Hồi 52
Chiêu hàng sứ giả

Quái khách bịt mặt rảo mắt nhìn vào bên trong một lượt, đoạn từ từ bước vào giữa đại thỉnh, mắt sáng như sao nhìn chằm chặp vào mặt mọi người, đến lượt Khất Tiên Quản Hằng ông ta liền ngưng lại đấy cười lạnh lùng:
- Lão ăn mày, cho ngươi có chút đỉnh công phu đi nữa, lại dám buông lời ngông cuồng như thế sao, nếu không phải lão phu có ý đến đây để chiêu hàng các ngươi thì những câu nói vừa rồi. Có lẽ ba đời của ngươi cũng không phải bị tiêu diệt cả đấy.
Khất Tiên Quản lền đứng phắt dậy hỏi:
- Tôn giá là ai?
Quái khách bịt mặt lạnh lùng:
- Lão phu là ai sau này ngươi ắt hiểu, giờ nghe lão phu ngoan ngoãn ngồi xuống mau.
Khất Tiên Quản Hàn là một nhân vật tiếng tăm giang hồ mấy mươi năm, chưa từng gặp ai dám khinh khi ra mặt như thế, lão ăn mày dù cho tính có dễ dãi đến đâu, nghe những lời nói ấy cũng phải tức giận, liền ngửa mặt lên trời cười như ngông cuồng nói:
- Tôn giá muốn lão ăn mày này ngoan ngoãn ngồi xuống, không phải chỉ dùng cái miệng mà sai khiến đâu, cần phải giở ít ngón cho già này sáng mắt mới được chớ!
Quái khách bịt mặt vẫn lạnh lùng:
- Việc ấy nào có khó!
Cùng lúc ấy chủ nhân nời đây là Nam Cực Tiên Ông đứng bên xen lời:
- Tôn giá đột nhiên đến đây tự bảo là chiêu hàng chúng tôi, lão hủ là chủ nhân nơi này, xin hỏi tôn giá là ai? Chiêu hàng chúng tôi về việc gì?
Quái khách bịt mặt đưa mắt nhìn sang Nam Cực lão nhân hỏi:
- Ngươi có phải là Công Tôn lão nhi chăng?
Với thái độ vô lễ của Quái khách bịt mặt này, khiến cho quần hùng trong điện ai nấy thảy đều tỏ ra phẫn nộ.
Nam Cực lão nhân giả vờ không để ý đến. Mặt vẫn điềm nhiên mỉm cười nói:
- Chính lão hủ!
Quái khách bịt mặt đưa đôi mắt như sao sáng quét nhìn mọi người một lượt rồi trầm giọng nói:
- Lão phu vốn là đặc sứ của Thiên Huỳnh giáo, mục đích đến đây là để chiêu hàng võ lâm các đại môn phái, nếu có ai dám kháng cự bổn giáo lập tức ra tay hạ sát, không chừa một người.
Lời chưa dứt Nhu Thánh Di Trung ngòi bên đã bật lên tiếng cười ha hả nói:
- Thì ra Tôn giá là cao thủ của Thiên Huỳnh giáo. Chúng tôi đang lo lắng sào huyệt của quí giáo đặt nơi núi Di Lai khó có thể tìm ra, có lẽ giờ đây phiền tôn giá đi trước dẫn đường vậy!
Quái khách bịt mặt “hừ” một tiếng lạnh lùng nói:
- Di Trung, có lẽ ngươi muốn ra mặt kháng cự chăng?
Di Trung lại cười lớn:
- Tôn giá thật là người khá thông minh!
Quái khách cười nhạt:
- Di Trung, ngươi can đảm thật đáng khen, đáng tiếc câu nói của ngươi đã vô tình khiến cho tên tuổi ngươi nội ngày mai đây đã phải mất biệt trên chốn giang hồ.
Di Trung nói:
- Tôn giá cần chi phải hống hách, Thiên Huỳnh giáo sắp bị tận diệt đến nơi...
Quái khách cắt đứt lời nói của Di Trung, cười gằn:
- Thật không biết sống chết.
Di Trung lập tức đứng dậy. Rời khỏi chỗ ngồi bước ra trầm gịọng nói:
- Vô tri thất phu, ta niệm ngươi là đồ sai dịch, nên không muốn làm khó dễ, ngờ đâu ngươi lại chẳng biết tự lượng, được tấc lại đòi thước, hôm nay ta sẽ xem ngươi có bản lãnh gì mà dám buông lời ngông cuồng như thế?
Vừa nói ông ta vừa để hai tay lên ngực, chân đứng chữ đinh, tay trái hộ tâm, tay mặt mạnh mẽ đánh ra. Quái khách “hừ” một tiếng lạnh lùng đứng yên không hề nhúc nhích, đợi cho thế chưởng của đối phương sắp chạm đến người, mới đưa tay phải nhẹ nhàng đẩy ra.
Di Trung thoạt đầu sử dụng chiêu thức nửa hư, nửa thực giờ thấy đối phương lại có ý chống đỡ, khẽ cười lên một tiếng. Tà áo tung theo chiều gió biến hư thành thực vận dụng tám thành công lực mạnh mẽ đẩy ra.
Hai chưởng chạm nhau, gió tuôn ồ ạt, cát bụi tung bay, bỗng nghe Di Trung thất thanh gọi lớn:
- Vô Tướng thần công!
Người liền mau lẹ nhảy né sang bên, chân vừa chạm đất đã đảo mấy vòng. Bốn tiếng “Vô Tướng thần công” vừa thốt ra, khiến cho trong thỉnh ai nấy đều kinh dị.
