Thứ Hai.Mây xà thấp nặng trĩu trên bầu trời xám.Lại muốn mưa rồi chứ gì? Rời bàn giấy,thò mũi ra cửa sổ, hít thở mùi không khí ẩm.Biết rồi. Đúng hẹn,mưa kéo đến át hẳn tiếng nhạc nhẹ.Phải rồi,mưa rơi đúng vào lúc máy đang nhả bài A day without rain!…….” Mưa rơi,mưa rớt chỗ anhchỗ em hong nắng để mình anh mưa…Lại em,lại anh và chuyện của những cơn mưa đầu tuần làm ngại ra đường.Bảy giờ sáng! Đến giờ hẹn với việc phải làm.Đã hẹn thì đi.Mưa kệ mưa.…Thứ Ba.- Mưa hoài hử? Chán thật!- Sao lại chán? Nếu không mưa chừng hai,ba tháng,mình ăn uống cái gì với những cơn hạn hán đã lo ngây ngấy từ những tháng hè?Rủ bạn chui vào quán nước,kiếm cái góc khuất tránh tiếng ồn ào của thiên hạ để được thoải mái ồn ào với cái kiểu của mình.Thằng bạn coi bộ đang chán đời,chán người.Ngồi im nghe hắn nói và lẩm nhẩm đếm được cả chục chữ Chán trong mẫu chuyện vòng quanh đời sống.- Chán thằng con ngổ ngáo,lêu lỏng bỏ học,muốn thành Tây hơn cả Tây.Chán bà vợ đêm ngày mở máy như cái đài phát thanh,chán cả việc làm ít lương,bị chủ đè đầu đè cổ.Nói chung là chán kiểu thập cẩm,chán đủ thứ…Tự dưng phì cười và bật hỏi hắn:- Giả tỉ lúc này, đang ngồi trước mặt một người đẹp, ông có sẵn lòng rên như thế không?- ……- À. Im lặng há? Vậy thì xin ông cất dùm chữ chán ấy vào cốp xe. Ông mà nói nữa thì lần sau tôi sẽ chán ông và chuồn thật lẹ mỗi khi nghe ông rên khóc.Hắn làu nhàu,nhăn nhó:- Mẹ ông! Bạn bè chó gì phát chán?!Vậy đó! Coi được không? Kể cái gì vui cho tôi nghe đi.Mới đầu tuần mà. Ông cứ chán mình ên cho xong chuyện,cứ lôi tôi vào cuộc làm chi cho có thêm một thằng khổ trên cõi đời này nữa?- Tôi thèm cái sướng của ông.Rõ! Lại thèm. Đèn nhà ai nấy thắp ông ơi.Thôi,trả tiền ra cửa. Ông chán đời chứ cuộc đời vẫn đang săn tay áo để đòi nợ đấy.Rên ít thôi..Mưa đang rên, đủ rồi.…Thứ Tư.Bất ngờ gặp lại Jeanne ở chợ, chợt rất thích nghe lại cái giọng trong trẻo như tiếng reo của nắng phía nam. Buổi sáng trời rực xanh rọi ánh sáng trên những lọn tóc vàng óng của cô bạn.- Anh khỏe không?- Vẫn thế. Đi bằng hai chân, làm bằng hai tay và cái đầu tưng tửng.Còn em?- Đi bằng hai cẳng giống anh và …khổ bằng cái đầu.- Nữa!....Im bặt giữa hai ánh nhìn.Cửa sổ tâm hồn được mở toang lộng gió.Gió của cơn bão tố tình cảm.Jeanne nói về cảnh tượng chia tay. Đẹp và không đẹp lắm,chồng ngoại tình và đang bị sa sút tinh thần giữa hai sự lựa chọn.Hai đứa con gái sinh đôi ngơ ngác nhìn sự dằng co đổ vỡ.- Anh nghĩ sao?- Nếu hắn còn yêu em thì mở đường cho hắn về.- Không. Là một người đàn ông ích kỷ,hắn chỉ yêu hắn và em đã mất hơn cả chục năm xây dựng.Thôi, em phải chạy đi lo đủ thứ giấy tờ,công việc ly dị.Hẹn gặp lại.Chúc anh vui.Nàng biến mất. Nhanh, gọn như lúc đến.Vui sao được? Thà em không kể gì hết thì tôi sẽ vui như bầu trời đang vui.Thứ Năm.Đi làm về.Chưa ngồi vào bàn ăn vội.cái thú được tỉnh táo ngồi ở một góc vườn nhìn ngắm cây cỏ vẫn không thể bỏ được.Chuông điện thoại reo,giọng cô em gái ỏ đầu giây nói:- Buồn quá anh hai ơi! Nó không chịu đi học nữa, đầu óc khủng hoảng lung tung từ cả tháng nay.Người Nó cứ như cọng bún.Tỉnh không ra tỉnh. Điên không ra điên…..