Chương 30

    
úc đó đã quá sáu giờ, là giờ Havarac thường ở trong sòng bạc, uống uýtxki không phải trả tiền và tìm kiếm đàn bà. Có quá nhiều những lời đồn đại về các khoản tiền nợ cờ bạc của ông ta. Rapley thì chắc chắn là đang tự giam mình trong căn phòng áp mái, mà ai cũng biết là nơi ông ta thường xuyên trú ngụ. Các cô thư ký và các trợ lý đều đã ra về. Doug Vitrano khóa cửa trước của tòa nhà và đi tới căn phòng làm việc ở phía đằng sau, căn phòng lớn nhất và đẹp nhất, nơi Charlie Bogan đang ngồi đợi sẵn, tay áo xắn cao.
Patrick đã cài máy nghe trộm vào được tất cả các phòng làm việc, trừ phòng của Bogan, điều mà ông ta đã rất nhấn mạnh trong những cuộc cãi vã ầm ĩ sau vụ mất tiền. Nếu Bogan không có mặt trong phòng thì nó luôn được khóa kín. Các đồng sự của ông ta thật quá cẩu thả, đó là điều Bogan đã luôn miệng nhắc lại, đặc biệt là Vitrano, người đã dùng điện thoại trong những cuộc trao đổi sau cùng với Graham Dunlap, nguyên nhân để Patrick biết được vụ chuyển tiền đó. Riêng việc này đã được nói nhiều tới mức suýt dẫn tới một cuộc ẩu đả thật sự.
Nói một cách công bằng, Bogan không thể nào dám khoe rằng ông ta đã ngờ vực có những hoạt động gián điệp ngay trong Hãng của mình. Nếu vậy thì tại sao ông ta lại không sớm nhắc nhở những đồng sự lơ đãng? Đơn giản chỉ là ông ta vốn thận trọng và gặp may mà thôi. Những cuộc trao đổi quan trọng đều diễn ra trong phòng làm việc của Bogan. Ông ta giữ chiếc chìa khóa duy nhất. Ngay cả những người dọn dẹp cũng không thể vào đó khi chủ nhân không có mặt.
Vitrano đóng cửa lại cẩn thận rồi gieo mình xuống chiếc ghế bành êm ái kê đối diện với bàn của Bogan.
“Sáng nay tôi đã gặp ông Thượng nghị sĩ,” Bogan nói. “Ông ấy mời tôi đến nhà riêng.” Mẹ của Bogan và cha của ông Thượng nghị sĩ là chị em ruột, và ông Thượng nghị sĩ lớn hơn Bogan mười tuổi.
“Ông ấy có vui vẻ không?” Vitrano hỏi.
“Tôi không thể nói là như vậy. Ông ấy muốn những thông tin mới nhất về Lanigan, và tôi đã kể lại những gì tôi biết. Ông ấy rất lo ngại về những gì Lanigan có thể nắm được. Tôi đã bảo đảm với ông ấy, như tôi đã bảo đảm nhiều lần, rằng tất cả những liên lạc với ông ấy đều được tiến hành từ căn phòng này, và rằng căn phòng này hoàn toàn sạch sẽ. Bởi vậy, sự lo lắng này là thừa."
“Thế nhưng ông ấy vẫn lo ngại?”
"Tất nhiên rồi. Ông ấy hỏi lại tôi là liệu có tài liệu nào trói ông ấy vào với Aricia không, và một lần nữa tôi nói là không.”
“Đúng là như vậy.”
“Phải. Không có tài liệu nào dính tới tên của ông Thượng nghị sĩ cả. Tất cả những gì liên quan đến ông ấy chỉ là những lời nói miệng. Hầu hết là được trao đổi trên sân gôn. Tôi đã nói vậy với ông ấy cả nghìn lần, nhưng ông ấy vẫn cứ muốn được nghe lại, do sự trở về của Lanigan.”
“Ông không nói với ông ấy về vụ căn phòng để đồ chứ?"
“Không.”
