Trải qua một chập kinh hoàng. Sương Long Bảo Chủ trầm giọng:- Thạch Bảo Kỳ, ngươi bảo Huyết Châu Hồn là của gia phụ ngươi chăng? Hào khí bốc cao ngàn trượng, Thạch Bảo Kỳ gật mạnh đầu:- Quả đúng vậy.- Nói thế, những lời đồn đãi trong chốn giang hồ về cái tung tích của ngươi là đứa con trai độc nhứt của Thạch Phá Thiên đại hiệp quả chẳng sai rồi đây.Thạch Bảo Kỳ lạnh như ma mộ: - Đương nhiên là như vậy rồi, nếu không tiểu gia đâu có nhọc công tới đây tìm kiến ngươi làm gì.Vậy, biết điều hãy giao hoàn Huyết Châu Hồn lại, đừng trách ta sao không báo trước. Cặp lông mày to rậm của Sương Long Bảo Chủ chau lại: - Nhưng trong Sương Long Bảo của lão phu không có một hạt Huyết Châu Hồn nào cả.Cặp lông mày thanh tú của Thạch Bảo Kỳ dựng ngược: - Ta không tin như thế.- Đây là lời thành thật của lão phu, chẳng hề giả dối với ngươi một chút nào cả.Thạch Bảo Kỳ hừ lạnh lẽo: - Lời ngươi làm sao tin cho được. Ta hỏi ngươi có phải ngươi đã từng có ý định đưa đứa con trai ngươi lên lôi đài nhưng rũi bị lão Cuồng Trung Thánh hũy diệt chăng?Luồng sát khí tỏa mờ trên bộ mặt nham hiểm của lão Sương Long Bảo Chủ. Lão nhân hầm hừ:- Quả chẳng hề sai, chính lão phu đã không may nên đứa con trai đã bị lão thất phu kia sát hại lở dở mọi việc.- Vậy thì chắc là đứa con ttai của ngươi cũng phải có một hạt Huyết Châu Hồn, nếu không làm sao dự hội.- Đó là một sự thật.Thạch Bảo Kỳ hăm hở: - Nếu thế hạt Huyết Châu Hồn của ngươi ở đâu mà có? Trầm ngân suy nghĩ một lúc, Sương Long Bảo Chủ đáp: - Thật tình lão phu chẳng cần phải giấu giếm với ngươi mà làm gì. Chính ta đã phải tốn ba trăm lạng vàng mới mua nổi hạt Huyết Châu Hồn đó. Tâm trường Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên:- Ngươi mua hạt Huyết Châu Hồn của ai đây? - Vạn Bát Tiên Sinh.Lời nầy thốt ra khiến cho Thạch Bảo Kỳ đã phải giật mình. Chàng tự nhủ trong lòng:- È, sao mà việc gì cũng có lão nhân nầy nhúng tay vào tất cả như thế? Chàng bình tỉnh bảo Sương Long Bảo Chủ:- Vậy thì các hạ hãy đem hạt Huyết Châu Hồn ra cho tại hạ xem thử coi thế nào.Rất tiếc từ khi đứa con của lão phu bị lão ác ma Tửu Trung Tiên sát hại thì ta đã tự hũy diệt hạt Huyết Châu Hồn đó tại Phong Lâm Độ rồi, giờ làm sao cho ngươi xem được.Hai luồng dị quang của Thạch Bảo Kỳ sáng rực: - Hừ, câu chuyện đâu dễ dàng như thế được. Ngươi nói sao mà dễ nghe quá vậy?Sương Long Bảo Chủ nổi giận: - Tiểu tử, ngươi tưởng lão phu bịa đặt câu chuyện đó để gạt gẩm ngươi à? - Nhưng tiểu gia mong ngươi hãy nói thật tình là hay.Mấy lời của Thạch Bảo Kỳ làm cho Sương Long Bảo Chủ đã cháy phừng lửa giận.Lão nhân cụt chân quát như sấm nổ: - Tiểu tử nầy tự thị quá cao, không xem trời cao đất rộng là gì cả. Vậy đở chiêu đây. Cây Cổ Trượng của Sương Long Bảo Chủ chấm xuống đất đưa thân mình lão tới đối diện cùng Thạch Bảo Kỳ.Lão nhân chực huy động ngọn Cổ Trượng.Thạch Bảo Kỳ thét lớn:- Khoan đã.Sương Long Bảo Chủ thu hồi Cổ Trượng, đứng sửng như pho tượng một chân, dáng điệu oai hùng.Lão trầm giọng hỏi: - Ngươi còn lời gì trối trăn nữa không? Thạch Bảo Kỳ lạnh như ma mộ:- Chớ nên tự phụ, hãy nghe tiểu gia hỏi thêm mấy điều nữa đây. - Ngươi cứ hỏi cho mau rồi nạp mạng cho lão phu.Im đi một chút như cố ý làm cho bầu không khí trong sân tràng thêm trầm nặng, Thạch Bảo Kỳ nói:- Câu chuyện Huyết Châu Hồn thấy chưa có gì rõ rệt, vậy tiểu gia tạm gác qua, nhưng hiện giờ ta muốn biết năm xưa ngươi có dự vào trong trận tranh giành Huyết Châu tại ngọn Ma Phong chăng?Sương Long Bảo Chủ gật đầu:- Đây là sự thật. Năm xưa lão phu đã từng tham dự vào trận đấu tại ngọn Ma Phong vì có lời mời của nhị vị Long Mộc Đảo Chúa. Tiểu tử, ngươi hỏi như thế có lẽ muốn tìm thù rửa hận hay sao?Câu đáp của Sương Long Bảo Chủ vừa chấm dứt đã thấy một luồng sát khí bốc lên đầy mặt Thạch Bảo Kỳ.Bất giác chàng thét to lên: - Quả đúng như vậy. Mối huyết thù của song thân không đội trời đạp đất, có lẽ nào làm con không trả cho xong.Vụt một cái, chàng đã ném bốn ngọn thanh trường kiếm cắm xuống trước mặt Sương Long Bảo Chủ khiến lão giật mình đảo lui ba bước tránh khỏi. Trong khi Thạch Bảo Kỳ trợn mắt:- Sương Long Bảo Chủ. Nay tiểu gia muốn cho ngươi hay, nên lấy một ngọn thanh trường kiếm tự hủy mình đi, ta hứa sẽ bảo toàn thân thể của ngươi, ta hứa sẽ bảo toàn thân thể của ngươi, tiểu gia không đả động gì tới bọn thuộc hạ, còn nghịch lại chớ trách ta sao ra tay hiểm độc.Sương Long Bảo Chủ thịnh nộ quát tợ sấm rền: - Tiểu cuồng ma. Bảo thật cho ngươi biết, dù ngươi không muốn chạm đến lão phu, nhưng ta cũng không thể nào dung tha cho ngươi ra khỏi Sương Long Bảo nầy được, chỉ có một điều mới có thể cứu vãn cái mạng sống của ngươi mà thôi.Tuy căm hận trong lòng, nhưng nghe Sương Long Bảo Chủ nói như thế, Thạch Bảo Kỳ lấy làm kinh dị, chưa hiểu lão muốn điều gì.Chàng dằn cơn giận dữ: - Ngươi nói điều gì đây?Sương Long Bảo Chủ trỏ tay vào lòng Thạch Bảo Kỳ: - Ngươi hãy giao nộp cho lão phu cái món vật đó là ta sẽ tha tội chết cho ngươi.- Nhưng là món vật gì? - Cái hộp Huyết Châu Hồn.Bất giác Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng. Không phải chàng sợ Sương Long Bảo Chủ chiếm đoạt chiếc hộp đựng Huyết Châu Hồn đang ở trong mình chàng mà ngày nọ Đãng Ma Tôn Giả đã trao tặng, mà chàng không hiểu do đâu lão nhân cụt chân lại biết rõ điều nầy.Như vậy chứng tỏ trong chốn giang hồ hãy còn nhiều kẻ đã biết tin nầy chứ không riêng gì Sương Long Bảo Chủ.Đây rõ thật là một đại họa cho chàng.Mặc dù vậy, Thạch Bảo Kỳ vẫn giữ vẻ điềm nhiên như chẳng hề xúc động một chút nào.Chàng trầm lặng bảo Sương Long Bảo Chủ: - Lão tặc, ngươi chớ nằm mộng giữa ban ngày vô ích, nay ngươi đã chiếm bảo vật lại còn tham vọng hộp Huyết Châu Hồn à?Nói thật, trừ khi Thạch Bảo Kỳ không còn sống nữa thì bọn ngươi mới có thể toại nguyện, bằng không hôm nay quả thật chính là ngày tận số của ngươi rồi đây.Sương Long Bảo Chủ nổi trận lôi đình: - Tiểu cuồng ma, ngươi đã tự mình lăn vào tử địa, thì dù có chắp cánh mà bay cũng không còn kịp nữa rồi, hãy trông ngọn Cổ Trượng của lão phu lấy mạng ngươi đây.Quát dứt, Sương Long Bảo Chủ huy động cây Cổ Trượng cuốn lên một luồng kình lực nặng tợ cuồng phong bảo tố nhắm ngay đỉnh thiên linh tử của Thạch Bảo Kỳ mà giáng xuống.Tức khắc, bóng Cổ Trượng hiện ra như núi. Gió kêu vùn vụt, uy vũ khiếp ngươi, hiểm độc vô phương.Vừa thấy phát chiêu đã thấy Sương Long Bảo Chủ hạ độc thủ vì lão nhứt định quật chết Thạch Bảo Kỳ để chiếm lấy cái hộp đựng Huyết Châu Hồn. Quần hùng đứng ngoài nhìn vào thế công thần kỳ đó, ai cũng