Chương 2 - ĐIỂM RƠI

Dịch giả: ĐÀI LAN
Chương 2 - ĐIỂM RƠI
Donald Martin

    
ắn quan sát đám đông đang tụ tập tuốt phía dưới lề đường, với vẻ mặt tò mò chường. Đám đông đó đã trở thành một biển mặt người xôn xao, ngước lên nhìn hắn. Đám đông lớn nhanh, chiếm đầy con đường. Những kẻ mới đến vội vã tiến lên, nhanh như kiến, bị thu hút vào khối đông như biển sóng từ. Xe chạy ít nhiều bị nghẹt; kết quả là những tiếng bóp còi bực tức điếc tai. Nhìn từ tầng thứ hai mươi sáu, tất cả trông thật tội nghiệp, bí ẩn, khó tin. Tiếng động vang đến tai hắn rất yếu, nhưng không thể lầm về sự kích động mà hắn gây ra.
Hắn không thèm chú ý đến những gương mặt sửng sốt, giật mình vì ngạc nhiên, liên tiếp xuất hiện ở cửa sổ để nhìn hắn, miệng há to, hoặc để năn nỉ hắn. Đầu tiên là một nhân viên phục vụ thò dầu ra: anh ta nhìn hắn dò xét với vẻ mặt không đồng tình, nhăn mũi; rồi một nhân viên thang máy xuất hiện; tằng một giọng xẵng và khó chịu, anh ta hỏi thăm xem có chuyện gì.
- Vậy chứ anh nghĩ là chuyện gì? Hắn thản nhiên đáp và nhìn thẳng vào mặt nhân viên thang máy.
- Anh định nhảy hả? Nhân viên thang máy tò mò hỏi.
- Cút đi chỗ khác, gã đàn ông đứng trên mép ra lệnh.
Rồi hắn nhìn xuống đường. Lúc đó xe vẫn lưu thông bình thường; người ta chưa để ý đến hắn.
- Sau khi nhảy một cú như thế, chắc chắn anh sẽ không đi nổi trên hai chân nữa,
- Anh nhân viên thang máy nói rồi biến mất.
Một ít lâu sau, đến lượt ông phó giám đốc thò đầu qua cửa sổ; màn cửa bay phấp phới quanh gương mặt tao nhã, cạo râu kỹ và đầy phẫn nộ.
- Xin lỗi anh, vị phó giám đốc bắt đầu nói.
Gã đàn ông ra hiệu đuổi vị phó giám đốc đi.
- Anh đang nghĩ đến một cái gì đó hoàn toàn ngốc nghếch, ông phó giám đốc nói rất tự tin vì biết mình đang có lý lẽ rắn chắc.
Cuối cùng đến phiên ông giám đốc ra mặt. Ông giám đốc có gương mặt đỏ gay mập mạp. Trước tiên ông cúi xuống đường, sau đó ông xem xét từ đầu đến chân gã đàn ông đang đứng trên gờ một hồi lâu.
- Anh làm gì ngoài đó? giám đốc hỏi.
- Tôi sắp nhảy.
- Anh là ai? Tên anh là gì.
- Carl Adams. Còn lý do tại sao tôi hành động như thế không phải là việc của ông.
- Anh hãy suy nghĩ một chút đi chứ - giám đốc nói.
Cái nọng dưới cằm ông giám đốc rung lên trong khi ông nói chuyện và gương mặt ông càng đỏ hơn do ông nỗ lực để cúi ra cửa sổ.
- Tôi đã suy nghĩ rồi. Bây giờ ông cút đi chỗ khác và để tôi yên thân.
Gờ rất nhỏ hẹp - rộng khoảng bốn mươi lăm phân. Hắn đang đứng ngay ngoài nắng, lưng tựa vào tường, giữa hai cửa sổ, và không thể đụng đến hắn từ cửa sổ nào. Hắn đã bỏ áo vét lại bên trong, cổ áo sơ mi trắng để mở, trông hắn y như tội phạm sắp bị hành hình.
Những cái đầu lại tiếp tục thay phiên nhau hiện ở cửa sổ. Người ta nói chuyện với hắn thật bình tĩnh, người ta gọi hắn là "Ông Adams". Một số khác nói với giọng điệu hạ cố, như thể tin chắc mình đang nói chuyện với một kẻ điên khùng. Một bác sĩ, nhiều loại nhân viên khách sạn, một vị mục sư cứ nối tiếp nhau như thế.
- Sao anh không vào để ta thảo luận về chuyện này? Mục sư tử tế đề nghị.
- Không còn gì để nói nữa, Adams trả lời.
- Anh có muốn tôi bước ra và dẫn anh trở vào qua cửa sổ không?
- Nếu ông hay bất kỳ ai khác bước chân ra ngoài - Adams xẵng giọng đáp, thì tôi xin thề là tôi sẽ nhảy ngay.
- Anh không thể nói cho chúng tôi biết anh đang buồn chuyện gì sao?
- Không.
- Vậy thì làm sao chúng tôi giúp anh được?
- Ông không thể giúp tôi. Đi đi.
Suốt một hồi không còn ai đến cửa sổ nữa. Rồi gương mặt của một viên cảnh sát xuất hiện, nhìn hắn một hồi, với vẻ mặt khá vô sỉ.
- Chào ông bạn, viên cảnh sát nói.
Adams nhìn người cảnh sát, xem xét gương mặt ông một hồi.
