu nổi, ra ngoài chạy một hồi.
Rồi ôm quyền nói nhanh:
- Chu lão tiền bối, Thiên Ất Tử, hậu bối hữu kỳ!
Dứt lời chàng quay người phóng nhanh ra cửa.
Ngọc Đỉnh phu nhân liền chạy theo sau nói:
- Hoa đệ chậm chân, ta có lời muốn nói.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy Ngọc Đỉnh phu nhân chạy theo Hoa Thiên Hồng liền gọi lớn:
- Phu nhân dừng chân!
Ngọc Đỉnh phu nhân như không nghe thấy cứ sóng vai cùng Hoa Thiên Hồng chạy xuống lầu, Hoa Vân nắm kiếm chạy sao đề phòng Thông Thiên giáo chủ truy đuổi, chốc lát cả ba ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Dọc đường tuy có người của Thông Thiên giáo canh gác, thế nhưng nhìn thấy có mặt Ngọc Đỉnh phu nhân đi bên cạnh Hoa Thiên Hồng, cho nên không một tên nào dám ra tay ngăn cản.
Ra khỏi đạo quán, Hoa Thiên Hồng vừa phóng chân chạy vừa hỏi Ngọc khám phá bằng được bí mật trong thạch động này.
Bỗng nghe giọng Triệu Tam Cô từ dưới la lớn lên:
- Hoa Thiên Hồng, ngươi nhanh quay lui, nếu không ta mách với mẹ ngươi rằng ngươi chẳng biết tôn ti trật tự, chẳng biết trọng tiền bối tôn trưởng, mẹ ngươi chẳng nện ngươi nhừ tử thì chớ gọi ta là Triệu Tam Cô!
Hoa Thiên Hồng cười thầm trong lòng nghĩ: “Ta đang nóng lòng gặp mẹ ta, bị đánh bao nhiêu cũng được!”
Nghĩ thế bèn đứng nghiêm túc, ôm quyền hướng vào trong động cúi người nói lớn:
- Xin hỏi trong động là vị tiền bối cao nhân nào? Vãn bối Hoa Thiên Hồng cầu kiến!
Chờ một lúc, trong lòng vẫn im lìm chẳng một tiếng động.
Hoa Thiên Hồng thấy kỳ lạ lại nghĩ: “Quái, chẳng lẽ người này không muốn gặp ta?”
Chàng tuy đã trưởng thành, thế nhưng có tính hiếu kỳ ấu trĩ, chưa biết rõ chân tướng vấn đề thì chưa chịu thôi, khi ấy bít sâu vào một hơi lấy can đảm rồi bước chân vào động, miệng lại nói lớn:
- Tiền bối, vãn bối Hoa Thiên Hồng vào động cầu kiến!
Đột nhiên nghe Triệu Tam Cô đầy phẫn nộ gầm lớn chấn động cả sơn tuyền, Hoa Thiên Hồng nghe không khỏi rúng động khựng người đứng lại quay đầu nhìn ra ngoài.
Bấy giờ thấy Triệu Tam Cô một mình vung ngọn trúc trượng tả xung hữu đột, tóc gần như dựng đứng, áo bay phần phật đủ thấy động thủ trong cơn phẫn nộ cực đỉnh.
Hoa Vân nhìn thấy bọn người Phong Vân hội số vây đánh số đứng ngoài trợ chiến, Triệu Tam Cô ngược lại đánh mà bị phân tâm bởi chuyện Hoa Thiên Hồng cho nên mơi rơi vào hiểm cảnh, bèn nói lớn:
- Triệu lão thái, trầm khí bình tĩnh mà đánh...
Nói rồi nhảy người tới vung chưởng nhảy vào vòng chiến trợ thủ.
Triệu Tam Cô lạnh giọng nói:
- Hoa lão đầu, lão bà ta xưa nay không bình tĩnh nổi, đám sâu bọ này giao cho ngươi!
Nói rồi tay vung ngọn trúc trượng lên đánh nhanh mười mấy chiêu khiến đám cao thủ Phong Vân hội dạt về sau, chỉ chờ có thế thân hình bà ta tung vọt lên không thoát khỏi vòng chiến nhanh như chớp.
Hoa Thiên Hồng ngớ người thầm nghĩ: “Thì ra bà ta lừa...”
Chưa nghĩ hết thì “vút” một tiếng, ngọn trúc trượng trong tay Triệu Tam Cô đã đánh tới trước người.
Hoa Thiên Hồng ăn đòn bà ta một lần nên khôn hơn, thầm hiểu bà lão cổ quái này chẳng bao giờ chịu nghe theo lý, ra tay thì lại rất nặng, cho nên vội lách người nhảy vọt nhanh ra ngoài.
Triệu Tam Cô đáp người xuống án ngay trước cửa động, đôi mắt hung hung đầy uy lực ngưng nhìn Hoa Thiên Hồng từ đầu đến chân bất chợt chau mày trầm giọng nói:
- Thằng mặt đần, ai đánh ngươi ra nông nỗi...
Bà ta chưa hết câu, bỗng như nhớ ra chuyện gì bèn nín bặt liếc mắt nhanh vào động.
Hoa Thiên Hồng cũng đưa mắt nhìn theo, nhưng trong động chung quy vẫn một màn đen tối mịt không động tĩnh nào, Hoa Thiên Hồng cười lớn nói:
- Lão lão ấp a ấp úng là thế nào chứ?