Cả hai đều nhìn xuống lớp bụi trên mặt bàn Bogan và nhớ lại những gì đã xảy ra trong căn phòng để đồ kia. Vào tháng Giêng năm 1992, một tháng sau khi Bộ Tư pháp chấp thuận giải quyết vụ Aricia, và chừng hai tháng trước khi họ sẽ nhận được tiền, một hôm Aricia đột ngột đến, không hề báo trước, và trong một tâm trạng cáu kỉnh. Patrick vẫn còn ở đó lúc bấy giờ, mặc dù chỉ còn ba tuần nữa là đến đám tang của hắn. Hãng đã bắt đầu việc sửa sang lớn trụ sở, và bởi vậy Bogan không thể tiếp Aricia trong phòng làm việc của mình. Những người thợ sơn đang ở trên thang. Những tấm vải phủ bao kín các đồ đạc. Họ đành đưa Aricia tới một phòng họp nhỏ đối diện qua hành lang với phòng của Bogan, một căn phòng mà mọi người gọi một cách đơn giản là phòng để đồ do kích cỡ của nó. Một cái bàn vuông kê ở chính giữa, với bốn chiếc ghế kê ở bốn cạnh bàn. Không có cửa sổ nào. Trần phòng nghiêng vát đi vì phía bên trên là cầu thang.
Vitrano đã được triệu đến bởi lẽ ông ta là nhân vật số hai trong Hãng, và một cuộc họp đã diễn ra. Cuộc họp không kéo dài. Aricia đã nổi giận về việc các luật sư sẽ được hưởng ba mươi triệu đôla. Giờ đây, khi mà vụ tố giác của ông ta đã được giải quyết, thì cái thực tế kia hiện lên mồn một, và ông ta nghĩ rằng ba mươi triệu đôla thù lao cho các luật sư là quá đáng. Chuyện đã nhanh chóng trở nên gay gắt khi Bogan và Vitrano giữ nguyên lập trường của họ. Họ đề nghị lấy ra bản hợp đồng giữa hai bên về các dịch vụ pháp lý, thế nhưng Aricia đã không thèm quan tâm đến điều đó.
Trong lúc nóng nảy, Aricia đã hỏi ông Thượng nghị sĩ sẽ được bao nhiêu trong số ba mươi triệu kia. Bogan gay gắt đáp lại rằng đó không phải là việc của ông ta. Aricia tuyên bố rằng phải, bởi vì dù sao thì tiền vẫn là của ông ta, và rồi mắng nhiếc thậm tệ ông Thượng nghị sĩ cùng tất cả các chính trị gia nói chung. Aricia nói khá nhiều tới việc ông Thượng nghị sĩ đã vận động ráo riết ở Oasinhtơn để gây sức ép với bên Hải quân, Lầu Năm Góc, và Bộ Tư pháp để giải quyết vụ tố giác này. “ Ông ta sẽ được bao nhiêu hả?” Aricia luôn mồm hỏi.
Bogan thì cứ lẩn tránh, chỉ một mực nói rằng ông Thượng nghị sĩ sẽ được quan tâm đúng mức, và nhắc Aricia rằng ông ta đã lựa chọn Hãng luật này chính là vì những mối liên hệ chính trị của nó. Và Bogan cũng nóng nảy nói thêm rằng sáu mươi triệu mà Aricia sẽ bỏ túi không phải là một kết quả tồi, nếu xét tới chuyện lừa gạt ngay từ đầu của vụ tố giác này.
Quá nhiều điều đã được nói tới.
Aricia đề nghị một khoản thù lao chỉ có mười triệu đôla cho họ. Bogan và Vitrano bác bỏ thẳng thừng, ông ta ầm ầm bỏ ra khỏi căn phòng để đồ, mồ hôi ròng ròng theo từng bước chân.
Không có điện thoại, nhưng hai cái micrô đã được tìm thấy ở đó. Một cái giấu bên dưới mặt bàn, gắn khuất trong một góc bằng matít đen. Cái thứ hai được đặt giữa hai cuốn sách luật cổ lỗ, bụi bặm trên cái giá sách duy nhất ở trong phòng. Những cuốn sách vốn chỉ được đặt ở đó nhằm để trang trí.