Quái Khách bịt mặt bỗng lại lạnh lùng cất tiếng nói:
- Lão phu cho các người kỳ hạn một tháng. Kẻ nào chịu hàng đến kỳ cứ tới Bách Hội cốc nơi núi Di Lai tự nhiên có người ra đấy nghinh tiếp, bằng không thì hậu quả các ngươi sẽ biết.
Nói dứt, liền buông tiếng cười sang sảng quay người ra đi. Quái Khách tuy thân pháp mau lẹ, bóng người áo lam còn lẹ hơn. Vừa ra đến trước sân rộng nơi điện tiền, thì bỗng áo lam đã như tên bắn vượt qua mặt. Quái Khách bịt mặt liền đứng dừng lại hừ một tiếng lạnh lùng. Bóng người áo lam cũng quay người trở lại cười lớn nói:
- Tôn giá xin tạm dừng chân, tại hạ còn một điều muốn thỉnh giáo.
Quái Khách với giọng lạnh lùng quát:
- Tiểu tử, trước hết người báo danh tánh lên đã.
Bóng người áo lam đáp:
- Tại hạ Vũ Văn Đồng, có lẽ tôn giá cũng nên cho biết tên họ đi chứ?
Mặt Quái Khách biến đổi mấy lượt, đoạn cười nham hiểm nói:
- Thì ra lâu nay ngươi chuyên đối chọi với bổn giáo chúng ta, danh tính của ta không cần thiết phải cho các ngươi biết.
Văn Đồng mỉm cười:
- Tôn giá không muốn cho biết danh tánh tại hạ cũng không dám cưỡng ép...
Quái Khách bịt mặt cắt đứt ngang câu nói của chàng:
- Tiểu tử ngươi dám chận đường đi của lão phu, chẳng lẽ chỉ để hỏi danh tánh thôi sao?
Văn Đồng nói:
- Đấy chẳng qua là thuận thiện hỏi thôi. Tại hạ còn một việc muốn thỉnh giáo.
- Việc gì?
Quần hùng trong điện giờ đây cũng đã rần rần kéo nhau ra ngoài sân đủ mặt.
Văn Đồng chậm rãi hỏi:
- Giáo hoàng của quí giáo là ai?
Quái Khách quay đầu ra sau nhìn qua mọi người một lượt ròi bỗng trừng mắt nhìn Văn Đồng cười khẩy:
- Nếu ta không muốn trả lời thì sao?
Văn Đồng cũng lạnh lùng:
- Nếu vậy thì Tôn giá đừng hòng đi khỏi nơi này.
Quái Khách bỗng bật cười:
- Tiểu tử, chỉ biết dùng mồm nói phách...
Văn Đồng lạnh lùng ngắt lời:
- Tôn giá nếu chẳng tin thì cứ việc thử xem.
Quái Khách tỏ ra khinh thường nói:
- Dũng khí cũng đáng khen, tiếc rằng không biết tự lượng.
Văn Đồng mỉm cười nói:
- Tôn giá lúc nãy sử dụng Vô Tướng thần công, tuy cũng cho là kinh tâm thế tục. Song chưa thể gọi là thiên hạ vô địch được.
Quái Khách buông giọng lạnh lùng:
- Vũ Văn tiểu nhi, nếu ngươi cho rằng võ công của Đế Thành là vô địch, thì có lẽ ngươi đã sai lầm nhiều lắm.
Văn Đồng nghe nói giật mình tự nghĩ:
“Sao đối phương lại biết ta là môn hạ của Đế Thánh...”
Đang lúc nghĩ ngợi thì Quái Khách lại thét lớn:
- Dang ra.
Lời vừa nói, tay vừa đưa ra, nhằm vào ngay mặt Văn Đồng mạnh mẽ đánh tới.
Chưởng pháp này tuy bề ngoài thấy chẳng ra gì, song bên trong lợi hại vô cùng, có thể giết người trong giây phút.
Văn Đồng cứ mỉm cười chân vừa cử động người đã nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau năm bước. Quái Khách liền thu ngay hữu chưởng lại, chân mặt khẽ nhấn một cái tung người đuổi theo, tả chưởng lại nhắm vào hông đối phương quét ngang.
Văn Đồng kêu lêm một tiếng:
- Hay!
Hông chàng khẽ nghiêng sang bên với thức “Hành Vân Quá Nhân” lại di sang năm thước lách tránh kình phong ào ạt của Quái Khách.
Cử động của chàng rất lanh lẹ, kình phong đối phương vừa di qua thì người chàng cũng đã trở về đứng y chỗ cũ. Quái Khách cười khinh một tiếng nói:
- Tiểu tử, tránh trút không ra tay, ấy là tuyệt chiêu của môn Vô Đề Thanh sao?
Văn Đồng vẫn tỏ vẻ diềm nhiên cười nhạt nói:
- So võ công của ngươi với ta, nếu cứ đấu thí mạng như thế này, sợ đến ngàn hiệp cũng chưa phân được thắng bại...
Quái Khách hừ lên một tiếng tỏ vẻ tức giận:
- Lão phu bảo ngươi tránh đường, ai thèm thí võ với người đâu?
- Tôn giá muốn tại hạ dang đường, tại hạ lại yêu cầu tôn giá trả lời một câu hỏi, hai bên cũng cương quyết giữ y ý kiến, thì làm sao có thể nhượng bộ cho được, nếu cứ kéo dài thì thế cuộc khó thể nhượng bộ cho được. Hơn nữa thân phận của chúng ta đâu có thể làm được một việc kém suy nghĩ vậy.
