Dịch giả: Đài Lan
Chương 6
BA THÁM TỬ TRẺ CÓ KHÁCH HÀNG

    
ột hồi sau, Hans bước nhanh đến buồng điện thoại bên cạnh, gọi cảnh sát.
Khi đến hiện trường, người của cảnh sát trưởng Reynolds lục soát ngôi nhà từ tầng mái đến tầng hầm mà không thấy gì… ngoại trừ những dấu chân kỳ lạ trong nhà bếp.
Haines ngửi thử dấu vết, đo chúng và cào ít thảm nhựa than đó, cho vào phong bì. Rồi ông hoài nghi nhìn Hannibal.
- Nếu cậu biết điều gì về mấy dấu vết này, mà cậu lại giấu giếm, thì…
- Vô duyên! Thím Mathilda ngắt lời. Làm sao cháu tôi có thể biết một điều gì đó mà chúng tôi không biết được? Cháu luôn ở bên tôi hôm nay và vừa mới xuống cùng chị Dobson thì mấy dấu chân này xuất hiện.
- Được rồi, viên cảnh sát chịu thua, nhưng tôi biết rõ Hannibal lắm, chị Jones à! Khi có Hannibal là luôn có chuyện gì đó không hay. Ở địa vị tôi, ông quay sang nói thêm với bà Dobson, tôi sẽ rời khỏi nhà này và đến ở khách sạn.
Người phụ nữ ngồi sụp xuống ghế khóc. Thím Mathilda càu nhàu đi lấy nước đun trên bếp. Thím tin rằng một ly trà nóng là phương thuốc tốt nhất chữa bách bệnh. Cảnh sát ra đi. Tom và Hannibal cũng ra ngoài theo, và ngồi xuống các bậc thềm dẫn vào nhà, giữa hai cái bình khổng lồ.
- Rốt cuộc rồi mình sẽ nghĩ giống anh Hans, Tom nói khẽ. Giả sử ông ngoại chết rồi và…
- Mình không tin có ma, Hannibal tuyên bố. Mà cậu cũng không tin. Ngoài ra, ông Thợ gốm đang sửa soạn tiếp đón mẹ con cậu. Tại sao ông chơi trò hù dọa mẹ con cậu làm gì?
- Mình vẫn cảm thấy sợ, Tom thú nhận. Nếu chưa chết, thì ông ngoại ở đâu?
- Mình đã tìm được dấu đi của ông cho đến vùng đồi. Còn muốn biết tại sao ông bỏ đi… À mà cậu biết những gì về ông?
- Không biết gì nhiều ngoài những gì mẹ nói. Mà chính mẹ cũng không biết gì nhiều! Tất nhiên tên thật của ông không phải là Potier.
- Cái đó thì ai cũng đoán được, Hannibal lầm bầm. Quá trùng hợp với nghề của ông.
- Ông đến Hoa Kỳ cách đây lâu lắm rồi, Tom kể tiếp. Dường như vào năm 1931. Ông mang quốc tịch Ukraina và có một cái tên dài khủng khiếp, chứa quá nhiều chữ c và chữ z đến nỗi không ai đọc nổi. Ông đã hành nghề làm đồ gồm khi gặp bà ngoại ở New York. Nhưng do bà ngoại không chịu bị gọi là bà Gì Đó, nên ông đổi tên thành “Potier”. Khi ông cưới bà, mình không nghĩ ông mặc áo dài trắng đâu, - Tom nói thêm với một nụ cười nhẹ. Bà không chịu đâu. Bà không chấp nhận tính khí kỳ quặc.
- Cậu còn nhớ bà ngoại không?
- Nhớ một chút. Bà chết khi mình còn nhỏ. Bà bị viêm phổi… Theo mình biết, thì hôn nhân không hạnh phúc lắm. Ông là một nghệ nhân được mọi người ưa chuộng và ông rất thành công. Ông có cửa hiệu nhỏ. Nhưng bà ngoại cho rằng ông luôn căng thẳng lo sợ. Ông cho làm đến ba ổ khóa trên cửa. Mà bà thì dị ứng với mùi đất sét ướt. Nên khi mang thai bà trở về thành phố quê hương, ở Belleview, và bà ở lại đó luôn.
- Bà không bao giờ về với chồng nữa à?
- Không. Dường như ông ngoại có đến thăm bà ngoại, khi mẹ còn nhỏ, nhưng bà không bao giờ quay lại với ông. Tuy vậy ông không bao giờ bỏ rơi bà. Mỗi tháng ông gửi tiền cho bà để nuôi mẹ. Rồi khi mẹ lấy chồng, ông ngoại gửi món quà cưới tuyệt đẹp và vẫn viết thư đều.
- Thế còn ba cậu?
- Ba mình tuyệt lắm! Tom hăng hái khẳng định. Ba làm chủ cửa hiệu ngũ kim ở Belleview. Ba không hề vui thích gì khi mẹ bàn chuyện đến đây. Nhưng cuối cùng ba cũng phải chiều ý mẹ.
- Cậu có biết tại sao ông ngoại cậu quyết định đến California sống không? Hannibal hỏi.
- Chắc là do khí hậu.
- Có thể do những nguyên nhân khác.