- Tiểu cẩu vô lễ!
Bà ta trừng mắt ngọn trúc trượng trong tay lại giáng lên thét lớn:
- Cút xa ra!
Hoa Thiên Hồng cười hì hì nói:
- Lão lão bảo là đi tìm mẹ tôi, nhưng không biết tìm ở đâu nhỉ?
- Hừ! Mẹ ngươi giận ngươi nên thắt cổ chết rồi!
Hoa Thiên Hồng nghe thì nổi đóa la lớn:
- Lão lão trù yểu gia mẫu, chớ trách vãn bối thất lễ!
Triệu Tam Cô nheo đôi mắt tam giác với nhiều nép nhăn cười cười nói:
- Ngươi định làm gì chứ? Hai cái tát lần trước còn chưa đủ ngươi biết thế nào là lễ độ ư?
Hoa Thiên Hồng nghe nhắc lại thì giật mình, vội thoái nửa bước hai tay án trước ngực đề phòng.
Bỗng nhiên lúc ấy từ dưới nghe giọng Cổ Mục Tiên Bà nói lớn:
- Triệu Trường Khanh, còn không nhanh xéo ra đây, đợi ta thò tay chộp cổ lôi ra mới chịu chăng?
Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Chử Nguyên Cực người tháo đầy mồ hôi như rất cật lực sau khi thôi nã cho Cổ Mục Tiên Bà, ngồi trên đất hít thở điều khí. Cổ Mục Tiên Bà ngược lại đã đứng lên, mặt ngước lên trời như nghe để phân biện trận đấu gần đó.
Triệu Tam Cô “hừ” một tiếng, tung người nhảy nhanh trở ra trầm giọng nói:
- Bà mù, Triệu Tam Cô ở đây, ngươi có gì muốn nói?
Hoa Vân vốn đang động thủ ác liệt với người Phong Vân hội, nhưng khi này thấy Cổ Mục Tiên Bà đã tỉnh trở lại, Triệu Tam Cô cũng nhảy trở ra, cho nên chẳng ai bảo ai liền thâu chiến ngừng tay đứng theo dõi.
Hoa Thiên Hồng thấy vậy cũng bỏ chuyện trong động nhảy đến xem thế nào.
Cổ Mục Tiên Bà tai rất tinh, vừa nghe trận đấu ngừng lại, đôi tai vểnh lên rồi hướng cặp mắt không một chút nhãn thần nhìn về hướng Hoa Vân nói:
- Không biết là vị cao nhân nào, võ công quả là cao thâm!
Hoa Vân bèn đáp:
- Lão hủ Hoa Vân, quản gia “Lạc Hà sơn trang”!
- Ra thế!
Bà ta gật gù, rồi quay mặt về hướng Hoa Thiên Hồng hỏi tiếp:
- Vị này là ai?
- Tại hạ Hoa Thiên Hồng.
Chử Nguyên Cực tiến lên một bước tiếp lời chàng giới thiệu:
- Chính là nhi tử độc nhất của Hoa Nguyên Tư, nhân vật gây sóng gió giang hồ hiện nay!
Cổ Mục Tiên Bà trên mặt rung giật một lúc, chợt giọng trở nên đanh lạnh hỏi lớn:
- Triệu Tam Cô, trong động là nhân vật nào? Bà mù ta xưa nay ân oán phân minh, ngươi chớ nên chộp lên đầu món nợ này!
Triệu Tam Cô cười hắc hắc nói:
- Ngươi tuy miệng anh hùng khí khái, nhưng ta không tin ngươi làm gì nổi người trong động. Hừ... chuyện hôm nay ngươi muốn thì cứ tìm đến Triệu Tam Cô ta đây!
Hoa Thiên Hồng hơi bất ngờ thầm nghĩ: “Nguyên Cổ Mục Tiên Bà cũng không biết người trong động là ai, người kia cũng quái, có gì sao không chịu ra mặt kiến diện chứ?”
Chử Nguyên Cực nhìn tình hình thấy song phương đều ngang ngửa nhau, nếu giờ động thủ, hai lão bà quần đâu với nhau, còn bọn chủ bộc Hoa Thiên Hồng hai người võ công đều chẳng kém gì bọn họ, đấu chưa biết thắng thua thế nào nhưng nhất định khó mà hạ đài. Huống gì còn nhân vật bí ẩn trong động chưa lộ diện, nhưng xem ra nhất đinh là đồng bọn với Triệu Tam Cô, khi nào lại không ra tay?
Tính hơn thiệt xong trong lòng đã có ý rút lui, nào ngờ Cổ Mục Tiên Bà thét lớn một tiếng nhào người nhảy vào tấn công Triệu Tam Cô.
Cổ Mục Tiên Bà vừa ra tay đã đánh chiêu rất hiểm, Triệu Tam Cô nắm ngọn trúc trượng trong tay vừa nhảy né vừa quất lên vút vút cười lớn châm chọc:
- Bà mù, giờ nếu ngươi thề một câu từ nay về sau không sát hại thương đinh, Triệu Tam Cô ta sẽ trả lại trúc trượng cho ngươi!