Văn Đồng vừa rồi thi triển hai môn thân pháp, đã kiến cho Quái Khách có thể hơi nể nang, nên nghe nói thế liền hỏi:
- Vậy theo ý ngươi phải thế nào?
Văn Đồng mỉm cười:
- Chúng ta không thể kéo dài như thế này cũng không thể làm sao cho đối phương chịu cam tâm nhượng bộ được, cho nên sự tranh chấp giữa chúng ta cần phải tìm một phương pháp nhanh chóng, chúng ta là nhân vật hữu hạng trong võ lâm trừ thí võ ra, vậy có phương pháp khả dĩ nào để giải quyết cuộc tranh chấp này chăng?
Quái Khách nói:
- Được! Vậy thì ngươi nói ra xem, cần phải hơn thua bằng cách nào?
Văn Đồng chậm rãi đáp:
- Chúng ta đã biết trong một ngàn hiệp chưa chắc đã phân hơn thua. Vậy chì còn cách đấu văn mới nhanh chóng được, chỉ hơn nhau một phân cũng có thể giải quyết được cuộc tranh chấp này
Quái Khách nóng nảy:
- Vậy mau nói ra xem đấu như thế nào?
- Ví dụ bảo gạch một vòng bốn thước ở dưới đất, kẻ thủ thì đứng trong vòng tròn ấy. Còn kẻ công thì giao hạn ba chiêu, nếu trong ba chiêu, có thể bức cho đối phương bước ra khỏi vòng thì là thắng, trái lại, nếu không khiến cho họ ra khỏi thì thua, và phải nghe theo những lời sai khiến của người thắng.
Quái Khách khoanh tay cười hỏi:
- Ai thủ ai công?
Văn Đồng đáp:
- Phương pháp này do tại hạ nghĩ ra, nên quyền lựa chọn tự nhiên thuộc về tôn giá rồi.
Quái Khách ngửa mặt lên trời cười ha hả một hồi nói:
- Tốt lắm, lão phu sẽ công cho.
Văn Đồng mỉm cười, bỗng thân mình quay tròn một cái, ngón chân bên mặt đã lẹ làng rạch xuống dưới nền đá xanh một vòng tròn sâu đến nửa phân, chung quanh rộng độ bốn thước. Với lối lưu cước khắc thạch tuyệt đỉnh công phu này, khiến cho quần hùng đứng trên thềm điện thảy đều thán phục. Sau khi vòng tròn được hoạch xong. Văn Đồng tươi cười bước đứng vào ngay chính giữa, quay sang Quái Khách nói:
- Xin tôn giá lưu ý, nội trong ba chiêu bất luận dùng quyền, cước, chưởng đều được cả chỉ cần làm thế nào cho tại hạ ra khỏi vòng tròn này thôi, tại hạ sẽ nghe theo lời sai khiến, không hề hối hận, còn nếu tôn...
Quái Khách ngắt lời:
- Tiểu tử chẳng lẽ lão phu lại hối hận sao?
- Vậy thì tốt, chúng ta một lời làm tin, xin tôn giá ra tay đi.
Nói dứt hai tay chàng chắp lên ngang ngực, mặt nghiêm nghị, đôi mắt lim dim tinh thần dồn hết về những cử động của đối phương. Quái Khách ngậm vận Vô Tướng thần công, toàn thân rung chuyển, chiếc khăn bịt mặt trên mặt không gió mà cứ cử động, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chặp vào đối phương. Văn Đồng vẫn đứng chắp hai tay, miệng nhếch cười, tà áo bị gió tung bay tựa hình như lão tăng nhập định.
Bỗng nhiên, Quái Khách rống lên một tiếng song chưởng chậm chạp đưa ra, một luồng kình phong lạnh như núi lở ào ạt bắn tới. Trong khi kình lực của đối phương sắp chạm đến người Văn Đồng khẽ rúng động haivai, song chưởng đưa ra, hai đạo nhu phong trong lòng bàn tay tuôn ra, lập tức hóa giải Vô Tướng thần công của đối phương biến thành vô hình vô dạng. Quái Khách thấy chưởng lực của mình mạnh đến mức có thể phá núi vỡ đê, thế mà chỉ một luồng nhu phong của đối phương đã hóa giải được. Ông thốt lên một tiếng kinh dị, trong lòng không khỏi sợ sệt, suy nghĩ giây lâu, bỗng lại hừ một tiếng song chưởng lại mạnh mẽ đánh ra.
Văn Đồng nhíu mày khó hiểu, vẫn y theo thức cũ, song chưởng đưa ra, nhưng chuyến này hai bàn tay chàng khẽ đưa rung động. Vừa rồi hai bên tuy đều giở kỳ học tuyệt môn, song kết quả hình như không có gì cả, vì đều sử dụng nhu công. Lần này lại khác, hai luồng chưởng phong vừa chạm nhau phát ra những tiếng kêu vù vù quái dị. Âm thanh quái dị ấy phát ra, bỗng sắc mặt của Quái Khách lập tức biến đổi, liền tung mình nhảy ra sau mấy bước Văn Đồng tuy vẫn đứng yên tại chỗ, song nụ cười cũng đã tắt hẳn trên khuôn mặt.
Quái Khách bịt mặt lớn tiếng quát tháo:
- Vũ Văn Đồng, môn Phá Vân công” vừa rồi ngươi đã học được ở đâu?