tấm tắc khen thầm Sương Long Bảo Chủ, đồng thời quả quyết nếu Thạch Bảo Kỳ không vong mạng cũng bị quật thương trầm trọng chứ chẳng không.Nào ngờ sự tình lại có khác.Thạch Bảo Kỳ không thèm tránh né cũng chẳng thấy kinh hoàng, đứng trơ như tòa cổ thành.Cánh hữu chưởng của chàng liền đó giở lên phát ra một đạo âm lực cực kỳ quái lạ, đón lấy bóng Cổ Trượng khổng lồ của Sương Long Bảo Chủ.Một tiếng bùng chấn động cả sân tràng.Cát bụi tung bay.Chợt thấy một luồng hơi trắng xuất hiện truyền đi loạt tiếng vang dội kỳ dị.Tức thì Cổ Trượng im đi, xéo qua một phía, không làm gì nên chuyện cả. Trái lại, Sương Long Bảo Chủ còn cảm thấy rúng động cánh tay cầm cây Cổ Trượng, như có luồng khí lạnh chạy vào.Sự tình nầy làm cho Sương Long Bảo phải kinh hãi lên. Lão không ngờ cách chẳng bao lâu lmà nội lực lẫn võ công của Thạch Bảo Kỳ lại tiến tới trình độ cao thâm tột bực dường đó.Bảo sao lão nhân cụt chân chẳng kinh hoàng, sững sốt. Luôn cả quần ma có mặt tại sân tràng cũng không khỏi kinh ngạc đến hãi hùng.Một gã thiếu niên tuổi tác chưa đầy mười bảy mà có thể chống lại ngọn Cổ Trượng của một lão tiền bối tiếng tăm giang hồ như thế.Riêng Thạch Bảo Kỳ, sau chiêu nầy chàng thầm mừng trong lòng vì thấy võ công của mình giờ đã tiến bộ hơn trước nhiều.Hào khí bốc mờ trên gương mặt, chàng bạo thét: - Lão ma, hãy đở chiêu đây.Thân hình chàng chợt phóng lên nửa trượng, khi ở lưng chừng toan phất chiêu tiến đánh Sương Long Bảo Chủ.Đứng bên ngoài từ nảy, Quánh Vân Nguyên theo dõi trận đấu vừa mở màn, nay thấy Thạch Bảo Kỳ quá lợi hại, vì sợ anh mình bị hại nên lão phóng vào tràng thét vang:- Tất cả hãy xông lên!Cánh hữa của lão nhân huy động liên hồi ra lệnh cho quần hùng áp vào phủ vây địch thủ.Hiệu lịnh của Quách Vân Nguyên vừa ra, lập tức nghe một loạt tiếng quát vang:- Mau quật chết tên tiểu cuồng ma nầy.Ngoài một trăm tên cao thủ Sương Long Bảo phóng vào ào ào, chia thành nhiềi vị trí khác nhau tấn công Thạch Bảo Kỳ.Lúc bấy giờ, Thạch Bảo Kỳ đã bị quần hùng vây khốn vào chính giữa, không còn một lối thoát thân.Trông thấy bọn Sương Long Bảo Chủ quyết tâm hạ độc thủ với mình, lấy sức nặng người mà khống chế, Thạch Bảo Kỳ đã chẳng chút nao núng trong lòng mà lại còn bốc sôi thù khí.Chàng đã thét to lên: - Quả các ngươi muốn chết rồi đấy. Mồm thét, song chưởng của Thạch Bảo Kỳ vừa huy động chia thành bốn phía chống lại quần hùng.Tả chưởng chàng thi triển Hồi Long Chưởng, ngón võ công sở tuyệt của sư phụ.Trong khi hữu chưởng phát ra từng luồng kình đạo Vô Địch Chưởng và luôn cả Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ nữa.Chàng quyết tạo nên một trận huyết sát đêm nay tạ tòa Sương Long Bảo nầy.Cứ hể tên cao thủ nào xông tới gần tấn công chàng là tự khắc trúng nhằm tuyệt chiêu ngã ra mà chết.Một ngón chưởng phong quật ra nhứt định phải có kẻ mất mạng. Đồng thời chỉ lực bắn tới liền có một linh hồn bay về địa cảnh.Võ công của Thạch Bảo Kỳ quả thật khiếp hồn. Không có một cao thủ nào được sống sót khi bị chàng tấn công.Khi ấy bầu trời thù hận đã trùm nặng trong lòng Thạch Bảo Kỳ, không thể ngưng tay được.Chàng cứ xông vào đám đông, tả chưởng, hữu chỉ tung hoành như chỗ không người.Trong nháy mắt, Thạch Bảo Kỳ đã vòng quanh ba vòng trong sân tràng, liên tiếp quật ra mấy mươi đường chiêu bạo vũ.Hàng loạt tiếng rú nối tiếp nhau, trong khi lớp người nầy ngã xuống đến lớp người khác.Lúc bấy giờ thế công mới thấy dịu dần, bọn cao thủ hổn loạn cả hàng ngũ, không còn liên kết mạnh mẻ như trước.Ngược lại, Thạch Bảo Kỳ phải trả một giá rất cao, đang khi tung hoành giữa quần hùng, chàng đã bị Sương Long Bảo Chủ đánh nhằm một Cổ Trượng nơi vai và một đạo kình khí của Quách Vân Nguyên quét trúng một bên hông máu đẩm đầy mình.Đứng xa trông vào, chàng chẳng khác nào một vị huyết thần cực kỳ khủng bố máu tanh.Bọn cao thủ Sương Long Bảo rất đổi kinh hoàng chạy tản ra ngoài, không một ai dám xáp lại gần Thạch Bảo Kỳ nữa.Trên mặt đất đến tất cả có hai mươi cái thi thể, máu me rẩy khắp một vùng.Sương Long Bảo Chủ thấy thế, khí hận tỏa mờ trên bộ mặt âm hiểm, chợt rống to lên:- Thạch Bảo Kỳ! Ngươi quả thật là một tiểu ma vương giết người chẳng hề gớm tay, mối hận thù nầy lẽ nào lão phu đứng chung cùng ngươi trong cõi đất trời cho được.Tức thì cây Cổ Trượng nặng nề trên tay Sương Long Bảo Chủ huy động từng luồng kình phong vùn vụt, chẳng kể gì nguy hiểm, áp tới quật xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ.Bóng chưởng khổng lồ hiện ra đầy trời chụp lấy Thạch Bảo Kỳ, không một lối thoát thân.Sương Long Bảo Chủ quyết tâm hủy diệt Thạch Bảo Kỳ trong nội đường chiêu nầy vì nghĩ nguy cơ đã đến với bọn lão rồi.Thạch Bảo Kỳ trông thấy Sương Long Bảo Chủ trổ hết bình sinh toan quật ngã chàng thì vùng cười lạnh lẽo:- Đúng vậy. Ha ha... đây là chuyện tư thù của ngươi, hãy cùng tiểu gia một mất một còn, chớ đừng để liên lụy cho kẻ khác.Trong khi thét, Thạch Bảo Kỳ đã đề cao song chưởng lên ngực, vận toàn bộ nội lực, lẹ làng quật ra một đường Long Phi Phụng Vũ mạnh như thác đổ đầu ghềnh.Long Phi Phụng Vũ vốn ngón võ lâm tuyệt học, trước tác vô địch của Thạch Phá Thiên, khi đánh ra sắc mây đều biến đổi, làm sao Sương Long Bảo Chủ có thể chống đỡ cho nỗi.Ầm!...Hai luồng kình khí chạm nhau phát ra một tiếng nổ tợ trời gầm, ngoài xa năm dặm hãy còn nghe.Chợt từ cửa mồm của Sương Long Bảo Chủ rú lên một tiếng thảm khốc, loạng choạng tháo lui bảy tám bước.Cây Cổ Trượng đã rời khỏi bàn tay của lão, lao vút ra ngoài kia rớt nằm im dưới đất.Sau chiêu nầy, hai bên thắng bại đã phân minh, Sương Long Bảo Chủ không phải là tay đối thủ của Thạch Bảo Kỳ.Cũng nhờ mấy đêm ngày tập luyện trong hang cốc mà trình độ võ công của chàng cao thâm tột bực dường đó.Nhân thấy cơ hội đã đến, chẳng chút chậm trễ, Thạch Bảo Kỳ phóng tới gần Sương Long Bảo Chủ thét to:- Lão ma, hãy nộp mang cho mau.Mồm thét, chàng vừa vận lên mười phần thành công lực nhắm ngay giữa ngực đối phương quật tới một chiêu Long Phi Phụng Vũ.Nếu trúng chiêu nầy, Sương Long Bảo Chủ dù nội lực có thâm hậu đến đâu cũng bị vỡ ngực ra mà chết.Đột nhiên giữa phút cuối cùng đó. Có tiếng quát vang lừng:- Hãy ngưng tay lại!Cùng theo tiếng quát đó, một đạo kình lực nặng tợ chiếc búa ngàn cân công vào bên hông trái của Thạch Bảo Kỳ.Đó chính là Quách Vân Nguyên ngó thấy Sương Long Bảo Chủ sắp lâm nguy nên đã bất ngờ tấn công Thạch Bảo Kỳ giải cứu cho đồng bọn.