Nháy mắt hai lão bà động đấu với nhau vừa đánh vừa chửi rủa inh ỏi, Cổ Mục Tiên Bà ra chiêu cực hiểm, ngược lại Triệu Tam Cô sử dụng binh khí của đối phương vừa nhẹ vừa mềm chẳng quen tay, cho nên ra chiêu không hiểm lắm, mấy lần gần như suýt thất bại. Thế nhưng bà ta vẫn cứ cười kha khả châm chọc Cổ Mục Tiên Bà như không có chuyện gì xảy ra.
Hoa Thiên Hồng nhìn trận đấu thấy đã ngoài hai mươi chiêu mà Triệu Tam Cô vẫn chưa dụng đúng võ công của mình, bất giác thầm nghĩ: “Bà già này tính lại như trẻ con, đánh hiểm đến tính mạng mà vẫn cứ đùa dai!”
Đánh thêm chừng hai mươi chiêu nữa, trong một chiêu trái Cổ Mục Tiên Bà chộp được đầu ngọn trúc trượng, tay còn lại đánh thốc một chưởng cực hùng hậu vào ngực đối phương.
Triệu Tam Cô trong cơn nguy cấp, tay buông trúc trượng cũng thốc ra một chưởng nghênh tiếp, “bình” một tiếng hai thân hình tách ra ngoài. Cổ Mục Tiên Bà đấu một chưởng không hề hấn gì, ngược lại đoạt được lại thanh trúc trượng thì như hổ thêm cánh cười khùng khục nói:
- Triệu Tam Cô, ngươi tới số rồi!
Chưa dứt tiếng thì ngọn trúc trương trong tay vung đánh tới tấp như cuồng phong đột khởi, Triệu Tam Cô chỉ vì khinh địch mà một chiêu thất thủ khiến nhất thời mất tiên cơ. Ngọn roi trong tay Cổ Mục Tiên Bà hiển nhiên chẳng như vừa rồi trong tay Triệu Tam Cô, khắp người Triệu Tam Cô như sinh phong hàn khí, khiến bà ta thất cơ hoàn thủ đành nhảy người tránh né.
Cổ Mục Tiên Bà được nước khi nào buông lỏng, ngọn roi trong tay như phong ba bão tố, tiếng quát tháo, tiếng gào thét dữ dội, chỉ hai lão bà đánh với nhau mà tợ hồ như thiên binh vạn mã xung đột. Chốc lát vừa đánh vừa đuổi nhau thoái dần về hướng động khẩu.
Đứng ngoài xem trận đấu mà di chuyển theo, Chử Nguyên Cực thấy Cổ Mục Tiên Bà thắng thế mạnh thì tinh thần phấn chân hẳn lên. Ngược lại bọn Hoa Thiên Hồng chủ bộc nhìn thấy Triệu Tam Cô rơi vào thế hiểm thì luýnh quýnh tay chân, mấy lần định nhảy vào trợ chiến, nhưng vì song phương động đấu là hai lão thái bà già nua, đã thế Cổ Mục Tiên Bà là một bà già nua, nếu xông vào thì mất sắc thái võ lâm anh hùng. Chính vì thế mà do dự bất quyết.
Cổ Mục Tiên Bà càng mù càng tinh, lúc ấy như nhận ra được đã đến trước cửa động, cho nên động đấu cẩn thận hơn. Chỉ thấy bà ra mặt đỏ bừng, tóc dựng đứng ngave;n sinh, không biết nó có giải được “Đan Hỏa Độc Liên” hay không, nhưng ngươi cứ thử cắn nuốt một miếng thử xem?
Hoa Thiên Hồng nghe thì vui như điên lên, trương mắt nhìn vào trong tráp, chỉ thấy bên trong là một đóa dị thảo tợ như lan thảo, bên dưới đáy tráp là một lớp đen đen như bùn còn ướt tợ hồ như chỉ mới được lấy ngoài vào tráp. Đóa Thiên niên Linh chi thì cắm trong bùn, từng cánh phảng phất một mùi hương dễ chịu, Hoa Thiên Hồng cúi thấp đầu hít thử một hơi nghe trong người dễ chịu khác thường.
Ngọc Đỉnh phu nhân chưa từng nhìn thấy mặt chàng lần nào lại hiện nét cuồng vui như thế, bất giác trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, cười tươi nói:
- Ngư thư cũng không biết Thiên niên Linh chi dùng như thế nào, hay là ngươi cứ ăn nguyên gốc?
Vừa nói vừa đưa cánh tay vào thân Linh chi, Hoa Thiên Hồng bỗng run giọng nói:
- Thư thư chớ... động...
- Sao? Trời sinh vạn vật cho người dùng, nếu như không dùng thì chỉ thành phế vật.
Hoa Thiên Hồng ngập ngừng nói:
- Tiểu đệ muốn dùng...
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy chàng ấp úng do dự khó hiểu, nhíu mày hỏi:
- Hoa đệ muốn dùng vào đâu? Trước mặt thư thư có gì cứ nói thẳng ra đi!
Trong đôi mắt Hoa Thiên Hồng bỗng nhiên long lanh ngấn lệ, cố gắng lắm mới nó ra sự thật:
- Năm xưa khu trên Bắc Minh hội, gia mẫu bị trúng cứu gia một chưởng, nội phủ trọng thương nhiều năm vô phương trị lành, gia mẫu đã chịu khổ suốt mười mấy năm nay...