Mọi người đứng trên thềm điện, vừa nghe thốt Phá Vân công” ba chữ ai nấy đều kinh ngạc không vừa Văn Đồng thấy đối phương nhận ra môn Phá Vân công của mình, cũng không khỏi sửng sốt khó hiểu, nhưng rồi lại mỉm cười nói:
- Tôn giá vẫn còn một chiêu nữa, nếu có thể khiến cho tại hạ ra khỏi vòng này, lúc ấy tự nhiên sẽ trả lời ngay.
Quái Khách giận dữ nói:
- Vũ Văn Đồng, lão phu có lòng tốt mới hỏi sao ngươi lại không muốn trả lời?
Văn Đồng không hề tỏ ra phản ứng, vẫn mỉm cười ôn tồn nói:
- Thắng bại chưa phân, xin tha thứ cho tại hạ không thể nghe theo được.
Văn Đồng, nếu ngươi không nói ra, sau này có điều gì lầm lỗi chớ nên hối hận nhé.
Văn Đồng vẫn cứng đầu:
- Tại hạ là kẻ ngu đần. Trước khi chưa phân thắng phụ quyết không thể nghe theo dù sau này có gì đi nữa cũng đành chịu vậy thôi.
Quái Khách cười nham hiểm nói:
- Văn Đồng, ngươi chớ khá ngông cuồng, chưởng thứ ba của lão phu đã phát ra, dù
cho ngươi có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Văn Đồng nghe nói cũng phải khiếp vía. Nhưng vẫn cười:
- Đa tạ lòng tốt của tôn giá.
Quái Khách đưa mắt đăm đăm nhìn vào Văn Đồng một lúc, như đã quyết định điều gì, khẽ cười lên một tiếng, bỗng lùi người ra sau năm thước chạy vòng quanh người Văn Đồng. Lúc ấy, hai tay Văn Đồng vẫn chắp và miệng vẫn mỉm cười, mắt lim dim như không để ý đến hành động bên ngoài. Quái Khách càng chạy càng nhanh, phút chốc đã được năm vòng, bỗng rít lên một tiếng thật to, song chưởng nhứt tề đẩy mạnh. Một tiếng quát lớn như sấm rền. Nơi chỗ Văn Đồng đứng đá bụi tung bay mù mịt, một bóng người như con đại bàng bay bổng trên không trung. Trước sân hiện diện một lùm khói đen mù mịt dần dần lan rộng.
Bóng người ấy tung người lên không trung rơi người xuống thềm điện, mọi người mới hay bóng người ấy là Vũ Văn Đồng. Nhưng rồi lại nghe chàng hoảng hốt gọi lớn:
- Các vị mau vào trong điện vì khói ấy có chất độc.
Quần hùng nghe nói thất kinh, nhưng chưa kịp phát giác ngay, dần dần tuôn vào trong thỉnh.
Văn Đồng liền quay người lại, đứng chận nơi đại môn đề phòng kẻ địch thừa cơ đánh lén.
Đột nhiên mọi người thấy trong mình Văn Đồng có một làn quang tuyến màu xanh tuôn ra, luồng quang tuyến ấy càng xa càng rộng lớn.
Khói độc trước sân vừa gặp phải luồng ánh sáng xanh ấy liền tiêu tan lập tức, chỉ để lại những dấu vết khủng khiếp rợn người.
Thì ra cây cỏ quanh vùng đều bị lùm khói độc làm khô héo cả, dưới nền đất lại bể một lỗ khá to, còn Quái Khách bịt mặt thì không còn thấy đâu nữa.
Đợi cho xong xuôi rồi. Quần hùng trong điện từ từ bước ra. Nam Cực lão nhân thấy tình hình trước mắt không khỏi thở ra nói:
- Hôm nay nếu không nhờ Vũ Văn thếu hiệp tương cứu thì mạng sống của chúng tôi cũng chẳng khác nào như đám cỏ cây trước mắt này.
Khất Tiên Quản Hằng xen lới nói:
- Ăn mày này hôm nay mới được sáng mắt một phen. Vũ Văn thiếu hiệp, đấy là môn võ công gì thế. Sao lại thần kỳ quá vậy?
- Văn Đồng mỉm cười, chưa vội vã trả lời đưa tay vào áo lây cây phật thủ ra đưa cho mọi người xem rồi nói:
- Nếu tại hạ không có vật này trong mình, cũng khó thoát khỏi chất độc lợi hại ấy.
Quần hùng đều là kẻ lão luyện giang hồ, vừa trông thấy Văn Đồng đưa cây phật thủ ra, không khỏi buột miệng thất thanh:
- Phải... Địa Thế Hàn Ngọc chăng?
Vật quí được thọ thai trong sự âm dương khí của trời đất, bọn họ tuy lần đầu tiên thấy qua song lời truyền tụng đã có từ bấy lâu nay. Đồng thời hình dáng được tả cũng y hệt như vật trên tay Văn Đồng, bởi thế nên vừa thấy họ đã nhận biết ngay.
Văn Đồng mỉm cười đáp:
- Chính nó đấy.
Đôi mắt của Khất Tiên Quản Hằng nhìn chằm chặp vào Địa Thế Hàn Ngọc, đoạn ông nhìn lên mặt Văn Đồng mỉm cười hỏi:
- Vũ Văn thiếu hiệp, chớ cười người ăn mày là ngu muội, vậy chớ tại sao thiếu hiệp lại biết được trong khói ấy có chất độc?