Đạo kình lực ấy, Quách Vân Nguyên triển ra với tất cả nội lực bình sanh nên có một oai lực đáng khiếp, nếu Thạch Bảo Kỳ không chuyển hướng chỉ sợ e khó bảo toàn tánh mạng.Vì vậy Thạch Bảo Kỳ không dám coi thường, lắc mình đi một cái định tránh đi nơi khác. Bởi chưởng lực chàng đã đưa ra không sao thu hồi kịp thời đế đón đở thế công đó.Nhưng chẳng may, Thạch Bảo Kỳ đã trể hơn nửa bước, luồng kình khí quét phớt vào hông chàng.Chàng nén kêu lên một tiếng, cảm nghe đau đớn rả rời. Mặc dù vậy, Thạch Bảo Kỳ vẫn chưa bị thương tích nặng nề, chỉ thấy nơi mép miệng trào ra một tia máu nhỏ mà thôi.Lợi dụng cơ hội tốt đó, Quách Vân Nguyên nhanh như luồng chớp xê mình tới quật xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ một chưởng toan kết liễu tính mạng của chàng.Hãi hùng, Thạch Bảo Kỳ hét lên một tiếng, nghiêng đầu tránh. Bình!...Ngọn chưởng nặng tợ chiếc búa ngàn cân của Quách Vân Nguyên đã quật trúng bên vai Thạch Bảo Kỳ chấn động cả thân người.Chàng kêu khe khẽ trong mồm, đồng thời một vòi máu đỏ ngòm đã thấy phún ra.Thần sắc Thạch Bảo Kỳ biến đổi nhanh chóng.Thân hình chàng lảo đảo nhiều lượt, lùi về phía sau cả trượng mới đứng yên trở lại.Thấy thế, Quách Vân Nguyên vui mừng khôn tả, bạo thét:- Tiểu cuồng ma nộp mạng cho rồi.Hắn định phóng mình tới công tiếp mấy chiêu sấm sét quật hạ Thạch Bảo Kỳ liền tại chỗ.Thế nhưng đã có tiếng hét: - Ngươi muốn chết rồi đây! Đây là tiếng thét của Thạch Bảo Kỳ trong cơn giận đến cực độ. Không đợi Quách Vân Nguyên tấn công trước, chàng đã bắn mình tới cách địch thủ không đầy một trượng.Lập tức song chưởng của Thạch Bảo Kỳ huy động.Tả thủ chiêu pháp Huyết Tẩy Giang Hồ.Hữu thủ võ công Tình Thiên Nam Bổ.Thạch Bảo Kỳ dùng toàn bộ nội lực quyết tâm quật chết Quách Vân Nguyên để rửa nhục vừa rồi.Đường chiêu kỳ diệu của chàng vừa đưa ra, một thảm trạng đã thấy diễn ra trước mắt quần hùng.Trong một loạt tiếng vùn vụt của chưởng phong kèm theo tiếng sấm nổ chuyển rung cả sân tràng như đương hồi địa chấn.Đã nghe mấy tiếng ré thảm khốc từ nơi cửa mồm của Quách Vân Nguyên. Tự khắc thân hình của hắn bị chưởng lực đánh nát chia thành bảy, tám mảnh nhỏ bay đi vùn vụt, rải rác khắp nơi.Quách Vân Nguyên chết một cách cực kỳ bi thảm.Quần hùng sững sốt cả lên.Cái chết của Quách Vân Nguyên quả ngoài sức tưởng tượng của mọi người đang có mặt tại sân tràng.Luôn cả Sương Long Bảo Chủ cũng vô cùng khủng khiếp đứng trơ ra như pho tượng bằng đồng.Lúc ấy lão nhân cụt chân đã nhặt xong cây Cổ Trượng cầm nơi tay nên trông chẳng khác một vị đại tiên thời xưa.Giết xong Quách Vân Nguyên, bấy giờ Thạch Bảo Kỳ đưa tay chùi vết máu trên mồm. Sau đó, chàng quắc mắt nhìn qua một lượt.Sương Long Bảo Chủ đứng thừ người như pho tượng quỉ, sẵn cơn giận chưa nguôi, Thạch Bảo Kỳ thét:- Lão cụt chân, cho ngươi theo lão ma đầu kia một thể.Nhưng chàng chưa kịp ra tay thì chợy nghe từ phía sau lưng có luồng gió mạnh quật tới.Biết có kẻ công lén mình, Thạch Bảo Kỳ nổi giận quay phắt thân mình lại, mồm thét:- Ngươi tới số rồi đây. Vừa quay, chàng vừa quét ngang một luồng kình đạo nặng như chiếc búa thiên lôi.Bình!...Một tiếng rống lộng tràng.Chiếc bóng người bay ra ngoài năm trượng, rớt trở xuống đất giảy giụa mấy cái rồi im đi.Đó là một vị lão đường chủ râu bạc vừa công lén Thạch Bảo Kỳ, nhưng đã bị chàng phát giác quật ngã.Bấy giờ Sương Long Bảo Chủ giận đến run người, thù khí bốc cao muôn trượng vì cái chết của Quách Vân Nguyên.Trước mắt lão nhân là cả một bầu trời sát kiếp không thể ngưng tay được. Lão rống tợ trời gầm: - Tiểu cuồng ma phải chết!Đồng lượt với tiếng rống đó, Sương Long Bảo Chủ đã huy động cây Cổ Trượng bắt từ phía sau ót Thạch Bảo Kỳ cuốn tới một đạo kình lực cực kỳ bạo vũ.Lần nầy Sương Long Bảo Chủ ra tay lẹ như chớp, lại vận dụng toàn bộ chân lực, đánh từ phía sau lưng chàng thiếu hiệp, chiếm hết ưu thế, khủng khiếp vô cùng.Đến khi Thạch Bảo Kỳ giật mình quay lại thì kình lực của cây Cổ Trượng chỉ cách đỉnh đầu chàng không đầy ba thước.Bấy giờ dù thân pháp của Thạch Bảo Kỳ có thần quái đến đâu cũng không tài nào tránh né được nữa.Bóng trượng khổng lồ cuốn gió ào ào từ trên cao giáng xuống trái núi to lớn.Sự tình khiến cho Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng vì không ngờ kẻ thù lại nhanh lẹ dường đó.Trong cơn nguy ngập, chợt Thạch Bảo Kỳ nghĩ ra một cách võ công táo bạo. Cách nầy, nếu thắng thì chàng sẽ gở được thế công bạo vũ của kẻ thù, bằng trái lại, thân thể sẽ tan thành cát bụi mà chết.Nhưng ngoài cách ấy ra, không còn ngón võ công nào có thể cứu nguy nổi hiện thời.Cho nên Thạch Bảo Kỳ đã bạo thét lên, đồng thời song chưởng vận toàn bộ nội lực vồ ngay bóng Cổ Trượng vừa giáng xuống.Chàng hết sức bình tỉnh, định thần tỉnh trí thi triễn chiêu pháp vô cùng hiểm nghèo nầy.Cũng may, song chưởng của Thạch Bảo Kỳ đã triển ra đồng lúc chộp nắm lấy cây Cổ Trượng trong tay.Chàng ghì mạnh không cho Sương Long Bảo Chủ thu hồi lại. Tuy là vồ được Cổ Trượng, nhưng hai bàn chưởng của Thạch Bảo Kỳ cũng bị một luồng nhiệt khí chạy rần vào nghe đau đớn.Hai ngón chỉ của chàng ứa máu ra, các huyệt đạo dường bị tê liệt một phần nào.Dù vậy, Thạch Bảo Kỳ quyết không buông, vận công lên song chưởng giữ lấy ngọn Cổ Trượng hét to:- Hãy buông ra!Đang khi Sương Long Bảo Chủ cũng tận lực nắm chặt một đầu Cổ Trượng quát vang:- Hãy buông ra.Tiếng quát hai người đồng lúc chấn động cả sân tràng. Nhưng chẳng ai chịu nhường cho ai cả.Thạch Bảo Kỳ một đầu, Sương Long Bảo Chủ một đầu, ra sức thi triển chân khí đè nặng lên kẻ thù.Hai người cùng mang tâm trạng quyết hạ lẫn nhau. Đột nhiên một tiếng rắc nổi lên. Cây Cổ Trượng gãy ngang chia làm hai khúc.Thạch Bảo Kỳ đoạt được một nửa Cổ Trượng, trong khi Sương Long Bảo Chủ chỉ cầm một nửa.Cả hai nội lực bằng nhau, khó mà phân biệt thắng bại thể nào. Sự thật lúc nãy Thạch Bảo Kỳ thắng Sương Long Bảo Chủ là nhờ chiêu pháp Long Phi Phụng Vũ mà thôi.Chứ kể về nội lực thì lão nhân cụt chân không chịu nhường bước chàng một chút nào.Thạch Bảo Kỳ vì thế sửng sốt lên thầm khen thần lực của Sương Long Bảo Chủ.Chàng ngưng thân hình lại, chưa vội tấn công, mà chỉ xạ hai luồng dị quang vào mặt Sương Long Bảo Chủ.Đổi lại, Sương Long Bảo Chủ cũng ngấm ngầm khiếp sợ cái nội lực cao thâm của Thạch Bảo Kỳ.Không ngờ một gã thiếu niên tuổi tác chưa đầy mười bảy mà lại có cái nội công kỳ diệu dường đó.Trong lòng Sương Long Bảo Chủ càng thêm sợ hãi, không đợi Thạch Bảo Kỳ tấn công trước.Lão nhân rống to: - Tiểu cuồng ma, hãy coi đây.Vút!...Nửa khúc Cổ Trượng trong tay của Sương Long Bảo Chủ đã ném vào tử huyệt của chàng thiếu hiệp nhanh như luồng chớp, bề thế khó thể tránh né, oai lực khôn lường.Thoáng thấy kình địch hạ độc thủ, Thạch Bảo Kỳ "hừ" lên lạnh lẽo, chợt lắc mình qua phía trái nửa trượng.Hình ảnh chàng như chiếc bóng vong linh, càng nhanh hơn chiêu thức của kẻ thù.