Thạch Bảo Kỳ nghe qua mấy lời Tiêu Diêu Khách giải bày, tâm tình chàng chợt thấy trầm nặng một cách khác thường. Chàng tự biết sự tình nay đã phát triển đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng. Kể từ đây, nếu muốn lấy lại cho đủ mười bốn hạt Huyết Châu Hồn và báo phục mối thù cho Thạch Phá Thiên phải trải qua biết bao nhiêu gian lao, trở ngại, có thể nguy đến tánh mạng nữa là đằng khác.Hai người đều im lặng mà tiến lên.Hình như tất cả sự căm hờn đều đổ dồn về phía Phong Lâm Gia Trang. Thạch Bảo Kỳ và Tiêu Diêu Khách nóng lòng tới Huyết Châu trận để đập phá cái âm mưu của Phong Lâm Cư Sĩ.Sau một chặp trải qua cuộc hành trình, Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ đã tiến trở vào nội địa của Phong Lâm Gia Trang.Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ đồng quét mắt nhìn qua một lượt. Hai người trông thấy quần hùng đông nghẹt đã tựu trước lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân.Tình hình thật là náo nhiệt.Quần hùng bao vây tứ phía, không còn một chỗ nào trống. Tất cả có hơn hai ngàn người đến tham dự trận tranh đoạt dị báu và giai nhân này.Mọi người thảy đều mở tròn hai mắt đăm đăm nhìn lên phía lôi đài Huyết Châu.Có khi bọn người nầy vỗ tay chầm chập la hét vang lừng tạo thành một cảnh tượng vô cùng hổn loạn, náo nhiệt.Thạch Bảo Kỳ đứng xa nhìn về phía lôi đài thấy có hai người giao đấu với nhau vô cùng ác liệt.Nhưng chàng chưa nhận rõ đó là ai và cuộc chiến đấu như thế nào. Chợt Tiêu Diêu Khách chụp nắm lấy tay Thạch Bảo Kỳ thúc giục: - Hiền điệt, chú cháu ta hãy mau tiến lại gần lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân xem tình hình ra sao.Hai người mau lẹ cải trang như trước rồi phóng tới lôi đài Huyết Châu. Quanh qua một đám đông người đi dự, hai người tiến đến phía tả lôi đài tranh đấu.Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ cùng vụt nhanh mà bước lên. Đến bên trong phía tả của lôi đài, hai người vận chân lực vào ngọn chưởng toan đẩy cửa xông vào thì bỗng nghe ngoài trước phát ra một loạt cười cực kỳ âm hiểm.Tiếp đó, có tiếng quát: - Mã Kiệt! Ngày tàn của ngươi nay đã đến rồi, đừng hòng chạy thoát. Liền đấy, lại nghe nhiều luồng gió vùn vụt của chưởng lực quật tới. Thạch Bảo Kỳ ngưng tay lại, đưa mắt nhìn qua kẹt cửa coi hai người đang giao đấu trên lôi đài là ai.Chàng nhận ra người bên trái lôi đài chính là Độc Thủ Thư Sinh, gã đệ tử của ả Phi Hồ Mỷ Nhân. Còn gã thanh niên cao thủ giao đấu cùng Độc Thủ Thư Sinh mặt mũi cực kỳ gian xảo đúng là tên Mã Kiệt.Ngoài ra, phía bên hữu lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân còn có ba người ngồi trên ghế thật trang nghiêm, nhìn chòng chọc vào trận đấu.Đang lúc ấy, trận đấu diễn ra cực kỳ sôi động.Thạch Bảo Kỳ nhìn kỷ thì thấy người ngồi giữa chính là Phong Lâm Cư Sĩ. Phía trái, một lão nhân râu dài uy nghi tột độ.Bên mặt, một lão mặc đạo bào có cặp mắt sáng như điện. Thạch Bảo Kỳ chưa biết hai lão nhân ấy là ai.Lúc ấy, Tiêu Diêu Khách đã ghé mồm khẽ thầm thì bên tai Thạch Bảo Kỳ. - Hiền điệt! Lão nhân râu dài kia tên là Côn Luân Lão Nhân, được Phong Lâm Cư Sĩ giao phó việc Giám Hộ lôi đài nầy.Thạch Bảo Kỳ âm thầm: - Còn lão mặc đạo bào? - Lão mặc áo đạo bào kia là Thiên Tân Đạo Trưởng, chưởng môn nhân phái Võ Đương.Thạch Bảo Kỳ nghiến răng: - Hừ! Thì ra chúng toàn là một loài ma đạo như nhau đây. Chàng định xô cửa.Tiêu Diêu Khách kéo tay chàng lại: - Hiền điệt chớ nóng nảy. Hãy chờ một chút xem sao, rồi sẽ tính chuyện đối phó.Thạch Bảo Kỳ không dám cải, dừng lại đứng yên bên cạnh Tiêu Diêu Khách.Hai người ngó vào kẹt cửa. Đang khi ấy, từ trong lôi đài năm ả thiếu nữ bước ra. Ả đi giữa chính là Lý Tiểu Bình vận y phục rực rở xinh đẹp như một đóa hoa.Hai bên là bốn ả nữ tỳ xinh tươi như nhau đi kèm theo Lý Tiểu Bình. Đến chiếc ghế cao, Lý Tiểu Bình ngồi xuống, vẻ mặt u sầu.Bốn ả nữ tỳ đứng hầu hai bên.Bất giác, Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng, tim chàng đập mạnh. Chàng cố hết sức chấn áp mới đè nén được cơn xúc cảm đang dâng trào. Chàng lại thấy có hai mươi kiếm thủ, tay hờm sẵn thanh trường kiếm đứng dàn ra hai bên lôi đài, oai hùng tột bực.Riêng trước mặt Phong Lâm Cư Sĩ, Côn Luân Lão Nhân và Thiên Tân Đạo Trưởng có đặt một cái bàn.Trên bàn bày ra cái mâm ngọc, chạn trổ rất là công phu. Trong mâm ngọc đã thấy mười ba hạt Huyết Châu Hồn đỏ rực, óng ánh. Lại có những