ách theo cái hòm da đen nặng chịch, họ bơi trở về. Đọc đường cảm thấy như đang trong mộng, họ đang mộng du! Na Lan còn không dám tin vào cái cảnh tượng vừa xảy ra, cô không dám tin cả chính mình và bất cứ ai. Tất cả nên giải thích thế nào đây? Chưa biết có phải kho báu của Bá Nhan không, nhưng rõ ràng là từ nhiều năm trước đã có người phát hiện ra ở đảo Hồ Tâm có hai hang động giống nhau. Một hang không thật sự kín đáo, nên không được chọn làm nơi giấu của, về sau bị Tần Hoài và Quảng Diệc Tuệ tìm ra và biến nó thành thiên đường của hai người. Hang kia khó tìm hơn, thì được người ta chọn làm nơi giấu của. Người giấu của đã dự tính sau này sẽ tìm lại, bèn chế ra hai tấm bản đồ da dê, chỉ khi khớp cả hai lại thì mới có được chỉ dẫn để đi tìm hang giấu của. Phượng Trung Long ngày xưa và Tần Hoài ngày nay đi tìm đều thất bại, vì họ chỉ nắm được một trong hai tấm bản đồ. Na Lan cảm thấy dòng suy nghĩ của mình dần bay xa, hình như là đang mơ. Nếu lúc này đúng là đang “mộng du” thật thì chắc chắn sẽ giống như các cơn “mộng du” trong truyền thiết, nếu bị cắt ngang một cách thô bạo tức là mối nguy hiểm tột độ sẽ đến. Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên khi thoáng thấy một bóng đen lướt tới. Vì đang đeo mặt nạ nên góc nhìn xung quanh bị hạn chế, nhưng may mà cô đã cảnh giác phát hiện ra vị khách không mời mà đến này. Tuy mọi cảm giác đang bị xáo trộn, cô đang mải mê khó tin với “vận may” đột ngột vừa nãy, nhưng cô vẫn không quên kế hoạch hôm nay. Túy ông đâu có say (1), nhóm “Thả con săn sắt” vẫn không mù quáng vì báu vật. Trong khi đang từ từ nổi lên, cô vẫn ngó nhìn khắp bốn bể và cũng luôn nhắc các bạn phải cảnh giác. Nhưng cô vẫn hơi bất ngờ khi bị kẻ địch tập kích vỗ mặt. Hai tên trực diện tấn công cô! Cô cũng nhìn thấy nhiều bóng đen khác đang bao vây ba người bạn. Mong sao họ đã sẵn sàng vũ khí trong tay! Còn Na Lan, cô rút con dao găm dài sắc nhọn mà Giải Quýnh chọn cho cô. Ở dưới nước dùng vũ khí dù nhẹ hay nặng, đều rất khó điều khiển linh hoạt, cho nên việc chớp đúng thời cơ là hết sức quan trọng. Cô cầm dao lia ngang một đường cung lớn, để kẻ địch không thể nào tiếp cận. Cô lại thấy một trong hai tên lặn nhào xuống, với ý đồ cả hai tên sẽ đánh kẹp lại. Trong lúc nguy cấp, tay cô buông luôn cái hòm đen, nó nhanh chóng chìm xuống đáy hồ. Gã bên dưới sửng sốt không kịp tóm lấy, đành lặn xuống đuổi theo cái hòm. Lao xuống quá nhanh như thế, chắc chắn sẽ bị sốc vì áp suất nước. Đồng thời, Na Lan vung tay phải chĩa con dào về phía trước, thân nằm ngang bơi đi chuẩn bị tăng tốc nổi lên. Kẻ tập kích cô vừa rồi phải lùi bước trước mũi dao của cô, nhưng hắn lại xoay người đuổi theo luôn. Hắn bơi cực nhanh. Na Lan chưa đi xa mấy, đã vài lần suýt bị hắn tóm được chân. Cũng may, vì cô đeo chân nhái nên bọt nước tạo ra cũng gây nhiễu cho đối phương. Cô cố kìm chế không hấp tấp nổi lên dù đang rất gấp gáp, vì vẫn phải tránh hậu quả của hiện tượng giảm áp quá nhanh, nếu cô bị choáng thì kẻ tập kích sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng đáng buồn là kẻ đó đã chiếm thế thượng phong. Hắn khỏe hơn hẳn Na Lan dưới nước hắn cũng rất trấn tĩnh. Bơi khi đang lặn, hai tay phải chịu lực cản rất lớn, ưu thế sẽ thuộc về người nào có sức vóc hơn. Tay hắn đã chạm vào chân nhái của cô. Trước mặt cô bỗng xuất hiện thêm một bóng đen. Bóng đen quen thuộc. Chiếc mặt nạ và bộ áo lặn quen thuộc, thân hình cân đối vạm vỡ cũng quen thuộc. Na Lan đã từng cùng bơi với người ấy, cùng lặn với người ấy, cũng đã từng đau khổ vì người ấy. Tần Hoài như một quả ngư lôi lao đến, xô thẳng vào kẻ đang truy kích Na Lan. Hắn né người, Tần Hoài nhào sang vươn cánh tay dài chộp mặt nạ của hắn. Nhưng tay hắn đã giơ con dao găn chặn ngang trước mặt. Tần Hoài rút tay về, anh bỗng xoay người lại kéo Na Lan cùng tách ra bơi đi. Cô hiểu sao Tần Hoài lại tháo chạy, vì phía sau kẻ tập kích này có vài luồng sáng đèn rọi lại, chúng đang lao vào hai người. Từn kinh ngạc vì hình như khoảng không gian này và cái hang của Tần Hoài, nằm ở hai phía của đảo, là do con người cố ý đục đẽo tạo nên hai nơi giống nhau. Bế Tiểu Châu ngạc nhiên: “Bạn đã từng vào đây à?”. Na Lan đáp: “Tôi lần đầu tiên vào đây, nếu nói dối bạn, tôi là đồ con lợn.” Giải Quýnh cười: “Mỹ nhân trư à?” Anh ta lại trầm trồ: “Ở đây rộng thật, một hôm nào đó bơi lội xong, có thể đem bia và đồ nhắm vào đây nhấm nháp thì sướng mê!”. Lưu Lợi Long: “Nếu có thể vác cái bàn bi-a vào đây chơi thì càng hay!”. Bế Tiểu Châu: “Các cậu chỉ giỏi tính chuyện nhậu nhẹt ăn chơi thôi! Nhưng dù sao chuyến đi này của chúng ta cũng không vô ích, đã phát hiện ra một sân chơi đa năng, chi hiềm ở đây trống trơn không gì hết. Ta đi thôi!”. “Khoan đã.” Na Lan bước lên phía trước. Nếu cấu tạo nơi này giống như hang kỷ niệm Diệc Tuệ của Tần Hoài thì địa thế sẽ lên cao dần, hơi có vẻ bằng phẳng và đi sâu vào trung tâm hòn đảo. Cả bốn người bèn bì bõm lội nước một quãng. Đúng thế, địa thế cơ bản bằng phẳng nhưng hơi dốc lên cao. Cuối cùng họ đi hết cái hang. Lúc này nước chỉ ngập đến đầu gối. Na Lan soi đèn vào các vách hang. “Các bạn nhìn kỹ đi, hình như vách hang không hoàn toàn do thiên nhiên tạo nên.” Cô bước lên chỉ vào vài chỗ trên vách đá. “Ví dụ ở đây, hình như bị tách ra khá phẳng phiu: chỗ này thì lại có mỏm đá dài dài nhô ra như cây gậy nhẵn nhụi, hiếm khi có đá tự nhiên hình thù như thế này.” Bế Tiểu Châu cũng bước lại gần nhìn kỹ, gật đầu nói: “Có lý!” Rồi anh ta cúi xuống nhặt một mẩu đá lên soi đèn quan sát, nói: “Bên dưới toàn là đá vụn… không thể nói đây là đá tự nhiên nứt ra. Tôi nghĩ đây là các vụn đá rơi ra khi đục đẽo, họ chưa dọn sạch.” Giải Quýnh không hiểu Na Lan đang nghĩ gì, hỏi: “Giả sử đúng là có người bỏ công sức ra đục thành một trung tâm giải trí dưới nước, thì có thể nói lên điều gì?”. Na Lan: “Trước hết, nên thấy rằng chỗ này ở trên mực nước hồ, không phải dưới nước, và càng không phải trung tâm giải trí gì cả…” Giải Quýnh lầu bầu: “Vẫn cố cãi!”