Phương Sách chợt nghĩ tới một việc, liền bụng bảo dạ rằng:“Phương Sách giả này đã là một trong hai đứa con nít còn lại năm xưa, như vậy tất nhiên y là con của Lam Bào quái nhân rồi. Thế tại sao y lại giúp Tử Vong thuyền chủ như thế? Chắc bên trong thế nào cũng có sự bí mật gì đây?Càng nghĩ chàng càng lo âu thêm, vội theo dõi Phương Sách giả với Ngân Hạnh luôn trong mấy ngày.Hôm đó đã đi đến Trường Thành, chàng thấy hai người đi về phía Đông Nam, hướng về chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn.Chàng bấm đốt ngón tay, thấy từ nay đến ngày Trùng Cửu còn tới bảy tám ngày nữa, chàng lại nghĩ tiếp:“Chẳng lẽ Tử Vong thuyền chủ đã đến gần Tung Sơn này rồi chăng?” Vì nơi đây đã có đông người ở và sắp đến giờ Ngọ, căn quái bệnh cũng sắp lâm nguy đến nơi, nên chàng không thể theo dõi được nữa, đành phải kiếm một nơi ẩn lánh tạm, dặn Lợi Man cứ tiếp tục đuổi theo.Chàng dặn nàng hễ đi tới đâu thì để lại ám hiệu tới đó, chờ qua giờ Ngọ thì chàng sẽ đuổi theo tìm kiếm sau.Thấy lúc này người đông đảo, chàng chỉ sợ lỡ trông thấy nữ sắc thì căn bệnh quái dị lại nổi lên, khó lòng kìm chế nổi.Chàng nghĩ bụng tiếp:“Sắp đến ngày Trùng Cửu rồi, thế nào cũng được gặp Tử Vong thuyền chủ ở chùa Thiếu Lâm. Ta chẳng cần phải nóng lòng theo dõi hai người này làm chi.” Nghĩ như vậy, chàng lấy khăn bịt hai mắt lại bảo Lợi Man dắt mình tìm nơi nào vắng vẻ để đợi cho qua giờ Ngọ.Hai người nằm phục ở trong một cái hố trên bờ sông phía chân thành, xung quanh có cành lá che kín, nên người ngoài không sao trông thấy được.Lúc ấy bỗng có một quái nhân từ đằng xa đi tới, đầu to như cái đấu, người cao không đầy ba thước, hai mắt nhỏ như hai hột đậu, mồn to như cái chậu, tai to như chiếc quạt nan, nom chẳng khác gì Trư Bát Giới trong chuyện Tây Du ký vậy.Điều lạ lùng nhất là y lại mặt váy đàn bà, nam không ra nam, nữ không giống nữ.Y đi tới chỗ cạnh sông, cúi đầu nhìn xuống mặt nước.Lợi Man thấy thế không sao nhịn được, liền cười khì một tiếng rất khẽ.Người lùn ăn vận đàn bà rất thính tai, bỗng quay đầu lại, nhìn vào cái hố ở trong bụi cây, quát hỏi:- Ai ẩn núp ở trong hố mà vừa lên tiếng cười đó?Lợi Man càng ngạc nhiên thêm, vì nghe giọng nói của người ấy thỏ thẻ như tiếng chim oanh hót, và cũng tựa như giọng của một thiếu nữ tuổi trạc đôi tám vậy, nghe rất êm tai, nếu không phải mình đích mắt trông thấy thì nàng không dám tin giọng nói đó lại thốt ra từ miệng một quái nhân xấu xí như thế.Vì vậy, nhất thời nàng không biết người này là đàn ông hay đàn bà?Quái nhân ăn vận đàn bà không thấy đối phương trả lời, liền từ từ đi tới gần.Vì hai mắt bịt kín nên Phương Sách không trông thấy gì, nhưng tai vẫn nghe rất rõ tiếng chân người đi tới gần. Chàng vội hỏi:- Ngươi đang đi tới đây là ai thế!Lợi Man cười hi hi, kể rõ hình dáng quái dị của người nọ cho chàng hay.Phương Sách nghe nói cả kinh, vội lôi kéo Lợi Man và khẽ bảo rằng:- Hiền muội hãy trốn vào bên trong đi, để ngu huynh đối phó với y cho.Lợi Man nghe nói rất ngạc nhiên, vội hỏi:- Đại ca có quen biết hắn hay sao?Lúc ấy người nọ đã đi tới gần, Phương Sách vội kéo chiếc khăn che mắt xuống, nói:- Ngu huynh nghe sư phụ nói thì y là Ảo Ảo Sắc Quái, một người trong bọn Thiên Hạ tam quái. Hiền muội mau trốn tránh đi, đừng để cho ngu huynh trông thấy...Thấy Phương Sách nói như