Sau cơn sốc của vụ mất tiền, và vụ phát hiện tiếp theo đó của Stephano về những thiết bị nghe trộm và đám dây rợ kia, cả một thời gian lâu Bogan và Vitrano đã không nhắc tới cuộc họp ở căn phòng để đồ đó nữa. Họ chưa bao giờ nói với Aricia về chuyện đó, chủ yếu là vì ông ta đã quay sang kiện họ quá nhanh và rồi không muốn nghe nhắc tới tên họ nữa. Sự cố đó cũng mờ dần đi trong trí nhớ của họ. Sau cùng thì có khi là nó chưa bao giờ xảy ra cũng nên.
Giờ đây, khi mà Patrick đã trở về, họ đã buộc phảị e dè đối mặt với nó. Luôn luôn xảy ra khả năng là hai cái micrô đó có trục trặc, hoặc giả Patrick trong lúc vội vàng đã bỏ lỡ việc ghi lại các tín hiệu. Chắc chắn là còn quá nhiều những con rệp khác để làm cho hắn đủ bận rộn rồi. Thực sự là họ đã hy vọng rất có khả năng Patrick đã để lọt cuộc họp trong căn phòng đó.
“Chắc chắn là hắn cũng chẳng giữ những cuộn băng đó trong bốn năm trời đâu, phải không?” Vitrano hỏi.
Nhưng Bogan không trả lời. Ông ta khoanh tay trước bụng và đăm chiêu nhìn lớp bụi trên mặt bàn. Lẽ ra chuyện đã khác hẳn. Ông ta sẽ được năm triệu, ông Thượng nghị sĩ năm triệu. Không có vụ phá sản, không có cuộc ly dị nào cả. Ông ta cũng sẽ vẫn có vợ và gia đình, có nhà cửa và vị thế của mình. Ông ta cũng đã có thể biến năm triệu đó thành mười rồi, và chẳng mấy chốc mà thành hai mươi, cả một đống tiền thật sự và tha hồ muốn làm gì thì làm. Tất cả đều đã bày ra trước mắt, bàn tiệc đã được dọn ra, thế mà Patrick đã vơ tất tần tật.
Cơn choáng cùa việc tìm ra Patrick đã kéo dài một vài ngày, rồi từ từ tan biến khi mọi việc trở nên rõ ràng là số tiền đó không theo cùng hắn về Biloxi. Với mỗi ngày trôi qua, số tiền đó thực tế là càng trở nên xa vời hơn.
“Ông có nghĩ là chúng ta sẽ lấy được tiền không, Charlie?" Vitrano hỏi gần như không ra hơi, mắt vẫn dán xuống sàn nhà. Ông ta đã không còn gọi Bogan bằng cái tên Charlie thân tình ấy trong nhiều năm rồi. Sự thân mật như thế không còn có chỗ trong cái Hãng đầy những lòng căm hờn này.
oOo
Biết rằng sẽ phải dành cả một tiếng đồng hồ sắp tới cho những cú điện thoại, Sandy quyết định gọi trước những cú khó khăn nhất. Ngồi trong xe đậu tại bãi đỗ của bệnh viện, anh gọi cho vợ báo sẽ về rất muộn, muộn đến mức có khi phải ngủ lại ở Biloxi. Anh xin lỗi, đổ mọi chuyện lên đầu Patrick, và nói sẽ giải thích sau. Không ngờ là cô vợ cũng không đến nỗi cáu bẳn gì.