- Anh muốn gì? Adams hỏi.
- Người ta gọi tôi lên. Người ta nói có một thằng trên kia doạ nhảy xuống. Anh không định nhảy thật chứ?
- Bản tính tôi thích làm những chuyện động trời.
- Anh có đầu óc khôi hài thật, viên cảnh sát nói.
Viên cảnh sát đẩy nón kết ra sau, ngồi trên bờ cửa sổ.
- Tôi thích vậy. Anh muốn hút thuốc không?
- Không, Adams nói.
Viên cảnh sát lắc bao thuốc để lấy một điếu, châm lên. Viên cảnh sát hít thật mạnh, rồi phì khói ra nắng, khói thuốc bị gió thổi bay:
- Anh biết không, hôm nay đẹp trời thật.
- Một ngày đẹp trời để chết - Adams nói và nhìn thẳng vào mặt người cảnh sát.
- Sao anh bi quan thế. Anh có gia đình không?
- Không. Còn anh?
- Tôi có vợ.
- Còn tôi, tôi không có ai.
- Tiếc quá.
- Phải, Adams trả lời.
Cũng cách đây chưa lâu lắm, mình có một gia đình, hắn nghĩ. Thật, ngày hôm qua vẫn còn... Sáng hắn rời khỏi nhà để đi làm và Karen đã từ giã hắn ở cửa mà không hôn hắn, theo thói quen của nàng; cuộc hôn nhân của hai người đã trỏ thành một cuộc chung sống không có nụ hôn, nhưng Karen vẫn là vợ hắn, khi đó hắn vẫn chỉ yêu một mình nàng, và yêu mãi mãi; hắn sẽ không bao giờ chịu ly dị; (mặc dù nàng có nói rằng thế nào rồi nàng cũng sẽ bỏ hắn, nhưng hắn đã rất cương quyết về điểm này). Rồi đến sáu giờ tối, khi trở về nhà, hắn không còn vợ nữa, không còn tình yêu, không còn gì, chỉ mỗi cái lọ thuốc ngủ trống không, lá thư ngắn và căn hộ im lặng... và thi thể Karen nằm trên giường.
Nàng đã bỏ lại thư trên gối của hắn. Thư được viết rất kỹ, có suy nghĩ, để giải trình với hắn. Steve đã báo cho nàng biết rằng không thể ra đi cùng nàng. Steve đã lừa nàng. Nàng đã nói ra thẳng thắn, trắng trợn, sống sượng như vậy đó; nàng có thể nói với hắn về Steve như thế, và hắn sẽ hiểu - như hắn đã hiểu từ mấy tháng nay rồi. Hắn đã từng thấy hai người đi chung với nhau ở một quán cabaret gần nhà. Về phía Karen, không hề có gì giấu giếm cả. Nàng đã nói với hắn rằng cuộc hôn nhân của nàng và hắn chấm dứt và đã không giấu diếm nói về Steve.
Tối hôm đó, hắn đã ra ngoài và đi bộ trên đường phố cho đến sau mười hai giờ khuya, rồi hắn về nhà ngủ. Khi thức dậy buổi sáng, hắn hiểu ngay rằng hắn đã quyết định xong, rằng hắn sẽ thực hiện kế hoạch. Hắn đã đi bộ đến khu thành phố này, làm thủ tục ghi danh vào khách sạn, xin một phòng gần mái nhà. Hắn biết rằng sau đó mọi thứ sẽ diễn ra một cách hết sức tự nhiên.
Bây giờ đường phố đen nghẹt người - đông đúc những người há hốc hiếu kỳ, thích thú với cái chết. Cảnh sát đã buộc đám đông lui lại và đã tạo thành một khoảng trống ngay phía dưới hắn, phòng trường hợp hắn sẽ nhảy lầu. Hắn thấy lính cứu hoả với cái tấm hứng bằng vải hình tròn như cái bánh, với cái vòng tròn đỏ ngay chính giữa, nhưng hắn biết rằng tấm hứng này vô ích đối với một người rơi từ tầng hai mươi sáu xuống. Những người muốn giúp hắn không có cách nào để làm chuyện này. Thang của lính cứu hoả không đủ lên cao. Một gờ tường nhô ra ngay phía trên hắn không cho phép thử cứu hắn từ ngả đó.
- Điều anh làm thật vô ích và điên rồ, người đàn ông cúi qua cửa sổ nói.
- Đó là quan điểm của anh - Adams trả lời.
- Anh này, tôi là bác sĩ, người đàn ông hối thúc. Tôi có thể giúp anh.
- Để nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần à?
- Không phải vậy đâu, anh Adams à, tôi xin hứa với anh.
- Bây giờ đã quá trễ rồi.
- Nếu anh nhảy, thì lúc đó mới quá trễ. Bây giờ vẫn còn kịp.
- Anh nên đi lo cho một người thật sự cần đến anh, bác sĩ ơi. Còn tôi, tôi không cần anh.
Bác sĩ biến mất. Adams nhìn kỹ đám đông bu lại phía dưới. Hắn có một cảm giác lạ lùng, rất đặc biệt, cảm giác hắn là một người ngoài lề, bởi vì suy nghĩ về cái chết đã tạo nên một cái hố giữa hắn và những người khác. Bây giờ hắn đã khác hẳn họ, hắn cô đơn và tách biệt. Tất cả những người ở dưới đang chờ đợi và chờ đợi. Vậy sẽ đáng công họ chờ đợi. Còn những người trong phòng, hắn nghe họ thảo luận với nhau, bàn bạc, âm mưu, lên kế hoạch, tìm cách dụ dỗ hắn, có lẽ đang cuống cuồng gọi điện thoại cho các chuyên gia về tự vẫn.