Đồng thời, bằng một thủ pháp thần tình, Thạch Bảo Kỳ quay luôn nửa khúc Cổ Trượng còn lại đón nghênh.Bùng!...Một vùng lửa tóe lên.Nửa khúc Cổ Trượng của Sương Long Bảo Chủ bị kình lực đưa bổng lên cao mười trượng, văng đi xa lắc.Cùng lúc Sương Long Bảo Chủ chấn động đến tháo lui về phía sau hơn hai trượng.Xem thế cũng đủ rõ uy vũ Thạch Bảo Kỳ trong đường chiêu nầy mạnh bạo đến ngần nào rồi.Thừa lúc thắng thế, Thạch Bảo Kỳ phóng mình theo Sương Long Bảo Chủ chẳng thốt một lời, bắn ra ngọn chỉ phong cực kỳ sắc bén.Bịch!...Chợt nghe Sương Long Bảo Chủ ré lên một tiếng hãi hùng. Lão nhân cụt chân loạng choạng người về phía sau, thần sắc đổi rõ rệt.Đã thấy xéo bên ngực Sương Long Bảo Chủ thủng một lổ áo, máu đào bắn phụt ra ngoài.Ngọn chỉ khoét một lổ khá to sâu hun hút vào da thịt lão nhân. Quả là một đường chiêu khốc liệt.Chưa chịu ngưng tay, Thạch Bảo Kỳ rống lớn: - Khá đó, nhưng số ngươi đã tận rồi.Liền theo tiếng rống, Thạch Bảo Kỳ đã bắn ra một đạo Xuyên Tâm Đọan Mạch Chỉ toan liễu kết tính mạng của lão nhân cụt chân.Đâu ngờ luồng chỉ phong chưa tới thì Sương Long Bảo Chủ đã xê mình ra ngoài mười trượng thoát hiểm.Lão nhân ngoái lại quát hận thù: - Tiểu cuồng ma, sẽ có ngày lão phu lấy cái tiểu mạng của ngươi rửa sạch mối nhục nầy.Đang khi quát, Sương Long Bảo Chủ đã nhắm phía trong Sương Long Bảo phóng đi như cây tên.Mặc dù cụt hẳn một chân nhưng động tác của Sương Long Bảo Chủ nhanh lẹ đến khiếp người, chỉ thấy liên tiếp vài cái lắc mình là lão đã biến mất trong tòa Sương Long Bảo.Trông thấy kình địch đã hút dạng, Thạch Bảo Kỳ kinh hãi lên. Chàng không cần thiết gì đến quần hùng đang chạy tán loạn như rắn bị mất đầu mà chỉ nhắm vào Bảo thét:- Lão cụt chân, ngươi chạy đi đâu?Liền đó Thạch Bảo Kỳ bằng một thân pháp mau lẹ tợ chớp bắn mình đuổi theo Sương Long Bảo Chủ.Chàng nhất định phải quật chết cho bằng được Sương Long Bảo Chủ nội hôm nay và thu hồi hạt Huyết Châu Hồn của gia phụ.Khinh công của Thạch Bảo Kỳ tuy nhanh không thể tưởng tượng nhưng vẫn trễ đi nửa bước.Đang khi chàng tiến vào tới thang lầu Sương Long Bảo thì đã trông thấy Sương Long Bảo Chủ xuất hiện chỗ bức tường. Lão nhân loay hoay một cái.Một loạt tiếng xè xè nổi lên. Lạ lùng thay, đã thấy cánh cửa bí mật mở ra. Nhanh như luồng chớp, Sương Long Bảo Chủ phóng ngay vào trong cánh cửa bí mật hút dạng.Đến chừng Thạch Bảo Kỳ chạy tới thì cánh cửa đã khép lại rồi, một dấu vết cũng không tìm được.Can trường Thạch Bảo Kỳ dường có lửa đốt.Chàng lúng túng chưa biết phải làm sao mở được cánh cửa bí mật đó để rượt theo lão nhân cụt chân.Bất giác Thạch Bảo Kỳ lùi lại ba bước, đơn chưởng giở quật tới bức tường một kình khí nặng tợ quả cổ sơn.Ầm!Bức tường chuyển rung nhiều lượt nhưng vẫn y nguyên không thấy vật gì lạ cả.Chẳng hiểu cánh cửa bí mật ở nơi nào.Sửng sốt một giây, Thạch Bảo Kỳ lại đề cao song chưởng vận toàn phần thành lực quật luôn hai đạo kình khí sắc mây dâu biển.Ầm... Ầm...Một vùng bụi cát tỏa mịt mù.Nhưng vẫn không phát hiện được cánh cửa bí mật. Thạch Bảo Kỳ ngưng tay thất vọng:- Quả thật thần bí vô cùng.Lời chàng chưa dứt đã nghe có nhiều luồng gió đưa vào. Thạch Bảo Kỳ ngạc nhiên quay mình lại.Chợt thấy mười ba tên cao thủ Sương Long Bảo từ ngoài phóng rào rào vào chỗ Thạch Bảo Kỳ đang đứng.Nhưng khi bắt chợt Thạch Bảo Kỳ, bọn nầy hốt hoảng đua nhau tháo lùi bỏ chạy tán loạn.Một ý nghĩ chớp lòe qua óc.Thạch Bảo Kỳ đã bằng một tác động khẩn cấp phóng trở ra chận lại chộp bắt một tên cao thủ.Đang lúng túng tháo lùi bỗng bị một bàn tay như luồng điện tóm ngang cổ, tên cao thủ co rúm thân hình ngưng đi.Hắn nhìn lên thấy Thạch Bảo Kỳ lại càng khiếp đảm, mặt mũi xám nghịt như màu đất.Thạch Bảo Kỳ trầm giọng: - Ngươi muốn sống hay là muốn chết? Ngở Thạch Bảo Kỳ bắt được sẽ giết ngay đi, tên cao thủ sợ điếng trong lòng, giờ chợt nghe đối phương hỏi vậy, hắn ấp úng:- Xin thiếu hiệp dung tha cho mạng sống, tại hạ suốt đời nguyện mang ơn sâu.- Tốt lắm. Vậy ngươi hãy trả lời câu hỏi của tiểu gia đây. Thành thật ta sẽ tha cho mạng sống, bằng trái lại ta quật cho ngươi một chưởng nát tan thi thể đấy.Tên cao thủ sợ quá run tẩy: - Xin thiếu hiệp cứ hỏi, tại hạ biết đâu nói đó chẳng hề dám giả dối một chút nào.Thạch Bảo Kỳ lạnh như ma mộ: - Được rồi. Hãy nghe tiểu gia hỏi đây: Có phải hiện trong Sương Long Bảo nầy đang giấu một hạt Huyết Châu Hồn chăng?Tên cao thủ khẽ lắc đầu: - Điều nầy không đúng, sự thật trong Sương Long Bảo chẳng hề giữ một hạt Huyết Châu Hồn nào cả, lúc nảy Bảo Chủ nói với thiếu hiệp hoàn toàn đúng cả.Cặp lông mày thanh tú của Thạch Bảo Kỳ dửng ngược: - Ngươi nói láo.Tuy đã khiếp sợ, nhưng tên cao thủ quả quyết: - Tại hạ không hề dám giả dối với thiếu hiệp, quả tình trong Bảo không có chứa hạt Huyết Châu Hồn.Mấy lời của tên cao thủ Sương Long Bảo khiến cho Thạch Bảo Kỳ hơi ngơ ngác. Chàng ấn vào cổ tên cao thủ:- Ngươi lấy những gì làm bảo đảm câu trả lời của ngươi đây?Tên cao thủ nhăn mặt tỏ sự đau đớn, rồi mạnh dạn đáp: - Tại hạ xin lấy cái thủ cấp của mình bảo đảm cho lời nói vừa rồi, xin thiếu hiệp cứ tin đó là sự thật.Lời nói của tên cao thủ tuy run nhưng có vẻ rất thành thật, không có gì là dối trá.Khiến cho Thạch Bảo Kỳ vô cùng thất vọng, lấy mắt nhìn tên cao thủ chòng chọc. Chàng nghĩ đến lời của Côn Luân Lão Nhân mà đâm ra nửa tin nửa ngờ.Bởi vì cứ theo Côn Luân Lão Nhân thì hể kẻ nào lên lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân dự đấu là người đã có sẵn trong tay một hạt Huyết Châu Hồn chính thống. Kế đó mới có thể biết rõ hình thức của hạt dị báu mà cậy nhờ người khác làm một hạt giả mạo được. Bằng không thì làm sao hiểu rõ màu sắc của hạt Huyết Châu Hồn mà làm giả để phỉnh gạt quần hùng.Thế nhưng bây giờ tên cao thủ nầy lại quả quyết hạt châu chẳng hề có trong Sương Long Bảo. Trong lời nói hắn rất chân thành có thể tin được. Vậy thực sự như thế nào đây?Bâng khuâng một chập, Thạch Bảo Kỳ âm thầm nghĩ: - Dù sao ta cũng nên đi tìm lão ma đầu Sương Long Bảo Chủ giết hắn để trả mối gia cừu, còn chuyện Huyết Châu Hồn chừng đó sẽ liệu sau.Thầm tính như vật rồi, Thạch Bảo Kỳ nói:- Cũng hay. Tiểu gia tạm tin theo lời ngươi, nhưng nếu sau nầy biết rõ ngươi lừa dối ta thì đừng trách sao tại hạ độc hiểm đấy.Tên cao thủ Sương Long Bảo mừng vô hạn: - Tại hạ xin nhớ ghi trong lòng.Sắc diện của Thạch Bảo Kỳ trầm nặng xuống: - Còn một điều nữa, chắc ngươi không thể nói dối tiểu gia được. - Thiếu hiệp cứ hỏi, tại hạ sẽ đáp tùy theo sự hiểu biết của mình. Đột nhiên Thạch Bảo Kỳ trỏ tay lên bức tường:- Ngươi cho biết cánh cửa bí mật ở chỗ nào?Tên cao thủ đáp ngay: - Cánh cử nằm ở phía sau tường, do một chiếc nút mở ra. Thạch Bảo Kỳ gấp rút:- Cánh cửa ấy ăn thông vào đâu?