. “Tôi đoán rằng có người đã đào hang từ đáy nước thông lên trên mực nước hồ, chứng tỏ họ rất có tiềm lực. Hai là, họ muốn cất giấu đồ quý gì đó nhưng không muốn bị ngập nước. Chẳng ai muốn báu vật của mình bị ngâm nước, đúng không?” Na lan vừa nói vừa rọi đèn lên khắp vách đá. Giải Quýnh đã hiểu ra: “Ý bạn là… Bá Nhan giất của, rất có thể là ở đây!” Nhưng anh ta lại ngẩng lên quan sát, rồi lắc đầu. “Không thể! Thứ đáng tiền nhất ở đây lúc này là mấy người thế hệ 8X chúng ta. Toàn là đá vụn, chứ không có gì khác.” Giải Quýnh nhắc đến chữ “đá” đã gợi mở cho Na Lan! Ánh đèn không rọi lên vách đá nữa, soi trở lại mỏm đá “dài dài nhô ra như cây gậy” vừa nãy nhắc đến. Hình như cũng có nét quen quen? Long tu nham? Cái thói “long tu” (3) này không nhô ngang ra, mà lại hơi chếch xuống dưới. Na Lan tiếp tục soi đèn quan sát, ám đèn dừng lại một mảng đá hơi lồi ra ở chỗ cao bên trên. Ánh đèn LED soi rõ màu nâu vàng. Mảng đá nhô ra ấy khá giống hình con gà hoặc con chim lớn. Là Phượng Nghi thạch? Là gà hay chim cũng mặc, vấn đề là mỏ nó “mổ” chếch xuống dưới. “Long tu” và cái “mỏ” từ hai góc khác nhau chỉ về một phương hướng, là một bên vách hang, chỗ cao ngang ngực con người. Chỗ vách hang ấy không nhẵn nhụi, cũng không có ký hiệu gì, thoạt nhìn chẳng thấy có gì lạ. Na Lan chiếu đèn lên, bước đến gần, thì nhận ra màu đá ở đó hơi đậm nhạt khác nhau, có thể thấy một khe rất mảnh, xung quanh khe có màu sẫm hơn, tựa như vết xi-măng gắn các mảnh đá lại với nhau. Na Lan ngoảnh lại nới với Giải Quýnh: “Đưa tôi mượn cái búa.” Một tay cầm búa gõ đập, tay kia áp vào vách, cô cảm nhận được âm thanh “bồm bộp” chứng tỏ bên trong vách đá có khoảng trống. Cô trả lại búa cho Giải Quýnh, nói: “ Bây giờ là lúc anh thể hiện kỹ năng thồ mộc, chứ tôi không dám múa rìu qua mắt thợ!”. Giải Quýnh hiểu ngay, anh giơ búa phang thật lực. Búa tuy không nặng nhưng vết nứt vẫn hiện ra. Sau một hồi đập phá, cả đống đá vụn rơi xuống chân, họ nhìn thấy một gian mật thất. Tim Giải Quýnh đập như máy, anh vừa kết thúc vận động đập đá chỉ là chuyện bình thường với anh. Nhưng ba người còn lại tim cũng đập nhanh không kém. Trong mật thất hõm sâu vào vách đá có một cái hòm lớn, màu đen xỉn. Nhìn kỹ thấy nó còn có các hoa văn ánh vàng. Trên mặt hòm đặt một cái thuyền nhỏ bằng ngọc, dài khoảng 40 cm, trên thuyền có một ông lão đánh cá cũng bằng ngọc, đầu đội mũ lá, khoác áo tơi, và một chiếc “cần câu trúc” chĩa ra ngoài thuyền. Cần câu không mắc dây câu. Chất liệu dùng để chạm trổ con thuyền là ngọc thạch trong suốt, thực không phải hạng tầm thường. Kỹ thuật chạm trổ đương nhiên tinh xảo tuyệt đỉnh. Giải Quýnh cầm búa gõ nhẹ vào cái hòm đen, tiếng kim loại vang lên. Anh ngoảnh lại nói với ba người bạn đang trố mắt há miệng: “Đêm nay chúng ta sẽ không ngủ nghê gì hết!”. Chú thích: (1): Nguyên văn: quay đầu ấy là bờ giác ngộ; cách nói của Phật học. (2): Ý nói: có vẻ bình thường nhưng rất nguy hại. Virus Trojan horse là loại phần mềm ác tính một. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus (3): “Long tu” nghĩa là “râu rồng”