Hắn liếc nhìn về hướng cửa sổ: có một gương mặt quay nhìn hắn. Đó là ông mục sư, một người mặt tròn, thật thà, rõ ràng rất lo lắng.
- Anh không nói về tiền của mẹ em...
- Nhưng nhà chưa thật sự là của em. Chưa hẳn của em. Phải chờ đến lúc em hai mươi mốt tuổi, mà còn đến bốn năm nữa...
- Em đừng có nguyên tắc như thế.
- Anh Davey...
Davey mỉm cười, nhưng không có tác dụng gì trong bóng tối. Thế là Davey cười thành tiếng, rồi choàng tay quanh hai vai mảnh khảnh của cô gái.
- Được rồi, nếu nghĩ vậy. Dù sao ta còn thời gian mà.
Davey định hôn cô, nhưng Bonnie vùng ra.
- Trở xuống nhà đi anh Davey, nhé?
Cả hai trở xuống dưới. Bằng những động tác trịnh trọng, Davey kéo những tấm vải dính bụi phủ bàn ghế phòng khách. Rồi anh chạy xuống tầng hầm, ôm một bó củi lên. Davey lớn lên ở thành thị, chàng tỏ vẻ cực nhọc mới đốt được lửa trong lò sưỡi khổng lồ. Hai người kéo ghế dài lại gần đống lửa, ôm nhau nằm trên đó. Đèn tắt hết, cả hai mơ mộng nhìn ngọn lửa nhảy nhót, rồi Bonnie thiếp đi trên ngực Davey.
- Mèo con của anh, Davey nói khẽ. Đến giờ đi ngủ rồi.
Davey định lay Bonnie để đánh thức cô, thì tiếng lốp xe kêu rít trên sỏi làm Bonnie tỉnh dậy. Hai chùm đèn pha xe rọi sáng các cửa sổ trước nhà, tạo thành những bóng đen to lớn trong phòng.
- Chết rồi! Davey lầm bầm. Có người đến.
Xe dừng ở lối đi. Davey và Bonnie nghe tiếng cửa xe đóng lại. Bonnie lật đật đứng dậy, kéo quần áo cho thẳng thắn, chạy ra cửa sổ rồi nín thở.
- Mẹ đến!
Bàn tay đeo găng của người mới đến đẩy mạnh cánh cửa vào không được khóa. Mẹ của Bonnie đứng ở ngưỡng cửa, như pho tượng phục thù và đôi mắt lanh lợi đã đánh giá xong tình hình. Trông bà uy nghi chỉ nhờ cơn giận, bởi vì bà rất thấp, khá mập và dường như ăn mặc rất vội vàng, tuy không quên những món phụ trợ cần thiết: nữ trang ở cổ và tay, khăn choàng lông thú trên vai. Bằng ba bước, bà đến gần con gái và nắm lấy cánh tay cô.
- Mẹ! Bonnie ấp úng. Không có gì đâu...
- Không có gì thật sao?
Bà rất giận dữ. Bà chuyển cơn giận sang Davey. Chàng trai đang lúng túng đứng trước đám lửa sắp tắt.
- Chắc anh là Davey Snowden. Tôi có nghe nói về anh, anh Snowden à. Ơn Chúa, tôi đã nảy ra ý ghé đây khi không thấy Bonnie về nhà và...
- Mẹ lầm rồi! Anh Davey, anh nói với mẹ đi!
Davey có động tác mơ hồ.
- Thưa bác Daniels, cháu..
- Khỏi nói. Tôi hiểu hết rồi. Tôi đã e sẽ có chuyện như thế này xảy ra từ khi thấy Bonnie kể về anh trong những lá thư viết từ trường về.
Bà đẩy cô con gái đi trước mình.
- Bonnie, con lấy đồ đi. Ta về nhà.
- Thưa bác Daniels!...
Bà tức giận nhìn chàng trai.
- Thưa bác, tụi cháu đã cưới nhau rồi ạ.
Bà nới lỏng tay hơn, nhưng vẫn không thả cánh tay Bonnie. Bà sửng sốt nhìn chàng trai gầy nhom đứng trước đống lửa, không còn tự tin nữa, rồi nhìn cô con gái có nét mặt mệt mỏi, môi mím chặt.
- Đúng, Bonnie nói khẽ. Tụi con đã cưới nhau hồi chiều nay ở Elkton.
- Làm sao có chuyện đó được! Con chưa đủ tuổi.
- Ở Elkton thì được, mẹ à. Chỉ cần đủ mười bảy tuổi. Davey và con đã cưới nhau; mẹ không thể đối xử với tụi con như thế.
Dường như chính Bonnie cũng sửng sốt vì đã dám cãi lại mẹ:
- Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ hãy hiểu cho tụi con.
- Ồ! Mẹ hiểu rất rõ.
Bà thả cánh tay con gái ra rồi bước đến chàng trai nói lạnh lùng:
- Khi bằng tuổi anh, tôi đã từng phải đối phó với khoảng một chục Davey. Mọi anh chàng đẹp trai đều cho rằng tôi là hoa hậu, bất chấp nước da xám xịt và những cái răng mọc lệch của tôi.