- Nó ăn thông ra ngoài Sương Long Bảo bởi một con đường hầm nối dài rất xa.Hai luồng dị quang Thạch Bảo Kỳ sáng rực: - Ngươi có biết cái nút mở cánh cửa bí mật ở chốn nào chăng? - Tại hạ rất rõ ràng.- Vậy thì ngươi hãy mở cánh cửa bí mật cho mau đi.Tên cao thủ hơi do dự chưa quyết định.Thạch Bảo Kỳ hét: - Mở cho mau không thì chết bây giờ. Tên cao thủ hốt hoảng ứng thinh:- Tại hạ xin vâng lịnh, thiếu hiệp hãy buông tại hạ ra.Biết có buông ra tên cao thủ cũng không dám bỏ chạy, Thạch Bảo Kỳ hừ lạnh lẽo rồi bỏ thỏng bàn tay xuống. Bấy giờ tên cao thủ mới tới bức tường. Hắn thò tay điểm vào một cái nút trắng ẩn mình một nơi kín đáo. Một loạt "xè xè" nổi lên. Tự khắc cánh cửa bí mật lúc nãy vụt mở ra. Phía trong cánh cửa bí mật đúng là một con đường hầm tối đen, con mắt thường không thể trông thấy lối đi.Thạch Bảo Kỳ thầm mừng trong lòng khôn tả.Mặc dù vậy, Thạch Bảo Kỳ hãy còn lo sợ có chuyện không lành xảy ra, chàng liền vố chặt tên cao thủ, âm trầm giọng:- Ngươi hãy dẫn đường cho tiểu gia mau.Bị cái vố đau điếng, tên cao thủ nhăn mặt nhưng không dám cải bởi Thạch Bảo Kỳ đi theo phía sau lưng tên cao thủ, trong khi vẫn nắm chặt vào tử huyệt của tên cao thủ.Chàng sợ nửa đường hắn sẽ chuồn đi báo động cùng đồng bọn cho lấp hai đầu địa đạo thì nguy mất.Hai người kẻ trước, người sau đi một chập lâu sắp ra khỏi con đường hầm bí mật. Tuyệt nhiên không trông thấy Sương Long Bảo Chủ đâu cả. Hình như lã cụt chân đã chạy đi xa rồi.Trong lòng Thạch Bảo Kỳ dường có lửa đốt, thúc hối tên cao thủ đi nhanh hơn. Chẳng mấy chốc hai người lọt ra phía ngoài đại đạo.Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn quanh. Chàng nhận ra đây chính là cánh vườn ở phía sau tòa Sương Long Bảo.Vẫn không tìm gặp Sương Long Bảo Chủ nơi đâu cả. Chẳng hiểu lão cụt đã biến đi ngã nào. Chỉ thấy trên mặt đất rải rác những vệt máu tươi của một người nào đó vừa kéo qua.Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên, kêu khẽ: - À, lão đây rồi!Chàng buông tên cao thủ vì không cần thiết nữa. Hắn mừng như người sắp chết được hồi sinh, cắm đầu phóng mình mấy cái hút dạng.Trong lúc, Thạch Bảo Kỳ dò theo vệt máu tươi rải rác trên mặt cỏ, nhiều vết máu kéo dài như bất tận về hướng cánh rừng nhỏ, ngoài kia là dãy núi chập chùng.Độ khoảng vài dặm đường, đột nhiên vết máu đó mất dấu đi. Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng trong dạ.Chàng nhủ thầm: - È, lão cụt chân chạy ngã nào mà sao đương nhiên dấu máu lại biến đi. Ngước mắt lên thì Thạch Bảo Kỳ đã trông thấy dãy núi Bắc Hạp hết sức kỳ hiểm đang ở trước mặt mình. Bây giờ những vết máu đã lạc dấu, dĩ nhiên mất hẳn tung tích của kẻ đại thù.Sương Long Bảo Chủ biến đi đằng nào không rõ. Can trường Thạch Bảo Kỳ dường có ngọn lửa thiêu vô cùng bối rối.Thật là một chuyện huyền bí.Mặc dù vậy, Thạch Bảo Kỳ nhứt định không hề lui bước, phải tìm cho bằng được lão cụt chân trong nội đêm nay.Cho nên chàng đã thi triển khinh công kỳ ảo tiến vào dãy núi Bắc Hạp lùng dấu vết của Sương Long Bảo Chủ.Theo chàng nghĩ thì có thể lão cụt chân chạy ra ngoài núi nầy ẩn nấp chờ chàng đi rồi sẽ quay vào chứ không thể xa hơn nữa.Thạch Bảo Kỳ vượt hết ngọn núi nầy tới ngọn núi khác, luôn rảo cặp dị quang tìm bóng kẻ đại thù, nhưng mãi vẫn chưa trông thấy nơi đâu cả. Trãi qua hai giờ sau đó.Cũng chưa phát giác được chiếc bóng của Sương Long Bảo Chủ ở nơi đâu, chỉ thấy đồi núi chập chùng chớn chởn, phía dưới vực sâu ngàn trượng đen ngòm mà thôi.Không nản chí, Thạch Bảo Kỳ lại vượt hơn năm mươi ngọn đồi khác, tới một bải cỏ xanh trên thung lủng núi.Đột nhiên trong giờ phút đó, chàng nhận ra có một chiếc bóng từ đằng ngọn đồi kia phóng tới tợ chớp.Thân pháp của chiếc bóng đã đến bậc cao thâm tột độ, giang hồ ít người sánh kịp. Chiếc bóng đi xéo con đường của Thạch Bảo Kỳ. Vừa thoáng thấy, chàng đã mừng rỡ kêu lên: - È, hay là lão ma đầu đây.Mồm kêu, Thạch Bảo Kỳ vừa thi triển khinh công thần ảo chuyển mình một cái theo chiều đó rượt theo chiếc bóng ấy.Chàng chận con đường tiến của hắn. Chẳng mấy chốc, Thạch Bảo Kỳ đã vượt lên xa, khẽ đảo mình cho đối diện cùng chiếc bóng rồi phóng tới. Còn cách chiếc bóng chừng năm mươi trượng, Thạch Bảo Kỳ dùng thân pháp kỳ diệu nhắm ngay hắn mà vút tới.Hành động nầy nhứt định sẽ làm cho đối thủ phải tránh né và như vậy sẽ bớt tốc độ mà ngưng đi.Quả nhiên kiến hiệu.Chiếc bóng ấy đang phóng tới chợt thấy có kẻ lạ nhắm ngay mà tấn công bằng vào khối thịt, liền kinh hãi thét:- Ngươi là ai đây?Đồng thời chiếc bóng ấy đã chuyển mình sang tả vạch nửa bầu tròn rồi đáp xuống mặt đất. Cái thân pháp của hắn quả nhiên tối thượng giang hồ. Cùng lúc Thạch Bảo Kỳ cũng vừa thu hồi thân thủ.Song phương đối diện nhau chừng bốn trượng, đồng thời đưa mắt nhìn nhau coi đó là ai. Vừa nhận ra chiếc bóng chẳng ai khác hơn Tửu Trung Tiên, một trong những kẻ đại thù gia của chàng.Trong khi Tửu Trung Tiên cũng đã nhận ra Thạch Bảo Kỳ, bất giác lão nhân "ồ" lên một tiếng.Lão dùng cặp mắt sáng rực tợ luồng chớp nhìn thẳng vào mặt Thạch Bảo Kỳ.Bấy giờ trên gương mặt đẹp tuyệt thế của Thạch Bảo Kỳ đã thấy một luồng sát khí nổi bật lên.Chàng trầm nặng xuống: - Tửu Trung Tiên, tiểu gia cứ mãi lo sẽ không còn gặp được ngươi nữa, đâuu ngờ hôm nay ngươi lại tới đây, quả thật trời không phụ lòng người vậy.Không vội gì đáp lời Thạch Bảo Kỳ, Tửu Trung Tiên quày tay ra sau lưng lấy cái bầu rượu, kề lên tận môi ực một hơi dài, rồi nhắm ngay mặt Thạch Bảo Kỳ khà một cái.Mùi rượu sặc nồng quái dị trùm chụp tới Thạch Bảo Kỳ như muốn nhốt chàng trong bầu trời nhục tửu. Khiến Thạch Bảo Kỳ đã phải vận lên một bầu chân khí chống lại mùi rượu quái gở của lão nhân nầy.Ực xong hơi rượu đó, bấy giờ Tửu Trung Tiên mới nheo cặp tinh quang thâm độc nhìn chòng chọc vào mặt Thạch Bảo Kỳ.Chợt lão cười khà:- Ha ha... Quả thật là chẳng hẹn mà nên, chính lão phu cũng đang hết sức đi tìm ngươi, ngỡ không bao giờ được gặp, không ngờ đêm nay ngươi lại xuất hiện giữa chốn rừng hoang nầy.Thật là may mắn cho ta.Nghe Tửu Trung Tiên nói hắn đi tìm chàng, Thạch Bảo Kỳ kinh ngạc: - Ngươi tìm ta à?