hu Hoắc trầm mặc, lông mi nhíu chặt. Đột nhiên Chu Hoắc ngẩng đầu, song nhãn lóe sáng, nhìn thẳng vào Chu Thông nói: “Nhị đệ, đệ nói có lý, Tần Vũ hắn càng phong quang, Lôi Phạt thành ta ngày càng không có thể diện, khoái đao trảm loạn… lần này nên trực tiếp giải quyết Tần Vũ!” Nghe Chu Hoắc nói, Chu Thông trong mắt không khỏi có một tia kinh hỉ. “Bất quá sự tình này, cần phải nói với tam đệ cùng Chu Nhiên một tiếng. Cuối cùng cũng cần báo gấp cho phụ thân đại nhân biết!” Chu Hoắc nói. “Tam đệ, Chu Nhiên, nhanh chóng đến Thánh Hoàng Điện.” Chu Hoắc trực tiếp thần thức truyền âm. Trong khi Lôi Phạt thành tứ đại thần vương gặp nhau thương lượng, trên không Mê Vụ thành trong Tử Huyền phủ tại Mê Vụ Đầm, Tần Vũ cũng đang gặp mặt Đoan Mộc Ngọc. Trong Tử Huyền phủ, Tần Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc sánh vai đi. Đoan Mộc Ngọc cười nói: “Tần Vũ huynh, trước khi đến đây ta lo lắng Tần Vũ huynh không đủ thực lực đứng vững, nhưng khi tới Tử Huyền phủ, ta một điểm cũng không lo lắng.” Vào đến Tử Huyền phủ, Đoan Mộc Ngọc liên tiếp nhìn thấy Dịch Phong cùng Tả Thu Lâm hai vị thần vương. Hai vị thần vương này, hơn nữa còn có Tần Vũ cùng Khương Lập, chỉ có Đoan Mộc Ngọc biết được đó là bốn vị thần vương, thế lực thế này đủ để đứng hiên ngang tại Thần giới. “Tần Vũ huynh, có một chuyện không hiểu, không biết có nên hỏi hay không?” Đoan Mộc Ngọc đột nhiên có chút trịnh trọng. Tần Vũ trong lòng máy động, nói: “Đoan Mộc huynh xin cứ hỏi.” Đoan Mộc Ngọc vẻ mặt có lỗi cười nói: “Ta đến Mê Vụ thành này, tại trong Mê Vụ thành đã phát hiện không ít tu luyện giả chưa đến cảnh giới thần nhân, ta có chút nghi hoặc… chẳng lẽ Tần Vũ huynh đặc biệt cử người thuấn di xuống hạ giới, đưa bọn họ tới đây? Bọn họ là thân nhân của Tần Vũ huynh?” “Có thể xem như ta đưa bọn họ đến, bọn họ cơ hồ đều là Tần gia tử đệ, cho dù không phải, cũng là cùng ta có nhiều quan hệ.” Tần Vũ mỉm cười trả lời. Bí mật về tân vũ trụ, Tần Vũ không tùy tiện nói ra ngoài, Đoan Mộc Ngọc là người thế nào Tần Vũ hoàn toàn khẳng định, chỉ là thần vương Kính Quang Thành ngoài hắn ra còn những người khác, Tần Vũ không thể khẳng định. Đoan Mộc Ngọc nhíu mày nói: “Tần Vũ huynh, hành động này của huynh, xin thứ cho ta không tán đồng, huynh có thể cho người hạ giới cảm thụ một chút sinh hoạt của thần giới, nhưng những người hạ giới chỉ có thể ở trong Mê Vụ thành, không đạt đến cảnh giới thần nhân, bọn họ căn bản vô pháp tự tại sinh hoạt tại thần giới, cuộc sống lao ngục như thế còn không bằng để bọn họ sống tự tại ở hạ giới.” “Đoan Mộc…” Tần Vũ vừa muốn nói, đột nhiên sắc mặt chợt biến. “Đoan Mộc huynh, phiền toái đến, ta trước tiên ra giải quyết một chút.” Tần Vũ cười nói, rồi trực tiếp thuấn di biến mất bên cạnh Đoan Mộc Ngọc. “Bồng!” Một cỗ va chạm cực mạnh từ trong thiên địa dội lại, Lôi Phạt thành tứ đại thần vương lăng không đứng, người vừa xuất thủ là Lôi Vũ Thần Vương Chu Thông, nhìn Mê Vụ thành chịu một kích của hắn nhưng tường thành không sụp đổ mà chỉ bị chấn động một chút, điều này khiến hắn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. “Trận pháp không gian?” Chu Hoắc trong chốc lát phán đoán ra. Vẻ mặt lãnh đạm, Chu Vô Luyến lạnh nhạt lên