Bà ngã sụp xuống ghế ngồi, để bàn tay đeo găng lên má.
- Ôi! Bonnie, tội nghiệp Bonnie của mẹ.
Davey tằng hắng.
- Đây là chuyện khác, cháu yêu Bonnie thưa bác.
Bà Daniels lấy tay che mắt rồi nói:
- Chắc là cậu không có tiền.
- Kìa mẹ! Bonnie nói.
- Không có, Davey trả lời. Ba mẹ cháu là dân nhập cư. Ba cháu đã làm việc đến chết trong một đội công nhân xe lửa. Mẹ cháu còn sống, nhưng cháu cũng không biết mẹ hiện đang ở đâu.
Davey đứng thẳng người, lấy một tư thế vừa trang nghiêm vừa dũng cảm.
- Gia đình cháu không danh giá, thưa bác Daniels, nhưng cháu yêu Bonnie.
- Tại sao?
Cô gái quay đầu đi.
- Anh có nghe không, tôi hỏi anh tại sao?
Davey lưỡng lự.
- Cháu không hiểu bác muốn nói gì. Chuyện này không giải thích được.
- Bonnie xấu hoắc! Bà đột ngột nói. Anh có mù không? Bonnie xấu xí! Tại sao một anh chàng đẹp trai như anh lại muốn cưới một cô gái xấu xí như con gái tôi? Bộ anh tưởng tôi ngu hả?
Bonnie che mặt lại, còn Davey nuốt nước miếng.
- Cháu yêu Bonnie, vậy thôi. Tụi cháu đã cưới nhau rồi và bác không thể làm gì được.
Bà đứng dậy.
- Anh Snowden à, anh rất đẹp trai, nhưng anh không dược thông minh lắm. Tôi có thể làm rất nhiều việc. Tôi sẽ cho hủy cuộc hôn nhân này ngay lập tức.
- Tụi cháu sẽ không chịu, thưa bác.
Bà phản đối.
- Anh không thể làm gì để chống lại tôi, khi con gái tôi chưa đến tuổi thành niên. Đến lúc đó... ôi, thì đến lúc rồi xem.
Bà chạm nhẹ vai Bonnie.
- Bonnie à, bây giờ mẹ về nhà, và mẹ muốn con về nhà theo mẹ.
- Không!
- Con đừng làm cho sự việc nghiêm trọng thêm.
- Không, - cô gái khóc lóc. Anh Davey, anh hãy nói với mẹ rằng em không muốn đi...
- Bác đã nghe Bonnie nói rồi đó.
- Vâng, tôi nghe.
Bà thở dài rồi bước ra cửa.
- Bonnie à, con sẽ hối hận, con hãy nhớ lời mẹ nói.
- Mẹ ơi, con không thể sống thiếu anh Davey! Nếu mẹ chia lìa tụi con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.
- Rồi con sẽ quên, Bonnie à.
- Con sẽ tự tử! Mẹ nghe không? Con sẽ tự tử nếu mẹ làm thế.
Bà Daniels có vẻ buồn, nhưng vẫn kiên quyết.
- Con đừng nói bậy. Trái tim không bao giờ vỡ ra như thế, mà trái tim chỉ khô héo đi thôi. Chính là điều mẹ muốn tránh cho con.
- Con không nói đùa, Bonnie hét lên. Con sẽ tự tử. Con sẽ tự tử!
Bà thương hại nhìn con gái, rồi mở cửa ra. Trong lò sưởi có một ngọn lửa nhỏ đột ngột cháy lên nhưng rồi tắt ngay trên củi đen.
° ° °
Davey và Bonnie rời khỏi ngôi nhà cũ sáng hôm sau lúc mười giờ, đi thành phố. Davey xấu hổ khi cho nàng xem chỗ ở khiêm tốn gồm hai phòng của anh, trong một khu nghèo. Quá khác biệt với ngôi nhà lộng lẫy của dòng họ Daniels! Bonnie nhìn những căn phòng nhỏ tồi tàn với một nụ cười thản nhiên dũng cảm, nhưng những gợi ý của Bonnie để làm cho căn hộ ấm cúng hơn nghe không thuyết phục lắm. Chỉ đến tối hai người mới quên đi nơi đang ở và lại cảm thấy hạnh phúc và an toàn.
- Anh Davey ơi, Bonnie nói khẽ. Rồi mình sẽ ra sao? Mẹ có thể làm như mẹ nói không?
- Anh không biết. Phải hỏi ý kiến luật sư.
- Nhưng nếu mẹ làm được thì sao? Em sẽ không đủ sức để chịu nổi đâu, anh Davey à.
- Em đừng lo. Em có con ách chủ bài, mèo con của anh à, và đó mới chính là điều quan trọng. Mẹ em rất thương em. Mẹ sẽ không bao giờ muốn hại em.
Sau một hồi im lặng, Bonnie hỏi:
- Anh Davey này, anh hãy nói thật với em. Anh có thấy em xấu không?
- Anh thấy em rất đẹp, Davey trả lời.
Bonnie ngủ trước, rồi Davey đốt điếu thuốc, đăm chiêu hút, mắt nhìn trần nhà.
Ngày hôm sau, Davey đến văn phòng luật sư Hellinger và Dowes, nơi cha của một người bạn học cũ làm nhân viên. Davey vắng mặt suốt buổi sáng và khi về, thấy Bonnie đang lo lắng chờ đợi. Kết quả rất buồn.