- Quả đúng vậy. - Nhưng ngươi tìm để làm gì đây?Tửu Trung Tiên không đáp mà chỉ hỏi: - Tiểu tử, danh hiệu của ngươi có phải là Thạch Bảo Kỳ chăng? - Đúng như vậy.- Có phải ngươi từng giả hiệu ra gã Lâm Tinh đại náo lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân, suýt chết trong tay Phong Lâm Cư Sĩ chăng?Tâm trường Thạch Bảo Kỳ khe khẽ rúng động lên, không hiểu tạo sao Tửu Trung Tiên lại biết rõ như vậy.Cái danh hiệu Thạch Bảo Kỳ của chàng lão biết là một chuyện thường tình, nhưng còn câu chuyện chàng giả dạng Lâm Tinh tại sao lão lại rành mạch như thế?Thế nhưng bình sinh vốn là một trang thiếu niên cang trường bất khuất nên Thạch Bảo Kỳ làm mặt điềm nhiên. Chàng lặng lẽ đáp: - Kể ra kiến văn của các hạ cũng khá lắm, những cái tin sau nầy quả thật chẳng hề sai chạy chút nào cả.Đột nhiên, Tửu Trung Tiên ngửa mặt lên trời giáng một trận cười hết sức quái gở, phát ra những luồng kình khí dội vào các sườn đồi rồi dội trở lại. Thạch Bảo Kỳ vô cùng khó chịu:- Ngươi cười gì đây?Tửu Trung Tiên cười thêm một loạt nữa mới chịu ngưng đi. Lão nhìn Thạch Bảo Kỳ cất giọng ngạo nghễ:- Ha ha... Chẳng những lão phu biết rõ cái danh tánh lai lịch của ngươi mà còn hiểu một chuyện vô cùng kín đáo khác nữa.- Chuyện gì đây?Trỏ tay vào bụng Thạch Bảo Kỳ một cái, Tửu Trung Tiên nói bằng giọng cực kỳ âm hiểm:- Cái hộp đựng Huyết Châu Hồn hiện đang giấu ở trong lòng ngươi kia. Tâm trường của Thạch Bảo Kỳ rúng động lên nhiều lượt, vô cùng kinh hãi. Đây là lần thứ nhì chàng bị kẻ địch thù điềm chỉ một cách rõ ràng về tung tích của cái hộp đựng Huyết Châu Hồn.Lúc nãy Sương Long Bảo Chủ đã từng mang tham vọng món vật kỳ trân võ lâm nầy.Giờ lại đến lượt Tửu Trung Tiên cũng hiểu rõ về nó. Chắc chắn hắn chỉ vì muốn chiếm lấy cái hộp đựng Huyết Châu Hồn mà tìm tòi chứ không còn nghi ngờ gì nữa.Nhưng Thạch Bảo Kỳ vẫn vờ như chưa rõ, trầm giọng hỏi: - Mấy lời của ngươi vừa thốt có ý nghĩa gì đây?Tửu Trung Tiên nham nhở: - Lão phu muốn mượn cái hộp đựng Huyết Châu Hồn đó trong một thời gian suy nghiệm thử xem nào.Cặp lông mày Thạch Bảo Kỳ dựng lên: - Ngươi mượn à? Hừ, lời ngươi nghe sao êm tai thế? Cái hộp đựng Huyết Châu Hồn vốn là món di bảo của nhà họ Thạch, có lẽ nào đem trao lại cho ngươi.Tửu Trung Tiên trợn mắt: - Sao đó? Ngươi không chịu giao nộp cái hộp đựng Huyết Châu Hồn cho lão phu à?Thạch Bảo Kỳ không chịu kém: - Lão thất phu. Lời nói của ngươi đã thừa, tiểu gia chẳng đời nào trao cho ngươi.Tửu Trung Tiên cười khà: - Ha ha... nói thật cùng ngươi, tự nảy lão phu dùng những lời êm dịu nói với ngươi, nhưng nay ngươi không biết rõ cái số phận của mình thì lẽ nào dung thứ cho ngươi được.- Hừ, chẳng lẽ ngươi dám ra tay chiếm đoạt cái hộp đựng Huyết Châu Hồn của tiểu gia?- Cũng không đúng hẳn như vậy, đối với ngươi không nên dùng hai chữ "chiếm đoạt" mà phải bảo rằng lấy là đúng nghĩa hơn.Thạch Bảo Kỳ căm giận: - Chớ có khoác lác, lời nói không bằng hành động, vậy nếu có đủ can trường hãy ra tay thử xem.Tửu Trung Tiên khoác tay: - Không vội gì. Trước sau gì cái hộp Huyết Châu Hồn cũng thuộc về lão phu, giờ ta hỏi thêm ngươi vài điều nữa đây.- Điều gì ngươi cứ hỏi. - Lão phu muốn biết ngươi đi tìm lão phu với dụng tâm gì? Thạch Bảo Kỳ lạnh như quỉ mộ:- Tiểu gia tìm ngươi cũng vì hạt Huyết Châu Hồn.Tửu Trung Tiên trợn cặp hung quang: - Vì hạt Huyết Châu Hồn à?- Quả đúng vậy.Thạch Bảo Kỳ nhìn vào chiếc bụng phệ của Tửu Trung Tiên rồi lại tiếp: - Tửu Trung Tiên, chắc ngươi không phủ nhận rằng hiện giờ trong mình ngươi đang giữ một hạt Huyết Châu Hồn?Qua một phút sửng sờ vì sự phát giác quá bất ngờ và táo bạo của Thạch Bảo Kỳ, Tửu Trung Tiên lấy lại sự trầm tỉnh như xưa, vùng cười khà:- Ha ha... nay lão phu chẳng cần phải giấu diếm tiểu tử mà làm gì, bởi ngươi cũng không còn sống ở trên cỏi trần nầy bao nhiêu thời gian nữa. Thật tình trong mình ta có mang theo một hạt Huyết Châu Hồn.Hai luồng dị quang của Thạch Bảo Kỳ sáng ngời lên một tia hy vọng, khẽ "hừ" lên lạnh lẽo.Chàng lại âm thầm giọng: - Lại còn câu hỏi nầy nữa đây: Có phải ngươi là một trong những hung thủ vụ thảm hại Thạch Phá Thiên năm xưa tại ngọn Ma Phong chăng?Lời nầy chàng vừa thốt ra đã thấy thần tình của Tửu Trung Tiên thay đổi nhanh chóng.Cặp mắt của lão nhân tỏa ra một thứ tinh sáng lạ lùng, vừa hiểm độc lại vừa khủng bố, chiếu thẳng vào Thạch Bảo Kỳ.Giây lâu, Tửu Trung Tiên hỏi: - Tiểu tử, ai nói với ngươi lão phu là một trong những nhân vật chiếm đoạt Huyết Châu Hồn năm xưa?Sắc diện Thạch Bảo Kỳ chuyển sang màu xanh nhạt: - Ngươi không cần phải biết tới điều đó, nay tiểu gia chỉ cần ngươi cho hay năm xưa ngươi có hiệp sức cùng hai lão Long Mộc Đảo Chúa quật ngã cha ta dưới ngọn Ma Phong chăng?Tửu Trung Tiên gật đầu: - Đây là sự thật trăm phần, chính lão phu đã từng tham dự vào trận đại lưu huyết đó. Vậy bây giờ tiểu tử tính sao đây?Sát khí bốc mờ trên gương mặt đẹp tuyệt thế của Thạch Bảo Kỳ: - Rất là giản dị, theo luật giang hồ xưa nay, cứ hể vay nợ máu thì phải trả bằng máu, nay tiểu gia xin thề phải moi lấy tim gan ngươi rửa sạch mối hận cừu.Lời vứa kịp dứt, Thạch Bảo Kỳ đã vận lên mười phần công lực nhắm Tửu Trung Tiên quật ra một chưởng.Lẹ như chớp, Tửu Trung Tiên lắc mình tránh khỏi, chợt âm hiểm cười khà lên:- Thạch Bảo Kỳ, kẻ biết thức thời mới xứng đáng là anh hùng tuấn kiệt, vậy lão phu khuyên ngươi hãy tự lượng sức mình, mau giao nộp hạt Huyết Châu Hồn và chiếc hộp kia cho ta, thì may ra vì chút đức hiếu sinh ta sẽ dung tha cho mạng sống, bằng trái lại, bảo vật đã chẳng còn mà luôn cả thi thể của ngươi cũng không toàn vẹn nữa.Thù khí bốc cao muôn trượng, Thạch Bảo Kỳ trợn mắt: - Tửu Trung Tiên, chuyện ân thù giờ đã quá rõ ràng, tiểu gia không muốn kéo dài thời giờ vô ích nữa, vậy nếu ngươi là kẻ anh hùng thì cứ đem mạng ta đi, bằng ngược lại thì đừng hòng còn sống sót rời khỏi mộ tràng nầy. Tửu Trung Tiên thịnh nộ:- Tiểu tử, chớ quá ngạo cuồng, lão phu thề không giết được ngươi không cùng đứng chung trong cõi đất trời nầy.Trong cơn thịnh nộ, Tửu Trung Tiên giở ngọn đơn chưởng lên, vận đủ mười phần công lực đẩy tới giữa ngực Thạch Bảo Kỳ, kình phong có thể đẩy sập một trái đồi.Lâu nay Tửu Trung Tiên vốn là một đấng cao thủ thuộc Càn Khôn Lục Tuyệt, quả thật có bộ võ công thần quỉ khôn lường, nên chiêu vừa phát đi là ầm ầm như biển động, lại ầm ì dường có nhiều tiếng trời gầm tận chân mây.Hơn thế, một vùng cát bụi chu vi khoảng độ năm trượng hiệp cùng kình phong chụp trùm xuống vị trí của Thạch Bảo Kỳ đang đứng.Trông thấy chiêu thức quá khủng khiếp nầy, bất giác Thạch Bảo Kỳ nghe trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng bây giờ muốn tránh né cũng chẳng còn kịp nữa.Chàng gượng gạo giở ngọn đơn chưởng ra đón nghênh lấy thế công bảo táp của kẻ thù.