Chàng ngừng lời lại, cúi thấp đầu để che giấu hai giọt nước mắt xúc động và đau khổ chực lăn dài, nói tiếp:
- Giờ nếu như có được đóa Thiên niên Linh chi này của thư thư thì có lẽ thương thế của gia mẫu trừ được, ân đức thư thư, tiểu đệ...
Ngọc Đỉnh phu nhân không để chàng nói hết câu cắt ngang:
- Sao lại nói đến ân đức? Thiên niên Linh chi này ta tặng cho Hoa đệ, còn sử dụng như thế nào thì tùy đệ.
Nói đến đó bà ta cũng nghẹn lời, kỳ thực thâm tâm chỉ nguyện chữa cho chàng dứt những cơn hành hạ của “Đan Hỏa Độc Liên”.
Hoa Thiên Hồng nhận lấy chiếc tráp ngọc, cẩn thận cất vào trong áo, mặt rạng ngời chấp tay thi lễ nói:
- Đa tạ thư thư!
Ngọc Đỉnh phu nhân trong lòng hơi nặng lại, nhưng nhìn thấy mặt chàng vui mừng rạng ngời thì không dám làm chàng thất vọng, chỉ gượng cười ngưng mắt nhìn chàng mãi không thôi.
Hoa Vân ngược lại trong long bất nhẫn, bước nhanh đến gần khẩn khoản nói:
- Thiếu chủ, “Đan Hỏa Độc Liên” vô dược cứu chữa, Thiên niên Linh chi lại là thánh dược hiếm có trên đời, thiếu chủ sao không...
Hoa Thiên Hồng biết vị lão bộc ba đời nhà mình trung tín chỉ lo lắng cho mình nên nói thế, nếu giờ không dùng uy thiếu chủ thì nhất định lão chẳng khi nào chịu im lặng, bèn trưng mắt nói:
- Đan Hỏa Độc Liên tuy lợi hại nhưng không làm chết ta nổi, ngươi nếu còn đề xuất sai chủ ý thì ta sẽ đi một mình.
Hoa Vân nghe thì ngẩn người, trong đôi mắt già nua hiện hai hạt lệ châu, rưng rưng rưng nói:
- Thiếu chủ, họ Hoa giờ chỉ còn một mình thiếu chủ...
Hoa Thiên Hồng giọng phẫn nộ nói:
- Mẹ chẳng phải là người? Ngươi chẳng phải là người?
Dứt lời quay người phóng bỏ chạy đi.
Ngọc Đỉnh phu nhân không khỏi ngớ người trước mấy câu đối thoại của chủ bộc bọn họ hai người, trầm ngâm một lúc chợt bật cười rồi nói nhỏ mấy câu với Hoa Vân, Hoa Vân gật đầu lia lịa đoạn phóng chân chạy đuổi theo chàng.
Hoa Thiên Hồng chạy một hồi thấy giờ chỉ còn một mình Hoa Vân theo mình, trong lòng bỗng cảm thấy bất an nói:
- Hướng thư thư đâu?
- Hướng cô nương trở lại Nhất Nguyên quán.
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Con người Thiên Ất Tử tà ma độc ác, chẳng chừa thủ đoạn nào không dùng để đối người, lần sau gặp lại ra phải khuyên thư thư rời khỏi Thông Thiên giáo mới được”.
Chợt nghe Hoa Vân lên tiếng nói:
- Thiếu chủ, trên ngực máu vẫn chưa ngừng phải làm sao đây?
Hoa Thiên Hồng nghĩ đến mẫu thân thì chẳng còn thấy ngại gì cho mình, cười điềm nhiên nói:
- Chút thương tích này không sao, từ từ sẽ lành thôi!
- Giờ chúng ta đi đâu?
Hoa Thiên Hồng ngẫm nghĩ nói:
- Trước mắt ta tạm tìm một nơi nào ở đây nghĩ lại, vừa là trị thương vừa là luyện kiếm, ngươi đến Trấn Giang báo cho Bạch Tiêu Thiên biết trưởng nữ lão ta Bạch Tố Nghi đã bị Thiên Ất Tử bắt. Sau đó tìm cho được Từ Vân đại sư và Thương Tu Khách bảo họ nên liên lạc cùng những nhân vật bạch đạo giang hồ khác, ngày mười lăm tháng bảy tụ hội nhau trên Thiên Mục sơn tham dự “Tế Vong đàn” của Thông Thiên giáo.
Hoa Vân nghe xong trầm mặc một lúc nặng nề lắc đầu đáp:
- Thiếu chủ nên sắp đặt thế nào, chứ dù có giết lão nô thì lão nô cũng quyết không rời thiếu chủ nửa bước như vừa rồi!
Hoa Thiên Hồng nhớ lại chuyện vừa rồi mình đi một mình, hẳn lão ta bấn loạn lên mà chạy đến tìm trong bạch lâu của Ngọc Đỉnh phu nhân, nghe lão nói như đinh đóng cột ngớ người nói:
- Chính sư quan trọng...
Hoa Vân lắc đầu nguầy nguậy giọng cương quyết cắt ngang:
- Bất luận chính sự hay tà sự, giết lão nô thì giết, nhưng lão nô đã nhất quyết không rời thiếu chủ nửa bước.