- Không ổn rồi. Luật sự nói rằng mẹ em có thể gây khó khăn cho ta rất nhiều. Nếu mẹ em cương quyết kiện anh, thì anh có thể bị tù vì đã bắt cóc em. Mèo con ơi, dường như không có lối thoát.
- Ồ! không thể như thế, anh Davey ơi. Hay anh đi nói chuyện với mẹ...?
- Mẹ em sẽ không để cho anh nói. Mẹ cứ nhất định rằng anh chỉ quan tâm đến tiền, đến số tiền mắc dịch của em...
- Còn nếu không có tiền thì sao? Hay em khước từ mọi quyền lợi đối với số tiền mà ba để lại cho em? Thì mẹ sẽ buộc phải tin ta, đúng không?
Davey đứng dậy, bước đến cuối phòng, không để Bonnie nhìn thấy nét mặt.
- Hừm, em có cách suy nghĩ cực đoan quá, Bonnie à. Bởi vì dù sao, số tiền này sẽ thuộc em khi em tròn tuổi trưởng thành. Em có quyền nhận nó.
- Em không quan tâm đến tiền, anh Davey à!
- Vâng, dĩ nhiên.
Davey chìm đắm trong suy nghĩ, cắn các đốt ngón tay.
- Chắc là có cách khác chứ! Phải tìm ra thôi.
- Anh Davey...
- Sao?
- Anh không quan tâm đến tiền chứ?
Davey không trả lời; anh quay lại, bước đến bên Bonnie, mắt sáng rỡ.
- Bonnie này, anh có một sáng kiến. Một sáng kiến rất điên rồ và anh sẽ không giận em nếu em không tán thành.
- Cái gì vậy?
- Em có nhớ những gì em nói với... ở chỗ kia không? Rằng em sẽ tự tử ấy?
- Nhớ...
Bonnie lắc đầu lúng túng.
- Anh định làm gì vậy, anh Davey?
- Dĩ nhiên là mẹ không tin em. Không ai tin khi người khác nói những chuyện như thế. Nhưng nếu bằng một cách nào đó, ta làm cho mẹ em tin rằng em thật sự yêu anh, ý anh muốn nói rằng cuộc hôn nhân này rất quan trọng đối với em...
Bonnie lùi lại, rồi Davey nở một nụ cười trấn an.
- Em này, em hãy hiểu anh cho đúng, mèo con à. Anh đang nói về một kế hoạch, một màn giả vờ, vậy thôi. Nếu mẹ em tin rằng em nói nghiêm túc khi em đòi tự tử, thì mẹ em sẽ đổi ý ngay, đúng không?
- Em nghĩ là vậy. Nhưng ta không thể đánh lừa mẹ một chuyện như thế, anh Davey à.
- Làm được, nếu làm kỹ. Em hãy suy nghĩ một phút. Giả sử em thật sự toan tự sát, không đi quá trớn, nhưng cũng đủ để trông có vẻ thật...
- Nhưng bằng cách nào? Làm sao em có thể làm một chuyện như thế?
- Có rất nhiều cách. Phải, rất nhiều.
Davey đứng dậy, đập hai nắm đấm vào nhau.
- Chẳng hạn như ga. Ý anh nói, ta có thể dàn dựng cảnh giả, như mở vòi ga chẳng hạn...
Davey ngưng nói khi thấy Bonnie tái mét.
- Mèo con, đừng làm bộ mặt như thế. Thôi, không nói nữa vậy...
- Không, anh cứ nói tiếp đi, anh Davey. Em nghe anh mà.
- Hay có lẽ cách tiện nhất là... thuốc độc. Iốt hay cái gì đó đại loại như vậy. Thậm chí sẽ dễ tin hơn nữa, bởi vì trong trường hợp đó, anh sẽ gọi bác sĩ, để rửa ruột cho em và...
- Anh Davey, em không làm như thế nổi!
- Không bắt buộc phải là thuốc độc, ta có thể dùng thứ khác. Ví dụ như thuốc ngủ.
Davey mỉm cười.
- Anh có, Bonnie à, anh có loại thuốc ngủ sẽ không hại em. Em sẽ uống hai viên thôi, liều lượng như thế sẽ không làm em đau nhiều.
Bonnie run rẩy toàn thân. Davey ôm chặt Bonnie vào lòng, để trấn an, rồi nói tiếp.
- Em sẽ viết thư cho mẹ em. Em sẽ nói với mẹ em định làm gì, nhưng anh thì không hay biết gì, em hiểu không? Em sẽ nói rằng em định uống cả một lọ thuốc, nhưng thật ra em chỉ uống vài viên. Rồi, khi mẹ em đến đây...
- Em thấy sợ quá, anh ơi. Em thấy sợ quá...
- Anh hứa với em rằng em sẽ không bị sao cả. Chỉ được cái là mẹ em sẽ tin rằng em nói thật khi nói yêu anh. Em yêu anh thật tình đến mức đó mà, phải không?
- Ồ! Có! Ồ, em rất yêu anh! Bonnie đam mê nói rồi hôn cái miệng xinh đẹp của chàng.
°
° °
Buổi chiều, Bonnie viết thư dưới sự hướng dẫn của Davey. Nội dung ngắn gọn, xúc động và dứt khoát. Bonnie thảo bản nháp đầu tiên theo giọng điệu buộc tội. Davey bắt Bonnie viết lại; nội dung cuối cùng đượm vẻ buồn bã và tha thứ. Davey mỉm cười khi dán phong bì, rồi chạy đi bỏ thùng thư ở góc đường.