Vớ được một cô thư ký làm việc muộn tại văn phòng, Sandy nhờ cô ta kiếm cho các số điện thoại cần thiết. Anh biết hai luật sư ở Miami, song chẳng may là không ai trong số họ còn có mặt ở văn phòng vào lúc bảy giờ mười lăm tối cả. Gọi về nhà riêng một người thì không có ai trả lời máy. Người kia thì không có số đăng ký trên danh bạ. Anh gọi một loạt cú cho các luật sư quen biết ở New Orleans, và sau cùng thì kiếm được số máy ở nhà Mark Birck, một luật sư bào chữa trong lĩnh vực hình sự rất được đánh giá cao ở Miami. Birck không vui vẻ gì khi có điện thoại lúc đang dùng bữa tối, thế nhưng ông ta vẫn lắng nghe. Sandy nói vắn tắt lại vụ Patrick, kể cả diễn biến mới nhất với việc Eva đang bị giam giữ đâu đó ở Miami. Đó là lý do của cú điện thoại này. Birck tỏ vẻ quan tâm, và xác nhận ông ta rất rành về luật di trú cũng như các thủ tục của một vụ án hình sự. Ông ta hứa sẽ bắt đầu vào việc ngay sau bữa tối. Sandy hẹn gọi lại sau một tiếng.
Phải mất ba cú điện thoại để tìm được Cutter, và hai mươi phút dỗ ngon dỗ ngọt mới được ông ta nhận lời đi uống cà phê tại một tiệm bánh. Sandy lái xe tới đó, và trong khi đợi Cutter đã gọi lại cho Birck. Birck báo tin đúng là Eva Miranda đang bị tạm giữ trong một trại giam của Liên bang ở Miami. Nàng chưa chính thức bị buộc một tội gì, nhưng còn quá sớm. Không có cách nào để gặp được nàng ngay trong đêm, và ngày hôm sau cũng còn khó. Theo luật pháp, FBI và Hải quan Mỹ có thể tạm giữ người bị bắt vì dùng hộ chiếu giả trong bốn ngày trước khi có thể có quyết định cho tại ngoại. Birck giải thích điều đó là đúng, nếu tính tới thực tế là những người đó thường nhanh chóng biến mất.
Birck đã tới trại giam đó vài lần để gặp gỡ các thân chủ, và tình hình ở trong đó cũng không đến nỗi quá tệ. Nàng được giam tại một phòng riêng, và nhìn chung là an toàn. May ra thì nàng sẽ được gọi điện thoại vào sáng hôm sau.
Sandy nhấn mạnh rằng không vội vã gì lắm với việc đưa nàng ra, nhưng không cung cấp quá nhiều các chi tiết. Có nhiều kẻ đang rình rập nàng ở bên ngoài. Birck hứa sẽ có những liên hệ cần thiết vào sáng sớm hôm sau, và sẽ cố gắng để được vào gặp nàng. Thù lao của ông ta sẽ là mười nghìn đôla, và Sandy đồng ý.
Anh vừa cúp máy thì Cutter vênh váo bước vào và ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ mặt trước, đúng như đã hẹn. Sandy khóa cửa xe lại và vào tiệm.
oOo
Bữa tối là những thứ đồ ăn đóng hộp, được sấy nóng và bày trên một cái khay nhựa cũ mèm. Mặc dù đang đói, nhưng nàng không hề nghĩ mình sẽ dùng nổi nó, do hai phụ nữ to béo mặc đồng phục, với những chùm chìa khóa đeo bên hông, mang tới. Một trong hai người hỏi nàng cảm thấy thế nào. Nàng lầu bầu gì đó bằng tiếng Bồ Đào Nha và họ để nàng lại một mình. Cánh cửa phòng giam bằng thép dày trịch, trên có một lỗ vuông nhỏ. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng của những nữ tù nhân khác, còn nhìn chung thì nơi này khá yên lặng.
Nàng chưa bao giờ có mặt trong một nhà giam, ngay cả với tư cách là một luật sư. Ngoài Patrick ra, nàng không có một người bạn nào khác bị tống giam cả. Cơn choáng váng ban đầu đã nhường chỗ cho sự sợ hãi, rồi nỗi xúc phạm vì bị giam cầm như một kẻ tội phạm. Trong những giờ đầu tiên, chỉ duy có ý nghĩ về ngưòi cha là còn làm cho nàng tập trung được đầu óc. Chắc chắn là tình trạng của ông còn thê thảm hơn của nàng nhiều. Nàng cầu nguyện để họ đừng có làm ông đau đớn.