Hoa Thiên Hồng lúng túng khó xử, vừa rồi chàng khiến lão tức đến rơi nước mắt, thực sự bất đắc dĩ chàng mới làm như vậy, giờ trong lòng bất nhẫn không nỡ bức bạch vị trung bộc này mãi, thầm nghĩ: “Hay là trước tiên ta tìm gặp lại Tần lão bá và cả vị tiền bối bịt mặt kia nữa!”
Hoa Vân chỉ cần không rơi khỏi chàng là được, còn chuyện gì cũng mặc, chủ bộc hai người vừa chạy vừa nói chuyện càng lúc chạy càng nhanh. Khi hết giờ ngọ thì Độc liên trong người chàng cũng tiềm tụ lại Đan Điền, nhưng huyết trong người mất quá nhiều khiến người chàng suy nhược không ít.
Chạy thêm một hồi nữa hai người vào trong một tiểu trấn, Hoa Thiên Hồng dừng chân lại thở hắt ra một hơi nói:
- Ta quá mệt, dừng chân lại đây tạm ăn gì nghỉ ngơi một lúc.
Hoa e; tạm dứt ai nấy mới thở phào trong lòng, Chử Nguyên Cực vội tiến lên nói:
- Tiên bà, binh cùng chớ truy, chúng ta trở lại bên kia núi nghỉ ngơi một lát.
Cổ Mục Tiên Bà hơi ngẩn người, rồi cất giọng phẫn nộ nói:
- Triệu Tam Cô, ngươi chui trốn chui trốn nhủi trong đó mãi được sao?
Vừa dứt lời, bỗng liền thấy Triệu Tam Cô tay xuất hiện bước ra, nhưng lần này trên tay nắm ngọn “Ưng Đầu trượng” vừa đi vừa gõ từng tiếng “cộp, cộp...” trên nền đá.
Cổ Mục Tiên Bà nghe tiếng trượng đã biết ngay đối phương xuất hiện, liền thận trọng thoái lùi sau chừng hai bước ngưng công chờ đợi.
Triệu Tam Cô giờ nắm ngọn “Ưng Đầu trượng” trong tay thần thái hoàn toàn khác vừa rồi, chống trượng đứng uy nghi trước cửa hang lạnh giọng nói:
- Bà mù, giờ ra đã dụng binh khí, ngươi mắt tàn phế, nếu như cho rằng ta lợi thế thì chẳng cần đánh nữa.
Có tật thường tự ty, nghe nói thế Cổ Mục Tiên Bà tức điên lên thét lớn:
- Cẩu bà, cho ngươi chiếm lợi thế, ta lần này hoặc cho ngươi về chầu Diêm Vương hoặc đánh cho ngươi tàn phế để biết mùi tàn phế như thế nào!
- Hừ! Chớ khua môi múa mép, ta cho ngươi biết “Ưng Đầu trượng” lợi hại thế nào!
“Vù” một tiếng, ngọn Ưng Đầu trượng vung lên đánh ra một chiêu ngay.
Cổ Mục Tiên Bà cười khùng khục mấy tiếng, thoái người nhượng bộ cây Thiên Trúc bảo trượng trên tay ra chiêu nghênh địch.
Chớp mắt hai lão bà hai cây trượng trong tay vung lên đánh xuống vù vù quần lấy nhau đánh kịch liệt.
Trận đấu này không giống với trận đấu vừa rồi, Triệu Tam Cô vừa rồi bại một trận trong lòng còn giận, thanh Ưng Đầu trượng trong tay thi triển tuyệt nghệ Tuyệt Tình trượng pháp đánh nhau với Cổ Mục Tiên Bà, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức biến thức, nhất nhất trúng tiết khiến ngọn trúc trượng trong tay đối phương không còn sinh uy tạo lực như trước được.
Quần hùng đứng ngoài xem giờ chỉ thấy hai thân hình phiêu hốt vật vờn trong bóng trượng, cuồng phong ì ào theo gió núi tản đi chấn động sơn khê, những người đứng gần bị dư phong phất tới nghe rát cả mặt, thật là một trận long tranh hổ đấu xưa nay hiếm thấy khiến người xem kinh tâm động phách.
Đánh nhau c&oacutght:10px;'>
- Muốn động thủ thì cả ba cùng vào, khỏi mất công lão phu!
Bọn Thân Tam Hảo ba người đánh mắt nhìn nhau, Thân Tam Hảo bật cười mấy tiếng nói:
- Hoa Vân, ngươi thật sự muốn động thủ sao?
Hoa Thiên Hồng thấy thế không thể không lên tiếng, trong đầu chợt nghĩ một điều bèn chen vào hỏi ngay:
- Thương Tu Khách tiền bối hiện ở trong tay hội các ngươi sao?
Thân Tam Hảo nhìn thấy trên người chàng bê bết máu bất giác thầm nghi, cười kha khả nói:
- Thương Tu Khách đã bị tam ca ta lấy mạng rồi, Hoa Thiên Hồng, ai làm cho ngươi ra nông nỗi thế này hử?
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Tên này nói năng lộn xộn, xem ra hắn đã khiếp”.
Nghĩ thế bèn nói:
Vừa lúc ấy chẳng ngờ gã phu xe hô lớn một tiếng cả cỗ xe ngựa dừng lại bên ngoài một tòa trang viện to lớn.