Davey và Bonnie chờ đến chiều hôm sau để thực hiện kế hoạch. Lúc ba giờ, tiếng chuông điện thoại ré tai vang lên, nhưng Davey không cho Bonnie nhấc máy.
- Chắc là mẹ em, Davey nói. Có lẽ mẹ em đã nhận thư rồi và gọi điện thoại cho em. Cứ để chuông reng. Như vậy tốt hơn.
Hai người để chuông reng khoảng một chục tiếng. Rồi Bonnie rung rẩy đi tìm lọ thuốc ngủ trong tủ thuốc, mang ra phòng khách. Davey định lấy lọ thuốc, nhưng rồi dừng tay.
- Nên để em tự làm, Davey nói. Em hãy lấy ba… không bốn viên.
- Anh có chắc là không nguy hiểm không?
- Chắc chắn. Ít nhất phải một chục viên mới có hại. Mà anh sẽ gọi bác sĩ nhanh mà. Em cứ tin anh, mèo con của anh à.
- Em tin anh.
Bonnie lấy bốn viên thuốc cho vào lòng bàn tay. Rồi Bonnie đi lấy một ly nước, trở ra đi-văng.
- Anh Davey ơi, Bonnie nói.
- Gì hả mèo con?
- Anh hôn em đi.
Davey hôn nàng. Rồi Bonnie uống từng viên thuốc một.
Gần nửa tiếng trôi qua trước khi Bonnie cảm thấy buồn ngủ. Davey đề nghị Bonnie vào phòng nằm. Bonnie nghe lời, lấy lọ thuốc gần hết, đi vào phòng. Mười phút sau Bonnie đã ngủ. Davey gọi nàng, nhưng Bonnie không động đậy. Davey lấy áo khoác, xuống đường. Ở tiệm thực phẩm nơi góc đường, Davey mua thuốc hút, sữa, bánh mì. Qua kính tiệm, Davey canh chừng lối vào nhà, hy vọng thấy mẹ của Bonnie đến. Nhưng không thấy ai cả.
Davey trở về nhà, gọi Bonnie thật lớn tiếng. Nàng ngủ say. Davey tự hỏi không biết có nên thay đổi kế hoạch, gọi điện thoại cho bà Daniels để bày tỏ nỗi lo âu, thúc bà tự mình đến xem hậu quả của sự cứng đầu của bà. Nhưng nếu lỡ bà không nhận thư? Hay, nếu có nhận, lỡ bà không chịu tin?
Davey định nhấc Ống nghe điện thoại, thì nghe tiếng chân bước ngoài cầu thang. Rồi tiếng gõ cửa nóng nảy.
Davey mở cửa và buộc phải nén một nụ cười đắc thắng. Chính bà mẹ của Bonnie, tóc tai bù xù, hoảng sợ, đúng như Davey đã mong.
- Con tôi đâu? Con gái tôi đâu?
- Bonnie hả? Davey vô tư trả lời. Nhưng Bonnie đang nghỉ. Dường như Bonnie đang ngủ. Con vừa mới về tức thì.
Bà mẹ bước đến phòng ngủ; khi bà đi ngang, Davey chụp lấy cánh tay bà.
- Sao vậy? Có chuyện gì?
Bà giận dữ liếc nhìn Davey, rồi lục trong túi áo bành tô, vứt lá thư cho Davey, rồi không nói tiếng nào chạy vào phòng.
Một hồi sau, bà hét lên. Tiếng hét đau đớn, quá khủng khiếp và kéo dài lâu đến nỗi Davey giật mình, mặc dù đã biết trước. Davey lao đến cửa phòng, thấy Bonnie nằm trong tay mẹ.
- Nó chết mất rồi! Bà gào lên.
- Bonnie chết rồi! Nó chết rồi! Chết!
- Không thể được, Davey đáp. Bonnie không thể chết được!
Davey chụp lấy lọ thuốc trên bàn kê ở đầu giường, nhìn nhãn lọ với nỗi sửng sốt y như thật và nói:
- Bác sĩ. Con sẽ đi gọi bác sĩ.
Bà mẹ vùi mặt vào ngực Bonnie; bà rên, bà khóc để tỏ nỗi đau lòng. Davey chạy ra điện thoại; ngón tay hầu như cứng đờ khi quay số. Giọng Davey vỡ ra khi yêu cầu xe cứu thương. Tự Davey khâm phục sự liều lĩnh của mình. Khi bỏ ống nghe trở xuống, Davey nhìn thấy người đàn bà ở ngưỡng cửa.
- Trễ quá, bà buồn rầu nói. Anh ra tay quá trễ...
- Chính tại bà! Davey nói với sự giận dữ trung thực. Chính bà đã dồn Bonnie đến nông nỗi này. Phải chi bà để em Bonnie được yên...
- Không phải tôi. Mà là anh. Bonnie làm thế vì anh.
- Kìa, Bonnie không chết mà!
Davey xô bà để vào phòng, bế Bonnie lên, xoa cổ tay vợ.
- Mèo con, dậy đi. Tỉnh lại đi em, ổn cả mà. Tỉnh lại đi mèo con.
Trong vòng tay Davey, Bonnie mềm nhũn và không phản ứng.
- Bonnie ơi, bây giờ em hãy tỉnh lại đi, Davey nói.
Đầu Bonnie lắc lư, rồi ngã vào Davey.