Văn Đồng đưa mắt nhìn Khất Tiên tươi cười đáp:
- Khi đối phương chạy quanh người tại hạ đã khiến tại hạ có ý nghi ngờ, nhưng không dè họ lại dùng thủ đoạn độc ác đến thế, nếu không đề phòng trước thì tại hạ đã bị nguy dưới thiên lôi đạn của hắn rồi, khi tại hạ tung mình lên cao, bỗng thấy tại sao cỏ cây đều bị khô héo, khi chạm phải khói nên liền biết ngay trong ấy thế nào cũng có một thứ độc mạnh lắm mới như vậy.
Chu Cát Phác đứng bên lên tiếng trả hỏi:
- Lúc nãy Chưởng môn nhân cố ý chận đường, có phải muốn để chứng minh một sự việc chăng?
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang Văn Đồng chờ đợi.
Văn Đồng mỉm cười gật đầu:
- Lão tiền bối thật không hổ là một trong Võ lâm Tam lão. Lúc nãy tại hạ cố ý chận đường là muốn biết xem môn võ công lúc nãy hắn sử dụng với Nhu Thánh Di Trung tiền bối có phải thật là Vô Tướng thần công hay chăng?
Chu Cát Phác lại hỏi:
- Mục đích của Chưởng môn nhân muốn gì?
Văn Đồng chậm rãi lên tiếng:
- Lão tiền bối có còn nhớ qua mấy chặng đường trong lúc chúng ta đi tìm Chu Tước
Hoàn chăng? Ta đã từng bị bọn họ dùng đủ cách để cản trở.
Chu Cát Phác gật đầu đáp:
- Thưa nhớ!
Văn Đồng hỏi lại:
- Mục đích của họ muốn cản trở chúng ta để làm gì có biết không?
Chu Cát Phác đáp:
- Bọn họ có lẽ cũng đang muốn tìm Chu Tước Hoàn, nên được tin chúng ta cũng đang ra công tìm vật ấy, thành thử họ tìm cách cản trở mục đích không muốn cho một ai khác nhúng tay vào.
Văn Đồng gật đầu:
- Bọn họ đã tỏ ra tham chiếm cho được Chu Tước Hoàn thì hẳn nhiên không muốn cho ai khác nhúng tay vào. Nhưng có một điều khiến chúng ta không hiểu là tại sao người trong giáo phái lại biết được tuyệt học trong Chu Tước Hoàn vậy?
Mọi người ngơ ngác, in lặng nín nghe.
Chu Cát Phác cũng tỏ ra ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Vô Tướng thần công là kỳ học được ghi trong Chu Tước Hoàn sao?
Văn Đồng mỉm cười gật đầu:
- Đúng thế, Vô Tướng thần công xuất xứ trong Chu Tước Hoàn.
Chu Cát Phác lẩm bẩm:
- Quái lạ, kỳ nhân môn tuyệt học của Thiên Huỳnh giáo xuất xứ trong Chu Tước Hoàn, tại sao Chu Tước Hoàn lại rơi vào...
Nói vừa đến đây bỗng cảm thấy mình đã lỡ lời nên liền nín im lại.
Khất Tiên Quản Hằng cười lớn:
- Chu Cát Phác lão nhi. Có việc gì thì cứ nói ra, anh em đây như một nhà cả, chớ phải ấp mở như thế.
Chu Cát Phác tròn xoe đôi mắt lộn quanh mấy vòng rồi cứ mỉm cười lặng thinh.
Khất Tiên Quản Hằng phân vân:
- Sao? Lão nhi thật không muốn nói...
Văn Đồng đứng bên đỡ lời:
- Lão trượng chớ giận, việc này để tại hạ thật cho.
Đoạn chàng đêm việc Chu Tước Hoàn hiện rời vào trong tay Thiên Ảo mê cung nói
cho mọi người nghe, nhưng mối quan hệ giữa Cung chủ là sư mẫu của chàng thì không hề nhắc đến.
Mọi người nghe xong ai nấy đều vỡ lẽ.
Văn Đồng tiếp:
- Việc này chỉ có một con đường giải thích là Chu Tước Hoàn trước kia thế nào cũng bị lọt qua tay của bọn Thiên Huỳnh giáo, nhưng những kẻ được học môn võ công trong ấy chỉ có hai người mà thôi.
Lời giải thích này khiến cho ai cũng đều ngơ ngác đưa mắt nhìn về Văn Đồng Văn Đồng hình như đã hiểu ý chờ đợi của mọi người. Nên lại mỉm cười tiếp:
- Hai người ấy, một là Giáo hoàng của giáo ấy. Hai là người bịt mặt lúc nãy. Vì trong Thiên Huỳnh giáo bốn vị vương tước, tại hạ đã từng đấu qua, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy họ sử dụng võ công trong Chu Tước Hoàn.
Nói đến đây chàng ngưng giây lát, đưa mắt nhìn qua mọi người cuối cùng ngưng lại nơi Nam Cực lão nhân trầm giọng nói:
- Hôm nay bọn họ đã ra mặt công khai khiêu chiến, vậy thì chúng ta cũng nên chẩn bị chút đỉnh để thi hành việc tiêu diệt họ. Xin lão tiền bối đưa ra kế hoạch tỉ mỉ đặng chư vị có mặt ở đây rõ để thi hành.
Nam Cực lão nhân trầm ngâm giây lâu đoạn lên tiếng nói:
- Hôm nay Thiên Huỳnh giáo đã dám công khai tuyên chiến với các phái ắt họ cũng đã chuẩn bị trước rồi, chúng ta cần phải hành động kín đáo tí, hẹn trước mùng mười tháng sau mọi người phải tập trung đủ mặt tại huyện Di Lai dưới chân núi ấy, rồi mới hướng về Bách Hội cốc để tiến lên, ngu kiến của lão hủ như thế, không hiểu các vị nghĩ sao?