Hoàng Phủ Tinh nhìn thấy toàn viện nguy nga, tráng đinh tấp nập, không nói thì cũng đoán ra được nơi này chính là Phân đường Tịnh Châu của Thần Kỳ bang. Ở trước trang viện người đứng thành hàng cúi đầu nghênh tiếp, chỉ nghe bọn họ gọi gã đánh xe là Ngao Tam gia.
Ngao Tam quét mắt nhìn một lượt rồi hất hàm hỏi:
- Sao không thấy Kha đường chủ đâu?
Một lão nhân áo xanh tiến lên cúi đầu nói:
- Hồi bẩm Tam gia, tối hôm qua xảy ra chuyện, Phân đường chủ và hai vị Quản sự mất tích lại còn thêm một vị Triệu hộ pháp và một vị Lâm hương chủ cũng hồi đêm còn ở khách trong Phân đường, sáng ra chẳng thấy đâu!
Ngao Tam sạm mặt lại hừ một tiếng lạnh lùng, lão già áo xanh nói tiếp:
- Trong Đường hồi đêm bắt được mấy tên nữ phạm đều là người của Tần gia, nhưng bị chúng trốn chạy mất. Chuyện này cũng đã phi báo Tổng đường cung hầu chỉ dụ!
Hoàng Phủ Tinh nghe đến đó, trong lòng thấy vui, tuy rằng chàng giờ rơi vào tay chúng, thế nhưng chung quy cả nhà họ Tần đều được cứu thoát họa kiếp diệt môn, xem ra chàng cũng đã không phụ lòng mẫu thân.
Ngao Tam khoát tay cắt ngang lời lão già, quay đầu hỏi:
- Tiểu thư có cần xuống xe vào trong dùng cơm không?
Thiếu nữ chỉ ngồi trong thùng kín nói vọng ra:
- Ngươi muốn ăn cơm thì ăn nhanh rồi còn lên đường!
Ngao Tam gật đầu cười, rồi quay người thuận tay lại điểm vào huyệt Trung Cực trên người Hoàng Phủ Tinh, vỗ vào vai chàng cười khà khà nói:
- Ngoan ngoãn nằm yên đây nhé!
Đoạn mới nhảy xuống xe theo chân lão gia vào trong đường.
Lại nói, Hoàng Phủ Tinh vốn huyệt đạo trước đó bị phong bế sắp được tự giải khai, chẳng ngờ Ngao Tam là tay hành gia, thầm hiểu điều đó, hắn liền phong bế tiếp huyệt thứ hai, khiến chút hy vọng thoát thân mong manh của chàng vừa lóe lên bị dập tắt, đành nén tiếng thở dài trong lòng.
Phút chốc, ngoài đại môn còn mấy tên gia đinh đi tới đi lui canh gác, trong xe chẳng nghe thấy thiếu nữ và ả tiểu tỳ kia ư hử lên tiếng.
Hoàng Phủ Tinh đưa mứt nhìn quanh, chỉ còn hy vọng cuối cùng là may ra cha con họ Tần đi ngang qua đó thấy mà cứu.
Thế nhưng, nơi này thuộc cấm địa của Phân đường Tịnh Châu Thần Kỳ bang, chỉ thấy thỉnh thoảng có người vào chúc tết đầu năm, tuyệt nhiên người ngoài không ai dám bén mảng đến chỉ thêm chuốc phiền hà.
Lát sau, thấy Ngao Tam từ trong đi ra mặt mày tươi tỉnh, hẳn là vừa ních xong một bụng, bước đến bên thùng xe, chẳng hiểu hắn nói gì với thiếu nữ bên trong một hồi, chỉ nghe thiếu nữ kia đáp lớn:
- Ưm, cứ để ta nghĩ kỹ đã rồi nói!
Ngao Tao thân thủ quả thật phi thường, vậy mà hắn chịu đánh xe cho thiếu nữ này, đồng thời tợ hồ như nhất nhất đều nghe theo lệnh của thiếu nữ, đó thật là chuyện lạ.
Khi ấy chỉ thấy hắn gật đầu đáp một tiếng, rồi nhảy lên đầu xe thúc ngựa phóng chạy tiếp. Một lúc xe đã ra khỏi thành Tịnh Châu theo cửa bắc, đột nhiên nghe thấy thiếu nữ nói lớn:
- Nhanh đưa hắn vào thùng xe, ta có lời muốn hỏi!
Ngao Tam nghe liền dừng ngựa lại mang Hoàng Phủ Tinh xuống, liền thấy ả tiểu tỳ đã vén rèm lên, Ngao Tam đưa chàng vào trong nói:
- Tiểu tử này nhiều nghề lắm, tiểu thư cần cẩn thận mới được!
Thiếu nữ ừm một tiếng, tiểu tỳ thả rèm xuống, lập tức xe ngưa lại lai về phía trước.
Hoàng Phủ Tinh được đặt ngồi dưới sàn xe, chàng đưa mắt cố tìm xem thanh Thiết kiếm của mình nằm ở đâu. Thấy thùng xe khá rộng, bên trái là một chiếc trường kỷ vừa làm giường nằm bọc da hổ, bên phải là một chiếc bàn con, ở góc cuối còn có chiếc tủ nhỏ với nhiều thứ đồ cổ và vài ba cuốn sách. Trong thùng xe mà có đầy đủ các thứ ấy, đủ thấy chủ nhân của nó nhã hứng không ít.