- Dậy đi em, Davey hoảng sợ nói lại.
Trời ơi, bây giờ hết rồi mà. Em phải dậy chứ.
Davey kéo một mí mắt lên, con ngươi lộn lại. Con mắt trơ trơ, vô hồn khiến Davey khiếp sợ. Davey kê miệng mình gần miệng Bonnie. Anh không cảm thấy gì cả. Không có cử động nào của cơ bắp, không có hơi ấm, không thấy hơi thở.
- Bonnie! Davey hét lên. Bonnie, em có chịu dậy chưa? Dậy đi!
- Để nó yên! Bà mẹ nói. Đến bây giờ anh cũng chưa chịu để nó yên sao?
- Bonnie không thể chết được. Trong lọ không có nhiều viên, Bonnie không thể uống nhiều được...
- Bonnie không cần uống nhiều. Vì nó bị tim. Nó chẳng cần uống nhiều...
- Bà nói gì?
- Bonnie từng bị thấp khớp lúc mười bốn tuổi. Từ đó tim luôn rất yếu.
Davey nhìn cái miệng xệ, tay mềm, đôi mắt mà không một lời năn nỉ nào có thể bắt phải mở ra được.
- Anh xin em, Bonnie ơi. Em phải tỉnh lại...
Rồi một tiếng sau, cả sau khi bác sĩ đi theo xe cứu thương đã nói lời phán cuối cùng, cả sau khi tấm vải đã che trên gương mặt còn xấu đi hơn trong cái chết, Davey vẫn còn năn nỉ khẽ:
- Bonnie ơi... Bonnie, dậy đi em.
°
° °
Bức thư đến một tháng sau đám tang. Davey đọc nội dung ngắn ngủi, cố tìm hiểu xem lời mời gọn gàng đó có nghĩa là gì.
Ông Snowden kính mến,
Xin mời ông đến dự cuộc họp ở văn phòng luật sư của tôi, Hallman và Wilcox, 70 WaLl Street, ngày 3 tháng tư, lúc mười giờ ba mươi.
Sự phỏng đoán đầu tiên của Davey là người ta muốn hại anh, một kiểu hại hợp pháp mà anh sẽ bất lực không làm gì để chống lại nổi. Nhưng bà già có thể làm gì? Bonnie đã chết rồi. Suy nghĩ thứ nhì của anh, rằng người ta sợ anh có đòi hỏi gì đối với khoản thừa kế của Bonnie, thì không hợp lý lắm. Davey đã nghiên cứu thật kỹ càng vấn đề này với luật sư Hellinger và Dowes, và luật sư đã khẳng định rằng Davey không có quyền gì đối với khoản thừa kế.
Thứ tư ngày 3 tháng tư, Davey mặc bộ vét đẹp nhất, kêu taxi đi đến văn phòng luật sư. Như Davey dự kiến trước, đó là những văn phòng rộng lớn, nhưng trang bị khiêm tốn. Ông Walter Hallman, đầu hói, bụng bự, rất lịch thiệp, ra đón Davey.
- Đi ngả này, ông Snowden à, bà Daniels đang ngồi trong văn phòng tôi và chờ anh.
- Có chuyện gì vậy? Davey căng thẳng hỏi. Tôi bị kiện à?
- Bị kiện hả?
- Không hề có chuyện đó.
Hallman cười khẽ.
Luật sư mời Davey vào. Mẹ của Bonnie ngồi trong ghế bành da, vẫn mặc đồ tang.
- Mời anh vào, anh Snowden à, bà nói bằng một giọng mệt mỏi. Sẽ nhanh thôi mà.
Luật sư ngồi sau bàn viết. Davey ngồi trên đi-văng, hai tay để trên đầu gối.
- Tôi không biết anh có tò mò về khoản thừa kế của con gái tôi không? bà Daniels hỏi. Nếu anh chưa biết, thì con gái tôi chỉ được hưởng khoản thừa kế của ông chồng quá cố của tôi khi được hai mươi mốt tuổi. Do con gái tôi đã mất, thì khoản thừa kế này đương nhiên thuộc về tôi. Nên anh cũng thấy là không nên trông mong gì.
- Tôi không hề trông mong gì cả, Davey bực bội nói.
- Anh tử tế quá. Tôi cũng biết thế mà. Tuy nhiên, anh Snowden à, việc anh đã cưới con gái tôi khiến tôi có một số... nghĩa vụ. Bởi vì dù tôi có thích hay không, và xin nói thật là tôi không hề thích, thì anh vẫn là con rể của tôi. Nhưng tôi nghĩ lại là nên có một cái gì đó đối với anh.
Tim của Davey đập mạnh lên.
- Cháu không hiểu.
- Anh đừng mệt óc mà suy nghĩ, bà xẳng giọng nói. Tôi không hề có ý định thưởng cho anh về những chuyện anh đã gây ra đối với tôi và con tôi. Tôi chỉ muốn có cái gì đó tặng anh. Vì con gái tôi.
Luật sư tỏ ra mừng rỡ.
- Bà Daniels đại lượng lắm...
- Anh im đi, anh Walter, tự tôi sẽ nói.
Bà liếc nhìn Davey.
- Anh Snowden à, anh có vẻ rất thích ngôi nhà cũ của chúng tôi. Anh biết tôi nói ngôi nhà nào chứ?
- Dạ biết.