Mọi người đều tỏ ra tán thành kế hoạch ấy, rồi họ bắt đầu ăn uống thân mật.
Ngay hôm sau, ai nấy đều từ giã xuống núi và hẹn tháng sau sẽ gặp lại nơi huyện Di Lai.

*

Văn Đồng cùng Nam Cực lão nhân thình lình gặp trên đường đi một Quái Khách bịt mặt, hắn là ai? Mọi người còn đang ngạc nhiên thì hắn bảo:
- Không... hàng... thì... chết!
Nam Cực lão nhân cười lên ha hả:
- Anh em lão hủ đã dám đến Bách Hội cốc này, đủ rõ đâu phải hạng tham sống sợ chết, chỉ tiếc rằng hành vi của quí giáo lâu nay đã khiến cho trời đất phải oán giận...
Quái Khách bịt mặt cười nham hiểm quát:
- Im miệng, chết đã đến nơi còn dám buông lời nói bậy, lão phu sẽ siêu độ cho người trước đã.
Nam Cực lão nhân lại cười lớn, đang định mở lời bỗng nghe Văn Đồng lên tiếng nói:
- Xin lão tiền bối về chỗ, nhường cho vãn bối lãnh giáo với vị cao thủ Thiên Huỳnh giáo một trận xem sao.
Lời vừa dứt, người chàng cũng đã tung mình bay ra, đôi mắt nhìn trừng trừng vào đối phương trầm giọng nói:
- Tại hạ muốn nhờ tôn giá siêu độ, siêu độ cho.
Quái Khách bịt mặt biến sắc, nhưng trấn tĩnh lại ngay lớn tiếng quát:
- Nhãi con chẳng lẽ không biết sợ chết hay sao mà đương đầu ra đấy?
Văn Đồng mỉm cười nói:
- Tại hạ không hề sợ chết, mời tôn giá cứ ra tay đi.
Vị Phó giáo hoàng của Thiên Huỳnh giáo. Quái Khách bịt mặt vừa nghe mấy lời thách của Văn Đồng, mặt đã hầm hầm nổi giận, khẽ rít lên một tiếng, người liền bay vọt lên không trung, lập tức, sử dụng chiêu “Chim Ưng Chộp Thỏ” mười đầu ngón tay tung ra, mười luồng chỉ phong ào ạt bắn xuống người Văn Đồng.
Văn Đồng không hề tránh né, song chưởng đưa lên dùng chiêu “Bạch Thố Trửng Nguyệt” tuôn ra hai đạo kình phong réo rắc xông lên, khiến cho thân hình của đối phương phải rớt ngay xuống đất lảo đảo lùi sau hai bước mới đứng vững lại.
Quái Khách bịt mặt mới có chiêu đầu đã bị thua sút, đôi mày nhíp lại, miệng phát ra những tiếng cười rùng rợn, vận dụng toàn lực dồn vào song chưởng từ từ đẩy về phía Văn Đồng.
Lạ thay trong hai lòng bàn tay như có một huyền quang chớp lánh lẫn vào kình lực ồ ạt bắn tới.
Văn Đồng vẫ đứng yên mỉm cười, hai tay chắp ngang trước ngực như thể đồng tử bái quan âm, đợi cho chưởng phong vừa đến nơi, chàng liền lật ngược bàn tay ra. Một luồng nhu phong nhẹ nhàng đẩy tới. Vừa hóa giải thế tiến của đối phương vừa công vào giữa ngực.
Quái Khách bịt mặt trông thấy giựt mình, liền tung mình nhảy sang bên một trượng, lập tức nơi chỗ chàng đứng cát bụi tung bay, một cái hố sâu rộng có trượng ngoài đã được vét lên.
Lối đánh kinh khủng này, khiến cho Tứ vương cùng hai mươi tám vị trong Thiên Huỳnh giáo thảy đều đổ mồ hôi hột.
Văn Đồng vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhìn về Quái Khách bịt mặt lạnh lùng nói:
- Hay đấy! Không ngờ tôn giá trừ môn Vô Tướng thần công ra, lại còn học được “Minh Dương thần công” nữa kia.
Hai môn đại thần công này đều được ghi chép trong Chu Tước Hoàn, uy lực ghê gớm, cao thủ của các đại môn phái hôm nay, có mặt tại Bách Hội cốc này, bao gồm cả Côn Luân song tiên cũng không ai có thể chịu nổi một chiêu trong ấy. Văn Đồng nếu không nhờ học được Phá Vân Tam Thức trong Tử Vong Cốc để chế ngự Võ Lâm Tứ Bảo thì hôm nay cũng khó bề chịu đựng được môn kỳ tuyệt thần công này.
Lời của Văn Đồng vừa thốt ra, bỗng thấy Giáo hoàng của Thiên Huỳnh giáo từ từ bước ra. Vì mặt ông ta cũng được che một chiếc khăn nên khó trông rõ sắc diện được chỉ nghe ông ta cất giọng khàn khàn nói:
- Nhãi con! Ngươi có thể tiếp được một chưởng của Phó giáo hoàng chắc cũng là kẻ hữu danh, sao không báo tên tuổi ra nghe chứ?
Văn Đồng cười lớn nói:
- Tại hạ cùng bốn vị vương tước của quí giáo đã từng gặp qua nhiều lần, có lẽ tên tuổi của tại hạ họ cũng đã nói qua, hôm nay khỏi cần tự giới thiệu nữa làm gì.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo đưa mắt nhìn về bốn vị Vương tước một lượt, rồi hình như nhớ ra lên tiếng nói:
- Thì ra ngươi là nhãi con Vũ Văn Đồng?