hạt màu vàng như kim quang tỏa ra cực kỳ quái dị.Nội cái màu sắc của Huyết Châu Hồn cũng đủ khơi lòng tham vọng của mọi người rồi, đừng nói tới việc mỗi hạt Huyết Châu còn ghi một chiêu thức võ công tuyệt thế, làm sao khỏi đem lòng mong muốn chiếm đoạt để trở thành một cao thủ vô địch giang hồ.Chính Thạch Bảo Kỳ cũng đã rúng động cả tâm hồn. Hai mắt chàng nhìn chầm chập về phía cái mâm hạt Huyết Châu Hồn. Đột nhiên.Thạch Bảo Kỳ giở ngọn hửu chưởng lên.Chàng định đẩy cửa xông vào.Nhưng một bàn tay đã nắm chặt lấy Thạch Bảo Kỳ lôi lại. Đó là Tiêu Diêu Khách.Lão nhân khẽ thầm bên tai chàng: - Hiền điệt khoan động thủ, nay chưa phải đến lúc chú cháu chúng ta dự vào.Thạch Bảo Kỳ kinh dị: - Tam thúc! Giờ chú liệu sao đây?Giọng nói của Tiêu Diêu Khách càng nhỏ: - Chúng ta hãy chờ xem lôi đài diễn biến ra sao rồi sẽ ra tay cũng chẳng muộn màng.- Cũng được. Vấy chú cháu chúng ta cứ chờ.Hai người nhìn vào trận đấu.Bỗng Thạch Bảo Kỳ hỏi: - Tam thúc! Gã thiếu niên có tên Mã Kiệt nầy là môn đồ của ai?-Tiêu Diêu Khách hạ giọng: -Mã Kiệt là con trai thương yêu của Mã Hy Bình, danh hiệu là Thiết Diện Thần Ưng. Thạch Bảo Kỳ lại hỏi tiếp:-Có phải Thiết Diện Thần Ưng là Thần Ưng Bảo chủ không? -Chẳng hề sai. Hơn nữa, hiện lão Thiết Diện Thần Ưng có liên quan đến Tam Bảo nữa.Thạch Bảo Kỳ khẩn trương: - Tam thúc! Vậy thì hạt Huyết Châu Hồn thứ mười ba chính Mã Kiệt đã nộp lên.- Đương nhiên như thế. Vì lúc nảy, trước khi ta rời khỏi chốn nầy thì trên lôi đài chỉ có mười hai hạt Huyết Châu Hồn mà thôi.Vậy nếu hạt thứ mười ba không phải Mã Kiệt giao nộp thì còn ai nữa. Thạch Bảo Kỳ nghiến răng:- Xem thế nầy, lão Thiết Diện Thần Ưng vốn là một trong những kẻ huyết hải thâm cừu của tiểu điệt dây, phải chăng tam thúc?Tiêu Diêu Khách lẳng lặng gật đầu.Nhưng lão nhân chưa kịp thốt thêm lời nào thì ngoài lôi đài đã biến động. Một tiếng nổ long trời.Cả lôi đài đều chấn dộng.Kình khí ào ào trong gió.Thì ra tại trên lôi đài. Độc Thủ Thư Sinh vừa vận lên mười phần công lực Cửu Cửu Huyền Âm Chưởng.Và gã đẩy tới khí thế cực kỳ mạnh mẽ.Mã Kiệt thấy thế vô cùng kinh hãi, huy động toàn bộ chân khí đón đở. Một bên tấn công thảm khốc. Một đằng liều chết tử đấu nên tạo thành tiếng sấm nổ như vừa rồi. Kết quả trận đấu, Mã Kiệt đã phải lảo đảo cả người tháo lui hơn năm bước. Từ cửa mồm gã phún ra một vòi máu tươi.Sau cùng, không còn chịu đựng nổi nữa, Mã Kiệt gục xuống sân lôi đài. Gã không thể gượng dậy được.Về phần Độc Thủ Thư Sinh tuy thắng thế nhưng cũng bị chấn động đến phải lui về sau gần một trượng.Thần sắc gã biến đổi mau chóng.Trong khi từ nơi mép mồm của Độc Thủ Thư Sinh ứa ra hai dòng máu đỏ ngầu.Thế nhưng chỉ một phút sau.Tánh sài lang của Độc Thủ Thư Sinh nổi dậy. Gã xê mình tới hét:- Mã Kiệt, nộp mạng cho ta! Ngươi phải chết vì đường chiêu Vô Địch Chưởng nầy.Cánh tay của Độc Thủ Thư Sinh tức thì huy động đạo kình khí nặng như núi lỡ.Đó là đường chiêu Tình Thiên Nan Bổ mang theo mười phần nội lực. Độc Thủ Thư Sinh ra tay lẹ như luồng sét trên mây khó bề chống đở.Lại nữa, Mã Kiệt hãy còn nằm mẹp dưới sàn đài làm sao vùng dậy cho kịp. Cho nên gã kinh hoàng thét:- Quả thật là ác độc.Theo đó, Mã Kiệt lăn ra ngoài.May đâu gã lẹ làng tránh khỏi. Nhưng vẫn bị đạo lực Vô Địch Chưởng quét nhằm bay xuống lôi đài. Mọi người hô to lên tạo thành một cảnh tượng ồn ào, chấn động cả vùng rộng lớn.Ai cũng ngỡ Mã Kiệt phải vong mạng.Nào có ngờ đâu, khi rớt xuống lôi đài khoảng nửa trượng, Mã Kiệt đã vận chân khí chuyển mình phóng rở lên.Gã đứng sững trên lôi đài.Quần hùng sững sốt im bặt không còn la hét náo nhiệt như trước nữa. Chính Độc Thủ Thư Sinh cũng phải sững sờ.Hắn không ngờ Mã Kiệt lại có cái thân pháp cao cường như vậy. Khi ấy Mã Kiệt đã thét:- Thằng quỉ sống, ta thề một phen sống chết với ngươi tại lôi đài nầy. Luồng sát khí bốc mờ trên gương mặt của Độc Thủ Thư Sinh.Hắn gầm to: - Mã Kiệt, ngươi phải chết! Độc Thủ Thư Sinh vận toàn bộ công lực nhắm ngay đỉnh đầu Mã Kiệt quật xuống một chiêu Vô Địch Chưởng, nặng tợ quả cổ sơn...Phần thì mang vết trọng thương, phần lại yếu thế, làm sao Mã Kiệt chống nổi đường chiêu Vô Địch Chưởng của kẻ thù.Gã gượng gạo giở ngọn chưởng chống đở. Ầm!Một tiếng ré thảm khốc nổi lên.Tiếng hét chưa dứt, Mã Kiệt bị kình lực bắn tung lên cao bốn trượng rớt xuống đài.Huỵch!Chừng xem lại thì Mã Kiệt đã im lìm. Chiếc đầu của gã vỡ nát, máu me đỏ ngòm trông