tiếng: ”Đại ca, để ta lại phá hủy Mê Vụ thành.” Chỉ thấy Chu Vô Luyến trong tay đã xuất hiện một thanh đoản đao màu xanh. “Hô!” Đoản đao Chu Vô Luyến vừa động, chỉ thấy vô số đạo đao ảnh hướng Mê Vụ thành bay tới, mỗi đạo đao ảnh đều hàm chứa lực phá hủy kinh nhân. “Bồng!” Một bóng thanh bào đột ngột xuất hiện phía trước đao ảnh, vô số đạo đao ảnh liên tiếp bổ lên bóng thanh bào, đao ảnh tiêu tán, bóng thanh bào không một chút tổn hao, đồng thời một bóng hắc bào xuất hiện bên cạnh. “Muốn hủy Mê Vụ thành của ta?” khóe mắt Tần Vũ có một tia sát khí. “Không tuyên chiến mà tấn công, thủ đoạn đánh lén, đúng là Lôi Phạt thành các ngươi đều nhất quán cùng một thủ đoạn.” Lôi Phạt thành tứ đại thần vương cơ hồ lông mi đều nhướng lên. Chu Nhiên quát lên một tiếng: “Tần Vũ, không cần làm bộ nói chuyện vòng vo, ngươi đối với Lôi Phạt thành không chỉ một mà liên tiếp ba lần vũ nhục, hôm nay Lôi Phạt thành ta đến trừng phạt cuộc sống của ngươi.” “Trừng phạt?” Chu Hoắc hơi ngẩng đầu, trong mắt hiện thoáng một tia tiếu ý: “Tần Vũ, vốn định để ngươi sống lâu một chút, không nghĩ ngươi chính mình muốn tìm chết, tại thần giới quang minh chính đại kiến tạo Mê Vụ thành này.” “Các ngươi muốn giết ta? Ta không nghe nhầm đấy chứ? Chẳng lẽ các ngươi có thủ đoạn gì?” Tần Vũ nhạo báng cười nói. Chỉ là đáy lòng Tần Vũ đã bắt đầu cảnh giác. Chu Hoắc tự tin một cách như vậy, đặc biệt sau khi biết mình có thủ đoạn phá trừ ‘đống kết không gian’ mà lại có lòng tin như vậy, điều đó chỉ có một cách giải thích – đằng sau Lôi Phạt thành Lôi Phạt Thiên Tôn có thể sẽ xuất thủ. Tần Vũ cho tới bây giờ chưa thấy qua thiên tôn xuất thủ, đối với thực lực của thiên tôn Tần Vũ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Tần Vũ biết… ngay cả như Tu La thần vương, tại trước mặt thiên tôn cũng không có năng lực hoàn thủ. Một khi thiên tôn đến, chính mình chỉ có một đường đào mệnh. “Lập nhi, đưa tất cả mọi người nhanh chóng trở lại trong Tử Huyền phủ, nhanh!” Tần Vũ trực tiếp tâm niệm truyền âm cho Khương Lập. Khương Lập lúc này cũng đã biết tính chất nghiêm trọng của sự tình, cũng không nói nhiều trực tiếp ra lệnh mọi người từ Mê Vụ thành trở lại Tử Huyền phủ. Không gian lực của Tần Vũ đã bao trùm ra, một khi mọi người hồi đáo Tử Huyền phủ, Tần Vũ liền lập tức đưa Tử Huyền phủ vào trong tân vũ trụ, Tần Vũ tin rằng… chỉ cần trở về tân vũ trụ, thân nhân mình liền không có một chút nguy hiểm. Tới khi đó, Tần Vũ mới không cố kị cùng người Lôi Phạt thành chiến đấu một trận. “Vũ ca, ngoài các thần vương, còn lại toàn bộ đã trở về Tử Huyền phủ.” Khương Lập rất nhanh tâm niệm truyền âm báo lại. Tần Vũ trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười tâm ý vừa động, Tử Huyền phủ đã trực tiếp bị đưa vào trong tân vũ trụ. Tần Vũ nhìn tứ đại thần vương trước mắt, trong mắt ẩn chứa một tia lãnh lệ: “Vốn ta tưởng chỉ đối phó với một tên Chu Hiển, nhưng Lôi Phạt thành các ngươi liên tục bức hiếp, vậy thì không thể trách ta.” Trong lòng vừa nghĩ, Tần Vũ trong tay liền xuất hiện Tàn Tuyết thần thương. Khi nhìn thấy Tàn Tuyết thần thương trong tay Tần Vũ, tứ đại thần vương sắc mặt đều trở nên nghiêm túc. “Tên Tần Vũ này ngay từ đầu liền triệu xuất ra phân thân, hơn