- Xưa kia ngôi nhà đó rất có giá, nhưng ngày nay chắc không quá vài chục ngàn đô-la. Nhưng cho dù giá có thế nào đi nữa, thì ngôi nhà đó là của anh, anh Snowden à.
Davey tựa lưng từ từ vào ghế.
- Thật sao? Bác thật sự muốn cho cháu ngôi nhà à?
- Vài năm nữa, lẽ ra nhà đã thuộc về Bonnie. Tôi không cần ngôi nhà nữa. Anh có quyền sở hữu khu đất, ngôi nhà và tất cả những gì chứa trong đó.
- Tất cả à? Bác nói tất cả à?
- Đúng. Ông Hallman sẽ làm thủ tục đầy đủ. Tôi chỉ muốn thông tin cho anh thôi.
- Thật sao, thưa bác...
- Anh đừng cảm ơn tôi. Tôi có thể chịu được tất cả từ anh, ngoại trừ sự biết ơn.
Bà đứng dậy.
- Và tôi thật sự mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, anh Snowden à.
Bà uy nghi bước ra cửa, ông luật sư chạy lon ton phía sau để mở cửa cho bà.
- Bây giờ, Hallman nói sau khi trở về chỗ ngồi phía sau bàn viết, ta hãy làm việc chi tiết.
- Thưa ông Hallman, ông cho phép tôi hỏi một câu được không?
- Anh cứ hỏi đi.
- Khi bà Daniels tuyên bố rằng tôi sẽ được tất cả... ừ thì, có một số chỗ trong nhà... ý tôi muốn nói là có những phòng bị khóa, những thứ như thế. Tôi sẽ được quyền lấy tất cả?
- Anh được quyền sở hữu cho đến miếng gỗ nhỏ nhất trong nhà, anh Snowden à. Tôi sẽ giao cho anh bộ chìa khoá đầy đủ. Bây giờ... ta hãy làm việc cụ thể nhé?
°
° °
Tối hôm Davey lên đường đi tham quan ngôi nhà mới của mình, mặt trời lặn nhuộm đỏ mọi cửa sổ của ngôi nhà cũ kỹ. Davey cho rằng màu đỏ như thế là dấu hiệu tốt...
Davey dừng xe ngoài lôi đi, lấy phong bì giấy chứa đầy những chìa khóa có dán nhãn. Davey lựa ra hai chìa cho vào túi áo, bước đến cửa, rồi vào nhà.
Không có gì thay đổi từ khi Davey đã đến lần trước. Davey nhìn lò sưởi lạnh ngắt, ghế đi-văng quay về hướng những ngọn lửa đã tắt từ lâu, nhưng anh không hề cảm thấy cảm động. Davey chỉ dành ba giây cho phòng khách rồi bước đi tìm một nơi hấp dẫn hơn nhiều.
Khi lên đến tầng cuối, Davey gần như bị đứt hơi. Cho dù đang trong bóng tối, Davey vẫn dễ dàng tìm ra cánh cửa khóa kín ở cuối hành lang. Davey mò mẫm một hồi với chìa khóa trong ổ rồi vui mừng thấy chốt khoá trượt ra: cánh cửa không còn là vật trở ngại nữa.
Davey lưỡng lự một hồi, cố chế ngự sự căng thẳng. Dù sao, vẫn có thể trong phòng đó không có gì quý giá cả, không có tiền, không có chỗ giấu nữ trang, không có kho báu.
Chỉ có một cách để biết bí mật của cánh cửa đóng kín. Davey mở cửa ra, bước vào.
Ngôi nhà là một pho tượng nhân sư, và cũng giống như tượng nhân sư, ngôi nhà im lặng. Nhưng sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng hét xé tai, tiếng hét khàn khàn, khủng khiếp thường có trước những cái chết bất ngờ.
°
° °
Walter Hallman đã giữ vẻ mặt trơ trơ trong suốt thời gian trung úy cảnh sát có ở đó, nhưng khi cửa khép lại phía sau lưng viên cảnh sát, ông luật sư đứng dậy, đứng đối mặt với thân chủ, tay khoanh lại, mày nhíu.
- Bà đã nói dối cậu ấy, luật sư nói với bà Daniels. Bà biết rõ những gì bà làm khi tặng ngôi nhà cho Snowden.
- Đúng, tôi biết, bà trả lời. Ông định tố giác tôi hả, ông Walter?
- Dĩ nhiên là không! Nhưng dù sao, phải có một cái gì đó... ơ... như đạo đức.
Người phụ nữ nở một nụ cười yếu ớt.
- Tôi biết... Tôi biết là không có kho báu phía sau cánh cửa ấy, ông Walter à. Chỉ có sàn nhà mục nát, chính vì vậy mà chúng tôi đã phải khoá hẳn phòng này cách đây khoảng mười lăm năm. Tôi từng nói chuyện với ông chồng rất nhiều về cái phòng này. Tôi đã luôn nhắc là phải cho sửa sàn nhà lại, sợ có ai bị té từ độ cao nhô ra và đập đầu xuống lối đi. Nhưng chồng tôi đôi khi hà tiện một cách lạ lùng. Thế là chúng tôi khóa cánh cửa đó lại và không còn nghĩ đến nó nữa.
Bà lấy tách trà trên bàn.
- Đó là một ngôi nhà cũ kỹ buồn bã, đầy gió lùa anh Walter à. Nhưng anh biết không, đôi khi tôi tự nhủ ngôi nhà đó cũng được lắm.