đến phải khiếp. Quần hùng tham dự hội ngó thấy thảy đều kinh hãi trước cái chết quá thảm khốc của Mã Kiệt.Lần nầy mọi người không hô hào như lúc nãy nữa, trố mắt nhìn cái xác đầy máu tươi của Mã Kiệt.Thạch Bảo Kỳ cũng vì cái chết của Mã Kiệt mà kinh hoàng vô tả. Chàng không ngờ chưởng lực của Độc Thủ Thư Sinh lại khốc liệt đến thế. Giá nếu hiện giờ diễn ra một trận giao đấu, chàng chưa rõ có thủ thắng hắn hay không.Vô Địch Chưởng của Độc Thủ Thư Sinh quả nhiên vô cùng kỳ diệu. Lúc ấy, trên đài Độc Thủ Thư Sinh ngó xuống quần hùng, cất giọng ngạo nghễ:- Còn ai lên đây thù tạc cùng tiểu gia một vài đường chiêu nữa không? Sân tràng im phăng phắc.Không nghe một tiếng đáp lại. Độc Thủ Thư Sinh càng thêm kiêu hãnh: - Lần chót, có vị nào lên đây cùng tại hạ trao đổi một vài chiêu thức chăng ?Vẫn im lặng không ció tiếng đáp.Bấy giờ, Độc Thủ Thư Sinh mới day qua phía Lý Tiểu Bình cất giọng cười khả ố:- Ha ha... đây là số trời đã định, nào tại hạ có dám ước vọng chi đâu. Cùng lúc ấy.Từ dưới đài, một chiếc bóng phóng lên với cái thân pháp vô cùng kỳ ảo. Chiếc bóng ngưng lại để lộ nét diễm kiều của một ả thiếu phụ.Đó chính là Phi Hồ Mỷ Nhân.Thạch Bảo Kỳ thầm bên tai Tiêu Diêu Khách: - Lại là ả Phi Hồ Mỷ Nhân đây.Tiêu Diêu Khách siết tay Thạch Bảo Kỳ ra dấu chàng im lặng theo dõi sự diễn biến trên lôi đài.Cặp mắt lão nhân hết nhìn Phi Hồ Mỷ Nhân đến nhìn mười ba hạt Huyết Châu Hồn đặt trên mâm, rồi lại dời sang Phong Lâm Cư Sĩ như tìm hiểu về bọn họ.Liền trong khi ấy, lại có hai chiếc bóng khác từ dưới phóng lên lôi đài. Người bên trái là Phượng Oanh.Người bên phải chính là Đãng Ma Tôn Giả.Khi đã lên lôi đài, lão nhân nầy quét cặp mắt sáng ngời nhìn quanh quần hùng một lượt.Hình như lão muốn tìm ai vậy.Lúc ấy Phi Hồ Mỷ Nhân đã tới trước mặt Phong Lâm Cư Sĩ thi lễ: - Đại hiệp, cuộc lôi đài đến đây đã chấm dứt, tệ đồ đã may mắn thắng trận. Giá mà hai tộc Túy Nguyệt Hiên và Phong Lâm Gia Trang kết thành sui gia, đồng thời chịu thành thật hiệp tác với nhau, chắc chắn ngôi vị Độc Bá Võ Lâm sẽ cầm chắc trong tay.Đại hiệp có thấy thế chăng?Câu nói nầy của Phi Hồ Mỷ Nhân lọt vào tai Thạch Bảo Kỳ và Tiêu Diêu Khách.Khiến cả hai bối rối vô cùng.Riêng phần Đãng Ma Tôn Giả đứng trên lôi đài cũng biểu lộ những nét lo âu.Lão nhân cau mày bối rối.Mắt lão cứ quét nhìn xuống quần hùng. Đến đây, Thạch Bảo Kỳ đã rõ Đãng Ma Tôn Giả đang tìm bóng chàng. Có lẽ lão muốn chàng lên lôi đài giao đấu cùng Độc Thủ Thư Sinh. Trước đây, Thạch Bảo Kỳ không hề có ý định lên đài giao đấu cùng Độc Thủ Thư Sinh.Nhưng nay thấy vậy chàng hơi bàng hoàng.Nhứt là sự có mặt u sầu của Lý Tiểu Bình làm cho chàng động cả tâm tình. Thạch Bảo Kỳ theo dõi sự tình diễn biến ở trên lôi đài từng giây từng phút. Cũng trong thời gian ấy.Vẫn chưa nghe Phong Lâm Cư Sĩ đáp lời Phi Hồ Mỷ Nhân.Lão day qua Côn Luân Lão Nhân và Thiên Tâm Đạo Trưởng thì thầm một hồi.Ba người nói những gì không rõ.Sau đó, đã thấy Phong Lâm Cư Sĩ đứng dậy nói với Phi Hồ Mỷ Nhân. - Kính nữ đại hiệp, như nữ hiệp đã thấy, Huyết Châu Hồn có tất cả mười bốn hạt. Hiện giờ trên Phong Lâm Cư ba hạt không kể vào, thì còn lại mười hạt. Vậy tính ra thiếu mất một hạt, chắc chắn phải còn một người. Vậy nếu tuyên bố chấm dứt lôi đài, lão phu chỉ e là điều quá sớm.Phi Hồ Mỷ Nhân cau mày: - Vây thì theo ý dịnh của Phong Lâm đại hiệp phải tính sao đây? - Xin chờ một chút nữa.Phi Hồ Mỷ Nhân trợn mắt: - Hừ! Lại cũng phải đợi chờ.Thôi được, nếu một chập nữa, Phong Lâm đại hiệp cố ý bỏ cuộc hôn phối nầy thì đừng trách bản nương sao ra tay hành động.Côn Luân Lão Nhân đỡ lời: - Phi Hồ Nữ Hiệp chớ quá lo âu, sự thực Phong Lâm đại hiệp không phải là hạng người gian tà xảo trá như vậy đâu.Lão phu xin nhận lãnh trách nhiệm nầy.Phi Hồ Mỷ Nhân lạnh lùng"hừ" lên một tiếng rồi bước lại chiếc ghế bên góc lôi đài ngạo mạn ngồi xuống đó đợi chờ.Dáng điệu của ả oai hùng biết bao.Trên lôi đài bao trùm một bầu không khí nặng nề. Không một ai cử động.Tất cả những cặp tinh quang đều dồn xuống đám quần hùng chờ đợi. Đang khi ấy, Tiêu Diêu Khách đã khẽ thầm bên tai Thạch Bảo Kỳ:- Hiền điệt! Sự tình đã diễn biến một cách bất ngờ, chỉ còn một phương pháp mà thôi.Thạch Bảo Kỳ khẩn trương: - Cách nào hở tam thúc?- Chỉ còn cách duy nhứt là hiền điệt hãy lên đài quật ngã Độc Thủ Thư Sinh để vãn cứu lại tình hình nguy ngập.Dù sao chúng ta cũng không nên để cho Lý Tiểu Bình lọt vào tay Độc Thủ Thư Sinh được.Đồng thời mười ba hạt Huyết Châu Hồn kia cũng rơi vào tay Phi Hồ Mỷ Nhân nữa.Bởi vì nếu chờ Phong Lâm Gia Trang và Túy Nguyệt Hiên liên hiệp lại, chúng ta chỉ còn một cách duy nhứt là lên trời mà ở đó thôi. Vậy hiền điệt hãy nên vì đại cuộc dẹp bỏ đi mối thành kiến hẹp hòi trước, chung lo vãn cứu cái mối vong nguy của võ lâm ngày nay.Những lời trần tình lợi hại của Tiêu Diêu Khách làm cho Thạch Bảo Kỳ đã phải kinh hoảng lên.Chàng khẩn cấp hỏi: - Tam thúc! Quả tình hiền thúc muốn cho tiểu điệt dự cuộc lôi đài nầy sao ?Tiêu Diêu Khách nghiêm nghị: - Quả đúng vậy, nhứt định hiền điệt phải lên lôi đài tranh hùng cùng gã Độc Thủ Thư Sinh, phá tan cái mưu liên kết của ả Phi Hồ Mỷ Nhân, không thể có giải pháp khác hơn được.- Nhưng mà tiểu điệt dã từ bỏ hôn nhân của Lý Tiểu Bình từ trước rồi, chẳng lẽ cháu lại có thể làm chàng rể tương lai của một kẻ thù không đội trời chung?- Hiền điệt, phàm chuyện gì xử sự trong chốn võ lâm muôn mặt ngày nay cũng phải tùy cơn ứng phó cho kịp thời, chớ nên khăng giữ lấy cái định kiến hẹp hòi như thế. Thực tình trước đây chú chẳng hề có ý buộc cháu phải lên lôi đài giao đấu cùng Độc Thủ Thư Sinh để mang lấy tiếng tăm ở sau nầy.Nhưng sự tình đã diễn biến một cách quá nguy cơ cho tiền đồ của võ lâm và sự tồn vong của chính bản thân của ngươi và ta nữa, nên dù bất cứ giá nào ngươi cũng phải phá vỡ cái âm mưu quỉ quyệt của lão ma đầu ác đạo hôm nay, nếu không hậu quả sẽ không sao đo lường trước được.Bình sinh bẩm chất của Thạch Bảo Kỳ vốn thông mình tột độ nên khi nghe mấy lời tận tường của Tiêu Diêu Khách, chàng tỉnh mộng ngay. Mà thật vậy, nếu để cho Túy Nguyệt Hiên cùng Phong Lâm Cư liên kết lại quả là một đại họa chẳng những cho Bạch đạo giang hồ mà còn cả cho chàng và Tiêu Diêu Khách nữa.Chừng ấy dù có ăn năn cũng là điều quá muộn.Cho nên Thạch Bảo Kỳ đã nhủ thầm:- Lời của tam thúc rất có lý. Giờ ta cũng nên tạm gác bỏ cái thành kiến kia, lên lôi đài đánh ngã Độc Thủ Thư Sinh. Một là ta phá vở cái âm mưu liên kết của ả hồ ly Phi Hồ Mỷ Nhân, hai là ta đoạt lấy mười ba hạt Huyết Châu Hồn kia để lấy toàn bộ võ công tuyệt thế. Sau đó sẽ đi tìm thù mà rửa hận. Biết dâu, đây chẳng là cơ hội ngàn năm bỏ qua sẽ gặp điều hối tiếc.Nghĩ rồi, hào khí bốc cao lên ngàn trượng, Thạch Bảo Kỳ nghiêm chỉnh nói với Tiêu Diêu Khách:- Tiểu điệt xin vâng lệnh tam thúc, quyết lên lôi đài quật ngã tên Độc Thủ Thư Sinh hống hách kia.Nhưng cháu xin chú cho phép nói trước một điều.Tiêu Diêu Khách vô cùng hoan hỉ:- Điều gì, hiền điệt cứ nói ra, ta không hề từ chối cùng ngươi đâu. - Nếu may ra tiểu điệt quật ngã Độc Thủ Thư Sinh rồi, thì cháu xin tam thúc toàn quyền sử sự với hai cha con Phong Lâm Cư Sĩ, chẳng hay tam thúc có bằng lòng không?Tiêu Diêu Khách gật đầu:- Điều nầy chẳng gì khó khăn cả, miễn sao hiền điệt chịu lên võ dài đánh ngã tên cuồng đồ Độc Thủ Thư Sinh, phá tan cái âm mưu liên kết giữa Phi Hồ Mỷ Nhân và Phong Lâm Cư Sĩ, ít nhứt trong thời gian nầy là quá đủ rồi. Còn mọi việc sau đó đều không quan trọng.Thạch Bảo Kỳ vui mừng: - Vậy bây giờ tiểu điệt lên võ đài giao đấu cùng tên Độc Thủ Thư Sinh, tam thúc hãy ở đây đợi chờ ứng phó.Tiêu Diêu Khách hấp tấp: - Mọi việc đã có ta, hiền điệt chớ lo, hãy lên võ đài mau lên. Thạch Bảo Kỳ vâng dạ, toan xô cửa phóng mình lên lôi đài. Sực nhớ một điều, chàng dừng lại nói:- Vết thương của tam thúc lúc nãy khá nặng, sợ e chưa bình phục hẳn, vậy chú hãy uống thêm một hoàn Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn đây.Chàng thò tay vào lòng lấy bình ngọc trút ra một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn trao cho Tiêu Diêu Khách.Tiêu Diêu Khách cầm lấy linh đơn bỏ vào mồm nuốt chửng đi, rồi giục Thạch Bảo Kỳ:- Hiền điệt lên đấy cho mau, chỉ có thành công chứ không thể thãm bại nhục nhã.Thạch Bảo Kỳ cương nghị: - Tiểu điệt thà chết chứ không đời nào chịu nhục trước kẻ thù. Vừa dứt tiếng, chàng đã xô cửa lắc mình chen vô đám đông người tiến tới võ đài Huyết Châu Chiêu Thân.Trong khi ấy, Phi Hồ Mỷ Nhân không còn chờ đợi một cách tẻ lạnh nữa rồi, ả đứng lên, quay sang Phong Lâm Cư Sĩ lạnh lùng:- Phong Lâm đại hiệp! Hiện lôi đài đã đến phút chót, chẳng còn ai dám lên đây giao đấu cùng tệ đồ nữa, vậy đại hiệp hãy theo qui củ của lôi đài mà làm, chớ nên diêu trì nữa.Bảo thật, nếu có gì âm mưu quỹ quyệt thì đừng trách sao Bản Nương hạ thủ chẳng niệm tình.Những lời hăm dọa của Phi Hồ Mỷ Nhân khiến Phong Lâm Cư Sĩ phải biến sắc.Lão nhân chưa biết phải trả lời ra làm sao cả, vì sự thực hạn đài đã chấm dứt từ lâu.