Ầm...Tức thì thân mình của Thạch Bảo Kỳ bị tống ngược về phía sau hai trượng đứng hết muốn vững.Nhưng chàng chưa kịp gì cả thì lại nghe Tửu Trung Tiên thét: - Tiểu tử, nằm xuống.Cùng trong tiếng thét, lão nhân đã phóng tới kèm theo một luồng kình lực bạt núi dời non đổ ập xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ chẳng có cách gì ngăn cản nổi.Tình hình đột nhiên căng thẳng đến tột độ, Thạch Bảo Kỳ biết tháo lui cũng không còn được nữa nên bạo thét:- Tiểu gia thề chết sống cùng ngươi đây.Một chiêu với sức mạnh sanh bình từ chưởng trung của Thạch Bảo Kỳ quật sang đối diện cùng đạo kình khí đó.Lại một tiếng nổ long trời.Mặt đất rung chuyển rầm rập như đang hồi địa chấn phong ba. Thất thế từ chiêu đầu, lại bị Tửu Trung Tiên tấn công liền Thạch Bảo Kỳ đảo mình mấy vòng mới lấy sự bình tỉnh.Tình thế đã tới lúc hiểm nghèo, võ công Tửu Trung Tiên quả nhiên quỉ thần run sợ, Thạch Bảo Kỳ chưa phải là địch thủ của hắn.Hơn nữa, Tửu Trung Tiên lại là một nhân vật đầy đủ kinh nghiệm trong chốn giang hồ, lại tính tình xảo quyệt, hể khi ra tay là chiếm phần thắng thế về mình. Còn Thạch Bảo Kỳ tuy đã được thụ truyền nội lực thâm hậu của Phục Hư Tôn Giả và học thêm những tuyệt chiêu Vô Địch Chưởng, nhưng vẫn chưa thể đương đầu một đấng ma đầu như Tửu Trung Tiên.Cho nên Thạch Bảo Kỳ đã thối lui mãi, hết sức trả chiêu lại kẻ thù mà vẫn còn kém xa.Trải qua hai mươi đường chiêu, chàng bị kình phong quét nhằm hai lần tưởng đã vong mạng.Hai bên thắng bại đã phân định rõ ràng.Thế nhưng xưa nay Thạch Bảo Kỳ vốn là một chàng thiếu niên có tính kiên cường, bất khuất, nên phát sinh ra liều trước một kẻ địch có bộ võ công khiếp người.Đột nhiên chàng quát to:- Lão tặc, nhận chiêu đây.Cùng trong tiếng quát, Thạch Bảo Kỳ vận đủ mười hai thành công lực lên song chưởng.Không kể gì đến chỗ sơ hở của mình, chàng đẩy song chưởng ra một lượt. Tả chưởng Thạch Bảo Kỳ phát động chiêu thức Huyết Tẩy Giang Hồ, trong khi hữu chưởng quật ra ngón võ công Long Phi Phụng Vũ.Chưởng thức của chàng vừa phát đi đã thấy sắc mây thảy đều biến đổi, mặt đất run chuyển từng hồi. Trông thấy Thạch Bảo Kỳ thi triển tuyệt chiêu Vô Địch Chưởng, Tửu Trung Tiên không khỏi rúng động trong lòng.Lão nhân không ngờ chàng lại biết xử dụng hai đường chiêu tối thượng giang hồ nầy.Lẹ như ma mụi, Tửu Trung Tiên xê mình sang trái tránh đi chiêu thức Huyết Tẩy Giang Hồ, nhưng ngọn đơn chưởng của lão đã triển ra một chiêu Vô Địch Chưởng đón lấy Long Phi Phụng Vũ của kẻ địch.Một tiềng nổ chuyển rung cả đất trời.Kình phong ào ào như bảo tố phong ba, bụi cát tốc lên mù mịt khắp cả chu vi mười trượng.Hai tiềng ré cùng lúc với nhau. Đồng thời hai chiếc bóng tung bổng ra ngoài sân tràng rớt xuống đất. Đó chính là Tửu Trung Tiên và Thạch Bảo Kỳ.Huỵch... Huỵch...Cả hai đồng rớt vang lên tiếng khô khan. Thạch Bảo Kỳ đứng dậy hết muốn nổi. Trái lại Tửu Trung Tiên nhờ nội lực thâm hậu hơn nên không việc gì. Lão gượng đứng dậy, đưa mắt quét qua phía Thạch Bảo Kỳ.Trông thấy kình địch đang lảo đảo chưa đứng vững, lẹ như luồng chớp, Tửu Trung Tiên phóng tới quật một chiêu.Bình...Thân hình Thạch Bảo Kỳ lại tung bắn lên cao năm trượng không đứng dậy nổi nữa. Một vòi máu đỏ thắm từ trong cửa mồm của chàng phún ra như suối, trông hết sức hãi hùng.Tửu Trung Tiên vùng gióng lên loạt cười ha hả:- Ha ha... lão phu tưởng đâu gã Thạch Phá Thiên sinh ra đấng kỳ nhân dị quái, nào ngờ cũng chỉ đến thế là cùng.Hôm thay quả thật trời đã dứt họ Thạch rồi nên mới xui khiến gặp lão phu đây.Cười dứt, Tửu Trung Tiên lắc mình lại sát bên mình Thạch Bảo Kỳ đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.Chàng nhắm nghiền hai mắt lại như không hay biết gì tới kẻ gia thù đã ở gần mình.Đột nhiên Tửu Trung Tiên quát:- Tiểu tử, cho hồn ngươi về địa phủ.Bàn chưởng nặng nề tưa chiếc búa ngàn cân của Tửu Trung Tiên tức thì bổ xuống đỉnh thiên linh tử của Thạch Bảo Kỳ.Trúng chiêu nầy chàng sẽ bị vỡ sọ ra mà chết không có cách gì cứu vãn được. Tánh mạng của Thạch Bảo Kỳ chẳng khác gì chiếc lá úa treo trên cành đang bị cơn gió ngắt đi.Trong cơn muôn phần nguy hiểm đó. Thình lình có tiếng quát lồng lộng: - Ngưng tay lại!Tiếp đó một luồng kình khí hết sức quái lạ từ trên cao ngang đạo lực của Tửu Trung Tiên.Bộp.Tiềm lực đẩy lui lão nhân về sau nửa trượng. Lão chưa hoàn hồn thì một chiếc bóng quái gở từ trên phóng xuống sân tràng đến một hạt bụi chẳng hề thấy bay.Cái thân pháp quả nhiên tối thượng giang hồ, khó có một nhân vật nào sánh kịp.Quét cặp mắt hung hiểm nhưng đầy vẻ hãi hùng nhìn qua một cái coi đó là ai, bất giác Tửu Trung Tiên bật thốt:- Huyết Châu Lão Nhân!Quả vậy, chiếc bóng vừa xuất hiện cứu nguy cho Thạch Bảo Kỳ chẳng ai khác hơn là Huyết Châu Lão Nhân.Lão dừng chân trước mặt Tửu Trung Tiên, dùng hai luồng dị quang sáng như ánh sao Bắc Đẩu chiếu thẳng vào mặt kình địch như trấn ngữ cái hùng khí của đối phương mình.Cặp mắt nầy càng làm cho Tửu Trung Tiên rúng động không ngừng, vì bấy nhiêu cũng đủ rõ cái nội lực của Huyết Châu Lão Nhân thâm hậu đến bực thần quỉ khôn lường.Hơn nữa, cái uy phong của Huyết Châu Lão Nhân hôm đại náo Phong Lâm Độ khiến quần hùng khủng khiếp truyền ra nhanh chóng trong chốn giang hồ mà chính Tửu Trung Tiên đã là một kẻ từng bại trận.Huyết Châu Lão Nhân đã thắng năm nhân vật thành danh trong chỉ một đường chiêu, thật là ngoài sức tưởng tượng của mọi người.Nỗi hãi hùng hôm ấy chưa nguôi thì nhân vật thần quái bí mật nầy lại xuất hiện trước mặt lão, bảo sao lão không e rúng tận đáy lòng.Mặc dù trong lòng đã khiếp sợ vì sự tái xuất hiện của Huyết Châu Lão Nhân, nhưng xưa nay vốn là một lão ma đầu quỉ quyệt, Tửu Trung Tiên đâu có để lộ nội tâm của mình ra ngoài mặt. Cho nên lão nhân tỏ ra chẳng thấy chút bối rối khi phải đối diện cùng Huyết Châu Lão Nhân.Đột nhiên, chẳng thốt một lời, Tửu Trung Tiên nhắm ngay chỗ Thạch Bảo Kỳ đương ngồi bẹp phóng tới mau lẹ tợ luồng chớp.Lão thò bàn chưởng chộp vào lòng Thạch Bảo Kỳ định chiếm lấy hộp Huyết Châu Hồn trước, rồi sẽ tìm cách đối phó với Huyết Châu Lão Nhân sau.Ngờ đâu Tửu Trung Tiên vừa cất mình phóng đi thì Huyết Châu Lão Nhân đã xê dịch thân hình như quỉ mụi cản ngang trước mặt lão, buộc phải thu hồi thân thủ.Huyết Châu Lão Nhân hậm hực: - Ngươi định làm gì đây?Khẽ rúng động thân hình một cái, Tửu Trung Tiên đáp: - Lão phu muốn hủy diệt thằng bé nầy.Cặp lông mày bạc phếu của Huyết Châu Lão Nhân dụng lên: - Vì sao ngươi có hành động đó?Không cần giấu giếm, Tửu Trung Tiên nói: - Vì tên tiểu tử nầy là đứa con trai của Thạch Phá Thiên. Huyết Châu Lão Nhân khẽ hừ một tiếng rồi hỏi:- Đây là cái nguyên nhân duy nhứt ngươi giết gã thiếu niên kia à? - Đương nhiên phải còn một chuyện khác nữa.