Văn Đồng mỉm cười gật đầu.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo lạnh lùng nói:
- Tuổi nhỏ như vậy mà võ công đã đến mức ấy thật cũng hiếm. Song nếu ngươi muốn ra mặt chống chọi với Thiên Huỳnh giáo thì thực không biếy tự lượng chút nào.
Văn Đồng cười nhạt nói:
- Tại hạ xem quí Giáo chỉ nhờ có cái miệng nói khoác thôi, thực lực như thế mà cũng mộng tưởng làm bác chủ võ lâm, việc ấy mới chính là chẳng biết tự lượng đấy chứ.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo cười lạnh lùng:
- Nhãi con chết sắp đến nơi mà còn chưa tự biết.
Văn Đồng mỉm cười:
- Chớ vội đắc ý, hôm nay ai chết ai sống còn chưa biết được.
Thiên Huỳnh giáo lại cười lớn:
- Nhãi con, ngươi dùng vũ khí gì?
- Tại hạ lâu nay đấu nhau với người của quí giáo, vẫn không dùng một vật gì khác hơn là tay không, hôm nay đối với tôn giá cũng chẳng khác mấy.
Thiên Huỳnh giáo hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Văn Đồng ngươi thật quá ngông cuồng.
Đoạn ông quay về phía một thiếu niên anh tú trong bọn hai mươi tám hầu tước nói:
- Như Quang, đưa kiếm đây.
Chàng thiếu niên anh tuấn nghe lệnh, vội vã chạy ra, đến trước mặt Giáo hoàng quì xuống một gối hai tay kính cẩn giơ lên một thanh trường kiếm báu.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo tiếp lấy trường kiếm xong, thiếu niên cúi đầu thi lễ rồi quay người trở về đội ngũ.
Giáo hoàng rung thử lưỡi kiếm rồi thuận tay vung mạnh một đường, ánh kiếm sáng lòa lưỡi kiếm réo rắt trong không gian, kiếm khí toả ra một vùng khá lớn. Nhân vật bí mật này tuyệt nhiên siêu phàm, trong lúc vung tay vô tình đã thi thố một tràng kiếm thuật kinh người.
Trong lúc ấy, bỗng nghe tiếng cười của Thái Sử Thanh từ bên trong phát ra.
- Khá đấy, khá đấy, lão phu bất tài cũng nguyện lãnh giáo cùng quí Giáo hoàng vài chiêu tuyệt thế kiếm thuật.
Lời vừa dứt thì người ông cũng đã bay vọt ra đến nơi, tay cầm tập quạt cốt sắt dài độ thước rưỡi quay đầu sang Văn Đồng cười nói:
- Thiếu hiệp đứng lượt trận giùm cho lão hủ được chăng?
Văn Đồng tươi cười, lui ra sau ngoài một trượng.
Giáo hoàng cười nhạt nói:
- Thái Sử Thanh, thật ngươi không sợ chết sao?
Sử Thanh mỉm cười đáp:
- Lão phu đã gần trăm tưổi, việc sống chết đâu còn xem quan trọng đến nữa.
Thiên Huỳnh giáo lại lạnh lùng:
- Nếu không sợ chết thì ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho ngươi vậy.
Chỉ thấy thân hình ông lướt đến một tý lưỡi kiếm trong tay đã vun vút tung lên, kiếm quang sáng loè chói mắt, hơi lạnh toả ra buốt người, mũi kiếm nhanh như cắt nhằm vào các yếu huyệt nơi ngực đối phương đâm tới.
Sử Thanh thấy thế hoảng sợ khôn cùng đây là lần đầu tiên từ khi bước chân ra giang hồ mới gặp một địch thủ lợi hại như thế này. Chiếc kiếm trên tay liền dùng chiêu “Chỉ Lộ Vẫn Tiều” lách mình đánh vào cổ tay của đối phương.
Giáo hoàng hừ một tiếng lạnh lùng, tay kiếm lập tức thụp xuống quay ngượctrở lại.
Tập thiết phiến của Sử Thanh chưa kịp rụt lùi trở lại, đường kiếm đã réo rắt xả ngang, ông ta không khỏi hồn vía lên mây vội vã tung mình ra sau lách tránh, nhưng đã muộn, mũi kiếm đã quét ngang làm đứt hẳn vạt áo dưới của ông phất phơ bay theo chiều gió rời khỏi thân hình.
Phải biết võ công của Côn Luân song tiên đâu dễ gì vài chiêu mà hạ được. Thế mà hôm nay bị Thiên Huỳnh giáo thắng cuộc trong vòng chiêu rưỡi, khiến cho quần hùng dự hội ai nấy thảy đều thất kinh.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo vừa thắng được đối phương, nhưng không vì thế mà tiến lên đánh tiếp. Ông ta thu kiếm lùi lại một bước cười gằn:
- Côn Luân song tiên chẳng qua là thế thôi.
Sử Thanh vừa giận, vừa kinh đang định tập trung toàn lực nhảy lên thi mạng bỗng thấy một bóng màu lam xẹt qua mặt. Văn Đồng đã lẹ như chớp tung đến trước mặt Giáo hoàng lạnh lùng nói:
- Thái Sử lão tiền bối võ công cái thế, các ngươi là hạng bàng môn tà đạo đâu dễ bì được. Tại hạ tay không nguyện tiếp với ngươi vài chiêu thử xem.
Sử Thanh cũng biết mình không bằng đối thủ nên đành dằn cơn nóng giận lui về đội ngũ.