Đột nhiên trong lúc ấy.Lý Tiểu Bình đang ngồi trên ghế bỗng đứng vụt lên.Nàng thò tay chộp một cái đã chiếm đoạt lấy thanh trường kiếm của ả nữ tỳ đứng bên cạnh.Đoạt xong kiếm báu, Lý Tiểu Bình hướng về phía Độc Thủ Thư Sinh chiếu xạ đôi mắt căm thù vào bộ mặt hung hăng của hắn.Tình hình dường như nàng quyết một phen sống chết cùng Độc Thủ Thư Sinh chứ không chịu khuất phục trước sức mạnh của kẻ thù.Ngờ đâu, Lý Tiểu Bình chưa kịp hành động thì Côn Luân Lão Nhân đã nói lớn.- Lão phu xin nữ đại hiệp hãy kiên nhẫn nán chờ một chút nữa xem sao. - Từ nảy Bản Nương kiên nhẫn đã nhiều rồi, đến nay không thể nào chờ đợi hơn nữa.Nếu bọn ngươi cố duy trì tình trạng thì bắt buộc ta phải đơn phương hành động, thu hồi mười ba hạt Huyết Châu Hồn trước, rồi mọi việc sẽ tính sau. Lời chưa kịp dứt, Phi Hồ Mỷ Nhân đã xê mình lại gần chiếc mâm đựng Huyết Châu Hồn.Quần hùng đến phó hội thảy đều rúng động.Hàng ngàn cặp mắt đổ dồn lên võ đài xem tình hình đột biến có thể diễn ra.Mọi người đều biết trước sẽ có cuộc giao tranh không thể tránh dược giữa Phi Hồ Mỷ Nhân.Vì mười ba hạt Huyết Châu Hồn là vật báu ngàn năm khó gặp, đâu thể ai nhường cho ai.Phần Phi Hồ Mỷ Nhân nhứt định phải chiếm lấy Huyết Châu vì mặc nhiên Độc Thủ Thư Sinh đã thắng trận.Nhưng Phong Lâm Cư Sĩ cũng đâu có dễ gì chịu để cho Phi Hồ Mỷ Nhân mang bảo vật đi một cách dễ dàng như vậy.Nên bầu không khí căng thẳng tột độ.Giữa lúc ấy thì?Một sự đột biến xảy ra.Có tiếng thét chấn động cả bầu không khí nặng trầm: - Các ngươi khoan vội đã. Có tại hạ đây.Liền đó, một chiếc bóng từ dưới đài bắn lên đáp xuống im lặng tợ bóng quỹ.Cái thân pháp quả nhiên tột bậc giang hồ.Quần hùng ngó thấy chiếc bóng cuối cùng xuất hiện có bộ võ công thần kỳ đồng vỗ tay hoan hô vang rền tợ sấm nổ.Khắp cả sân đài náo nhiệt hồi lâu mới lặng im trở lại.Phi Hồ Mỷ Nhân thấy vậy ngạc nhiên day qua nhìn. Bọn Phong Lâm Cư Sĩ vô cùng hoan hỉ, ngó lại coi đó là ai. Riêng Lý Tiểu Bình cũng đưa mắt nhìn chiếc bóng vừa mới xuất hiện. Nhận ra người ấy, Lý Tiểu Bình vô cùng khổ sở.Bởi thoạt đầu nàng ngờ Thạch Bảo Kỳ lên lôi đài nên trong lòng hoan hỉ vô biên.Thế nhưng sau đấy xem lại thì đó là một gã thiếu niên mặt mũi xấu xí, đáng tởm.Lý Tiểu Bình muốn ngất xỉu đi.Vì nếu gã thiếu niên xấu xí ấy thắng trận thì đâu có khác gì Độc Thủ Thư Sinh.Uớc vọng nàng chỉ mong Thạch Bảo Kỳ đến tham dự cuộc lôi đài nầy. Giờ đã trái ngược, làm sao Lý Tiểu Bình khỏi hoàn toàn thất vọng, mà hai giòng lệ nóng chảy ra.Lúc ấy, Côn Luân Lão Nhân đã đứng dậy, lẹ làng xê mình lại gần gã thiếu niên xấu xí.Lão nhìn chàng trầm giọng: - Danh hiệu tiểu anh hùng là gì đây? Gã thiếu niên xấu xí chẳng ai khác hơn Thạch Bảo Kỳ đã hóa trang ra, nghe Côn Luân Lão Nhân hỏi, chàng sôi máu hận.Nhưng chàng cố dằn lòng đáp: - Tiểu danh của tại hạ gọi là Lâm Tinh. - Lâm Tinh! Tiểu anh hùng thuộc môn phái nào? Lệnh Sư là ai đây? Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng:- Tại hạ không sư phụ, cũng không có môn phái.Côn Luân Lão Nhân cau cặp lông mày bạc: - Lạ thật! Chẳng lẽ võ công của tiểu anh hùng tự nhiên mà có, không học của ai?- Cũng có thể cho là như vậy.Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ vừa lạnh lùng, vừa ngạo mạn chẳng còn xem ai ra gì, đã khiến cho Côn Luân Lão Nhân sinh lòng bất mãn.Lão nhìn vào mặt chàng trầm ngâm một chập như để nghĩ suy, rồi khẽ gật đầu:- Thôi cũng được, nhưng phải có một điều nầy tiểu anh hùng mới có thể dự cuộc được.- Điều gì đây? - Tiểu anh hùng có mang hạt Huyết Châu Hồn theo bên mình đây không? - Dĩ nhiên là phải có, nếu không làm sao tại hạ có thể dám xông lên đây dự cuộc.