- Chuyện gì đây? - Lão phu định thu hồi hạt Huyết Châu Hồn và cái hộp Huyết Châu Hồn đang ở trong mình tên tiểu tử.- Hừ, lão ma men, ngươi trông thấy lại động lòng tham toan giết người, không biết đây là một chuyện làm tàn bạo hay không?Tửu Trung Tiên trợn mắt: - Nhưng đây chỉ là việc riêng của lão phu, tại sao ngươi lại quản đến, chảăng lẽ...Huyết Châu Lão Nhân ngắt lời: - Tửu Trung Tiên, nay chuyện nầy đã lọt vào cặp mắt của lão phu, ngươi đừng hòng mang tham vọng vô ích.Tửu Trung Tiên biến sắc: - Huyết Châu Lão Nhân, không lẽ giữa ngươi và tên tiểu tử nầy lại có một mối liên hệ gì với nhau?- Cũng không đúng như vậy? - Thế thì tại sao ngươi lại xen vào câu chuyện của lão phu và tên tiểu tử nầy?Giọng Huyết Châu Lão Nhân hết sức lạnh lùng: - Chẳng có gì lạ cả, lão phu nhân đi qua đây, trông thấy chuyện bất bình nên buộc lòng phải nhúng tay vào.Tửu Trung Tiên giận nói: - Ngươi nói nghe êm tai quá, chứ không phải ngươi cũng vì tham vọng hộp Huyết Châu Hồn à?Huyết Châu Lão Nhân cười gằn: - Lão ma men, ngươi tưởng đâu lão phu tới đây tính chiếm đoạt hạt Huyết Châu Hồn trong mình Thạch Bảo Kỳ à?- Đây là một việc hết sức hiển nhiên, làm sao ngươi cải chối được, hôm nọ ngươi đến Phong Lâm Độ không phải mang theo cái tham vọng đó sao? Huyết Châu Lão Nhân cười lớn:- Ha ha... ngươi nhắc tới chuyện Phong Lâm Độ hôm nào khiến cho lão phu nhớ tới một việc.- Là việc gì đây? - Phải chăng ngươi có một gã môn đồ tên là Trương Đại Sơn từng dự cuộc phó hội tại Phong Lâm Độ, đồng thời lên lôi đài tranh giành mỷ nhân?- Đó là sự thật, lão phu chẳng hề chối cải. - Tên môn đồ của ngươi có trao cho Phong Lâm Cư Sĩ một hạt Huyết Châu gọi là Phận Hỏa Châu đúng chăng?- Đúng như vậy. - À hay lắm, nhưng hạt Phân Hỏa Châu của tên môn đồ ngươi trao ra chỉ là món vật giả mạo phải chăng?- Quả chẳng hề sai.Huyết Châu Lão Nhân dùng hai luồng kỳ quang sáng tợ vì sao Bắc Đẩu rọi vào mình Tửu Trung Tiên, bỗng hỏi:- Nếu thế, chắc chắn hiện giờ hạt Phân Hỏa Châu thứ thiệt đang ở trong mình ngươi đúng chăng?Có lẽ lão quái nầy đã nghe trộm câu chuyện đối đáp giữa lão và Thạch Bảo Kỳ từ nãy rồi chăng?Tuy trong lòng có hơi khiếp, nhưng Tửu Trung Tiên vẫn giữ sắc diện bình tỉnh như thường:- Chuyện nầy lão phu không hề phủ nhận, quả thật trong mình ta có mang theo hạt Phân Hỏa Châu.Huyết Châu Lão Nhân lạnh lùng: -À may lắm, vậy ngươi hãy lấy hạt Phân Hỏa Châu ra giao trả cho lão phu là hay.Bất giác Tửu Trung Tiên tháo lui hai bước: - Ngươi bảo sao? Trả hạt Phân Hỏa Châu lại cho ngươi à? - Đúng như vậy.- Những hạt Huyết Châu Hồn là của ngươi? - Sự thật là như thế.Tửu Trung Tiên thịnh nộ: - Hừ, ngươi nói ra những lời đó mà không biết hổ thẹn một chút nào à? Những món kỳ trân dị báu trong chốn võ lâm hiện nay hễ ai chiếm trước thì đã thuộc quyền sở hửu của người đó, có lẽ nào ngươi muốn đoạt trên tay người?Huyết Châu Lão Nhân trầm giọng: - Lão ma men, ý định của lão phu là muốn tìm tất cả mười bốn hạt Huyết Châu Hồn trao về cho khổ chủ, chứ chẳng hề có cái tham vọng như ngươi đã tưởng, vậy hãy mau lau giao nộp cho rồi, đừng để mất đi cái hòa khí giữa chúng ta.Luồng sát khí nổi bật trên bộ mặt hung hiểm của Tửu Trung Tiên: - Huyết Châu Lão Nhân, ngươi dọa nạt lão phu đó sao?- Bình sinh lão phu không thích dọa nạt một ai cả, lời của ta vừa rồi hoàn toàn là sự thật.Không còn có thể nhịn nhục được nữa, Tửu Trung Tiên quát to: - Lão cuồn đồ, ngươi đừng mộng mị giữa ban ngày vô ích, hạt Huyết Châu Hồn là một món dị báu trong đời, lão phu đâu có thể trao cho ngươi một cách dễ dàng như vậy được.Giọng nói của Huyết Châu Lão Nhân tuy trầm trầm nhưng sặc mùi khủng bố:- Nói như thế chắc là ngươi muốn cho lão phu phải ra tay thu hồi hạt Phân Hỏa Châu đây rồi.Tửu Trung Tiên liền vận chân khí lên đơn chưởng bạo thét: - Hay lắm, hãy trông chưởng đây.Lời vừa kịp dứt, Huyết Châu Lão Nhân đã ung dung giở cánh tay áo rộng quật ra một chưởng.Đường chiêu nầy thoạt trông qua chẳng có gì mạnh bạo, nhưng kỳ thật tiềm lực không thể nào tưởng tượng, có thể đẩy bật cả một ngọn đồi cao, áp đến Tửu Trung Tiên như luồng chớp.Rúng động thân mình một cái vì đã khiếp thầm cái lối võ công quái dị của Huyết Châu Lão Nhân, Tửu Trung Tiên phát chưởng ngăn đón.Một tiếng nổ long trời lở núi.Kình khí dội ra tám hướng ào ào thật lâu chưa ngưng. Đã thấy Tửu Trung Tiên đảo người về phía sau, đứng lắc lư nhiều lượt mới lấy lại thế quân bình. Khí huyết trong cơ thể lão nhân trào sôi lên.Trái lại, Huyết Châu Lão Nhân hãy còn đứng trơ trơ chẳng khác một tòa cổ thành vững chắc.Sự tình khiến cho Tửu Trung Tiênhãi hùng lên.Lão nghĩ nếu để cho Huyết Châu Lão Nhân tấn công trước, chắc chắn lão sẽ thảm bại trong nội vài chiêu tới đây. Nên trong một tiếng rống lộng tràng, Tửu Trung Tiên đã phát ra một chiêu Long Phi Phụng Vũ với toàn bộ nội lực.Kình phong ầm ầm như biển động, bóng chưởng khổng lồ chụp tới Huyết Châu Lão Nhân.Tửu Trung Tiên phát chiêu nầy mong chuyển bại thành thắng một cách bất ngờ để có đủ thời giờ chạy trốn. Bởi lão tự nghĩ dù sao vẫn chưa phải là kình thủ của Huyết Châu Lão Nhân, càng đấu càng thêm nguy hiểm cho tính mạng của lão.Đâu ngờ Tửu Trung Tiên đã tính như vậy mà hãy còn trong vòng bại thế. Huyết Châu Lão Nhân cười khà:- Lão ma men. Ngươi không làm gì nổi lão phu đâu.Mồm thốt, Huyết Châu Lão Nhân tống ra một chiêu thức Long Phi Phụng Vũ y hệt như đối phương.Thế nhưng tiềm lực chưởng phong của lão quái lại mạnh bạo hơn kình địch của mình bội phần.Lại một tiếng nổ tợ trời gầm, mặt đất run chuyển tợ đương hồi địa chấn, phong ba.Tửu Trung Tiên hãy còn chưa kịp đứng vững thì đã nghe Huyết Châu Lão Nhân hét:- Hãy thử đường chiêu nầy.Một luồng tiềm lực tuy âm thầm nhưng mạnh như chiếc búa thiên lôi từ chưởng trung của Huyết Châu Lão Nhân ào tới kẻ thù.Tửu Trung Tiên vg kinh hãi, vội dựng lên một đạo kình lực sanh bình nghênh đón lấy thế công của đối phương.Ầm...Đột nghe hai tiếng "ôi chao" vang lừng phát từ cửa miệng của Tửu Trung Tiên.Đã trông thấy lão nhân loạng choạng tháo lui hơn trượng mà hãy còn chưa gượng nổi. Riêng Huyết Châu Lão Nhân lắc lư thân mình vài cái rồi đứng vững như xưa, thần tình chẳng hề biến đổi.