vậy, Lợi Man vội chạy đi ẩn núp một nơi ngay.Phương Sách cởi chiếc khăn che mặt ra, không dám quay đầu lại nhìn Lợi Man, vội nhảy luôn ra ngoài bụi cây, tiến thẳng về phía trước. Ảo Ảo Sắc Quái cũng phải kinh ngạc, đôi mắt nhỏ như hột đậu nhìn thẳng vào mặt chàng, ngừng chân lại, không dám đi tiếp, rồi lên tiếng hỏi:- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi chính là Thanh Diện Truy Hồn mà hắc bạch hai đạo trên chốn giang hồ đang lùng bắt?Phương Sách gật đầu một các rất kiêu ngạo, hỏi lại sẳng:- Lão tiền bối có phải là Ảo Ảo Sắc Quái đây không?Ảo Ảo sắc Quái rất đắc trí, cười lanh lảnh nghe rất vui tai, cũng hỏi lại Phương Sách tiếp:- Kể ra tiểu tử ngươi cũng sáng mắt đấy, đã nhận ra được Sắc Quái mỗ. Vừa rồi mỗ nghe thấy có tiếng cười đàn bà, vậy người đó có phải là Thái Y Đoạt Phách cô nương, bạn thân của tiểu tử ngươi đấy không?Thấy Sắc Quái thính tai như thế, Phương Sách cũng phải kinh hãi thầm, liền đáp:- Vâng, chính là Thái Y Đoạt Phách cô nương đấy. Xin hỏi Sắc Quái lão tiền bối ở đâu tới và định đi đâu thế?Sắc Quái vừa đưa mắt nhìn vào cái hang ở trong bụi cây vừa lên tiếng đáp:- Nghe nói đến ngày Trùng Cửu này Tử Vong thuyền chủ sẽ hỏa thiêu chùa Thiếu Lâm. Bổn Sắc Quái muốn đi Tung Sơn để kiến thức một phen. Có phải hai vợ chồng ngươi cũng định đi Thiếu Lâm phó hội đấy không?Phương Sách kêu khổ thầm, nghĩ bụng:“Nguy tai! Sao người trên giang hồ lại đồn ta với sư muội là vợ chồng như thế?” Tuy Phương Sách nghĩ như vậy, nhưng nhất thời chàng không sao giải thích được, liền đáp:- Vâng, bọn tiểu bối định đi chùa Thiếu Lâm...Không đợi chàng nói dứt, Sắc Quái đã trầm giọng quát hỏi:- Nghe giang hồ đồn đại thì võ công của Thanh Diện Truy Hồn với Thái Y Đoạt Phách rất thần kỳ huyền ảo, người của bảy đại môn phái đã bị hai người giết hại rất nhiều. Không rõ hai người có oán cừu gì mà lại gây thù gây oán với thiên hạ võ lâm như thế? Chẳng hay các ngươi có công lực mạnh như thế nào mà dám liều lĩnh như vậy?Phương Sách cười khẩy, đáp:- Tiểu bối có thù lớn với võ lâm bảy đại môn phái... Lão tiền bối hỏi như vậy để làm chi?Sắc Quái nói:- Không có gì hết. Ngươi thử nói cho lão quái mỗ nghe, nếu ngươi có lý thì lão quái mỗ sẽ giúp ngươi một tay. Còn giả sử ngươi vô cớ sinh sự thì lão quái mỗ phải ra tay diệt trừ nghiệt...Phương Sách biết trong nhóm Tam Quái chỉ có Sắc Quái này có tính nết rất quái đản, làm việc gì cũng vậy, tùy theo sở thích của mình, bất phân chính tà, nhưng lại là người thích nhúng tay can thiệp vào những chuyện bất bình.Vì vậy, chàng định lôi kéo Sắc Quái vào bọn để đến ngày Trùng Cửu sẽ giúp Tử Vong thuyền chủ một tay.Sắc Quái hậm hực nói:- Thế ra Tử Vong thuyền chủ giết chóc bừa bãi như vậy là có nguyên nhân riêng.Tiếc thay Phương Sách lại chết quá sớm bằng không lào quá mỗ có thể nhận thức được môn tuyệt học của y.Hai người chuyện trò rất vui vẻ, không bao lâu đã qua giờ Ngọ.Phương Sách vận thử nội lực, biết khí huyết của mình đã chạy đều hòa, liền quay trở lại chỗ bụi cây ngó đầu vào trong hang kêu gọi Lợi Man.Trông thấy mặt Lợi Man, Sắc Quái cũng phải ngẩn người ra, vì y chưa bao giờ được trông thấy một người đàn bà nào đẹp như thế cả. Y liền lên tiếng hỏi:- Cô nương này là... Thái Y Đoạt Phách Độc Cô Oán đã lừng danh giang hồ phải không?Phương Sách thấy thái độ của Sắc Quái như vậy cũng phải tức cười, nhưng biết Sắc Quái không phải là một con người hiếu sắc, chàng vừa cười vừa đáp:- Lão tiền bối đừng thấy nàng ta đẹp như tiên nữ mà đã vội khen ngợi ngay. Lão tiền bối nên biết, tuy mặt cô ta đẹp như hoa, nhưng bụng dạ lại ác độc hơn rắn rết.Trông thấy diện mạo của Sắc Quái kỳ dị như vậy, Lợi Man cũng phải sờn lòng.Nàng không dám nói chuyện nhiều với y, vội kéo tay Phương Sách đi luôn.Sắc Quái thấy thế vội kêu gọi:- Chúng ta cùng đi chùa Thiếu Lâm, hai người hãy đợi chờ lão quái mỗ cùng đi một thể với chứ?Nói xong, y liền theo vợ chồng Phương Sách đi ngay.Suốt dọc đường hai người trò chuyện với nhau, Phương Sách thấy Sắc Quái rất vui tính và ăn nói rất khôi hài, không riêng gì chàng mà cả Lợi Man cũng bắt đầu có thiện cảm với y.Không bao lâu, trời bắt đầu tối, ba người đã đi tới thị trấn Long Tỉnh thuộc tỉnh Lạc Dương, liền vào đó nghỉ ngơi.Tên phổ kỵ của tửu quán thấy ba người đứng ở ngoài cửa dòm ngó, vội chạy ra mời ba người vào.Trông thấy mặt mũi và quần áo của ba người rất quái dị, tất cả tửu khách ở trong khách sạn ấy đều ngừng đũa và quay đầu nhìn, nhưng ba người vẫn cứ ung dung ngồi xuống bàn, gọi phổ kỵ đem rượu và thức ăn ra.Lúc ấy các tửu khách mới tiếp tục ăn nhậu như trước.Giây lát sau, Sắc Quái đã say sưa, vỗ bàn đập ghế đòi lấy thêm rượu uống.Lúc này không riêng gì khách ở trong tửu điếm đều bao vây ba người để xem cử chỉ điên điên rồ rồ của Sắc Quái, mà cả những người qua đường cũng chạy cả vào trong tiệm để xem trò vui.Tên phổ kỵ thấy thế vội chạy lại, chắp10px;'>
- Xin khách quan lượng thứ cho, rượu của bổn điếm đã bán hết...Y chưa nói dứt đã bị Sắc Quái tặng cho một cái bạt tai nẩy lửa, ngã lộn một vòng, bắn ra tận ngoài xa.Một người đứng xem cạnh đó vội tiến tới gần, hậm hực quát hỏi Sắc Quái rằng:- Tên người rừng này dám đến thị trấn Long Tỉnh của chúng ta phá quấy phải không? Lão tử phải giết chết ngươi mới được.Y nói vừa xong thì lại tấn công Sắc Quái.Phương Sách thấy người đó ăn vận theo lối nhà quê, nhưng mặt mũi rất hung ác.Thấy y ra tay tấn công Sắc Quái chàng biết ngay y là người có võ công khá cao siêu.Sắc Quái chờ cho tên đó tới gần, liền giơ bình rượu không lên, nhằm đầu hắn gõ luôn một cái kêu “bộp” một tiếng.Đầu của người nọ liền vỡ ra làm hai mảnh, óc với máu bắn tung tóe dưới đất, chết một cách thê thảm.Những người đứng xem quanh đó thấy vậy đều hoảng sợ vô cùng, vội bỏ chạy tán loạn.Tên phổ kỵ thấy Sắc Quái giết người, hoảng sợ đến mặt tái mét, cuống cả chân tay.Trong đám đông lại có mười mấy đại hán trông rất dữ tợn xông lại, nhìn vào mặt Sắc Quái, quát bảo:- Tên người rừng này táo gan thật, dám giết đại ca chúng ta. Thập Tam Hổ này phải đấu thí mạng với ngươi.Mười hai đại hán ấy cùng xông cả lại, múa đao chém lung tung vào đầu mặt của ba người.Lúc ấy Phương Sách đã nhận ra bọn người này là những tên côn đồ của thị trấn Long Tỉnh.Chàng đoán chắc xưa nay bọn chúng quen hà hiếp những dân lương thiện, nên chàng định ra tay cho chúng một bài học, nhưng Sắc Quái đã động thủ trước.Chỉ thấy thân hình y quay một vòng như luồn gió lốc. Kế đó, những tiếng kêu la thảm khốc nổi lên khắp tứ phía.Thập Tam Hổ của thị trấn Long Tỉnh đều bị đánh vỡ sọ chết hết.Những người đứng xem quanh đó thấy nhiều người bị giết chle='height:10px;'>