- Vậy thì tiểu anh hùng hãy giao nộp hạt Huyết Châu Hồn, rồi sau đó sẽ đấu nhau cùng vị tiểu anh hùng kia phân cao thấp.Chẳng chút do dự, Thạch Bảo Kỳ thò tay vào lòng lấy ra một hạt Huyết Châu trao cho Côn Luân Lão Nhân, không thốt thêm lời nào nữa cả. Côn Luân Lão Nhân cầm lấy hạt Huyết Châu Hồn xem kỷ một lúc, cẩn thận bỏ vào trong mâm ngọc đặt trước bàn. Khi ấy dưới lôi đài chợt có một giọng nói ồ ề nổi lên thấu vào tai Thạch Bảo Kỳ:- È! Bây giờ mười bốn hạt Huyết Châu Hồn đã tề tựu cả rồi, chỉ còn tìm cái hộp Huyết Châu là tức khắc phát giác được cái kho tàng của bộ võ công vô tận Thạch Phá Thiên đại hiệp.Lời người kia vừa dứt, khiến gây ra một loạt náo động trong quần hùng. Có một số người mở toang cặp mắt tham vọng chiếu thẳng lên lôi đài.Lại có một số cao thủ nóng tình vận công chuẩn bị đến giờ phóng lên đài cướp lấy Huyết Châu.Tình hình bỗng trở nên khẩn trương tột độ.Một trận lưu huyết kinh hồn nhất định không có thể tránh khỏi tại lôi đài nầy trong giờ phút sắp tới.Bọn Phong Lâm Cư Sĩ, Côn Luân Lão Nhân, Thiên Tân Đạo Trưởng và Phi Hồ Mỷ Nhân nghe lọt vào tai mấy lời của bọn người dưới đài, thảy đều nổi giận và khẩn trương lên.Bọn họ vận công lên chờ đợi mọi sự biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Các nhân vật trên lôi đài đều là những đấng tuyệt thủ võ lâm, nếu họ cùng liên hiệp lại đối phó với quần hùng phía dưới lôi đài, thì phần thắng sẽ về họ.Điều này cũng khiến cho quần hùng dù có tham vọng cũng chưa dám xông lên làm hổn, mà tất cả đều lẳng lặng đợi thời cơ thuận tiện thôi.Khi ấy, lại nghe Côn Luân Lão Nhân trầm giọng bảo Thạch Bảo Kỳ: - Lâm tiểu anh hùng cũng cần nhớ rõ một điều hệ trọng cuối nầy. Nếu sau khi nộp hạt Huyết Châu Hồn rồi mà không thắng trận thì bảo vật kia sẽ tùy thuộc Phong Lâm đại hiệp xử dụng.Tiểu anh hùng có bằng lòng không?Thạch Bảo Kỳ rít thù hận trong lòng: - Quả là một bọn gian tà, tiểu gia thề ngày sau quét sạch trong chốn giang hồ.Mạc dù nghĩ vậy, nhưng Thạch Bảo Kỳ vẫn giữ vẻ điềm nhiên không hề để lộ ra ngoài.Hơn nữa, chiếc mặt nạ da người đã che kín được nét biểu lộ của chàng rồi. Chàng lạnh lùng đáp:- Chuyện nầy tại hạ đã rõ từ lâu nhưng chẳng biết nếu khi tại hạ được thắng trận sau cùng thì Phong Lâm đại hiệp sẽ xử trí thế nào đây?- Thứ nhứt: Phong Lâm đại hiệp sẽ gả Lý Tiểu Bình cho tiểu anh hùng, đồng thời đem cả mười bốn hạt Huyết Châu Hồn để làm món lễ vu quy. Nhưng phải nhớ một điều là tiểu anh hùng phải ở lại làm rể trong gia đình Phong Lâm Gia Trang. Ngươi đã rõ đấy chứ?Thạch Bảo Kỳ gật mạnh đầu:- Tại hạ đã nghe rõ. - Như vậy hiện giờ còn điều gì làm trở ngại cho tiểu anh hùng chăng? - Tại hạ nhận rõ mọi điều trong qui củ lôi đài, ngoài ra không có trở ngại chi hết.Côn Luân Lão Nhân ngó qua Độc Thủ Thư Sinh rồi day lại bảo Thạch Bảo Kỳ:- Vậy thì tiểu anh hùng đã có thể khởi đầu cuộc giao đấu cùng Độc Thủ tiểu anh hùng rồi.Nói dứt câu, Côn Luân Lão Nhân xê mình sang bên phải võ đài đứng đấy. Sự xuất hiện bất ngờ của Thạch Bảo Kỳ đã làm cho Độc Thủ Thư Sinh sửng sốt đến vô cùng tức giận. Nên khi nghe Côn Luân Lão Nhân thốt xong, hắn liền quát lên chấn động :- Hay a, nhận chưởng của ta đây.Chưa dứt tiếng thét, Độc Thủ Thư Sinh đã vận công lên đơn chưởng đẩy tới như cái thoi.Một đạo kình khí nặng tợ ba đào ào ào tới giữa tâm huyệt của Thạch Bảo Kỳ.Thạch Bảo Kỳ thét: - Động tác của các hạ khá mau!Mồm thốt, chàng vừa vận nội lực lên đơn chưởng quay ra một tiềm lực bạo vũ.Bùng!Cả mặt sân đài rung rinh, áp khí phóng lên không trung ù ù như gió lốc. Nội lực song phương bằng nhau, chưa thấy tổn thương chi cả.Độc Thủ Thư Sinh sửng sờ một giây rồi gầm to lên, đồng lượt đẩy ra ba chiêu sấm sét.Thân thủ Độc Thủ Thư Sinh quá mau, uy lực mạnh không thể tả, khiến cho Thạch Bảo Kỳ đã phải rúng động trong lòng.Giá nếu để ba chiêu nầy đánh trúng, tức khắc Thạch Bảo Kỳ sẽ tan xác mà chết liền tại chỗ.Trong lúc tình cấp trí sanh, Thạch Bảo Kỳ chợt nhớ đến ngón võ công tối thượng của sư phụ.Chàng liền thi triển ra "Đạt Ma Bộ Pháp" lắc lư thân mình một cái xê qua nửa trượng.Bóng ảnh của Thạch Bảo Kỳ lẹ như quỉ mụi, khó thể phân biệt hướng tiến của chàng.Chỉ thấy cái bóng của Thạch Bảo Kỳ lắc qua một cái rồi mất dạng luôn. Chừng chàng hiện ra đã ở bên phía trái của Độc Thủ Thư Sinh không đầy một trượng.Nhận được thân pháp nầy, bất giác Côn Luân Lão Nhân đã phải sửng sờ lên.Bởi chiêu thức "Đạt Ma Bộ Pháp" là ngón võ công tuyệt diệu của môn phái Thiếu Lâm, chẳng hiểu tại sao gã thiếu niên lạ mặt nầy lại biết xử dụng một cách thần tình như vậy.Lão nhìn Thạch Bảo Kỳ không hề chớp mắt.Lúc ấy Đãng Ma Tôn Giả đứng gần bên Phi Hồ Mỷ Nhân cũng vừa nhận ra Thạch Bảo Kỳ.Lão nhân ngấm ngầm hoan hĩ đưa mắt qua phía Thạch Bảo Kỳ ra hiệu cho chàng nhứt định phải thủ thắng Độc Thủ Thư Sinh.Thạch Bảo Kỳ khẽ gật đầu kín đáo tỏ ý đã hiểu ý muốn của Đãng Ma Tôn Giả.Về phần Phi Hồ Mỷ Nhân trông thấy võ công của Thạch Bảo Kỳ quá lợi hại, tỏ bộ băng khoăn.