- Đưa phone cho Nó nói với anh.- Chào…bác.- Ừ, ừ.Bác cần gặp cháu.Nhớ đường lái xe đến nhà bác không?- Cháu…cháu không biết,cháu quên đường rồi..Cháu….- Mày ở yên đó.Chớ nhúc nhích.Mày không nhớ thì bác vẫn nhớ đường đến tìm mày.Thế là khỏi ăn với uống.Khoác áo leo lên xe phóng ra xa lộ.Nó trong câu chuyện là một con bé,cháu gái tròn 18 tuổi,thông minh,học giỏi vừa thi đậu vào trường quản lý hành chánh ( một trong những cái trường khó nhai nhất,toàn “cậu ấm và tiểu thư“! ). Cha mẹ nó hì hục,cố gắng lo mướn phòng cho đi học xa,mỗi tuần lấy xe lửa về thăm nhà. Đùng một cái,nó lại đổ chứng than cô đơn;nhớ nhà,nhớ mẹ và bị khủng hoảng không muốn đi học xa nữa!Cô em dọn cơm cho anh ăn tại bàn bếp.Con bé ngồi trước mặt,mếu máo ủ rũ còn hơn con gà ướt.- Cháu đang muốn gì?- Cháu không biết nữa.Cháu… vừa muốn tiếp tục đi học vừa muốn không.Mà ngay tối nay phải lên tàu,sáng mai trình diện trường…- Nếu không khỏe thì cứ xin ba mẹ cho ở nhà.Nghỉ ngơi,hoặc khỏi vào đại học nữa. Đi học nghề….- Cháu không muốn học nghề ngay bây giờ.Bỏ thì uổng quá! Đã tốn biết bao nhiêu tiền trường và đã dọn nhà.- Thế thì sao? Đi lấy chồng nhé?- Cháu không biết nữa..Ông bác xém muốn nổi cáu với những cái không biết,không biết và cái thút thít của con cháu.Nghĩ bụng, lại dằn xuống, đã nói là Nó đang bị lẩn quẩn,lừng khừng giữa cái muốn và không muốn mà!- Hay là mày thất tình hả Thút Thít?????Thút Thít chưa kịp trả lời,mẹ nó xen vào:- Nó cứ dở dở, ươn ươn như vậy,thế nào thằng bồ nó cũng bỏ chạy.Con bé nhăn như bị, đứng ngồi không yên. ’’ Con biết mà,con biết mà ‚’’Ừ, ừ,thủng thỉnh, ôn tồn giảng giải cho Nó hiểu rằng Nó có tất cả điều kiện tốt đang được hưởng so với ngưòi khác….Con bé gật gù,lắng nghe.Ừ ừ,nghe lọt vào tai thì tốt,không lọt ở chiều nay thì chiều mai cũng lọt.Bây giờ bác phải về cho cái hẹn vào buổi tối.Bác về ngay,sợ không khéo ngồi nhìn mày lâu,bác nổi cơn khùng lên thì hai bác cháu mình có chầu vào nghỉ mát dài hạn ở Dưỡng đường thần kinh.Cứ việc vào phòng,gác chân nghe nhạc, ngẩm nghĩ lơ tơ mơ đi.Ngày mai tỉnh táo,chuyện biết đâu sẽ khác,bác đã qua cái thơi lưng lửng nổi chứng như cháu rồi.Hết cơn điên lo lắng, đời sẽ lại xanh cháu ạ.Bác về đây.Thứ Sáu.Được ngủ nướng thêm một giờ,bù cho đêm qua đã thức khá khuya,nằm dài đọc sách,nghe nhạc sau khi tắt ngúm cái TV.Càng xem,càng thấy ba cái nhố nhăng chóng mặt mày, đài tv của Tây cạn đề tài,bỏ tiền mua ba cái chương trình kiểu TV Real rác rưởi của Mỹ chiếu lên đài.Ai đời,bạn bè,vợ chồng,bồ bịch hoặc anh chị em trong nhà cứ thoải mái khênh nhau lên đài đấu tố nhau ỏm tỏi.Khán giả đứng dưới vỗ tay,hòhét,cá độ theo lời khích của tên mặt dày dẫn chương trình!Thôi thì cách hay nhất là chui vào cái thế giới văn chương hằng yêu thích của mình.Yên tĩnh,nhẹ nhàng để đọc câu chuyện tình của một nhà văn nữ.Truyện ngắn mang tên ’’ Phía Ngoài Hạnh Phúc “ chuyên chở cái nội tâm quá buồn thảm,tiêu cực.Nàng đắm đuối yêu chàng, dù chàng đã có gia đình.Càng yêu,càng cô đơn vì không thể gần nhau.Những cánh cửa hoàn cảnh cứ khép chặt và hạnh phúc chỉ được ngắm nhìn từ phía ngoài……Chưa kịp ngồi vào bàn,bật PC thì có tiếng phone gọi. Đèn nhấp nháy, sau một giây lát im lặng,chỉ nghe thấy tiếng còi xe,tiếng bánh xe di chuyển và tiếng gió ùa ập qua khung kính…..Im lặng tức là không nở nói,không muốn nói hoặc không có chuyện gì để nói.Tôi quen rồi,và tôi biết.