Khi bị giam cầm, dường như những lời cầu nguyện đến với con người ta dễ dàng hơn. Nàng cầu nguyện cho cha, và cho Patrick. Nàng cưỡng lại ý muốn đổ lỗi cho hắn về những rắc rối của nàng, mặc dù đổ lỗi như vậy thì thật là dễ dàng. Nàng nhận lỗi hầu hết về mình. Nàng đã hốt hoảng và đã bỏ chạy quá nhanh. Patrick đã dạy nàng phải di chuyển ra sao mà không để lại dấu tích, và phải biến mất như thế nào. Sai lầm là ở nàng, chứ không phải lỗi của hắn.
Nàng xác định rằng những buộc tội về hộ chiếu giả là chuyện nhỏ, và đối phó không khó khăn lắm. Trên cái đất nước đầy rẫy bạo lực và không đủ nhà tù này, chắc chắn là một tội đơn giản như vậy của một người không có tiền án tiền sự gì, có thể được xử lý nhanh chóng với một khoản tiền phạt và một vụ trục xuất đơn giản.
Nàng yên tâm khi nghĩ tới chuyện tiền. Ngày mai nàng sẽ đòi có một luật sư, một luật sư giỏi và có thế lực. Sẽ phải có những cú điện thoại gọi cho các quan chức ở Braxin; nàng biết tên họ. Nếu cần thiết, có thể dùng tiền để mua tất cả. Không mấy mà nàng sẽ lại được thả ra, rồi trở về nhà để cứu cha. Nàng sẽ ẩn náu đâu đó ở Rio, chuyện đơn giản thôi mà.
Căn phòng khá ấm áp và được khóa chặt, với nhiều lính gác có vũ trang. Nàng cho rằng đây là một nơi an toàn. Những người đã tra tấn Patrick và giờ đây đang giam giữ cha nàng sẽ không thể nào động dược tới nàng. Nàng tắt ngọn đèn trần và nằm duỗi người trên chiếc giường hẹp. FBI hẳn sẽ rất sốt sắng báo cho Patrick biết là nàng đã bị bắt giữ, và có khả năng đến lúc này hắn cũng đã biết tin. Nàng có thể mường tượng cảnh hắn cắm cúi với một xấp giấy, gạch chỗ này, chỗ kia, phân tích cái diễn biến mới nhất này từ rất nhiều góc độ khác nhau. Cho tới lúc này hẳn Patrick đã nghĩ ra không dưới mười cách để cứu nàng. Và hắn sẽ không ngủ cho tới khi cái danh sách đó chỉ còn lại ba phương án tốt nhất.
Cái hay là ở lúc lập phương án, hắn đã luôn nói như vậy.
oOo
Cutter gọi ly xôđa và một cái bánh sôcôla. Ông ta đang ở ngoài giờ làm việc, bởi vậy bộ complê màu sẫm và chiếc sơmi trắng chuẩn mực đã được thay thế bằng quần jeans và áo cộc tay. Vốn rất tự mãn, giờ đây, khi họ đã bắt được người phụ nữ kia, thì ông ta lại càng ngạo mạn.
Chỉ với bốn miếng, Sandy đã xơi xong cái bánh kẹp thịt hun khói. Đã gần chín giờ tối mà bữa trưa chỉ là thứ đồ ăn trong bệnh viện của Patrick, và đã từ lâu lắm rồi. “Chúng ta cần một cuộc trò chuyện nghiêm chỉnh,” anh nói. Nhà hàng đang đông khách và anh buộc phải nói nhỏ.
“Tôi nghe đây,” Cutter nói.
Sandy nuốt nốt miếng bánh, lau miệng, dướn người về đằng trước thêm chút nữa và nói, “Đừng có hiểu sai nhé, nhưng mà chúng ta cần có thêm những người khác.”
“Ai vậy?”
"Chẳng hạn như các cấp trên của ông. Những người ở Oasinhtơn.”
Cutter ngẫm nghĩ một phút trong khi lơ đãng nhìn luồng xe cộ đang tấp nập nối đuôi nhau trên xa lộ 90. Tiệm bánh này chỉ cách bờ vịnh chừng ba chục mét.