Ả hồ ly thầm bảo Độc Thủ Thư Sinh:- Độc Thủ Thư Sinh! Đồ đệ chớ có nương tay, hãy thi triển võ công tuyệt học quật chết gã tặc tử ngang tàng kia, không thể thua trận được.Độc Thủ Thư Sinh khẽ đáp:- Sư phụ chớ lo, con nguyện quật chết tên tiểu tử vô danh nầy.Lời nói vừa dứt, Độc Thủ Thư Sinh đã vận lên mười phần nội lực "Cửu Cửu Huyền Âm Chưởng" sắp tấn công kẻ thù lợi hại.Nhận rõ chiêu pháp nầy, Thạch Bảo Kỳ gấp rút giở song chưởng lên bằng ngực.Tay mặt chàng đã xử dụng Sương Long Xuất Hải, tay trái Cửu Long Thăng Thiên chờ đọi đón nghênh thế công của địch.Hai ngón võ công nầy đều là môn tuyệt học trong bộ Hồi Long Chưởng của Phục Hư Tôn Giả.Ầm? Ầm?Mấy tiếng sấm chưởngười nổ vang rền làm chuyển rung cả võ đài. Tiềm lực Hồi Long Chưởng quá mạnh bạo đẩy ngược Độc Thủ Thư Sinh về một góc lôi đài.Quần hùng phía dưới ồn ào lên, tạo thành một bầu không khí cực kỳ hổn độn.Nhiều người reo mừng lên cổ võ tinh thần Thạch Bảo Kỳ chiến thắng Độc Thủ Thư Sinh.Khiến chàng cảm thấy vô cùng phấn khởi, hùng khí bốc cao muôn trượng. Cuộc diện xảy ra làm cho Phi Hồ Mỷ Nhân nổi giận, trợn mắt dửng mày. Ả hồ ly xạ cặp mắt đẹp lạnh lùng, nhưng pha đầy ma quái nhìn chòng chọc vào mặt Thạch Bảo Kỳ dường như muốn ăn tươi nuốt sống sống lấy chàng. Thừa thế, Thạch Bảo Kỳ không để lở cơ hội, lắc sang Độc Thủ Thư Sinh nhắm ngay ngực hắn quật luôn hai đạo kình nặng như núi lở.Thế nhưng Độc Thủ Thư Sinh quả là một tiểu ma tinh vô cùng hiểm độc, hắn cười khà:- Ngươi muốn chết rồi đây!Tức thì Độc Thủ Thư Sinh liên tiếp phát động ba đường chiêu trong ma pháp Cửu Cửu Huyền Âm Chưởng.Đó là Phong Âm Tháp Địa, Liệt Dương Đương Đầu và Âm Dương Diệu Đà, bề thế như bảo táp, động tác mau như điện quang.Ầm? Ầm?Một loạt rtiếng chưởng âm nổ vang trời.Thạch Bảo Kỳ không còn chịu nổi âm lực Cửu Cửu Huyền Âm Chưởng ré lên một tiếng, tháo lui đến bảy tám bước vẫn chưa đứng vững.Tự nhiên, Thạch Bảo Kỳ cảm nghe hai luồng điện lực chạy rần vào người, một nóng như lửa thiêu, một lạnh tợ băng hà, vô cùng khó chịu.Chàng cố gắng đứng vững trở lại, vận chân khí ngăn cản hàn tà xâm nhập. Phi Hồ Mỷ Nhân ngó thấy mừng rỡ, hét to:- Đồ đệ hãy quật ngã tên cuồng ma cho mau.Độc Thủ Thư Sinh hứng chí cười lớn:- Tiểu tử nằm xuống đó.Ngọn ma công không từ hai cánh tay Độc Thủ Thư Sinh tức thì đẩy tới trùm chụp lấy Thạch Bảo Kỳ.Chiêu nầy hắn quyết tâm tiêu diệt kẻ thù.Thạch Bảo Kỳ trông thấy chuyện chẳng lành, liền thi triển ngay Đạt Ma Bộ Pháp lắc mình đi nơi khác tránh luồng ma lực vừa ào tới.Độc Thủ Thư Sinh thấy thân pháp của Thạch Bảo Kỳ quá huyền bí, hốt hoảng thu hồi song chưởng để đối phó cùng chàng.Ngay trong lúc ấy, Thạch Bảo Kỳ đã hiện thân bên phía hông trái của Độc Thủ Thư Sinh.Ngọn chỉ của chàng vận lên mười phần bí pháp Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ bắn xạ vào mình Độc Thủ Thư Sinh mau như điện chớp.Ngón võ công tuyệt diệu của Thạch Bảo Kỳ vừa đưa ra đã thấy công hiệu tức thì.Bấy giờ Độc Thủ Thư Sinh có cái thân pháp quỉ thần vô lượng cũng khó có thể mà tránh né hay chống đỡ ngọn Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ cho kịp. Bởi Thạch Bảo Kỳ chỉ cách hắn có nửa trượng, lại chỉ lực mau như làn chớp, loáng mắt thì đã tới sát bên mình.Độc Thủ Thư Sinh hét một tiếng lách mình qua.Bịch? Bịch?Nhưng đã muộn rồi, một đạo Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ đã bắn trúng cánh tay của Độc Thủ Thư Sinh.Liền đó, ngọn chưởng của hắn buông thòng xuống, cả huyệt đạo. Ai cũng tưởng Độc Thủ Thư Sinh vì thọ thương trầm trọng không còn có thể giao đấu nữa.Nào ngờ sự tình đã trái lại.Sắc diện Độc Thủ Thư Sinh vẫn bình tỉnh như thường, chứng tỏ có một sức chịu đựng vô tả.Hắn hét căm thù: - Lâm Tinh! Hãy đở chưởng đây.Vụt! Một chiêu Vô Địch Chưởng từ cách tay còn lại của Độc Thủ Thư Sinh quật tới đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ.Lần nầy Thạch Bảo Kỳ không tháo lui như trước, ngọn chưởng mặt của chàng chợt đẩy ra một đường chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ với mười phần nội lực.Ầm!Lại một tiếng nổ xé nát cả bầu không gian tạo áp khí từ bốn hướng dội lại ào ào.Có tiếng rú thảm khốc từ cửa mồm Độc Thủ Thư Sinh.Chỉ vì từ nảy Độc Thủ Thư Sinh đã chịu đựng quá nhiều thời gian giao đấu, sinh lực đã mỏi mòn, lại thêm mang vết thương xụi hết một cánh tay thì làm sao có thể chống nổi đường chiêu sấm sét của Thạch Bảo Kỳ. Cùng trong một tiếng sấm chưởng chấn động đó, Thạch Bảo Kỳ đã phải loạng choạng tháo lùi bốn bước, khí huyết trong người sôi nổi lên.