Để đáp lại nỗi yên lặng,tôi sẽ nói gì với ngưòi ở đầu giây bên thế giới kia?Không lẽ tôi nói một mình cho Em nghe:- Em khùng rồi hả? Đã có lòng gọi thì cứ thủ thỉ vài câu hoặc không bao giờ gọi nữa.Hay tại trí nhớ của em còn quá tốt để nhớ lại một lời hứa của tôi với chồngem: “ Sẽ không giữ liên lạc để trả em về với người cho trọn vẹn cả thân xác và tâm hồn sau bao nhiêu năm tháng chia lìa….““Không lẽ tôi hỏi:- Em đổi nghề sang lái xe vận tải rồi hả? Vì cứ mỗi lần nghe phone là nghe tiếng còi xe hàng và tiếng gió bên đường …! Hay là em đã biến thành một con ma tình theo ám tôi như ngày nào đã dọa? Thôi mà, ám tôi chi,tội nghiệp cho em và tôi.Máy nói tự động ngừng như uất nghẹn.Tôi trở lại bàn giấy, thừ người trước những trang chữ.Chữ ơi là chữ! Có chỗ nào còn xót lại,chừa chỗ cho nhau vui?Vậy đi. Tôi sẽ tìm cái quán nước giữa buổi sáng nay.Gọi ly cà phê và nghĩ ngợi một chút về em để trả công em đã có lòng gọi.Như bao lần…Thứ Bảy.Tờ mờ sáng.Mở máy nhận mail với dòng chữ quen,thân tình của cô nhỏ hay gọi tôi là người lớn đa đoan.Có dòng chữ làm mình bật cười,có dòng làm mình mênh mang buồn bã….Thật vậy sao? Với em,tôi là một người lớn chống gậy đa đoan vói cuộc đời ô trọc, em nói em thích lẳng lặng đọc những gì tôi đã viết và em thích gìữ một khoảng cách im lặng như một lặng thầm để cảm thông và chia xẻ.Em nhắc tôi về một lời hứa kể về một ngày,một tuần của tôi.Có gì đâu?Chúng bình thường lắm…với những điều bao quanh.vui buồn,nắng mưa và những cảm nghĩ rời………Chủ Nhật.Đúng ra,chủ nhật là ngày nghỉ.Ngày của Chúa trong bài học giáo lý xưa để đi lễ,cầu nguyện và dọn sạch,gọt rửa tâm hồn…Chúa tôi ơi! Chủ nhật và mọi ngày chủ nhật,con phải đi làm với cái thể xác và tâm hồn không bao giờ được sạch sẽ. Con tính toán nhiều quá.Con đã trả giá với cả thần linh khi cầu xin điều này, điều kia để tích trữ,nhét đầy những thứ cần và không cần cho đời sống trần tục này.Chẳng biết đến ngày phán xét cuối cùng,liệu con có được một chỗ nhỏ nhoi nào ở khuôn viên thiên đường? ( Nghe nói,trên thiên đường không có sự khổ đau,bon chen,chiến tranh,chém giết,thù hận….Nghe nói,nghe nói…..)Ngày đó,những kẻ tốt lành sẽ được một cái vé để vào cổng và con có thể bị lạc lõng đứng ở ngoài để thèm thuồng ( Lỡ thèm quá,không cầm được lòng,húc cửa bước vào,chắc Chúa sẽ phán: ’’ Cỡ như ngươi mà vào đây,ta ra ngoài!?????? )Nhưng dù sao đi nữa,trong khi chờ đợi cái ngày đó,xin ngài cho con biết khấn vài lời nguyện ở hằng đêm:““ Xin cho con đưọc bình an trong tâm hồn như một chốn tạm dung ’’.Con lại xin xỏ,lèo nhèo với Ngài,phải thế không?Ngày mai,chắc thể nào,ngài cũng mũi lòng gởi một cái mail để chấp nhận.Con chờ nhé.Ở một ngày,một tuần như thế này.đăng sơn.fr