Ánh mắt rất tinh của Hannibal vừa mới nhìn thấy hai người lạ đi lên từ bãi biển. Hai người băng qua đường, leo lên đoạn dốc dẫn về Ngôi Nhà Trên Đồi. Hannibal đứng dậy, tựa vào một cái lu, nói lớn tiếng suy nghĩ của mình:
- Xem nào, thám tử trưởng nói. Thứ nhất, tại sao ông Thợ gốm đã tự ý biến mất? Thứ nhì, ai đã lùng sục trong văn phòng nhà ông hôm qua? Ngoài ra, ai đã để lại dấu chân lửa trong nhà bếp? Với mục đích gì? Điều lạ nữa là không ai ở Rocky biết về hai mẹ con cậu.
- Điều này thì hiểu được, vì ông ngoại sống ẩn dật, Tom trả lời. Kẻ sống ẩn dật thì không biết nhiều!
- Ẩn dật hay không, thì vẫn là ông của cậu! Vậy mà ông chưa bao giờ cho ai xem hình cậu! Ông không nói ai biết về cậu hay về mẹ cậu!
Tom thở dài:
- Câu chuyện này như cơn ác mộng ấy. Khôn ngoan nhất là trở về nhà, nhưng…
- Nhưng nếu vậy cậu và mẹ cậu sẽ không bao giờ biết được lời giải của vụ bí ẩn. Cậu có muốn mình cho cậu một lời khuyên khôn ngoan không? Cậu hãy thuê thám tử tư!
- Cậu nói hay thế! Tom phản đối. Gia đình mình không nghèo, nhưng cũng đâu có dư dả lắm đâu. Thám tử tư tốn tiền lắm!
- Có những thám tử tư giá cả rất phải chăng, Hannibal khẳng định rồi rút một tấm danh thiếp ra khỏi túi. Này! Đọc đi!
Tom làm theo lời Hannibal. Tấm cạc mang những dòng chữ như sau:

BA THÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
???
Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES
Thám tử phó: PETER CRENTCH
Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY
Tom Dobson nhún vai.
- Cậu giỡn mặt à? Tom nói.
- Mình rất nghiêm túc. Bọn mình đã từng giải ra nhiều vụ án hình sự rồi.
- Ba dấu chấm hỏi nghĩa là sao?
- Mình biết chắc cậu sẽ hỏi! Dấu chấm hỏi tượng trưng cho những điều không biết. Dấu chấm hỏi cũng tương ứng với Ba Thám Tử Trẻ và cho biết bọn mình sẵn sàng giải mọi vụ bí ẩn mà người ta sẽ giao. Nói cách khác, ba dấu này là... ơ ờ... nhãn hiệu chính thức của bọn mình.
Tom nhét tấm danh thiếp vào túi.
- Mình hiểu, Tom nói. Nhưng nếu Ba Thám Tử Trẻ nhận vụ ông ngoại mất tích, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
- Trước hết, Hannibal giải thích, giao kèo của ta sẽ được giữ bí mật giữa bốn ta mà thôi. Mẹ cậu đã quá lo âu căng thẳng rồi. Sợ mẹ cậu vô tình chọc gậy bánh xe. Mẹ cậu sẽ tỏ ra quá cẩn thận, sẽ ngăn cản không cho ta làm điều này, điều kia...
- Cậu nói đúng. Tớ xoay sở mà không có mẹ.
- Sau đó, Hannibal nói tiếp, mình đồng ý với ý kiến chú Haines. Mẹ cậu và cậu không nên ở đây một mình!
- Bộ cậu muốn mẹ con mình quay lại nhà Seabreeze Inn hả?
- Mình đâu có nói vậy! Nhưng mình nghĩ là nếu mẹ con cậu ở lại hẳn trong nhà này, thì một thám tử sẽ ở cùng.
- Mình không biết mẹ sẽ nói sao, nhưng mình rất thích giải pháp này. Mình sẽ cảm thấy an toàn hơn.
- Tốt! Ta đã giải quyết xong một việc! Hannibal nói. Mình sẽ nói với Bob và Peter...
Thím Mathilda xuất hiện trên ngưỡng cửa:
- Giường thứ nhì đã ráp xong rồi! Thím thông báo. Hannibal, đáng lẽ cháu phải giúp một tay chứ!... Thím đã năn nỉ bà Dobson trở về quán trọ ở, nhưng chị ấy đòi ở nhà cha mình. Chị ấy hy vọng cha mình sẽ trở về.
- Có thể, Hannibal gật đầu. Dù sao, đây là nhà của cô.
Đến lượt bà Dobson xuất hiện. Bà có vẻ bình tâm hơn.
- Chị à, - thím Mathilda nói, do chúng tôi không còn gì để làm giúp chị nữa, chúng tôi sẽ về đây. Nếu có gì làm chị sợ, thì chị cứ về nhà chúng tôi mà ở. Chị thận trọng nhé!
Eloise Dobson hứa là sẽ cẩn thận và khóa nhà thật kỹ. Trên đường về nhà, thím Mathilda nói với Hans và Hannibal:
- Hai mẹ con có thể khóa cửa thật kỹ, chuyện này chắc chắn rồi! Nhưng họ không thể đóng khóa từ bên ngoài. Thợ gốm giữ mọi chìa khóa trên mình. Hai mẹ con sẽ phải gọi thợ làm chìa khóa thôi. Mà nhà lại không có điện thoại nữa chứ!
Ngay khi về đến Thiên Đường Đồ Cổ, Hannibal chui vào xe lán bộ tham mưu gọi điện thoại cho hai thám tử kia.
- Ta có khách hàng! Hannibal trịnh trọng thông báo với Peter. Chỉ còn giải vụ bí ẩn thôi!