Đổi lại Độc Thủ Thư Sinh bị tiềm lực bạo vũ quật nhằm hắn văng về một góc lôi đài, cuối cùng quị xuống, chân khí rã rời.Nhưng sau đấy, hắn gượng gạo đứng lên, sắc mặt tái nhạt như thây ma chết.Thấy Độc Thủ Thư Sinh đã tổn thương khá nặng, Thạch Bảo Kỳ mừng rở, xê mình trở lên, vộn công lên song chưởng bạo thét:- Độc Thủ Thư Sinh! Đây là giờ phút cuối cùng của ngươi rồi!Trong luồng gió vùn vụt, Thạch Bảo Kỳ đã quật ra một đường chiêu "Tình Thiên Nan Bổ" trong bộ võ công Vô Địch Chưởng.Chàng quyết tâm kết liễu tánh mạng của Độc Thủ Thư Sinh để trừ họa sau nầy.Độc Thủ Thư Sinh ngó thấy luồng kình đạo quá mạnh bạo của Thạch Bảo Kỳ vô cùng kinh hãi.Hắn liền vận công lên ngọn chưởng, dùng ngay chiêu thức Tình Thiên Nan Bổ chống lại kẻ thù.Nhưng lúc ấy Độc Thủ Thư Sinh đã kiệt sức không còn có thể chịu đựng nổi nữa.Lại thêm một tiếng nổ tợ trời gầm.Hai chiếc bóng người nhập lại rồi dang ra. Có tiếng rú thảm khốc từ cửa mồm của Độc Thủ Thư Sinh. Thân hình của hắn bay vút qua một góc lôi đài.Một tiếng "bùng" chấn động. Độc Thủ Thư Sinh chạm nhằm cây cột lôi đài bị văng trở xuống ngay góc đài.Đã trông thấy máu đào tuôn ra trược ngực của Độc Thủ Thư Sinh, trong khi hai tay buông xụi, nằm sóng soài trên mặt lôi đài.Hắn thở hấp hối, bịnh tình quá trầm trọng.Quần hùng phía dưới lôi đài quát tháo vang trời, tạo thành bầu không khí cực kỳ hổn độn.Đãng Ma Tôn Giả vui mừng tưởng chừng đã xông tới chụp lấy Thạch Bảo Kỳ.Đứng dưới đài, Tiêu Diêu Khách vô cùng hoan hỉ nhìn Thạch Bảo Kỳ mỉm cười.Tuy vậy, lão nhân đã ngấm ngầm vận công lên song chưởng chờ biến cố xảy ra.Phi Hồ Mỷ Nhân tái hẳn sắc mặt. Ả hồ ly nhìn Độc Thủ Thư Sinh đến sửng sốt chẳng thốt ra lời. Bởi Phi Hồ Mỷ Nhân không ngờ Thạch Bảo Kỳ lại có bộ võ công cao thâm tột độ đến thế.Đang cơn hận ngút trời, Thạch Bảo Kỳ chưa chịu ngừng tay, phóng tới chỗ Độc Thủ Thư Sinh dùng một chân đè vào ngực hắn.Chỉ một cái ấn nhẹ của chàng là Độc Thủ Thư Sinh mất mạng tức khắc. Sự tình nầy khiến cho Phi Hồ Mỷ Nhân kinh hãi, xê mình đến gần Thạch Bảo Kỳ giơ ngọn ngọc chưởng lên cao.Ả hồ ly nghiến răng kèn kẹt:- Lâm Tinh! Giờ ngươi định hành động gì đây?Thạch Bảo Kỳ căm hận: - Ta muốn giết gã cuồng ma nầy. - Đố ngươi dám hành động.- Sao lại không dám. Hãy coi đây.Thạch Bảo Kỳ toan ấn gót chân vào hiểm huyệ trên ngực đầy máu me của Độc Thủ Thư Sinh.Ngay khi Phi Hồ Mỷ Nhân dợm vỗ ngọc chưởng xuống đầu chàng thiếu hiệp.Ngay lúc đó, Côn Luân Lão Nhân đã lắc mình tới đứng giữa hai người, trầm nghị thét:- Phi Hồ nữ hiệp, hãy dừng tay. Lâm tiểu anh hùng chớ nên hạ thủ. Nay đối phương đã thua trận rồi, phần thắng đã về ngươi, giết một mạng người chỉ tạo thêm thù hận mà thôi.Những lời của Côn Luân Lão Nhân khiến cho Thạch Bảo Kỳ đã phải ngừng lạiChàng tháo lui ra ngoài ba bước, quét mắt căm thù nhìn qua Phi Hồ Mỷ Nhân.Phi Hồ Mỷ Nhân cũng chiếu cặp mắt lạnh lùng băng giá vào mặt Thạch Bảo Kỳ, dường muốn ăn tươi nuốt sống lấy chàng.Vì bởi thâm tâm của Phi Hồ Mỷ Nhân đến dự lôi đài hôm nay là tham vọng chiếm lấy mười bốn hạt Huyết Châu Hồn để tìm kho tàng võ công tuyệt thế của Thạch Phá Thiên còn thất lạc trong chốn giang hồ, hy vọng sắp tựu thành thì bị Thạch Bảo Kỳ xuất hiện phá hỏng đi, làm sao ả hồ ly khỏi đâm ra oán hận.Bất giác Phi Hồ Mỷ Nhân hét: - Gã cuồng tử họ Lâm kia. Ngươi vốn thậ là ai đây? Do đâu ngươi hiểu được thân pháp Đạt Ma Bộ Pháp và Hồi Long Chưởng của phái Thiếu Lâm Cổ Tự?Cho đến cả chỉ lực Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ của lão Tiêu Diêu Khách và Vô Địch Chưởng người cũng biết xử dụng nốt?- Vậy ngươi là môn đồ của ai?Thạch Bảo Kỳ nghiến răng:- Điều nầy ta thấy không cần tổn phí thời giờ để trả lời cùng ngươi. Hãy chờ dịp khác.Phi Hồ Mỷ Nhân nổi giận: - Lâm Tinh! Ngươi hãy nhìn cho kỷ coi ta là ai. Nếu trái mạng ta sẽ giết ngươi.Thạch Bảo Kỳ sôi trào máu hận: - Ả hồ ly dâm tiện đừng khoe khoang mồm mép, nếu tiểu gia đã có sợ ngươi thì đâu có dấn thân đến chốn lôi đài nầy.Mấy lời ngạo cuồng của Thạch Bảo Kỳ khiến cho Phi Hồ Mỷ Nhân không còn dằn lòng nỗi nữa.Ả hồ ly vùng hét to lên:- Tiểu cuồng ma, dưới mắt ngươi đâu còn ai nữa. Bản Nương không giết ngươi làm sao răn trị những kẻ hậu bối ở sau nầy.Ngọn ngọc chưởng của Phi Hồ Mỷ Nhân theo đó giơ lên khỏi đầu. Một đạo kình lực ào đến Thạch Bảo Kỳ.