nữa còn xuất ra Tàn Tuyết thần thương, xem ra hắn muốn liều mạng.” Chu Hoắc cùng mọi người trong lòng đều cảnh giác. Trong mắt Chu Hoắc cùng mọi người, Tần Vũ khẳng định đã là người chết, cho nên bọn chúng sẽ không nguyện ý cùng Tần Vũ liều mạng. “Động thủ!” Chu Hoắc thần thức truyền âm nói, nhưng Chu Thông, Chu Vô Luyến, Chu Nhiên tam đại thần vương chưa kịp xuất thủ, chỉ thấy vô số rừng trúc từ trên trời giáng xuống. Nhất lưu linh bảo của Dịch Phong thần vương – Vạn Lý Giang Sơn. Chỉ thấy Dịch Phong thần vương, Tả Thu Lâm, Khương Lập ba người đều trực tiếp xuất hiện bên cạnh Tần Vũ. Dịch Phong thần vương trên mặt mang theo nụ cười, hướng Tần Vũ nói: “Tần Vũ, bọn họ bốn người bị khốn trong Linh bảo của ta, không tốn một tuần trà công phu, không thể ra được ” “Hảo, ta đi vào đối phó bọn chúng.” Tần Vũ thân hình vừa động, đã trùng nhập vào trong mảnh rừng trúc đang treo lơ lửng trên không. Dịch Phong thần vương trong mắt xẹt qua một tia hung lệ, thần thức truyền âm nói: “Tần Vũ, ta trợ giúp ngươi một chút lực.” Khương Lập cùng Tả Thu Lâm chỉ đứng một bên nhìn, lúc này căn bản không cần các nàng xuất thủ. Trong vô biên rừng trúc. Lôi Phạt thành tứ đại thần vương lúc này đều bị khốn tại trong Vạn Lý Giang Sơn, mặc dù Chu Hoắc có trấn tộc linh bảo, nhưng muốn phá khai Vạn Lý Giang Sơn, cũng phải mất một hồi lâu. Mà trong khoảng thời gian này sẽ là tối nguy hiểm đối với bản thân tứ đại thần vương. “Đại bá, chúng ta làm sao bây giờ?” Chu Nhiên thần thức truyền âm nói, lúc này Chu Nhiên đáy lòng dĩ nhiên có một tia lo lắng. ‘Vạn Lý Giang Sơn’ chính là nhất lưu hồng mông linh bảo, Chu Nhiên căn bản không có thực lực để phá, trong bốn người bị vây khốn, chỉ có Chu Hoắc cùng Chu Vô Luyến miễn cưỡng có thực lực phá, hai người liên thủ có thể rút ngắn thời gian phá khai. “Chu Nhiên, đừng lo lắng, nếu như gặp người công kích, thuấn di là được.” Chu Hắc thần thức truyền âm nói. “Vạn Lý Giang Sơn này, chỉ có công hiệu vây khốn, mặc dù muốn phá khai tương đối khó, nhưng bốn người chúng ta biết vị trí của nhau, người khác muốn giết chúng ta cũng không có nhiều khả năng.” Trong lúc Chu Hoắc thần thức truyền âm, một đạo thanh sắc khí lưu rất nhanh đột ngột tới trước mặt Chu Hoắc. đạo thanh sắc khí lưu này đột nhiên biến thành một cái chân. Chân dài xé rách không gian, đột nhiên đá ra, kiện linh bảo Vạn Lý Giang Sơn rung lên từng hồi, nhất lưu hồng mông linh bảo hóa thành nhục thể công kích, cũng là cực kỳ kinh khủng, bất quá Chu Hoắc cũng có thực lực chống lại, chỉ là.. “Hô!” Thế nhưng Chu Hoắc không chống lại, trực tiếp thuấn di tránh đi. “Đáng tiếc.” hắc bào Tần Vũ cũng đã xuất hiện, vừa rồi chỉ cần Chu Hoắc cùng phân thân của mình dây dưa trong chốc lát, Tàn Tuyết Thần Thương của mình liền đâm vào đầu hắn. Tần Vũ chính là lo Chu Hoắc chạy trốn, mới sử dụng phân thân công kích yếu hơn so với công kích lực của Tàn Tuyết Thần Thương, không ngờ Chu Hoắc vẫn chạy trốn như vậy. “Hô!” một nhân ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau bổn tôn Tần Vũ, một đạo thanh sắc đao quang trực tiếp bổ về Tần Vũ, tốc độ rất nhanh, thậm chí Tần Vũ còn không kịp ngăn cản. Người đánh lén, chính là Chu Vô Luyến tay cầm thanh sắc đoản đao.