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngất ngưởng trên trường kỷ, ả tiểu tỳ ngồi dưới ghế trên một tấm bồ đoàn gấm, mấy chiếc hộp đựng thực phẩm thấy còn nguyên chưa động đến, thế nhưng chung quy vẫn không biết thanh Thiết kiếm của mình đặt nơi nào.
Bỗng nghe ả tiểu tỳ lên tiếng hỏi:
- Ê, ngươi tên gì?
- Hoàng Phủ Tinh!
Hoàng Phủ Tinh đáp cộc lốc, rồi đưa mắt ngưng thần nhìn khuôn mặt thiếu nữ nói:
- Nhị vị cô nương xưng hô thế nào đây?
Chàng vốn từ nhỏ ở với mẫu thân được huấn rèn rất nghiêm túc, cho nên đối với chuyện nam nữ không hề biết đến, mà trước vẻ đẹp tuyệt trần của thiếu nữ này cũng không mảy may cảm nhận dao động.
Lúc ấy nghe tiểu tỳ đáp:
- Ta là Tiểu Linh, tiểu thư của ta họ Bạch, khuê danh thì ngươi chẳng đáng hỏi đến!
Hoàng Phủ Tinh cười điềm nhiên nói:
- Bạch cô nương bắt tại hạ không biết có điều gì chỉ giáo?
Thiếu nữ tuyệt mỹ chừng như là người biết che giấu tình cảm rất kín, khi ấy trầm ngâm một lúc mới lạnh giọng nói:
- Người truyền thụ võ công cho ngươi, từng nói đến sự lợi hại của Cửu Tý thần chưởng chứ?
Hoàng Phủ Tinh nghe thì ngớ người, chợt nhận ra cô ta hỏi điều này tất có nguyên cớ, trong lòng không khỏi hoảng hốt nói:
- Tại hạ mới vào giang hồ, kiến thức thiển bạc, không biết Cửu Tý thần chưởng lợi hại như thế nào?
Thiếu nữ thấy chàng không đề cập đến người dạy võ công mình, chỉ mỉm cười nói:
- Không quá ba ngày, cánh tay của ngươi kể như tàn phế, tính mạng có giữ nổi hay không thì còn tùy vào vận hạng cua ngươi!
Hoàng Phủ Tinh không khỏi giật mình, nhưng lại ngạc nhiên thầm nghĩ: “Cốc Thế Biểu trong lúc gấp hoảng ra chiêu tháo chạy chỉ dụng chưa đầy hai thành công lực, vả lại chưa từng nghe nói Cửu Tý thần chưởng có độc, làm sao một chút thương tích này nội trong ba ngày có thể phế nhân mà tính mạng cũng nguy không chừng nhỉ?”
Còn đang ngớ người suy nghĩ, thiếu nữ đã cười nhạt nói tiếp:
- Có phải ngươi cho rằng ta ngụy ngôn mà hù ngươi chăng?
Hoàng Phủ Tinh thở dài một hơi nói:
- Cô nương hà tất phải hù dọa tại hạ, chỉ là thân thụ thương, mau rủi cũng chờ số mệnh chứ biết gì hơn!
Thiếu nữ giọng lạnh lùng nói:
- Cũng chưa hẳn thế, nếu ngươi có ý cầu sinh, ta có bản lĩnh cứu được ngươi!
Hoàng Phủ Tinh trong đầu thầm nghĩ: “Cô ta nói vậy có phải để ta van cầu không chứ?”
Thiếu nữ thấy chàng cứ trầm ngâm biết trong lòng chàng đã dao động cười điểm nhiên nói tiếp:
- Trong võ lâm ai cũng biết Cửu Tý thần chưởng lợi hại, thế nhưng không ai hiểu được nó lợi hại thế nào, gọi Cửu Tý không hoàn toàn nói đến chưởng ấn phân làm chín đoạn mà thôi!
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Đúng vậy, trên võ lâm người ta thường nghĩ đơn giản như thế!”
Nhưng lúc này đối phương đang nói bỗng lại ngừng, chàng đành lên tiếng nói:
- Cô nương kiến thức quảng bá, tại hạ vô cùng khâm phục, nhưng không hiểu Cưu Tý còn chỉ đến điều gì?
Thiếu nữ nghe hỏi mặt hơi rạng lên đáp:
- Chưởng lực này có những điểm đặc dị nên mới thành danh, người trúng chưởng không thể ăn uống có khẩu vị bình thường gọi là ẩm thực bất chấn không thể hỷ nộ tùy tâm, lại thường bị nóng lạnh thất thường...
Nói đến đó, ánh mắt thiếu nữ ngưng lại chỗ vết thương của chàng, trên mặt phớt hiện nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng Phủ Tinh ngớ người lại nghĩ: “Không sai, từ sau khi trúng thương, lúc nóng như lửa, lúc lại lạnh người, thêm một đêm bôn tẩu đánh nhau, làm sao có thể an nhiên vô sự?”
Chàng nhớ lại hồi đêm trong mật đạo của Tần gia trang chàng đã hôn quyết, suýt nữa thì ngã khuỵu, bấy giờ vốn không để ý, nhưng lúc này mới hiểu ra nguyên nhân chính là do vết thương này.
Bấy giờ chợt nghe thiếu nữ ra lệnh:
- Tiểu Linh nhanh giải khai huyệt đạo cho hắn!