“Được thôi,” ông ta nói. “Nhưng tôi phải có gì đó để nói chuyện với họ.”
Sandy liếc quanh. Không có ai để ý tới họ, kể cả là vô tình. “Nếu như tôi có thể chứng minh được rằng vụ tố cáo của Aricia đối với Platt & Rockland là hoàn toàn lừa đảo; rằng ông ta đã dồng lõa với Hãng Bogan để lừa dối chính phủ, và rằng người anh em họ của Bogan, một Thượng nghị sĩ, cũng nằm trong sự đồng lõa này và sẽ được dấm dúi cho dăm bảy triệu đôla thì sao hả?"
“Một câu chuyện thú vị đấy.”
"Tôi có thể chứng minh.”
“Và nếu như chúng tôi tin, hẳn chúng tôi được gợi ý là phải để Lanigan hưởng một kiểu đền bù gi đó và bình an vô sự.”
“Có thể.”
“Đâu có nhanh thế dược, vẫn còn vấn đề về cái xác chết kia.”
Cutter ngừng lời, bình thản cắn một miếng bánh và nhai với vẻ trầm tư. Thế rồi ông ta đột ngột hỏi, “Loại bằng chứng gì vậy?”
“Tài liệu, các cú điện thoại được ghi âm, đủ cả.”
“Có thể được chấp nhận trước tòa không?”
“Hầu hết.”
“Đủ cho việc kết án không?”
“Cả một thùng đầy.”
“Cái thùng đó đang ở đâu?”
"Trong cốp xe của tôi.”
Cutter bất giác nhìn ra bãi đỗ xe. Rồi ông ta nhìn chằm chặp vào Sandy. “Đấy là những thứ mà Patrick đã thu thập trước khi biến đi phải không?”
“Chính xác. Anh ấy loáng thoáng biết về vụ Aricia. Hãng lại đang dự tính hất anh ấy ra đường, vậy nên anh ấy đã rất nhẫn nại thu thập chứng cứ.”
“Một cuộc hôn nhân tồi tệ, vân vân và vân vân, nên anh ta bèn nẫng số tiền kia và biến.”
“Không. Anh ấy bỏ đi trước, rồi mới lấy tiền.”
“Đằng nào cũng thế cả; Vậy bây giờ anh ta muốn có một thỏa thuận, hả?”
“Dĩ nhiên. Còn các ông lại không ư?"
“Còn vụ giết người thì sao?”
“Đó là vấn đề của bang, chứ không hẳn là sự quan tâm của các ông. Chúng ta sẽ giải quvết vấn đề đó sau."
“Chúng tôi có thể biến nó thành chuyện của mình đấy.”
"Tôi e là không. Các ông có trong tay cáo trạng về vụ đánh cắp chín mươi triệu đôla kia. Bang Mississippi có bản cáo trạng về vụ giết người. Đáng tiếc cho các ông là người của Liên bang bây giờ không thể nhúng tay vào và truy tố cái tội giết người đó được.”
Cutter ghét đám luật sư chính vì lẽ đó. Không dễ mà bịp họ được.
Sandy nói tiếp. “Ông nghe này, cuộc gặp này là một thủ tục. Tôi chỉ muốn thông qua các kênh và không muốn vượt mặt ai. Nhưng tôi hoàn toàn sẵn sàng bắt đầu việc gọi điện tới Oasinhtơn ngay vào sáng mai. Tôi nghĩ là chúng ta đã có cuộc nói chuyện này, và tôi hy vọng ông tin là chúng tôi sẵn sàng thỏa thuận. Bằng không thì tôi sẽ phải dùng tới điện thoại thôi.”
“Ông muốn ai?”
“Ai đó có quyền hạn hẳn hoi, FBI và Bộ Tư pháp. Chúng ta sẽ gặp nhau trong một căn phòng nào đó lớn lớn một chút và tôi sẽ trình bày vụ này.”
“Hãy để tôi nói chuyện với Oasinhtơn. Nhưng mong rằng đây phải là chuyện đàng hoàng đấy.”
Họ bắt tay nhau, và Sandy bước ra cửa.