Giáo hoàng quát lớn:
- Nhãi con, ngươi muốn tìm chết.
Lời vừa dứt, thì trường kiếm nơi tay mặt vun vút đưa lên nhằm ngay vào huyệt đạo của Văn Đồng điểm tới.
Văn Đồng khẽ nhíu mày, hai tay chắp ngay vào ngực, đoạn từ từ lật ngược đẩy ra, nhu phong theo lòng bàn tay của chàng cuộn xông tới phá giải đường kiếm khí của đối phương trực chỉ công vào địch thủ.
Giáo hoàng hình như biết sự lợi hại của chưởng phong này vội vàng nhảy sang một trượng né tránh, rồi lập tức vung kiếm hóa thành trăm đạo kiếm quang vun vút chém tới.
Côn Luân song tiên đứng ngoài thất kinh gọi lớn:
- Thiên La kiếm pháp.
Văn Đồng nghe nói không khỏi giật mình, hai tay liền rung động, thân hình lập tức bay lên với thế “Long Phấn Cửu Tuyền” Thiên Huỳnh giáo hoàng khẽ cười một tiếng chân tiến một bước, kiếm quang quay tít như chong chóng chận ngang nơi xuống của Văn Đồng.
Văn Đồng đang lơ lửng trên không trung lập tức rút ngay cây Thái Ất kiếm trong người ra, thân hình sử dụng thế “Thần Long Qui Hải” đầu cắm xuống. Chân chống lên Thái Ất thần kiếm réo rắc nhằm ngay đầu Giáo hoàng chém xuống.
Chiêu kiếm “Vạn Lưu Qui Tông” vốn là môn võ lực kiếm pháp, nên uy lực khiếp người.
Trong khoảng mười mấy trượng trở lại không nơi né tránh.
Giáo hoàng đang bị trong vòng lưỡi kiếm của Văn Đồng sắc mặt ông ta tái nhợt, vội vã trượt chân ra sau, thân hình như kinh ngư đảo ngược, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng cương tỏa.
Sự ứng biến mau lẹ, thân pháp dịu dàng thật không hổ là Giáo Chủ cả một giáo phái.
Văn Đồng chém xuống bị trật, người cũng tiếp theo hạ ngay xuống đất.
Giáo hoàng thoát thân ra rồi, đôi mắt lộ hung quang, lưỡi kiếm bên tay mặt liền đưa lên trời lớn tiếng ra lệnh.
- Bố trận vây địch.
Lời nói vừa dứt thì bỗng nghe một tràng cười ha hả vọng lên, tiếp theo là một bóng người từ trên cao lẹ như điện chớp bay xuống.
Bóng người vừa đứng yên, mọi người mới hay đấy là một tăng nhân trung niên.
Người này chính là Dã hòa thượng mà Văn Đồng đã một lần gặp qua trong vùng núi Vu Sơn.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo vừa thấy vị tăng nhân xuất hiên, mặt liền biến sắc, bất giác thụt lùi ra sau một bước.
Tăng nhân đưa mắt nhìn sang Văn Đồng một cái, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu tắt hẳn quay sang thủ lãnh Thiên Huỳnh giáo nghiêm giọng.
- Có lẽ thí chủ đã nhận ra bần tăng là ai chứ?
Giáo chủ trầm ngâm giây lát đoạn lạnh lùng nói:
- Lão phu làm gì biết được bọn hòa thượng các ngươi.
Tăng nhân mỉm cười nói:
- Thí chủ tay mặt được che khăn, nhưng bần tăng vẫn nhìn ra được, Triệu thí chủ, người nói có đúng chăng.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo toàn thân run rẩy lớn tiếng quát:
- Vũ Văn Bình...
Ba chữ ấy lọt vào tay Văn Đồng như hình sét đánh ngang tai, đầu chàng bỗng nhiên bị choáng váng và ngã lăn xuống đất mê man.
Không hiểu qua bao nhiêu thời gian, người chàng mới dần dần tỉnh lại, nhướng mắt nhìn lên, bên chàng giờ đây chỉ còn lại có người đang lo lắng đăm đăm nhìn chàng.
Trong lúc Văn Đồng chưa nhìn rõ hai kẻ bên mình là ai, đã nghe một giọng nói hiền từ khẽ phát ra:
- Hài nhi, mấy năm nay tội nghiệp cho con đã khổ qua nhiều.
Văn Đồng giương đôi mắt yếu ớt nhìn vào người phát ra tiếng nói, bỗng nhiên chàng lao người vào lòng kẻ ấy khóc nức nở.
- Mẹ!
- Hài nhi, đã lớn rồi, con khóc làm gì?
Thì ra hiện giờ nơi trận đấu trừ ba người họ ra không còn một ai khác nữa.
- Hài nhi! Cha con qui y vào cửa Phật nên đã ra đi rồi, sau này trách nhiệm chấn hưng lại Thiết Cốc môn đều giao cả cho con với Sương nhi cùng chung lo liệu, hiện giờ cũng sắp tối, mẹ phải đi ngay.
Thì ra người thứ ba ấy không phải là cha chàng mà chính là Cát Thanh Sương, nàng thiếu nữ mà Văn Đồng đã đem lòng mến tự ban đầu gặp gỡ.
Bóng chiều tà dần dần xuống, gió rứng bắt đầu vi vu thổi, ba bóng người dần dần rời khỏi Bách Hội cốc ra đi để lo nhiệm vụ thiêng liêng đã cắt đặt.

HẾT


Xem Tiếp: ----