Ả tiều tỳ tên là Tiểu Linh ứng thanh, rồi bước đến bên chàng huơ tay lên vỗ mạnh vào huyệt Thiên Trì, cười hỏi:
- Được rồi chứ?
Thiếu nữ lại nói:
- Còn huyệt Trung Cực!
Tiểu Linh lần nữa lại vỗ mạnh vào huyệt Trung Cực, Hoàng Phủ Tinh ngầm hít sâu một hơi thấy khí huyết thông sướng, bấy giờ vận chân khí lưu chuyển toàn châu thân, chẳng ngờ khí huyết theo thập nhị kinh mạch đi chưa hết một vòng thì đầu có choáng váng tối sầm, ngã người khuỵu xuống bất tỉnh nhân sự
Quả nhiên lời thiếu nữ nói không sai, Cửu Tý thần chưởng lợi hại vô cùng, âm độc ngầm tích tụ trong người, kẻ trúng chưởng không chết cũng khó sống. Tuy rằng bản thân Vô Lượng Thần Quân không xuất hiện giang hồ, nhưng chỉ xuất hiện một kẻ hậu học như Cốc Thế Biểu cũng đủ khiến cho người ta phải dè chừng kiên nể, chỉ có điều còn quá ít người biết đến hắn mà thôi.
Ả tiểu tỳ Tiểu Linh nhìn thấy chàng ngã xuống đất ngất đi, bèn ngồi bên cạnh xem qua rồi nói:
- Tiểu thư định thâu phục người này ư?
Nói rồi thấm nước bọt vào đầu ngón tay quệt mạnh lên mặt chàng, cười nói tiếp:
- Người này nếu như không dùng thuật dị dung hóa trang thì hẳn đẹp trai lắm nhỉ?
Thiếu nữ chừng như không để tâm lắm đến câu nói vô tình của ả tiểu tỳ nói:
- Ấn mạnh vào huyệt Nhân Trung khai khiếu tỉnh thần cho hắn!
Tiểu tỳ vâng lệnh dùng ngón tay trỏ ấn mạnh vào huyệt Nhân Trung, Hoàng Phủ Tinh cả người rung mạnh lên một cái, chốc lát từ từ hồi tỉnh trở lại.
Thiếu nữ giọng lành lạnh nói:
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi nghe cho rõ, ta là Bạch Quân Nghi, Thần Kỳ bang Bạch lão trang chủ là cha của ta.
Hoàng Phủ Tinh vốn thấy mọi người đối với thiếu nữ cung kính và một tiếng gội bằng tiểu thư, hai tiếng tiểu thư thì cũng đã thầm đoán ra, lúc ấy nghe vậy định chống tay đứng lên, nào ngờ dụng lực thì bả vai trái đau nhói lên thấu xương thấu tủy, ái lên một tiếng rồi ngã người xuống lại.
Tiểu tỳ đứng bên cạnh vội đỡ chàng ngồi dậy nói:
- Ngươi cần phải hiểu biết một chút, chớ nên vọng động tức giận tiểu thư của ta!
Hoàng Phủ Tinh nhăn mặt cười nhạt nói tiếp:
- Đa tạ tiểu cô nương quan tâm, Bạch cô nương có gì chỉ giáo, tại hạ nghiêng mình lắng nghe!
Sau lần ngã người hôn mê rồi tỉnh lại, sắc mặt chàng giờ đây vàng sậm, đôi mắt đờ đẫn vô thần, lời nói cũng nghe thều thào vô lực, chừng như là một người bệnh trầm kha.
Bạch Quân Nghi hoa dung không một chút biểu hiện, lãnh đạm nói tiếp:
- Tối qua trong gia trang họ Tần có biến cố, ngươi lại có mặt ở Tịnh Châu vai lại trúng thương, áo quần rách nát, đủ thấy ngươi nhúng tay vào chuyện này là điều không cần phải nói.
Hoàng Phủ Tinh nghe nhắc lại chuyện Tần gia trang thì tinh thần phấn chấn hẳn lên nói:
- Vô Lượng Thần Quân uy chấn lục lâm, đồ đệ của lão ta Cốc Thế Biểu võ nghệ cao cường hơn tại hạ nhiều nhưng tại hạ nghĩ rằng chuyện của Tần gia trang không cần đến Thần Kỳ bang phí tâm sức.
Bạch Quân Nghi nghe chàng nói hàm ẩn châm biếm Thần Kỳ bang muốn hòa khí lấy lòng Vô Lượng Thần Quân, nên trong lòng ngầm phẫn nộ, cười nhạt nói:
- Thần Kỳ bang trong một đêm mất ba người, chết một vị Hộ pháp, món nợ này ghi cho ngươi chứ?
Hoàng Phủ Tinh điềm nhiên đáp:
- Ba người kia đã bị tại hạ giết chết thiêu trong biển lửa, giờ đây có lẽ đều đã thành tro, bốn mạng người kia cô nương cứ đòi ở tại hạ!
Bạch Quân Nghi hoa dung lạnh lùng, nhếch mép cười đầy sát khí, phút chốc nét xuân tuyệt trần giờ biến thành một khuôn mặt thép phủ đầy sát cơ trông kinh người:
- Ngươi không cần tự nhận chạy tội cho Tần Bạch Xuyên, chỉ cần cha con bọn chúng còn sống, thì sớm muộn gì cũng rơi vào tay của Thần Kỳ bang!